Xách ba lô lên và đi…

ở đây còn tuyển phục vụ không, bạn? - Giọng Việt lơ lớ làm Vy, đang chúi đầu nhắn tin ngẩng phắt lên. 20s, không kém, nó ngây người khi chạm cặp mắt xanh nước biển của người đối diện. Và tất cả chỉ trở lại bình thường khi người đối diện repeat câu hỏi lại một lần nữa.
- ở đây còn tuyển phục vụ không, bạn? - Giọng Việt lơ lớ làm Vy, đang chúi đầu nhắn tin ngẩng phắt lên. 20s, không kém, nó ngây người khi chạm cặp mắt xanh nước biển của người đối diện. Và tất cả chỉ trở lại bình thường khi người đối diện repeat câu hỏi lại một lần nữa.

- Mời anh quay lại thử việc vào sáng mai - Vy trả lời lạnh tanh, như để phủ đầu anh chàng đối diện.

- Yeah! Thanks - Anh chàng tóc nâu vàng nhìn nó toét miệng cười đầy tự tin trước khi khuất sau cánh cửa kính.

Nhìn theo cái dáng cao ráo nhanh nhẹn, Vy nhún vai, “Ngon đấy, nhưng không hiểu làm ăn ra sao đây!” Dù sao, ý nghĩ sắp có một tay sai tóc vàng mắt xanh cũng khiến nó thấy hay hay. Vy ra ngoài, tháo tờ giấy tuyển dụng dán ngoài cửa, gấp gọn nhét vào ngăn tủ. Kinh nghiệm của kẻ ở lại sau cùng cho nó thấy chẳng mấy ai trụ lại lâu ở đây được. Và có thể gã này cũng vậy thôi…

***

Mas café mang một phong cách châu Âu. Khăn trải bàn kẻ carô, bộ sofa gọn ghẽ, thanh lịch... Một dãy guitar, violon, violoncello…được bày dọc theo tường, còn cả một cây dương cầm nữa.

Nhưng từ độ trên hè bị cấm để xe, Mas đang đông là thế, dần trở nên thưa thớt. Bà chị nó quay sang đầu tư shop thời trang trên phố Huế, giao Mas lại cho nó. Khỏi nói, Vy đã la ầm trời thế nào, vừa mới thi Đại học xong được mấy hôm, nghỉ ngơi chưa được là bao, các kế hoạch hè bị gác lại suốt hai năm nay nó còn chưa kịp thực hiện.

Nhưng rồi nó cũng nhận, tất nhiên là với điều kiện béo bở, một chuyến ăn chơi nhảy múa ở Sing ngay khi có tin nó đậu Đại học, điều mà nó chắc như nằm lòng bàn tay. Mấy vụ tuyển dụng của bà chị cũng chẳng giúp nó rảnh rỗi được tẹo nào, có mấy ai trụ lâu được với những đòi hỏi khắt khe của chị nó đâu. Mà Vy tin Jeff cũng vậy thôi…

***

Chăm chỉ, cẩn thận và đúng giờ, có Jeff mọi việc nhẹ nhàng hơn với Vy. Số tách đĩa tháng này bị đập cũng ít đi, tỉ lệ thuận với số lần Vy phải xuống bếp.
Cái kiểu tiếng Việt của Jeff cũng là một điều thú vị, không chỉ với Vy mà còn cả với khách tới quán. Nếu Jeff không kể bà ngoại anh là người Việt thì hẳn Vy đã nghĩ Jeff là sinh viên khoa tiếng Việt ở một trường đại học nào đó. Nhưng đôi lúc anh chàng này cũng chẳng khác gì con vẹt khi lặp đi lặp lại những câu mà hội khách hàng teen, dạy kiểu “chuối chấm muối”, “kinh như con tinh tinh”…

Mà cũng nhờ có Jeff, cây piano góc phòng mới thoát khỏi kiếp làm vật trang trí. Đôi khi rỗi rãi, anh chàng còn tận tình chỉ dẫn cho khách chơi vài bài cơ bản, hay làm những đề can ngộ nghĩnh trang trí cho cái balô của mình.

***

Sau vụ rót mật vào tai bà chị để Jeff được ở hẳn quán, Vy được anh chàng này bơ cho những lần lặn tăm mất hút của nó, bỏ mặc anh tay năm tay mười những lúc đông khách. Nhưng phi vụ này cũng đâu phải chỉ mình nó lợi. Thì vừa có người trông quán ban đêm mà Jeff cũng đỡ một khoản thuê nhà kha khá đó thôi.

Hôm nay cũng thế, đi chơi cả buổi chiều, về đến nhà nó mới sực nhớ ra để quên cái cổng USB ở quán. Cũng chẳng nhớ vứt ở góc nào nữa, mà trong đấy để cả bản dịch Harry Potter 6 nó mới download về chứ. Nhìn đồng hồ, gần 10 rưỡi, chắc quán đóng cửa rồi. Nghĩ thế nào Vy nhấc phone lên:

- Alu! - Giọng Jeff đang nhai gì đó đầu dây bên kia - Vy hả? ờ, USB của em anh cất hộ đi rồi. Đóng cửa quán rồi! Thế nhé! Bye!

Nhanh, gọn vốn là phong cách của Jeff, nhưng Vy vẫn thấy có cái gì đó không bình thường. “Đóng cửa quán rồi” mà sao nó vẫn nghe thấy tiếng lao xao... Nó lấy xe phóng tới quán. Đèn tầng hai vẫn sáng, Vy nhẹ nhàng mở cửa phụ khoá bên ngoài vào.

Cửa phòng bật mở, Vy bước vào trước sự ngạc nhiên há hốc mồm của ba cặp mắt. Đúng như nó đoán, có người lạ thật, nhưng là hai đứa nhỏ trạc 10 tuổi đang phồng mồm nhai bánh mì vừa xem Thần y Hur Jun cùng Jeff.

- Thế này là sao? - Vy hướng cái nhìn tên lửa vào Jeff.

- Xuống đây mình nói chuyện - Nói đoạn anh phăng phăng kéo nó xuống bếp.

***

- Không được! - Vy giãy nảy lên khi nghe Jeff đề nghị để hai đứa trẻ lang thang kia được ngủ lại quán với anh - Trước, em không biết thì thôi chứ từ giờ không được đâu. Biết chúng nó là ai mà tin được, với lại chị em mà biết thì anh mất việc là cái chắc!

Jeff trầm ngâm. Lời Vy nói cũng có lý, nhưng nhìn bọn trẻ ngủ trên bậc cửa ngoài quán anh cũng không đành lòng.

- Bằng cách nào tuỳ anh, nhưng từ mai chúng không được vào quán nữa! Làm thế là khó cho anh và cho em nữa đấy- Vy chốt lại, mở cửa bếp đi ra. Chợt nó sững lại khi thấy hai đứa trẻ đứng đó, có lẽ đã nghe hết những gì nó nói. Vy vội ngoảnh đi, tránh nhìn vào ánh mắt chúng, lên xe là phi ầm ầm.

***

Sáng hôm sau. Nó đến sớm, ngó quanh quất.

- Khỏi tìm! Bọn nhóc đi rồi, bảo sẽ không quay lại nữa- Jeff nói, hờ hững. Cũng từ hôm ấy, tuy vẫn cặm cụi với công việc nhưng anh ít nói hơn, chẳng mấy khi chơi nhạc, cũng không làm đề can, rỗi thì chúi đầu vào đọc sách.

Nhiều lúc Vy tự hỏi, nó đã quá đáng lắm sao? Nhưng rồi có những chuyện khiến nó quan tâm hơn việc để ý đến tâm trạng người khác, như bao giờ được sang Sing chẳng hạn…

***

Đầu trần, không găng, không khẩu trang giữa cái nắng gay gắt của trưa tháng tám, Vy thấy mình đi vô hướng. Chưa bao giờ nó thấy trống rỗng như thế này. 19 điểm, không quá thấp nhưng đủ làm hy vọng vào những trường đại học trong top dẫn đầu của nó tan như bong bóng xà phòng khi mà điểm chuẩn năm nay cao chót vót.

Lần đầu tiên nghe điểm nó đã tưởng nhầm. Tra cả điện thoại lẫn net, nó cũng không thể tin. 12 năm học sinh giỏi, mọi thứ như đã ở trong tầm tay, kể cả chuyến đi Sing. Không ai trách nó cả. Đi ra thấy ba chỉ thở dài. Quay vào lại thấy mẹ chép miệng. Nhưng chính thế lại khiến nó càng trách mình nhiều hơn.

Đâm ra nó sợ cả tiếng chuông điện thoại lẫn những lời hỏi han, chia sẻ của bạn bè. Lúc này nó không muốn ai quá quan tâm đến mình hết, cứ tỏ ra bình thường lại hay, và chỉ có ở Mas nó mới tìm được điều ấy.

***

Mà cũng chỉ hết tháng này thôi Jeff sẽ lại lên đường. Nó nghe mà hụt hẫng đôi chút dù biết sớm muộn gì cũng thế. Tốt nghiệp 12 xong, thi Đại học. Việc ấy với nó như một công thức gắn liền với nhau chẳng cần chứng minh. Đỗ Đại học sẽ là tiếp tục học thêm 4 năm nữa.

Nhưng giờ đây sự thật với nó là trượt, như vậy mọi kế hoạch đã bị đảo ngược. Giờ bắt buộc nó phải nghĩ, một năm tới mình sẽ làm gì, sẽ như thế nào, có tiếp tục thi nữa không?

Những lúc như thế nó thấy mình hâm mộ Jeff vô cùng, thì đâu phải ai cũng dám từ chối vào Đại học để làm một chuyến đi dài vòng quanh thế giới, để được nhìn nhận thực tại trước khi bước chân vào giảng đường. Lên đường, dừng chân làm việc mỗi khi hết tiền, rồi lại sẵn sàng cho những chặng đường tiếp theo. Chuyến đi của Jeff nhiều lúc khiến Vy thật ao ước, nhưng cũng tự thấy nó quá xa xôi với mình, mà anh ta cũng chỉ hơn nó có 2 tuổi.

Đèn đỏ. Nó dừng xe, bắt gặp một cái hộp đánh giày dán chi chít những đề can mặt cười giống hệt những cái nó thấy trên balô Jeff. Cái hộp đang ở trên tay của một thằng bé đi trên vỉa hè.

Đèn xanh. Thằng bé rẽ vào đường một chiều. Vy ngần ngừ vài giây, rồi quyết định xuống dắt xe, đuổi theo…

Nhìn hai đứa trẻ vô tư hút sữa trong bếp, Jeff ái ngại:

- Làm sao bây giờ? Tuần sau anh đi rồi!

- Vậy…đưa hai đứa vào trung tâm bảo trợ xã hội được chứ?- Vy dè dặt nêu ý kiến.

Jeff nhìn nó, đôi mắt xanh ánh lên một nụ cười, thở phào như trút được gánh nặng: “Có thế thôi sao anh không nghĩ ra nhỉ?”

Vy thoáng cười, chia sẻ hộ nỗi lo cùng Jeff, nó tự thấy lòng mình nhẹ đi một ít. Có ai đó đã từng nói mọi việc đi đến tận cùng thì sẽ ổn, Vy tin vào điều đó, và cũng tin mình rồi sẽ ổn…

***

Cuối cùng, Jeff cũng tiếp tục hành trình của mình. Ngoài cửa Mas café, tờ tuyển phục vụ hồi nào lại được treo lên, lần này được bà chị Vy phóng to chữ “Gấp” hơn mức bình thường. Cũng phải thôi khi cả Vy cũng xin thôi việc. Dù sao thì shop bên kia bắt đầu vào guồng rồi, Mas cũng nên giao lại cho bà chị nó.

Với lại Vy cũng cần thực hiện những kế hoạch của riêng mình, mà trước hết là mua một cái balô du lịch. Không thể để phí cuốn sổ chi chít những ghi chép tất tần tật từ những phong tục bản địa đến nơi có chi phí rẻ lại tốt… mà Jeff tặng nó trước hôm lên đường được. Dù mới đọc qua nó đã muốn được nhìn tận mắt.

Đi, để mạnh khoẻ hơn. Đi, để thấy mình trưởng thành hơn. Đi, để biết mình là một người đang vận động trên thế giới này...

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Post a Comment

Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.