Naruto

Naruto là một cậu bé có mơ ước trở thành hokage của làng Konoha,được Hokage phong ấn trong người một trong 9 quái vật của thể giới

One Piece

Monkey D. Luffy, 1 cậu bé rất thích hải tặc có ước mơ tìm được kho báu One Piece và trở thành Vua hải tặc - Pirate King. Lúc nhỏ, Luffy tình cờ ăn phải trái quỉ (Devil Fruit) Gomu Gomu, nó cho cơ thể cậu khả năng co dãn đàn hồi như cao su nhưng đổi lại cậu sẽ không bao giờ biết bơi. Sau đó Luffy lại được Shank cứu thoát tuy nhiên ông ta bị mất 1 cánh tay. Sau đấy Shank chia tay Luffy và để lại cho cậu cái mũ rơm (Straw Hat) và nói rằng: "Sau này bao giờ thành cướp biển hãy gặp ta và trả lại nó". Chính lời nói này đã thúc đầy Luffy trở thành 1 cướp biển thật sự.

Nozoki Ana

Kido Tatsuhiko chuyển tới sống ở Tokyo để học đại học. Trong căn phòng mới của cậu, có một lỗ hổng nhỏ. Lúc đầu, cậu không thể thấy được gì qua cái lỗ đó. Nhưng rồi một đêm, nhòm qua lỗ hổng, cậu bỗng thấy một cô gái đang... Một cuộc sống mới của cậu bắt đầu mở ra từ đây khi qua lỗ hổng đó, cậu có thể nhìn thấy được những hành động tự nhiên nhất của một cô gái...

Kimi no Iru Machi

Eba Yuzuki, một cô gái từ Tokyo về một miền quê để học PTTH. Cô ấy sẽ sống với chàng trai tên là Kirishima Haruto, là con trai người học nghề của ba cô. Kirishima Haruto không muốn cô ấy ở nhà mình và muốn đuổi cô đi. Tại đó còn một cô gái khác tên là Kanzaki Nanami,người mà Haruto đang yêu... Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?!

Hetakoi

Sinh nhật thứ 20 của mình, Shizuka, một ông cụ non chính hiệu, chọn cách tới suối nước nóng để thư giãn. Xủi rủi làm sao (gọi là may mắn thì đúng hơn) anh gặp một cô gái trần như nhộng, nằm bất trong một bụi rậm ...sau đó vô tình anh lại tham gia vào câu lạc bộ du lịch, nơi cô gái đang làm việc và thế là nhiều chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra

Tôi là les!


Chúng tôi khai sinh với cái tên thông dụng như tất cả mọi người.

Nhưng trong câu chuyện này, hãy cứ coi Lyn, Ken, Yi là những tên gọi rất đỗi bình thường.

***

Tôi là Les!

Bạn trai tôi nói thế. Ít nhất 3 lần.

Nhưng tôi vẫn không tự cho mình là Les. Đơn thuần trong suy nghĩ của tôi, có lẽ nhịp sinh học đang chùng quá giới hạn, khiến cơ thể trở nên vô cảm. Con người cũng chỉ là một cỗ máy tự nhiên, đôi lúc phải trục trặc chứ! Nếu không thì “trường sinh bất lão” sẽ là chuyện bình thường như hàng ngày cứ phải ăn uống cả mớ động thực vật một cách tội nghiệp.

Ken theo làm đuôi từ hồi tôi mới là sinh viên năm nhất. Ken hơn tôi 2 tuổi, học trước tôi 2 khóa, và dĩ nhiên ra trường trước tôi 2 năm. Nhưng ngày đấy tôi có nhiều vệ tinh quay mòng mòng quanh mình nên kiêu kỳ lắm. Cuối cùng hầu hết ly tâm khỏi tôi và rỉ tai nhau: “Nhỏ Lyn chảnh pà kố!”. Còn mỗi Ken, kiên trì bên cạnh, lặng lẽ làm cái bóng của tôi.

Đúng như giới sinh viên truyền tai: “Năm nhất kiêu, năm hai xiêu, năm ba yêu, năm cuối liều”, tôi nhận lời yêu Ken vào giáng sinh năm đại học thứ 3. Khi đó Ken đã ra trường và đi làm được vài tháng, anh chững chạc hơn nhiều so với những cậu nhóc cố tỏ vẻ người lớn trong cùng trường tôi. Nói chung, tôi bị cưa đổ vì sự kiên trì và nhiệt tâm không hề nguội lạnh của Ken. Con gái bây giờ dễ tán mà, cứ nhẫn nại sẽ không bao giờ phải nhắc đến khái niệm “Công cốc”. Vậy là tôi có người yêu. Người yêu đầu tiên là Ken.

Ai cũng nói chúng tôi đẹp đôi, trai tài gái sắc. Ken không những giỏi giang mà còn rất đẹp trai, nhiều cô ngưỡng mộ lắm, song chẳng hiểu sao lại chỉ dành trọn tình cảm cho tôi. Hãnh diện! Tôi nghĩ mối tình đầu của mình long lanh như một giấc mơ. Và tôi nhủ sẽ cưới Ken làm chồng trong tương lai – Khi tôi ra trường và có việc làm ổn định.

Cha mẹ tôi làm kinh doanh nên bận rộn từ sáng sớm đến tối mịt. Nhà lại cách trường gần 15km, đi học phát mệt vì kẹt xe và nắng bụi. Năm cuối, tôi xin phép rời khỏi nhà, ở trọ gần trường để tiện việc thi cử. Thuê căn hộ chung cư nhỏ gọn ngay giữa thành phố và Ken tự nguyện hùn một nửa tiền. Anh thường xuyên có mặt trong căn hộ đi thuê của tôi.

Có thể Ken và tôi đều là những người nghiêm túc nên đến gần lúc tôi ra trường mới bắt đầu làm chuyện người lớn lần đầu tiên. Ken rạng ngời, mãn nguyện ôm tôi trong lòng và dự trù về một đám cưới không xa. Vì trinh tiết của tôi đã hoàn toàn thuộc về anh.

Nhà Ken cách căn hộ tôi thuê khoảng 10 phút chạy xe, nên anh thường xuyên đưa tôi về nhà ăn cơm cùng gia đình. Mẹ Ken đã mất gần chục năm, chỉ còn lại cha là phó giám đốc một xí nghiệp nhà nước và một cô em gái tên Yi (giống y chang anh trai mình) kém tôi 1 tuổi. Nhà có 3 người, một người yêu tôi tha thiết, hai người còn lại đều rất quý mến tôi. Tôi nhìn thấy hạnh phúc dường như vô bờ bến.

Tôi ra trường, làm quản lý nhân sự cho một công ty Hàn Quốc. Cuộc sống ổn định và bình an. Không trở về sống với cha mẹ, tôi đã là một người trưởng thành. Tuy nhiên tôi vẫn ở căn hộ giữa trung tâm thành phố. Ken vẫn hùn một nửa tiền. Chúng tôi lên kế hoạch 1 năm sau tổ chức đám cưới.

Quản lý con người là một việc cực khó, tôi gặp áp lực nặng nề từ những vị sếp khó tính người Hàn Quốc và gần 200 công nhân cứng đầu dưới xưởng sản xuất. Tôi thường xuyên rơi vào trạng thái mệt mỏi. Đuối kinh khủng.

Tình yêu của tôi và Ken cứ bình thản trôi đi, không sóng gió và cũng không quá thăng hoa. Cho đến một hôm, sau hàng giờ vuốt ve, trò chuyện với nhau, Ken chạm tay xuống phía dưới và hỏi tôi một câu rất chi là lãng xẹt:

- Thành phố cắt nước rồi phải không em?

- Đâu có, nếu cắt phải có thông báo chứ!

Tôi ban đầu chưa hiểu ý của Ken nên thản nhiên lạc chủ đề. Ken cười, dí tay lên trán tôi kêu: “Ngốc quá cơ!”, thì mới chợt nhận ra tình trạng của mình, hoàn toàn khô cong, như con mực đã phơi qua cả mùa nắng đẹp. Ken là lữ khách trên sa mạc, anh khát. Tôi thì lại chẳng hề phả ra một chút hơi ẩm. Đùa nghịch rõ lâu cũng chẳng có cách gì chữa khỏi cơn khát, chỉ khiến nó mệt mỏi và xìu xuống. Cuối cùng Ken nhìn tôi đầy yêu thương và giễu cợt một câu không ác ý:

- Hay là em mắc bệnh Les rồi nhỉ?

- Anh này! – tôi dài giọng nhõng nhẽo – Có là Les thì em vẫn bám theo anh như âm hồn bắt cưới cho coi. – rồi tôi kéo tay anh chạm lên bầu ngực con gái của mình, nó rung theo tim những nhịp đập bình yên. Ken cười mỉm và ôm chặt tôi trong vòng tay của anh.

Tôi yêu Ken nhưng không có quá nhiều khát khao nhục cảm. Giữa chúng tôi là một tình yêu thanh cao. Chúng tôi dịu dàng, mềm mại khi ở bên nhau, không hề có sự điên khùng, đau đớn nào cả. Có lẽ thế nên cảm giác thăng hoa cũng rất nhẹ nhàng.

***

- Em ghét cái không khí ồn ào của Bar lắm! Nhưng quả thực thấy con gái ở đó rất xinh. – tôi nói với Ken sau khi rời một cái Pub, chia tay những người bạn của anh trở về căn hộ của mình.

- Anh không thích những cô gái đó, họ đẹp theo công nghệ. Nếu đứng dưới ánh mặt trời và bỏ lớp son phấn, đảm bảo sẽ như những con vịt xấu xí so với em thôi. – Ken ôm eo tôi, thì thầm bên vành tai, từ từ nhích về phía giường.

Làn tay tinh tế đẩy đưa, xiêm y trút bỏ hoàn toàn. Chúng tôi liêng biêng trong dư men ban tối, chếnh choáng muốn nhập vào nhau. Song dường như có rào cản, cuối cùng Ken khẽ nằm xuống cạnh tôi, nhẹ như một chiếc lá rơi, nhấm nháp nơi vành tai, giọng Ken pha chút hờn dỗi:

- Định để người ta chết… khát sao?

- Có lẽ tại em bị căng thẳng và mệt. Híc… Nghỉ nha anh! Đợi em khỏe lại đã!

Cái lưỡi mềm của Ken lướt quanh vòng cung nơi tai tôi, gai ốc rợn loang da thịt, song tôi thực sự thấy mệt mỏi dường như lử khử chường mặt ra từ một góc nào đó của thể xác.

- Hình như em bị Les thật ấy! Hồi nãy em chẳng nói là thích con gái xinh sao? – Ken cố tình trêu chọc tôi, giọng đầy hài hước.

- Giận anh bây giờ! Mai không là chủ nhật thì em sẽ đuổi anh về cho biết mặt! – tôi bắt đầu phụng phịu, rồi lại kéo cánh tay Ken vòng ngang lên ngực mình.

- Hihi… Sợ bị chê là Les nên bắt anh ôm thế này phải không?

- Ngủ đi nè! Trời sắp sáng rồi kìa!

Não bộ tôi bắt đầu nhăn một rãnh nhỏ, ghi nhớ lại ý niệm rằng mình bị rối loạn quan hệ tình dục. Đó là một sự cố, một trục trặc nhỏ và rất dễ dẫn đến một bất trắc lớn. Liệu rằng Ken có bỏ tôi?

***

Chúng tôi ở bên nhau rất nhiều, song giao hoan thật sự khó khăn. Có lúc vô tư lự, Ken phả một làn hơi thở ấm nóng rất mạnh sau gáy tôi, khiến những lỗ chân lông nơi cánh tay trồi lên, đẩy cảm giác thích thú chạy dọc sống lưng, rờn rợn, mơn man,… vậy mà cổng thiên thai vẫn rào kín, im ỉm như như thể thần tiên đi vắng. Ken lại đùa không ác ý:

- Lyn của anh chắc chắn bị Les rồi nè! Vậy mà mình vẫn yêu mới chết chứ!

- Thôi nha! Anh làm em tưởng mình Les thật bây giờ!

Nhưng rồi nhiều lúc không thể phá nổi rào cản, Ken lo lắng nhìn tôi, khuyên rằng nên thử đi bác sỹ khám xem là triệu chứng gì. Tôi hứa sẽ dò hỏi xem có vị bác sỹ nào uy tín sẽ tìm đến khám. Tuy nhiên tôi vẫn cảm nhận được tình yêu trọn vẹn của Ken, không vì chuyện mền gối khúc mắc mà sứt mẻ chút nào.

***

Yi cũng hay theo anh trai mình qua căn hộ của tôi chơi. Gương mặt hai anh em họ giống nhau như khuôn đúc, nên rất dễ xâm chiếm cảm giác thân thuộc trong tôi. Đã thế Yi còn có một mái tóc ngắn như con trai và luôn phục trang theo kiểu Tomboy. Bé Yi, quả thật là cô gái rất cá tính.

Yi có giọng hát ủ lửa. Hình như mơ ước của cô sẽ trở thành một ngôi sao ca nhạc, nên rất chăm ngâm mình ở những phòng trà, tụ điểm ca nhạc. Tại vài sàn diễn nhỏ, Yi cũng được chọn làm ca sỹ hát lót. Bước đầu tiên của ngôi sao nào cũng thế, nên Yi rất lạc quan.

Thỉnh thoảng Ken đưa tôi đến phòng trà, nơi Yi sẽ biểu diễn, từ rất sớm, ngồi đồng ở đó để cổ vũ cho em gái mình. Vì vậy Yi quấn quýt, thân thiết như một phần cuộc sống của tôi. Khi nào chính thức trở thành vợ Ken, Yi cũng nghiễm nhiên trở thành em gái tôi. Càng yêu mến nhau, gia đình tương lai của tôi sẽ càng hạnh phúc.

Một chàng nhiếp ảnh gia trẻ tuổi, tóc dài đầy vẻ lãng tử chết ngập bởi đôi mắt trong veo hơn nước hồ thu của Yi. Cậu ta săn đón bất cứ nơi đâu có Yi, tý tách chụp hình lưu đầy một cái ổ cứng di động 40Gb. Vài tháng sau, Yi sánh bước bên cậu ta, giới thiệu với chúng tôi đó là bạn trai. Tôi thầm mong Yi cũng giữ trọn được tình yêu như mình. Những con người đang yêu thường chỉ nhìn thấy màu hồng. Tôi vẫn chưa tìm được một vị bác sỹ đáng tin nào để chữa căn bệnh thiếu nước của mình. Căn bản tôi nghĩ tạm thời chỉ là một giai đoạn khó khăn, tôi không hề lãnh cảm, bởi tôi có tình yêu, chỉ là cơ thể trục trặc chút xíu. Khi đã qua được giai đoạn cam go này, biết đâu tôi lại luôn ướt át và khát khao…

***

Đầu mùa thu, Ken được công ty cử đi đào tạo ở Nhật 2 tháng. Căn hộ của tôi vắng mùi đàn ông, hiu quạnh đến lạ. Yi ngày nào cũng ghé qua thăm tôi, một mình, không có cậu bạn trai theo cùng. Yi nói: “Anh Ken nhờ em ở nhà chăm sóc Lyn. Ảnh sợ nhất trên đời là để chị buồn đó!”. Tôi chỉ biết cười, càng yêu Ken và càng quý mến Yi gấp bội.

Hai tháng Ken ở đất khách, tôi quẩn quanh trong thành phố và chứng kiến sự ghen tuông, giận hờn và tan vỡ trong tình yêu qua nét buồn thảm, não nề của Yi. Vì ước mơ, Yi luôn phải nhã nhặn khi giao tế với những người đàn ông khoác trên mình cái tiếng “Bầu sô”. Cậu bạn trai yêu quá hóa ghen, vậy là hờn giận và chia ly.

Chiều thứ 7, Yi đến, nằm bất động trên giường của tôi, mắt căng hút về một góc vô định, không khóc. Tôi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, vuốt mái tóc ngắn an ủi cô. Yi nắm tay tôi lại, đề nghị:

- Lyn có thể nằm ôm em được không?

Ôm một người con gái, là em bạn trai mình, thân thiết như em ruột của mình, là điều rất bình thường. Huống hồ, người con gái ấy, trái tim tan nát vì những đổ vỡ của tình yêu. Làm dịu những tổn thương của Yi, tôi thấy như trách nhiệm và nghĩa vụ của mình. Thực sự rất thương cảm cho Yi.

Tôi ôm ngang bụng Yi, thấy cô từ từ nhắm mắt và ngủ. Thanh thản yên lành. Tôi cũng chìm vào giấc ngủ. Khi tôi tỉnh dậy, căn phòng tối om. Le lói chút ánh sáng vàng vọt nơi đường phố hắt chéo lên khung cửa, bóng Yi bất động. Tôi với tay nhấn công tắc đèn điện, căn phòng sáng gắt đột ngột. Yi quay lại, giọng ráo hoảnh:

- Chán quá à! Em với Lyn đi bar nha!

Như đã từng nói với Ken, tôi không thích Bar ngoài mấy cô bé nhìn rất xinh. Song tôi cũng gật đầu không hề đắn do với ý muốn của Yi. Cô ấy trẻ, năng động cần một chỗ sôi nổi, ồn ào để giải tỏa. Trong không gian đặc quánh hơi men, khói thuốc, Yi bảo rằng muốn tôi uống rượu cùng cô ấy, hai đứa con gái với nhau lo gì. Thế là tôi uống. Uống để chiều lòng cô em chồng tương lai của mình. Uống vì mình cũng đang khắc khoải với nỗi nhớ tình.

Yi và tôi dắt díu nhau xuống taxi, bước vào căn hộ của mình khi đã gần 1h sáng. Mọi thứ như lảo đảo, ngả nghiêng trong ánh nhìn của tôi, thấy Yi có vẻ còn tỉnh táo hơn, mặc dù cô uống hai phần ba số rượu. Vốn dĩ tửu lượng của tôi kém cỏi mà. Giúp tôi thay đồ, vệ sinh sơ thân thể, Yi dìu tôi lên giường rồi quay vào phòng tắm.

Tôi láng máng chìm sâu vào giấc ngủ. Và tôi mơ thấy những vuốt ve từ một bàn tay mềm mịn, mát rượi, những nắn bóp đầy kích động khiến tôi bắt đầu rướn mình lên giục giã, đợi chờ. Loang loáng sáng tối chập vào nhau, bóng hình Ken ấp ôm tôi, nhào nặn niềm rạo rực sau bao ngày xa cách, mạch nước ngầm bắt đầu khai mở, nghe được cả sự bò lan ẩm ướt. Dòng suối mát lành trong tôi bắt đầu chảy róc rách báo hiệu hết mùa khô hạn. Căn bệnh của tôi không trị mà dứt, y như dự đoán. Ken sẽ không còn là người bộ hành chết khát trên sa mạc cằn cỗi nữa. Hạnh phúc sẽ vẹn toàn.

Giấc mơ trôi qua êm đềm. Thức dậy lúc gần trưa với cái cổ họng khô khốc, nhưng trong tôi sóng sánh một cảm giác khoan khoái. Tôi lật tấm chăn định đứng dậy đi lấy nước uống, chợt giật mình vì cánh tay mảnh khảnh của Yi vắt ngang qua eo tôi chạm trực tiếp vào da thịt, không hề được ngăn trở bởi lớp váy ngủ. Tôi xoay lưng lại, nâng tấm chăn và nhìn xuống, hai cơ thể phụ nữ song song không hề được khoác bất cứ thứ phục trang nào, dù nhỏ nhất. Hơi ngượng, tôi nghĩ chắc do say quá nên cởi đồ ra rồi lên giường luôn mà chẳng nhớ phải mặc đồ ngủ.

Se sẽ nhấc tay Yi khỏi bụng mình, tôi bước xuống thềm nhà đến bên tủ lấy một chiếc váy liền thân tròng vội vào người, rồi chạy vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Xong nhiệm vụ thường nhật, tôi trở ra, thấy Yi đang chớp mắt chậm rãi trong cơn ngái ngủ.

- Em đói bụng quá mà chẳng dậy nổi, Lyn để em ngủ thêm một lát nữa nha!

Để cho Yi ngủ, tôi bấm số điện thoại KFC yêu cầu giao đến 2 phần gà rán, xong cắm nước chuẩn bị pha café.

Gọi mãi Yi mới chịu chui ra khỏi chăn, hồn nhiên khỏa thân đi vào phòng tắm. Quả thật Yi có một cái phoọc rất chuẩn, nếu cô nữ tính hơn chút nữa chắc chắn sẽ là một mỹ nhân.

Ăn uống xong, hai chị em tôi kéo nhau đi shopping. Lúc tâm trạng không vui đi mua sắm sẽ vơi bớt rất nhiều phiền não.

Đêm đó, tôi lại ngủ một mình trong căn phòng đơn lẻ, nôn nao nhớ về giấc mơ đêm trước. Nơi hạ lưu, nước săm sắp ướt đẫm… Tôi cồn cào lên nỗi nhớ Ken, mong anh nhanh chóng trở về.

Chiều nào tan giờ làm dợm bước qua khỏi cầu thang dẫn đến căn hộ của mình, tôi cũng thấy Yi chờ sẵn trước cửa. Yi nói ngừng hoạt động nghệ thuật một thời gian, để đằm lại cú sốc tình cảm, những chuyện vừa qua khiến Yi khá mỏi. Yi cần thả lỏng. Yi chỉ thấy yên bình khi ở trong căn hộ của tôi và ở cạnh tôi.

- Lyn à! Em mắc bệnh thèm ôm rồi! Lyn ôm em được không, từ phía sau ấy…

Tôi lặng lẽ ôm Yi từ phía sau, đứng bên cửa sổ, như Ken vẫn thường ôm tôi, che chở bao dung. Yi thả một câu nói qua khung cửa:

- Giá như em có thể là người yêu của Lyn thì bình yên biết mấy! – dường như pha chút tiếc nuối…

- Lyn coi Yi như em gái và rất yêu thương Yi mà! - tôi cười tĩnh lặng như ngày hè không gió.

- Anh Ken thật may mắn khi yêu Lyn…

Cho đó là một lời khen của Yi, tôi chỉ khẽ đong đưa vòng tay đang ôm của mình.

- Nếu em đi đến một nơi thật xa, Lyn có buồn, có nhớ em không?

- Đi đến tận đâu nào?

- Một nơi mà Lyn rất khó gặp được em!

Tưởng Yi có ý nghĩ gì dại dột, tôi thảng thốt xoay ngay người Yi lại, tay bấu chặt trên đôi vai Yi, mặt đối mặt:

- Ngốc nào! Yi của chị đừng nghĩ chuyện khờ dại để chỉ lo lắng như thế chứ!

- Hihi… Lyn nghĩ em yếu đuối vậy sao? Em không định tự tử vì một người đàn ông đâu. Họ làm gì xứng đáng…

- Nhưng Yi nói mơ hồ quá, khiến chị hiểu nhầm. Yi định đi đâu…

- Ra nước ngoài sống… ở đâu đó thì em sẽ nói cho Lyn nghe sau. Chỉ mới dự định thế thôi.

Có thể Yi sẽ đi đến một vùng đất thật xa để lãng quên được tình yêu của mình. Tôi không ngăn cản, bởi tôi không thể quyết định đến cuộc sống của Yi. Cô ấy sẽ làm những điều mình muốn. Tôi chỉ biết nếu thiếu Yi, gia đình tương lai của tôi sẽ rất quạnh quẽ và chất chứa hoài niệm.

Vài lần tôi ngỏ ý Yi ngủ lại với mình, nhưng cô khước từ vì phải trở về ngôi nhà lặng lẽ duy nhất in bóng mờ của người cha. Ken đi vắng, ngôi nhà của anh và căn hộ của tôi đều buồn hiu hắt, như thể Ken chính là nguồn năng lượng sống cho tất cả chúng tôi.

***

Ken trở về, tất cả đều bừng sáng, tươi tắn, không gian chỗ nào cũng lấp lánh nụ cười. Chúng tôi ấn định ngày cưới vào đầu tháng chạp. Nghĩa là còn 2 tháng nữa.

Yi lặng lẽ hơn và bận rộn với một kế hoạch nào đó. Đột nhiên, Yi thông báo ăn tết nguyên đán xong chắc sẽ sang Canada sống, hiện tại đang lo thủ tục giấy tờ, khi nào có ngày đi cụ thể sẽ dắt chàng rể về ra mắt. Ken trầm ngâm, không tỏ thái độ ngăn cản, chỉ mong rằng Yi quyết định không quá nóng vội. Người cha thì thở dài, đằng nào Yi cũng đã trưởng thành, không thể giữ nếu Yi muốn ra đi. Tôi bâng khuâng chẳng hiểu nổi tâm mình. Rời bỏ quê hương vì một sự tan vỡ, sau này Yi có hối hận?

***

Đời sống tình cảm của tôi và Ken đã thoát ra ngoài trắc trở. Tất cả đều mưa thuận gió hòa. Nhưng tôi cứ tiếc nuối hoài giấc mơ khi Ken vắng mặt, không thể tìm lại được cảm giác bàn tay thon nhỏ, mền mịn, mát rượi, dù rằng anh lúc nào cũng dịu nhẹ với tôi. Thảo nào mơ thường đẹp hơn thực tế. Ken không bao giờ còn nhắc đến từ Les khi trêu đùa tôi nữa. Tôi là một người phụ nữ bình thường như bao người khác.

Tôi không thích sự ồn ào nên đám cưới được tổ chức trong một không gian nhỏ, thanh lịch, ấm cúng. Chính thức từ bỏ căn hộ đi thuê về sống trong ngôi nhà đã chứng kiến những năm tháng trưởng thành của Ken và Yi, tôi cứ bồi hồi một xúc cảm khó tả. Dẫu rằng ngôi nhà này, trước đây tôi vẫn thường xuyên lui tới.

Hôm dọn đồ của tôi về bên nhà Ken, Yi cũng lặng lẽ đến giúp gói gém đồ đạc. Nhân lúc Ken ra ngoài, Yi đứng bên cửa sổ, lại thả qua khung vuông một lời đề nghị.

- Lyn có thể ôm em thêm một lần như trước đây được không?

- Yi của chị sắp đi xa rồi, muốn chị ôm thêm bao nhiêu lần nữa cũng được mà!

Che chở được cho tâm hồn của Yi chút nào, tôi thấy sinh mệnh của mình ý nghĩa hơn chút đó. Cho đến khi Ken trở lại, chúng tôi lại ngậm ngùi bọc gói những món đồ trong một không gian đã quá đỗi thân thuộc.

Tôi đã có gia đình, đã giữ trọn được mối tình thanh cao, đã nắm gọn hạnh phúc trong tay, đã ôm trọn tất cả hy vọng, mong ước, khát khao của phụ nữ trên khắp thế gian vào cuộc sống của riêng mình. Tôi được số phận ưu ái vượt xa trí tưởng tượng. Cứ như thể mọi may mắn đều chạy đến phủ phục bên tôi. Trên môi tôi sẽ luôn là nụ cười mãn nguyện.

***

Yi không dẫn chồng tương lai về, thay vào đó là một cô gái. Yi giới thiệu đó là em chồng của mình, nhưng hơn Yi 3 tuổi. Em chồng của Yi rất dễ thương, khéo nói. Cô cho chúng tôi xem hình ảnh về chồng Yi, một người đàn ông hơn Yi 8 tuổi khá điển trai, nét mặt lương thiện và những đoạn phim về gia đình bên Canada của mình, những thứ giấy tờ được chứng nhận để đảm bảo Yi qua đó sẽ có một cuộc sống tốt đẹp, rồi cô giãi bày về lý do anh mình không qua xin phép gia đình cho Yi đi được. Cô ấy là đại sứ, lại tỏ ra rất yêu mến Yi, nên gạt tan hết mọi lo lắng, khúc mắc trong lòng chúng tôi về sự vắng mặt của anh chàng rể. Cô thuyết phục được chúng tôi ngậm ngùi tiễn Yi ra sân bay, đem theo những lời cầu phúc chân tình.

Ngoài cha và anh trai, Yi có thêm tôi là người thân thứ 3. Trước khi vào phòng cách ly, Yi ôm từng người, nước mắt lưng tròng ướt đẫm từng bờ vai. Gửi lại những lời yêu thương cuối cùng, Yi ôm cha, Yi ôm Ken và Yi ôm tôi. Tiếng nấc của Yi cũng làm tôi chan hòa lệ chia ly. Yi nghẹn ngào:

- Em yêu Lyn lắm!… Em muốn Lyn được hạnh phúc… Mà em đi rồi thì nhất định Lyn sẽ hạnh phúc… Anh Ken của em tốt lắm… và yêu Lyn rất nhiều đó!…

Ai cũng khóc, từ Canada sang Việt Nam đâu dễ dàng, chẳng biết Yi có điều kiện để về thăm nhà thường xuyên, hay lại đi biền biệt vài năm trời, thậm chí cả chục năm mới trở lại. Cho đến khi em chồng Yi kéo tay đưa vào phòng cách ly thì chúng tôi vẫn ngậm ngùi đứng lặng lẽ rất lâu, bên cạnh nhau để hoài niệm bao ký ức về Yi. Yi của chúng tôi đã đi mất rồi, bay về một phương trời xa với những giá trị mình theo đuổi. Mong Yi đã lựa chọn được hạnh phúc đích thực.

***

Yi rời Việt Nam được gần tháng, tôi tình cờ gặp lại bạn trai cũ của cô. Cậu nhiếp ảnh gia ngày nào vẫn để tóc dài, nhưng thêm râu ria khiến phong trần hơn rất nhiều. Cậu nhắc đến Yi đầy luyến tiếc, tình yêu còn vương trong từng hơi thở.

- Tôi cứ nghĩ tình cảm chân thành của mình có thể đưa Yi trở về là một người phụ nữ bình thường nhưng đành bất lực…

- Cậu nói vậy là sao? Cô ấy quá cá tính à?

- Tôi yêu Yi, đến giờ vẫn yêu và vẫn cảm thấy nhức nhối. Nhưng tạo hóa đã sinh ra cô ấy để không thể yêu một người đàn ông như tôi, nên tôi chỉ có thể nhìn cô ấy ra đi…

- Thực tình tôi vẫn chưa hiểu…

- Ban đầu tôi cũng không hiểu, cứ nghĩ là Yi yêu một gã đàn ông nào đó, nên ghen tuông, dằn vặt cô ấy, nhưng cuối cùng hoàn toàn không phải, cô ấy chẳng yêu ai cả, chỉ là cô ấy không thể yêu đàn ông… Cô ấy ra đi, có thể là lựa chọn tốt cho chính bản thân cô ấy…

Tôi băn khoăn mãi về những câu nói mập mờ của cậu nhiếp ảnh gia. Rốt cuộc cũng chẳng hiểu hai người chia tay vì lý do gì. Cậu ta giao chiếc ổ cứng 40Gb toàn lưu trữ hình của Yi lại nhờ tôi giữ. Bởi cho rằng sẽ tốt hơn với trái tim còn đau của cậu ta.

Nhớ Yi, tôi mở những bức hình của cô em gái thân thương ra xem. Nhìn kỹ cô ấy giống Ken lạ lùng, như thể hai anh em sinh đôi, cùng trứng. Yi chỉ thấp nhỏ hơn Ken vì là nữ. Và trí tuệ của tôi bị níu lại ở một bức hình chụp ngược sáng, chỉ thấy bóng của Yi với cánh tay mảnh dẻ, thon nhỏ, mềm mại… Dường như tôi đã gặp ở đâu đó hình ảnh này, dường như…

Tôi bắt đầu thấy khó thở, lời nói của cậu nhiếp ảnh gia bắt đầu thực hư ý nghĩa. Trong đầu tôi lùng bùng hiện về những câu nói của Yi, về những sự kiện đã xảy đến trong nửa năm qua. Từ khi Ken vắng mặt, từ cái đêm tôi chếnh choáng men cay, từ giấc mơ day dứt khoái cảm, từ mạch nước ngầm được khơi thông, từ lời yêu thương của Yi nơi sân bay,… tất cả đều là thật. Ngay cả những câu Ken đùa tôi là Les cũng không hề mờ ảo chút nào. Yi không thể yêu đàn ông, vì Yi yêu tôi. Yi ra đi vì hạnh phúc của tôi và Ken,… như thế nghĩa là sẽ chẳng có anh chồng Canada hơn 8 tuổi nào cả, Yi chỉ ra đi cùng một cô gái,… và đó là cách Yi giấu diếm về những chuyện đã xảy ra giữa chúng tôi.

***

Từ ngày qua Canada Yi gọi điện về đúng một lần. Cô khoe rằng cuộc sống rất tốt, vui quá nên có thể quên mất mọi người ở Việt Nam. Vì thế đừng mong ngóng cô nhiều, khi nào buồn nhớ mọi người cô sẽ tự động gọi về. Nhưng hàng tuần Yi đều gửi vào email của vợ chồng tôi những bức hình mới chụp. Cô thoải mái tự do đi du lịch khắp nơi, tuy nhiên reply hỏi về cuộc sống thì không bao giờ thấy cô trả lời. Email chỉ là hai hướng một chiều.

Tôi ám ảnh về khái niệm Les. Có thể tôi là Les ngay từ lúc mới sinh mà không hề nhận ra sự lệch lạc của mình, có thể tôi chỉ là Les theo trào lưu một cách nông nổi, hoặc có thể Les là một sự may mắn giúp tôi tháo gỡ bế tắc sợi dây sinh học của đời mình. Tôi đã từng nhớ, lưu luyến mãi về giấc mơ ngộ nhận của mình. Giấc mơ ấy có thật, đã in đậm vào tiềm thức của tôi.

Nếu không có Yi, chắc giờ đây tôi đã không thể tiếp tục yêu Ken, trở thành một người vợ hạnh phúc. Nếu không có Yi, khi tôi nhận ra mình là Les với sự có mặt của một cô gái khác, chắc chắn tôi chẳng thể nào trở lại thành một người phụ nữ bình thường. Nếu không có Yi, thì có lẽ giờ đây rất nhiều người biết rằng tôi là Les…

Từng nghe ở đâu đó: “Đàn bà với nhau, lúc nào cũng như đầm nước…”, quả nhiên là thế. Cứ như ông trời sắp đặt sẵn, em gái của Ken là Les để cứu rỗi và uốn nắn đời sống của tôi trở về một người phụ nữ bình thường. Tôi đã được số mệnh ưu đãi quá đáng, những hạnh phúc tôi có được nảy mầm trên nỗi bất hạnh của Yi.

Yi ơi!

Yi…

Tình yêu của Ken và sự hy sinh của Yi đã giữ cho trái tim tôi đập những nhịp bình thường. Tôi giữ trong lòng mình lòng biết ơn sâu sắc với Ken, với Yi, với tạo hóa. Yi đã im lặng cho tôi hạnh phúc, thì chỉ còn duy nhất cách tôi đáp trả cô ấy là nâng niu hạnh phúc của chính mình.

Ken đã quên về cái thời chọc ghẹo tôi là Les, Yi thì lặng lẽ và sẽ luôn tin rằng tôi không hề biết gì. Còn tôi cũng đã mơ hồ về cái cảm xúc Les. Tôi sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống gia đình êm ấm của mình, sẽ sinh cho Ken những đứa con pha trộn vẻ đẹp của cả cha lẫn mẹ. Rồi khi Yi trở về, dì ấy sẽ cùng vui đùa với các cháu trong không gian ngập tiếng cười.

Không chấp niệm, con người sẽ thanh thản trong hạnh phúc của mình.

Tôi nghĩ như thế! Nên tôi sẽ tiếp tục hạnh phúc…

Đó cũng là điều Ken, Yi và tôi luôn mong muốn.

*

written by Keng


Dị bản


- Dạo này anh rất bận. Phải làm việc kiếm tiền cưới vợ!

- Em cũng đang cố gắng kiếm tiền… kiếm thật nhiều… để khỏi phải lấy chồng!

- Suy nghĩ của em lạ quá!

- Chẳng thế à? Trước giờ ai cũng nghĩ phụ nữ phải sống dựa vào đàn ông mới tốt được, miễn sao lấy được tấm chồng là tìm được cảm giác ổn định. Mặc dù bao người có chồng vào chỉ thấy cực thân hơn…

- Em tiêu cực về lối sống rồi! Ai cũng phải lập gia đình, phải lấy chồng, sinh con thì mới đúng là phụ nữ.

- Em không muốn dập khuôn theo cái mẫu phụ nữ truyền thống. Em sẽ là một dị bản…

Đan – nét mặt thản nhiên mà từng lời ất ứ chua xót nói với tôi như thế, khi tôi đang cày cật lực để lo cho đám cưới của mình. Tôi không hiểu Đan, không hiểu suy nghĩ kỳ dị của cô, không hiểu đôi mắt cô nhìn thấy gì về cuộc sống, không hiểu cả những mối quan hệ nhập nhằng của cô. Nói chung là tôi hoàn toàn không hiểu thực chất Đan là người như thế nào.

Tôi và Đan từng học chung trường thời phổ thông. Cô học sau tôi một khóa, hàng sáng tôi đều nhìn thấy Đan mặc đồ đen ngông nghênh đi vào trường – Dáng điệu cao ngạo, khinh đời. Con gái gì mà y chang con trai, chả đứa nào dám tán tỉnh, mặc cho mặt mũi cô khá dễ thương.

Nhắc đến Đan, thằng bạn nào của tôi cũng lè lưỡi, lắc đầu. Nào là Đan lầm lỳ khó tiếp xúc, nào là Đan trèo cây thoăn thoắt như loài khỉ, nào là Đan cục tính có thể tát cậu bạn cùng lớp ngay giữa sân trường, nào là Đan sẵn sàng cãi nhau với giáo viên đến nỗi bị đuổi ra khỏi lớp và rồi Đan cũng chẳng ngán đơn độc đánh nhau với cả một đám con trai khóa trên… Đan là một mẫu nữ sinh cá biệt, ngỗ ngược. Song lạ kỳ tên cô luôn nằm trong danh sách khen thưởng của lớp, thỉnh thoảng lại giật giải nhất trong những cuộc thi thơ, họa của trường. Lắm tài nhiều tật – đó là Đan.

Thời đi học, tôi không chơi với Đan, dù rằng mấy cô bạn thân của Đan lúc nào cũng quấn quýt bên tôi. Tôi yêu bạn thân của Đan, vậy mà cũng chẳng bao giờ nói chuyện với cô cả, cũng không hề đi chơi chung bất cứ lần nào.

Quê chúng tôi cách thành phố gần 100km. Hết lớp 12, tôi lên thành phố sống đời sinh viên. Người yêu tôi một năm sau thi trượt đại học, không có cơ hội ở gần, vậy là chia tay sau đó một năm nữa, bởi cô quyết định không thi trên thành phố nữa, an phận với cuộc sống ở quê. Tôi day dứt mãi mối tình đầu, nhưng phải dằn tim mình lại để mưu sinh.

Khi mới ra trường, tình cờ tôi trông thấy Đan khi đang ngồi uống café bên vỉa hè. Tôi gọi cô lại và hỏi thăm linh tinh về chuyện cũ. Thấy Đan đỡ lạnh lùng hơn xưa, song nói chuyện vẫn rất xa cách. Sau đó thỉnh thoảng tôi gặp Đan, cùng uống café trong sự lặng lẽ. Một người bạn cùng quê, từng học chung trường là hiếm hoi nơi thành phố sống động, hoa lệ mà hời hợt này. Đan rất khó gần, dù vẻ xù xì đã được thời gian bào nhẵn đi rất nhiều.

Tôi xin được việc làm tốt ở một công ty dầu khí dưới Vũng Tàu, lương gần hai ngàn đô. Về bên biển, tránh xa được những bon chen chốn Sài thành. Một lựa chọn tốt cho tương lai, cho cuộc đời. Ở vùng đất mới tôi tìm được tình yêu của mình và sớm xác định về một tổ ấm, dù vợ tương lai vẫn còn đang đi học tôi vẫn muốn cưới. Tôi thực sự mong muốn có một gia đình hạnh phúc. Đôi lần phải đi công tác trên thành phố, tôi gặp Đan, uống café, gợi lại chút ký ức thời học trò. Kỷ niệm thời đó, không có điều gì liên quan đến Đan, ngoại trừ việc cô chơi khá thân với người yêu cũ của tôi. Vẫn đủ là một sợi dây dai dẳng trói buộc quá khứ. Đủ để tôi có cơ hội giao tiếp với Đan trong những câu chuyện về cuộc đời. Và trong một lần gặp nhau Đan đã nói rành mạch, ngắt từ đúng chỗ cho việc tạo ấn tượng rằng: “Em cũng đang cố gắng kiếm tiền… kiếm thật nhiều… để khỏi phải lấy chồng!”. Đúng như lời cô, tôi thấy Đan là một dị bản của đàn bà.

Ngày tôi kết hôn, Đan dẫn một người bạn trai xuống Vũng Tàu tham dự (tiện thể du lịch nữa). Thấy hai người rất vui vẻ tôi nghĩ chắc Đan đã thoát ra khỏi ý định lệch lạc trên đường sống. Phụ nữ mà không lấy chồng khác nào một mối hiểm họa.

Vài tháng tôi có một chuyến công tác trên thành phố, hết giờ làm việc lại gọi Đan uống café. Cô chỉ đến một mình, không có bạn trai đi cùng. Hỏi về chuyện tình, Đan cười:

- Yêu là một chuyện, cưới là một chuyện. Em yêu để cho cuộc sống vui vẻ thôi, còn lấy chồng vẫn là một điều không tưởng.

- Nếu em thấy tình yêu đem lại hạnh phúc, sao không thử tiến đến hôn nhân?

- Hạnh phúc gì đâu! Thỉnh thoảng yêu để thay đổi không khí chút. Chứ gắn liền nhịp sống của mình với một người nào đó, em chịu không thấu. Thực lòng mà nói em không nhớ được mình đã yêu những ai nữa.

- Anh chịu em rồi đấy!

Đan vẫn là Đan, gây khó hiểu cho người khác. Cô đã hòa nhã và thân thiện gấp bội lần mà tôi vẫn không tài nào hiểu được. Cô muốn sống khác người hay là đầu óc đang nghĩ thoáng như Tây? Có lẽ cô thật sự là một dị bản.

Cuộc sống hôn nhân của tôi qua thời trăng mật. Vợ dần dà lột xác và bắt đầu mọc ra những nanh vuốt kìm kẹp chồng từng ly, từng tý. Lương tôi khá cao, nên cô ấy học xong thì không chịu đi làm nữa, chỉ quanh quẩn ở nhà mong ngóng chồng. Thói đời nhàn quá sinh bất thiện, tôi bị săm soi từng phút về giờ giấc, đi nhậu với bạn bè cũng hết thoải mái. Tự nhiên sự lẵng nhẵng căn vặn của vợ hình thành một nỗi sợ. Sợ vợ như sợ sư tử. Ngán vợ như ngán cơm thiu. Mỗi lần vợ về nhà mẹ đẻ, tôi lại nhìn thấy cả trời bình an. Tôi bắt đầu ăn năn về việc mình đã quyết định kết hôn quá sớm. Tuổi trẻ nông nổi, thật tình tôi ngậm vào lòng một khối tiếc nuối.

Trở thành người đàn ông có vợ được hơn năm, công ty cử tôi đi đào tạo nước ngoài một tháng. Khi trở về, rời sân bay đi taxi ra bến tàu Cánh Ngầm gặp kẹt xe liên tục, đến nơi thì chuyến tàu cuối cùng đã khởi hành hơn 10 phút. Tôi quay trở lại khách sạn Palace đặt một phòng, đành phải về vào sớm hôm sau.

Tính nghỉ ngơi nhưng chợt nhớ ra Đan, tôi gọi điện mời cô đi uống café. Đan đến, mặc một bộ váy trắng ôm sát thân thể đầy gợi cảm trên chiếc xe tay ga. Nhìn kỹ tôi nhận thấy cô rất đẹp, mặn mà, đằm thắm và đầy sức quyến rũ đàn bà. Không còn nhìn thấy bất kỳ dấu tích ngỗ ngược của con trai nơi cô. Đan hoàn toàn lột xác, không hề giữ lại chút hình ảnh nào của Đan mà tôi biết ngày xưa.

Chúng tôi ngồi uống café bên hồ Con Rùa, trong quán Rainbow tĩnh lặng. Tôi kể với Đan rằng mình rất gắn bó với Rainbow, trong hoài niệm của tôi về quãng thời gian sống tại thành phố Rainbow thân thiết hơn cả một người bạn. Đan bâng quơ:

- Quanh hồ Con Rùa, quán café nào em cũng thích, vì mỗi quán em đều có rất nhiều kỷ niệm với riêng một ai đó.

- Vậy sau này Rainbow trong ý thức của em sẽ có kỷ niệm với anh phải không? – Tự nhiên tôi muốn trêu đùa Đan.

- Có thể… – Đan ngừng, nhấp một ngụm trà – Nếu sau này có cùng ai vào Rainbow uống café, em sẽ nhớ đã từng ngồi với anh ở đây.

“Có thể” của Đan, nghĩa là tôi sẽ được nhớ, được xếp hàng chen lấn trong những kỷ niệm của cô về những người bạn, hoặc về đàn ông. Tôi không hiểu quá khứ đã có những chuyện gì tác động đến Đan, khiến cô sống và có cách nghĩ không hề bình thường chút nào. Tôi cứ muốn tìm hiểu về Đan, và rồi không muốn kết thúc cuộc gặp gỡ quá sớm. Tôi rủ cô vào Bar nghe nhạc. Thứ nhạc ồn ào sôi động và những cơ thể lắc lư trong lấp loáng ánh sáng luôn khiến cảm giác nặng trịch trong đầu tan biến. Đan trầm ngâm thoáng chốc rồi cũng gật đầu. Cô nói, lâu rồi không đi Bar, vào để thay đổi không khí, mặc dù có hai đứa đi với nhau thì chán chết.

Chúng tôi vào Palace, ngay trong khách sạn tôi ở. Thuyết phục mãi Đan mới chịu uống rượu cho đúng điệu đi Bar. Mỗi lần nhấp rượu cô đều nhăn mặt và khi tôi hút thuốc thì cô bắt đầu xua tay và ho sặc sụa. Dập tắt điếu thuốc mới thấy Đan ngừng ho. Cô than là rất ghét đàn ông hút thuốc. Vậy là tôi bị liệt vào danh sách blacklist của Đan.

Bất chợt Đan lôi điện thoại ra nhìn và nhăn nhó: “Thôi chết, gần 12h rồi em về nhà sao được nữa”. Đan ở trọ nên tôi biết cô không thể vào được nhà sau khi cổng đóng nên đưa ra một giải pháp: “Em ngủ lại phòng anh đi, mai về!”. Đan chẳng nói gì nữa, lặng lẽ cầm ly rượu lên đưa sát môi, tôi hiểu cô đồng ý.

2h sáng, tôi với Đan đầu óc biêng biêng bước vào phòng khách sạn. Tôi thay đồ ngủ, lấy thêm áo thun và quần đùi ra đưa cho Đan, kêu cô thay ra ngủ cho thoải mái. Đan lắc đầu kêu thôi nhưng cuối cùng vẫn cầm chúng đi vào phòng tắm.

Tôi trùm chăn nằm ngủ và Đan nằm bên cạnh. Nếu là vợ mình, có lẽ tôi đã nhắm mắt chìm vào vô thức, nhưng bên cạnh là Đan – một người con gái lạ lùng, đẹp và hấp dẫn khiến tôi bắt đầu thao thức. Mùi cơ thể của Đan len vào mũi tôi, hòa trộn với hơi men gây ra cảm giác bứt rứt. Đan nằm quay lưng về phía tôi, hồn nhiên thở nhè nhẹ trong cơn ngủ. Bất giác tôi vòng tay kéo Đan vào lòng mình, tiếp xúc với cơ thể nóng ấm của Đan, cảm hứng trong tôi dâng tràn, dào dạt. Tôi không kiềm chế được đôi tay mình, bắt đầu vuốt ve làn da mềm mại của Đan. Đến khi tôi chạm lên bầu ngực, cô đẩy tay tôi ra, giọng ngai ngái: “Để yên cho em ngủ nào!” rồi vòng tay ôm chặt lấy tôi.

Nếu tôi nhắm mắt ngủ được, đảm bảo tôi không phải là đàn ông. Tôi bắt đầu đè cô ấy xuống, đôi tay sục sạo, khám phá. Đan yên lặng, bất động như một pho tượng, ngoại trừ hơi thở khẽ khàng. Tôi chồm lên định hôn đôi môi căng mọng sức trẻ của Đan, thì bất ngờ cô ấy mở mắt, quay mặt đi, giọng gay gắt: “Toàn hơi thuốc không à! Khó thở quá!”. Cô đẩy tôi ra rồi co người quấn tấm chăn lại: “Đừng phá nữa! Em mệt lắm, anh ngủ đi!”. Tôi ngủ sao nổi, nên cứ áp sát thân thể cô và kiên trì đẩy tay xuống phía dưới. Đan ngăn cản quyết liệt cho đến khi tôi chạm được vào thánh địa thì cảm nhận được cô khẽ cong người lên. Đan bắt đầu yên lặng trong nhịp thở mạnh hơn để mặc những va chạm diễn trình. Tôi nhẹ nhàng mà mê mải cho đến khi thấy dáng người Đan bắt đầu rung lên hưởng ứng. Cô đã chấp nhận tôi, tự nhiên bằng bản năng. Đan rõ ràng là đàn bà, đàn bà nhất trong những người đàn bà tôi từng gặp. Cô nồng nàn qua vô số vệt cọ ở làn môi trên da thịt tôi. Cô mãnh liệt trong những nhịp chân đuổi bắt cảm giác thăng hoa. Cô kích động tôi một cách cực đại bằng vẻ uyển chuyển của những nét cong nơi cơ thể mình. Và chúng tôi quên đất, quên trời, quên hết thực tại, quên cả quá khứ để nhập vào nhau, bồng bềnh trôi trên ngân hà ái lạc. Với tôi Đan là thần thánh hoặc ma quỷ ẩn chứa trong mình phép màu kỳ diệu, cô quá tuyệt vời để tôi có thể quên như một chuyện qua đường.

Tỉnh dậy với tiếng chuông báo thức réo rắt. Đan nằm ngủ mê say. Chắc là tôi khiến cô mệt mỏi thực sự. Cô vẫn nói với tôi chẳng bao giờ ngủ sau 11h đêm. Thế mà đêm qua chúng tôi đi ngủ khi trời gần sáng. Tôi sắp xếp gọn gàng đồ đạc, vệ sinh cá nhân xong mới ra đánh thức Đan, cô dụi đầu vào gối không chịu dậy, tôi phải năn nỉ mãi cô mới ơ hờ ngồi dậy đi vào nhà vệ sinh. Thực tế tôi bắt đầu thấy lo lắng khi nghĩ đến sư tử nhà mình. Lần đầu tiên tôi ngoại tình nên day dứt bắt đầu xộc vào tâm trí.

Tôi đưa Đan đi ăn buffer sáng. Ngồi trên lầu cao qua bức tường kính nhìn xuống đường Nguyễn Huệ còn ẩm hơi nước trong buổi sớm, Đan lặng lẽ chọn món và không nói bất cứ điều gì trong lúc ăn. Tôi không thấy đói nên ăn uống qua loa rồi ngây người ra nhìn Đan. Đan chậm rãi ăn, không nhìn tôi, mắt cứ hướng xuống đường phố. Bữa ăn sáng của Đan kéo dài đúng một tiếng, cứ như thể cô đang thử thách kiên nhẫn của tôi. Tôi sợ Đan nghĩ ngợi gì đó nên không dám thúc giục một câu. Buông thìa dĩa xuống, Đan thản nhiên: “Em ăn xong rồi, về đi anh!”.

Quay lại phòng lấy giỏ xách, Đan lạnh lùng: “Anh tự ra bến tàu nhé! Em về trước đây!”. Tôi tiễn cô xuống đại sảnh, đi lấy giúp xe. Trao tay lái cho Đan, cô ngồi lên, vẫy nhẹ tay: “Bye nhé!”, rồi lướt đi, hút tầm mắt tôi trên đại lộ đã rợp người qua. Có vẻ như Đan coi những chuyện đã qua chỉ là tình một đêm. Có vẻ như tôi sẽ không phải lo lắng bất cứ chuyện gì về việc ngoại tình của mình nếu giữ kín miệng. Có vẻ như Đan vẫn thường xuyên làm như thế, với những người đàn ông nào đó.

Tình một đêm. Chuyện qua đường. Ngoại tình.

Đan ơi là Đan! Tôi không thể nào hiểu được em là ai nữa.

Tôi trở về với sư tử nhà mình, thỉnh thoảng ra giàn khoan cả tháng. Tù túng giữa một không gian bao la, cô đơn trong sự thoải mái, giam hãm mình trong cảnh tự do, tôi lại thấy nhớ Đan kinh khủng. Cơ thể Đan quấn quýt, mềm mại, ấp áp trong tưởng tượng… và tôi bị ám ảnh bởi tiếng kêu kích động mãnh liệt của Đan giữa lúc thăng hoa. Là một thứ ngôn ngữ gì đấy thật khó diễn tả, vừa ngây thơ trẻ nhỏ, vừa da diết đau đớn, vừa như vọng âm của quá khứ, vừa như tổng hợp hiện tại… Tôi nhớ Đan cồn cào ruột gan, nhưng cứ nhớ lại thái độ lạnh lùng sau lúc ngủ dậy của Đan là trong tôi lại dâng lên cảm giác e ngại. Thời gian mài nhũn những khối u, tôi mạnh bạo gọi điện cho Đan, để nghe giọng nói cô ấy.

Chẳng còn lạnh lùng xa cách, Đan hồn nhiên như trẻ nhỏ kể chuyện nọ chuyện kia, như thể là chúng tôi là những người bạn thân thiết từ thủa nào. Đan gai góc, Đan dịu dàng, Đan cuồng nhiệt, Đan ngây thơ,… Đâu mới thực sự là Đan? Còn tôi, trong Đan thực sự là gì? Tâm trí tôi bị dằn vặt vì Đan.

Vừa từ biển trở về, tôi chạy ngay lên thành phố tìm Đan. Ngồi ở Rainbow chờ nửa ngày Đan mới xuất hiện, nghiêm nghị trong bộ trang phục công sở. Tôi lại đưa cô vào khách sạn để tái hiện cảm xúc thần tiên đêm nào. Đan e ấp như thể giữa chúng tôi là lần đầu tiên, cô hành tôi làm đủ trò rồi mới chịu trút bỏ trang phục lên giường. Cô nghịch ngợm như trẻ nhỏ, tỉnh bơ trước sự cuồng điên trong tôi. Cuối cùng cô cũng làm tôi thỏa mãn trong nhịp thở đuối sức, rã rời.

Tôi muốn hôn Đan, nhưng cô không cho, kiên định chê rằng miệng tôi nồng mùi thuốc lá. Tôi hút không nhiều, ngày chỉ vài điếu, nhưng Đan không thích, nên tôi nghĩ mình sẽ từ từ bỏ thuốc. Tự nhiên tôi muốn thay đổi để hợp với Đan, tôi thực sự xem cô như một phần sự sống của mình, là những gì tinh túy nhất kết tụ lại. Tôi quyết định bỏ hút thuốc vì Đan.

Tôi đã có gia đình, nên với Đan là rất nhiều “tình một đêm” lén lút. Đan thì dường như chẳng ảnh hưởng gì, còn với tôi thì đó là những vụng trộm.

Thường xuyên nghĩ vẩn vơ về quá khứ, về thời học sinh đẹp đẽ, tôi cứ tự hỏi tại sao ngày ấy mình không nhìn thấy Đan, không giữ cô đi song song bên bước chân của mình. Chỉ cho đến khi Đan đã thăng trầm qua biết bao ngọt đắng và thay đổi thành một dị bản, còn tôi đã tự trói mình vào một cuộc hôn nhân thì mới bắt đầu tìm đến nhau. Đan chẳng đòi hỏi gì trong mối quan hệ thiệt thòi với tôi, hoặc là cô không hề nghĩ việc quan hệ với một người đàn ông có vợ là thua lỗ, chỉ đơn giản là vui. Nên tôi càng nghĩ ngợi. Có lần kiếm được lý do để đưa cho Đan một khoản tiền (như một cách tôi bù đắp), cô thản nhiên cầm rồi lừ mắt: “Anh đừng có mà dại gái quá nhé!”, khiến tôi chỉ còn biết bật cười méo mó.

Phải nói Đan đã đứng tuổi, bạn bè cùng lứa của cô chắc cũng chồng con gần hết rồi. Nhưng Đan cứ sống vô tư như thể khái niệm “Gia đình” không hề tồn tại. Giá như tôi vẫn còn độc thân, tôi sẽ cố níu kéo cô quay về những điều bình dị nhất của cuộc sống. Nghĩ thế, nhưng biết đâu nếu chưa kết hôn thì tôi lại không thể nào chấp nhận một người phụ nữ sống quá thoáng như Đan.

Một, hai tháng tôi mới được gặp Đan một lần, toàn là tôi phải chủ động lên thành phố. Khoảng cách cứ thổi bùng nhung nhớ trong tôi về cô. Đan thì hoàn toàn hờ hững, gặp tôi cũng được, không gặp cũng chẳng sao. Tôi tự hiểu mình không phải là tình nhân duy nhất của cô. Song tình cảm tôi dành cho cô ngày càng lớn và tôi càng âu sầu.

Dòng đời làm tôi thay đổi, Đan thay đổi, cứ rõ rệt như những người phụ nữ khi lấy chồng xong cũng tự khắc lột xác qua một hình ảnh khác. Đã có lần, tôi ôm chặt Đan trong vòng tay khi đứng giữa phòng khách sạn. Đan đứng lên hai bàn chân của tôi, đu đưa người như trẻ nhỏ, miệng cười khúc khích thích thú. Tôi bới những day dứt ám ảnh từ đáy sâu lòng mình, nói khẽ như là bị đau:

- Đan, hình như anh không biết gì về em đúng không?

- Biết cũng có để làm gì đâu! Cứ như này thì sẽ thú vị hơn nè!

- Thực sự anh rất muốn hiểu được em…

- Hiểu rõ rồi sẽ mất vui đấy! Tốt nhất là không nên hiểu làm gì cả!

Quá khứ của Đan chất chứa những gì? Tại sao tôi không thể lý giải được? Đan là một phần cuộc sống của tôi, nhưng tôi hoàn toàn không nắm giữ nổi. Nghỉ phép tôi trở về thăm quê. Nhà Đan cách nhà cha mẹ tôi hơn một cây số. Nhưng ở quê nên mọi người biết nhau gần hết. Tôi kiếm một người quen thân với gia đình Đan để cùng ghé qua chơi. Nhà Đan niềm nở tiếp đón tôi khi biết là bạn của con gái mình. Họ rất tự hào về đứa con gái giỏi giang, ngoan ngoãn là Đan, chỉ phiền lòng là sao cô vẫn chưa chịu lấy chồng. Ở quê thì với độ tuổi của Đan đã là gái ế chỏng gọng. Thời niên thiếu của Đan không hề có bất cứ điều gì. Vậy đã có biến cố gì với quãng thời gian Đan học đại học? Hỏi cả trăm lần tôi cũng không biết cách nào tìm hiểu.

Tôi tìm đến Đan theo tiếng gọi của nhớ mong. Hẹn ở Rainbow, đến đã thấy Đan ngồi chờ tự bao giờ. Cô online và chat với vài người đàn ông, giọng điệu đong đưa, tôi sôi máu lên nhưng phải cố nhẫn nại. Đan hồn nhiên quay màn hình laptop cho tôi theo dõi những cuộc trò chuyện. Với người đàn ông này cô nũng nịu nói mình đang có bầu, nhưng anh ta không phải là tác giả, ngay bản thân cô cũng chẳng biết là của ai. Với người đàn ông khác thì cô đùa cợt rằng anh ta chẳng galant gì hết, nên cô không thích đi chơi cùng anh ta. Với người khác nữa thì cô lăn lộn với những icon cười bò ra để lên một kế hoạch thành lập công ty “trai gọi – gái gọi”,… Tôi thực sự không hiểu nổi Đan nữa, hình như sự lẳng lơ, tệ nạn xã hội với cô chẳng có gì to tát, hay suy đồi đạo đức cả. Tôi thần mặt ra, nhìn cô đầy khó hiểu, rồi thảm não thốt lên:

- Thực sự em đang làm anh rất buồn…

- Sao phải buồn vì một người như em?

- Anh không biết là mình yêu em đến mức nào? Nhưng anh coi em như một phần cuộc sống của anh…

- Thảo nào anh về quê thăm gia đình em cơ đấy!

- Anh chỉ muốn hiểu em. Vì anh lo lắng cho em nhiều lắm.

- Lo lắng gì cơ? Chẳng phải đàn ông chỉ cần vui vẻ trong chốc lát thôi sao? Chẳng phải đàn ông chỉ vì chút dục vọng có thể chà đạp lên tất cả mọi giá trị sao? Chẳng phải anh đã có gia đình rồi mà vẫn lao vào em ngoại tình?

Tôi cứng họng trước sự bức xúc gần như là tức giận của Đan. Tôi có thiện ý, tôi muốn những điều tốt cho cô. Tôi biết tình cảm của tôi dành cho cô rất lớn. Nên tôi lo lắng cho cô, tôi không muốn cô chịu bất hạnh vì cách nhìn đầy hoài nghi và chống đối lại cuộc đời. Khi tuổi già kéo đến, có thể Đan sẽ hối hận.

- Đan, đúng là anh có lỗi với em. Thực tình anh thương em nhiều lắm. Anh đã từng nghĩ mình sẽ ly hôn vì em…

- Em không cần sự thương hại anh à! Em thấy em sống rất tốt, không cần ai phải lo lắng cho mình, em sẽ kiếm đủ tiền để sống đến già mà không phải dựa vào bất kỳ người đàn ông nào cả. Và anh đừng ly hôn vì em không có ý định lấy chồng.

- Nếu chỗ đứng của em trong tim anh không lớn thì anh sẽ chẳng bao giờ can thiệp vào chuyện cá nhân của em. Anh chẳng việc gì phải thúc giục em về việc kết hôn, để anh có thể ung dung ngoại tình với em… Em phải hiểu anh chứ?

- Em hiểu, là anh có một chút cảm giác tội lỗi, khi em làm tình nhân của anh mà chẳng đòi hỏi gì. Nhưng em đã nói ngay từ đầu rồi, em cặp với ai cũng chỉ để vui thôi mà!

- Đan! Anh xin em đừng suy nghĩ như thế nữa! Nếu em hứa với anh một câu sẽ nghiêm túc lại, anh sẵn sàng ly hôn để cưới em… Anh đủ điều kiện lo cho em một cuộc sống ổn định…

- Thôi nào, anh đùa rồi! Đem chuyện hôn nhân ra giỡn mà mong em nghiêm túc được sao? Vậy thì anh ly hôn trước đi, rồi em sẽ nghiêm túc sau…

Đan cười đầy chua chát. Tôi là đàn ông, tôi phải chủ động trước, tôi sẽ ly hôn, để chỉnh sửa lại dị bản trong cô. Tình yêu của tôi dành cho Đan đã quá lớn lao. Đêm đó, tôi nhỏ nhẹ thủ thỉ vào tai Đan về dự định của mình, về tương lai của chúng tôi. Đan chỉ cười không thành tiếng, rồi nhìn tôi bằng đôi mắt xa thẳm.

***

Tôi nói với vợ rằng mình đã ngoại tình. Tôi không xứng đáng làm chồng cô ấy, bởi tôi đã đánh mất trái tim trong cuộc tình lén lút ấy rồi. Tôi xin cô ấy hãy ly hôn tôi, để khỏi phải chung sống với sự lừa dối và một cái xác không còn những nhịp thở yêu thương.

Ban đầu vợ tôi gào khóc một cách điên loạn, chửi rủa tôi thậm tệ, cô ấy đập phá đồ đạc trong nhà, rồi sau đó giấu mình trong phòng nức nở. Tôi thương vợ mình lắm, nhưng tôi thương Đan nhiều hơn, hình ảnh Đan trong ký ức và hình ảnh Đan bây giờ đã ám ảnh toàn bộ đầu óc của tôi. Để tờ đơn xin ly hôn lên trên bàn, tôi đứng bên giường, sau lưng vợ và nói lời chào cô ấy, tôi dọn ra chỗ khác sống, để nhìn lại chính bản thân mình và cho cô ấy tĩnh tâm.

Tôi biết tính vợ mình, cô ấy không bao giờ dung thứ cho những bội bạc, phản phúc. Cô ấy sẽ ký vào tờ đơn, tôi đã để lại ngôi nhà cho cô ấy. Tôi sẽ dùng hai bàn tay trắng của mình để bắt đầu xây dựng một cuộc sống mới cho Đan, cho tình yêu của tôi. Đợi đến lúc chính thức ly hôn, tôi sẽ thông báo cho Đan và đón cô xuống sống cùng.

***

Một tuần sau tôi thấy Đan gọi điện, cô kêu tự dưng buồn, nên sẽ xuống gặp tôi. Đón cô ở bến tàu, tôi đưa cô về cất đồ ở căn phòng thuê tạm của mình rồi dẫn đi ăn uống. Lúc ngồi uống cafe bên bờ biển, Đan kể cho tôi nghe câu chuyện của cô…

Cha mẹ Đan có 4 người con, Đan là thứ 3. Từ lúc lớn lên Đan không hiểu sao mẹ rất yêu thương mình, yêu nhất trong mấy anh em còn lại. Cha thì lại không thích Đan, khi mẹ vắng mặt, ông luôn kiếm cớ sai bảo Đan làm việc để có thể mắng chửi Đan, thậm chí khi tức giận ông đánh Đan không thương xót. Đan chỉ nghĩ cha mình quá hung dữ, và mình làm không được việc nên mới bị đánh mắng. Mỗi lần Đan bị đòn, mẹ biết lại cãi nhau với cha, mẹ khóc, cha hậm hực, cả nhà cơm chẳng lành canh chẳng ngọt. Lâu dần Đan quen chịu đòn, không nói cho mẹ biết nữa. Khi cô 14 tuổi, một hôm cả nhà đi vắng, Đan ở một mình. Nửa ngày sau chỉ có mình cha về, điều kinh khủng nhất đã xảy đến với Đan, ông ngang nhiên hãm hiếp chính con gái mình. Đan câm lặng, bởi cha mẹ là người lớn, họ lúc nào cũng đúng, họ có làm bất cứ điều gì cũng có lý do chính đáng.

Sau lần đó, ông đối xử với Đan tốt một cách giả tạo, như một người cha tử tế trước mặt mẹ. Không mắng chửi hay đánh đập nữa. Ông cũng không lần nào động đến Đan, dù nhà chỉ còn 2 cha con. Đan không hiểu gì, chỉ biết câm nín về nỗi khiếp sợ của đời mình. Đan ít nói ngay cả với mẹ, người yêu thương mình nhất. Rồi một ngày Đan nghe lén được cha mẹ cãi nhau, hóa ra tất cả đều có nguyên do, Đan không phải là con ruột của cha, Đan chỉ là hậu quả một lần lầm lỡ của mẹ. Đan chẳng biết cha ruột của mình là ai, Đan không có cha. Người đàn ông Đan vẫn gọi là cha chỉ là kẻ vì sự gia giáo của dòng họ mà giữ kín mọi chuyện và nhức nhối nhìn cái gai lớn lên trong mắt mình.

Khi ông đã trả thù được cuộc đời, Đan chỉ còn là cái bóng lặng lẽ trong nhà. Có lẽ ông cũng ăn năn vì sự bẩn thỉu của mình nên mới bắt đầu đối xử tốt với Đan. Chính từ đó Đan trở nên xù xì gai góc, cô chẳng sợ gì cả, bởi chẳng có gì khủng khiếp hơn điều cô đã từng trải qua.

Khi thoát ly khỏi gia đình, Đan yêu một người, yêu tha thiết, nhưng rồi cuối cùng bỏ Đan đi theo người khác, ném lại một câu nói như dao chém đá: “Em chẳng mất gì với anh cả thì sao cứ phải níu kéo?”. Từ đó Đan sống buông thả như bây giờ.

Tôi giận run lên khi nghe những lời Đan kể về cha, về người đàn ông bần tiện cố khoác lên khung xương cái vẻ cao thượng. Tôi thề rằng mình có thể chạy ngay về ngồi nhà ở quê đâm chết ông ta. Răng tôi nghiến ken két, tay cuộn chặt thành nắm đấm khiến gân guốc nổi căng như muốn đứt. Khốn nạn! Chó chết!

Rồi cả thằng đàn ông mà Đan đã lỡ yêu nữa. Trinh tiết? Nó đòi hỏi gì khi mà dái như dái chó bạ đâu cũng cắm vào mà cứ bắt người yêu mình phải còn trinh. Mẹ kiếp. Một lũ đàn ông khốn nạn, bẩn thỉu. Nếu có quyền xử tội, tôi sẽ đem bắn bỏ hết lũ khốn đấy.

Đan của tôi hướng đôi mắt xa xăm ra biển, thăm thẳm soi gì đó trong bóng tối. Môi mấp máy như đọc diễn văn:

- Anh đã hiểu hết về em rồi. Thì xin đừng vì em mà sai lầm…

- Anh cho rằng mình đang làm đúng, vì anh yêu em, Đan à!

- Yêu sao? Trước anh cưới vợ cũng vì yêu. Có đảm bảo rằng một năm sau anh không bỏ em để lấy người khác nữa? Rõ ràng là anh chưa chín chắn, anh chưa đến 30 nên mới quyết định nóng vội như thế!

- Xin em, anh đã trải qua một cuộc hôn nhân, đã biết mình đúng sai ở đâu, nên anh sẽ biết trân trọng hơn tình cảm giữa hai chúng ta.

- Tình cảm là do cả hai bên cùng vun đắp. Hạnh phúc cũng chỉ là chiếc bóng trong gương, anh không mỉm cười với nó, làm sao nó cười lại với anh được. Em không muốn anh ly hôn, vì em không muốn hạnh phúc của mình được đánh đổi từ bất hạnh của một người phụ nữ khác.

- Cái gương của anh đã vỡ rồi, hàn gắn lại cũng không lành được. Quan trọng là giờ đây anh cần em chứ không phải ai khác.

- Nhưng em không cần anh! Anh không chịu hiểu vấn đề gì cả, liệu rồi sau này thành vợ thành chồng, trong lúc bực tức anh có kìm được miệng không nhắc gì đến quá khứ của em hay không? Liệu rồi anh có thù dai như cái người em gọi là cha, nhẫn nhịn 14 năm mới trả thù hay không? Em như một dị bản đã bao nhiêu năm nay rồi, bây giờ chỉnh sửa lại là một điều rất khó khăn, huống chi bản thân em lại không hề muốn thay đổi… nên anh đừng cố gắng ràng buộc em làm gì.

Đan nói nhiều, rất nhiều, lần đầu tiên cô nói với tôi nhiều như thế! Chỉ để chối bỏ thứ hạnh phúc tôi muốn mang đến tặng cô. Đan đã quen sống với bất hạnh. Hạnh phúc trở thành một điều không tưởng, như chính cái khái niệm “gia đình” trong cô. Tôi không thể mở miệng cãi lời Đan, vì cô quá từng trải để biết đâu là đúng sai mà áp đặt và khuyên bảo tôi. Tôi chỉ hơn cô một tuổi, nên cô sẽ già dặn hơn tôi trong cách chiêm nghiệm cuộc đời.

Tôi và Đan đi lang thang dọc bờ biển cả đêm. Khi mặt trời sặp mọc, Đan lạc quan: “Ngày mai trời lại sáng mà!”. Đan giãi bày với tôi rằng: Thực chất do hai đứa không hợp duyên nên chỉ có thể dừng mối quan hệ ở đây. Nếu thực sự là Duyên số, có muốn tránh cũng không thoát khỏi sự an bài của tạo hóa. Tôi nói với Đan rằng mình cần suy nghĩ, tôi không muốn dễ dàng chấp nhận làm bạn với cô, dễ dàng bóp xẹp tình yêu trong tim. Đan cười lí lắc: “Chắc chắn anh ngộ nhận thôi, khi mà mọi chuyện diễn biến quá nhanh chẳng kịp thời gian suy nghĩ, em tin rằng một thời gian nữa anh sẽ lại hối hận… Thực tế là anh sốc nổi lắm! Tiêu biểu là mới cưới vợ hơn năm mà đã ăn năn rồi nè!”. Tôi cứng họng với luận điệu của Đan… Đúng là tôi cần phải có thời gian suy nghĩ về những quyết định của mình. Nhưng hiện tại tôi dám thề với trời đất rằng tôi yêu cô ấy. Yêu rất nhiều!

Chúng tôi ngắm bình minh lên qua mặt biển. Đan không cho tôi nắm nay nữa. Cô đùa rằng tôi phải về nhà úp mặt vào tường như trẻ nhỏ và tự kiểm điểm bản thân mình trong vòng một tháng. Lúc đó cô sẽ hỏi xem tôi đã ngộ ra được những gì.

Đan không nghỉ lại căn phòng của tôi mà đòi về. Đưa cô ra bến tàu xong, tôi trầm ngâm suy nghĩ về những lời nói của Đan rất lâu ở một quán cafe. Vài tiếng sau tôi nhận được tin nhắn của Đan: “Good bye! Không bao giờ gặp lại nhau nữa anh nhé!”. Hoảng hốt tôi gọi điện cho Đan, chỉ nghe ò í e và lời mặc định của cô nhân viên tổng đài. Đan nỡ vĩnh viễn không gặp lại tôi sao? Đan không chờ để hỏi tôi sau một tháng úp mặt vào tường suy nghĩ như đã nói. Đan nhẫn tâm bỏ tôi ra đi. Biệt ly một kiểu dịu dàng mà đau đớn. Có người đàn bà nào như Đan không?

Tôi lầm lũi trở về căn phòng thuê tạm của mình. Người vợ bị phản bội của tôi đứng đợi trước cửa. Cô ấy nói rằng sẽ không ly hôn. Cô ấy muốn tôi trở về nhà, chắp lành hạnh phúc đã rạn nứt. Tôi nói cô ấy hãy cứ về nhà đi, tôi vẫn cần thời gian suy nghĩ. Cô ấy xin phép thỉnh thoảng qua dọn dẹp lại căn phòng cho tôi, vì dường như tôi sống một mình khá bừa bộn. Tôi lắc đầu, nhất quyết 1 tháng nữa không gặp nhau.

Tôi cố gắng gọi cho Đan nhiều lần, nhưng dường như cô đã từ bỏ số điện thoại cũ. Mỗi lần gọi, chỉ nghe thấy giọng nói đáng ghét của tổng đài. Vợ cách ngày qua phòng tôi một lần, nhẫn nại dọn dẹp trước vẻ mặt cau có của tôi. Khi tôi khó chịu lơ đi, thì cô ấy lại cứ lặng lẽ ở một góc nhìn tôi.

Cuối cùng tôi chịu thua trước sự biến mất của Đan. Tôi không biết gì về cô ngoài gia đình ở quê, nhưng tôi không thể về đó tìm kiếm Đan, chỉ nghĩ việc nhìn thấy mặt lão đàn ông Đan gọi là cha tôi lại sôi máu lên, muốn đập phá gì đó để giải tỏa. Gặp lão, chắc gì tôi kiềm chế được mình… Chẳng lẽ tôi đi tìm Đan giữa một thành phố 7 triệu người? Đan ở đâu chứ? Trong số dân 7 triệu, hay đã đi ra một khoảng không rộng lớn hơn? Khi người đã cố tránh mình, tìm kiếm chỉ là vô vọng.

Hai tháng sau tôi chịu thua một lần nữa trước sự kiên trì của vợ. Cô ấy là người bị lừa dối, bị phản bội, vậy mà lại cứ nhẫn nhịn trước tôi. Không còn là sư tử nữa mà cứ như thể một Oshin. Tôi thấy mình đã quá sai với cô ấy. Đan thì biệt tăm nên tôi dọn về ở trong ngôi nhà cũ của mình. Tờ đơn ly hôn xếp vào xó tủ. Tôi vẫn lạnh nhạt với vợ.

Dọn về với vợ được một tuần, tôi nhận được tin nhắn của Đan: “Anh cứng đầu quá! 2 tháng mới ngộ ra được chân lý. 6 tháng nữa em lấy chồng. Hạnh phúc nhé! Không phải lo về dị bản này nữa”. Tôi vội vàng gọi lại. Chỉ vang lại nỗi tuyệt vọng: “Thuê bao quý khách…”. Như vậy là Đan vẫn theo dõi cuộc sống của tôi. Đan muốn tôi trở về với chiếc gương rạn nứt của mình, Đan muốn tôi chăm chút nó, Đan không hề muốn tôi ruồng bỏ nó. Nghĩa là tôi phải biết yêu thương vợ mình hơn và tự bằng lòng với những gì mình hiện có.

Không biết Đan có thực sự lấy chồng hay chỉ là là liều thuốc ru ngủ tôi trong hạnh phúc mây mù? Tôi đã thực sự thấm ý niệm Đan gửi lại trước lúc ly khai khỏi tôi. “Đàn ông là giống loài thay đổi nhanh hơn biển cả”, Đan đã từng nói như thế. Tôi không thể chờ cô trong sự vô vọng, vì cô là dị bản, không mang thói thường tình nhi nữ. Cô sẽ không trở lại nếu biết tôi vẫn chờ, vẫn đợi. Tôi chỉ có thể gặp cô trong tương lai, nếu như tôi hạnh phúc. Đồng nghĩa với việc tôi phải tạm thời quên Đan đi, chú tâm cho gia đình nhỏ của mình. Vợ sau biến cố này cũng đã thay đổi rất nhiều, dịu dàng và đáng yêu như ngày mới quen nhau.

Đan không chịu trở lại gặp, dù đợi chờ mòn mỏi, nên tôi ngộ ra một điều: Nếu có duyên, ắt sẽ còn gặp!


Người Tình Thứ 117


Truyện dành cho bạn đọc trên 18 tuổi.

- – - – - – - ### – - – - – - -

Người Tình Thứ 117

Giaochi, 2007

Mark châm điếu thuốc, hớp tí rượu, thả lỏng người dài trên sa-lông phòng khách nhà Esther. Esther đã trở dậy đi vào phòng tắm vứt bao cao su.

Có tiếng vòi hoa sen rào rào. Chắc cô nàng đang rửa ráy.

Mark rít hơi thuốc dài, thủng thỉnh đắn đo xem có nên trở dậy rón rén theo vào phòng tắm, ôm chầm Esther từ sau lưng và hai người sẽ tiếp tục âu yếm dưới vòi sen hay không… Lãng mạn và gợi dục.

Đàn bà thích thế. Ít nhất đã 5 cô nàng từ 5 nước khác nhau nhấn mạnh, mỗi khi Mark đột ngột xuất hiện từ sau lưng và ôm chầm lấy họ trong phòng tắm, họ đều thích thú. Đàn bà thích sau khi làm tình, hai người quấn lấy nhau âu yếm tiếp.

Đặc biệt, họ thích có Mark trong phòng tắm. Khi nước từ vòi sen nhỏ thành dòng trên bờ vai người mẫu vạm vỡ của anh. Đọng thành giọt quanh khuôn mặt chữ điền rắn rỏi và đàn ông của anh.

Về phương diện cá nhân, Mark chỉ thích âu yếm chút ít trước khi làm tình. Nhất là trong những phi vụ giải khuây chớp nhóang và ít cảm xúc này. Thế nhưng, tùy đối tượng, đôi khi Mark cũng chịu đầu tư công sức làm vừa lòng các cô.

Mark thích hình ảnh của anh trong mắt các cô: Một người mẫu đẹp trai, đa tình, biết làm vừa lòng phụ nữ và đặc biệt là tay sát thủ thuần thục chuyện phòng the. Hình ảnh anh trong mắt phụ nữ lúc nào cũng ngọt ngào và huyền ảo hơn thực tế.

Mark thích như vậy. Đôi khi giữa lúc giao hoan, hay khi ôm ấp gần gũi, nhìn vào ảnh phản chiếu của mình trong mắt các cô, trong đầu Mark xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ rằng có thể anh đang làm tình với chính mình. Ý tưởng này, vừa có chút gì sai trái, cấm kỵ, vừa gợi dục một cách dị thường.

Có vài người phụ nữ phát hiện ra điều này.

“Anh làm tình với em mà nghĩ về ai vậy?”

Họ hỏi.

Mark không trả lời.

Cũng chẳng quan trọng. Những người phụ nữ này, sáng rồi đi, mắt đen, mắt xanh, mắt nâu, mắt xám… như những chiếc gương đủ hình dạng thay đổi luân phiên. Trong sổ tay của anh, sau một đêm, họ chỉ là cái gạch. Chỉ có hình ảnh phản chiếu trong mắt họ, hình ảnh chính anh là cố định. Họ đến với anh vì ái mộ bề ngòai đẹp mã của anh. Vì chút niềm vui xác dục qua đường. Anh đến với họ vì nhu cầu tình dục của bản thân, vì yêu cách họ dễ dàng, sẵn sàng thỏa mãn anh.

Mark không có gì để mất. Chỉ tình dục qua đường. Dùng bao cao su bảo vệ. Không yêu đương lằng nhằng. Chỉ như quan hệ xã giao.

Esther cũng là một trong những người phụ nữ này.

Người thứ 117.

Lần đầu tiên gặp Mark, mắt Esther đột nhiên sáng hẳn lên. Mark nhếch miệng cười, liếc nhìn Esther từ đầu đến chân.

Lúc đó Mark đang bay chuyến quốc tế cho một hợp đồng quảng cáo. Công ty quảng cáo thương lượng thế nào mà rốt cuộc anh bị rơi vào khoang ghế economic chật chội. Hai người ngồi cạnh là hai gã già hôi hám, suốt chuyến bay ngủ gục gà gục gật, nước dãi chảy lòng thòng.

Nhưng nhờ đó anh gặp Esther, hôm đó chịu trách nhiệm phục vụ khoang anh, từ khi phát hiện ra Mark, cứ đi đi lại đưa mắt nhìn anh cười.

Tiếp viên hàng không.

Mark thầm nghĩ. Một trong những đối tượng hàng đầu.

Esther trông khá bình thường so với những tiếp viên hàng không mà anh từng qua đêm cùng. Tóc hoe, mắt xám, nụ cười điêu luyện dán chặt trên mặt. Esther khá cao, người xương xương. Ngực trung bình, hông cũng không đặc biệt quyến rũ. Trong dáng thuộc lọai đàn bà thể thao quá độ mà mất nét mềm mại đầy đặn.

Mark không thích kiểu cơ thể này. Dáng chữ T. Dáng người mẫu. Chỉ đẹp khi mặc quần áo. Hơi thô kệch khi trần truồng.

Bình thường có lẽ anh không chú ý đến. Nhưng ánh mắt của Esther cứ dán vào anh.

“anh chàng đẹp quá!” Mark có thể đọc được ánh mắt đó. “Làm tình với em đi”

Tối nay hạ cánh, sáng mai 9 giờ mới bắt đầu chụp ảnh… có vài giờ để tiêu khiển.

Cho nên, khi Esther bước đến hàng ghế anh thu dọn cốc bẩn, Mark nắm lấy tay cô, rút bút trong túi ra viết lên đó số điện thọai của mình. Esther mỉm cười, ánh mắt lẳng lơ nhìn anh hiểu ý. Cô bước đi, còn ngóai lại cong môi hôn gió nhẹ. Hai gã ngồi bên vẫn ngủ khèo.

Xem như tối đó đã thu xếp xong. Esther sẽ qua khách sạn anh.

Đêm đó thế nào, Mark không nhớ rõ. Có thể người còn mệt sau chuyến bay dài … có thể chỉ như những lần khác. Esther quá bình thường. Đúng như anh đóan, người dáng chữ T, ngực giơ xương, vú quả bầu, bắp tay rắn chắc, da mềm mại, nhổ sáp sạch tinh không chừa một sợi lông, tiêu biểu con gái mỹ. Trái ngược với con gái Á thường để lông hạ bộ lồm xồm.

Esther chẳng có kỹ thuật gì đặc sắc. Mark cảm giác cô ta chẳng buồn thỏa mãn anh. Hoặc có thể, chỉ là một cô nàng thiếu kinh nghiệm. Làm tình xong, Esther đứng dậy xách vali đi, không nói một tiếng.

Vậy mà sáng hôm sau, khi vừa chụp ảnh xong, điện thọai reo. Esther gọi anh lần thứ hai.

“Trước khi về anh qua nhà em chơi nhé!”

“Xin lỗi… có lẽ không cần!” Mark ngán ngẫm

“Em ở biệt thự đẹp lắm đấy, có cả bồn tắm sủi bọt. Lần này em sẽ đền cho anh. Em sẽ …” Esther hạ giọng thì thầm.

Lời hứa hẹn về những chuyện “bẩn thỉu” mà Esther sẽ “đền” cho anh khiến Mark hứng khởi trở lại. Thôi được, cho cô một cơ hội cuối.

Tối đó, Mark bí mật check out khỏi khách sạn. Esther dừng xe chờ sẵn bên ngòai. Lần này cô mặc áo hở rộng cổ, bên trong không mặc áo ngực nên lớp áo mỏng thả nhẹ trên núm vú căng nhọn.

Lần đầu tiên đến nhà Esther. Quả thật Esther ở biệt thự tuyệt đẹp. Biệt thự xa thành phố gần 2 giờ lái xe, giữa nơi rừng rậm trống trãi. Khung cảnh yên tĩnh. Hoang vắng.

Biệt thự rộng thênh thang nhưng không một bóng người.

Vừa xuống xe, Esther thảy va li xuống phòng khách, tuột áo xuống chân rồi quấn lấy Mark ngay tại đó.

Biệt thự không có ai.

Phòng khách, phòng ăn, phòng ngủ, phòng tắm, phòng nào cũng thành nơi hoan lạc được.

Nhưng làm tình với Esther vẫn chán như ăn cơm cũ. Mark không thích lọai đàn bà quá mạnh bạo. Có lúc Esther đẩy anh xuống rồi ngồi lên trên, ghì chặt tay anh xuống sàn, mắt ánh lên tia nhìn kỳ lạ. Như con thú đang săn mồi.

Ánh nhìn đó làm Mark hơi ghê sợ hơn là hưng phấn.

Thêm vào đó, đang làm tình, Esther lại hỏi câu dò xét:

“Em là người thứ mấy của anh?”

“117″ Mark chẳng giấu diếm. Câu hỏi không đúng lúc này làm anh mất cả hứng.

“Nhiều đấy!” Esther nhếch môi. “Em cũng sưu tầm. Anh là người thứ 7 của em!”

Chỉ có 7 người thôi? Cứ ngỡ Esther lẳng lơ lắm.

Esther hơi nhàm chán, lại không đẹp và không hấp dẫn, làm tình cứ nhàn nhạt.

Mark dập tàn thuốc. Làn khói thuốc cuối cùng lản đản tan trong không khí.

Nhưng Esther giàu có. Biệt thự rộng lớn, mỗi lần đến vùng này, có lẽ Mark không cần check in khách sạn.

Thế nên, để giữ quan hệ, Mark quyết định đứng dậy đi vào phòng tắm.

Vẫn có tiếng nước rào rào.

Anh rón réo đẩy cửa bước vào. Esther đứng quay lưng lại phía anh, vai gầy giơ xương, bắp tay cuồn cuộn. Esther đang hý hóay làm gì đó trước tủ thúôc phòng tắm. Esther thấy bóng Mark phản chiếu trong gương quay phắt lại, dụi vật cầm ở tay vào bụng Mark.

Đó là một ống chích.

Thuốc mê.

Mark ngã gụy xuống sàn nhà tắm. Trời đất tối om.

Đến khi lóang thóang cảm nhận được xung quanh, Mark mở mắt thấy mình đang bị lôi xềnh xệch trên bậc thang. Esther đang kéo anh xuống tầng hầm.

Ánh đèn nhoang nhóang.

Mark vẫn không cử động được. Mark bị trói quay nhiều vòng dây thừng.

Esther nắm chân anh mà lôi xuống bậc thềm, đầu anh cứ “trèo” từng bậc đá, đập côm cốc trên nền.

Mark thấy mặn mặn trên môi, và mặt ươn ướt.

Đầu nhức như búa bổ, có vẻ anh đã bị thương ở đâu rồi.

“Thả tôi ra! Cô làm gì thế này?” Mark hốt hỏang. “Tôi gọi cảnh sát đấy!”

“Thế à?” Esther nhỏen cười. Lại cái cười điêu luyện như dán trên môi. Esther giơ tay bật đèn.

Đèn sáng rực, Mark nhìn quanh. Trong căn hầm, vô số dao kéo, ống chích, ống truyền, bình đựng dung dịch la liệt.

“Mùa xuân ở đây, em thích đi săn” Esther nói, bình thản đeo găng tay vào. Mark nhìn Esther không chớp mắt, không hiểu chuyện gì xảy ra. “Em đi săn từ lúc 8 tuổi đấy!” Esther khoe, vẻ tự hào, vẫn nụ cười như dán trên môi.

Esther thong thả đeo găng bàn tay còn lại. “Săn bắn ở đây bị cấm đấy, nhưng vùng này hoang vắng, không ai biết đâu”

Esther gắn kim vào ống chích “Lúc bé, săn được con thú nào xinh xinh, em hay nhồi bông”

“Em thích sưu tầm.”

Esther cười xòa. “Thật trẻ con phải không anh? Em không thích thú nhồi nữa anh ạ”

Esther bước lại xoa đầu Mark.

“Anh đẹp lắm” Esther nói “Anh ở lại với em nhé”

Mark không thốt nên lời.

Esther châm kim vào cánh tay anh.

Mark từ từ mê đi, ánh đèn cứ lóang nhóang không định thần được. “cô là …?” Mark ráng gượng được những chữ cuối.

Esther không trả lời, chỉ đi lại góc tầng hầm kéo tấm rèm ngang để lộ phần tường có 7 bồn thủy tinh lớn.

Trong 6 bồn đầu, mỗi bồn là một người, đều được ngâm trong dung dịch lưu trữ xác. 6 người này chết đã lâu, da vàng xanh như da thuộc, mắt đông khô, môi nhăn nheo, lợi co lại lòi cả chân răng.

Nhưng 6 người đều cao lớn, xương mặt rắn rỏi, có vẻ họ đều từng là những người khá đẹp mã khi còn sống.

Còn bồn thứ 7, Mark rụng rời, trước khi mê đi.

Bồn thứ 7 trống trơn.

“Em cũng sưu tầm. Anh là người thứ 7 của em!”

- Hết