Naruto

Naruto là một cậu bé có mơ ước trở thành hokage của làng Konoha,được Hokage phong ấn trong người một trong 9 quái vật của thể giới

One Piece

Monkey D. Luffy, 1 cậu bé rất thích hải tặc có ước mơ tìm được kho báu One Piece và trở thành Vua hải tặc - Pirate King. Lúc nhỏ, Luffy tình cờ ăn phải trái quỉ (Devil Fruit) Gomu Gomu, nó cho cơ thể cậu khả năng co dãn đàn hồi như cao su nhưng đổi lại cậu sẽ không bao giờ biết bơi. Sau đó Luffy lại được Shank cứu thoát tuy nhiên ông ta bị mất 1 cánh tay. Sau đấy Shank chia tay Luffy và để lại cho cậu cái mũ rơm (Straw Hat) và nói rằng: "Sau này bao giờ thành cướp biển hãy gặp ta và trả lại nó". Chính lời nói này đã thúc đầy Luffy trở thành 1 cướp biển thật sự.

Nozoki Ana

Kido Tatsuhiko chuyển tới sống ở Tokyo để học đại học. Trong căn phòng mới của cậu, có một lỗ hổng nhỏ. Lúc đầu, cậu không thể thấy được gì qua cái lỗ đó. Nhưng rồi một đêm, nhòm qua lỗ hổng, cậu bỗng thấy một cô gái đang... Một cuộc sống mới của cậu bắt đầu mở ra từ đây khi qua lỗ hổng đó, cậu có thể nhìn thấy được những hành động tự nhiên nhất của một cô gái...

Kimi no Iru Machi

Eba Yuzuki, một cô gái từ Tokyo về một miền quê để học PTTH. Cô ấy sẽ sống với chàng trai tên là Kirishima Haruto, là con trai người học nghề của ba cô. Kirishima Haruto không muốn cô ấy ở nhà mình và muốn đuổi cô đi. Tại đó còn một cô gái khác tên là Kanzaki Nanami,người mà Haruto đang yêu... Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?!

Hetakoi

Sinh nhật thứ 20 của mình, Shizuka, một ông cụ non chính hiệu, chọn cách tới suối nước nóng để thư giãn. Xủi rủi làm sao (gọi là may mắn thì đúng hơn) anh gặp một cô gái trần như nhộng, nằm bất trong một bụi rậm ...sau đó vô tình anh lại tham gia vào câu lạc bộ du lịch, nơi cô gái đang làm việc và thế là nhiều chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra

Kami to Sengoku Seitokai update chap 7




Kami to Sengoku Seitokai
tác giả: Akahori Satoru, Takada Ryousuke
thể loại: Shounen, Action, Romance, supernarural
năm phát hành: 2005
Tình trạng : Ongoing
Nội dung:
Ngay khi vừa chuyển đến trường mới, Katsuragi Musashi,
đã gặp rắc rối và đã được " nữ thần" của trường là
Kagura Mami ( Hội phó Hội Học Sinh) giải cứu, và Kagura
Mami đã yêu cầu Musashi trở thành ứng viên trở thành
Hội trưởng Hội Học sinh của trường....
Vậy bí mật của ngôi trường này là gì, bí mật
của tất cả chuyện này là như thế nào????
Quá khứ của Katsuragi và Kagura đã dần dần đc
hé mở....

ĐỌC ONLINE - DOWNLOAD

Kami to Sengoku Seitokai chap 1 - Download

Kami to Sengoku Seitokai chap 2 - Download

Kami to Sengoku Seitokai chap 3 - Download

Kami to Sengoku Seitokai chap 4 - Download

Kami to Sengoku Seitokai chap 5 - Download

Kami to Sengoku Seitokai chap 6

Kami to Sengoku Seitokai chap 7

...

Akuma to Love song update chap 12

Akuma To Love Song



Tác giả: Tomori Miyoshi

Thể loại: Shoujo, Romance, School-life, Comedy

Độ dài: 4 tập (Còn tiếp)

Bản tiếng anh được dịch bởi : Serenus Dreamer

Nội dung:

Trường trung học Touzuka là một trưởng không có được thiện cảm của mọi người cho lắm. Còn Kawaii Maria, học sinh của trường trung học St. Katria - Một ngôi trường danh tiếng, chuyển về Touzuka với lí do “bạo lực với giáo viên”=_=. Tuy bề ngoài là một người khó chịu, xấu tính nhưng Maria luôn mong muốn được hòa nhập vớ i bạn cùng lớp. Liệu cô phải làm thế nào? Mời các bạn đón xem. XD

Trạng thái: Đang tiến hành

Đội ngũ thực hiện:

Biên dịch : Valerie

Biên tập : Rin

Hiệu chỉnh : Rin

Kỹ thuật : Rin


Các bạn ai cũng biết là nhóm mình đang thiếu nhân lực trầm trọng. Vậy mình 'tha thiết' mong các bạn có thể giúp nhóm mình có thể thêm nhân lực

Có thể là tham gia hay rủ 'rê' ai đó. Nói chung, nếu các muôn mau có những chap mới, thì sao các bạn lại ko giúp 3.14 cơ chứ !!!



đọc online

Akuma to Love song chap 1


Akuma to Love song chap 2


Akuma to Love song chap 3


Akuma to Love song chap 4


Akuma to Love song chap 5


Akuma to Love song chap 6


Akuma to Love song chap 7


Akuma to Love song chap 8


Akuma to Love song chap 9


Akuma to Love song chap 10


Akuma to Love Song chap 11


Akuma to Love Song chap 12


Tiếp tục update

Basilisk update chap 29 End

http://www.animeresimleri.com/data/media/25/basilisk3.jpg

Tên truyện tranh : Basilisk
Thể loại truyện tranh : Action , adult , anime , martial arts , mature , seinen , tragedy
Tác giả truyện tranh: Yamada Fuutarou
Họa sĩ truyện tranh: Segawa Masaki
Tình trạng truyện tranh: completed (bản E)
Nguồn : blogtruyen.com
Bản quyền của : OFA group
Translator: heoconvl84, zZzRaihazZz
Editor: wi12_1if3

Nội dung truyện tranh : Tộc Iga và kouga là kẻ thù trong suốt hàng trăm năm . Hanzo Hattori là ng` đã giữ cho 2 tộc ko bị rơi vào các cuộc chiến đẫm máu .nhưng h đây dưới sư cai trị của shogun Tokugawa mối thù hận đó càng trở nên sâu đậm hơn
Những ninja ưu tú của mỗi tộc phải chiến đấu đến chết để xem sẽ đc kề cận bên Shogun , nhưng ko phải tất cả thành viên đều đồng ý. Oboro của tộc Iga và Gennosuke của tộc Kouga đã yêu nhau .Liệu tình yêu của họ có thể xóa bỏ mối thù hận của 2 gia tộc hay sẽ trở thành bi kich ? hãy xem để có cau trả lời nhé

http://img.photo.zing.vn/file_uploads/gallery/sources/q42008/2009/08/18/03/73761250585158.jpg

Basilisk chap 1


Download

Basilisk chap 2

Download

Basilisk chap 3

Download

Basilisk chap 4

Download

Basilisk chap 5

Download

Basilisk 6


Basilisk 7


Basilisk 8


Bsilisk 9

Basilisk 10

[Download: Chap 06 -10]

Basilisk 11


Basilisk C12


Basilisk C13


Basilisk C14


Basilisk C15


Basilisk C16


Từ đây Scan by truyendich.net

Basilisk C17


Basilisk C18


Basilisk C19


Basilisk C20


Basilisk C21


Basilisk C22


Basilisk C23a


Basilisk C23b


Basilisk C24


Basilisk C25


Basilisk C26


Basilisk C27a


Basilisk C27b


Basilisk C28a


Basilisk C28b


Basilisk C29

===End==

Nếu bỗng dưng ta chán nhau

“Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khương quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần.

Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: “Máy anh hết pin!” Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh.

Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ. Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát.

Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào?”. Không xinh đảo nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này.

***
Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục những cái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mình đang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loại như “Em đang làm gì thế?”, “Em đang đi chung với cậu bạn nào àh!”. Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đường không nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay.

Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khương không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc “Em ngủ ngon nhé!”. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc!

Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.” Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khương. “Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gì được cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện…qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin”.



Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được…”. Lần này người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số ( chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác ( chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán cô rồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, như cô đã làm ấy ). Một cô gái logic như Khương không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì “chán” cũng là một nguyên nhân.

22g30. Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe được gì ngoài “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…”

Tít tít. Một số máy lạ hoắc. “Em ra khỏi nhà, mở cửa đi.”

Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang.

Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì…

Tít tít. “ Này, anh không đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ?”

Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy.

Tít tít. Vẫn số lạ đó. “Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé.”

Tít tít. “Aứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia…”

Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì.

Tít tít. “Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!”

Khương dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy được xếp cẩn thận.

“Em ơi,

Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: “ tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế?”...Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé.

Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không?

Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục “tám” hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do “nhiều chuyện với anh mỗi tối” thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ!

Có thể anh không là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!”

Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương không trùng khớp với nhau.

Tít tít. “Đừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!”

Có một điều mà đến bây giờ Khương mới hiểu : hóa ra “chán” cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thọai hí hoáy: “Mặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành…Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất…Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.”

Ô cửa sổ hoa hồng

Say sưa lắng nghe những âm thanh trong trẻo ấy. Có đôi khi khúc nhạc vút cao lên như chạm đến bầu trời thăm thẳm...



Căn nhà lớn nằm trong khuôn viên thành phố, ngày ngày dòng người tấp nập đi qua. Có lẽ cũng đôi người dừng lại nhìn ngắm và ao ước được sống trong đó một lần. Nhưng rồi quên ngay và lại đi qua tiếp. Căn nhà rộng lắm mà cũng đơn chiếc lắm.
Bao quanh ngôi nhà là một khu vườn rộng. Đủ các loại hoa. Rực rỡ.? Không. Úa tàn vì chẳng có ai chăm sóc. Lối món dẫn ra vườn cũng phủ kín cỏ rêu. Chẳng biết được có mấy người sống trong căn nhà này mà quạnh quẽ thế. Mặc. Căn nhà vẫn chống chọi với thời gian.Ngược lên trên tầng ba. Một căn phòng có cửa sổ nhìn ra đường bao giờ cũng đóng. Rèm kéo im ỉm suốt ngày. Thế mà vẫn có người trong ấy. Bởi đôi khi có nghe tiếng dương cầm. Dư dương nhưng buồn bã. Chất chứa một nỗi cô đơn lắng đọng. Hôm nay, như mọi ngày, lại phải đi bán hoa hồng. Chỗ ngồi thường xuyên bên dưới căn nhà rộng lớn ấy. Nơi có rất nhiều người đi qua và ắt hẳn là sẽ có khách mua. Nhưng dòng người cứ đi mà không hề bận tâm đến những bó hồng thơm ngát. Dường như chẳng ai còn thiết đến thiên nhiên. Mắt díp lại. Tối thức khuya là thế đấy. Nhưng không thức chăm hoa thì ai chăm cho? Hoa không bán thì lấy gì mà ăn?Mi mắt sụp xuống. Lưng dựa vào tường. Nón kéo che mắt. Giấc ngủ sẽ đến rất nhanh cùng hương thơm của những đóa hồng trước mặt. Giấc ngủ đến kéo theo cả những tiếng đàn trầm trầm lặng lẽ. Mắt hơi hé ra. Tai lắng nghe những âm thanh của đàn dương cầm chầm chậm nhả từng phím một. Nhẹ nhàng mà buồn sâu sắc. Ngây người. Hương hoa cũng dường như lắng lại để nghe tiếng đàn. Tay lướt rất mềm để từng nốt nhạc uyển chuyển buông lơi hoàn chỉnh những giai điệu buồn thăm thẳm lọt vào tai kẻ đứng ngây người giữa những đóa hồng cũng như ngừng thở.Tiếng dương cầm sao hiền thế? Dịu nhẹ, bình yên. Lâng lâng trong thiên đường của mùi hương và tiếng nhạc, bao mệt mỏi chợt như tan biến. Nhắm mắt lại để dòng nhạc ấy rót mật vào tai. Không bỏ sót dù chỉ là một nốt. Tiếng đàn nhỏ dần rồi tắt hẳn. Nhìn lên. Cửa sổ đóng. Rèm buông. Không biết người trong buồng ấy là ai nhỉ? Như thế nào mà tiếng đàn hay đến thế? Trong trẻo, nhưng trầm lặng và đượm buồn. Hay như một nghệ sĩ dương cầm thực thụ. Ngẩn ngơ. Thở dài nhìn vào những đóa hồng trải ra trước mặt. Chẳng có ai mua. Chiều. Vẫn còn có những người yêu cái đẹp. Hồng đã bán gần hết. Còn vài đóa, định bán nốt như nghĩ thế nào lại thôi. Nhìn lên cửa sổ có tấm rèm cửa màu xanh. Đặt những bông hồng thật gọn vào cạnh cổng. Người ấy sẽ nhìn thấy và sẽ lấy lên thôi. Mỉm cười.
Sáng hôm sau. Ra thật sớm vì nôn nao muốn biét những đóa hoa có được nhân hay không. Cánh cổng chỉ vương một cánh hồng ở lại. Chắc hẳn người ấy đã lấy hết hồng lên rồi. Liệu người ấy có biết người tặng hoa là ai không nhỉ? Suốt cả ngày hôm ấy cứ nhìn lên cửa sổ trên cao mãi, cứ hy vọng sẽ có ai hé cửa ra và nhìn xuống dưới, gọi hay làm gì đó. Nhưng vẫn chẳng có gì.

Chỉ có tiếng dương cầm là vẫn dịu dàng như thế. Hôm nay, những khúc nhạc nhẹ nhàng mà dài hơn hôm qua, không bị mất nửa chừng. Say sưa lắng nghe những âm thanh trong trẻo ấy. Có đôi khi khúc nhạc vút cao lên như chạm đến bầu trời thăm thẳm. Nhưng có đôi chỗ lại thánh thót, trong veo như tiếng vỡ của sao băng. Và dào dạt như suối chảy, và mềm mại như lụa bay. Lung linh như cả một dải ngân hà trong khúc nhạc. Những thanh âm thiên đường ấy nhốt con người ta vào cõi mộng.

Tiếng đàn dừng rồi vẫn bồi hồi ngơ ngẩn. Suốt cả ngày hôm ấy chỉ ngong ngóng tiếng đàn vang lên. Nhưng tiếng đàn như đã có dự định. Chỉ vang lên một lần trong ngày vào buổi sang. Không bao giờ có đến lần thứ hai. Chẳng nhẽ đánh đàn mất nhiều công sức đến thế? Sao người ấy không đánh thêm một khúc cho ở dưới này nghe với? Nhìn lên. Cửa sổ vẫn đóng im ỉm. Người ấy bệnh hay sao mà không bao giờ mở cửa? Mở cửa ra đi, để người dưới này được thấy người trên, nghe được tiếng đàn của người trên ngọt dịu.

Chiều tối. Hoàng hôn lặng lẽ phủ kín các nẻo đường. Phải về thôi. Hoa hồng còn nhiều quá. Để lại cho người trên nhiều một chút. Được khích lệ tinh thần, có lẽ người ấy sẽ chơi đàn lâu hơn nữa.

Những đóa hồng ngậm sương đêm nằm yên bên cánh cổng. Người về.
Ngày mỗi ngày đều để lại những đóa hồng bên cửa và người ấy đều lấy lên. Vui lắm. Cảm giác như có được một người bạn thân thiết vậy. Dù cho người ấy không hiện hữu bên mình. Nghe những khúc nhạc thiên thần ấy thì tất cả đều tan biến đi, chỉ để lại những gì là mộng tưởng. Cuộc đời sẽ đẹp trở lại. Hoa hồng sẽ rực rỡ hơn.

Nhưng tại sao người ấy không mở cửa ra nhỉ? Dù chỉ một lần thôi. Thật rất muốn nhìn thấy cái con người tài hoa sau cánh cửa và tấm màn xanh kia lắm. Chắc hẳn sẽ rất đẹp đẽ và dịu dàng.

Hôm nay lại đến. Chờ đợi tiếng đàn mà không thấy. Những đóa hồng hôm qua vẫn còn vương vãi như chẳng ai cần. Sao thế nhỉ? Hay người ấy không nhìn thấy? Hôm nay phải để lại nhiều hơn. Để lại gần một nửa số hoa muốn bán, đỏ rực thơm ngát cả một vùng. Có cảm giác khu vườn trong kia đang sống lại.

Ngày hôm sau quay lại. Hoa nát bấy như có người dẫm lên. Lao đến bên những đóa hoa dập nát, gần như không khóc được khi cầm một bông và cánh hoa rụng hết chỉ còn trơ nhụy. Lặng lẽ ôm hết mớ hoa nát ấy thất thểu đi về. Người đi trên đường có vẻ ngạc nhiên khi thấy một kẻ điên khùng mất hồn như thế. Những cánh hoa ghi dấu lại con đường đến ngôi nhà có tiếng dương cầm.

Sẽ không trở lại đó nữa đâu! Gió cứ cuốn hết cánh hồng đi đi, cuốn cả hồi ức nữa! Muốn quên, sẽ quên. Căn nhà và tiếng dương cầm không xứng đọng lại trong tiềm thức. Sẽ quên.

Chợt băn khoăn. Tại sao người đó tự dưng lại vậy? Không phái người đó vẫn rất thích hoa hồng để lại hay sao? Hay là…phải rồi. Hẳn là người đó đã mở cánh cửa ra nhìn mà không biết. Và người đó thấy kẻ tặng hoa chẳng phải thiên thần, chỉ là một kẻ nghèo hèn bán hoa hồng dạo. Ngốc thật. Tiếng đàn sẽ không vang lên cho một kẻ như mình. Thì ra tiếng đàn trong trẻo ấy cũng vẩn đục như cái cuộc đời này. Không. Đừng trách tiếng đàn. Chỉ là do người chơi nó mà thôi. Tiếng đàn ấy vẫn dịu hiền lắm lắm.

Một tiếng phanh gấp của ô tô. Quay ngoắt người lại, để thấy được điều cuối cùng. Ánh đèn pha sáng lóa. Người đi đường nhốn nháo. Một con người ôm một bó hồng to nằm sóng xoài trên đường. Máu từ vết thương trên chân hòa lẫn vào màu đỏ sậm của bó hồng héo úa. Gió thổi mạnh. Những cánh hồng bay.

Ở ngôi nhà đã vắng tiếng đàn từ mấy ngay nay ấy, những người đàn ông đang bê một chiếc đàn dương cầm chất lên xe tải và ra đi. Một người phụ nữ thở dài. Bước từng bước lên cầu thang vào căn phòng trống trải thiếu vắng chiếc dương cầm, chợt nhìn thấy bậu cửa vẫn còn những đóa hồng đã nở, đã tàn, và cả những đóa hồng héo úa từ lâu lắm.

Mở cánh cửa ra, hất tẩt cả xuống. Hoa hồng trở về nơi nó đã được lấy lên. Những cánh hồng rụng rơi theo gió.

Cảnh cửa sổ khép lại. Và không bao giờ mở ra nữa.

Em thú nhận mình yêu con gái

Em là em của thế giới khác, không thuộc về tôi nữa dù có thể mai này đây, tôi và em sẽ gặp lại nhau trên đường đời. Tôi sẽ quên em, sẽ quên thôi dù thời gian ấy có thể dài vô tận.

Em hẹn tôi nơi quán cà phê quen thuộc. Đôi mắt em ráo hoảnh nhìn tôi, trông ngồ ngộ và ngây thơ như ngày đầu gặp gỡ nhưng nó khác một điều rằng, trong đôi mắt ấy, tôi không tìm thấy tâm hồn em.

Em vô cảm đến hãi hùng. Em nhìn vào không trung, không nhìn vào người đối diện. Em nói với tôi rằng:

* Mình chia tay đi anh.
* Sao em lại vội vàng đến thế. Anh đã làm gì sai sao?
* Không, anh không làm gì sai cả. Nhưng em không yêu anh nữa
* Tại sao lại thế. Em đã có người khác à?
* Vâng em có người khác và em rất yêu người con gái đó
* Sao?
* Em yêu con gái. Đó là sự thật và bây giờ em mới nhận ra điều đó.

Hà Nội buồn, người buồn, trời cũng buồn và nổi những cơn gió lạ. Gió ùa vào mái tóc em, đôi mắt em ngấn lệ. Em vô cảm cơ mà vậy tại sao em khóc? Khóc vì số phận trớ trêu hay tại vì em xa tôi?

Hôm ấy là ngày em thú nhận với tôi, em là les. Thảo nào em luôn né tránh tôi mỗi lần tôi muốn gần gũi em. Thảo nào tôi thấy em có cảm giác lạ với con gái và thân thiết quá đỗi. Tôi không tin rằng đây là sự thật nhưng em đã chứng minh cho tôi thấy khi em cho tôi xem những tấm ảnh thân mật của em với bạn gái.

Nhưng kìa, em đang khóc. Có lẽ rằng, trong trái tim em cũng có tôi. Les cũng thích được con trai mà. Nhưng tôi yêu em lắm, nếu như em từ bỏ tôi, tôi phải làm sao bây giờ?

* Đừng, đừng gần gũi con gái nữa. Hãy chỉ đi với anh thôi nhé, rồi em sẽ quen thôi mà.
* Không. Em không thể làm điều đó bởi cảm giác của em về anh không giống như tình yêu em dành cho bạn gái.

Thật vậy ư? Vậy bây giờ em cảm thấy ra sao khi ngồi trước tôi? Em ghét tôi hay yêu tôi? Sao tim tôi đau nhói. Tôi muốn em là của tôi đã từ lâu rồi. Kí ức trong tôi ùa về. Tôi không thể ngồi lâu thêm được nữa vì tôi sợ mình sẽ khóc mất khi em ra đi, tôi sẽ ngã xuống đây mất vì đôi chân tôi đã run lắm rồi! Nhưng sao em bình tĩnh đến thế? Có lẽ những điều em nói là sự thật.

Chúng tôi chia tay. Những ngày sau ấy tôi trở thành kẻ thứ ba trong “mối tình” của em và tôi nhận ra rằng, em bị les thật sự. Em gần gũi con gái hơn những người bình thường khác. Vậy mà tôi khờ khạo khi trông đợi em quay về.

Chiều. Hà Nội u ám. Tôi ngồi một mình nơi quán cà phê quen. Không tìm thấy bóng dáng em đâu nhưng thấy như có mùi tóc em còn đọng lại. Tôi đổi ghế, ngồi vào đúng chỗ em vẫn từng ngồi với tôi để chỉ một lần này nữa thôi, tôi sẽ quên em mãi mãi.

Tôi gọi hai ly cà phê, tất nhiên là dành cho em một. Tôi nhìn mơ hồ vào không trung không chớp mắt. Trời đã hoàng hôn, mọi thứ như mờ dần, người ta vẫn thấy tôi ngồi một mình và nghĩ rằng tôi đợi ai đó. Anh bồi bàn hỏi khéo: bạn gái anh không đến à? Tôi cười và không nói. Chắc họ nghĩ, chúng tôi đang giận nhau. Tôi đứng lên, bước ra khỏi cửa, chắc hẳn sẽ có ai đó dõi theo tôi với vẻ tội nghiệp. Chắc họ lại nghĩ: tôi đáng thương hay tôi là một gã si tình.

Nay tôi lại đi qua quán quen ấy nhưng tôi không vào nữa. Tôi vẫn thấy góc bàn ấy trống. Chắc anh chủ quán để dành chỗ ấy cho tôi. Tôi đi thẳng, lướt qua kỉ niệm của cuộc đời mình, không ngoái đầu lại vì biết rằng, tôi sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy em.

Em là em của thế giới khác, không thuộc về tôi nữa dù có thể mai này đây, tôi và em sẽ gặp lại nhau trên đường đời. Tôi sẽ quên em, sẽ quên thôi dù thời gian ấy có thể dài vô tận.

Anh sẽ đợi ngày ấy, ngày anh quên được em. Tạm biệt tình yêu của anh.

Hà Nhi