Naruto

Naruto là một cậu bé có mơ ước trở thành hokage của làng Konoha,được Hokage phong ấn trong người một trong 9 quái vật của thể giới

One Piece

Monkey D. Luffy, 1 cậu bé rất thích hải tặc có ước mơ tìm được kho báu One Piece và trở thành Vua hải tặc - Pirate King. Lúc nhỏ, Luffy tình cờ ăn phải trái quỉ (Devil Fruit) Gomu Gomu, nó cho cơ thể cậu khả năng co dãn đàn hồi như cao su nhưng đổi lại cậu sẽ không bao giờ biết bơi. Sau đó Luffy lại được Shank cứu thoát tuy nhiên ông ta bị mất 1 cánh tay. Sau đấy Shank chia tay Luffy và để lại cho cậu cái mũ rơm (Straw Hat) và nói rằng: "Sau này bao giờ thành cướp biển hãy gặp ta và trả lại nó". Chính lời nói này đã thúc đầy Luffy trở thành 1 cướp biển thật sự.

Nozoki Ana

Kido Tatsuhiko chuyển tới sống ở Tokyo để học đại học. Trong căn phòng mới của cậu, có một lỗ hổng nhỏ. Lúc đầu, cậu không thể thấy được gì qua cái lỗ đó. Nhưng rồi một đêm, nhòm qua lỗ hổng, cậu bỗng thấy một cô gái đang... Một cuộc sống mới của cậu bắt đầu mở ra từ đây khi qua lỗ hổng đó, cậu có thể nhìn thấy được những hành động tự nhiên nhất của một cô gái...

Kimi no Iru Machi

Eba Yuzuki, một cô gái từ Tokyo về một miền quê để học PTTH. Cô ấy sẽ sống với chàng trai tên là Kirishima Haruto, là con trai người học nghề của ba cô. Kirishima Haruto không muốn cô ấy ở nhà mình và muốn đuổi cô đi. Tại đó còn một cô gái khác tên là Kanzaki Nanami,người mà Haruto đang yêu... Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?!

Hetakoi

Sinh nhật thứ 20 của mình, Shizuka, một ông cụ non chính hiệu, chọn cách tới suối nước nóng để thư giãn. Xủi rủi làm sao (gọi là may mắn thì đúng hơn) anh gặp một cô gái trần như nhộng, nằm bất trong một bụi rậm ...sau đó vô tình anh lại tham gia vào câu lạc bộ du lịch, nơi cô gái đang làm việc và thế là nhiều chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra

Nợ đời

Ngày gặp lại của tôi và anh là vào giữa tháng sáu, tháng mưa của Sài Gòn nhanh nhảu và ướt át. Cafe Nâu quen thuộc với mùi hương của cafe rang làm tôi gắn bó với quán. Mỗi khi mũi nhận thức được mùi hương này, các tế bào trong tôi bỗng trở nên nghệ sĩ và lãng mạn. Quán trong hẻm nhỏ với một màu nâu đất bao trùm, những mái hiên lợp tranh trở nên buồn và ảm đạm lạ vào những đêm mưa ướt đẫm. Trên bàn lúc nào cũng có một túi cafe rang nho nhỏ cho khách nhấm nháp trong khi nghe nhạc, chờ thức uống. Kì lạ, ở một nơi nhỏ bé và ấm áp với những ngọn đèn vàng nhạt dịu tỏa ra từ những ô gạch ăn vào tường như thế này, lại hiếm khi đón những đôi tình nhân ghé chân tìm không gian ấm để dụi vào nhau. Toàn những người một mình đến, và một mình đi, giống như tôi.

Không gian tôi gặp anh lần đầu tiên sau 10 năm chìm trong một khoảng không ấm và thơm nực mùi cafe như thế.

Khi đang mở to mắt nhìn vào bóng tối vô định trước mặt một cách vô thức, hai hàm răng và chiếc lưỡi đang cố tìm cách đưa đẩy hạt cafe nhỏ xíu trong miệng, có một bàn tay vỗ vào vai tôi. Run bắn. Cảm nhận đầu tiên của tôi là bàn tay ấy quá ấm nóng. Khi người nào đó rút tay về rồi, và tôi còn chưa kịp quay lại, thì cái cảm giác ấm áp đó vẫn còn lưu lại một lúc. Ngay từ lần đầu tiên gặp lại, anh đã mang đến cho xúc giác nghèo nàn của tôi một cảm giác ấm áp xa xỉ.

Mười năm, có lẽ cũng là một khoảng thời gian dài của một đời người, đủ để người ta dần dần quên lãng đi một tuổi thơ mơ hồ, nhưng khó lòng có thể quên được một người bạn. Anh bất ngờ đứng ở cổng ngôi nhà nhỏ xíu của tôi, với quần đùi, áo ba lỗ và răng sún, gọi tên tôi, con bé lập dị sống với mẹ đang tha thẩn trông nhà. Tôi nhìn ra bằng con mắt ngạc nhiên ngờ vực. Không ngờ vực sao được khi đột nhiên tôi có một người bạn. Bọn trẻ hàng xóm không thèm chơi với tôi, nhà nghèo, không cha, xấu xí, đại loại thế.



Tôi chơi với anh từ đó, chuỗi ngày đẹp nhất của tuổi thơ bắt đầu cùng hình bóng của hai đứa cùng đi bắt cào cào trong bụi cỏ. Ấu thơ ngắn ngủi của tôi dịu dàng trôi đi trong hương ngai ngái nồng của cỏ dại quện với hơi đất trong nắng trưa, vui vẻ và hạnh phúc, cho đến khi anh không đến nữa một ngày…



Ngày thứ tư sau ba ngày ngồi trước sân đợi chờ vô vọng, tôi lang thang đi tìm anh, nhưng tôi không biết gì về anh ngoài cái tên ở nhà thường gọi, tôi cứ đi tìm, gào inh ỏi, nhìn quanh quất bằng đôi mắt mong mỏi và tiếc nuối. Con bé hay buồn ngày đó lại bắt đầu lủi thủi chơi một mình. Từ ngày ấy, mùi hương in đậm trong kí ức của tôi là mùi cỏ non và mùi mồ hôi mằn mặn của chàng trai thời thơ ấu.


Ảnh minh hoạ: Raysoda





Anh ngồi xuống trước mặt, nhìn tôi bằng một đôi mắt dò hỏi. Cả tôi, cả anh, chưa bao giờ tin vào những cuộc hội ngộ vô tình như thế này, cho đến hôm nay. Ở anh, không còn mùi mồ hôi mằn mặn như lúc nhỏ nữa, thay vào đó là mùi hương gỗ pha oải hương dịu dàng và gây ảo giác... Những kí ức xa xưa ập về nguyên vẹn một mùi cỏ non thơm ngát át cả mùi cafe đang chảy trong cổ họng. Tôi không biết tại sao tôi lại ngờ ngợ anh chính là cậu bé ngày xưa, anh cũng vậy. Cứ tự nhiên anh có cảm giác thân quen từ lâu và tiến đến bên tôi. Anh gọi tên tôi, và tôi mừng rỡ pha chút dè dặt nhận ra anh bằng cái tên ở nhà thuở nhỏ. Vẫn là mắt to đen, dáng vẻ thân thiện, chỉ có khác khuôn mặt và dáng người đã lớn, rõ vẻ phong trần.



Đêm hôm đó, sau khi đã có trong di động mỗi người số của nhau, chúng tôi cùng bước ra khỏi quán, mùi cafe váng vất theo sau. Mà sao, mũi của tôi chỉ ngửi được mùi gỗ thơm rất đàn ông ấy...



Đêm đó tôi về nhà, thắp hương cho mẹ. Trời vẫn mưa lộp độp trên mái, mùi nhang xộc vào mũi, mắt tôi cay xè tự lúc nào. Nhìn lên bàn thờ, bắt gặp đôi mắt của mẹ, tôi lại thở dài. Tôi bất lực vì nhận ra thêm một lần nữa mình không giống mẹ. Chắc là tôi giống bố, người đàn ông mẹ không yêu. Chỉ biết được có đến thế, và tôi cũng chẳng bận tâm, vì tôi chưa từng thấy ông bao giờ. Kết quả của một hành vi thú tính là tôi, và quyết định của người phụ nữ tội nghiệp ngày ấy là giữ lại tôi với một cuộc sống nhạt nhòa.



Đó là lí do tại sao tôi tự làm cuộc sống của mình tẻ nhạt và chìm trong một màu xám như vậy. Cứ lầm lũi sống, không nhận ra người thân yêu duy nhất của mình đang ngày một héo mòn. Mẹ vì buồn phiền mà đổ bệnh rồi mất. Mẹ không bảo bọc nổi cuộc sống tinh thần của tôi, khi tôi luôn sống trong thế giới riêng của chính mình, với suy nghĩ trách móc vô cớ và vô nguyên tắc. Tôi không biết mẹ có từng yêu ai không, vì hai mẹ con gần như không tâm sự. Hai mẹ con, sống chung với nhau mà tưởng chừng như hai cái bóng trong một ngôi nhà. Mẹ mất vào một ngày mưa gió, khi bát cháo trên tay tôi còn chưa kịp đút cho bà. Ngoài trời mưa rơi, và tôi ngồi với mẹ, cứ thế khóc, và ăn hết bát cháo, lần đầu tiên tôi biết nước mắt có mùi. Mùi hương rất cay, rất mặn và nồng muốn nghẹt thở...



Khi bóng hình một người mình đã quá yêu thương, mà không hề nhận ra, tan biến mất, tôi mới hiểu con đường đời còn lại tôi phải tự đi một mình.




Ảnh minh hoạ: Raysoda



Tôi tiếp tục tồn tại nhờ cửa hàng văn phòng phẩm mẹ vẫn thuê bán trong một con đường nhỏ ở Sài Gòn. Mẹ bán ở đây từ những năm chuyển nhà khỏi phố thị tiêu điều cũ. Tấm bằng Cao đẳng kế toán của tôi vùi sâu trong kệ sách. Cuộc sống cô đơn cứ thế trôi đi, và con người tôi cứ thế khô khan từng ngày từng tháng.



Tôi tìm được café Nâu trong một ngày mưa bất chợt. Từ đó, mỗi tối thứ bảy, tôi đóng cửa tiệm đến ngồi. Chỉ có ở đây người ta mới có café theo kiểu Tây Nguyên, phố núi ngày xưa tôi sống. Từng giọt từng giọt chảy, chậm rãi và thư thái, như chẳng có gì đang chờ đợi, như cô độc đến nỗi chẳng biết mình đã quen với nỗi buồn rất lâu…



Anh và tôi thường hẹn nhau vào tối thứ 6 mỗi tuần tại Nâu, anh kể về thời gian trốn hụi của gia đình hồi nhỏ, mẹ anh ôm tiền bỏ trốn nên phải dọn đi trong đêm. Giờ đây, tuy vật chất đủ đầy, nhưng bà mang trong mình căn bệnh khó chữa. Hối hận, ngày nào bà cũng lên chùa khấn vái, đi từ thiện ở những trại cô nhi... Âu cũng là luật đời, có vay có trả. Anh thở dài. Tôi nhớ đến mẹ mình, thời gian tôi buồn vì anh không đến chơi, mẹ cũng hay khóc thầm khi tôi thiu thiu ngủ... Mẹ tôi cũng là nạn nhân của mẹ anh. Mẹ đã vay gì của cuộc đời này nhỉ, chắc chỉ có thể là cuộc sống của tôi...



Từ ngày gặp lại anh, những tế bào tưởng như đã chết trong tôi cựa mình và thay đối từng ngày. Quá khứ như quay lại với những tháng ngày cũ, có điều những cảm xúc khác đã kịp len lỏi vào trái tim vốn chẳng bao giờ rung động trong tôi. Ba tháng mười hai ngày sau khi gặp lại, anh mang đến Nâu một đóa hồng đỏ, và ngỏ lời ... Hình như anh mang đến cho tôi nhiều hơn một đóa hồng, một mùi hoa hồng dịu dàng say đắm, hơn cả, đó chính là một hạnh phúc! Đêm hôm ấy, hương hoa nhẹ nhàng còn quện cả vào trong giấc mơ tôi...



Người ta sẽ nói tôi vội vã khi gặp anh chưa lâu đã vội vàng đồng ý, nếu người đó chưa từng thật sự yêu. Tình yêu là thứ ma túy làm đầu óc con người mụ mẫm một cách hạnh phúc và tự nguyện. Chính vì thế, với cõi đời ngắn ngủi này, sao tôi không đến với anh khi cảm xúc trong tôi vô cùng trọn vẹn?




Từ ngày yêu nhau, chúng tôi như hai con mèo tha nhau đi khắp nơi vào những buổi hẹn hò. Không còn đến Nâu nữa, vì Nâu không thích hợp cho những người yêu nhau, nơi đó chỉ dành cho sự cô đơn của chúng tôi lúc trước. Cuộc sống nhuộm màu tươi hơn từ dạo ấy. Cũng có những giận hờn thêm thắt gia vị cho tình yêu, nhưng kết thúc tất cả những đoạn phim không vui đó là một nụ hôn của anh vào mắt tôi ấm nóng, những cái ôm nhẹ nhàng trong đêm trước cửa hiệu khi đưa tôi về, những ly kem đền bù khéo léo làm mát tê đầu lưỡi... Anh có một căn hộ riêng ở một chung cư nhỏ, tôi hay đến đó tha thẩn ngồi một mình, dọn dẹp, nấu nướng, gọi anh ghé ngang rồi chơi trò ú tim. Những nụ hôn nồng nàn, những đêm dài tưởng như bất tận buộc chặt chúng tôi vào nhau. Tất cả làm cho mối tình của tôi thật đẹp và tưởng như không bao giờ hối tiếc…



Tôi tham gia vào một nhóm tình nguyện trẻ để làm công tác xã hội. Trong nhóm nhiệt tình nhất là An, cậu sinh viên từ Hải Phòng vào nam có chất giọng là lạ, hay nhìn trộm tôi từ xa và không giấu được vẻ quan tâm tới tôi, một cô gái lớn hơn mình đến 3 tuổi mà chẳng bao giờ cậu gọi bằng chị. Nhóm hay đi các tỉnh để hoạt động, có lần đến cả nơi ngày xưa tôi và anh từng sống… Đêm đến, chúng tôi dựng trại ở một rẫy cafe của người đồng bào, chúng tôi gom lá cafe đốt lên để xua muỗi và ngồi hát hò. Thấy tôi ngồi bó gối, tay khều đám lá khô đang cháy, An thốt lên: "Đẹp quá, lửa cháy trong mắt Quyên kìa". Tôi mỉm cười, lòng nghĩ đến anh, giờ này đang làm gì, ở đâu... Mùi lá khô khen khét cháy, tiếng tí tách nghe rất giòn tai ... Xung quanh mùi hương hoa cafe đang đến mùa nở rộ thơm nồng, chúng tôi như được ướp hương trong không khí... Nhớ mẹ nhiều, và nhớ lại những tháng ngày bé thơ trên mảnh đất này, mắt tôi cay cay...



Đêm xuân núi rừng lạnh run. An cởi áo khoác ngoài choàng lên vai tôi. Tôi không nhận. An bảo "Sương xuống ốm đấy, ốm là không về được với anh ấy đâu...". Nói rồi ngồi ra xa châm thuốc, điếu thuốc cháy đỏ, sáng lên từng chặp, từng chặp, khói trắng bay bay hòa vào một khoảnh khắc của đêm dài... Ừ, sao thấy lòng bình yên dưới lớp áo dày này quá!



....



Về lại Sài Gòn, tôi háo hức hỏi anh về kết quả lần đầu tiên ra mắt mẹ, mẹ anh nhận xét tôi như thế nào. Anh có vẻ lúng túng, ậm ừ bảo rằng chưa rõ... Những ngày sau đấy, anh bận rộn nhiều, tin nhắn thưa dần đi. Giác quan của con gái cho tôi ngợ ngợ được có điều gì đang xảy ra trong tình yêu của mình. Tôi gọi điện hẹn gặp anh vào một tối thứ 6 ở Nâu. Anh đến, vẻ mặt buồn, đôi mắt muốn nói nhiều điều như sắp vỡ.




- Mẹ anh nói... nhà anh và nhà em, nợ đời nhiều lắm chưa trả được, sợ chúng mình lấy nhau phải gánh...



- Là sao? Nợ đời là sao? - Tôi hoảng hốt



- Mẹ nói em còn phải trả nợ cho đời nhiều lắm, nguồn gốc của em, cuộc sống của em, mẹ anh cũng nợ mẹ em và em một món nợ khi trước chưa kịp trả...



Tôi xách túi đi thẳng ra khỏi quán, cố chạy trốn để nước mắt không kịp chảy. Sau lưng không có tiếng anh gọi tôi như tôi vẫn hằng mong. Tôi nợ cuộc đời này ở cái nguồn gốc sinh ra quái quỷ, vì mẹ tôi bị người ta hãm hiếp sinh ra tôi, phải trốn đi sống ở nơi khác vì bị dèm pha. Tôi lớn lên không có cha, mẹ lại mất sớm chẳng ai dạy bảo nên có phần lập dị. Chuyện ngày xưa mẹ anh ôm hụi làm hai mẹ con tôi điêu đứng đói khổ, tôi không cần phải trả, tôi chỉ mong có được một hạnh phúc bên anh dù nhỏ nhoi thôi. Cuộc đời ơi sao mà lắm trái ngang thế, tôi đã có lỗi gì?



Người ta nói: Yêu là mang trái tim của mình tặng cho người ấy, và người ta làm đau trái tim mình, nhưng mình cứ cố vờ như không phải… Điều này thật đúng… Tôi quyết định tìm anh lần nữa để nói với anh rằng trong tôi còn có anh, và cả giọt máu của anh. Đời tôi không thể giống mẹ được, và con tôi không thể giống tôi…



Hành lang chung cư hôm nay dài hơn, hay bước chân tôi ngập ngừng chẳng rõ. Tôi sẽ lại nấu ăn dọn dẹp đợi anh tạt ngang mỗi trưa, rồi ba chúng tôi sẽ cùng vượt qua cái nợ đời mà mẹ anh không muốn trả…



Cửa không khóa, tôi bước vào và trân trối nhìn. Trên chiếc giường quen thuộc, tóc ngắn tóc dài đan vào nhau, trần trụi, rơi vãi. Mùi mồ hôi da thịt ập vào đánh gục khuỷu chân tôi. Anh sững sờ ngẩng lên giữa bao say mê. Tôi ngã ra sàn, họ mang tôi đi…



Mùi ete nồng nặc làm tôi tỉnh giấc giữa bệnh viện với nhiều khoảng trắng. Không có ai bên cạnh. Bà bác sĩ lạnh lùng: “Sảy rồi em, chấn động mạnh quá!” Tôi đau đớn đến gần như vô cảm… An đến, đi ra đi vào, hỏi han, đút cháo, cho uống thuốc rồi ngủ gục bên cạnh. Anh ghé ngang để lại bịch trái cây, hộp sữa rồi bí mật đóng tiền viện phí. Mọi hoạt động xung quanh nhạt dần trước mắt tôi, không còn quan trọng, vì thứ quan trọng nhất đã mất đi rồi.



Hôm sau, bất ngờ khi mẹ anh đến tìm tôi, bà nhìn tôi bằng con mắt xót thương, còn tôi nhìn bà đầy thù hận. Bà chậm rãi nói:



- Cô không hiểu tại sao con lại đòi chia tay Sơn, cô chỉ nghe Sơn nói là hai đứa không đến với nhau nữa. Thật tình cô rất quý con, và đã thầm coi như con dâu trong nhà. Đợi cưới về, cô muốn yêu thương bù đắp cho con một phần cũng là để tạ lỗi với mẹ con nơi suối vàng. Bao nhiêu năm qua cô đã trả giá nhiều rồi, còn mấy năm cuối đời, cô muốn được hạnh phúc bên con cháu. Vậy mà tụi con có duyên không nợ. Mà tại sao có thai rồi con còn đòi chia tay?



Tôi tưởng như mình đang đứng trước vực thẳm, choáng váng và bám lấy thành giường. Xin phép bà cho mình được nghỉ ngơi, tôi nằm quay đầu vào tường như một con mèo vừa bị đánh…




Trốn viện, tôi lê thân mình ra nghĩa trang, ngả dài bên mộ mẹ. Tôi hỏi mẹ Nợ đời là thế sao? Mẹ nhìn tôi mỉm cười. Mẹ chỉ cười một nụ cười u uất như thế mãi, cả khi còn sống và khi đã mất…



Trời hôm ấy xám xịt, mưa lất phất rơi, tiếng quạ kêu từ đâu ai oán. Xung quanh tôi, mùi nhang khói, hương hoa, mùi cỏ già đã xanh, mùi hơi đất bốc lên khi mưa xuống, lạnh lẽo và cô độc vô cùng…



Tôi cứ nằm thế, cho đến khi hơi ấm từ chiếc áo quen thuộc phủ lên mình kéo tôi ra khỏi vòng tay mẹ. An ngồi cạnh, với điếu thuốc cháy đỏ, không nói gì. Tôi nhận ra rằng mình dễ chịu với hơi ấm đó, và mình cần phải sống biết bao…

Giá như em còn trong trắng !


Em là mối tình đầu của tôi. Mối tình đầu đẹp đẽ ấy đã kéo dài suốt ba năm qua. Bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu mơ ước và hi vọng, bao nhiêu hẹn ước và cố gắng... cuối cùng tôi cũng chẳng thể ở bên em như lời tôi đã hứa!

Yêu em ba năm qua... Khoảng thời gian ấy không quá ngắn ngủi để chúng tôi hiểu và chia sẻ cùng nhau những buồn, vui, sướng, khổ trong cuộc sống! Trong mắt tôi, em vẫn luôn là cô gái ngoan hiền và đoan chính hơn bất cứ một cô gái nào mà tôi đã gặp. Yêu em, thương em, tôi luôn chăm sóc và nâng niu em như một báu vật! Chưa một lần tôi đòi hỏi sự dâng hiến thể xác của em, chưa một lần tôi để cho những ham muốn dục vọng tầm thường thắng nổi lí trí của mình... Chưa bao giờ tôi dám chạm vào cơ thể em, mặc dù đã bao lần hai đứa ở bên nhau và em cũng đã không kiềm chế nổi những khát khao yêu đương của chính mình... Nhưng, tôi vẫn luôn giữ lời hứa với em: sẽ lấy em làm vợ và gìn giữ sự trong trắng ấy cho em đến tận đêm tân hôn ngọt ngào mà hai đứa đang chờ đợi!


Trong khoảng thời gian đi công tác xa, tôi chờ đợi từng phút, từng giờ được trở về nhà và gặp em yêu thương!

Và rồi, trong một lần cơ quan cử tôi đi công tác hơn một tháng ở Thái Lan. Trong khoảng thời gian ấy tôi đã nhớ và lo lắng cho em rất nhiều! Không có tôi chăm sóc, không có tôi bên cạnh, không có tôi đưa đi chơi mỗi buổi tối... chắc hẳn rằng em sẽ rất buồn! Lúc ấy, chỉ ước ao được nhanh chóng trở về nước, được nhìn thấy gương mặt rạng ngời của em, được ôm em trong vòng tay ấm áp và cảm nhận nụ hôn nồng nàn em trao... Nhớ! Nỗi nhớ em nguyên vẹn và cháy bỏng hơn bao giờ hết...!

Ngày trở về, em thật duyên dáng trong chiếc váy màu xanh dương ra đón tôi ở sân bay. Trông em lúc ấy dịu dàng và quyến rũ hơn bao giờ hết! Tôi chạy đến, ôm chầm lấy em... và mong mỏi trở về nhà để được ôm em trong vòng tay, được hôn em đắm đuối để thoả nỗi nhớ mong sau hơn một tháng xa em!


Bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu yêu thương, bao nhiêu cảm xúc bị kìm nén bấy lâu... tôi ôm chầm lấy em, cuồng dại hôn lên đôi môi chúm chím đỏ mọng của em và cũng trong lúc yêu đương nồng cháy ấy, tôi đã không thể kiềm chế được những cảm xúc của mình... Tôi vội vàng xé toạc chiếc váy mỏng manh trên người em, bò trườn
và hôn hít khắp cơ thể quyến rũ của em! Trong phút giây hoan lạc ấy, tôi cảm nhận được trái tim đang loạn nhịp trong *g ngực em... Và tôi không thể dừng lại những hành động của mình khi nghe những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng của em trong khoảng không gian lắng đọng chỉ có hai đứa!


Tôi vội vàng xé toạc chiếc váy mỏng manh trên người em, bò trườn và hôn hít khắp cơ thể quyến rũ của em.


Nhưng rồi, tôi hốt hoảng giật mình khi nghe thấy tiếng khóc nức nở của em... Cứ tưởng tôi đã làm tổn thương hay khiến em đau đớn... Nhưng, không! Trong phút giây sung sướng tột đỉnh ấy, tôi nhận ra những giọt nước mắt hối hận của em và tôi dường như chết lặng đi khi nghe em nói : "Em xin lỗi! Em đã nói dối anh rất nhiều! Em không còn trắng trong và đoan chính như những lời em vẫn nói!".

Tôi buông tay em ra, giận giữ và muốn phá tung tất cả. Tôi gào thét, muốn đánh đập hết mọi thứ trong căn nhà bé nhỏ này! Và trong phút chốc, em trở thành người con gái đáng khinh thường hơn bao giờ hết. Tôi cầm lấy cổ tay em, ghì sát em xuống giường và lăng mạ em như một cô gái hư hỏng đứng đường đêm đêm trên phố vậy! Ghê tởm và kinh khủng hơn bao giờ hết!
Em chỉ biết ôm lấy chiếc váy rách nát, lặng lẽ nép mình trong góc tường và khóc... Những tiếng nấc ngẹn ngào, không một lời thanh minh hay giải thích càng khiến tôi giận giữ và gào thét như một con quỷ giữ...

- Tại sao? Tại sao em lại dối gian tôi suốt ba năm qua? Tại sao em phải tỏ ra ngây thơ và vô tội như vậy? Tại sao? Tại sao em dám lừa dối tôi chứ...?
Đáp lại sự giận giữ của tôi vẫn chỉ là tiếng nấc nức nở...

-Tại sao Hân ơi? Tại sao em lại lừa dối tôi? Tại sao em phải như thế chứ?


Tôi gào thét như một con cọp đang gầm rú, cảm giác ghê rợn và khinh bỉ in sâu vào tiềm thức của tôi... Tôi căm thù và ghê tởm sự dối trá của em hơn mọi điều xấu xa nhất trên thế gian này. Ghê tởm lắm!


Em lặng lẽ ra về... tôi không níu giữ, không một lời hỏi han, không đưa em về như những lần trước. Em ê chề trong sự sỉ nhục và lăng mạ của tôi, em đau khổ và suy sụp nhiều hơn những gì tôi tưởng tưởng... Chắc hẳn rằng trái tim em đang đau, đau lắm!


Lần đầu tiên, một thằng đàn ông trong tôi đã khóc. Khóc vì sự sụp đổ hình tượng của cô gái đoan chính, ngoan hiền mà em đã gây dựng trong tâm trí tôi suốt 3 năm qua... Tôi không thể tin, ngàn lần không tin em lại có thể phản bội tôi... Không! Không thể nào em có thể phản bội tôi!


Ngày hôm qua, em đã hẹn gặp tôi và nói với tôi tất cả... "Em đã lỡ trao cái quý giá nhất của đời con gái cho mối tình đầu của em - cậu bạn học thời cấp ba. Chúng em đã yêu thương nhau cũng được hai năm và bố mẹ hai gia đình rất ủng hộ hai đứa. Nhưng, anh ấy đã vĩnh viễn ra đi trong một tai nạn giao thông khi anh ấy đang từ Đà Nẵng về quê gặp em. Và, em biết mình dang dở từ ngày ấy".


"Cứ tưởng khi gặp anh - người đàn ông đã dành hết trái tim và khối óc để yêu thương em, người luôn ở bên và chăm sóc em những lúc ốm đau, người mà em nghĩ mình sẽ gắn bó hết cả quãng đời còn lại để yêu thương và chia sẻ cùng anh những khó khăn, vất vả trong cuộc sống này! Nhưng giờ đây, nghĩ về những chuyện đã qua, em thấy anh đáng sợ và hèn hạ lắm, Hưng ạ! Cũng may, em sớm biết được con người thật sự của anh trước khi chưa quá muộn! Em không hối hận với những gì đã xảy ra, vì quá khứ của em ngọt ngào và chân thành lắm. Chỉ tiếc rằng người ấy đã không được ở bên em như những ước hẹn mà hai đứa đã từng vun vén, hi vọng..." - Em nghẹn ngào trong tiếng nấc đau đớn và tiếc nuối.



Quá khứ nồng nàn của em và anh bạn cùng lớp là nỗi đau và sự ám ảnh dai dẳng trong tâm trí tôi!


Trái tim em đang bị tổn thương và rất đau khổ nhưng tôi không thể đến bên em, ôm em vào lòng mình vỗ về, an ủi như ngày xưa nữa... Bỗng chốc hình ảnh của em và người con trai kia đang ân ái với nhau lại hiện về trong tôi. Một cảm giác kinh tởm xen lẫn sự thương hại lấn át tâm trí tôi. Chưa bao giờ tôi phải sống khổ sở vì những hờn ghen và tiếc nuối như bây giờ... Dẫu biết rằng tôi vẫn còn yêu em nhiều lắm!


Dẫu biết rằng, tôi sẽ nhớ về em rất nhiều, dẫu biết tôi sẽ dằn vặt với những lỗi lầm và khổ đau đã gây ra cho em... Nhưng, tôi hiểu hơn ai hết, chúng tôi không thể tiếp tục với mối quan hệ này được nữa... Có thể trong chốc lát, tôi sẽ không nghĩ ngợi đến quá khứ của em... Nhưng chắc chắn, hình ảnh ấy sẽ ám ảnh tôi suốt một đời, nhất là khi có em bên cạnh!


Xin lỗi em! Xin lỗi vì những gì đã qua! Anh không phải là một người đàn ông bao dung, độ lượng và biết cảm thông như em vẫn nói... Anh ích kỉ và quá cầu toàn nên không thể tha thứ cho sự lừa dối trong suốt ba năm qua! Dẫu biết rằng em là người con gái rất tổt, dẫu biết rằng em đã hi sinh và cam chịu vì tôi rất nhiều... Nhưng, mong sao em sẽ bình tâm và cố gắng vượt qua tất cả những đớn đau ấy để sống tốt hơn!


Mong rằng trên chặng đường tiếp theo, em sẽ gặp được một người đàn ông yêu thương em hơn tất thảy những quá khứ đau khổ đã dằn vặt và đeo bám em trong suốt những năm tháng qua! Em là người con gái tốt, chắn chắn em sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc!


Lần cuối, hãy để anh gọi em là người yêu của anh, em nhé!

Chồng em sẽ không phải là anh


Anh là người nghèo nhất trong số những người yêu em từ trước tới giờ. Em biết, khi em nói những lời ấy anh đã quay mặt đi không nói lời nào. Anh đang giận em phải không anh? Chắc là anh giận em lắm khi mà em nỡ nói ra những lời không hay buổi chiều ấy: “Anh là người nghèo nhất trong số những người yêu em từ trước tới giờ.”



Chỉ một câu nói vô tình của em mà khiến anh ra đi, từ bỏ tình yêu, từ bỏ em. Có phải em đã chạm quá sâu vào lòng tự trọng của anh đúng không anh? Nhưng anh cũng không nên giận em lâu đến thế chứ? Chúng mình đã yêu nhau được gần 2 năm rồi mà anh. Chúng mình cũng đủ để hiểu nhau rồi mà anh. Em không phải là người tham vàng bỏ ngãi. Chỉ vì em giận anh không quyết đoán chuyện giữa anh và em. Chỉ vì em đang lo lắng chuyện gia đình anh cản trở chúng mình đến với nhau vì lý do không hợp tuổi tác. Sao anh không hiểu cho em?



Hôm nay gặp lại anh sau góc khuất của cầu thang siêu thị. Nhìn thấy anh và nụ cười rạng rỡ em hiểu tất cả, hiểu rằng anh đang hạnh phúc biết nhường nào. Anh đã có người con gái khác, anh đang tay trong tay cô ấy với một nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt hạnh phúc của anh đã nói lên tất cả. Đó là người mà gia đình đã chọn cho anh phải không anh?



Anh đã mang yêu thương dành cho em để trao cho người con gái đó. Em trách anh sao không hiểu em. Em trách anh sao vội vàng và nông nổi đến thế, sao anh có thể bỏ lại em bơ vơ giữa cụôc đời này?



Ngày trước chúng mình yêu nhau nhiều lắm đúng không anh? Bao hứa hẹn cho một tương lai hạnh phúc. Nó như một viễn cảnh được dựng lên trong đầu anh.



Anh mơ về một mái ấm gia đình, nơi đó có em, có con. Anh sẽ đi làm nuôi mẹ con em, còn em sẽ là một người vợ đảm chăm sóc gia đình mình, chăm sóc con.



Có lẽ là anh không biết, khi em nói ra những lời đó, em đã đau lòng biết nhường nào và em cảm thấy có lỗi vói anh nhiều lắm. Nhưng em không nghĩ rằng chỉ vì câu nói đó mà anh đã ra đi, anh đã bỏ mặc em ở lại. Có phải anh đã đặt lòng tự trọng của mình quá cao không anh? Chúng ta đã có quãng thời gian gắn bó khá lâu rồi mà anh? Quãng thời gian đó đủ để chúng ta hiểu nhau vậy mà sao anh lại vội vàng đến thế? Hay là anh không còn yêu em nữa? Em đau lòng lắm anh biết không?



Em đau lắm vì những lời nói vô tình. Em dằn lòng rằng hãy để cho anh bình tâm lại, để cho anh có thời gian hiểu em hơn. Và chúng mình đã quyết định không gặp nhau 3 tháng. Nhưng kết quả là gì hả anh? Kết quả là giờ đây em lặng người khi nhìn anh tay trong tay với người con gái khác, còn em vẫn một mình cô quạnh. Em cố ngăn dòng nước mắt đang trực trào ra nhưng không sao ngăn nổi. Tránh ánh mắt dò xét của mọi người, em úp tay lên mặt, chạy thật nhanh ra phía nhà xe. Lúc này đây em biết mình đã mất anh thật rồi. Không phải mùa đông mà sao trong lòng em thấy giá băng quá!


***

Ngày mai em sẽ lên xe hoa. Anh có đến để ngắm nhìn em của anh ngày xưa trong bộ váy cưới lộng lẫy không anh? Anh sẽ đến chứ?

Anh gọi điện “ chúc em hạnh phúc”. Em ngăn mình không được khóc. Liệu em có hạnh phúc được không anh? Dù sao đi chăng nữa, em sẽ mỉm cười thật tươi trong ngày lễ trọng đại ấy vì em hiểu hơn ai hết, chồng em yêu em biết nhường nào. Anh ấy không phải là người em yêu như yêu anh. Tình cảm mà em dành cho anh ấy là một sự biết ơn, sự kính trọng đối với tất cả những gì anh ấy đã làm cho em. Em sẽ theo chồng, trả lại anh những kỉ niệm một thời chúng mình yêu nhau tha thiết.



Chồng em sẽ thay anh thực hiện lời nguyện ước xây mộng tương lai với em mà anh chưa làm được. Chồng em sẽ che chở cho em và mang cho em một mái ấm gia đình.

Cám ơn anh về tất cả những ngày tháng qua. Dù sao đi nữa em cũng không trách anh đâu. Em luôn cầu chúc cho anh hạnh phúc, bình an. Mong rằng người con gái đó cũng yêu anh như em từng yêu anh ngày nào. Em sẽ làm tròn trách nhiệm của một người vợ với chồng em. Cuộc sống của em sẽ lật sang một trang mới, không có anh, như chưa bao giờ có anh…

Hà Nhi

Làm đĩ thì đã sao ?

* Tên fic : Làm đĩ thì đã sao ?

* Tên tác giả : gat_xinh_yeu

* Thể loại : truyện tình yêu

* Tình trạng fic: đã hoàn thành

* Nguồn: Rido's Collection

Phải,tôi là một con đĩ,không hơn không kém. Mặc kệ người khác đã nhìn vào tôi thế nào,tôi cũng không cần quan tâm.Vì ít nhất tôi không ăn trộm tiền của ai cả. Cứ cho là tôi bán cái tiết trinh,cái phẩm hạnh của mình để đổi lấy những đồng tiền không biết đã dơ bẩn bao nhiêu lần,nhưng đó cũng là mồ hôi ,công sức và nước mắt của tôi. Làm đĩ cũng là một công việc,chỉ có điều theo những kẻ làm công khác thì đó là một công việc nhơ nhớp không kể sao cho xiết.




Công việc của tôi là lấy đêm làm ngày. Vào khoảng 11,12 giờ đêm đến 2,3 giờ sáng là lúc thế giới của tôi bắt đầu,soi nổi va` bận rộn. Tôi phải cố gắng khiến mình trở nên dễ thương và quyến rũ với những bộ cánh thiếu vải,những ánh mắt lúng liếng và cặp môi mọng ướt. Làm cái công việc là mua vui cho người khác thì chẳng có ai còn biết liêm sỉ là gì. Và khi những kẻ đốn mạt đó để tôi nằm trơ lại trên giường ,tôi đã ứa nước mắt với tay nhặt những tờ tiền bọn chúng quăng về phía mình sau một cuộc hoan lạc.
Người ta nói nước mắt của con đĩ chỉ là một trò lừa bịp để người ta rủ lòng thương. Cứ để cho họ nghĩ như thế đi. Đúng đạo đức giả lắm,khốn nạn lắm ! Làm đĩ mà còn rơi nước mắt à ? Có biết đó là những giọt châu của loài người không ? Mà giọt châu thì phải trong sáng và thánh thiện biết nhường nào. Còn tôi,tấm thân này đã bị người ta làm cho vấy bẩn rồi. Đến khi mất giá chỉ còn là hạng đĩ vỉa hè mà thôi. Khóc nỗi gì nữa,khóc mà làm gì nữa ...!
*
* *
Sau những đêm vui mệt lả,tôi trở về phòng mình,nằm vật xuống giường,rũ rượi như một cái xác. Đôi mắt nặng trĩu mà không sao ngủ được. Tôi nghĩ về quãng thời gian trước kia,khi mà tôi vẫn còn trong sạch,khi mà tôi vẫn còn le lói một chút hi vọng về một ngày mai tươi sáng hơn...
Tôi sinh ra trong một gia đình thuộc hạng bần cùng nhất của xã hội. Người bố khốn nạn chỉ biết rượu chè say xỉn sáng tối rồi đánh đập vợ con. Mỗi lần ông ta về nhà là hai mẹ con tôi lại ôm chặt lấy nhau kinh hãi. Nhà nghèo,suốt ngày mẹ tôi phải lao lực ngoài chợ còn tôi thì phải bỏ học đi nhặt phế liệu ngoài bãi rác. Có hôm mẹ tôi chẳng bán được gì còn tôi thì bị bon cùng đi cào rác đánh cho thâm mặt. Đã thế ông bố không phải người ấy còn về đòi tiền cho ông ta trả nợ đánh bạc và uống rượu. Bảo không có thì ông ta túm lấy tóc hai mẹ con tôi rồi cầm ống điếu quật túi bụi vào bụng,vào lưng,vào đầu ,vào mặt...cho đến khi ông ta mệt rũ còn mẹ con tôi nát nhừ,máu me loang lổ ông ta mới chịu buông tay ra ; rú rít như một con vật bị dại rồi lao ra khỏi nhà. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi mẹ tôi bị bệnh lao mà chết. Mẹ tôi chết thảm lắm. Lúc mà người ta khiêng mẹ tôi từ ngoài đường về trả cho tôi thì mẹ đã tắt lịm hơi thở từ lúc nào và cơ thể đã giá buốt đi rồi. Tôi ôm xác mẹ tôi về,liệm thây vì không có tiền an táng.
Nhưng năm tiếp theo,tôi sống cô quạnh và không biết đến ngày mai .Cuộc sống như ngọn đèn leo lét trước gió bão. Nhưng sự lột xác toàn diện của tuổi dậy thì khiến tôi mơn mởn như một bông hoa đồng nội mà dậy hương quyến rũ. Sau đó tôi gặp má mì,má nói nếu tôi trở thành người của má sẽ có nhiều tiền tiêu, được ăn ngon mặc đẹp mãi mãi được rời xa cuộc sống cơ khổ nơi đây. Tôi đã nghe theo. Vì lúc đó,ngoài nhan sắc và mạng sống,tôi chẳng còn gì. Làm được ít lâu,tôi nghe tin người bố khốn nạn của tôi đã chết vì sốc thuốc.
*
* *
Sau năm năm lặn lội trong "nghề",nhan sắc của tôi bị huỷ hoại ghê gớm.Tôi già khọm đi như người cung nữ héo hon cả tuổi thanh xuân trong cung cấm. Nhưng loại mĩ phẩm đắt tiền không sao che nổi những nếp nhăn hiện rõ trên khoé mắt.
Má mì không còn thương tôi như trước kia nữa. Tôi chỉ còn là thứ hàng phế phẩm qua tay không biết bao nhiêu người.Qúa khứ quay trở lại,nhức nhối trong đầu tôi.Hiện tại thì vây phủ tôi quay cuồng trong bóng tối. Thần Chết như kề lưỡi hái vào cổ tôi lạnh buốt. Nhưng tôi đã đớn đau đến nỗi không còn cảm giác muốn chết nữa. Ừ,tôi cứ như vậy,còn hơi thở nào tôi sẽ sống cho bằng hết hơi thở đó. Đúng,làm đĩ thì đã sao,cuối cùng thì ai cũng trở về cát bụi,như nhau cả!
Làm đĩ thì đã sao !

Em là con HIV còn trinh!


Ước một lần được làm đàn bà!

TG ST
- Thầy ơi! Em sắp chết rồi!


- Vớ vẩn!- Bất giác tôi đưa tay lên xoa đầu cô ta như tôi vẫn làm với đứa cháu gái ở nhà vậy. Mùi hương từ mái tóc màu hạt dẻ tỏa ra ..

- Thầy ơi, em bị HIV!

Bàn tay tôi chợt lạnh toát và sống lưng thì đông cứng lại. Tôi ước gì mình để quên phắt quyển sách cho xong!


Mấy ngày sau Dung không đi học, tôi thở dài và cho lớp nghỉ sớm. Về nhà lướt web mà đầu óc tôi cứ lởn vởn hình ảnh người con gái đấy..

2h am

Tôi lai dắt xe ra khỏi nhà, nhưng tôi tránh cái hồ đấy ra và phi xe lên cầu Long Biên. Ôi chúa oi, bây h thì tôi tin vào hai chữ duyên số rồi. Dung đang ngồi trên thành cầu và .. hát. Khi thấy tôi, cô toan phóng xe đi. Nhưng tôi đã giữ kịp!


IPB Image
- Em không hư hỏng gì thầy ạ! Em còn chưa ôm lấy một người đàn ông! Chỉ vì một lần đi tình nguyện tháng trước trong bệnh viện!
- Em đã đi xét nghiệm chưa?
- Thầy lại vui tính rồi. Tất nhiên là rồi!
- Mấy lần?
- Còn mấy lần, một lần là quá đủ!
- 3 lần mới đủ!
- Thôi, em xin thầy, để ê chề hơn ạ? Thầy làm sao hiểu được? Chẳng sớm thì muộn em sẽ chết, nhưng em không muốn nhìn thấy cái hình ảnh người mình lở loét, người ta xa lánh. Em không muốn thầy có hiểu không? Liệu có ai tin là em chưa một lần quan hệ mà dính vào cái bệnh này không hả trời? Em là một con HIV còn trinh!



Trong đời mình tôi chưa bao h nghe ai và cái gì chăm chú đến như thế. Dung khóc , và nhìn tôi.
-Em chỉ ước được một lần trong đời làm đàn bà trước khi đi khỏi cái chốn này thôi!

Em nhìn tôi và tôi hiểu. Chúng tôi cứ ngồi với nhau như thế đến tận 5h sáng!




Sáng hôm sau tôi dẫn Dung đi xét nghiệm. 1 tuần sau mới có kết quả. Tôi bảo đến lúc ấy nếu vẫn là dương tính tôi sẽ làm cho em cái ước muốn ấy. Và cười bảo rằng:" Dù sao thì anh cũng đọc nó lên mà"

IPB Image
Một tuần này tôi chỉ sợ Dung làm liều. Tôi đã hỏi em kĩ và em bảo ngay khi bị kim đâm vào tay em đã đi rửa và uống thuốc điều trị. Nhưng Dung cảm thấy người có vẻ khác???
IPB Image

Chúng tôi đi chơi với nhau suốt tuần ấy, và tôi phát hiện là cô nhóc HIV ấy rất xinh khi mặc váy. Cô ấy thích ăn kem, và có thể dỗ mọi thứ bằng kem. Cô nấu ăn ngon và ghét nấu ăn. Cô bảo sẽ chỉ nấu ăn cho thằng chồng nếu nó đứng đằng sau ôm cô. Tôi bảo thế thi hôi chết. Tự nhiên cô lại thần người vì cái từ cuối cùng ấy. Tôi trách mình dại miệng !

Tối ngày thứ 6..
- Thầy ơi, nếu ngày mai có kết quả rồi thầy còn giữ lời hứa với em không?
- Còn chứ- Nói đến đây tôi thấy miệng mình đắng ngắt. Tôi đúng là điên rồi, một thằng điên rỗi việc. Tôi đâu thiếu người để làm cái việc đấy chứ?Nhưng lương tâm mách bảo cái lưỡi của tôi, cái đầu của tôi gật và gật.- Thế thì ngay tối nay đi!
- Không..
- Không..
- Tại sao, đằng nào thầy cũng làm mà. Và nếu là âm tính thì thấy cũng có mất gì đâu? Hay thầy sợ?
- Dung, em chẳng hiểu gì cả..
- Em quá hiểu là khác..

Em cứ nhìn đăm đắm vào tôi. Và tôi thấy em đẹp. Chúng tôi dừng ở một hàng thuốc tôi vào mua bao cao su.

Sáng hôm sau, tôi để Dung đi bộ vào một mình trên con đường nắng chói chang ấy. Em bảo :" Anh đứng ngoài này, tiết kiệm 2 nghìn gửi xe, tý khao em đi ăn chè chúc mừng em và anh đã được bên đấy nhận học luôn!". Tôi chỉ cười như sắp mếu, có cảm giác như mình là thằng hèn. Sau đêm qua, tôi đã giúp em thực hiện cái ước muốn " lớn nhất của đời người con gái", nhưng cũng từ đấy cảm giác nhục bám theo tôi đằng đẵng suốt mười mấy tiếng đồng hồ qua. Nếu kết quả đúng như tôi linh cảm thì tôi nợ em. Nếu không đúng, tôi lại càng không đang tâm dứt lòng ra đi, để cho em ở nhà với bệnh tật. Tôi chỉ lờ mờ cảm nhận, nếu tôi dời chân khỏi mảnh đất này thì em, với cái mầm bệnh ấy cũng chẳng còn nuối tiếc gì để sống. Đêm qua, ôm em trong lòng, tôi bảo em hãy ráng sống cho dù kết quả ra sao. Em rúc mặt vào người tôi, tự nhiên bật cười rúc rích :" Nếu em không mang cái bệnh này thì em sẽ cắn cho anh một cái!" làm tôi hơi chột dạ, rồi lại buồn cười. Em khe khẽ thì thầm:" Em chẳng muốn trời sáng anh ạ!". Tôi yêu em ngay từ câu nói ấy!

10 phút sau..

Rồi em cũng đi ra. Tôi gần như đoán được kết quả của mẩu giấy nhỏ em cầm nơi tay qua dáng đi chầm chậm ấy. Bây giờ đây, tôi vừa muốn lao đến ôm em, vừa ước mình chưa bao h đặt chân vào đời người con gái này. Có lẽ tôi là một thằng hèn chẳng? Nhưng cả đời tôi, tôi sợ nhất là nước mắt đàn bà. Họ khóc vì sung sướng cũng làm ta bối rối, khóc vì đau khổ trước mắt ta thì còn tệ hơn. Nước mắt của họ làm ta có cảm giác bất lực, đần độn và khó xử nhất là khi ta chẳng thể tỏ chút cái khí phách sức mạnh của thằng đàn ông ra giải quyết.Và bây h tôi đang ở trong cảnh đấy. Em đến bên cạnh, không nói gì cả, chợt vòng tay ôm lấy eo tôi, dựa đầu vào lưng tôi rồi khẽ khẽ nói:"Mình vẫn đi ăn chè nhé anh!". Hình như áo tôi ướt! Chắc là mồ hôi ..

Ringg..g..g

Em ra mở cửa trong bộ váy hồng. Đã hai tuần chúng tôi chưa gặp nhau, không phải vì em nghỉ học mà vì tôi đã nghỉ dạy ở trường. Em nhìn tôi cười:
- Em chào anh thầy!
- Mai anh đi phỏng vấn visa. Nếu em nói.. anh sẽ ở lại ..

Em nhìn tôi trân trối, như thể tôi vừa phun ra một thứ gì bẩn thỉu đáng khinh vậy.

- Anh muốn nhìn em lở loét, ốm đau rồi anh mới hài lòng à? Hay anh muốn làm một vị thánh sống của đời của một kẻ HIV. Xin lỗi anh, nhưng nếu anh nghĩ anh cần có trách nhiệm với em sau chuyện ấy thì có lẽ anh đã nhầm! Em tự nguyện và nó sẽ là một kỉ niệm đẹp theo em dưới ba tấc đất. Nếu anh nhìn thấy em trong giai đoạn cuối, liệu anh có không khỏi rùng mình khi nghĩ mình khi nghĩ đến đêm hôm đấy không? - Dừng lại một chút, em thở hắt ra rồi nhìn tôi cười- Đừng vì em mà hủy hoại tiền đồ của mình anh nhé. Thật ra em chọn anh một phần là vì anh sắp đi khỏi đây, anh có hiểu em không?
Nói rồi em chào tôi và đóng cửa lại..

3 tuần sau..

Tôi đã nhận lớp và đang bỡ ngỡ với cuộc sống mới của mình. Việc đầu tiên sau khi hoàn thành thủ tục nhập học là tôi đặt mua một cái lap qua mạng để chấm dứt sớm việc phải lên thư viện quá nhiều lần trong một ngày và quá nhiều tiếng trong một lần. Hôm nay tôi mới có thời gian vào check mail, rất nhiều thư mới. Tôi để ý có một email: dungkh. Là em!!


Tôi click đên 3 lần chuột và rủa thầm cái mạng sao mà chậm như rùa. Bức thư mở ra. Chẳng có gì cả. Tôi thoáng thất vọng và lo lắng nhưng rồi chợt nhận ra có 1 file đính kẻm. Một file ảnh thì phải!

Tôi mở ra. Bức ảnh chụp tờ giấy xét nghiệm của em: Âm tính. Bên dưới có dòng chữ: Em yêu anh!

Trời ơi, ước gì tôi có thể bay về vn lúc này để cắn cho em một cái!


Mưa Vào Ngày Cưới


Ngày cưới tôi, mưa không nhiều, nhỏ và mịn.
Đấy là điều may; sách số nói thế và giáo sư Trần, bạn bố tôi cũng nói thế. Tôi lấy chồng, không ngỡ ngàng, không yêu cũng không ghét. Chồng tôi hiền lành nói được chút chút tiếng Việt. Mọi người thường cười những câu bập bẹ của chồng tôi, nhưng là cười yêu. Hôm chồng tôi nói với giáo sư Trần muốn được là "tử sĩ", để luyện thêm tiếng Việt, giáo sư cười rung mớ tóc bạc: "Anh Isêkura này, người Việt khi gọi những kẻ có học luyện thi là sĩ tử. Còn như anh nói, anh sẽ thành "I-sê-thây-ma". Suốt một năm trước ngày cưới, chồng tôi là sếp nhất của tôi. Chờ một ngày văn phòng nhiều người nghỉ phép, vị đại diện trưởng quỳ xuống vừa tỏ tình vừa cầu hôn khi tôi đang ngồi soạn thảo văn bản trước màn hình computer: "Anh đã muốn yêu em. Sẽ cưới anh nhiều nhé". Tôi không phải là tiểu thư Natasa nên không thấy hồi hộp trước phiên bản có lối tư thế của công tước André. Để cho giống tiểu thuyết, tôi ngước nhìn trần hai phút nhè nhẹ gật đầu. Khi biết tin, bố mẹ tôi đều tăng huyết áp. Hạnh phúc là doping. Tôi bước ra khỏi khách sạn trên tấm thảm nhung xanh chạy suốt bậc tam cấp đến cánh cửa chiếc Toyota trắng sữa viền hoa hồng đỏ. Mưa dịu đẫm một bên voan. Những người thân của tôi ngây ngất mùi Henessy và Champagne đứng một hàng dài trong mái hiên rộng. Lúc này ông cậu tôi phó tổng giám đốc Ngân hàng công thương, đến gần hỏi nhỏ về tiền lương của chồng tôi. Hạnh phúc đơn giản là giàu sang. Chồng tôi gập người chào quan khách, vòng bụng làm tư thế đôi phần khiếm nhã. Tôi bâng quơ nhìn qua đường và chợt rùng mình, không phải vì lạnh, tôi đã thấy anh rồi. Có ai đấy mở hộ cửa xe hoa, tôi vội vã chui vào, kệ cậu thợ ảnh đang gào lên đòi chụp một kiểu ảnh đã dặn trước "ngập ngừng lần cuối". Chồng tôi âu yếm ngồi cạnh tôi, vẻ mặt vẫn chưa hết thích thú trước những tập tục của một truyền thống văn hóa lạ. Tôi đăm đăm nhìn qua cửa kính mờ đục anh vẫn đứng rũ rượi bên gốc sấu già và mớ tóc lõa xõa bết nước mưa. Tôi và anh yêu nhau đã dài, có thể nói dài nhất trong các cuộc tình của tôi. "Về đi anh". Lần cuối gặp nhau tôi cũng nói vậy.

"Em không yêu anh nữa sao".

"Không hẳn thế"

Anh bỏ cái bút vẽ, run run châm điếu thuốc. Anh cũng run run khi nói chuyện với bố mẹ tôi, nghề nghiệp của anh, bố mẹ tôi nặng đầy ác cảm.

"Con yêu cái thằng ấy thật à".

Mẹ tôi vừa kẻ mắt vừa hỏi. Tôi không trả lời, hơi thấy khó chịu. Ở tuổi ngoài bốn mươi, người ta không nên đánh phấn son quá dày. Mẹ tôi đang theo học một "cua" nhảy đầm, bố tôi bật đèn xanh. Vị trí công tác của bố tôi hay phải dự những bữa tiệc chiêu đãi các quý phu nhân đành tuân thủ nguyên tắc "phi khiêu vũ bất thành lady". Bố tôi sùng đồ ngoại nhưng lại dạy tôi thâm thuý bằng câu ca dao nội: "Lấy chồng cho đáng tấm chồng. Bõ công trang điểm má hồng răng đen". Lấy chồng là một đề tài triền miên quấy rầy phụ nữ. Nó cũng giống như đàn ông bị ám ảnh bởi công danh sự nghiệp. Thế nhưng, muốn đạt được danh hay lợi, người ta có thể đê tiện, không hiểu lấy chồng có làm thế được không. Xe hoa bắt đầu chạy chầm chậm. Giây phút rưng rưng của một đời con gái. Tôi vô cảm. Chồng tôi hôn lên tóc tôi âu yếm, đưa tay xoa nhẹ bụng tôi. Sau lần đi Đà Lạt nửa công tác nửa đi chơi. Tôi có bầu. Tôi thông báo ngắn gọn bằng tiếng Anh cho người cùng đi, vẻ mặt vị trưởng đại diện văn phòng thương mại đẫm đầy hạnh phúc. Tôi không thở dài vì tôi đã biết nhiều. Chồng tôi bốn mươi tư tuổi lẻ ba tháng, sáu năm luôn khao khát baby. Đã hai lần li dị, một lần được lời chín mươi tám ngàn "đô" và một lần bị lầm bị thiệt cỡ ngần ấy. Đầu tư rất nghiêm túc vào hôn nhân mà vẫn không sao tạo dựng được thế hệ sau. Chồng tôi đam mê trẻ con một cách bệnh tật. Cả khoảng dài của thiếu thời chồng tôi ở Cô nhi viện: Nói theo Phân tâm học, đấy có thể là một ẩn ức ngầm. Giáo sư Trần lý giải, những người Á Đông đa phần chịu ảnh hưởng của Nho giáo từ sâu thẳm vô thức. Mạnh Tử dạy "tam đại bất hiếu vô hậu vi đại nghĩa" là không con tội to lắm. Tôi khó chịu nhiều cái cách ăn nói của nhà Nho, hóa ra phụ nữ chỉ là máy đẻ. Giáo sư Trần cười, giải thích sự dị biệt của các quan điểm nhận thức xã hội xuyên dọc thời gian. Đàn bà từ Đông sang Tây chưa cần kể đến trinh nữ tiết phụ mà ngay cả dâm phụ lăng loàn đều coi chuyện chồng con là quan trọng. Giáo sư Trần thôi không nghịch tóc tôi, nói nghiêm túc "Em sẽ là một bà mẹ tốt". Tôi không biết, tôi không thấy mình thay đổi gì nhiều từ lúc có bầu. Có lẽ tôi chưa kịp yêu con tôi vì tôi chưa kịp chuẩn bị làm mẹ.

Tôi giật mình ra khỏi vẩn vơ. Ngã tư chiều mưa đèn đỏ không người. Tôi nói với bố mẹ không cho ai đi theo đưa dâu, mọi thủ tục làm trọn vẹn ở khách sạn. Qua gương chiếu hậu tôi thấy cái xe "cuốc", với dáng lêu nghêu quen thuộc. Anh vẫn chưa chịu về, chẳng nhẽ anh mệt mỏi đến vậy sao. Anh nói yêu tôi chắc vì tôi đẹp. Còn tôi, tôi có yêu anh không. Có một hồi anh thích vẽ tranh khoả thân, cô bé người mẫu nhiều nét tròn mê anh lắm. Tôi không ghen. Tôi hồn nhiên lần cuối cùng vào chừng giữa năm lớp mười trung học. Tôi và mẹ bắt gặpbố tôi ở chung phòng với một người đàn bà lạ. Mẹ tôi chưa kịp lu loa, bố tôi đã vứt ra một xấp ảnh có mẹ tôi đang ôm một người đàn ông khác. Cho đến giờ tôi chẳng còn tin vào bất cứ cái gì. Tình yêu, tình mẫu tử, tình bằng hữu. Những khái niệm sang trọng và chỉ thuần túy sang trọng. Mọi chuyện cũng chẳng thiêng liêng, cũng chẳng nhảm nhí. Tôi có yêu anh không. Vẻ hoang dã nghệ sĩ của anh an ủi tôi vào đúng thời điểm buồn chán nhất. Anh vẽ nhiều nhưng thiếu một điều căn bản, tài năng. Anh trót học mỹ thuật và phải hành nghề nghệ thuật. Xã hội ngây thơ thường thích gọi sinh viên tốt nghiệp trường Yết Kiêu là họa sĩ. Tranh của anh vặn vẹo, một thứ uốn éo làm dáng. Đấy không phải là nhận xét của tôi mà của nhiều đồng nghiệp cùng trường anh. Nhưng anh không nản, vẫn hăm hở vẽ. Anh tin chắc một điều xung quanh sự cô đơn của thiên tài bao giờ cũng đầy rẫy sự ghen tị bất tài. Con người kể cũng buồn cười. Đàn bà cố nghĩ mình là đẹp. Trí thức cố chứng tỏ là uyên bác. Nghệ sĩ sợ bị coi là bất tài. Tôi bảo anh, anh phải kiếm tiền, có tiền nguời ta sẽ nghĩ về anh khác. Anh khinh bạc "tiền là cái gì". Tôi hỏi lại giáo sư Trần, giáo sư nói đơn giản nhưng tôi nghĩ là đúng. Tiền là phương tiện tốt nhất để đưa đến hạnh phúc.

Một thời gian dài, đối với tôi, giáo sư Trần là thần tượng. Mái tóc muối tiêu dài vừa đủ bồng bềnh quanh vầng trán rộng. Kiến thức tuyệt vời và năng khiếu ngoại ngữ tuyệt vời. Giáo sư làm đau lòng các cô gái mới lớn và làm hài lòng các nàng quả phụ có tiền. Giáo sư là bạn của bố tôi và sau đó là người tình của mẹ tôi. Tôi hết "sốc" rồi. "Hỡi ơi, tôi không bao giờ được trẻ. Khi tôi trẻ, tôi đã già một nghìn tuổi hơn tất cả những người già". Không hiểu Nietzche hay Kafka đã nói vậy. Tôi không còn thiếu nữ năm tôi học dở lớp mười hai và lúc tôi tốt nghiệp đại học, tôi tốt nghiệp về nhiều mặt. Các bạn gái cùng lớp của tôi nhiều người phải giấu, phải che. Biết sao được. Không ít những ông bố, bà mẹ về già mới chịu đứng đắn nổi cơn dị ứng khi thấy phong hóa suy đồi. Báo Tiền Phong trong hàng chục số liên tiếp mở diễn đàn cho thanh niên nam nữ tranh cãi về chữ trinh. Tham gia hăng hái nhất là những phụ nữ ế chồng. Tôi yêu đàn ông hơn đàn bà, tất nhiên là những đàn ông thông minh. Tôi vò mớ tóc bạc của giáo sư, nũng nịu hỏi:

"Anh có thấy vấn đề gì về đạo đức không"

"Em đáng sợ lắm"

"Anh ngại mọi người biết à".

"Nếu mọi người biết, anh sẽ nổi tiếng như ông già Goethe".

Tôi là thư ký cho giáo sư. Quan hệ giữa chúng tôi thỏa thuận là bí mật. Những người có học hay ở chỗ luôn có đủ chữ nghĩa để biện minh cho các hành vi của mình. Hồi yêu tôi - cứ cho là như vậy, Giáo sư viết một loạt bài khảo cứu rất sâu sắc về tâm thức người Việt. Tình yêu không những là động lực của thi ca mà còn là động lực của khoa học. Trong ngành dọc của mình, giáo sư Trần nổi tiếng là người có nhiều ý kiến. Đương nhiên có vài trùng lặp kể cả ý người khác. Tôi thích trí thức hơn nghệ sĩ, đặc biệt là những nhà nghiên cứu khoa học xã hội, họ vay mượn nhưng sáng tạo. Giáo sư Trần nói:

"Sự trung thực cực đoan không có chỗ đứng trong khoa học. Em đọc nhiều nhưng đừng nên tin sách".

"Thế có nghĩa tất cả chỉ là giả dối".

"Anh không biết"

Tôi tò mò nhìn giáo sư. Câu trả lời phảng phất của một công án Thiền. Ngộ tính của tôi thấp, tôi chưa đạt đến cảnh giới của sự biết. Hồi ấy, có lẽ tôi yêu sự uyên bác bàng bạc khó hiểu ở giáo sư. Tuy nhiên, tôi tin giáo sư thật thà vì đa phần khi bàn về học thuật cả hai chúng tôi đều nằm trên giường không mặc quần áo gì cả.
Chồng tôi bắt đầu hút thuốc, loại Dulhill đỏ. Mùi khói nặng làm tôi tỉnh táo. Mưa có vẻ dày hạt hớn.

Chúng tôi sẽ về cái villa nhỏ chồng tôi mới thuê ở sát mép hồ Trúc Bạch. Tôi hồi hộp quay lại đằng sau. Một sự mơ hồ rất lạ nào đó kích động. Vẫn thấy anh cái xe "cuốc" láo đáo đi sau với một khoảng cách nhất định. Anh ấy yêu mình, anh ấy thực sự yêu mình. Tại sao tôi lại không tin vào điều ấy ở sâu trong tôi rung rinh xanh non như cái thuở đi học be bé vẫn thường tin trong mỗi quả thị đều có cô Tấm. Trước hôm đi Đà Lạt, tôi qua nhà anh. Căn phòng nhỏ trên gác hai bừa bộn những tranh dang dở "Em sẽ lấy chồng vào cuối thu". Anh lặng người cầm tay tôi. Bản "Hạ trắng" tha thiết với kèn saxphone từ cái cassette đặt chênh vênh trên nóc tủ. Anh nấc khe khẽ rồi òa khóc. Tôi rút gói Dulhill châm bâng quơ một điếu cố không nhả khói. Anh yếu đuối quá "Người ấy chắc là nhiều tiền". Giọng anh khàn khàn.

"Chồng em là người nước ngoài".

Anh đột ngột hôn tôi, vòng tay hầm hầm níu kéo. Cũng như nhiều người đàn ông người yêu tôi vẫn có kiểu ham muốn ấy. Tôi gỡ nhẹ tay anh, sự vớt vát làm tôi ghê. Khi yêu, người ta đều mong muốn trinh bạch. Tôi không còn và cái số của tôi mãi mãi không được gặp. Nhưng hôm nay tôi hi vọng là ngày hạnh phúc.

Đến đầu đường Thanh Niên, xe hoa đi nhanh hơn. Tôi hạ cửa kính xe, mưa bay ngược đầm đậm tạt. Tôi ngoái hẳn người, không còn thấy anh nữa. Tôi rưng rưng buồn. Xe hoa dừng trước ngôi nhà hai tầng xinh xắn quét vôi màu be nhạt. Tôi cởi voan, chồng tôi mở cửa xe. Tôi đã có gia đình, hôn nhân không hẳn là hạnh phúc. Chợt nhiên tôi bảo: "Em phải quay về nhà". Chồng tôi ngạc nhiên. Tôi giải thích tập tục nghìn đời của người Việt, con gái sau khi đón dâu bắt buộc phải về một mình chào bố mẹ. Chồng tôi chiều và tin tôi. Tôi đưa chồng tôi bó hoa cưới và nói sẽ đi chừng ba chục phút. Chồng tôi vội vã chạy ra bảo cậu lái xe, cái Toyota trắng sữa chạy chầm chậm quay lại con đường chúng tôi vừa đi.

Mặt Hồ Tây sóng sánh màu sáng mặc dù trời vẫn nặng mây. Tôi thấy nhớ anh, tha thiết nhớ. Hạnh phúc là tình yêu. Xe đi dọc Thụy Khuê đỗ trước cửa nhà anh. Tôi rút tờ năm mươi "đô" đưa cậu lái xe dặn ngồi chờ. Cái cầu thang lên căn phòng gác hai quen thuộc ẩm ướt rêu. Tôi không gõ cửa, luồn tay qua lỗ nhỏ hất then như bao lần tôi đã từng mở. Người yêu của tôi không ở một mình. Tôi cắn môi. Trong quả thị vẫn chỉ là hột thị. Chàng họa sĩ của tôi đang gục đầu vào lòng cô người mẫu có nhiều nét tròn. Anh ngẩng khuôn mặt bết nước mưa hay nước mắt ngơ ngác nhìn tôi. Tôi bước xuống cầu thang từng bước một. Trời vẩn gió sũng đầy hạt nước. Hình như ngày cưới của ai cũng có mưa.


Một lần và mãi mãi


Tên truyện: Một lần và mãi mãi (Once and forever)
Tác giả : VAbaby
Rating :15+
Tình trạng : on going


Chap 1
Tí tak, tí tak,….ak ……… ngoài trời mưa cứ rơi từng hạt từg hạt một cách chậm rãi. Mà lạ thật đấy cuối tháng 10 mà lại có mưa ở Hà Nội theo kiểu này, nó cũng chẳng thể định nghĩa được đây là loại mưa gì nữa, mưa ngâu, mưa phùn hay mưa thu??? Thật là rắc rối,nó chẳng thèm nghĩ tới nữa cho đỡ mệt óc chỉ thấy mưa làm lòng nó lâng lâng dâng lên một nỗi buồn hơi man mác. Nhìn vào cuốn lịch trên bàn , nó bỗng trầm tư, im lặng một lúc lâu rồi thở dài:

-Đã ba năm rồi đấy, 24/10/2007 và hôm nay 24/10/2010. Sao mãi cứ quanh quẩn hình bóng ấy? Mãi là cái đồ sao chổi đáng ghét ấy? Sao không biến đi thật xa, đã đi rồi sao không cuốn tất cả đi.

“Heo ko đòi ăn kem,heo ko đòi ăn bánh..” nhạc chuông vang lên làm nó giật mình:
- Alô, Thu cưng ah? Gọi tao có việc gì thế ?

- Lại tụ tập ah? Ở đâu thế ? Con nào khao?
- Uh, tao tới ngay. Cà fê Ciao hả ? Mà cấm chúng mày ăn trước đấy nhá, đợi tao nhìn mặt doạ thằng NY mới của con Thảo một trận mới được.

Nó gác lại ý nghĩ về sao chổi qua một bên để chuẩn bị chiến đấu một trận ra trò với nhóm “Nữ quái” của nó cái đã. Chẳng là con Lùn nhóm nó lại mới có NY(cơm bữa ý mà) nên đương nhiên lại được mời một trận ra mắt hoành trág. Lựa nhanh một bộ quần áo, trước khi đi ra khỏi nhà nó nói vọng:

- Má ơi tối nay con không ăn cơm nhà đâu, đừng đợi mà cũng đừng phần nhá.
Nó phóng chiếc LX màu đỏ đi tới chỗ hẹn. Không hiểu sao nó chuẩn bị ra khỏi nhà thì vợi mưa òy tạnh hẳn.
……
“Nữ quái” là nhóm bạn đã chơi thân với nó từ hồi học cấp II,gồm 5 đứa: Thu cưng, Hà bê, Hằng heo,Thảo lùn và nó. Lại nhắc đến nó,tên thật của nó là : Nguyễn Hân Bảo Anh năm nay 17 tuổi hiện đang là học sinh năm cuối của trường cấp III “Golden Bananas”-trường điểm đứng đầu thành phố với điểm đầu vào cao ngất ngưởng nhưng đa số học sinh trong trường này toàn con nhà khá giả (nếu không muốn nói là quá nhìu đại gia).

Cả nhóm lên cấp III lại học cùng một trường duy chỉ có Hằng là học trường hàng xóm của trường nó. Hồi đó nó jận Hằng lém vì tự dưng đi đăng kí một mình một trường.

Nó yêu ghét rất rõ rang,giận dữ,vui vẻ đều thể hiện qua cử chỉ hành động và đặc biệt là lời nói. Nó mà lên cơn nói nhiều đố ai đọ được với nó, nó cũng vô cùng ngang ngạnh nữa, bướng cực, nó mà giận người thân hay bạn bè thì sẽ trả thù bằng cách ko thèm nc hay quan tâm đến người đó nữa,còn với những người nó không ưa thì tránh tiếp xúc nhưng đã fải đụng độ thì chắc chắn sẽ là một trận đấu toé lửa.

Nó đanh đá đến nỗi cả bố mẹ lẫn chị gái đều phải khuyên nó “Con gái thì nhẹ nhàng,vừa fải thôi,cứ quàng quạc quàng quạc suốt ngày như thế này sau này ma nó rước”.Nó cũng rất hồn nhiên đáp lại: “Càng tốt,sau này con ở giá trông coi tài sản cho bố mẹ,kẻo người ta lại bảo bố không có hoàng tử *** nhôm”. Là con gái út, trên nó là một chị gái đã lấy chồng cách đây 6 tháng hơn nó tận 9 tuổi nên bảo sao tính cách nó lại như vậy.

Quán cà fê Ciao, 5h30’ chiều… nó bước vào quán với một dáng vẻ của một cô gái trẻ tự tin, mặc quần soóc trắng với chiếc áo quây màu hồng thân dài có đai ở eo. Buộc tóc lệch với dây nơ màu hồng khá dễ thương.

- Chào cả nhà,mới đến ah? Chờ tao lâu chưa?-nó hớn hở bước tới nói

- Ối trời, hôm nay sao lại tươi trẻ thế bà cô, dáng vẻ Huyền Diệu hàng ngày đâu rồi? – Thu ra vẻ dò xét nó

- Có gì đâu, người nhà cả mà,sao fải xoắn, hihiii. Đi LX mà lại ăn mặc với đeo kính kiểu Huyền Diệu để mà chết ah?

- Có sao đâu, bảo là quyết tâm cơ mà,sao lại thôi rồi? Hay sau 3 năm không chịu nổi nữa rồi? Bê nhìn nó với con mắt tinh quái

- Đúng rồi đấy, hôm nay tròn 3 năm kể từ ngày đen đủi hơn cả thứ 6 ngày 13 ấy – nó thản nhiên nói

- Cái Bê lại liên thiên rồi, thấy bạn xinh phải mừng chứ. Thik bạn mình cứ giả làm Huyền Diệu mãi ah? Heo nhàng xua tan cái không khí không ai mong muốn ấy.

Từ xa dáng Lùn và một anh chàng cũng không cao là mấy so với phái mạnh bước tới . Chưa gì Lùn đã hớn hở:

- Đợi lâu chưa cả nhà? Xin giới thiệu đây là anh Đạo bạn tao
- Anh chàng này cũng bẽn lẽn blind.gif chào cả nhà, anh là Đạo, rất vui khi được gặp các em.

Nhìn anh chàng với khuôn mặt khá bầu bĩnh,dáng người hơi đậm đôi mắt đen tròn tròn nước da ngăm ngăm cũng không đến nỗi tệ.Nhưng so với nhan sắc nhóm nó thì cũng không được cân xứng lắm vì đứa nào trong nhóm nó cũng khá xinh xắn,trắng trẻo toàn những đứa ngoan ngoãn học jỏi-nó thầm nghĩ.
Nhưng mà NY nó đâu mà nó bình phẩm, được mời đi ăn là sướng rồi,cứ ăn cho thả phanh cá đã. Nó nở một nụ cười thâm hiểm ghé sát vào tai Thu cưng:
- Mày đoán là kéo dài được bao lâu? Tao cược là 3 tháng từ hôm nay, nếu lâu hơn thì một chầu lẩu Ốc.

- Hi hi, mày cứ đùa, mấy lần trước mặt tiền hoàn cảnh như thế nào mà có được 7 tuần, lần này tao ko chơi đâu mày toàn bắt tao thoả thói ăn uống khôn lỏi của mày ko ah?- Thu thì thầm vào tai nó

- Đưa nào chơi với tao ko, luật cũ lần này là Lẩu Ốc và 3 tháng

- Con lạy mẹ, chịu thôi, bà bói này thì ai chơi nổi- mấy nhỏ kia lắc đầu cuồi cuội.
Mặt anh chàng đi cùng Lùn thì cứ thôn ra chẳng hỉu gì, Lùn ném cho chúng nó một cái lườm:

- Thôi đi mấy mợ. Đủ rồi. Mấy mợ làm anh ý chẳng hỉu mô tê gì rồi.

- Uh thì bây jờ nc hỉu được na’. Xin tự giới thiệu em là Nguyễn Hân Bảo Anh, bạn thân của Thảo, trưởng hội “Nữ quái” -nó nói bằng một cái giọng tinh quái và cười.

- Em là Cao Hà Diệu Thu
- Em là Võ Ngân Duyên Hà
- Còn em là Nghiêm Vũ Thanh Hằng

Thế rồi cả hội nhảy vào xâu xé mổ xẻ anh chàng bạn trai mới của Lùn. Hàng loạt các câu hỏi bức cung như “Nhà anh ở đâu? Hoàn cảnh gia đình như thế nào? Hiện tại đang làm gì, …blah, bluh….

Trong lúc làm cuộc phỏng vấn “Nữ quái” vẫn không quên gọi đủ các thứ đồ ăn và nước uống . Rồi sau cuộc phỏng vấn ấy như thường lệ là chúng nó bắt đầu thể hiện đúng bản chất của mình , chí choé khắp cả một góc quán. Ăn uống nói chuyện tưng bừng.

- Cho ta 1 miếng của Cưng đi- cái Bê nũng nịu
- Không, bảo không là không mà lị, Thu ta đây có cho ai thức ăn trong đĩa mình bao giờ đâu mà cứ nhì nhèo - giọng đầy cương quyết nhưng lại kèm theo một nụ cười.

- Có thật ko? Thế anh Tú nhà mày đi chơi với mày,khi mà chọc thìa vào điã mày, mày lấy đũa vụt vào tay anh ý ah- nó cười lém lỉnh đầy tinh quái
- Uh thì, đấy là chuyện khác- Thu ấp úng

- Chết ná, chết ná, có NY là khác ngay, pu hảo pu hảo- Heo xua xua tay

- Kinh thật kinh thật, ko thể ngờ được Thu cũng bị TY quật ngã - Thảo cũng a dua theo chọc

- Mấy con kia mà còn hùa theo con Vịt (nó) trêu tao thì trận sau đừng có trách.- Thu đe lại
- Hihihihiiiiiii Cả hội cười vang một góc.

Rất nhanh tay, nó gắp ngay miếng thạch hoa quả to nhất trong chiếc bánh ngọt của Thu. Thu hét lên:
- Con lợn, mày ko phải con Vịt đâu, mày là con lợn, sao dám gắp miếng ngon nhất trong cái bánh của tao??? Bắt đền , bắt đền..huhu

- Khóc ah, gọi anh Tú đến dỗ na’, hehe.- nó cũng chẳng vừa
- Trả đây, trả đây. Ko biết, ko biết- Thu tiếp tục giãy nảy

- Úi trời điếc tai quá, trả cho Thu jữ trật tự đj- Heo lại một lần nữa hoà jải

- Nhưng bánh thì fải ra tận ngoài kia chọn cơ- nó ra vẻ lười biếng
- Thôi đi đi không cái quán này ko ai được nc nữa vì tiếng hét của Cưng đâu, nhân tiện lấy cho tớ 1 cái luôn- Hà khôn khéo nói

- Thôi được rồi, các bạn ko fải jục. Tớ đi lấy. Mà anh ơi, anh ít nói quá, sao ko nhìn vào chúng em mà cứ quay đi thế ,anh đừng ngại nhìn thẳng vào mặt bọn em vì tất cả chúng em đèu xinh hơn con Lùn.Ah nhầm Thảo- nó nói với jọng đầy vẻ ngây thơ pha lẫn hóm hỉnh.

Cả hội đều cười còn Thảo tì mặt tím bầm lên vì giận nhưng sau đó lại cười ngay.