Naruto

Naruto là một cậu bé có mơ ước trở thành hokage của làng Konoha,được Hokage phong ấn trong người một trong 9 quái vật của thể giới

One Piece

Monkey D. Luffy, 1 cậu bé rất thích hải tặc có ước mơ tìm được kho báu One Piece và trở thành Vua hải tặc - Pirate King. Lúc nhỏ, Luffy tình cờ ăn phải trái quỉ (Devil Fruit) Gomu Gomu, nó cho cơ thể cậu khả năng co dãn đàn hồi như cao su nhưng đổi lại cậu sẽ không bao giờ biết bơi. Sau đó Luffy lại được Shank cứu thoát tuy nhiên ông ta bị mất 1 cánh tay. Sau đấy Shank chia tay Luffy và để lại cho cậu cái mũ rơm (Straw Hat) và nói rằng: "Sau này bao giờ thành cướp biển hãy gặp ta và trả lại nó". Chính lời nói này đã thúc đầy Luffy trở thành 1 cướp biển thật sự.

Nozoki Ana

Kido Tatsuhiko chuyển tới sống ở Tokyo để học đại học. Trong căn phòng mới của cậu, có một lỗ hổng nhỏ. Lúc đầu, cậu không thể thấy được gì qua cái lỗ đó. Nhưng rồi một đêm, nhòm qua lỗ hổng, cậu bỗng thấy một cô gái đang... Một cuộc sống mới của cậu bắt đầu mở ra từ đây khi qua lỗ hổng đó, cậu có thể nhìn thấy được những hành động tự nhiên nhất của một cô gái...

Kimi no Iru Machi

Eba Yuzuki, một cô gái từ Tokyo về một miền quê để học PTTH. Cô ấy sẽ sống với chàng trai tên là Kirishima Haruto, là con trai người học nghề của ba cô. Kirishima Haruto không muốn cô ấy ở nhà mình và muốn đuổi cô đi. Tại đó còn một cô gái khác tên là Kanzaki Nanami,người mà Haruto đang yêu... Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?!

Hetakoi

Sinh nhật thứ 20 của mình, Shizuka, một ông cụ non chính hiệu, chọn cách tới suối nước nóng để thư giãn. Xủi rủi làm sao (gọi là may mắn thì đúng hơn) anh gặp một cô gái trần như nhộng, nằm bất trong một bụi rậm ...sau đó vô tình anh lại tham gia vào câu lạc bộ du lịch, nơi cô gái đang làm việc và thế là nhiều chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra

Tội lỗi update chương: Gặp lại

http://www.dunglac.org/upload/book/1222850194.jpg

Hai tháng! Hơn sáu mươi ngày lăn lộn với những chuyến công tác triền miên và bộn bề công việc, hôm nay tôi mới có tạm gác mọi thứ sang một bên để lặng lẽ tiến vào quán café quen thuộc của mình. Chọn một góc ngồi ít ánh sáng chiếu vào và vắng vẻ như mọi khi, để tôi có thể thả mình vào bóng tối nhìn ra ánh sáng bên ngòai, để thấy rằng dù nó là ánh sáng của buổi chiều tàn nhiều mây âm u nhưng vẫn vô cùng giá trị với đôi mắt nằm trong bóng tối.



Cô bé phục vụ chúm chím nụ cười đưa tôi menu chọn đồ uống nhưng tôi ko buồn chạm đến chiếc menu mà liến thoắng ngay khi nụ cười còn chưa kịp thu lại:

- Cho a Dimal dâu đá, thật nhiều đá nhé!

Cô bé hơi co người lại bởi cơn gió mang nhiều hơi nước báo hiệu một cơn mưa sắp tới vừa thốc qua những ô cửa của tầng hai quán café nhẹ nhàng nói:

- Trời hơi lạnh hay là anh uống ấm ấm nhé!

Tôi mỉm cười nhìn cô bé rồi từ tốn:

- Em cứ lấy như anh bảo đi, tưng đấy đá không đủ để lạnh hơn anh đâu

Rồi lại đưa mắt nhìn về những cơn giông đang kéo đến phía ngòai cửa sổ để mặc cô bé lắc đầu khó hiểu rồi ngúng nguẩy bỏ đi.



Cốc nước đặt trên bàn lâu rồi mà tôi chưa buồn đụng đến, chỉ thi thoảng với lấy chiếc khăn giấy lau nhẹ những giọt nước đọng quanh thành cốc như những giọt lệ long lanh dường như nó đã thành thói quen của bản thân tôi từ khi nào không hay, tôi vẫn sợ nhìn những giọt mồ hôi, sợ nhìn những giọt nước mắt dù chỉ là của một cái cốc vô tri vô giác. Chợt một giọng nói lanh lảnh vang lên kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ viển vông:

- Anh đến lâu chưa! Đường hơi tắc lên e đến muộn chút!

Bàn tay vội vo viên tờ giấy trắng rồi kín đáo thả xuống nền nhà, hơi tựa vào chiếc ghế đệm êm ái tôi nhìn lên. Cất nụ cười nửa miệng rồi cất giọng hết sức trìu mến:

- Không sao! Em ngồi đi! Anh cũng mới đến thôi mà!

Em ngồi xuống đối diện tôi, bàn tay thon nhỏ với những chiếc móng được đánh màu tỉ mỉ đưa lên vuốt những giọt nước mưa đang bám vào những lọn tóc uốn xoăn quý phái nhuộm một màu nâu vàng. Đôi mắt cương nghị không còn nằm sau cặp kính nữa bởi em đã phẫu thuật trở nên dịu dàng hơn khi đi kèm với nó là đôi lông mày cắt tỉa gọn gàng và mềm mại. Đưa bờ môi tô son đỏ hồng nhấp hụm nước lọc của người phục vụ đưa ra em cất giọng tươi tỉnh:

- Hôm nay em lên Hà Nội đại hội cổ đông nên tự dưng muốn hẹn gặp anh, cũng phải 3 năm rồi em chưa gặp anh ấy nhỉ.

Tôi hướng đôi mắt mình vào em với một vẻ mặt đầy tâm trạng rành rọt từng tiếng:

“ Chính xác là 3 năm, 2 tháng, 14 ngày, 2h…” rồi cúi xuống ra vẻ xem giờ “ và 14 phút em ạ!”. Lặng đi gần 1 phút để mặc em mắt trợn tròn và cái miệng đang lắp bắp trên khuôn mặt đầy sự ngỡ ngàng tôi mới bật cừoi thật to

- Anh đùa đấy! anh cũng chỉ nhớ là hơn 3 năm thôi! Làm sao mà nhớ dai đến thế được.

Em dãn hẳn khuôn mặt đã xuất hiện những dấu vết của thời gian dù dấu vết ấy còn rất mờ và nằm dưới lớp phần nền e đánh lên trên nó.

- Anh vẫn biết đùa nhỉ? Thảo nào mà anh vẫn trẻ thế! Trông em với anh giờ như hai chị em ấy!

Tôi hơi trầm giọng xuống:

- Vì anh chưa phải một người đàn ông thực thụ mà!

- Sao anh lại nói thế! Theo anh thế nào mới là một người đàn ông!

Trả lời em trong nụ cười buồn với ánh mắt nhìn ra màn mưa ngòai ô cửa:

- Vì một người đàn ông thực thụ còn phải là người chồng, người cha nữa em ạ!

Câu trả lời dường như đã đem cả làn không khí dưới màn mưa ngòai kia vào tận góc trong của quán café, nó làm nụ cười trên môi e thu lại, làm đôi mắt đầy thắc mắc của em cụp xuống. Một không gian im lặng như trùm lấy tôi và em, đủ để tôi nghe thấy tiếng mưa va lộp độp vào cửa kính xen lẫn tiếng còi xe vọng vào. Không muốn kéo dài cảm giác này quá lâu tôi chuyển ngay chủ đề để lấy lại không khí

- Dạo này em thế nào! Cháu khỏe không! Công việc vẫn tốt chứ!

Em cũng rất nhanh lấy lại sự thăng bằng cho bản thân đáp lời:

- Cũng tốt anh ạ! Cháu ngoan lắm! em thi thoảng vẫn cho cháu lên Hà nội chơi. Công việc em vẫn thế nhưng giờ em đã quản lý nhà hàng của bố mẹ và đang tìm kiếm cơ hội đầu tư bất động sản trên này. Tạm thời em mới đầu tư vào cổ phiếu thôi, nhưng dạo này thị trường ảm đạm quá nên muốn quay sang mảng Bất động sản.

Rồi em kể về blue chip, kể về đội lái, kể về những giá trị thật và ảo của cổ phiếu, về những con người em gặp ở sàn ở đại hội cổ đông. Đôi mắt e sáng dần lên gò má e ửng hồng, điểm thường thấy ở em khi em nói về niềm đam mê về lý tưởng. Xong cổ phiếu e lại quay qua bất động sản, rồi vàng, rồi cơ hội kiếm tiền đang rất lớn. Tôi cứ như lạc đi trong những câu nói của em, không phải vì tôi mù tịt hoặc chỉ hiểu lõm bõm những thứ em nói mà tôi lạc bởi không biết tôi đang ngồi với ai. Tôi cố tìm ra em của ngày xưa trong người phụ nữ quý phái đang ngồi trước mặt nhưng hình như không được. Và chỉ đến khi chiếc điện thoại óng ánh trên tay em reo vang em mới thoát khỏi những giá trị kinh tế, những cơ hội kinh doanh để hấp tấp nói trong điện thoại “Vâng! Em qua xem ngay đây ạ!”.



Và cuộc nói chuyện của chúng tôi dừng lại bởi “Em phải qua Xuân La xem cái mảnh đất! Dịp khác em và anh sẽ nói chuyện nhiều hơn nhé! Rất xin lỗi anh!” tôi xua vội đôi tay “Không sao! Cũng muộn rồi mà! Anh cũng phải về ăn tối chứ ngồi mãi sao được! Đưa chìa khóa và vé xe anh dắt xe ra cho! Cũng may trời tạnh rồi”. Em mỉm cười nhìn tôi “Không cần đâu anh! Em đi ôtô xe đỗ ngay trước cửa rồi!”. Lặng người tôi nhìn theo bày tay em chỉ ra cửa nơi chiếc Camry bóng lộn đỗ gọn gẽ trên vỉa hè và tôi không buồn bước theo em, đôi môi hơi mấp máy khi cánh cửa xe em mở ra “Em… em khác quá”. Tôi nhìn thấy em như khựng người lại, bờ vai hơi run run nhưng chỉ trong giây lát rồi em lách người vào xe đưa đôi bày tay nhỏ nhắn vẫy chào tôi qua cửa kính và nổ máy phóng đi.



Bước đi lấy xe với một cảm giác hụt hẫng, tôi tự hỏi cái gì đã làm em như thế, em của ngày xưa đã đi đâu rồi! Những dòng suy nghĩ cứ đan xen theo từng bước chân tôi cho đến khi chiếc điện thoại rung lên nhè nhẹ trong túi báo hiệu có tin nhắn. Một tin nhắn của em “Anh ah! Em không thay đổi mà em chuyển động, anh không phải vẫn như ngày xưa mà anh ngừng chuyển động. Mọi thứ đều chuyển động sao anh cứ cố giữ mình đứng yên, đừng ở lại với quá khứ nữa anh ah! Mong rằng lần gặp sau em sẽ được thấy anh chuyển động”.

Tội lỗi update chương: Mảnh vỡ tìm về

http://www.dunglac.org/upload/book/1222850194.jpg

Tác giả: Langtucodoc

Đang cố rúc sâu vào chăn hơn để cố ngủ thêm cho một ngày chủ nhật thì cả cái gối phang ngay vào đầu kèm cái giọng của một bà cụ non:

- Dậy! cậu dậy ngay đi! Suốt ngày ngủ thế này bao giờ lấy được vợ

Mắt nhắm mắt mở tôi hằm hè với VA:

- Sao! để cậu ngủ đi hôm qua xem bóng muộn

Nhưng nào có xong với bà chúa con vốn sẵn được tôi nuông chiều này, VA giật ngay cái chăn tôi ra rồi kéo mạnh chiếc gối làm đầu tôi đập vào thành giường đau điếng

- Dậy! dậy cháu nhờ cái này gấp lắm rồi

Cơn đau làm cơn ngái ngủ đi qua nhường chỗ cho bực tức kéo đến, tôi gắt nhẹ

- Việc gì! Đang ngủ cứ quấy là sao

VA nhe hàng răng trắng bóc cười hì hì ngúng nguẩy vài lọn tóc xoăn nhuộm theo kiểu hàn quốc nào đó:

- Việc gấp và khó mới nhờ đến cậu chứ! Cậu giúp cháu nhé!

Tôi lắc đầu ngán ngẩm rồi ngáp một cái thật dài:

- Rồi! thế túm lại nó là việc gì

Chẳng phải hỏi đến câu thứ 2, VA đưa cho tôi 1 rổ gồm 3,4 chiếc băng cát-set cũ mèm có cái mốc trắng, có cái rối tung mù lên, khẽ giọng:

- Cậu làm sao lấy mấy bài ngày xưa cháu tự hát thâu vào băng ra với, cháu chẳng biết làm cách nào cả, mang ra ngòai hàng người ta bảo băng này chẳng ai dùng nữa, với chỗ nào làm được thì họ bảo băng mốc với hỏng rồi không cứu vớt được.

Tôi chau mày nhìn vào cái trán bướng:

- Hàng còn chịu thì cậu làm sao được, cái này chẳng là mớ đồng nát thì là gì, tha ở đâu ra vậy?

Mặt phụng phịu cô cháu tôi chu mỏ:

- Cháu mang từ nhà lên đấy, tí nữa thì bị mẹ cháu vứt đi, cậu làm cách nào giúp cháu đi cháu cần mấy bài hát ấy lắm.

Thở ra một hơi dài rồi chép cái miệng:

- Thôi được rồi! nhưng mà không chắc chắn đâu đấy

Chỉ chờ có thế VA nhảy tưng tưng reo lên:

- Thế chứ, cậu chắc chắn sẽ làm được mà, thế cậu làm trong ngày nay cho cháu nhé, giờ cháu phải đi sinh nhật đây, cậu nhớ làm nhanh nhé

Rồi chẳng thèm nhìn mặt tôi thêm lần nữa VA tung tăng chạy khỏi phòng bỏ lại tôi với đống băng gần như đã hỏng hết.

Đánh răng rửa mặt xong tôi quay vào nhìn lại đám băng catset, nhìn tôi đóan ít chúng cũng phải có tuổi đời xấp xỉ 10 năm, bụi và mốc bám kín những con vít. Phóng ra chợ trời mua tạm chiếc walkman cổ lỗ sĩ tôi hì hụi tháo từng chiếc ra để nối, lau cồn, rồi lắp ráp. Mọi thứ tạm ổn tôi bắt đầu đưa từng chiếc vào thử, đoạn được đoạn không có khi chạy một lúc lại rối tung lên khiến tôi phải ngồi chắt lọc từng đoạn bị hỏng để cắt đi. Cứ thế cho đến chiếc băng cuối cùng nhét vào bật nghe, tôi chợt nhận ra một giọng nói vô cùng quen thuộc, một giọng nói tưởng chừng như nằm lại trong quá khứ tội lỗi của mình. Tôi run run áp chặt tai vào headphone cố gắng nghe kỹ. Phải! đúng là nhím rồi, nhím cũng tự thâu những bài hát vào băng, bài có nhạc, bài không có, tôi nghe thấy cả tiếng cười thánh thót, tiếng hát trong trẻo. Và tôi đã cực kỳ cẩn thận để cứu chiếc băng của nhím, tôi bỏ cả cơm trưa không buồn ăn, tắt đt để được yên tĩnh làm việc. Kết quả tôi cũng cứu được già nửa cuộn băng.

Tôi định giữ nó cho riêng mình, như một kỷ vật của Nhím nhưng tôi chợt nhớ có bao người đang yêu thương nhím, đang mong chờ một cái gì đó thật hơn từ nhím. Và tôi quyết định share nó cho các bạn những người bạn đã giúp nhím hồi sinh, giúp nhím không còn tan vào hư vô!




Nodame Cantabile update chap 3+4




Thông tin chung


Tên truyện: Nodame Cantabile
Tên khác: のだめカンタービレ; 交响情人梦; 노다메 칸타빌레
Tác giả: Ninomiya Tomoko
Thể loại: Comedy, Drama, Josei, Romance, School Life, Slice Of Life
Tình trạng: Completed
Năm phát hành: 2001
Nguồn: Togashi FC


Tóm tắt

Shinichi Chiaki, con trai của một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, là sinh viên trường nhạc và luôn mơ ước được ra nước ngoài học để trở thành nhạc trưởng.

Không may là chứng sợ bay đã làm đình trệ kế hoạch cao quý của cậu!

Thấy bạn bè trong lớp đạt được những thành quả mà cậu luôn ao ước, Shinichi dằn dặt tự hỏi mình có nên từ bỏ âm nhạc hay không...

Thế rồi một ngày cậu gặp cô bé Megumi Nida (còn gọi là Nodame) học chung trường.

Cô nàng kỳ quái này không thể nấu ăn cũng chẳng biết dọn dẹp.

Và dù thậm chí chẳng thể đọc nổi bản nhạc, nhưng cô lại cố lối chơi piano theo kiểu Cantabile có một không hai.

Từ Nodame, Shinichi đã học được một điều mà cậu chưa báo giờ chú ý đến: phải biết thưởng thức âm nhạc của chính mình dù đang ở đâu...