Naruto

Naruto là một cậu bé có mơ ước trở thành hokage của làng Konoha,được Hokage phong ấn trong người một trong 9 quái vật của thể giới

One Piece

Monkey D. Luffy, 1 cậu bé rất thích hải tặc có ước mơ tìm được kho báu One Piece và trở thành Vua hải tặc - Pirate King. Lúc nhỏ, Luffy tình cờ ăn phải trái quỉ (Devil Fruit) Gomu Gomu, nó cho cơ thể cậu khả năng co dãn đàn hồi như cao su nhưng đổi lại cậu sẽ không bao giờ biết bơi. Sau đó Luffy lại được Shank cứu thoát tuy nhiên ông ta bị mất 1 cánh tay. Sau đấy Shank chia tay Luffy và để lại cho cậu cái mũ rơm (Straw Hat) và nói rằng: "Sau này bao giờ thành cướp biển hãy gặp ta và trả lại nó". Chính lời nói này đã thúc đầy Luffy trở thành 1 cướp biển thật sự.

Nozoki Ana

Kido Tatsuhiko chuyển tới sống ở Tokyo để học đại học. Trong căn phòng mới của cậu, có một lỗ hổng nhỏ. Lúc đầu, cậu không thể thấy được gì qua cái lỗ đó. Nhưng rồi một đêm, nhòm qua lỗ hổng, cậu bỗng thấy một cô gái đang... Một cuộc sống mới của cậu bắt đầu mở ra từ đây khi qua lỗ hổng đó, cậu có thể nhìn thấy được những hành động tự nhiên nhất của một cô gái...

Kimi no Iru Machi

Eba Yuzuki, một cô gái từ Tokyo về một miền quê để học PTTH. Cô ấy sẽ sống với chàng trai tên là Kirishima Haruto, là con trai người học nghề của ba cô. Kirishima Haruto không muốn cô ấy ở nhà mình và muốn đuổi cô đi. Tại đó còn một cô gái khác tên là Kanzaki Nanami,người mà Haruto đang yêu... Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?!

Hetakoi

Sinh nhật thứ 20 của mình, Shizuka, một ông cụ non chính hiệu, chọn cách tới suối nước nóng để thư giãn. Xủi rủi làm sao (gọi là may mắn thì đúng hơn) anh gặp một cô gái trần như nhộng, nằm bất trong một bụi rậm ...sau đó vô tình anh lại tham gia vào câu lạc bộ du lịch, nơi cô gái đang làm việc và thế là nhiều chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra

Còn có ...con !


Choang…!!!
- Cái thứ 34.Nó bình tĩnh nói và đứng dậy.
- Mày……mày…? Mày không phải con tao !!!
- Điều đó thì ông tự biết.Nó vẫn ung dung tựa vào cửa.Nó chưa muốn đi.
- Mày cũng giống mẹ mày…….một lũ….
- Ông không đủ tư cách để nhắc đến mẹ tôi…….!!!Nó đứng thẳng dậy và lùi về phía sau mấy bước.Đột nhiên nó thấy sợ.
-Tao ..Tao đánh chết mày………mày hư quá rồi! Ai dạy mày nói với bố mày thế hả …?
Người đàn ông ấy lúc này còn trong men say ,chếch choáng tìm thứ gì để ném vào cô con gái đang có ý bỏ đi.Nhưng không biết nghĩ thế nào, nó quay lại.Mặt Nó chưa bao giờ nóng bừng đến thế.
-Ai dạy tôi ư ? Còn ai khác dạy tôi trở nên thế này tốt hơn ông….? Ông còn muốn giết tôi cơ à…….được…..Ông giết đi !!!
Nó cũng chẳng thể nào ngờ nổi nó đang nói gì.Nó chỉ biết những lời ấy nó giấu trong lòng cùng sự thù ghét người cha kia lâu lắm rồi.Và nó định nói ,định nói ra hết.
-Mày..mày……
Người cha đổ gục xuống.ông cố lết dậy và bỏ đi.Có lẽ ông lại đi tìm rượu cho say. Chắc chẳng bao giờ ông say nổi khi bóng dáng người vợ lúc nào cũng ám ảnh ông.Buộc ông phải tỉnh để chịu sự thù ghét của cô con gái.
Tiếng cổng vừa đập vào nhau nghe inh oang thì con bé vừa kịp nhận ra ….nó đang khóc.Nước mắt từ đâu cay xè chảy ra.Cổ họng nó ứ nghẹn như nuốt phải cục tức không thể nào xả hết.
“Ông ấy là cha con ! Ông ấy là cha của con !!!”
Lời của mẹ hôm nào cứ văng vẳng lên trong thâm tâm nó.Nó không thể mở miệng mà gào thết trong tình hướng này.Nó nghĩ và chỉ nghĩ được mà thôi……..
“Ông ta là cha con ư ? 15 năm qua con đã có một người cha như vậy ư ? Không !!!Chưa 1 ngày nào trong cuộc đời này con có ai để coi là cha mình cả!!! Đã có giây phút nào ông ấy coi con là con đâu.Chỉ có rượu ,rượu và những lá bài đỏ đen là ông ấy yêu quý thôi.”
Nó không phải là một đưa xấu xa.Nó là 1 học sinh giỏi đàng hoàng.Trong mắt mọi người điều ấy rất bình thường khi nhà nó giàu có từ này qua đời khác, khi cha nó là 1 công nhân viên chức nhà nước. Nhưng có ai hiểu rằng ,với nó, mọi tấm bằng khen đều được đánh đổi bằng một sự nỗ lực phi thường. bằng nước mắt.Từ thửa nó đi học ,ai từng 1 lần cầm tay dạy nó tập tô,ai chỉ bảo nó lúc nó học,ai động viên nó khi nó sắp bước vào phòng thi. Không! Không 1 ai cả ! mệ nó ,nó không trách bà, bà không được đi học.Ấy cũng là lí do mà bà cung phụng ông chồng gia trưởng ,độc đoán kia.Còn ba nó,ông chỉ biết cười và cầm những tấm bằng khen của nó đi khoe .Ông từng dùng đủ lời lẽ thậm tệ với nó khi nó chẳng làm vừa lòng ông.Nó sợ những lời mắng chửi ấy,sợ ghê gớm.không phải vì chúng cay nghiệt , độc ác mà vì…..chúng lúc nào cũng chĩa vào mẹ .
“Mày giống mẹ mày nên ngu như thế à ? Mẹ mày dạy mày thế đấy à ?”
Chỉ nó mới hiểu những giọt nước mắt của mẹ len lén rơi sau mỗi lời ấy rồi lại phục dịch ông ta.Nó hỏi “Mẹ có đau không”.Mẹ cũng chỉ đáp: “Con gắng học vào để đừng ba giờ bố con chửi……là được rồi”
Nó nước mắt lã chã dọn dẹp đông đổ nát kia.Nó bước từng bước lặng lẽ lên căn gác nhỏ ,nơi đó nó tìm được người để sẻ chia . Trang nhật ký được mở ra:
“Ngày thứ 19….xa mẹ”………
“Ngày thứ 20….xa mẹ”………
“Ngày thứ 21….xa mẹ”………
Nó đã tính như thế thay cho ngày tháng kể từ hôm mẹ nó ra đi.Nó khao khát được gặp mẹ lắm nhưng nó thà để mẹ nó đừng về còn hơn lại tiếp tục chịu đau đớn trong căn nhà này.Mẹ có thể đếm từng giây phút trôi qua sống vì nó bên cạnh ông ta.Nhưng nó thì không , không thể chịu thêm được nữa!
Bỗng nó chợt nhớ đến bạn .Ban liệu có giống như người cha kia của nó không. Nó đã từng hận, từng thù ghét bọn con trai đến mức quên mất rằng bản thân mình là một đứa con gái.Chính bạn đã kéo nó trở về với yêu thương từ vực sâu của thù hận đó,đã cho nó được tin thêm 1 lần vào cuộc sống.Chỉ bạn mới hiểu vì sao mắt nó đỏ hoe mỗi sáng đến lớp ,vì sao tan học nó vội vã ra về,vì sao có những vết xước vô cớ trên tay nó.Nó đã cố đỡ lấy mọi đòn roi cho mẹ lúc có thể.Nó đã thức học thật khuya để có thể vượt lên 40 đứa bạn cùng lớp.Nó đã nơm nớp lo nếu nó về muộn mẹ sẽ bị đau .vậy mà bạn cũng sáp xa nó.Nó chưa bao giờ dám mơ mộng bạn sẽ ở bên nó mãi mãi mà ban lại khó khăn nói với nó từng từ : “Mình chỉ xem cậu là bạn thôi.đừng buồn nhé!”Rồi 1 bức tường cao vút mọc lên giữa 2 đứa. Nó âm thầm không nói,nó không trách bạn ,không giải thích ví bạn cũng là……..con trai.
Nó buồn ngủ quá ! Có thể là vì nó thiếu ngủ suốt mấy tháng trời!Có thể là vì những lúc khóc xong nó chỉ muốn ngủ,ngủ một giấc thật say.Có thể là nó muốn ngủ mãi mãi để không bao giờ quay về với thực tại.
Nó ngả gục xuống giường .Như có hơi ấm của mẹ đâu đây.Có bàn tay mẹ nhẹ vuốt mái tóc nó.Có tiếng mẹ hất ru thật nhẹ thật êm.Có tiếng ai đó reo vui “ Con ngủ trông yêu quá,em nhỉ !”…… là tiếng của ai đó………có phải tiếng cha không…???
Một người cha trong mơ hay một người cha của quá khứ.Nó không muốn …tỉnh giấc nữa!!!

Lan Hương

Tội lỗi thiên thần


—————————————Tội Lỗi Thiên Thần—————————————
+ Giới thiệu đầu tác phẩm:
Cuốc sống đau thương của những cô bé khi vừa sinh ra đã mang trong người dòng máu sát thủ. Điều gì sẽ xãy ra khi một sát thủ muốn quay về cuộc sống bằng phẵng của người bình thường? Tình yêu trái ngang, sự cố chấp của một sát thủ, rồi tất cả sẽ đến đâu?
Câu trả lời là thời gian .
Title: Tội Lỗi Thiên Thần
Author: shitshurei
Genre: trinh thám, hài kịch pha bi kịch và một chút tình cảm của các cô gái với nhau. Truyện viết theo thể loại :Chương, Hồi.
rate: 16+
sumary: Thanh là một sát thủ đã bõ nghề. Tình cờ gặp gỡ anh chàng FBI . Cã hai có tình cãm với nhau, để lại một sự ghen tức trong lòng một cô bạn thân của Thanh tên là Tú vì đã từ lâu Tú rất là mến Thanh. Vậy Tú sẽ làm gì đễ chia cách thanh và tay FBI kia?……
Status: đang post lên từng ngày
Note: Truyện hứa hẹn nhiều bất ngờ, tình tiết sẽ gay cấn, bảo đãm không làm bạn thất vọng!

Chương 1 : Thiên đường hạnh phúc!
Hồi 1 :
Có những con người bị đẫy đưa vào vũng lầy của tội lỗi. Tay lỡ nhuốm đầy máu, liệu họ có quay trở lại cuộc sống bình thường được không?.Có lẽ có và có lẽ là không! Có nếu còn lương tâm. Nếu không còn làm sao trở lại được?.
Đã bao năm trôi qua, mặc dù đã rời xa cái nghề máu lạnh đó, nhưng đêm đêm Thanh Thanh vẫn thường mơ về những cái ngày tối tăm mù mịt đó. Những cái ngày cô bị ép trỡ thành sát thủ, đi gieo họa giết người khắp nơi, tay không ngừng váy máu. Cuộc sống đó như một cơn ác mộng mà vĩnh viễn không bao giờ Thanh muốn quay lai nữa.
Từ khi rời bõ cái nghề đó đã 3 năm. Càng ngày Thanh càng cảm thấy yêu đời, yêu con người. Càng cảm thấy tha thiết với cuộc sống, và cuộc sống mỗi ngày trôi qua là một ngày vui vẻ.Thanh năm nay 17 tuổi, hiện đang là học sinh cấp 3 của trường trung học.
Một ngày nắng hồng rực rỡ, khi những cánh phượng bắt đầu bay phất phới khắp sân trường. Đấy la dấu hiệu cũa những ngày hè. Thế là qua đi những ngày mệt mõi vì bài vỡ, những ngày mất ăn mất ngủ vì chép phạt.Hôm nay là ngày học cuối cùng. Lòng Thanh rộn rã phơi phới đón chào những ngày hè.
Trưa tan học về,Thanh bước tung tăng trên đường. trong đầu suy nghĩ xem hè này sẽ làm gì? "đi du lịch?" "Karaoke với nhóm bạn thân?" Nghe hay đó nhưng mà… đi một mình thì được chứ rũ nhóm bạn theo e là ko ổn! " À! đi siêu thị mua sắm...Nhưng hết tiền rồi! lương khô ngày mẹ phát cho có là bao nhiêu? ra chớp đại một món cũng mất hết 3 ngày lương! chán ghê!" . Nhớ lại thời còn là sát thủ, tiền xài không hết chứ bây giờ có xu nào? Nghĩ vậy Thanh thấy buồn buồn!
Thanh cứ vừa bước đi vừa suy nghĩ miên man. Đột nhiên , có một chiếc xe chạy ngược chiều xông tới đâm thẵng vào Thanh. Cã hắn và Thanh đều ngã nhào xuống. Xe hắn còn đè lên chân Thanh nghe kêu một cái "Rắc", Thanh đau quá hét lên:
_Chạy xe kiểu gì vậy ông nội? Con nhớ con đang đi trong lề mà! Ông có bị đuôi không mà không thấy con?

Hắn vội vàng đứng lên, đỡ Thanh dậy, cuối đầu xuống xin lỗi và nói quá trời...nhưng nói bằng tiếng Nhật. Thanh nghe ko hiễu ngớ người ra một hồi tức quát:
_Mất dạy! Bà người Việt Nam, mày nói tiếng Nhật bà nghe sao bà hiểu?

Thanh nói vậy thật tình hắn nghe hắn cũng chẵng hiễu, hắn nói thêm vài câu nhưng không biết hắn nói gì, rồi hắn lật đật dựng chiếc xe dậy rồi leo lên xe bõ chạy mất tiêu. Bõ lại Thanh với một chân đã gãy. Mà trên đường này lại vắng hoe, không người qua lại mà ít nhất là trong lúc này. Làm Thanh phãi cố lếch cái chân gãy về nhà. Đến được nhà trời cũng sụp tối, lúc này Thanh mới nhớ ra cái điện thoại, ngạc nhiên Thanh thốt lên:"_trời ơi! ngu quá! có điện thoại mang theo ma sao không gọi đứa nào ra đón về! sao khùng quá vậy ta? " Nhưng lúc này nhớ ra cũng đã muộn quá rồi. Ngay sau đó Thanh được đưa đi bó bột. Do gãy khá nặng, lai băng bó trễ nên phãi mất 3 tháng sau mới có thễ tháo bột. Thế la… đi tong 3 tháng hè!

"Tội lỗi thiên thần". Hồi 2

--------------------------------------------------------------------------------

Rồi hè qua đi, những chiếc lá rụng dần, những cơn gió nhẹ mang hơi lạnh của mùa thu đã đến. Thanh buồn rầu ngồi gục trên bàn nhìn ra bên ngoài qua khung cữa sỗ. Thấy trên cành cây bò cạp trước nhà có hai con chim nhỏ nào đứng hót líu lo. Lúc đầu thấy cũng bình thường, sau tự nhiên càng nghe chúng hót Thanh cáng thấy nóng, càng nhìn càng thấy ghét. Thanh ngồi bật dậy chỉ cây nạn ra bọn chim quát:
_Hót cái gì mà hót! Vui lắm hả hót? Cút hết cho bà nghe chưa!

Dậy mà bọn chúng ko nghe vẫn cứ đứng hót. Thanh tức quá phóng cây nạn ra, trúng ngay một con, trúng chưỡng con chim ngất ngây ngã xuống, rơi trúng ngay đầu một cô gái vừa trờ tới một cái "bụp" . Cô gái cầm con chim vừa rơi xuống nhìn lên lan can nhà Thanh hỏi:
_Làm gì vậy Thanh Thanh?

Nghe tiếng người ỡ dưới Thanh ngồi dậy nhấc chiếc chân bó bột bước ra ngoài lan can nhìn xuống. Thì ra la Thanh Tú, một cô bạn trong nhóm của Thanh, Thanh bực bội nhìn Tú hỏi:
_Làm gì là làm gì? Đi chết đi! Giờ này mới tới! Sao ko chết ở nhà luôn đi?

Tú nhìn Thanh cười nhẹ. Có lẽ cô hiễu vì sao Thanh lại bực như vậy. Sáng ngày mới 8h thôi mà Thanh đã gọi điện tới chỗ Tú, kêu Tú tới nhà đưa Thanh đi tháo bột. Mà giờ đã 1h rồi. Tú bảo:
_ Xin lỗi Thanh ! Sáng giờ bận quá nên quên!

Thanh cau mày:
_Bận cái gì? Lên đây biễu coi!

Tú cười nhẹ. Bước lên phòng Thanh. Nhìn Thanh cười hỏi:
_Chị hai! Có gì không? Đi tháo bột được chưa?

Thanh quay đi giận dỗi:
_Dẹp mấy người đi ! Giờ này còn đi đâu?

Tú ngạc nhiên:
_Sao vậy? Chừng nào đi mà chẵng được?

Thanh quát:
_Tức quá! Giờ này mới tới. Tháo bột xong sao đi chơi?

_Trời ạ!

_Trời cái gì? Ngày mai đi học rồi đó! Biết chưa?

_Biết rồi! Thanh làm gì dữ quá! Đi chơi thôi mà, hôm nào đi mà ko được.

Thanh thúc thích khóc:
_Huhuhu…3 tháng hè ơi! không được đi đâu hết ! phải ở nhà vây nè! buồn quá!!!

Tú bước tới nhẹ nhàng xoa đầu Thanh nói:
_Thôi mà lỡ rồi ! Có trách gì thì trách người Nhật kia kìa! Với lại mai đi shop với Tú được ko?

Thanh mừng rỡ:
_Hay quá! Tú bao nha!

Tú gật đầu:
_Ừ!

Rồi đột nhiên Thanh sịu giọng:
_Mà thôi Tú nghèo mồng tơi cũng rớt tiền đâu mà bao Thanh mua đồ?

_Không sao! Tú còn mấy xị máu, bán lấy tiền nuôi Thanh chịu ko?

Thanh sững sốt:
_Trời! Vậy khỏi luôn đi!

_Trời! Tú nói chơi thôi mà!

Rồi Tú nhìn đồng hồ:
_Trễ rồi nè! Đi thôi!

Thanh gật đầu vui vẽ:
_Ừ! Tú cõng Thanh nha! nỗi không?

_Ừ! Nỗi mà!

Tú cõng Thanh đi, trên đường xuống xe Tú hỏi:
_Thứ năm tuần này Thanh đi với Tú đến một nơi được không?

_Đi đâu?

_Xuống Nha Trang.

_Đi chơi hả? Hay quá!

_Không phải! Đi thăm một người, Thanh đi không?

Thanh gật đầu:
_Đi chứ!

_Vậy sáng thứ 5, Tú qua rước Thanh đi!

_Ừ!

Thanh Tú là một cô gái kì lạ, bằng tuỗi với Thanh, nhưng không đến trường, cũng không có nhà cữa gì. Suốt ngày chỉ đi ngũ bờ ngủ bụi. Thanh lụm được Tú ỡ một công viên, đến nay cũng đã được một năm mấy. Hiện tại Tú đang ở trong một ngôi nhà ở chung cư...

__________________

Hồi 3

--------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, tụ trường xong, Thanh trở về nhà. Vừa về tới nhà Thanh đã lớn tiếng gọi mẹ cằn nhằn:
_Mẹ! Sao không đi rước con? Chân con mới bị què xong mà mẹ không rước đễ con lếch bộ về vậy hả?

Ở trong nhà mẹ Thanh đang nói chuyện với người lạ. Đó là một cậu thanh niên trẻ tuổi, tóc đen, da trắng mắt xanh ánh vàng,gương mặt thanh nhã , dáng người cao ráo, phải nói là rất là đẹp trai. Còn đẹp hơn cả diễn viên Hàn Quốc.
Trong nhà nghe giọng Thanh lớn lối và hơi bị suồng sã, mặc dù chưa thấy mặt Thanh đâu. Làm mẹ Thanh cảm thấy ngại với cậu thanh niên. Bà cười gượng nói với cậu ta:
_Ơ!… thật ngại quá! Tiếng con gái tôi nó vậy. Cậu đừng đễ ý!

Cậu ta lắc đầu:
_Dạ không sao! Không có gì đâu cô!

_Vậy còn căn nhà cậu tính sao?

Đột nhiên Thanh bước vào nhà hỏi to:
_Mẹ đâu rồi? Con đói!

Câu nói rất là vô duyên của Thanh đã làm cắt ngang câu chuyện của bà với cậu thanh niên. Cậu thanh niên cười nhẹ nói:
_Con gái cô… ngộ thật!

Cậu ta nói vậy làm mẹ Thanh hơi bị quê. Bà cười lơ cho qua chuyện. Cậu ta lại nói:
_Thôi cô nói chuyện với con cô đi. Đễ cháu đi vòng vòng xem xung quanh ngôi nhà thử!

Mẹ Thanh gật đầu:
_Ừ! Cũng được!

Rồi Thanh bước vô tới chỗ mẹ, còn câu thanh niên đi ra. Thanh liếc sơ cậu ta hỏi mẹ:
_Ai vậy mẹ?

Mẹ nhìn Thanh liếc nói:
_Cái con này mày bệnh tới rồi hả? Ăn nói sỗ sàng lớn tiếng, ko ra gì. Người ta cười cho đó con!

Thanh cau mày:
_Ai…ai dám cười con? _""rồi lại mỉm cười" _Kệ! Ai cười cứ cười liên quan gì con đâu!

Thanh lại nắm tay mẹ thân mật nói:
_Mẹ! Mẹ ơi! Mẹ đẹp quá! Mẹ thương con nhất trên đời!…

Vừa định nói tiếp, thì mẹ nhìn Thanh lạnh lùng nói:
_Lại muốn gì đây hỡ con? Mẹ hết tiền rồi!

Thanh ngạc nhiên buông tay mẹ ra:
_Cái gì dạ? Người ta chưa xin sao mẹ biết rồi?

_Không cần nói cũng biết. Hôm qua mới cho 300k mà hôm nay đã muốn xin nữa rồi! Con cái gì xài tiền hao như nước, chắc có ngày bán nhà vì con quá!

Thanh cau may:
_Gì mà dữ dạ? Hôm qua đi tháo bột xong mới đi ăn mừng với Tú, nay còn mấy chục à. Mà chiều nay muốn đi shop mua đồ, mẹ cho con đi nha!

Mẹ nhìn Thanh tỏ vẽ không hài lòng:
_Con đó! Suốt ngày cứ giao du với mấy đứa lai lịch không rõ ràng. Chơi với tụi nó nhiều thế nào cũng hư theo cho coi!

_Mẹ ơi! Tụi nó toàn là người tốt không! Đứa nào cũng tốt với con hết á! Mẹ cho con đi mà!

Rồi mẹ Thanh thở dài lắc đầu, móc túi đưa cho Thanh 500 ngàn. Thanh cầm lấy vui vẽ chạy lên phòng.
Từ nhỏ Thanh sống một mình với mẹ. Mẹ Thanh là giám đốc một công ty thời trang vừa. Gia đình cũng khá giàu. Trước đó khi cha Thanh còn sống, cả nhà Thanh sống trong một căn biệt thự. Nhưng sau khi cha Thanh mất, mẹ Thanh thấy ngôi nhà lạnh lẻo quá, nên bán đi và mua lại một cặp nhà hai tấm sát nhau. Nhà Thanh ở một căn, cho thuê môt căn. Nhưng hai năm trở lại đây , đột nhiên căn cho thuê có người tự sát, nghe nói còn hay về ám ngôi nhà, nên không còn ai dám thuê nữa.Tự nhiên hôm nay có cậu thanh niên lại hỏi thuê nhà, mẹ Thanh mừng quá đến quên rước Thanh. Bà cho cậu trai thuê nhà với giá rẽ bất ngờ… chỉ bằng phân nữa trước đây.
Lại nói về cậu thanh niên, đi lòng vòng gần đó xem thử, thì nghe người ta kể lại ngôi nhà có ma, thấy người cũng ớn lạnh , muốn bỏ đi nhưng… không hiễu sao vẫn cứ đút đầu vô thuê...
Thanh nói chung có một thân thế khá tốt, nhưng ko biết vì lý do gì lại trở thành sát thủ. Điều đó vẫn là một câu hỏi bí mật!

hồi 4

--------------------------------------------------------------------------------

Chiều chiều đi shop về. Thanh vui vẽ bước ra lan can hóng gió. Đứng một hồi chợt Thanh phát hiện ra hắn… tên thuê nhà đang ngồi chông chênh trên lan can. Tay cầm cái laptop bấm liên tục trong mắc ghét. Rồi Thanh nhìn kỹ hắn, thấy… cũng đẹp trai… nhìn kỹ hơn nữa… thấy quen quen… nhìn kỹ kỹ hơn nữa, chợt Thanh nhận ra hắn và thốt lên:
_Hắn ! Tên người Nhật khốn nạn đụng bà gãy chân rồi bỏ chạy đây mà! Bà tìm được mày rồi , lần này hết chạy nha con!

Thanh bước tới sát lan can nhà hắn, mắt toàn ám khí, tưỡng chừng như chỉ cần nhìn vô thôi là trúng phi tiêu chết liền tại chổ. Thanh lạnh lùng gọi hắn:
_Ê! Tên khùng kia! Lại đây bà biễu!

Hắn nghe gọi nhưng ko biết nói mình, lay quay tìm, Thanh nói:
_Tìm gì cu? Kiu cu đó!

Lúc này hắn cũng chưa hiễu nữa, xác định lại hắn chỉ tay vào mình hỏi:
_Tôi… hả?

Thanh cau mày gật đầu:
_Ông đó chứ ai, lại biểu!

Hắn bỏ cái laptop xuống, bước lại chỗ Thanh, hỏi:
_Gì vậy má?

Thanh sững sốt:
_Cái gì? Ông dám kiu bà bằng má! Sao ông dám!

Hắn lạnh lùng nhìn Thanh:
_Sao không dám? Mà cũng phải , cô ném về bà ngoại tui lun chứ đâu còn là má nữa! Má tui còn chưa kiu tui như vậy nữa!

_Á! Lại còn bà ngoại nữa! Tức quá! mày có tin bà bước qua đập mày liền giờ không?

Thanh nói chuyện sốc quá. Làm hắn cũng tức bảo:
_Ngon qua đây! Qua rồi đừng có nói sao ông ăn hiếp con gái nha!

Nghe vậy Thanh càng tức thêm, lửa hận vút lên ngất trời. Thanh trừng mắt nhìn hắn như muốn nuốt chững hắn. Hắn cũng không hiền lành gì, kênh lại Thanh. Cã hai liếc nhau mà muốn rớt tròng mắt. Thanh nghĩ:
_Trời! Tức quá! Tức muốn tẩu hỏa luôn! Phải bước qua đập hắn một trận cho đã tức, rồi sau đó bẽ gãy chân hắn cho què luôn!

Chợt ở dưới đường có con chó mực, đang ngậm cục xương đi long bong. Thanh nuốt cục tức, chỉ tay xuống:
_Ông có thấy con chó mực kia ko?

Hắn nhìn theo tay Thanh gật đầu:
_Thấy ! Rồi sao?

Thanh vỗ tay một cái"bốp" như vừa nhận ra cái gì, mừng rỡ nói:
_Phải rồi! Nãy giờ nhìn ông mà không biết giống ai. Giờ mới nhớ ra , ông giống con chó đó quá trời! Nhìn vô chắc ai cũng tưỡng anh em sinh đôi!

Hắn sững sốt:
_Cái gì?

Thanh thản nhiên nói tiếp:
_Mấy tháng trước con chó đó cắn tui. Tui ghét nó. Đúng là người nào chó đó mà, y chang nhau!

_Cái gì? Con nhỏ này! Đừng tưỡng cô là con gái mà ông không dám đánh cô nha! Ông làm gì cô mà cô sỉ nhục ông hả?

Thanh trừng mắt nhìn hắn mắng:
_Tên người Nhật chết bầm! Nhìn kỷ bà coi biết ai không?

Hắn cau mày nhìn Thanh, nhìn tới nhìn lui một hồi rồi suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui rồi bảo:
_Không quen!

_Trời! Tức quá! Chó cắn mày đi! Ba tháng trước mày đụng bà gãy chân rồi bõ chạy mà giờ mày nói không quen hả?

Hắn ngạc nhiên sững sốt hỏi:
_Cái gì?

Rồi hắn nhìn thật kỹ Thanh. Vắt hết cã óc mà nghĩ, chợt hắn nhớ ra đúng là ba tháng trước lúc mới về Việt Nam có đụng phải một cô gái, mà cô ta nói cái gì mà mình không có hiểu, tưỡng cô ta nói không sao nên bõ đi do có công việc rất quan trọng..có ai ngờ....Biết là quen hắn mừng rỡ reo lên:
_A… thì ra là cô gái kì cục đó hả? Ko ngờ gặp lại ta!

_Đồ chết bầm! Ông khùng dám nói bà kì cục hả? Đi chêt đi! Sống không đễ đức cho con cháu!

Hắn tức giận nhìn Thanh:
_Được rồi nha! Muốn gì nói thẳng ra đi, đừng có ở đó mà nói xấu ông!

_Muốn cái gì hả? Muốn qua bẽ chân ông đó! Bẽ cho què luôn!

Hắn tức lắm, nhìn Thanh cười khinh, nói:
_Được đó! Ngon qua đây bẽ thử ông coi chơi!

_Cái gì! Được được… ngon ngon… đố bà hả? Bà qua nè!

Nói xong Thanh bước chân lên lan can , chuẩn bị leo qua thì lúc này mẹ Thanh lên tới, thấy Thanh la:
_Trời! Con kia làm gì đó!

Thanh quay lại nhìn mẹ nói:
_Leo qua bẽ chân thằng kia!

Mẹ Thanh sửng sốt:
_Trời mày khùng hả! thân mày như con mắm mà đòi bẽ chân người ta! mà làm gì dữ vậy?

Thanh tức tưởi la:
_Hồi trước chính thằng cha đó đụng con gãy chân đó. Con phãi trả thù!

_Trời! Con gái gì kì cục vậy? Xuống đây có gì từ từ nói!

Rồi Thanh bước chân xuống, xỉ thẵng vào mặt hắn:
_Hên cho cu đó! May được mẹ bà lên cứu! Không là chết cu rồi!

Xong Thanh bõ chạy vô nhà, chay xuống tủ lục lọi gì không biết nữa. Còn mẹ Thanh ở lại hỏi:
_Cậu đụng con tôi gãy chân rồi bõ chạy hả?

Hắn ta cuối đầu xuống nhận lỗi với bà rồi nói:
_Con xin lỗi! Lúc đó con có chuyện rất quan trọng ! Lúc đó con có đỡ cổ dậy xin lỗi và hỏi cổ có sao ko, mà cổ nói cái gì con không có hiểu, mà trông có vẽ dữ lắm nên con tưởng cổ không sao nên mới vội vàng bỏ đi. Con đâu có ngờ… cô thông cảm con chỉ mới nói rành tiếng việt hơn một tháng nay!

Thấy hắn nói có tình có lý quá. Với lại chuyện đã qua lâu nên mẹ Thanh cũng không chấp, bà hỏi:
_Thôi chuyện đó cũng ngoài ý muốn! Với lại con cô tính tình kì lắm, nói chuyện có khi cọc cằn nhưng lại ko có ý gì. Mà cậu làm gì nó nữa mà nó tức vậy?

Hắn lắc đầu:
_Dạ không có gì! Tự cổ thấy con rồi nói như mưa , con nói lại mấy câu ...cái cổ tức lên đòi trèo lan can qua đập con. Con nói cổ qua đây. Đang qua thì cô lên tới!

Mẹ thanh gật đầu mỉm cười:
_Vậy à! Mà thôi cậu cứ kệ nó, đừng nói gì tới nó hết, mắc công phiền lắm!

Hắn gật đầu :
_Dạ vâng! Con hiểu!

mỏi tay quá!

Hồi 5:

--------------------------------------------------------------------------------

Thanh xuống nhà lục gần tung cái tủ ra, kiếm được hợp đồng cho thuê nhà của mẹ và hắn. Sau đó gọi điện thoại bảo cả nhóm tập hợp tại nhà Tú.
Nhóm bạn Thanh bao gồm năm thành viên. Thanh là chủ nhóm, các thành viên còn lại là Thanh Tú, Tâm Đoan, Bạch Quỳnh, Thanh Mai.
Tâm Đoan và Bạch Quỳnh mồ côi từ nhỏ. Trước đây, từng là sát thủ cũa một tập đoàn bí ẩn. Thanh Tú hầu như không có lai lịch gì rõ ràng. Hầu hết các thành viên trong nhóm Thanh trước kia đều là sát thủ rất giỏi, nhưng bây giờ họ đã chán và phản nghề sát thủ. Đặc biệt họ là những cô gái đẹp và rất là bệnh hoạn.
Riêng Thanh Mai không phải là sát thủ, chỉ là một kẻ lang thang đầu đường xó chợ được Thanh tìm thấy và kêu gia nhập nhóm. Tuy vậy Mai là con gái của trùm xã hội đen. Có nhà cao cửa rộng, có cha cũng rất thương, nhưng không biết vì lý do gì lại không về nhà.
Sau một cuộc gọi, nữa tiếng sau tất cả tập hợp đầy đủ tại ghế shopha nhà Tú. Thanh đưa cái lai lịch có hình tên đó ra và nói:
_Đây! Tên khốn này đã đụng Thanh gãy chân rồi bõ chạy, bà con tính sao?

Nhìn cái lai lịch của hắn:"Hắn tên Akira Kaminari, cũng đẹp trai.". Xem xong hình cã nhóm cười ầm lên. Mai nói:
_Đây… đây là tên có cái mặt quả dưa hấu, mắt mũi lé xẹ chân thấp chân cao mà ba tháng trước thanh vẽ phác họa hình hắn đưa cho chúng ta tìm đây sao? Lạ quá ha! Hèn gì, ba tháng nay tìm hoài không thấy!

Rồi cả nhóm cười ồ lên làm Thanh quê, tức lên đập bàn cái rầm nói:
_Cấm cười! Nói chuyện nghiêm túc coi!

Cả nhóm im lặng. Đoan cầm hình lên xem kỹ rồi nói:
_Nhìn… cũng đẹp trai nhỉ?… Ơ!…sao… sao vậy?

Nghe Đoan khen hắn đẹp ai cũng nhìn Đoan chầm chầm. Vì xưa nay Đoan chưa từng khen ai đẹp bao giờ. Quỳnh cau mày nói:
_Quỳnh đẹp hơn hắn nè sao Đoan không khen mà khen hắn? Không thích à nha!

Đoan gật đầu:
_Dạ! Chị hai!

Mai mĩm cười châm choc:
_Chà! Tiểu thư hay ghen dở chứng rồi! Uống thuốc gì chưa? Hay là sáng giờ đã uống sữa milu gì không?

Quỳnh đứng bật dậy, nắm cổ áo Mai lôi lên, cau mày hỏi:
_Muốn cái gì? Có tin chết liền bây giờ không?

Mai quay mặt chỗ khác nói:
_Chết mẹ! Tới cơn gì của nó rồi! Chắc ăn đập thiệt quá!

Tình thế gay cấn, Quỳnh nắm áo Mai định lôi lên thục gối, đột nhiên Đoan đứng dậy la:
_Ây da! Đói bụng quá! Quỳnh ơi, đi ăn thôi!

Quỳnh nghe kiu đi ăn, buông áo Mai ra cười tươi nói:
_Hay quá! Đi ăn thôi!

Mai thở phào:
_May quá! Thoát nạn!

Đoan, Quỳnh bước ra cửa. Đoan nói:
_Thôi bye! Tụi mình đi ăn. Gặp lại sau ha!

Thanh gật đầu:
_Ừ! Đi đi!

Rồi họ rời khỏi. Mai cười nói:
_Con nhỏ hay lên cơn quá! Chọc nó nguy hiểm thật!

Thanh cười:
_Ai biểu ghẹo nó làm gì? Ghẹo Thanh thử nè!

Mai bật cười:
_Thôi, ghẹo Thanh mắc công có đứa ấm ức. Nó điên lên nó đánh chắc mai lếch về nhà!

Thanh bật cười:
_Hihihi… Ai vậy? Ai lại ấm ức giùm Thanh vậy? Nhưng mà chắc chưa đến lượt người đó đâu. Ghẹo thanh chắc Mai cũng sống không nỗi đâu!

Mai cười nhẹ:
_Ghê vậy sao? Nghe mà muốn rụng răng quá!

_Muốn không? Một đấm thôi là rụng hết liền!

Mai khoác tay:
_Thôi! Cho em xin!

Thanh cười rồi nói với Tú:
_Tú điều tra kỹ lai lịch tên này cho Thanh!

Tú gật đầu:
_Ừ! Vậy rồi sau đó có định giết hắn không?

_Phải biết hắn là ai mà dám láo cá vậy. Biết rồi xử gọn hắn luôn!

Tú cười nhẹ:
_Ừ! Cũng được !Tú cũng không ưa hắn lắm!

Mai cười:
_Tú mà! Có ưa ai bao giờ!

Tú lặng thinh không nói, bỏ đi về máy tính riêng của mình, lên mạng truy cập thông tin về Akira. Mai nhìn theo cười nói:
_Thanh hay thiệt! Chẵng phãi thanh nói là không giết ai nữa hay sao? Nay tính đại khai sát giới à?

_Cái gì mà đại khai sát giới? Thanh chỉ ghét hắn thôi. Định bẽ lọi chân hắn chứ không giết đâu.

Mai cười nhẹ:
_Vậy à!

Chợt có điện thoại của bạn Mai gọi đến, nghe xong Mai đứng dậy đi và nói:
_Thôi! Mai có hẹn đi chơi rồi! Bye hai đứa nha! Mai đi chơi đây!

Thanh xua tay:
_Đi đi !Nói nhiều mà toàn nói tào lao!

Mai mỉm cười quay đi. Sau khi Mai đi khỏi Thanh bước lại chỗ Tú bắt cái ghế ngồi kế bên nhìn tú chầm chầm không nói. Biết Thanh đang nhìn làm cho Tú cảm thấy bối rối, thanh càng nhìn càng làm tú luốn cuốn, bấm chữ loạn xạ, Tú lúng túng hỏi:
_Sao… sao… nhìn Tú dữ vậy? Mặt Tú có dính gì hả?

Thanh lắc đầu:
_Không có! Chỉ là dạo này thấy Tú sao sao á!

_Sao sao la sao?

Thanh ngẫm nghĩ:
_Hình như là ít cười hơn trước thì phải? Có chuyện gì hả? Mà Tú biết không, lúc nào Tú cười cũng đều rất là đẹp , nụ cười đó hồn nhiên và trông giống như một thiên thần. chỉ tiếc là Tú lại ít cười quá!

Tú cười nhẹ nhìn Thanh:
_Thật là Thanh nghĩ như vậy hả? Nhưng mà chẵng phãi Thanh đã là một thiên thần rồi hay sao? Cho nên đối với việc Tú có cười hay không cũng có gì là quan trọng.

Thanh bật cười:
_Hihihi… phải không dạ? Thanh mà cũng được cho là một thiên thần hay sao? Nhưng mà, nếu phải là một thiên thần thì Thanh lại không thích. thanh chỉ thích là một cô gái bình thường và yêu đời thôi! Mà Tú nè, trước đây thật là Tú không có bạn thật hả?

Tú lắc đầu:
_Ừ! Thanh là người đầu tiên! Cho nên Thanh đừng bao giờ bỏ rơi Tú nha!

Thanh gật đầu cười tươi:
_Ừ! Dĩ nhiên rồi!

Rồi Tú nhìn đồng hồ thấy đã 9h rồi nên hỏi:
_Khuya rồi! Thanh về chưa? Tú đưa về?

Thanh lắc đầu:
_Hôm nay không về nhà đâu. Lỡ chân bước ra lan can gặp tên mắc dịch kia tức chết. Ở đây ngủ trên giường Tú nè, ấm!

Nghe vậy Tú cũng thấy vui vui nên gật đầu:
_Vậy cũng được! Có gì sáng Tú đưa Thanh về nhà sớm!

Thanh mĩm cười:
_Ừ! Vậy đi nha!

Rồi Thanh ngáp dài một tiếng, nói:
_Buốn ngủ rồi nà! Thanh ngủ nha!

Tú gật đầu:
_Ừ! Ngủ sớm cũng tốt!

_Tú ngủ luôn nha?

_Không! Tú làm xong việc sẽ ngủ sau!

_Vậy không làm phiền Tú nữa Thanh ngủ trước đây!

_Ừ!

Thanh bước len giường đắp chăn lại ngủ. Tú tiếp tục ngồi ở máy tính. Một lúc sau, Tú đi lấy nước ưống, thấy Thanh đang ngủ rất say. Tú bước lại vuốt nhẹ tóc Thanh, thấy Thanh vẫn ngủ rất say, lại còn mĩm cười. Chắc có lẽ Thanh đang mơ thấy gì vui lắm, Tú tự hỏi mình: "Ko biết, trong giấc mơ kia có mình hay là ko?". Gương mặt Thanh lúc ngủ thật là ngây thơ trong sáng, đẹp biết nhường nào? Thật là đáng yêu. Cứ như một thiên thần nhỏ. Nhìn thanh bây giờ chắc chẵng ai nghỉ tuồi thơ của Thanh đã gắn liền với nghề sát thủ. Bây giờ Thanh lai hay cười, nhìn Thanh cười mà Tú thấy yêu mến làm sao. Lòng Tú rộn rã ngàn mơ ước, mơ ngày nào đó có thể sống bên Thanh mãi, được nhìn thấy Thanh cười mãi, thật la hạnh phúc biết bao. Rồi Tú thì thầm bên tai Thanh:

_Thanh sẽ ở mãi bên ta phải không? Ta không dám mong đợi điều gì từ thanh nhưng ta lại luôn hy vọng Thanh ỡ mãi bên cạnh ta, đến phút cuối cùng đó… ta sẽ rất mãng nguyện. Có Thanh bên cạnh lòng ta thấy thanh thãn, cũng không thấy lo lắng gì. Ta cũng không thấy cô đơn nên… làm ơn sống vì ta một lần đến phút cuối, đừng bỏ rơi ta được không? Ta yêu Thanh lắm, biết không? Nếu như có ai đó cố ý cướp Thanh đi. Ta thề sẽ khong bao giờ tha thứ cho hắn!

Nhìn Thanh một hồi rồi Tú trở lại máy tính. Tú vốn là một cao thủ hacker trên mạng thông tin. Nên đối với việc tìm lai lịch một người quả thật không khó chút nào.
Tú ngồi đến 2h sáng thì phát hiện ra lai lịch thật của Akira… hắn… quả không phải là con nguoi đơn giản… Hắn…

trời ơi! có một hồi 5 ngắn ngủn mà viết tới gần 3 tiếng đồng hồ

Hồi 6:

--------------------------------------------------------------------------------

5h sáng hôm sau Tú kêu Thanh dậy và đưa về nhà đi học. Sau đó Tú trở về nhà và bật tivi chờ xem thời sự, xem được nửa chừng thì lại ngủ quên. Ngủ được một lúc chợt Tú giật mình thức giấc thì thấy trên bản tin thời sự buổi sáng, có bản tin về một tay điệp viên FBI mới vừa về Việt Nam sáng nay và được phóng viên ra tận sân bay đón tiếp rồi phát sóng trực tiếp lên bản tin.
Cách đây ba tháng, trước lúc Thanh bị tai nạn thì có tin chủ tịch nước bị ám sát ngay trong vinh thự. Cho đến nay vẫn chưa điều tra ra được hung thủ. Đối với việc này, làm cho giới cảnh sát quốc tế rất là quan tâm, liền cử ngay một FBI giỏi sang điều tra và nhân tiện dọn dẹp tất cả bọn sát thủ đang làm mưa , làm gió ở đây suốt bao năm qua. Vậy mà đến bây giờ mới có gã FBI đó xuất hiện.
Nghe nói gã rất nỗi tiếng. Được mệnh danh là xuất quỷ nhập thần, làm cho giới tội phạm sợ hãi. Còn có lời đồn , nơi nào có gã xuất hiện thì tội phạm nơi đó liền bị diệt sạch. Gã có biệt danh là FBI: NF97.

Buổi trưa, Thanh tan học về. Cả nhóm tập hợp đầy đủ tại nhà Thanh. Tú đưa ra bản lai lịch của Akira ra cho cả nhóm xem. Thanh cầm xem trước, nhìn sơ qua nói:
_Woa! Giỏi thật! Vậy cũng tìm ra được! Tú giỏi thật!

Tú lắc đầu cười nhẹ:
_Có gì đâu! Chuyện nhỏ mà!

Rồi Quỳnh chớp lấy bản lai lich đọc, đọc xong hỏi:
_Ủa? Tay này là NF97 sao? Lạ quá!

Đoan hỏi:
_NF97 nào nữa? Cho Đoan mượn xem!

Quỳnh đưa cho Đoan xem, xem xong Đoan cũng thấy lạ, nói:
_Uhm! Có hai tay FBI mang cùng một biệt danh à?

Mai chen ngang:
_Gì dạ? Nói tóm lại là thắc mắc cái gì nghe ko hiểu. Tên Akira này la FBI NF97 phải không? Vậy còn tên nào nữa?

Thanh ngạc nhiên:
_Ủa? Tên khùng đó là FBI hả?

Cả nhóm ngạc nhiên:
_Ồ! Thanh đọc đầu tiên mà không biết sao?

Thanh lắc đầu:
_Ờ… thì… Người ta chỉ nhìn sơ qua thôi chứ đâu có đọc kỹ! Đưa đây coi lại coi!

Đoan đưa cho Thanh bản lí lịch, Thanh đọc kỹ xong hỏi:
_Nãy Đoan với Quỳnh nói còn tên FBI mang biệt danh NF97 nữa hả?

Quỳnh gật đầu:
_Ừa! Sáng ngày coi thời sự thấy hắn vừa về Việt Nam.

Thanh gật đầu nói:
_Vậy là tên đó là đồ giã. Hàng chính hiệu là tên khốn nạn đang nằm kế bên nhà kìa!

Mai mỉm cười hỏi:
_Hay quá ta! Sao Thanh biết?

Thanh nghiêm túc nói:
_Vụ chủ tịch nước bị ám sát xảy ra cách đây ba tháng, sau đó vài ngày là tên khùng kia xuất hiện. Hắn muốn âm thầm điều tra, nhưng có lẽ đến nay cũng chưa tìm được hung thủ nên hắn muốn nhờ một tay FBI khác mạo danh hắn để cùng phối hợp với hắn! Bằng cách đó , để dụ nhóm sát thủ ẩn lộ diện, bản thân hắn có thể ở phía sau quan sát, tìm ra chứng cứ tóm gọn nhóm sát thủ đó!

_Thanh nói hay quá! Nhưng lỡ ngược lại thì sao? Tên kia nhờ hắn điều tra, ra manh mối thì hắn lộ diện bắt hung thủ.

Thanh lắc đầu:
_Nói vậy cũng không đúng. Nếu tay kia là NF97 thật thì không lý nào lại nhờ người khác điều tra giúp mình được. Mà thôi kệ đi, tay nào là NF97 cũng được, đều không liên quan gì đến mình hết!

Đoan nói:
_Nếu Akira là NF97 thật thì chuyện hắn xuất hiện kế bên nhà Thanh là đáng ngờ lắm!

Thanh gật đầu:
_Có lẽ… hắn muốn bắt tụi mình. Mà nhóm đã lâu rồi không có ai gây án, hắn muốn bắt cũng không được…

Rồi Thanh lặng im suy nghĩ:
_"Không biết hắn nhắm vào ai? Mình? Tú? Đoan? hay Quỳnh?. Nếu hắn làm quá, mình không tha hắn đâu!

Chợt Thanh nhìn đồng hồ , bảo:
_Rồi trễ rồi! Giải tán hết!

Mai hỏi:
_Sớm vậy? Chưa nói xong mà!

_Sớm cái gì? 1h rưỡi rồi, chưa ăn cơm nè!

Nghe nói tới đó, Tú ngồi bật dậy:
_Vậy Thanh ăn cơm đi, Tú về trước!

Từ nãy đến giờ Tú lặng thinh ko nói câu nào hết,bây giờ nghe bảo về là đứng dậy về ngay. Không biết đang nghĩ gì nữa. Thanh nói:
_Cả nhóm về trước đi, còn Tú ở lại Thanh hỏi tí!

Vậy rồi Đoan, Quỳnh, Mai đi khỏi. Lúc này Thanh mới hỏi:
_Nảy giờ, suy nghĩ gì mà im lặng vậy?

Tú lắc đầu:
_Không có!

_Xạo ghê! Cái mặt toàn nếp nhăn không mà dám bảo không có! Nghỉ gì vậy? Nói Thanh nghe với!

_Không có thật mà! Mà Thanh kêu Tú ở lại đây làm gì?

_À! Cái lai lịch này còn hết?

Tú gật đầu :
_Còn!

_Ừ! Chút về gửi email qua cho Thanh!

Tú gật đầu rồi quay đi không nói thêm gì nữa. Về đến nhà liền post sang cho Thanh phần còn lại của bản lý lịch Akira. Thanh đọc xong bản lý lịch ngồi suy nghĩ một hồi, rồi lập tức chạy ra lan can gọi to:
_Akira! Có tay nào tên Akira ra đây bà biểu coi!

Akira đang nướng khét nghẹt trong nhà, nghe ồn ào quá mà hình như là kêu tên Akira, nên lờm cờm
ngồi dậy chạy ra ngoài hỏi:
_Gì nữa vậy?

Thanh xỉ vào mặt hắn bảo:
_Này cu! Nghe cho rõ đây. Từ nay bà sẽ đi theo ông, có thù báo thù, có oán báo oán. Rồi ông sẽ thấy iu bà, xong bà sẽ đá ông một đá,cho ông đau khổ chơi.

Nói xong Thanh chạy vào nhà, Akira nhìn theo cười nhẹ không nói gì. Vậy là trò chơi bắt đầu!

note: xin chân thành xin lỗi nếu như mình có lỡ mượn danh của một nhân vật lớn đễ viết thành tình huống truyện của mình. Nhưng đây chỉ là câu chuyện ảo tưởng, mọi tình huống sự kiện trong chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến thực tế hay đất nước của chúng ta!

Hồi 7:

--------------------------------------------------------------------------------

Sáng hôm sau, ngày thứ năm đẹp trời Thanh được nghĩ học. Chỉ mới 6h mấy mà Thanh đã dậy sớm rồi. Cô trèo lan can qua nhà Akira. Tay này tối ngủ không đóng cửa, nên Thanh xong thẵng vào giường ngủ của Akira. Anh chàng ngủ say như chết. Thanh bước tới ngồi kế bên, gương mặt anh chàng lúc ngủ thật là dễ mến. Nhìn anh chàng ngủ mà tự nhiên Thanh thấy bực. Thanh lấy đuôi tóc ngọ ngoạy lên mặt Akira. Làm anh ta đang mơ ngủ giật mình ngồi dậy, thấy Thanh đang ngồi kế bên hết hồn la:
_Cô… cô… ăn trộm!

Thanh liếc Akira:
_Ăn trộm cái con khỉ á! Tui qua phá không cho ông ngủ!

Akira thở dài một tiếng, bất mãn nhìn Thanh:
_Chi nữa vậy chị hai? Tui ngủ thì ngủ liên quan gì cô?

_Ông không được ngủ. Tui không ngủ được thì ông cũng không được ngủ.

Akira nhìn Thanh mệt mỏi không nói, nằm xuống trùm mền kín đầu ngủ tiếp. Thanh lôi mền ra, Akira kéo lại. Cả hai kéo qua kéo lại một hồi, Akira ngủ không được ngồi bật dậy la:
_A!… Buồn ngủ quá! Đi về giùm con cái chị hai!

Thanh bật cười:
_Ủa! Năn nỉ tui đó hở?

Akira gật đầu:
_Cứ coi là vậy đi! Đi. đi về giùm đi!

_Ờ! Để… suy nghĩ lại coi…

Rồi Thanh ngồi suy nghĩ, nghĩ một hồi Thanh đứng bật dậy:
_Không! Giờ tui muốn đi chơi à!

Akira mừng rỡ:
_Hay quá! Cô đi lẹ đi!

_Nhưng… ông phải đi với tui!

Akira sững sốt:
_Cái gì?

Chưa kịp nói gì nữa thì Thanh đã lôi tay Akira đi, Akira chỉ kịp la một tiếng:
_Kh…ô…ng…gg!

Nhưng cũng chẵng làm được gì. Hai tiếng sau, cả hai xuất hiện ở công viên trò chơi. Tới nơi, Thanh bảo:
_Ông đứng đây đợi tui đi nha! Tui mua nước!

Akira gật gật đầu. Thanh vừa đi khỏi, Akira đứng dựa vào cột ngủ tiếp. Ngủ được vài giây, Không biết từ đâu Bạch Quỳnh lù lù xuất hiện, đạp mạnh vào chân Akira một cái thật mạnh, làm AKira giật mình đau điếng rồi tỉnh ngủ, nhìn Quỳnh ngạc nhiên nói:
_Cô… sao tự nhiên đánh người ta, phải không vậy?

Quỳnh liếc Akira, cau mày nói:
_Thích thì đạp, được không? Không được làm gì nhau? Ghét thứ con trai bạ đau ngủ đó, nhìn là muốn đạp!

_Trời… cô…!

Akira nghĩ thầm:"_Mấy con nhỏ này, không biết có phải con gái không nữa? Kì cục chưa từng thấy!"
Chợt Thanh mua nước quay lại, thấy Quỳnh hỏi:
_Ủa? Đi đâu đây?

Quỳnh bực bội trả lời:
_Đi chơi!

Quỳnh nhìn Thanh cầm hai ly nước, lại thấy Akira hỏi:
_Thanh đi chung với hắn hả?

Thanh gật đầu rồi hỏi lãng đi:
_Ờ!… Đoan đâu sao không đi chung với Quỳnh?

Nghe nhắc tới đây, Quỳnh còn bực hơn nữa:
_Ai biết! Tự nhiên sáng ngày người ta rũ đi chơi, không đi nói bệnh. Hỏi bệnh gì, nặng không lại không trả lời. Đợi người ta hỏi mãi mới chịu trả lời nói bệnh viêm màng túi, không đi được biểu đi một mình, ghét!

Thanh va akira ngạc nhiên:
_Trời! Bệnh viêm màng túi?

Quỳnh cau mày nhìn thanh va Akira. Bực quá giật hai ly nước Thanh cầm trên tay uống cái ực hết sạch rồi trả lại hai ly đá không còn nước. Lúc này là tới Thanh bực định nói thì Quỳnh tức tối bỏ đi. Đi giữa chừng đụng thùng rác cản lối, bực nội Quỳnh dạp mạnh một cái, thùng rác lăn quay ra, rác đỗ lung tung.
Akira hỏi:
_Cô ta bị gì vậy? Có thù với thùng rác hả?

Thanh lắc đầu cười nhẹ:
_Bệnh của nó đó!

Akira ngạc nhiên hỏi:
_Ủa? Bệnh gì?
_Nó…

Vừa định nói thì bảo vệ xông xông tới la:
_Ê! Hai cái đứa kia!

Nghe nói, Thanh giật mình lôi tay Akira bỏ chạy, Akira không hiểu chuyện gì cũng chạy đại theo. Bảo vệ thì đuổi theo phía sau. Cả hai chạy thục mạng một hồi thoát khỏi tay bảo vệ. Cả hai ngồi xuống một băng ghế đá thở hỗn hễn. Akira thỡ đứt quãng hỏi:
_Sao… ỗng… đuỗi theo dữ vậy?

Thanh cũng thở đứt quãng:
_Cũng… tại… con bệnh hoạn đó hại! Mệt… mệt muốn chết!

Akira lắc đầu:
_Bộ mấy cô ai cũng bệnh như vậy hết hả?

Thanh liếc Akira:
_Ê cu! Nói ai thì nói có người à. Ai cũng… là sao?

_Ê! Cô nương! Ăn nói đàng hoàn xíu được không? Đừng có hở chút là cu này cu nọ. Tui lớn hơn cô ba tuổi. Đáng ra cô phãi kêu bằng anh đó!

Thanh bật cười:
_Ủa? Mới hai mươi à hả? Vậy mà tui cứ tưỡng năm mấy sáu mươi gì rồi!

Akira sững sốt:
_Trời!

_Ê! Già quá à! Kêu bằng chú nha?

Akira lắc đầu thở dài:
_Kêu sao cũng được!

Thanh cười:
_Khò… khò… Chú Akira!

_Gì con?

_Á! Con luôn kìa!

_Vậy chứ sao?

_Thôi mệt quá à nha! Nói chuyện với mấy người tức quá à! Đi chơi!

_Rồi! Đi đâu nữa, mệt quá!

_Đi chơi mà!

Nói rồi Thanh lôi Akira đi. Chơi hết trò này đến trò kia, chơi xong rồi lại ăn…
Trong khi đó,mấy hôm trước Thanh có hứa với Tú là theo Tú đến một nơi, nhưng vậy mà lại quên mất. Để Tú đến nhà đợi cả buổi sáng, cuối cùng cũng phãi thui thũi đi một mình…
Tối trở về nhà, Thanh mới nhớ ra có hẹn với Tú mà quên mất. Không biết giờ này Tú đang làm gì? Ở đâu? Thanh điện thoại cho Tú hỏi thử, nhưng điện thoại Tú mất liên lạc. Nhắn tin thì không thấy trả lời. Thanh gọi cho Mai cũng vậy luôn. Gọi cho Đoan với Quỳnh thì họ nói không biết. Tự nhiên Thanh thấy có lỗi với tú quá…

Hồi 8:

--------------------------------------------------------------------------------

Tú đi đến nay đã ba ngày rồi mà không liên lạc gì với Thanh hết. Không biết có phải đang giận Thanh không?
Sáng chủ nhật Thanh được nghĩ nguyên ngày mà lại không qua làm phiền Akira nữa. Trong khi đó, mấy ngày qua, sáng nào trước khi đi học Thanh cũng đều dậy sớm hơn đễ qua phá Akira. Làm Akira đêm thức khuya mà sáng không được ngủ, tới khi thanh đi học là Akira cũng phải đi làm rồi…
Chiều đến, Thanh buồn bã ra ngồi ở lan can, tay cầm điện thoại nhắn tin cho Tú. Lòng thấy buồn buồn, Thanh nhăn mặt nói:
_Thấy ghét! Làm cái gì mà người ta nhắn tin mà không thèm trả lời!

Chợt Akira mở cửa bước ra thấy Thanh mỉm cười hỏi:
_Làm gì ngồi đây? Không qua phá anh nữa hả?

Thanh lắc đầu:
_Không thích! Nay bận rồi!

Akira bước ra đứng sát lan can nhìn Thanh hỏi:
_Đang suy nghĩ gì vậy?

Thanh liếc Akira:
_Vô duyên! Nghĩ gì kệ người ta. Anh hỏi làm gì?

Akira mỉm cười quay đi:
_Hỏi đại vậy thôi mà!

Thanh nhìn Akira bực bội hỏi:
_Anh đi đâu cả ngày không thấy vậy?

_Anh đi làm!

Thanh ngạc nhiên:
_Ôh! Anh mà cũng đi làm sao? Anh làm gì? Chắc trai đứng đường quá!

Akira sững sốt toát mồ hôi:
_Cái gì mà trai đứng đường? Anh làm tiếp tân khách sạn mà!

Thanh mĩm cười:
_Ủa vậy sao? Ai biết, nói đại mà!

_Trời ạ!

_Mà… anh giàu vậy mà cũng đi làm sao?

Akira ngạc nhiên:
_Sao em biết anh giàu?

Thanh cười nhẹ:
_Đoán vậy thôi! Người nước ngoài ai mà không giàu?

Akira lắc đầu cười:
_Vậy à! Cũng tùy người thôi!

Chợt bụng Akira sôi lên, Thanh nhìn Akira hỏi:
_Anh chưa ăn cơm hả?

Akira lắc đầu cười nhẹ:
_Chưa! Mà chút nữa anh ăn!

_Anh ăn cơm tiệm hả?

Akira gật đầu, Thanh la:
_Cơm tiệm mất vệ sinh lắm, ăn đau bung chết! Mà có ngon lành gì đâu?

_Ờ! Thì chịu thôi. Anh đâu có thời gian nấu cơm.

_Hay… là tối nay em nấu cơm cho anh ăn chịu không?

Akira ngạc nhiên:
_Sao? Em mà cũng biết nấu ăn à?

_Khi thường hả? Người ta nấu ăn là ai ăn cũng khen hết á!

Akira tỏ thái độ nghi ngờ:
_Vậy sao?

Thanh tức giận nói:
_Không tin, em nấu liền cho anh ăn thì biết à!

Akira gật đầu:
_Ờ!

Thanh quay vô nhà đi nấu cơm. Trước khi đi không quên dặn:
_Anh ở đây đợi đó! Cấm đi đâu hết đó! Đợi người ta đó nha!

Akira gật đầu. Thanh xuống nhà làm cơm. Một lát sau mẹ Thanh đi làm về, thấy Akira đang ngồi hóng gió ởlan can nên chào:
_Chào cậu Akira! Đang làm gì vậy?

Akira gật đầu chào lại:
_Chào cô! Con đang ngồi hóng gió!

Mẹ thanh gật đầu rồi dắt xe vô nhà. chợt nghe có mùi hương. Bà dắt xe vòng trở ra hỏi:
_Cậu biết con tôi làm gì trong nhà không?

Akira gật đầu:
_Dạ! Đang nấu ăn trong nhà!

Nghe vậy mẹ Thanh sững sốt, vội vàng dắt xe vòng trở ra. Vừa đi vừa nói nhẫm:
_Trời ạ! Con khùng này, lại nấu ăn! Khổ thiệt!

Rồi bà lên xe, nhưng không quên dặn Akira:
_Lát Thanh ra hỏi nãy giờ cô có về không? Cậu nhớ nói không giùm cô!

Akira ngạc nhiên nhưng vẫn nói:
_Dạ!

Rồi bà chạy đi, trông vội vã lắm. Một lúc sau. Đoan với Quỳnh vừa bước tới nhà thanh, Akira nói dò:
_Này hai cô! Thanh đang nấu ăn trong nhà đó!

Hai nàng vừa nghe tới đó, lật dật quài quả trở ra trông có vẽ sợ lắm. Quỳnh nói:
_Thôi! Đoan ơi! Hình như tới giờ đi xem phim rồi! Khỏi ghé gặp Thanh đi!

Đoan gật đầu:
_Ừ, ừ! Mình đi keo trể!

Rồi hai cô vọt đi, trước khi đi còn dặn:
_Lát Thanh ra có hỏi tụi này có ghé không? Anh không được nói có đó!

Tới đây, akira mới bắt đầu cảm thấy sợ. Tự hỏi:"_Sao ai cũng chạy hết rồi? Chắc có vấn đề rồi! Chạy trước chắc ăn!"
Rồi akira lật đật chạy xuống.Đóng cửa lại, khóa cửa định đi. Lúc này Thanh bước ra tới thấy Akira đang khóa cửa, cau mày hỏi:
_Anh đi đâu vậy?

Nghe giọng Thanh, Akira giật bắn người, cười lơ:
_Có… có đâu! Anh định đi mua ít đồ!

_Đã bảo anh đợi rồi mà còn đi!

Akira lúng túng:
_Ơ… anh… anh…

Thanh lôi tay Akira đi nói:
_Thôi! Nấu xong rồi! Anh ăn xong rồi đi!

Bước theo Thanh mà tim Akira đánh như trống. Trong lòng luôn hy vọng :"_Mong là cổ nấu ăn không tệ!"
Tới bàn ăn, Akira ngồi xuống ghế. Thanh bới cho Akira một chén cơm đầy. Chắc là gạo ngon nên nhìn chén cơm cũng ra hồn lắm, lại thoang thoảng mùi thơm. Rồi Thanh đưa Akira đôi đũa. Akira cầm lấy gấp cục cơm lên ăn thử, thấy cũng được. Có vẽ ngon hơn cơm tiệm.
Thấy trên bàn có mấy dĩa được đậy lại,chắc là thức ăn. Thanh mở một món ra. Món đầu tiên hiện ra trước mắt Akira là… rau luộc. Akira nhìn dĩa rau thốt thầm lên:"_Trời! Rau luộc!". Muốn hỏi Thanh không còn món khác hay sao nhưng Akira lại không dám, sợ món ăn càng phức tạp ăn càng mệt. Lòng Akira định:"_Thôi kệ! Ráng ăn đại rau hết chén cơm rồi về!".
Akira cầm đũa gấp đại một gấp rau rồi ăn. Thanh ngồi kế bên vui vẽ nhìn Akira ăn. Đũa đầu tiên bình thường, đũa thứ hai, đang gấp rau lên thì bỗng đâu có cái gì rơi xuống. Thấy lạ, Akira gấp lên xem thử cái đó lên xem rồi suy nghĩ:"_Cái gì đây?". Cái gì mà nhỏ, tròn tròn, dài trông giống cộng rau nhỏ mà… có chân! Akira hốt hoảng la lên:
_Trời! Má ơi! Con sâu! Em ơi! Con sâu… rau có sâu em ơi!

Thanh cau mày nhìn Akira, tưởng anh bịa chuyện không ăn:
_Cái gì? Rau gì mà có sâu? Đưa đây coi!
_Đây nè!

Akira đưa Thanh con sâu, Thanh xem qua xong thấy… đúng là sâu thiệt, cười trừ bảo:
_Ơ!…Hơ… hơ! không biết con sâu này ở đâu ra nữa? Kì quá! Em dục nó rồi! Anh ăn tiếp đi!

Akira nhìn dĩa rau mà toát mồ hôi. Cầm đũa chọt chọt dĩa rau thử… sâu rơi ra tiếp. Nhìn cứ tưỡng là sâu luộc chứ không phải là rau luộc. Thấy Akira không chịu ăn, Thanh bực bội hỏi:
_Giờ anh ăn hay bới rau tìm sâu?

_Nhưng, rau sâu không sao ăn em?

_Ăn đại đi! Anh không nghe tục ngữ Việt Nam nói gì hả?

_Nói gì em?

_Tục ngữ nói:Sâu mẹ ăn ngon, sâu con ăn bổ,đó mà! Hihihi… bởi vậy anh ăn đại đi. Chết em đền cho!

Nghe tới đây Akira té ghế:
_Trời! Có nữa hả?

Thanh gật đầu:
_Có chứ sao không! Anh ăn đại đi!

Bị ép buộc phải ăn, mặc dù không muốn nhưng cũng phải ráng,gấp đũa rau lên tim Akira dập liên tục:"_Nếu như ăn phải con sâu nào nữa chắc chết quá!". Thanh đưa chén nước chấm ra nói:
_Đây nè! Nước tương anh chấm đi!

Akira nghe chấm thử. Vừa đút vô miệng là thấy muốn ói. Khó Ăn chưa từng thấy, ráng nuốt xong mớ rau, akira nhăn mặt nói:
_Em ơi! Đây là dấm đỏ mà có phải nước tương đâu?

Thanh ngạc nhiên:
_Ủa? Sao kì vậy?

Rồi Thanh lấy chén nước chấm ăn thử. Đúng là dấm đỏ thiệt. Cười trừ:
_Hihihi! Xin lỗi em lộn! Tại hai chai giống nhau quá em không biết!

_Trời ạ!

_Thôi! Dẹp món này qua một bên đi!

Akira nghe nói mừng quá gật đầu liền.Thanh nói:
_Ăn món khác, ngon hơn!

_Trời! Còn nữa hả?

_Còn! Nhiều lắm luôn á!

Thanh giở món thứ hai ra. Đây là… ? Thanh la:
_Đây! Bò xào bít tết!

Akira nhìn dĩa bò xào ngạc nhiên:
_Trời! Bò… bò… xào bít tết đây sao? Lần đầu tiên thấy!

Thanh ngạc nhiên:
_Ủa? Đó giờ anh chưa ăn món này hả?

Akira lắc đầu:
_Chưa! Lạ như vầy thì chưa!

Thanh cười:
_Hay quá! Dậy anh ăn đi!

Nhìn dĩa bò xào thật kinh khủng, kì lạ chưa từng thấy. Akira gấp một cộng rau lên hỏi:
_Cái này… sao giống cải ngọt quá vậy?

Thanh cười:
_Ừa! Thì cải ngọt mà! Không giống sao được! Anh hay quá nhìn cái biết liền!
……

Hồi 9:

--------------------------------------------------------------------------------

Akira sững sốt:
_Trời ơi! Bò xào chơi cải ngọt, mà còn cải ngọt sống mới ác!… Em! Sao em không luộc chín rau đi?

_Ý! Đâu có được! Bò xào phải ăn với rau sống mới ngon!

_Nhưng… cải ngọt sống sao ăn được em?

_Được sao không? Nhà em ăn đó!

Akira ngạc nhiên nhìn thanh:
_Cái gì? Nhà em ăn cải ngọt sống?

Thanh suy nghĩ một hồi rồi gật đầu:
_Ừ!… Mà cải bẹ xanh!

_Trời! Cải bẹ xanh ăn sống có lúc ngon đúng rồi. Còn cải ngọt ai đem ăn sống như vầy. Đau bụng chết!

Thanh liếc Akira:
_Thôi mệt anh quá nha! Rau nào mà chã là rau. Ăn được hết! Anh ăn lẹ đi!

Akira lắc đầu mệt mỏi suy nghĩ:
_Híc! Cái cô này mất căn bản nấu ăn trầm trọng. Hèn gì, người ta nghe cổ nấu ăn, liền chạy mất dép!

Akira lưỡng lự chưa chịu ăn. Thanh hối thúc:
_Ăn đi! Sao vậy? Ăn lẹ đi!

Akira gật đầu. Gắp bò lên ăn. Bò… mặn chát. Vừa đưa vô miệng là tê tái lên cả óc:"_Mặn! Mặn… quá! Má ơi! Nêm cái gì kì cục vậy trời?", Akira nghĩ thầm. Nhìn dĩa bò thật kinh khũng, miếng bò nào bò nấy bự như con trâu. Nếu không nhai mà nuốt đại vô chắc mắc nghẹn mà chết, mà nhai thì… mặn quá cũng chết. Thật lòng Akira chỉ muốn bay về nhà. Ăn bữa cơm thanh nấu còn kinh hãi hơn ngồi trong địa ngục. Ăn xong miếng bò, Akira lắc đầu nhìn Thanh hỏi:
_Em nấu ăn có bao giờ lộn đường với muối không?

Thanh gật đầu trả lời ngay:
_Có!

_Trời! Cái này em bỏ lộn rồi nè! ăn thử đi!

Thanh không tinh, gấp bò lên thử, đúng là lộn thật, khó nuốt quá thanh chạy đi nhã ra liền. Akira nhìn theo thanh lắc đầu, thật không biết phải nói gì. Akira mồ côi cha mẹ từ năm lên năm vậy mà đây là lần đầu tiên ăn một bữa cơm tệ hại như vậy. Nếu phải lựa chọn giữa cái chết và ăn những món này, thì tin chắc người ta sẽ chọn ngay cái chết! Một hồi sau thanh quay lại nhìn akira cười tươi nói:
_Hi! Bỏ qua món này đi! Mình ăn món cuối nha?

_Trời! Nữa hả? Không biết món gì nữa?

Rồi món cuối cùng cũng được mỡ ra. Món gì nhìn hấp dẫn quá! Đõ chót à! Mà hình như… bò nữa. Nhìn cái màu đỏ mà Akira phải toát mồ hôi lạnh, tự hỏi:"_Không biết có phải tại bột màu nên mới đỏ như vậy không nữa?", Akira hỏi:
_Món gì đây em?

Thanh cười tươi đáp:
_Bò xào xã ớt! Món này em tự chế!

Akira sững sốt mở to mắt nhìn dĩa bò:
_Tự chế? Ớt? Trời!

_Ừ! Ngon lắm đó. Anh ăn đi!

Tay Akira bắt đầu run. Từ nhỏ tới giờ akira không sợ cái gì hết. Vậy mà bây giờ lại thấy sợ thức ăn Thanh nấu chưa từng thấy. Tay Akira run run gấp đại miếng bò đỏ quét lên ăn thử. Vừa ăn một miếng, Akira tưỡng đâu có lửa đốt trong miệng. Cay kinh khủng. Cay muốn té xỉu liền tại chỗ, akira rưng rưng nước mắt nhìn thanh hỏi:
_Em bỏ nhiêu ớt vô đây vậy?

Thanh thản nhiên đáp:
_Có nhiêu đâu. Có nữa ký à!

Akira sững sốt:
_Trời má ơi! Phải không vậy? Một cái dĩa có chút xíu mà nỡ lòng nào chơi nữa ký ớt vô. Có muốn giết người cũng đâu cần nhiều như vậy.

Nhìn akira không muốn ăn, thanh cau mày nói:
_Mệt anh quá nha! Cất công nấu cho anh ăn, mà anh nói nhiều như vậy hả? Đó giờ người ta nấu cho mọi người ăn có ai nhiều chuyện như anh đâu!

Akira nghĩ thầm:
_Bởi vậy… mà giờ người ta chạy hết rồi đó! Có còn ai liều mạng dám ở lại đâu!

Chợt Thanh đứng dậy đập bàn cái rầm nói:
_Tui nói cho anh biết! Hôm nay anh mà không ăn hết cơm, thì đừng hòng bước chân ra khỏi đây dù chỉ là nửa bước!

_Trời!

Biết rằng ý trời đã định, không thể chạy khỏi. akira cố lấy hết sức nói:
_Em!

Thanh lạnh lùng đáp:
_Cái gì?

_Cho anh xin nước đá lạnh thật lạnh!

Thanh cười tươi:
_Hi! Sao anh không nói sớm! Để người ta lấy cho!

Rồi Thanh lấy cho Akira một ly nước đá. Akira uống một hớp rồi bắt đầu ăn tốc độ. Ăn nhanh chưa từng thấy. Vừa ăn vừa uống nước. Chỉ chưa đầy 10s đã xong chén cơm và dĩa bò. Vừa ăn xong, Akira đứng bật dậy chạy liền về nhà. Trước khi đi còn nói vong lại:
_Em nấu ăn dở quá! Bỏ nghề đi là vừa!

Thanh đang vui vẽ dọn dẹp nghe Akira nói, tức giận quát:
_Cái gì? Anh vừa nói cái gì?

Lúc này thì Akira đã chạy mất tiêu… Tối đó, akira liền lên cơn đau bụng dữ dội. Chắc là ngộ độc thực phẫm rồi. Tội nghiệp! Cũng may mẹ Thanh phát hiện được và đưa đi cấp cứu.
Đúng là sát thủ Thanh có khác, chỉ cần thức ăn thôi cũng đủ lấy mạng người rồi. Mặc dù Thanh không cố ý bao giờ. Mà nào có phải riêng Akira phải nhập viện. Nhóm bạn Thanh và kể cả mẹ Thanh, ai ăn vô nhập viện là chuyện thường. Bởi vậy giờ họ nghe thanh nòi nấu ăn là cản lại hoặc chạy liền. Chẵng ai như Akira, đúng là gan cùng mình!…

Sau khi được cấp cứu xong. Nữa đêm tỉnh dậy thấy mẹ Thanh đang ngồi kế bên. Thấy akira tỉnh lại, mẹ thanh hỏi:
_Cậu khỏe chưa?

Akira cười nhẹ gật đầu:
_Cám ơn cô! con khỏe!

Rồi mẹ thanh nhìn Akira lắc đầu:
_Tội nghiệp! Nếu biết nó nấu cho cậu ăn, cô đã bảo cậu chạy rồi!

Nghe nhắc lại bữa ăn kinh hoàng đó. Akira rùng mình:
_Sao cổ nấu ăn kì vậy? Không có món nào ăn được.

Mẹ thanh cười nhẹ:
_Con bé cái gì cũng được, chỉ mỗi nấu ăn là không được. Mỗi lần bước vô bếp là tùy hứng. Món này bỏ cái kia vô, thích là cho vô, không cần biết là ăn được hay không.
_Vậy sao cô không nói với cổ là cổ nấu, ăn không được, rồi cho cổ ăn thử thức ăn do mình nấu.

_Có chứ! Mà cũng vậy à. Nó không nghe, hay đúng hơn là không hiểu! Vẫn khoái nấu ăn. Làm ai cũng sợ nó muốn chết!

Nghe mẹ thanh nói, Akira thấy thật buồn cười. Tự hỏi:"_Sao cô ta lại như vậy? Tính cách con người đó có giống một sát thủ đã từng gây ra nợ máu không?", Akira hỏi:
_Trước đây, Thanh có như vậy không?

_Trước đây?… Hình như là chỉ mới như vậy hơn hai năm nay thôi. Nhất là lúc nó thân với nhóm bạn đó!

_Vậy trước đây, cô ấy như thế nào?

Mẹ Thanh suy nghĩ một hồi rồi nói:
_Hồi trước, thấy nó lúc nào cũng chất đầy tâm trạng. Lúc nào cũng chơi có một mình, chẵng nói chẵng rằng gì với bất cứ ai, cũng chẵng thích cười. Đêm thường không ngủ, lại ngồi lặng thinh ở một góc đến sáng. Cô có hỏi nó tại sao, nhưng nó không trả lời mà chỉ nhìn cô rồi mỉm cười. Cô thật không biết nó làm gì nữa.

Akira gật đầu:
_Con hiểu rồi! Cám ơn cô!

Mẹ Thanh gật đầu:
_Ừ! Vậy không làm phiền cậu nữa. Cậu nghỉ ngơi đi!
_Dạ!

Rồi mẹ thanh ra ngoài. Akira ngẫm nghĩ những lời mẹ Thanh nói:"_Thanh là vậy sao? Bây giờ và ngày đó khác xa nhau vậy? Mình nên làm gì? Hay là…?"
Chợt Akira nhớ đến Thanh. Thanh mà Akira biết thật là đáng yêu và dễ mến tuy là tính tình hơi cọc cằn và thô lỗ, thật khác xa với những gì trước đó mà Akira biết.
Rồi mấy ngày sau đó, ngày nào Thanh cũng mang cơm vào viện cho Akira, nhưng là do mẹ thanh nấu hoặc cơm tiệm. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi gần gũi mà Thanh lại cảm thấy mến anh chàng dễ thương này. Mặc dù Thanh luôn không muốn công nhận điều đó, nhưng lúc nào Thanh cũng cảm thấy nhớ đến hắn. Không biết hắn có cảm thấy như vậy không? Có thấy buồn khi thiếu vắng Thanh không?

hồi 10:

--------------------------------------------------------------------------------

Akira nhập viện 3 ngày thì được cho về. Ngày Akira xuất viện cũng là ngày Tú xuất hiện trở lại.
Chiều tan học, Thanh ghé bệnh viện theo Akira xuất viện. Vừa về đến nhà thấy ngay Tú đang chờ trước cửa nhà. Tú ngạc nhiên nhìn thanh và Akira đi chung với nhau. Akira thấy tú cười nhẹ rồi bước vào nhà. Thanh thấy Tú mừng quá, chạy lại nắm tay hỏi:
_Tú đi đâu biệt tăm suốt một tuần nay vậy? không nhắn tin cho người ta gì hết vậy?

Tú cười nhẹ:
_Tú đi công chuyện, hôm bữa nói với thanh đó! Còn điện thoại tú để đâu không nhớ nữa. Tú mua điện thoại mới rồi.

Thanh bật cười:
_Ủa? Mất điện thoại nữa hả? Trời ạ! Một tháng mà Tú mất ba cái điện thoại, ghê vậy?

Tú lắc đầu:
_Kệ đi! Mà sao Thanh đi với hắn vậy?

Thanh cười:
_Tai hôm bữa hắn bị ngộ độc thực phẫm, tự nhiên mẹ nói là tại Thanh. Mẹ bắt Thanh rước hắn về.

Tú ngạc nhiên:
_Sao tại thanh? Bộ Thanh nấu cơm cho hắn ăn hả?

Thanh gật đầu:
_Ừ! Mà sao Tú biết vậy?

Tú trầm lặng không nói. Rồi bảo:
_Mình ra công viên nói chuyện đi!

Thanh gật đầu rồi cả hai ra công viên gần nhà. Ở đây có hai chiếc xích đu. Tú ngồi một cái, thanh một cái. Thanh ngồi đung đưa chiếc xích đu. Tú hỏi trông có vẻ rất buồn:
_Hôm thứ năm đó Thanh đi đâu? Đi với hắn phải không?

Thanh dừng chiếc xích đu lại, nhìn Tú:
_Xin lỗi! Tại Thanh quên! Mà mấy ngày qua tú đi đâu? Với lại Tú đi tới một tuần lận, Thanh đi học mà!

_Tú định dẫn Thanh đến một nơi. Định đi có một ngày thôi. Tại Thanh không đi, Tú làm mất tiền, không có tiền trở lại sài gòn. Lại thấy không vui nên đi lang thang ở đó!

_Vậy à! Đã lâu rồi, không thấy Tú buồn như vậy, có chuyện gì vậy? Tú định dẫn Thanh đi đâu?

_Tú định dẫn thanh giới thiệu với mẹ Tú. Nói với mẹ rằng Tú cũng có bạn!

Thanh cười nhẹ:
_Vậy à! Tiếc quá! Bỏ lỡ cơ hội gặp mẹ Tú rồi!

Tú lắc đầu:
_Có gì đâu. Nếu Thanh thật muốn thì, ngày giỗ năm sau, Tú lại đưa Thanh đi.

Thanh ngạc nhiên:
_Sao? Mẹ Tú… chết rồi sao?

Tú gật đầu:
_Ừ!

Rồi cả hai lặng im không nói gì. Chiếc xích đu lặng lẽ đung đưa. Tú nhìn Thanh thở dài. Mới một tuần không gặp Thanh mà Tú thấy nhớ như đã mười năm rồi không gặp. Đã lâu rồi Tú chưa từng thấy nhớ một người nào như vậy. Con tim Tú thấy đau xót, thật lòng rất là muốn nói tiếng yêu Thanh nhưng lại không dám mở lời. Chỉ sợ sau khi nói rồi, Thanh sẽ không còn nhìn va đối xử với Tú bằng ánh mắt ngày nào nữa. Mắt Tú nhìn thanh say đắm, nhưng mắt Thanh lại nhìn về đâu xa xăm lắm. Không biết Thanh đang nghĩ về ai nữa? Đột nhiên Thanh mĩm cười. Tú ngạc nhiên gọi Thanh:
_Thanh Thanh, đang nghĩ gì vậy?

Thanh nghe gọi giật mình:
_Đâu… đâu có! Có nghĩ gì đâu?."Hỏi lãng đi":_Mấy ngày nay Mai có đi chung với Tú không?

Tú lắc đầu:
_Không có! Nó không có ở đây à?

_Không có! Từ ngày Tú đi là nó mất tích luôn.

Tú cười nhẹ:
_Vậy à!

Rồi cả hai lại im lặng. Một hồi lâu, Tú hỏi:
_Sao, tự nhiên Thanh lại nấu cho hắn ăn?

_Tại hắn nói đói! Mà hắn khi thường thanh không biết nấu ăn! À… này, Tú đói không? Thanh nấu cho Tú ăn.

Tú lắc đầu:
_Tú sợ giống hắn lắm!

Thanh cau mày:
_Cái gì? Tú mà cũng nói Thanh vậy hả?

Tú nhìn thanh bật cười:
_Tú nói chơi mà! Với lại Thanh nói ghét hắn sao lại cứ đi chung với hắn?

_Thanh đi theo trả thù mà. Thanh muốn hắn yêu Thanh, xong Thanh sẽ đá hắn một đá, cho hắn đau khổ chơi! Đây gọi là sự trả thù ngọt ngào!

Tú lắc đầu cau mày nhìn Thanh:
_Thanh không sợ sẽ yêu hắn thật sao? Lúc đó làm sao thanh nỡ đá hắn?

Thanh lắc đầu:
_Không có đâu! Thanh sao có thể yêu tên mắc dịch đó được!

_Nghe lời Tú được không? Tránh xa hắn ra. Hắn không đơn giản đâu!

Thanh cười nhẹ:
_Kệ hắn! Dù hắn là ai Thanh cũng không sợ. Thật ra Thanh cũng muốn biết hắn đang làm gì lắm! Hắn thông minh bao nhiêu lại đòi đối đầu với bà ta?

Tú lắc đầu buồn rầu:
_Có phải Thanh đang dối lòng không. Nhìn mắt Thanh, Tú có thể cảm nhận được sự thay đổi. Thanh đừng vậy nữa được không?

_Tú kì thật! Thanh có thay đỗi gì đâu?

_Không phải! Tú sợ Thanh gần gũi hắn quá, lỡ có tình cảm, lúc đó… lúc đó biết làm thế nào?

Thanh bực bội nhìn Tú:
_Mệt Tú quá nha! Tú làm gì gắt dữ vậy? Lỡ có như vậy thật thì cũng liên quan gì Tú đâu? Thanh biết mình đang làm gì cũng không phải kẻ ngu ngốc không hiểu biết gì!

_Tú chỉ quan tâm Thanh thôi. Tú không muốn Thanh yêu hắn!

_Tại sao? Thanh yêu hắn hay không là quyền của Thanh. Tự nhiên Tú lại không thích? Tú đâu có là gì của Thanh đâu?

Nghe Thanh nói vậy. Lúc này Tú mới hiểu ra. Tú đúng là không có là gì của Thanh cả. Không có quyền gì ngăn cản thanh. Nhưng nhìn thanh với hắn bên nhau Tú rất là buồn. Chợt thanh đứng dậy nói:
_Thôi Thanh về đây!

Nói xong Thanh bỏ về ngay, Tú chưa kịp nói gì cả. Sau khi Thanh rời khỏi Tú lặng im suy nghĩ:"_Tự nhiên vì một chuyện không đâu lại gây nhau với thanh. Sáng ngày mai phải làm sao đây? Hay là gặp Thanh để xin lỗi! Nhưng xin lỗi vì cái gì? Ta đã có lỗi gì? Hay là Thanh có lỗi? Nhưng Thanh có lỗi gì? Là tại ai? Thanh có giận ta không? Ta nên làm gì bây giờ?"
Lòng Tú thấy rối bời. Có muôn chuyện phải suy nghĩ đến. Nhưng tất cã cũng chỉ nghĩ về thanh. Thật lòng Tú đang lạc lối, không biết phải làm như thế nào? Tình yêu phức tạp thật!

Sáng hôm sau, Tú đến nhà Thanh định xin lỗi nhưng vừa đến nơi đã thấy hắn cùng Thanh bước ra. Chắc lại đi chơi nữa. Hắn chở Thanh chạy đằng trước , Tú chạy theo sau mà Thanh không hề hay biết gì. Đầu tiên, họ đi xem phim, rồi lại đi ăn kem… Trông Thanh rất vui, lúc nào cũng cười nói thật vui. Lúc đi bên cạnh Tú, Thanh đâu có như vậy. Nhìn ánh mắt Thanh nhìn hắn kìa! Sao lại trầm ấm như vậy? Thanh như vậy mà nói là không có thích hắn sao? Nhìn hắn và Thanh đi bên nhau mà lòng Tú muốn nỗi điên lên. Tú cảm giác ghét hắn chưa từng thấy. Ghét đến nỗi chỉ muốn hắn biến mất. Tú buồn vậy sao hắn có thể vui vẽ vậy được? Vậy rồi Tú cứ đi theo sau làm kẻ thứ ba u buồn. Rồi đột nhiên, hắn quay lại nhìn rồi cười nhẹ. Thật không biết hắn cười ai nữa? Cười Tú à? Đáng cười lắm hay sao? Thấy hắn vậy Tú càng thêm tức. Và càng thấy đau lòng. Đau quá! Tú ngồi quỵ xuống và ôm mặt khóc. Khóc rất nhiều. Nước mắt rơi, tự hỏi rằng sao buồn phiền không vơi. Đau càng thêm đau… Trên phố có biết bao nhiêu lượt người qua lại. Nhộn nhịp, đông vui thật! Nhưng sao Tú thấy cô đơn trống trãi quá, sao thấy như chẵng có ai? Thật vắng lặng, thật buồn!…
Rồi đâu đó, trong một con hẻm nhỏ. Có một người đang nhìn Tú khóc. Thật rất muốn lộ diện bước ra an ủi Tú nhưng lại chẵng dám. Phải đành lặng im đứng nhìn Tú khóc mà người đó lại thấy xót xa…

Chiều đến, Tú hẹn akira ra công viên nói chuyện. Tú nói thẵng:
_Tránh xa Thanh Thanh ra! Đừng có suốt ngày bám lấy cô ta như vậy?

Akira cười nhẹ:
_Thật buồn cười! Sao cô không nói ngược lại. Biễu cô ta tránh xa tôi ra. Tự cô ta muốn vậy, tôi đâu có ép!

Nghe nói vậy Tú thấy rất tức. Nhưng cô vẫn giữ thái đô bình thản nói:
_Nếu Thanh không tự ý đi theo anh, anh cũng vẫn sẽ làm vậy mà, phải không?

Akira lặng im không trả lời, Tú nói tiếp:
_Bây giờ, ta thật sự biết mục đích tiếp cận bọn ta của anh rồi. Nhưng ta nói cho anh biết. Anh đừng nên chọc giận ta. Nếu không ta không để anh yên đâu!

Akira cười nhẹ nhìn Tú:
_Vậy… cô sẽ làm gì tôi nào?

_Làm gì rồi anh sẽ biết thôi. Nêu anh chọc giận ta, anh sẽ phải hối hận vì điều đó!

Akira lắc đầu:
_Thật là! Nãy giờ cô nói gì tôi không hiểu. Nhưng mà cũng khuyên cô nên suy nghĩ thật kĩ trước khi làm việc gì, kẻo lại phải hối hận vì việc mình làm!

Tú cười nhạt:
_Vậy… anh chờ xem ai sẽ phải hối hận. Anh hay là ta! Chào anh!

Nói rồi Tú bỏ đi. Akira nhìn theo lắc đầu rồi ngồi xuống chiếc xích đu suy nghĩ thì đột nhiên thanh xuất hiện mỉm cười nhìn Akira, Akira hỏi:
_Thanh! Em ra đây từ khi nào vậy?

Câu nói vừa dứt thì hình Thanh biến mất. Chợt Akira thấy sững sốt. Người ta vẫn nói, khi yêu người ta thường hay gặp ảo giác. Gặp bóng người mình yêu ở bất cứ nơi đâu. Akira tự hỏi:"_Có tình cảm rồi!""_Chậc! không thể nào!"

Chối thì cứ chối, nhưng ai lừa dối được con tim mình. Chối thì cứ chối, tình cảm vẫn không thể nào phủ nhận được. Nhận ra điều đó, lòng Akira thấy rối và phân vân. Bây giờ mỗi suy nghĩ của Akira luôn bắt đầu từ Thanh. Nghĩ về Thanh trước tiên. Thanh đã trở nên quan trọng vậy sao?
Akira chỉ lắc đầu rồi cười nhẹ…