Naruto

Naruto là một cậu bé có mơ ước trở thành hokage của làng Konoha,được Hokage phong ấn trong người một trong 9 quái vật của thể giới

One Piece

Monkey D. Luffy, 1 cậu bé rất thích hải tặc có ước mơ tìm được kho báu One Piece và trở thành Vua hải tặc - Pirate King. Lúc nhỏ, Luffy tình cờ ăn phải trái quỉ (Devil Fruit) Gomu Gomu, nó cho cơ thể cậu khả năng co dãn đàn hồi như cao su nhưng đổi lại cậu sẽ không bao giờ biết bơi. Sau đó Luffy lại được Shank cứu thoát tuy nhiên ông ta bị mất 1 cánh tay. Sau đấy Shank chia tay Luffy và để lại cho cậu cái mũ rơm (Straw Hat) và nói rằng: "Sau này bao giờ thành cướp biển hãy gặp ta và trả lại nó". Chính lời nói này đã thúc đầy Luffy trở thành 1 cướp biển thật sự.

Nozoki Ana

Kido Tatsuhiko chuyển tới sống ở Tokyo để học đại học. Trong căn phòng mới của cậu, có một lỗ hổng nhỏ. Lúc đầu, cậu không thể thấy được gì qua cái lỗ đó. Nhưng rồi một đêm, nhòm qua lỗ hổng, cậu bỗng thấy một cô gái đang... Một cuộc sống mới của cậu bắt đầu mở ra từ đây khi qua lỗ hổng đó, cậu có thể nhìn thấy được những hành động tự nhiên nhất của một cô gái...

Kimi no Iru Machi

Eba Yuzuki, một cô gái từ Tokyo về một miền quê để học PTTH. Cô ấy sẽ sống với chàng trai tên là Kirishima Haruto, là con trai người học nghề của ba cô. Kirishima Haruto không muốn cô ấy ở nhà mình và muốn đuổi cô đi. Tại đó còn một cô gái khác tên là Kanzaki Nanami,người mà Haruto đang yêu... Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?!

Hetakoi

Sinh nhật thứ 20 của mình, Shizuka, một ông cụ non chính hiệu, chọn cách tới suối nước nóng để thư giãn. Xủi rủi làm sao (gọi là may mắn thì đúng hơn) anh gặp một cô gái trần như nhộng, nằm bất trong một bụi rậm ...sau đó vô tình anh lại tham gia vào câu lạc bộ du lịch, nơi cô gái đang làm việc và thế là nhiều chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra

Thiên thần là em


Tuyển tập truyện ngắn: Thiên thần là em.
Tác giả: Nguyễn Bích Hồng – bút danh: caycodai
Thể loại: Tâm lí xã hội.
Phạm vi: 16+

1: Tình yêu và thù hận! - Tuyển tập truyện ngắn "Thiên thần là em" (caycodai)


Nhật Linh là một cô gái xinh đẹp và tài năng. Năm nay cô tṛòn 22 tuổi, là một học sinh giỏi của trường Đại học kinh tế. Gia đình khá giả, dư dật hay nói cách khác cũng đc cho là giàu có. Sinh ra trong một gia đình như thế, lại học giỏi, xinh đẹp nên hầu như ai cũng phải ghen tị với cô.

Nhật Linh lái con LX vàng đi trên con đường đầy gió và những hàng cây xanh. Đôi mắt cô buồn rười rượi. Có ai hiểu cho nỗi buồn của cô bây giờ? Cô hạnh phúc ư? Sung sướng ư? Vì gia đình cô giàu có? Vì cô xinh đẹp và học giỏi? Đúng, có lẽ cô sẽ hạnh phúc, vô vàn hạnh phúc, và sung sướng đến tột đỉnh nếu như cái gia đình của cô thực sự là một tổ ấm.

Gío thổi, làm nước mắt lăn dài và khô nhanh hơn nhưng vẫn ko ngừng chảy. Chỉ còn vài hôm nữa, cái tổ ấm mà người ngoài nhìn vào ai cũng ganh tị và ao ước sẽ chỉ còn là một tờ giấy than đen. Chỉ c̣òn vài ngày nữa, cô sẽ trở thành một đứa con gái có ba mẹ li dị nhau. Và nguyên nhân li dị ư? Có lẽ cô phải khóc nhiều hơn thế nữa, chứ ko phải chỉ rớt rơi mấy giọt nước mắt như thế này. Cả mẹ, cả ba cô. Những người mà ai cũng nể trọng, ai cũng nghĩ là tốt đẹp, thì cả hai cùng “Ông ăn chả, bà ăn nem”. Họ ngoại tình đã mấy năm nay, cái tổ ấm “giả dối” này còn tồn tại đc trong chừng ấy năm là đã quá “tuyệt vời” rồi. Nứơc mắt cô lại chảy. Chảy ngược cả vào tim đứa con gái xinh đẹp và tài năng. Đứa con gái phải sống trong ảo tưởng về một tổ ấm tốt đẹp trong suốt bao năm qua!

Lừa dối! Dối trá!

Cuối cùng thì cha mẹ cô cũng li dị xong. Cô được quyền lựa chọn ở với mẹ, vì ít nhất mẹ cô và người cha dượng chưa hề có đứa con nào, trong khi người ba yêu dấu của cô thì có tới 2 đứa con, 1 trai, 1 gái vô cùng xinh xắn và đáng yêu. Cô cười trong sự xót xa và thương hại cho chính bản thân mình! Cô ở với mẹ và được ở trong ngồi nhà cũ cùng với người cha dượng nghèo ko một xu dính túi.

Nhật Linh trở về nhà, mẹ giờ này chưa về, ở nhà bây giờ chỉ có mỗi ông cha dượng. Chẳng được việc gì hết, suốt ngày coi ti vi, với nhậu bia rượu. Tiền của mẹ người ta làm ra, cứ lấy đó mà tiêu sài như ko. Đồ đàn ông mà sống dựa vào đàn bà! Cô lẩm bẩm. Mà chẳng hiểu vì sao mẹ cô có thể yêu một người đàn ông như thế, ngoài cái mã ra chẳng được cái gì hết.

- Con chào dượng!
- Nhật Linh đi học về rồi đó à?
- Dạ vâng. – Cô đáp rồi lên phòng luôn. Chán nhìn bộ mặt của ông cha dượng. Một phần cũng vì ông đã tham gia tích cực vào việc phá hoại hạnh phúc của gia đình cô, một phần vì cô cảm giác ông ta chẳng phải người tử tế gì.

Nhật Linh vào phòng, quẳng túi sách lên giường, mở tủ thay bộ quần áo ở nhà. Cô nhẹ nhàng cởi từng thứ 1. Cả một ngày mệt mỏi. Mái tóc đen thẳng dài, làn da trắng mịn màng, cổ kiêu ba ngấn, đôi mắt đen to, sâu, có một cái gì đó cuốn hút, cái mũi cao thừa hưởng từ cha, đôi môi hồng, nhỏ xinh, cái này là của mẹ!

Ngước mình trong gương, cô thở dài. Ừ thì ai cũng bảo cô xinh đẹp giống mẹ, tài năng giống ba, nhưng cô thà đánh đổi hết những thứ ấy để có một tổ ấm hạnh phúc. Bỗng cô giật mình, trong chiếc gương phản chiếu một bóng đen đứng sát cửa nhìn trộm cô. Là cha dượng? Cô vội vàng vơ bộ quần áo mặc vội vào người. Tiếng bước chân đi vội xuống cầu thang. Cô chạy ra mở cửa pḥòng, ngó xuống, ông cha dượng đang bình thản xem ti vi. Nhưng cô linh tính cái bóng đen đó chẳng phải ai khác ngoài ông cha dượng. Ngoại trừ nhà này có ma!

Mẹ về. Trong suốt bữa cơm, cô để ý thấy ông cha dượng cứ nhìn cô hoài. Một chút gì đó rùng mình trong cô.

Ăn cơm xong, cô bê bát đũa đi rửa. Vừa rửa cô vừa ngâm nga ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn: “ Sống trên đời, cần có một tấm lòng. Để làm gì? Em biết ko?...”.

Hát hết bài hát cũng là lúc cô rửa bát xong. Đi lên phòng, ngang qua phòng mẹ, cô giật mình bởi những âm thanh rên rỉ phát ra từ bên trong. Cái mặt cô biến sắc, hậm hực bước lên cầu thang, cô lầm bầm: “Đến bao giờ họ mới để mình yên một ngày đây”.

Quẳng mình xuống giường, cô vớ lấy cái gối úp lên mặt. Cô ghét phải biết mẹ mình đang yêu, yêu say đắm một người đàn ông ko phải là ba cô. Cô cũng ghét cái cách họ làm tình. Sáng, trưa, chiều, tối. Bất kể lúc nào cô thấy họ gần nhau là y như rằng lại quấn quýt bên nhau như hai con rắn ko rời. Sao mẹ cô, bà ko yêu ba cô như thế? Và cả ba cô nữa, ba cô chẳng nhẽ ko yêu cô như những lời ông ấy vẫn nói. Yêu ư? Yêu mà lừa dối gia đình, hay ít nhất là lừa dối đứa con gái này để cặp kè với cô nhân viên đáng tuổi con mình, và cùng cô ta có tới hai đứa con. Phải rồi, ông có tới hai đứa con thì cần gì đứa con gái của một bà vợ cũng phản bộ gia đình như ông. Nước mắt cô lại giàn dụa. Cuộc đời này ko biết còn bao cay đắng đến với cô nữa ko? Câu trả lời còn ở phía trước!

Gío chiều muộn thổi, chiếc LX vàng chầm chậm đi trên đường. Hôm nay Nhật Linh chỉ muốn về nhà thật muộn rồi chui tọt lên phòng luôn, cô chẳng muốn nhìn thấy cái mặt ông cha dượng tẹo nào. Hôm nay mẹ đi công tác 2 ngày tới tận ngày kia mới về. Ở nhà một mình với ông cha dượng chẳng khác nào tra tấn cô.

- Con chào dượng.
- Ừ, con đi tắm đi, dượng nấu cơm rồi!
- Vâng! – Cô dắt xe vào nhà, thầm nghĩ. Hôm nay lại chăm chỉ đột suất thế? Mọi lần thì ông ta lười chảy thây, chỉ suốt ngày dán mắt vào cái ti vi chờ mẹ về mà hú hí.

Bước vào phòng tắm, xả vòi nước. Cô tận hưởng cảm giác mát lạnh sảng khoái từ những giọt nước mát lành trên cao. Nước rửa trôi mọi bụi bặm trên người cô. Rửa trôi cả những cái khó chịu và bực dọc khi phải trở về nhà, giáp mặt với ông cha dượng khó ưa.

Mặc chiếc áo phông ở nhà, cô khẽ đẩy cửa bước ra khỏi phòng tắm. Từ đâu ông cha dượng bỗng đè ập lên người cô, đẩy cô ngã nằm xuống sàn nhà.
- Dượng! Dượng làm cái gì thế? – Cô gào lên!
- Dượng yêu con! Dượng thích con! Ngay từ lần đầu nhìn thấy con, dượng đã muốn ngủ với con rồi! Mẹ con đã đẹp, con còn đẹp hơn!
- Ông điên rồi! Buông tôi ra, buông tôi ra!
- Cứ gào lên đi, mẹ con ko về đâu! – Nói rồi, ông ta hôn lên mặt, lên mũi cô, xé toang chiếc áo phông trắng để lộ lấp ló bờ ngực trắng xinh sau lớp áo lót.
- Buông tôi ra! Cứu tôi với, cứu tôi với! – Gã đàn ông mặc tiếng khóc lóc, kêu la của đứa con gái mà ông gọi là con, đứa con gái của người đàn bà mà gã nói hết lòng yêu thương, mà gã đã được sống nhờ vào người ta để mà ăn sung mặc sướng trong suốt bao năm qua, gã giật tung cái áo lót trên người cô gái, hôn hít và đưa cái bàn tay dơ bẩn, thối tha của mình chà đạp lên hai bầu ngực thiếu nữ còn trinh nguyên. Tiếng kêu la ngày một lớn, nhưng ở trong cái căn nhà chẳng có ai ngoài cô gái và gã yêu râu xanh, cái căn nhà mà dù có kêu la đến mấy cũng chẳng ai ở ngoài hay biết chuyện gì.

Ngoài kia, ánh mặt trời đã nhường hẳn ánh sáng cho buổi tối chiều thu. Gió thổi từng cơn lành lạnh, mưa bỗng bắt đầu trút nước sối sả, những tiếng sấm chớp chợt vang lên, thu rồi mà sao vẫn còn cơn mưa và sấm chớp của mùa hè?

Trong căn nhà ba tầng to đẹp, nơi cửa phòng tắm, có cô gái trong bộ dạng chẳng manh áo che thân, mớ tóc thiếu nữ rối bù, khuôn mặt đẫm nước mắt, ngồi tựa mình lên gờ cửa phòng tắm khóc một mình, khóc trong sự đau đớn và tủi nhục. Khóc cho đời thiếu nữ đă bị cướp trắng và chà đạp từ tay ông cha dượng dã thú, xấu xa.

Nhật Linh cố gượng người đứng dậy, lấy chiếc khăn tắm trong phòng tắm quấn lên cơ thể đau đớn, đầy thương tích của mình, cô cố lết lên phòng, với chiếc điện thoại di động gọi cho mẹ.

- Alô? Sao nửa đêm con còn gọi gì vậy Linh?
Trong điện thoại, tiếng đứa con gái khóc nghẹn lời.
- Mẹ… mẹ ơi… Dượng! Ông ta… ông ta đã hãm… hiếp con! - Tiếng sấm vang lên, chớp loé 1 vệt dài ngoài cánh cửa sổ ko đóng. Gío thổi hắt từng hạt mưa uớt lạnh vào phòng, lên đứa con gái hai hàng lệ ướt đẫm bờ mi.
- Mày nói cái gì? Tao ko tin!
- Mẹ… mẹ phải tin con. Ông ta đã… làm nhục con gái mẹ, ngay tại cửa phòng tắm! - Tiếng khóc lại nấc lên từng hồi, nước mắt người con gái lại giàn dụa.
- Có mà mày, mày quyến rũ ông ấy đúng ko? Mày muốn hãm hại ông ấy đúng ko? Mày ghét dượng mày, nên mày muốn đổ oan cho ông ấy đúng ko?
- Ko! Ko mà mẹ… mẹ tin con đi!
- Tao ko tin mày đc! Mày thấy mẹ mày đang hạnh phúc bên cạnh người đàn ông ko phải là bố mày nên mày ấm ức, mày khó chịu phải ko? Mày sao ko đi khó chịu với bố mày ý, ông ta còn có tới hai đứa con thì sao? Sao mày lại đi khó chịu với dượng mày, người chấp nhận cùng mẹ mày nuôi mày? Mày ghét ông ấy ra mặt, sao mày ko đi ghét cái đứa con gái đáng tuổi chị mày lại đi làm dì mày, hú hí với bố mày có tới tận hai đứa con cho ông ta?
- Mẹ… mẹ ko tin con sao? Rồi mẹ sẽ phải hối hận! Mẹ ko tin là người đàn ông mẹ cho là tốt đẹp, yêu thương mẹ lại đi hãm hiếp đứa con gái của mẹ ư? Mẹ ko tin? Mẹ ko tin đứa con gái do chính mẹ đẻ ra bằng người đàn ông xa lạ giờ là người tình của mẹ? Con ko tin! Con ko tin sao trên đời này lại bất công với con như vậy? Con hận mẹ! Cả đời này con sẽ hận các người!

Thế là trong màn đêm với mưa to sấm chớp hãi hùng, có người con gái xách va ly bỏ chạy khỏi nhà trong cơn mưa như trút nước lên người, trong những giọt nước mắt cay đắng và tủi hờn.

Có những vết thương chẳng bao giờ lành, có những vết thương sẽ để thành sẹo và hằn sâu mãi trong tim. Có những vết thương đủ để giết chết linh hồn con người hay cướp đi của họ tất cả những gì đáng thuộc về họ! Và để chữa lành hay ít nhất xoa dịu đc những vết thương đó, ta phải có đủ nghị lực để sống, để vượt qua!

Hai năm trôi qua, người con gái từ miền Nam xa xôi chuyển đến đất Bắc xa lạ, tự mưu sinh, tạo lập cuộc sống cho riêng mình, để tồn tại, để vượt qua và để xoá nhoà nỗi đau cả về thể xác lẫn tinh thần. Cô bắt đầu từ việc rửa bát cho một quán cơm bình dân, dạy học cho con bà chủ, rồi lại chuyển sang bưng bê cho 1 quán bia hơi đông khách từ sáng tới hơn 11 giờ đêm.

Hôm nay, vẫn như bao ngày làm việc khác, cô khoác trên mình bộ đồng phục nhân viên bán bia hơi, cái váy ngắn cùn cỡn như ko đủ để che nổi cặp giò trắng ngần, thẳng tắp của cô; cái miệng phải toe toét cười chào đón khách hàng, bưng bê và mời bia khách, rồi lại phải uống hay cực nhất là cắn răng chịu đựng khi khách nổi hứng vỗ tẹt cái đau rát vào mông cô.

“Tét”. Âm thanh đủ để cô phải nghiên răng cái kin kít. Cô đã phải chịu đựng cái cảnh này cũng hơn nửa năm rồi, đủ để cô có thể làm quen và chịu đựng đc nó. Cô bước đi mặc tiếng cười khằng khặc vì hả hê và đầy dâm đãng đằng sau. Một lũ đàn ông chó đểu như bao thằng đàn ông khác. Cô nhắm mắt, cố ko để giọt nước mặt trực lăn ra khỏi bờ mi đă ươn ướt.

“Tét”. Nước mắt đã trào ra, lăn dài trên gò má người con gái.
- Mông cô em mẩy thật đấy! – Người đàn ông hơn 4O tuổi đầu cười một cách khả ố. - Để anh vỗ thêm cái nữa nhé! – Ông ta đưa tay ra và giơ cao, ngay lập tức từ đâu một cánh tay chắc khoẻ nắm lấy cổ tay ông ta, bẻ ngược về đằng sau, khiến ông ta đang ngồi phải bật dậy.
- Nếu ông dám tôi sẽ bẻ gãy tay ông! - Nhật Linh khẽ ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn ân nhân. Một anh chàng cao lớn, chỉnh chu, có vẻ là một doanh nhân trẻ hay đại loại cũng phải làm một công việc gì đó liên quan tới bàn giấy.
- Mẹ mày! Mày dám à? Bỏ tay bố mày ra!
- Đc thôi nếu như ông xin lỗi cô gái này ngay bây giờ!
- Mày điên à? Đi bảo vệ loại con điếm như nó làm gì?
- Sao ông biết cô ấy là điếm hả?
- Thì loại nó chìa mông ra cho đàn ông vỗ ko phải điếm thì là gì?

“Bụp”. Một cú đấm giáng trời đập thẳng vào mặt thằng đàn ông bẩn thỉu với cái miệng đầy mùi hôi thối.

Kể từ hôm nay cô mất việc. Đó là điều cô ko biết phải nên cảm ơn hay oán trách vị ân nhân đã đứng ra bảo vệ cho mình. Bởi bù cho việc đc lấy lại một chút danh dự thì cô phải chịu bị mất việc và trừ 3 ngày lương. Mệt mỏi và chán nản!

- Tôi xin lỗi vì đã làm cô mất việc!
- Ko, dẫu sao thì tôi cũng phải cám ơn anh. – Cô khẽ cúi đầu và bước đi.
- Khoan đã!... Cô có thể về làm giúp việc cho nhà tôi? Chỉ phải dọn dẹp và nấu cơm thôi. Mỗi tháng là 2 triệu, đc chứ?

Và cũng kể từ hôm nay cô có công việc mới. Người giúp việc. Ân nhân của cô là một vị giám đốc trẻ, mới có 29 tuổi, độc thân và sống một mình ở một căn nhà khá rộng và yên tĩnh.

Công việc của cô chỉ là sáng đến sớm, nấu ăn sáng cho ông chủ, dọn dẹp, trưa nấu cơm, nghỉ trưa ở đó, đến tối nấu cơm, dọn dẹp rồi lại về. Cô chủ yếu chỉ biết nấu những món ăn mang hương vị của miền Nam nhưng ông chủ của cô thì lại rất thích những món ăn đó. Có lẽ vì vậy mà ông ấy thường xuyên về nhà ăn cơm.

- Cô là người miền Nam?
- Vâng!
- Chúng ta là đồng hương đó!
- Vậy ông sống ở đây một mình, chắc ba mẹ ông đều ở miền Nam cả!
- Ko! Họ mất cả rồi! À ko, chính xác là tôi ko có ba!
- Vậy anh mồ côi sao?
- Khi tôi 23 tuổi!

Ngày tháng trôi qua, chẳng mấy chốc mà giữa cô và ông chủ trẻ tuổi có những tình cảm tốt đẹp dành cho nhau. Cô là một cô gái tài năng, điều đó ko thể phủ nhận và bị che mờ dù cô chưa tốt nghiệp xong đại học và phải bỏ dở giữa chừng. Nhờ vào sự tình cờ, cũng như những lần góp ý vu vơ, hay việc sắp xếp mớ giấy tờ trên bàn làm việc và nhận ra những khiếm khuyết, chưa chặt chẽ hay thiếu thực tế của một số bản kế hoạch, cô đă cho ông giám đốc trẻ thấy đc tài năng của mình.

- Em thật tuyệt! Tôi ko hiểu tại sao một người tài năng như em lại phải đi làm công việc bán bia chứ?
-… - Nhật Linh lặng im ko nói gì. Lòng cô lại man mác buồn, sự tủi hờn hình như lại ào về. Đôi mắt thiếu nữ lại ươn ướt.
- Tôi xin lỗi, nhưng tôi có thể đc lắng nghe tâm sự của em ko?
- Ông có tin em đã mất trinh?
- Gì? – Ông chủ trẻ tuổi sửng sốt! – Tôi, tôi thực sự chưa bao giờ nghĩ tới điều đó!

Và kể từ hôm đấy, cô bắt đầu học cách tâm sự và sẻ chia nỗi lòng: những tủi hờn, những đắng cay và cả những vết thương mà cô nghĩ sẽ chẳng bao giờ lành. Nhưng, nguồn gốc của những nỗi đau, kẻ gây ra tội lỗi cho đời cô thì ko một lần cô nhắc đến. Cũng như cô, anh san sẻ mọi niềm vui nỗi buồn, nhưng quá khứ và cả những câu chuyện gia đình, ko một lần anh kể.

Và cũng chẳng biết từ lúc nào, họ gần nhau, hiểu nhau hơn, nhưng là con người của thực tại, chứ quá khứ thì chỉ là những dấu chấm hỏi ko lời giải đáp. Điều đó ko quan trọng, quan trọng là giờ đây, họ có thể đem đến sự bình yên cho nhau và đôi khi cả là hạnh phúc và sự ấm áp của một gia đình. Họ yêu nhau, lúc nào ko hay!

Lần đầu tiên trong suốt 22 năm, cô biết đến cảm giác yêu một người đàn ông. Cô ở chung với anh, gần như là vợ chồng, chỉ khác một điều, họ ko ngủ với nhau. Cô vấn sợ, nỗi ám ảnh quá khứ vẫn dâng đầy, và “trinh tiết” còn lại của một người con gái ko cho phép cô làm điều đó. Cô vẫn muốn dâng hiến tất cả, tất cả những gì còn xót lại của đời một người con gái mất trinh nhưng còn nguyên vẹn tâm hồn cho anh khi cô thực sự sẵn sàng. Đã nhiều lần anh đòi hỏi nhưng cô nhất quyết từ chối và luôn trả lời anh cùng với nụ cười tinh quoái: “Đợi em nhé!” Và có lẽ anh yêu cô ở bản tính ương ngạnh, truyền thống và có gì đó gia giáo đấy.

Cô trở thành cô trợ lí đắc lực của anh. Họ bên nhau, yêu nhau cả khi làm việc lẫn về nhà. Yêu nhau theo cách của riêng họ. Nhìn nhau, nói lời yêu qua ánh mắt và nụ cười đó là khi ở công ty. Quấn quýt bên nhau cùng nấu ăn, đùa nghịch trong chăn và quận tròn bên nhau nằm vuốt ve và tâm sự như thói quen khó bỏ. Chỉ có điều họ vẫn giữ kín về quá khứ. Có lẽ rồi một ngày cô cũng sẽ kể và anh cũng nói thôi! Họ nghĩ thế và ngày ấy thì chưa đến.

Và giống như cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Qúa khứ rồi sẽ đc nhắc lại và biết đến.

Hôm nay là ngày kỉ niệm tròn 1 năm họ quen nhau và yêu nhau. Cô vui lắm, hôm nay cô xin phép đc nghỉ làm một ngày, cô muốn ở nhà chuẩn bị mọi thứ để lúc anh về sẽ thật bất ngờ. Anh vừa đi khỏi, cô đã bắt tay ngay vào công việc dọn dẹp nhà cửa, tự tay trang trí lại căn nhà và đặc biệt là căn phòng ngủ. Những bình hoa ly tự tay cô cắm, ga trải giường là phẳng, căn phòng thơm mùi nước hoa hồng nhẹ nhàng và quyến rũ, một đĩa nhạc với bản nhạc tình yêu êm ái, 1 bàn ăn với những món ăn quê hương dưới nến. Chiếc váy ngủ được cô mua cách đây 1 tuần, cô đã chờ đợi đến ngày hôm nay để mặc nó. Cô đã sẵn sàng. Sẵn sàng hiến dâng tất cả cho người mình yêu.

Anh trở về nhà, trễ hơn mọi lần. Cô chạy ra đón anh, với suy nghĩ anh sẽ thật bất ngờ và ngạc nhiên, sẽ vui lắm đây.

- Anh đã về rồi đó à? – Cô ân cần đưa tay giúp anh cởi chiếc áo khoác ngoài.
- Cô tránh ra đi! – Anh gạt tay cô, tiến lại chiếc bàn nơi phòng khách, ngồi xuống.
- Có chuyện gì vậy anh? – Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện và hỏi trong sự lo lắng.
- Tấm ảnh này là thế nào? – Anh rút từ trong túi áo ra bức ảnh chụp cô và mẹ năm cô vừa đỗ đại học, khuôn mặt rạng rỡ và hạnh phúc bên người mẹ tưởng như chung thuỷ với chồng và yêu thương con.
- Tại sao anh lại có nó?
- Điều đó ko quan trọng, quan trọng là cô và người đàn bà này có quan hệ gì?

Nhật Linh nhắm mắt, những giọt nước mắt đc đà chảy dài.
- Là mẹ em!
- Điều đó là sự thật sao? Nực cười, nược cười quá! Đứa con gái của kẻ thù lại là người con gái mà tôi tin yêu trong suốt những ngày tháng qua ư? Mẹ cô, chính người đàn bà xấu xa ấy đã cướp đi hạnh phúc của gia đình tôi, giết chết mẹ tôi. Cô biết ko! Người đàn bà đã dùng tiền để mua chuộc, để cám dỗ ba tôi, để ông ta sẵn sàng đuổi vợ ra khỏi nhà để làm tình với con người bì ổi và xấu xa đó. Cô có biết, là vì mẹ cô, tất cả là do mẹ cô, mẹ tôi đã uất ức quá mà phải nhảy cầu tự tử ko? Tôi đã ko kịp trở về nước để gặp mặt mẹ tôi lần cuối. Tôi hận các người. Hận mẹ cô và hận cả người ba đáng nguyền rủa của tôi. Còn cô, cô có quyền gì mà lại xuất hiện trong cuộc đời tôi, đứa con gái của kẻ thù mà tôi hận suốt đời? Làm sao tôi có thể yêu thương đứa con của kẻ thù mình chứ?

Anh gào lên, mỗi lúc một to. Còn cô, cô chỉ biết khóc. Hoá ra là vậy. Đó là lí do tại sao anh từng nói với cô anh mồ côi khi 23 tuổi.

- Cô hãy thu dọn đồ và rời khỏi nhà tôi ngay trước lúc tôi trở về. – Anh ra lệnh và đứng dậy rời khỏi nhà. Nhật Linh đau đớn, mọi nỗi đau lại trở về nguyên vẹn như chưa từng được anh xoa dịu và làm lành. Cô khóc, khóc trong nỗi đau nghẹn ngào, nỗi đau mà ko thể lên tiếng bảo vệ cho bản thân, cho tình yêu của chính mình. Anh đi rồi, anh đã bỏ mặc cô với điều mà anh nghĩ cô cũng là kẻ có lỗi hay chí ít là kẻ ko xứng đáng có quyền xuất hiện trong cuộc đời anh.

Anh trở về nhà khi căn nhà lại trở nên yên tĩnh và vắng lặng như những ngày chưa có người con gái đó xuất hiện, sau một đêm say khướt với mem rượu và lốc cạn những nỗi đau. Căn nhà như hoang vắng và chứa chất đầy sự trống trải, đau thương. Anh bước lên phòng ngủ, căn phòng với ngập tràn hương hoa hồng, với bình hoa ly vẫn còn tươi màu và đầy sức sống, tấm ga trải giường với những cánh hoa hồng kết hình trái tim, bàn ăn dưới nến với thức ăn đă nguội ngắt. Tấm phong thư đặt trên bàn, gửi anh.

“ Anh à, hôm nay em đã chuẩn bị tất cả mọi thứ với tình yêu đang cháy trong mình. Em cứ nghĩ rằng hôm nay sẽ là ngày đẹp nhất của đôi ta, ngày em muốn hiến dâng anh tất cả. Em đã mua chiếc váy ngủ với niềm tin và hạnh phúc em sẽ là người con gái đẹp nhất hôm nay. Nhưng rồi, mọi thứ đã bị dập nát ko thương tiếc. Và anh biết ko, anh đã tự tay dập nát nó đấy!

Từ trước đến giờ mình luôn tâm sự với nhau đủ điều nhưng quá khứ của cả hai thì chưa một lần anh hay em chịu mở lòng. Và cả hôm nay anh cũng ko cho em cơ hội để nói hay chí ít cũng để biện minh cho bản thân mình. Anh có quá khứ và cả nỗi đau. Em cũng vậy, thật ngốc khi cứ giữ khư khư chúng bên mình. Em cứ tưởng anh đã giúp em xoa dịu và xoá nhoà đi vết thương cả về thể xác lẫn tinh thần, vết thương mà em nghĩ sẽ chẳng bao giờ lành. Em chưa từng kể với anh kẻ đã gây ra tội lỗi, kẻ đã cướp đi tất cả của em, cướp mẹ và đau đớn hơn là cướp đi đời con gái của em ngay trước cánh cửa phòng tắm, đau đớn, nhơ nhuốc, nhục nhã khi kẻ đó lại là người mà mẹ em tin yêu hơn cả đứa con mình, và chẳng ai khác là ba đẻ của anh đấy. Và phải chăng, em cũng phải giống anh, hận người đàn ông ấy, và phải hận cả đứa con trai của ông ta nữa ư? Sai lầm và bi kịch lớn quá anh à, em và anh đâu có tội lỗi gì, tại sao lại bắt chúng ta phải chịu trách nhiệm chỉ bởi vì chúng ta là con của những kẻ có tội.

Những ngày tháng qua, chúng ta sống trong tình yêu, trong hạnh phúc và cái gọi là tổ ấm gia đình mà cả anh và em đều đã từng bị tước mất. Điều đó, hạnh phúc đó, tình yêu đó ko đủ để xoá nhoà đi vết thương lòng và sự hận thù trong anh?

Anh à, giữa tình yêu và hận thù anh chọn cái nào?”

Anh gục xuống bàn và bắt đầu khóc.
Một tiếng.
Hai tiếng.
Ba tiếng.
Anh với chiếc điện thoại và ấn số… "Vợ yêu"! (Caycodai)




**** Mỗi một lần post cỏ sẽ post một truyện trong tuyển tập. Hy vọng sẽ nhận đc sự ủng hộ cũng như sự nhận xét từ phía tất cả mọi người, những người bạn yêu quý của cỏ!***
___________________________________________

2: Thiên thần là em! - Tuyển tập truyện ngắn: "Thiên thần là em!" (Caycodai)

Từ nhỏ tôi đã là một con bé ngốc nghếch, ít nói, nhút nhát và luôn phải chịu thua thiệt. Trong các trò chơi, nếu chơi trò công chúa và hoàng tử,thì tôi sẽ là con bé người hầu, nếu chơi trò cô dâu chú rể, thì tôi sẽ là người phải cầm váy cô dâu, còn nếu chơi trò bác sĩ và bệnh nhân, thì tôi luôn là cô trợ lí “đứng xem” và cũng luôn là người phải dọn dẹp đống đồ chơi ấy trong khi tôi gần như ko có dịp để đc chạm vào chúng, đơn giản, tôi là trợ lí, ko phải bác sĩ, cũng chẳng phải bệnh nhân… Tôi luôn thiệt thòi thế nhưng ko bao giờ tôi phản ứng, gần như chấp nhận và im lặng là bản năng của tôi.

Tôi ko có một người bạn con trai nào trong suốt năm tháng là học trò. Có lẽ vì tôi trầm lặng, ko cá tính, đôi khi quá nhàm chán và lại chẳng xinh đẹp gì để ít nhất một tên con trai bình thường để ý hay muốn kết bạn với tôi. Đến khi là sinh viên đại học, tôi có quen một người bạn ngồi cùng bàn, là con trai. Anh ấy hơn tôi hai tuổi và trượt đại học hai lần, mặc dù anh học rất khá, lại thông minh, có lẽ vì anh quá mải chơi và thích bay nhảy. Anh là một anh chàng có khuôn mặt điển trai, vóc dáng cao và lại có giọng hát hay. Chính vì thế, anh dễ dàng chiếm lấy, giam cầm và làm tan nát ko biết bao nhiêu trái tim con gái. Có lẽ anh là một chàng trai đẹp về ngoại hình nhưng khốn nạn về bản chất bên trong. Anh tán gái, chén gái và đá gái còn thường xuyên và đều đặn hơn cả việc ăn cơm 3 bữa của mình. Anh ngủ với gái như một ân huệ và đá gái ngay sau khi có đc cái màng trinh mỏng manh. Anh có nhiều gái nhưng anh chưa yêu một ai, chưa hề. Và tôi biết điều đó!

Anh quen tôi và coi tôi là một người bạn thân, bạn thân thật sự. Anh chọn tôi, có lẽ vì tôi là đứa con gái có thể lặng yên hàng giờ lắng nghe hết những chiến tích tình trường hay những tâm sự của anh mà chẳng bao giờ nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ hay khinh bỉ. Hay cũng có thể vì tôi là đứa con gái mà 1, 2 giờ đêm anh có thể gọi ra để tâm sự, kể nể và trút bỏ mọi phiềm muội, rắc rối mà anh gặp phải trong những cuộc tình của mình và gục trên vai tôi trong hơi men nồng nặc khắp người. Anh cứ thế, bình yên trên vai tôi tới sáng và lại trở lại với cuộc sống nhộn nhịp, đểu cá và khốn nạn của mình.

Anh, bề ngoài là một thằng con trai quyến rũ, mạnh mẽ đầy hấp dẫn, thằng con trai đốn mạc phá hoại ko biết bao nhiêu đời con gái, thằng con trai mà ko biết bao nhiêu người con gái phải yêu và phải hận. Nhưng đó chỉ là vỏ bọc cho một con người yếu đuối, thiếu thốn tình cảm, muốn chà đạp lên cuộc sống như một cách lẩn trốn thực tại. Khi con người ta rơi vào thế giới chỉ có tiền, sự cô đơn và lạc lõng, người ta vẫn thường tự đưa đẩy mình đến một con đường chẳng mấy tốt đẹp hay sáng sủa gì. Có thể đếm ko hết những người tình của anh, nhưng những người bạn thật sự thì chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, và có khi chỉ có mình tôi là người bạn thân thật sự của anh!

Tôi yêu anh, ko biết từ khi nào! Có lẽ vì những cái gục đầu trên vai tôi trong những cơn say và ngủ trong sự bình yên. Tôi yêu anh, yêu rất nhiều! Yêu đơn phương và thầm lặng như chính con người tôi. Cho dù tôi biết với anh, tôi chỉ là một người bạn thân ko hơn ko kém. Cho dù tôi biết anh đã đến với bao nhiêu người con gái khác. Nhưng anh chưa hề yêu, một ai trong số đó. Và tôi sẽ chờ đợi, chờ đợi, chỉ cần cuối con đường tôi là người anh chọn. Người ta vẫn bảo tôi ngốc nghếch mà.

Mấy tháng gần đây, anh tâm sự với tôi nhiều hơn và chủ đề chỉ xoay quanh một cô gái mà anh gọi là "thiên thần". Thiên thần đẹp lắm! Anh bảo thế. Thiên thần trong sáng và sạch. Còn anh thì bẩn. Anh có thể lại gần thiên thần nhưng ko bao giờ có thể chạm vào cô ấy. Vì anh sợ, sợ làm tổn thương thiên thần, sợ làm vấy bẩn sang thiên thần, và sợ mình ko xứng với thiên thần. Tôi biết anh đã yêu, yêu thật sự người con gái ấy! Anh hát cho tôi nghe rất nhiều, những bài hát mà anh muốn hát cho thiên thần nghe. Anh bảo anh chỉ hát cho những người bạn thân và người mà anh yêu thôi. Tôi đc nghe anh hát, nhưng chỉ với tư cách là một người bạn thân.

Tôi đã khóc rất nhiều, rất nhiều đêm khi biết anh đã yêu. Trước kia anh là một thằng con trai sở khanh và b́ì ổi, nhưng tôi vẫn yêu anh vì tôi biết anh chưa yêu một ai. Còn giờ đây, anh là một thằng con trai biết lo sợ trước một người con gái, biết sợ làm cô ta tổn thương, biết nhận ra mình xấu xa và bẩn thỉu để sợ làm vấy bẩn sang người con gái mà anh yêu, thì tôi chẳng còn lí do gì để tiếp tục yêu anh, người đàn ông mãi mãi ko bao giờ thuộc về tôi.

Có những lúc tôi vẫn tự hỏi bản thân: Ḿnh có tham lam quá ko? Tôi đã có anh theo một cách riêng, một cách ko phải là người tình nhưng tôi vẫn có anh như một người bạn, vẫn đc làm bờ vai cho anh gục đầu mỗi khi say, vẫn đc là người duy nhất anh có thể bộc bạch và sẻ chia mọi nỗi lòng một cách ko ngần ngại, vẫn đc là người duy nhất hiểu anh nhất! Người ta vẫn bảo yêu là cho đi mà ko cần nhận lại mà! Nhưng tôi đã quyết định ra đi!

Bốn năm học đại học đã kết thúc, cũng đồng nghĩa với bốn năm tôi yêu trong sự lặng câm, âm thầm và đớn đau. Tôi quyết định đi du học bên Mĩ, tôi có một người dì ở bên đó. Khi người ta ko thể đối mặt với thực tại người ta vẫn luôn chọn cách lẩn trốn và bỏ chạy… thật xa. Yêu một người đã khó, từ bỏ người mà mình yêu còn khó hơn. Nhưng tôi đã chọn cách bóp nghẹt trái tim mình, đơn giản tôi ko thể tiếp tục một tình yêu ko có hồi kết hay cái hồi kết ấy là một tấm bi kịch với tôi, đau thương và đầy nước mắt!

Trước ngày bay một ngày, tôi mới quyết định báo cho anh. Tôi hẹn gặp anh, thật ko may, anh lại say. Vẫn như thói quen, chúng tôi ngồi chung một bàn nhưng luôn là ngồi cạnh chứ ko hề đối diện. Vẫn là cách để anh có thể thoả sức tâm sự, thoả sức nói rồi gục đầu trên vai tôi dễ dàng, nhưng lần này tôi thấy anh khóc. Lần đầu tiên.

- Cậu có nghĩ là tớ nên từ bỏ cô ấy ko?

Tôi lặng im. Làm sao tôi có thể trả lời hay đưa ra một lời khuyên, bảo anh phải giữ lấy, đừng để tuột mất tình yêu của mình được chứ, khi ngay chính bản thân tôi đã quyết từ bỏ tình yêu của mình.

- Hãy làm theo những gì trái tim cậu mách bảo!

Anh ấy cười.

- Ừ. Nhất định. Trái tim tớ đang yêu!

Anh ấy lại gục đầu lên vai tôi và ngủ. Tôi khóc. Tôi đã chưa kịp cả nói lời tạm biệt với anh ấy. Tôi đưa anh ấy trở về nhà. Căn nhà chỉ có mình anh ấy, to rộng nhưng vắng lặng và cô đơn, đầy đủ tiện nghi nhưng thiếu thốn tiếng người. Tôi đặt anh xuống giường. Ngắm nhìn anh. Nước mắt tôi rơi. Tôi khóc nấc lên thành tiếng. Người con trai tôi yêu ở ngay trước mắt tôi nhưng mãi mãi tôi ko bao giờ có thể chạm vào. Tôi đưa tay chạm vào khuôn mặt anh. Nhẹ nhàng. Lần đầu tiên tôi dám làm điều mà trc kia dù rất muốn tôi cũng ko dám. Đôi mắt, sống mũi, làn môi. Tất cả đều quá đỗi khát khao với tôi. Tôi muốn đc có anh, bên anh và yêu anh.

Bất chợt, anh nắm chặt lấy bàn tay tôi, đôi mắt lim dim của một kẻ say rượu.

- Thiên thần!

Anh kéo tôi nằm sát bên mình, hôn lên mắt tôi, mặt tôi và lan xuống cổ. Anh cởi áo và hôn lên bờ ngực tôi. Hơi thở của anh phả vào da thịt tôi. Tôi là một đứa con gái hiền lành và nhút nhát, nhưng tôi vẫn có thể đủ sức để đấy người anh ra khỏi người tôi. Nhưng… tôi vẫn để yên. Tôi nhắm mắt, những giọt nước mắt lại lăn dài, ướt đẫm bờ mi. Tôi đă chấp nhận trao cho anh tất cả, tình yêu của tôi, trái tim tôi và thân thể tôi trước khi tôi phải rời xa anh mãi mãi.

Tôi biết mình thật ngốc nghếch và ngu xuẩn. Tôi biết khi yêu cũng cần phải có lí trí. Tôi biết người mà anh đang ngủ ko phải tôi mà là thiên thân. “Thiên thần”. Sao anh cứ mãi gọi tên người con gái ấy? Sao anh ko gọi tên em dù chỉ 1 lần? Em yêu anh, yêu quá nhiều, nhưng chưa một lần em dám nói và anh chẳng bao giờ cho em cơ hội. Tình bạn thân, tình yêu có lẽ em sẽ chôn vùi từ đây. Em yêu anh, hiến dâng tất cả cho một tình yêu. Cho đi và ko nhận lại! Em ngốc phải ko anh?

Ngắm nhìn anh lần cuối. Cám ơn anh đã cho em biết cảm giác được yêu dù chỉ là một sự nhầm lẫn hay thay thế đầy xót xa. Hãy yêu và sống vì tình yêu của mình, đừng bỏ cuộc hay trốn chạy nó như em nhé!

Tôi mặc áo, với túi sách lấy điện thoại. Tôi đã ko kịp nói lời chia tay với anh. Có lẽ ngày mai, khi tôi đã ngồi trên máy bay, bay về một miền đất xa lạ, thiếu vắng anh, thì anh mới nghe đc lời tạm biệt của tôi. Tôi ấn số gọi anh. Chiếc điện thoại anh rung, báo hiệu số gọi đến. Tôi giật mình.

“Thiên thần đang gọi”. (Caycodai)

________________________________________________
3. Đồ ngốc! Sao mà em ngốc thế? - Tuyển tập truyện ngắn: "Thiên thần là em!" (caycodai)


Nó, một con bé nhà quê nhất, ngu ngốc nhất mà tôi từng biết. Sinh ra đã mồ côi cha mẹ, sống ở một miền quê nghèo, hẻo lánh và đầy hủ tục cùng với người bà nội cũng hủ tục ko kém. Nó lớn lên, đc học hết lớp 9, rồi phải nghỉ học ở nhà phụ bà. 18 tuổi, nó phải lựa chọn giữa việc hoặc lấy chồng hoặc là theo các chị lên thành phố kiếm việc làm. Nó đã lựa chọn việc thứ 2. Nó lên thành phố và may mắn thay nó đc nhận vào làm giúp việc ở nhà tôi. Mẹ tôi vẫn thế, vẫn cái bản tính hay thương người, chứ loại nó thì ai mà có thể nhận vào làm giúp việc cho một gia đình thành phố lại khá giả, dư dật như nhà tôi đc chứ. Nó ngốc nghếch, lại mù tịt về những vật dụng gia đình và những máy móc hiện đại khác trong nhà tôi. Phải mất nguyên một tháng nó mới làm quen đc hết với những thứ đó. Tôi thấy nó chẳng đc cái điểm gì ngoài chịu khó lau chùi nhà cửa.

Bố mẹ tôi thừơng xuyên đi công tác, ít thì 1, 2 tuần, nhiều thì đôi tháng, thành ra nhà chỉ có mỗi mình tôi và nó. Mà chính xác là từ ngày nó đến tôi chăm chỉ ở nhà nhiều hơn.

Trong mắt tôi, những ngày đầu nó đến, nó chẳng có gì ấn tượng ngoài mái tóc đen dài tới gót chân, còn đâu thì nó vừa xấu, vừa gầy, quần áo nó mặc thì tôi thực sự ko hiểu sao nó có thể mặc cái đống đáng làm rẻ lau ấy lên người chứ. Nó ngu lắm. Tôi thấy thế khi mẹ tôi đã mua cho nó mấy bộ quần áo mới, thế mà nó ko mặc, đem bọc túi bóng rồi cất kĩ tận đáy hòm. Nó muốn để dành mang về quê. Con bé ngu ngốc!

Tôi thực tình chả buồn để ý đến nó đâu nhưng rồi chỉ vài tháng trôi qua, chẳng biết có phải ở nhà tôi sung sướng hơn ở dưới quê ko mà nó thay đổi trông thấy. Nó béo hẳn lên, trông người đầy đặn, có da có thịt, nó trắng một cách hồng hào, khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo ko một chút son phấn hiện ra ngày một rõ nét, cứ như là từng giờ từng phút nó xinh ra vậy. Mấy lần nó lau nhà, tôi để ý thấy bầu ngực nó phổng phao sau lớp áo đã xỉn màu, dù ko hở ra nhưng tôi biết chắc là nó cũng sẽ rất trắng và mịn như làn da của nó.

Tôi đang điên tiết ko tìm thấy chiếc áo cánh mà cô nàng tôi đang hẹn hò mới tặng hôm sinh nhật đâu cả. Tôi gọi ầm nó lên, mãi mới thấy nó trả lời, hoá ra nó đang tắm. Đáng nhẽ ra cũng chả có chuyện gì đâu, nếu như con bé này ko ngu ngốc và nhà quê đến thế. Nó cứ đinh ninh mình đứng trong nhà tắm, cửa đã khoá chặt thì chẳng ai có thể nhìn thấy gì mà ko biết rằng, cửa phòng tắm nhà tôi là loại cửa đứng xa thì ko sao chứ đứng gần, mà áp sát vào thế kia thì như “phơi” ra cho người ta xem. Nó cứ đứng sát cửa trình bày, năn nỉ tôi mặc cái áo khác vì cái áo đó nó chót làm bẩn nên đem đi giặt rồi. Trong khi đó thì mắt tôi ko thể ko dán vào cái cơ thể lồ lộ hiện ra sau lớp kính cửa nhà tắm kia. Những đường cong uốn nét rõ ràng, hai trái đào to vừa phải cân đối với cơ thể đi cùng là hai núm cau se nhỏ, dù hơi mờ và khó nhìn nhưng tôi vẫn nhận ra, phần dưới cơ thể nó thì với đôi giò thẳng tắp, khá dài, lớp lông đen hiện rõ một vùng tam giác đầy bí ẩn. Tôi phải công nhận là nhìn cơ thể nó đẹp! Và lúc đó trong đầu tôi đã nảy ra một ý định: Lôi nó vào trò chơi của tôi!

Một ngày sau chuyện cánh cửa phòng tắm, vẫn như bao ngày bố mẹ tôi đi công tác khác, nó lau nhà còn tôi ngồi xem ti vi.

- Này nhóc, ở dưới quê yêu anh chàng nào chưa?
- Dạ?... À, chưa ạ! - Nó cười ngượng nghịu.
- Lớn thế mà chưa yêu ai sao?
- Bà em cứ bắt em lấy chồng, nhưng em sợ lắm, cứ con trai mà lại gần em là… em chạy. Hì. – Nó cười, để lộ hàm răng trắng đều.
- Thế thì bao giờ mới lấy được chồng chứ! Mà ko lấy chồng ý sau này sẽ khổ đấy!
- Bà em cũng bảo thế, bà bảo “Mày mà ko lấy chồng, thì tao đuổi mày ra khỏi nhà, ko nuôi bá cô mày mãi đâu!”. Em sợ lắm, nhưng em còn sợ đàn ông hơn.
- Hề hề, thế có sợ anh ko? Hề hề. - Tôi cười đưa mắt nhìn nó, dọ̀ hỏi.
- Dạ ko! – Tôi cười thầm trong bụng.
- Sao lại ko?
- Em cũng ko biết!
- Ừ, vì anh là người tốt mà!
- Cả nhà anh là người tốt! – Nó khẳng định chắc nịch.

- Này. – Tôi đứng dậy, gỡ cây chổi lau nhà trên tay nó xuống, kéo nó ngồi xuống ghế, cạnh tôi. – Thế em sợ con trai thật à?
- Vâng.
- Chắc tại em nhát quá, phải học cách giao tiếp và làm quen với con trai đi, ko sau này mà ko lấy chồng lại khổ bà em ra.
- Học? Bằng cách nào ạ?
- Thế có muốn anh dạy ko?
- Thật ạ?
- Ừ.
- Anh… anh có lấy tiền của em ko? – Nó rụt rè.
- Điên à? Anh quý em nên muốn dạy em thôi. Ngốc quá! Thế có muốn học ko?
-… - Nó ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu cái rộp. – Có ạ! – Tôi hả hê trong lòng, âm mưu của tôi sắp thành công rồi.
- Nhưng phải hứa là sẽ nghe theo tất cả những gì anh nói cơ, thầy giáo nói học sinh phải nghe mà.
- Vâng, ngày trước đi học em sợ thầy giáo lắm.
- Ừ, thế hứa nhé!
- Vâng!... Cám ơn anh!
- À khỏi! – Tôi đắc chí, “con nai vàng ngơ ngác” đã sập bẫy tôi rồi!

Tôi bắt đầu thực hiện âm mưu của mình. Buổi tối đợi nó rửa bát xong, tôi bước lại gần nó.

- Thế nào muốn học cách ko sợ con trai chưa?
- Dạ, bây giờ luôn ạ?
- Ừ. Ra phòng khách anh dạy, nhanh lên, anh ko có nhiều thời gian đâu, có lẽ thỉnh thoảng lắm mới dạy đc em đấy!

Tôi kéo nó ngồi xuống ghế.
- Bài đầu tiên phải hiểu biết về khái niệm con trai. Ê hèm. – Tôi hắng giọng. – Con trai là người bạn tốt của con gái, 1 nửa trái đất này là con gái thì 1 nửa còn lại kia là con trai. Và muốn biết con trai là thế nào thì em cần phải cảm nhận. Nào! – Tôi chìa tay ra trước mặt nó. - Đưa tay em đây!
- Để làm gì ạ?
- Ngốc quá, anh hy sinh cho em cảm nhận con trai là thế nào đấy. Cầm lấy tay anh chứ sao?
- Cầm… cầm tay anh á? - Nó giật nảy mình.

- Ừ.
- Ko đc! – Nó hoảng hốt. – Bà em bảo cầm tay con trai là sẽ có thai!
- Cái gì? Bà em điên à? - Lần này đến lượt tôi phải giật mình hoảng hốt. – Trời đất, sao trên đời còn có người cổ hủ như bà em và em thế này! – Tôi đưa mắt nhìn thẳng vào mắt nó, ra điều giảng giải. - Muốn có thai thì tinh trùng phải gặp trứng.
- Dạ? Tinh trùng? Trứng?
- Ừ.
- Em ko hiểu tinh trùng là gì?
- Ôí trời. – Tôi nóng mặt. Con bé này đúng là đại ngốc, kém hiểu biết, mù văn hoá giới tính. – Có nghĩa là dương vật phải gặp âm đạo mới có em bé đc!
- Sao anh toàn dừng từ khó hiểu thế? Dương vật, âm đạo là gì ạ?

Tôi nuốt nước bọt ừng ực cố xua đi cơn ngán ngẩm của mình.
- Thôi đc rồi, đơn giản là thế này, cầm tay thì ko thể mang thai đc, phải là hai người cùng ngủ với nhau, ngủ với nhau, hiểu ko?
- Ngủ với nhau ạ? – Nó gật đầu. – Em hiểu rồi!
- Tốt! Vậy giờ cầm tay anh đc chưa? Tin anh đi! Đảm bảo ko có thai đâu! – Nó rụt rè, đôi chút sợ hãi lộ rõ trên khuôn mặt nó.
- Cầm đi, ko sao đâu! Em phải làm quen dần đi, đây mới là bài học sơ đẳng thôi đấy! Nhanh lên ko anh đổi ý ko làm vật mẫu cho em cảm nhận bây giờ.

Nó đưa tay, run run, mãi mới chạm đến tay tôi, chơi vơi mỗi 1 đầu ngón giữa, nó ko dám đặt cả bàn vào tay tôi. Tôi đưa tay nắm lấy tay nó. Nó giật mình, ngồi thụt lùi về phía sau, tay cố gắng rút khỏi lòng bàn tay tôi. Tôi nhẹ nhàng chấn tĩnh nó.

- Bình tĩnh nào! Từ từ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận sự ấm áp từ tay anh đi! Đừng sợ, cứ làm như anh bảo!

Nó bắt đầu nghe lời, nhắm mắt, thả lỏng cơ thể, cứ để yên bàn tay mình trong tay tôi. Nắm bàn tay nó trong tay, cảm giác bàn tay con gái hiện rõ trong tôi, tay nó ko mềm như tay những đứa con gái thành phố khác mà tôi từng được nắm, nhưng tay nó có cái gì đó khá lạ, tôi nắm chặt lấy bàn tay nó, tôi chẳng biết nó có cảm nhận đc sự ấm áp từ tay tôi như lời tôi bảo ko, nhưng tôi thì cảm nhận rõ cái ấm áp lạ thường cũng như cơ thể hơi run run của nó trước mặt mình. Tôi đưa mắt nhìn nó, nó nhắm mắt, cứ như là đang ngủ vậy, đôi lông mày cong ko chút tỉa tót, cặp lông mi rất dài, lại cong, mái tóc dài buộc gọn đằng sau. Da mặt nó căng mịn, hồng hào, đôi môi nhỏ nhắn, khép hờ, ko đỏ chót như mấy nàng của tôi mà chỉ hồng nhẹ tự nhiên, nó có biết gì đến son phấn đâu. Trông nó thật hiền, thật đẹp.

Chiêu đầu tiên của tôi đã thành công. Hôm sau đang nghe nhạc, bỗng nó rụt rè lại gần tôi, tôi mắt lim dim như giả vờ nghe nhạc ko nhìn thấy gì. Nó cứ đứng mãi, cứ định nói gì rồi lại thôi.

- Có chuyện gì thế?
- Dạ? À ko… ko có gì ạ!
- Rõ ràng là có gì muốn nói với anh mà! – Tôi nhẹ nhàng. Nó có vẻ an tâm hơn.
- Anh này… em… em muốn… Anh có thể cho em cầm tay 1 lần nữa ko ạ! – Nó nói như sợ ai tranh cướp mất lời. Nói xong đứng thở, nhìn tôi.
- À… - Tôi cười, kéo nó ngồi xuống cạnh mình. - Tưởng gì, cái đó thì dễ thôi. - Tôi đưa tay ra trước mặt nó. – Đây!

Nó vẫn cái rụt rè, e sợ nhưng lần này nó nắm hết cả bàn tay tôi, rồi đúng như cách tôi đã từng chỉ bảo, nó khẽ nhắm mắt, thả lỏng cơ thể và cảm nhận bàn tay tôi. Nó ngồi cạnh tôi, tay phải nó nắm lấy tai trái tôi, cứ thế nó nhắm mắt và ngủ gục trên vai tôi lúc nào, bàn tay vẫn nắm chặt tay tôi. Mùi bồ kết trên tóc con bé thoảng vào mũi tôi thơm nhè nhẹ. Đã lâu lắm rồi tôi chưa từng đc ngửi mùi này từ khi nội tôi mất. Con gái bây giờ mấy ai còn dùng bồ kết gội đầu nữa, nếu có cũng đều chiết xuất thành dầu gội cả. Còn nó, tôi biết vẫn nguyên quả bồ kết nó mang từ tận quê lên. Tôi cứ thế, hít hà cái hương bồ kết nhè nhẹ mà cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào ko hay. Lần đầu tiên ngủ bên một cô nàng mà tôi ko rờ roạng hay có những ý nghĩ gì về dục vọng cả. Một giấc ngủ bình yên, dễ chịu, nhẹ nhàng và sâu giấc.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA...! - Tiếng con bé la lớn gần như muốn thủng màng nhỉ của tôi. Tôi giật mình, tỉnh giấc. Con nhỏ mặt biến sắc. Nó lấy hết sức gỡ tay tôi ra khỏi người nó. Hoá ra trong lúc ngủ, tôi quàng tay ôm nó lúc nào ko hay. Cả tôi và nó đều ôm nhau dựa vào ghế mà ngủ ngon lành. Rồi như một đứa con nít. Nó ôm mặt khóc tức tưởi.

- Em làm sao thế? - Tôi lo lắng đưa tay kéo người nó lại. Nó ngước đôi mắt đẫm lệ lên nhìn tôi, rồi nức nở.
- Vậy là em đã ngủ với anh rồi! Em đã là đứa con gái hư hỏng, chưa có chồng mà đã có thai rồi! - Nó chợt khóc rống lên, nức nở, thút thít. Còn tôi thì ko thể nhịn cười nổi. - Anh! Sao anh lại cười?... Híc... Em đáng cười lắm sao?... Em đã ngủ với anh rồi đó!... Em ko biết đâu! Huhu... Rồi bà sẽ đập chết em... Cả cha mẹ anh nữa. Em phải làm sao bây giờ?...
- Nghe anh này, anh và em ngủ thế này chưa có thai đc. Biết chưa. Đây chỉ là ngủ bình thường thôi, còn muốn có em bé thì phải ngủ theo cách khác. Còn cách gì bữa nào đó anh giảng giải cho mà biết! Ngốc lắm!
- Ý anh là em... chưa có thai?
- Ừ.
- Anh nói thật chứ?
- Ko tin anh à?
- Híc... có!
- Thôi lau nước mắt đi rồi vào nấu cơm. Anh đói lắm rồi!
- Híc... vâng. - Nó lau nước mắt, lững thững đứng dậy đi vào bếp. Nhìn dáng bộ con bé mà tôi cứ phải bấm bụng cười. Cái con nhỏ này đúng là tôi phải chỉ dạy nó nhiều thôi. Ngốc quá đi mất!

Sau bước 1 thành công rực rỡ. Tôi tiếp tục chuyển sang bước thứ 2.

- Bài học thứ hai là học cảm nhận nhịp đập của trái tim con trai.
- Cảm nhận nhịp đập trái tim để làm gì ạ?
- Em đúng là ngốc. Em phải biết xem trái tim con trai nói gì chứ, phải xem nó mạnh mẽ, đập rộn ràng hay là loạn nhịp, đập thình thịch, hay lại dửng dưng trước em. Để em biết đối phương có tình cảm thế nào với mình chứ?
- Vậy làm sao biết họ có tình cảm gì ạ?
- Nếu đập mạnh mẽ, rộn ràng có nghĩa là họ đang yêu và cũng biết rằng em yêu họ. Đấy là cảm giác hạnh phúc và họ đang yêu em nồng cháy. Nếu đập loạn nhịp, đập thình thịch, có nghĩa là họ run rẩy, họ lo sợ trước em điều gì đó, có thể họ cũng ko tự tin trước tình yêu của họ dành cho em hoặc ngược lại. Còn nếu họ đập bình thường, thản nhiên thì có lẽ với em họ dửng dưng như ko.

Nó chăm chú như nhuốt từng lời của tôi.
- Nào, giờ ôm anh đc chưa? - Tôi giang rộng hay tay mình ra. Nó cười.
- Dạ được!

Nó nằm gọn trong tay tôi, mái đầu áp vào bờ ngực tôi, hai tay nó lọt thỏm trong người tôi chứ ko đưa tay ra ôm tôi. Hơi thở nó phả và da thịt tôi, nóng bỏng. Cơ thể nó như truyền nhiệt sang tôi. Tôi ôm trọn nó, siết chặt, cảm nhận da thịt nó qua lớp áo cũ kĩ. Mùi thơm nhè nhẹ toả ra, chẳng phải nước hoa hay bất kì thứ gì xa xỉ ngoài hương bồ kết và cả mùi cơ thể con gái của nó.

- Tối nay ko cần phải nấu cơm, anh đưa em đi dự tiệc sinh nhật cùng anh.
- Dạ? Đi cùng anh ạ?

Tôi lái xe đưa con bé đến salon làm đầu và trang điểm, chọn cho con bé một bộ váy dự tiệc. Dẫu biết là con bé đẹp nhưng tôi vẫn phải giật mình khi nó đứng trước mặt tôi. Con bé nhà quê mà tôi từng biết biến đâu mất tiêu, mà thay vào đó là một cô nàng đẹp như bước từ thiên đường tiên nữ xuống. Chiếc váy trắng bó sát lấy đường eo nó, cổ khoét rộng để lộ rõ bờ ngực trắng ngần, phổng phao, căng tròn, đôi chân nó như đc tôn lên vẻ đẹp với đôi cao gót đính đá lấp lánh, mái tóc nó thẳng dài gần chạm gót, đen nhánh và mượt mà với chiếc kẹp đá hình bướm xinh xắn. Khuôn mặt nó trắng hồng với đôi mắt bồ câu và cặp lông mi cong vuốt. Đôi môi đỏ mọng nhìn mà chỉ muốn cắn một cái. Trông nó vừa nữ tính, vừa hấp dẫn, vừa nóng bỏng lại dịu dàng, đoan trang. Nhìn con bé, tôi đảm bảo lũ con trai bạn tôi sẽ phải phát thèm mà chảy nước miếng mất. Con bé có vẻ ngượng nghịu, nó cứ lấy tay che chỗ cổ áo quá trễ của mình. Tôi cười:

- Ko sao mà cô bé! Trông em đẹp lắm! Cứ tự nhiên đi!

Tôi nói quả ko sai. Vừa thấy con bé sánh bước bên tôi đi vào, cả lũ con trai đã ồ lên. Tôi cam đoan lúc đó, có khối thằng mắt còn sáng hơn đèn pha ô tô, miệng nuốt nước bọt ừng ực, biết đâu đấy còn đang "dựng cờ khởi nghĩa"! Còn mấy cô nàng khác thì nhìn con bé bằng ánh mắt soi mói, tôi biết thừa, bọn họ lại đang ghen tị ý mà. Con bé có vẻ sợ hãi, cứ lép sát người tôi. Nó lí nhí trong cuống họng.

- Anh ơi, em sợ!
- Hì, sợ gì. Ko ai ăn thịt em đâu. Có anh rồi mà. Toàn bạn anh cả. Yên tâm, họ sẽ thích em cho mà coi.

Tôi đưa nó ra chỗ đám chiến hữu của tôi. Thằng nào thằng đấy đều nhìn con bé xít xoa. Hỏi thăm, làm quen rối rít.
- Anh là Trung, em tên gì thế?
- Anh là Hà, em là người yêu mới của thằng Tuấn Bựa này à?
-...
- Ê, từ từ thôi chứ. Hỏi dồn dập thế ai mà trả lời đc. - Tôi quay sang nhìn con bé. Mặt nó đỏ ửng. Hình như những lúc nó ngại trông nó lại càng xinh. - Toàn bạn anh cả đấy. Em giới thiệu tên mình cho chúng nó đi. - Nó nhìn tôi, rồi ngoan ngoãn nghe lời.
- Dạ, em tên là Quyên. Bà em bảo là tên của con chim Đỗ Quyên gọi hè về. - Lũ bạn tôi bật cười, nhất là mấy đứa con gái. Chúng nó cười vì những lời nói hết sức quê mùa của con nhỏ. Con bé thấy vậy, mặt nó đỏ ửng. Nó lí nhí. - Em nói gì sai sao ạ? - Thằng Trung bạn tôi cười khằng khặc.

- À ko, chỉ có điều là em nói chuyện vui quá thôi!

Tôi có vẻ hơi nóng mặt và cũng thấy hơi quê trước lũ bạn. Từ trước đến giờ tôi nổi tiếng là thằng Tuấn Bựa có tài cua gái. Những nàng của tôi toàn là những em xinh đẹp, danh giá, hay chí ít cũng sành điệu dân chơi. Lũ bạn tôi sẽ cười khẩy vào mặt tôi khi biết con nhỏ là một đứa quê mùa hết sức nhưng sẽ tồi tệ hơn nữa khi chúng biết con bé là đứa giúp việc. Đang suy nghĩ mông lung, chợt...

- Thế em còn đi học hay làm gì rồi?
- Dạ em là giúp...

Tôi ko để con bé kịp nói hết câu đã vội tóm lấy cổ tay con bé lôi đi. Mặt tôi nóng ran, chưa lần nào tôi thấy xấu hổ với lũ bạn như lần này. Tôi điên tiết với con nhỏ. Mặc kệ nó kêu đau tôi vẫn cứ nắm chặt lấy tay nó, lôi ra ngoài, mở cửa xe đẩy nó vào và lái xe đi thẳng. Tôi lái xe với vận tốc cực lớn rồi dừng cái kít trước cổng nhà. Lúc này tôi mới quay sang nó. Bộ dạng nó vô cùng sợ hãi. Nó co rúm người lại.

- Em có bị điên ko? - Tôi gắt lên!
- Em...
- Em làm tôi xấu hổ quá đấy! Ai bắt em phải khai thật mình là một đứa giúp việc chứ? Em định làm tôi xấu mặt trước bạn bè phải ko?
- Em... Là giúp việc thì sao ạ? Nó xấu xa lắm sao? - Nước mắt nó lăn dài. Nó hướng đôi mắt đẫm lệ nhìn thẳng vào mắt tôi.
- Ko phải, nhưng...
- Em biết, vì em mà anh phải xấu hổ với bạn bè. Nhưng em đâu có muốn. Chính anh lôi em đi mà. Anh tưởng chiếc váy đẹp này có thể che đậy đc con người thật của em sao? Em ko bao giờ có thể trở thành thiên nga khi em chỉ là một con vịt xấu xí. Nhưng chưa bao giờ em thấy xấu hổ vì bản thân mình cả. Làm giúp việc thì sao chứ? Thì thấp hèn và nhục nhã lắm sao?... - Nó khóc. Tôi ko thể tin nó có thể nói với tôi những lời này. Chúng như cứa vào tâm can tôi. Đau.

Nó đưa tay quệt ngang mặt. Cổ tay nó tím bầm hằn vết nắm của tôi ban nãy. Tôi cầm lấy tay nó kéo lại về phía mình. Nhìn vết bầm tôi thấy có lỗi vô cùng.
- Em có đau lắm ko? - Nó lắc đầu cố rút tay ra khỏi tay tôi. - Yên nào. - Tôi khẽ gắt. Tôi nhẹ nhàng xoa vào chỗ bầm của nó. - Anh xin lỗi!
- Em ko sao đâu.
- Thế này mà còn bảo ko sao à?
- Hì... - Nó khịt mũi. - Thế này thì đã là gì. Ngày trước ở quê em ngã còn tím bầm cả người, trầy xước hết cả tay chân mà có sao đâu.
- Em đúng là ngốc! - Nó cười. Con bé đúng là đại ngốc. Mới mấy phút trước còn mít ướt thế mà giờ đã toe toét. Nhưng nhìn con bé cười tôi thấy nó trông thật đáng yêu. Con nhỏ đúng là khác hẳn với những cô nàng mà tôi từng biết. Nó hiền lành và thánh thiện quá.

Cả đêm tôi ko thể nào chợp mắt nổi. Tôi thấy cắn rứt lương tâm. Tôi dằn vặt bản thân và đang tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục trò chơi với con bé? Khó ngủ, tôi định xuống nhà lấy chút rượu uống cho dễ ngủ. Đi ngang qua phòng con bé, thấy cửa khép hờ, tôi đưa mắt ngó qua khe cửa. Dưới ánh đèn ngủ dịu êm, con bé ngủ ngon lành, hình như miệng còn đang mỉm cười. Có lẽ nó đang mơ một giấc mơ đẹp. Tự dưng tôi lại mong giấc mơ ấy đang hiện diện hình ảnh của tôi.

Tôi xuống nhà, rót rượu uống. Trong đầu tôi cứ hiện lên hình ảnh con bé mãi. Nụ cười của nó, vẻ nhút nhát của nó và đôi mắt đẫm lệ ban tối. Uống cạn chai rượu, tôi bước về phòng với hơi men nồng nặc. Lại đi ngang qua phòng nó, lần này tôi đẩy cửa bước vào. Ngồi xuống giường cạnh nó, tôi có thể ngắm nó gần hơn cả, rõ hơn cả. Nó trông đẹp y như nàng công chúa ngủ trong rừng mà tôi từng tưởng tượng khi nhỏ nội vẫn đọc truyện cổ tích cho nghe. Tôi cúi xuống khẽ đặt đôi môi mình lên làn môi nó. Môi nó mềm lắm. Tôi tham lam trao nó nụ hôn mãnh liệt. Nó mở mắt, trừng trừng nhìn tôi. Rồi nó hét lớn đẩy tôi ra khỏi người nó. Có lẽ cái đà đẩy của nó mạnh quá mà tôi văng ra khỏi giường ngã lăn xuống đất, đau điếng. Tôi nằm sõng soài trên đất. Nó bật điện rồi vội vàng lao tới đỡ tôi dậy. Có lẽ ngửi thấy men rượu khắp người tôi, nó biết tôi đã say. Nó đỡ tôi lên giường, môi tôi lại được dịp cọ vào làn da cổ nó, thơm một cách kì lạ. Nó định lấy chăn đắp cho tôi thì bỗng dưng bị cánh tay to khoẻ của tôi kéo mạnh xuống giường. Tôi thì thầm vào tai nó.

- Anh muốn dạy em, làm thế nào... để gần con trai nhất.

Tôi ôm trọn nó vào lòng, bắt đầu hôn khắp mặt, mũi nó, rồi lan xuống cổ. Tôi tham lam, nhưng hết sức nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo ngủ của nó. Dưới ánh đèn ngủ mờ ảo, tôi nhìn rõ bầu ngực lấp ló sau lớp áo con. Tôi khẽ hôn lên đó.

Buổi sáng, tôi tỉnh giấc, nó nằm gọn trong vòng tay tôi với tấm thân trần trắng trẻo, mịn màng. Tôi giật mình, đánh thức nó dậy. Con bé cuống cuồng tìm áo quần mặc vào. Mặt nó sợ hãi gần như tái mét, cắt ko được giọt máu nào. Tôi nhìn xuống tấm chăn ga giường. Giọt máu hồng trinh tiết tôi đã lấy đi của nó.

- Con bé Quyên dạo này lạ quá! Em thấy nó mặt mũi xanh xao, lại cứ nôn oẹ mãi. - Tôi giật mình khi từ trên tầng bước xuống thấy mẹ nói chuyện với bố.
- Em xem con bé nó làm sao, ko nó ốm ra thì khổ.

Tôi mặt mày tối sầm. Trong đầu tôi thoáng lên một linh cảm chẳng lành.

- Bộ em muốn giữ nó chắc? Em phải phá nó đi chứ giữ lại chỉ khổ anh và em thôi!
- Nhưng nó ko có tội! - Con bé đôi mắt ngấn lệ, nhìn tôi khẩn khoản.
- Ko! Anh đã bảo phá là phá! Ngày mai anh sẽ đưa em đi! - Nó chết lặng, tay nắm chặt vào bụng, đứng nhìn tôi quay bước lên tầng.

Tôi thay quần áo xong xuôi mà vẫn chưa thấy con bé dậy. Tôi qua phòng, gọi cửa con bé.
- Quyên! Dậy đi. Anh đưa em đến viện! - Chẳng thấy tiếng con bé trả lời. Tôi đẩy cửa bước vào. Con bé ko có trong phòng. Một phong thư đặt sẵn trên bàn. Tôi vội vàng bóc thư ra đọc. Con bé đã bỏ đi!

" Khi anh đọc bức thư này em đã đi một quãng thật xa, xa thành phố nhộn nhịp, đủ đầy, xa bác trai bác gái - những con người tốt bụng, hiền hậu, xa anh - người con trai đầu đời mà em biết. Có thể, những ngày tháng qua em đã học được từ anh rất nhiều, cảm nhận được sự ấm nóng của bàn tay đàn ông, biết được nhịp đập của trái tim người mình yêu, biết phải ngủ với nhau ra sao thì mới có em bé, nhưng có lẽ, cái em học được nhiều hơn cả là cái giá của sự ngốc nghếch, ngu muội và tối tăm. Em tuy chẳng phải là một cô gái thông minh hay lanh lợi gì, nhưng em biết thế nào là tội lỗi khi cướp đi sinh mạng của một sinh linh còn chưa kịp chào đời. Tội lỗi ấy lớn lắm anh ạ! Gìơ đây, em đã là một đứa con gái ko chồng mà có con, em biết về làng, em sẽ bị cạo đầu bôi vôi, bị đổ nước lạnh lên người. Nhưng thà em chịu đựng tất cả, vì đó là cái giá em phải nhận cho sự ngốc nghếch của mình, còn hơn tự tay giết chết đứa con đầu đời, kết quả của một tình yêu tuy chỉ là của bố thí hay một trò chơi anh dành cho em! Em sẽ sinh và nuôi con khôn lớn. Anh yên tâm, nhất định em sẽ ko để nó giống em: "Ngốc nghếch và ngu muội!".

Tạm biệt anh - người chỉ là giấc mơ của em thôi!"

Tôi sững người, nắm chặt bức thư trong tay mình. Loạng choạng, tôi lao ra gara, lấy ô tô và lái như bay đuổi theo một người con gái với tâm hồn thánh thiện và nụ cười luôn thường trực trên môi. Tôi như một kẻ điên, lẩm bẩm luôn hồi: "Đồ ngốc! Nhất định anh sẽ ko để em phải cạo đầu bôi vôi đâu!"(caycodai)