Naruto

Naruto là một cậu bé có mơ ước trở thành hokage của làng Konoha,được Hokage phong ấn trong người một trong 9 quái vật của thể giới

One Piece

Monkey D. Luffy, 1 cậu bé rất thích hải tặc có ước mơ tìm được kho báu One Piece và trở thành Vua hải tặc - Pirate King. Lúc nhỏ, Luffy tình cờ ăn phải trái quỉ (Devil Fruit) Gomu Gomu, nó cho cơ thể cậu khả năng co dãn đàn hồi như cao su nhưng đổi lại cậu sẽ không bao giờ biết bơi. Sau đó Luffy lại được Shank cứu thoát tuy nhiên ông ta bị mất 1 cánh tay. Sau đấy Shank chia tay Luffy và để lại cho cậu cái mũ rơm (Straw Hat) và nói rằng: "Sau này bao giờ thành cướp biển hãy gặp ta và trả lại nó". Chính lời nói này đã thúc đầy Luffy trở thành 1 cướp biển thật sự.

Nozoki Ana

Kido Tatsuhiko chuyển tới sống ở Tokyo để học đại học. Trong căn phòng mới của cậu, có một lỗ hổng nhỏ. Lúc đầu, cậu không thể thấy được gì qua cái lỗ đó. Nhưng rồi một đêm, nhòm qua lỗ hổng, cậu bỗng thấy một cô gái đang... Một cuộc sống mới của cậu bắt đầu mở ra từ đây khi qua lỗ hổng đó, cậu có thể nhìn thấy được những hành động tự nhiên nhất của một cô gái...

Kimi no Iru Machi

Eba Yuzuki, một cô gái từ Tokyo về một miền quê để học PTTH. Cô ấy sẽ sống với chàng trai tên là Kirishima Haruto, là con trai người học nghề của ba cô. Kirishima Haruto không muốn cô ấy ở nhà mình và muốn đuổi cô đi. Tại đó còn một cô gái khác tên là Kanzaki Nanami,người mà Haruto đang yêu... Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?!

Hetakoi

Sinh nhật thứ 20 của mình, Shizuka, một ông cụ non chính hiệu, chọn cách tới suối nước nóng để thư giãn. Xủi rủi làm sao (gọi là may mắn thì đúng hơn) anh gặp một cô gái trần như nhộng, nằm bất trong một bụi rậm ...sau đó vô tình anh lại tham gia vào câu lạc bộ du lịch, nơi cô gái đang làm việc và thế là nhiều chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra

Tự sát - Gào


Tác giả: Gào

P/s: Bản thân mình rất thích đọc truyện ngắn của Gào, từ cái hồi còn ở blog yahoo cũ mèm, từ cái hồi tác giả còn chưa nổi tiêng như bây giờ. Truyện ngắn đầu tiên mình đọc của nữ tác giả trẻ tuổi này là: "Lẽ ra anh nên trả cho em nhiều hơn....". Những tác phẩm của Gào mang đậm tính nhân văn về những cuộc sống của những phụ nữ bất hạnh.... Nói túm lại là hay!

Như thế, em yêu anh !


1.

Phải kết thúc. Như một mệnh lệnh từ trong sâu thẳm của Dung. Một tình yêu hơn 2 năm sẽ phải kết thúc. Đã có quá nhiều bất ổn. Mơ hồ, thực tế có. Có những cái thực sự đến sờ nắn được và có cả những sự thực bất an mơ hồ về một tương lai dài và mệt mỏi hơn bất cứ tiếng thở dài nào. Dung phải kết thúc trước khi chút tình yêu sót còn này cạn kiệt. Dung sợ lắm đến một ngày hai đứa sẽ hết sạch tình cảm dành cho nhau. Phải kết thúc trước khi tình yêu ấy biến mất như chưa từng có trên đời. Để còn được nhớ về nhau như một thời đẹp đẽ.

2.

Việt là mối tình đầu của Dung. Hai đứa bắt đầu yêu nhau ngay sau khi Dung kết thúc lớp 12. Tình yêu sinh viên. Lãng mạn và hay tự lừa mị mình. Nếu hỏi dung: "Những điểm gì ở Việt khiến Dung yêu nhất?". Câu trả lời có thể khiến mọi người đồng tình vô cùng. Như: Việt thật lòng yêu Dung nhất, Việt luôn quan tâm và là chỗ dựa tinh thần tốt nhất của Dung, Việt tốt với Dung... Đại loại là những lý do phổ thông nhất cho một tình yêu hình thành và phát triển. Nhưng thực sự thì sao. Vì yêu và tự lừa mị mình. Cảm giác có không? Có! Nhưng cảm giác đó đâu phải chỉ có với mình Việt? Những cơn "say nắng" cũng mang cảm giác đó. Một cậu bạn ở lớp Đại Học hay rủ Dung đi cà phê, một anh học cùng lớp học nhảy, hay đơn giản là một anh chàng Dung cũng chẳng biết tên, Dung gặp trong một quán Karaoke hôm Dung đi hát với Hương Anh. Cảm giác đấy! Với Việt, cảm giác đó cộng với thói quen và sự mặc định đó là bạn trai của mình sinh ra kết quả là những nụ hôn, trách nhiệm và cả những gì hai người yêu nhau vẫn hay làm cho nhau. Nỗi nhớ? Có! Nhớ như là vì có một thói quen đúng giờ đó, lúc đó, ở đó lẽ ra phải có nhưng vì một lý do mà không xảy ra. Và nhớ! Chuối hơn là nó sẵn sàng biến mất nếu như khi đó, một sự kiện khác, mạnh hơn thế chỗ vào. Việt tốt, Việt luôn quan tâm tới Dung? Điều đó không sai. Cũng như Dung. Khi Việt ốm, Dung sẵn sàng bỏ những cuộc đi chơi với bạn bè để ngồi bên Việt, lo lắng cho Việt. Cũng như Việt, Dung đi hỏi khắp nơi thuốc trị bệnh đau đại tràng cho Việt. Cũng như Việt, Dung không lúc nào yên tâm nếu Việt về muộn hoặc quên gọi điện cho Dung khi đã về đến nhà. Nhưng như thế đã đủ chưa? Như thế đã là sự quan tâm đặc biệt chưa? Chị Hương Anh đi Hải Phòng, Dung muốn gây sự bất ngờ cho chị ấy, Dung đã một mình nhảy xe bus về tận Hải Phòng để gặp chị ấy. Khi Đức, cậu bạn cùng lớp học nhảy, gặp chuyện buồn, Dung cũng có thể ngồi hàng giờ để an ủi. Vậy cái gì làm nên sự khác biệt giữa Việt với những người bạn thân của Dung? Câu trả lời là những nụ hôn. Chấm hêt. Mà những nụ hôn cũng đâu phải là một cái gì đó đủ để chứng minh. Không! Dung không thể phủ nhận rằng đôi lúc, nụ hôn như một thói quen, như một quy trình. Cái kiểu diễn văn hội nghị phải có lời kính thưa và phải có lời chúc sức khoẻ vậy. Rồi đôi khi, trong những lời diễn văn đó, một vài chỗ sáo rỗng kiểu "cùng với sự nỗ lực không ngừng mệt mỏi của toàn cơ quan, kết quả công việc đã tăng mạnh trong thời gian qua...". Đó là khi nụ hôn thay chỗ cho sự không biết nói gì nữa. Tệ hại thay, nhiều lúc nụ hôn lại thành cái món khó nuốt, nhăn mặt trong ý nghĩ để hoàn thành nụ hôn mà ngoài mặt vẫn phải tỏ ra thích thú. Thiếu điều hôn xong phải chiêu một ngụm nước để trôi nốt phần váng vất của nó còn sót lại vậy. Thế cuối cùng là sao? Là một tình yêu cực kỳ công đoạn, công thức và máy móc. Phải kết thúc. Chắc chắn phải kết thúc như một sự giải thoát.

3.

"Anh đã làm điều gì sai". Việt sẽ hỏi. Dung sẽ phải trả lời. Nhưng trả lời thế nào? Việt đã làm điều gì sai? Không! Chẳng có gì sai cả. Không lẽ nói Việt rằng thân thể đã lớn nhưng cái áo không lớn theo để bao bọc? Hay lại nói với Việt rằng tình yêu này đang dần chết vì những thói quen máy móc? Cũng đươc thôi nhưng sao nghe mà chua chát thế? Không chua chát sao được khi mà hai đứa đã từng được bình chọn là cặp tình nhân lý tưởng nhất trường Đại Học. Dung- một MC nổi tiếng của trường, một bí thư đoàn và là niềm hy vọng của rất nhiều gã con trai trong trường. Thậm chí, bạn của thằng Nam em trai Dung đang học lớp 10 lên nhà chơi thấy Dung từ đó mê mệt. Thằng bé làm đủ mọi cách để nói "Chị ơi em yêu chị". Nó bỏ học chỉ để lên ngồi quán nước trước cổng trường của Dung chờ nhìn Dung tan học đi qua. Nó hẹn Việt để nói chuyện phải quấy và muốn Việt nhường Dung lại cho nó đổi lại bằng 1 con xe @ nó đang đi cùng với hơn 50.000 USD nó cạy tủ bố mẹ có được. Còn Việt cũng đâu phải thường. Mẹ làm ở Bộ rất lớn. Nhà biệt thự ngay trên phố chính. Nhưng đáng nể nhất là một cầu thủ bóng rổ nổi tiếng của trường. Đẹp trai, hát hay, đàn giỏi, lại danh tiếng vì những giai thoại khác ở trường về không chỉ học hành mà còn cả ở các hoạt động ngoại khoá. Chủ tịch hội sinh viên trường, tác giả của rất nhiều bài hùng biện cá tính và thuyết phục. Cả hai là những ngôi sao lớn của trường. Đặc biệt hơn là khi đến với nhau không phải khi đã thành sao. Có nghĩa là một tình yêu thuần khiết nhất. Yêu vì thấy được yêu và muốn yêu nhau.
Thời gian đầu thực sự ra cũng thật đẹp. Việt tới với Dung như việc người ta ráp cầu thang nối tầng 2 với tầng 1 vậy. Có nghĩa là đến một cách tự nhiên. Cả hai không ai nói nhưng chắc chắn đối phương thuộc về mình. Sau kỳ thi đại học, Việt hẹn Dung đi chơi và tự nhiên như thể nói lời yêu từ lâu lắm rồi vậy. Dung vòng tay ôm eo Việt khi ngồi sau xe. Hôm đó hai đứa quyết định đi hết 126 km vòng quanh Hà Nội. Đến tận 5h sáng mới về. Nói đủ thứ chuyện. Xong. Từ đó yêu nhau. Nụ hôn sau đó hai ngày trong một quán cà phê nhỏ. Vào Đại Học, cả hai đều mặc nhiên đón nhận những thành quả. Việt lên làm chủ tịch hội sinh viên trường. Dung làm Bí thư chi đoàn. Tất cả chỉ trong vòng 2 năm. Cả hai đón nhận điều đó như không thể khác đi được. Tựa như trên thế gian này không còn ai đủ để thay thế đối phương của mình nữa vậy. Quá hoàn hảo. Vậy thì sai ở đâu? Có trời mới biết sai ở đâu.

4.

Dung đến nơi hẹn sớm hơn 30 phút. Chị Hương Anh lúc đèo Dung đến đã lén thở dài. Thực lòng, Dung biết chị ấy rất quý Việt và quan trọng hơn "Chị sợ rồi sau này sẽ không ai bằng Việt và cũng không ai xứng đáng với em hơn Việt đâu, Dung". Chính cái lẽ đó mà tình yêu đã tồn tại suốt 2 năm trời. Dung chỉ mỉm cười: "Biết đâu ngai tại quán cà phê này, ngay sau khi tụi em nói chia tay, em sẽ gặp một người của em?". Một người của Dung. Người ấy sẽ thế nào nhỉ? Cũng chẳng biết nữa. Nhưng Dung cần nhiều người hơn một người như Việt. Cái say mê và thấy không thể dùng lại được. Phải chăng đó chính là tình yêu? Ngồi lại một mình, Dung vô thức lập một kịch bản để nói chuyện với Việt. Cứ đặt câu hỏi và tự tìm lời đáp.
- Anh đã làm điều gì sai?
- Không! Anh chẳng sai điều gì cả. Chỉ là em cảm thấy không thể tiếp tục. Em cảm thấy ngạt thở với tình yêu của mình. Em muốn được giải thoát.
- Không lẽ anh tệ đến thế sao?
- Đừng như vậy mà! Anh không tệ. Mà là em đã đòi hỏi nhiều hơn thôi.
- Anh sẽ phải làm gì để cứu vãn tình yêu của mình?
- Để mặc em với suy nghĩ lẩn thẩn của mình.
- Em đã hết yêu anh?
Dung đã hết yêu Việt chưa? Dung tự hỏi mình xem và câu trả lời lại là những giọt nước mắt tự nhiên cứ ứa ra. Hết chưa? Chưa hết! Nhưng tại sao lại để mọi chuyện đến nông nỗi này? Việt sẽ hỏi:
- Có người thứ 3 chăng?
- Không! Chẳng có người thứ ba nào cả. Những cơn say nắng không phải là người thứ 3.
- Vậy thì vì sao?
Vậy thì vì sao? Vì sao vậy? Việt đã không nỗ lực níu kéo tình yêu? Hay là Dung? Hình như là cả hai. Hình như là những thành tích hoạt động xã hội cuốn Dung và Việt đi. Hình như là sự tự do cho nhau khiến hai người biến hò hẹn thành lịch công tác. Đều đặn và bắt buộc. Hình như cả những cơn say nắng đi cùng với sự so sánh. Hình như cả sự tự lừa mị mình, thoả hiệp khi gặp vấn đề. Hình như ai cũng chỉ biết yêu bản thân mình hơn vậy. Hình như lâu lắm rồi Dung với Việt chưa có lúc nào một có một thực sự dành cho nhau vậy. Hình như... Hình như...
- Em ngồi chờ anh có lâu không?
Việt xuất hiện với một cuốn sổ trên tay và một mẫu câu lạ. Không giống Việt của mọi ngày với câu quen thuộc: "Hôm nay mệt quá! Quá nhiều công việc cần phải giải quyết". Dung bị lúng túng. Việt đặt cuốn sổ xuống bàn và tiếp:
- Cái áo mới đẹp quá!
Hôm nay, Dung mặc một cái áo mới. Nhưng cả triệu lần Dung mặc áo mới, cắt tóc mới hay thậm chí cái to đùng như một chiếc ba lô rằn ri mới toe thì Việt cũng chẳng hỏi huống chi là khen. Phát thứ hai bất ngờ. Dung lúng túng hơn nữa. Khuôn mặt cô đỏ ửng lên. Lí nhí:
- Vâng! Em thấy nó giảm giá...
Việt nheo mắt:
- Em bắt đầu thích màu nâu rồi sao? Lúc trước em đâu có thích màu đó?
Dung bị sốc phát thứ 3. Đúng! Dung chưa bao giờ thích màu nâu cả vì nó làm da của Dung tối đi. Nhưng chiếc áo này thì Dung bị hút vì nó lạ quá. Nó có rất nhiều túi. Như thể nhà thiết kế bị ám ảnh với những cái túi vậy.
- Bởi vì nó có nhiều túi? Chà anh đoán đúng không nào?
Phát thứ tư. Dung bất giác thôt lên:
- Eo ơi, sao anh giỏi thế?
Bắt đầu đến Việt lúng túng. Việt ngúc ngoắc:
- Lâu lắm rồi anh mới nghe thấy em nói câu này.
Lâu lắm rồi, ừ, lâu lắm rồi. Ngày mới yêu nhau. Dung hay thốt lên như thế mỗi khi hai đứa ở bên nhau. Lâu lắm rồi. Dường như những gì Việt làm đều không phải là sự xuất sắc nữa. Vì Dung đã quá quen với những gì Việt làm. Và hơn cả thế, Dung biết rõ những điều đó đều trong tầm tay của Việt. Với người khác, có thể đó là việc khó nhưng với Việt, Dung tin tưởng tuyệt đối rẳng Việt đủ khả năng. Cả hai im lặng hồi lâu. Dung khuấy cốc cà phê cho Việt. Công việc mà đã lâu lắm rồi Dung không làm. Việt nhìn theo ngón tay út cong lên của Dung, ánh nhìn thật trìu mến. Cũng lâu lắm rồi Dung chưa gặp lại ánh nhìn đó. Trong lòng cô trào lên cảm xúc bồi hồi. Dữ dội. Một đợt sóng ngầm dữ dội trong cô. Việt nhận cốc cà phê từ tay Dung và nói. Rất khẽ:
- Anh biết thời gian qua thật khó khăn với tình yêu của chúng ta. Cả anh và em đều bị đẩy ra khỏi cuộc sống của nhau vì những sự quan tâm khác nữa.
Dung thở hắt ra. Đợt sóng ngầm trong cô vẫn dữ dội, gào thét. Việt kéo ghế lại gần hơn nữa vào phía Dung. Mùi của Việt sộc thẳng vào mũi Dung. Một luồng điện chạy dọc lưng của Dung. Hơn bao giờ hết, Dung khao khát được hôn Việt. Cô không ngừng lại được ý nghĩ sẽ hôn Việt. Và nụ hôn...
Sau một hồi lâu nữa, Việt mới nói:
- Là nụ hôn cuối? Nó thật tuyệt. Lâu lắm rồi...
Điệp khúc "Lâu lắm rồi..." lại lặp đi lặp lại trong từng hành động của hai người. Nó đẩy lùi kế hoạch "Phải kết thúc" của Dung. Như một tình yêu đã phủ đầy bụi bặm trong sâu khuất trái tim của hai người, lúc này, nó được lôi ra ngoài, được phủi bụi bằng những làn gió yêu thương. Dung nghẹn cổ họng vì cảm giác hạnh phúc đang dâng lên, căng tràn. Việt cười buồn:
- Không phải đợi đến khi em gọi điện hẹn anh ra anh mới biết. Anh đã nhận ra ngày này từ cách đây hai tháng khi mình quên gần hết những đặc điểm liên quan đến em. Sự quen thuộc quá mức đã khiến anh không thể nhớ nổi mắt em một mí hay hai mí, anh không còn nhớ nổi em có bao nhiêu kiểu cười, anh không còn nhớ nổi em nằm ngủ quay mặt về hướng nào. Như việc ta quen "search" số điện thoại trên phone book theo tên, anh quen bấm phím số 1 để gọi điện cho em. Và ta quên mất cả số điện thoại của nhau. Anh đã lúng túng vô cùng khi phải cố nhớ số điện thoại của em. Hai tháng qua, anh đã nhớ lại và ghi chép tất cả vào một cuốn sổ những thói quen cũng như cả những cảm giác của anh khi gặp em làm những hành động đó. Và hơn cả thế, anh cũng đã tìm mọi cách để nhớ lại hết tất cả những sự kiện trong suốt hai năm của chúng ta. Anh ghi lại hết trong cuốn sổ này. Cả ngày giờ và địa điểm....
Việt đẩy quyển sổ sang bên Dung. Anh đứng dậy:
- Cũng có thể nó giống như một bản tổng kết vậy. Nhưng anh thấy điều đó thật có ý nghĩa. Khi chúng ta yêu thương một ai đấy, hãy ghi nhớ tất cả như một cách để đối phương nhận ra rằng họ rất có giá trị trong ta.
Và Việt vuốt má Dung thật nhẹ. Anh đi. Dung lặng lẽ nhìn theo bóng Việt. Cho đến khi cái bóng ấy nhoè đi rồi mất hẳn. Cầm quyển sổ trên tay, Dung thấy nước mắt mình bắt đầu nhỏ xuống từng trang viết của Việt.

How do i live...
"...How do i live without you
I want to know
How do i breath without you
if you ever go
How do i ever, ever suvive
How do i, How do i, Oh How do I live
If you ever leave
Baby you should take away everything
Baby 'cause you know
That you're everything good in my life
And tell me now..."
Bản nhạc " How do I live" được Dung gửi vào máy điện thoại của Việt qua trương chình quà tặng âm nhạc. Việt nghe và nhận ra mùi hoa lys thơm nồng trong căn phòng của mình. Dung đang đứng bên bình hoa lys...

Tác giả: Hoàng Anh Tú báo HHT

Nhật ký một mối tình


Truyện ngắn này tui không rõ nguồn gốc bởi vì tôi đã save khá lâu rồi. Nếu tác giả có vô tình vào đây thì cũng xin đừng tra cứu trách nhiệm nhé


Ngày … tháng … năm …

Trời ơi , hôm nay đúng là một ngày xui xẻo. Ði học trễ ( do xem Bae Yong Jun tối qua ), quên tập Toán ở nhà, quên mang đĩa Ưng Hoàng Phúc cho nhỏ Quyên béo, … hừ, chắc bị “sao sầu riêng” chiếu mạng rồi. Xem nào, hôm nay ngày 13, ừ thảo nào xui xẻo thế là phải. Nhưng ông trời lấy của người ta cái này tất phải cho người ta cái khác, có ông thầy bói đã bảo thế mà. Ðúng lúc mình đang chán đời nhất, đứng ở ban công thở dài thì chàng lại xuất hiện. Chàng giật tóc mình ( một hàng động cực kỳ dễ thương ) rồi nói: “ Bà khỏe không, sao nhìn ỉu xìu vậy?”. Ồ, thì ra chàng đang quan tâm tới mình đây, chàng còn hiểu là mình đang buồn nữa, thật là một người tâm lý, chậc chậc. Hừ, nhưng mà người giỏi giang và đáng yêu như chàng sao lại suốt ngày đi chung với cái thằng Tùng ấy nhỉ, đúng là một sự bất công của Thượng đế. Mình thì đang đau khổ như thế mà nó lại nhăn răng cười, còn bảo : “Chắc bà bị thất tình chứ gì? Tui biết mà, đanh đá như bà ế là phải. Tội nghiệp, muốn tự tử phải hông, mô phật …” . Grrrrừ …, may mà có chàng ở đó, chứ không mình đã cho cái thằng như đười ươi ấy một trận nên thân, grừ …

Ngày … tháng … năm …

Chả hiểu con Quyên béo này nữa, chắc nó ăn nhiều rồi nên hâm hay sao ý mà nó dám bảo chàng là một thằng bỏ đi, lười biếng bê tha công việc nhà, toàn chơi bời thôi. Mình mới cãi lại rằng chàng rất siêng năng học hành, lo cho sự nghiệp lớn, mà một người như chàng ai lại quan tâm đến những công việc nhà tầm thường nhỏ như con thỏ ăn cỏ ấy? Xong nó lại bảo mình mù quáng, một người dễ thương và hài hước như thằng “đười ươi” ấy mới chính là mẫu đàn ông hiện đại (ặc ặc). Thôi chết rồi, không khéo con Quyên này lại mắt nhắm mắt mở mê cái thằng ấy thì chết, mình không thể đứng yên nhìn nó sa chân vào con đường tội lỗi được. Cầu Chúa lòng thành phù hộ đứa bạn khốn khổ của con …

Ngày … tháng … năm …

Ôi Quyên béo ơi tao yêu mày nhất trên đời, à quên thua Bae Yong Jun và chàng một chút. Nhưng không sao, mày vẫn là một con người dễ thương lắm lắm, … Chả là hồi chiều xe mình bị hư, bảo Quyên béo chở về thì nó lười, đòi về sớm đi chơi với "chồng" nó, bỏ mình đứng bơ vơ ở cổng trường. May mắn sao, chàng đã xuất hiện, như một thiên thần cứu vớt cuộc đời đen tối của mình. Eo ơi, chàng cưỡi xe đạp nhìn đẹp trai cực, chàng còn hỏi thăm xem mình bị "kí rì", và cuối cùng là … ngỏ lời chờ mình về tận nhà... áááááá, từ ngày cha sinh mẹ đẻ đây là lần đầu tiên mình cảm nhận được thế nào là hạnh phúc thật sự. Khiếp, con đường hôm nay sao mà ngắn thế, mình chưa kịp nói điều gì với chàng đã đến nhà, chậc chậc, tiếc thật. Nhưng nói chung suốt đường về chàng có cho mình thở đâu, cứ liên hồi hỏi về sở thích và ý nghĩ của bọn con gái ( Chắc định mua quà tặng mình, hí hí ). Làm hôm nay tâm trạng mình thoải mái đến lạ, sẵn sàng rửa chén thay thằng em làm nó suýt ngất xỉu. Chà, mai phải mua xí muội cảm ơn Quyên béo mới được.

Ngày … tháng … năm …

Ðời đúng là một chuỗi ngày hạnh phúc. Tuần sau trường mình sẽ đi trại ở Madagui. Ðể có thể được đi chung xe với lớp chàng, mình đã phải xuống nước năn nỉ thằng Tùng đười ươi, ai bảo nó là bí thư Ðoàn làm gì! Một chầu kem đổi lấy tương lai tươi sáng của một mối tình đẹp nhất trong lịch sử loài người kể ra cũng đáng đồng tiền bát gạo chứ nhỉ! Chiều, nhỏ Quyên béo bói cho mình một quẻ. Nó phán “rồi mày sẽ yêu một người mày không yêu nhưng lại yêu mày, còn người mày yêu thì lại yêu người khác …”. Ôi giời, lúc ấy mình còn đang mải gặm bánh mì mơ đến chàng nên chả hiểu nó đang lải nhải cái quái gì nữa.

Ngày … tháng … năm …

Hu hu, híc híc, hừ hừ, … thì ra chàng đã có “ý trung nhân” rồi, vậy mà sao chàng còn cười với mình làm gì không biết, làm trái tim mới lớn của mình phải rung rinh thổn thức, … Mà chàng lại chọn ngay con bé Phương đanh đá lớp B1 nữa, nó thì làm sao bằng mình được cơ chứ, hic hic. Ôi, giữa cảnh thiên nhiên đẹp đẽ như thế này, có ai biết chăng cho một trái tim cô đơn mỏng manh đang tan chảy ra trong nỗi đau tê tái hay không? Chán đời quá, mình mới khóc, ừ trong phim Hàn Quốc là thế mờ. Khóc chán, mình ngồi nghêu ngao hát “ … buồn sao búp bê không một tình yêu”. Ðúng lúc ấy, tự dưng có cái bóng đen ngồi sụp xuống đưa mình một “đống”, chính xác là như thế, một đống khăn giấy, và bảo: “Bà khóc nữa đi, nhìn hiền gấp mấy chục lần lúc bà cười”. Quay sang thì ra là Tùng “đười ươi”. Sao hôm nay nó cười nhìn dễ thương thế nhỉ. “Ông đến đây làm gì, sao biết tui ở đây mà đến ? Ðến để thấy tui trong bộ dạng của một con hâm hả?”. “Bà hỏi lắm thế tui biết đường đâu mà trả lời, bình thường bà cũng hâm chứ đâu riêng lúc này, à không, tui nói giỡn chứ bà xinh thí mồ”. Rồi tự dưng nó ngồi im một lúc, bỗng dưng nó quay sang mình “Bà thích tui đi”. Mình còn mắt tròn mắt dẹt chưa hiểu mô tê gì thì nó đã nắm tay mình đứng dậy, hát ầm ĩ bài “Ðôi cánh tình yêu”. Nhưng phải công nhận tay nó ấm thật. Thế là trong đêm của rừng Madagui, có hai con vịt đứng gào toáng lên “ Và em mơ được đến nhìn ngắm vạn cánh đồng …”

ST

Lan can ngày mưa


Có những tình yêu đến bất ngờ bằng mắt đẫm mênh mang…


Ngày gió

Chuyến bay trễ giờ làm Phương cảm thấy mệt mỏi, nhìn qua cửa kính, nó thấy một khu vực Hà Nội mượt mà trong làn mưa. Khoảng thời gian chống chếnh vừa rồi làm nó cảm thấy như mười năm chứ không phải một năm. Việc viết báo cáo cho đồ án không như mong đợi, thay nơi ở liên tục vì những lý do không đâu, rất nhiều dòng trên tờ kế hoạch năm được đính trên noteboard không được gạch, khoảnh lặng của một tình yêu dài xa cách như một ngọn nến cháy gần hết được kết thúc bằng một lời chia tay online… Không gian ngoài máy bay lạnh lẽo, Phương muốn nhanh chóng về nhà, ngủ một giấc hơn mười hai tiếng. Nó cũng chỉ ở Việt Nam hai tuần, rồi quay lại Mỹ thực hiện phần còn lại đồ án dang dở.

Khúc hát nhẹ

Ba ngày từ lúc trở về. Phương chỉ loanh quanh ở nhà dọn dẹp, nghỉ ngơi và về quê thắp hương cho mẹ. Nó đã quen dần với cái không khí khô lạnh của Hà Nội. Phải cố gắng sau rất nhiều chếnh choáng, Phương mới không gọi cho Thủy. Sau khi đã quá quen với việc một cô gái đi vào cuộc sống của mình, giờ đây nó phải tập thấy bình thường với một ngày không liên quan đến Thủy, thói quen không làm nên tình yêu cần thiết. Rành mạch và đơn giản, niềm tin kỳ quặc khiến nó nghĩ rằng việc chấm dứt với Thủy là một quyết định hợp lý, còn lỗ thủng trên bức tường sau khi rút một chiếc đinh ra, gần như là tất nhiên. Dù thế, từ sâu tận, nó vẫn như chờ đợi điều kỳ diệu gì đó… Chiều lạnh cóng, Phương thu mình trong chiếc áo vest bụi màu xanh thẫm, đi bộ loanh quanh bờ hồ mua vài thứ đồ, cuộc sống xa nhà rèn luyện thói quen làm mọi việc một mình, nếu không thật sự cần partner, tốt hoặc xấu đều trở lên quen thuộc. Phương đi dạo ở đây vì thói quen thích ngắm những cô gái xinh đẹp, có lẽ là tư duy còn sót lại từ giai đoạn nó còn làm casting người mẫu cho một tờ báo nhiều ảnh. Phương rẽ vào café 8X, một quán không có khi nó còn ở Việt Nam, nó mang mác thấy một phong cách design gần giống với Sago Phan Đình Phùng hồi xưa… “oh I am what I am, I do what I want, but I can’t hide. I won’t go, I won’t sleep, I can’t breath until u’re resting here with me…”. Chiếc loa từ đâu đó vang lên bản nhạc cũ kỹ của Dido, tình cờ đúng đoạn nó thích. Gọi một ly Gin ronic, Phương ngồi dựa vào cái gối xanh rêu rất hợp với màu áo của nó. Nó mở di động, chiếc sim mới mua lúc sáng trống rỗng không có contact bất cứ ai, trong giây lát, nó chợt muốn bấm số của Thủy, chỉ nghe giọng, rồi dập đi vì dù sao Thủy cũng sẽ không biết số này là của Phương… Nó bấm “call”, vài giây sau, đâu đó trong quán chợt vang lên bản Mint love. Phương giật mình gập máy lại. Tay nó hơi run lên, ướt đẫm, Mint love là bản nhạc chuông ưa thích của Thủy. Vậy là cô đang ngồi ở một bàn nào đó gần quán này. Trỗi dậy một cách tự nhiên, nó đưa mắt nhìn quanh tìm dáng hình quen thuộc, chợt Phương thấy một người đang tiến về phía mình, trên môi nở một nụ cười như trước rất nhiều flash. Cô gái ngồi xuống bàn của Phương, mỉm cười:
-Còn nhận ra em không? Anh mới về nước ư, em nghe nói anh đi Mỹ mà?
“À đúng rồi Giang Lê, mình đã mời cô nàng chụp ảnh vài lần và cô gái này từng rất thích mình”. Phương gật gù:
-Nhận ra chứ, anh cũng mới về được vài ngày. Em còn chụp không?
Lê lắc đầu:
-Dạ không. Em thôi chụp từ lâu lắm rồi. Thật tình cở gặp anh ở đây, em không nghĩ rằng có ngày gặp lại anh đâu!
Phương cười cho qua chuyện, nó không thích hỏi và làm rõ những sự tình cờ. Hơn nữa nó cũng không thật sự quan tâm đến Lê, trước nay vẫn thế. Phương chỉ tìm và giới thiệu những cô gái xinh xắn cho tạp chí của nó, còn thì không quan tâm đến những phụ kiện của một công việc vốn nhiều rắc rối không dự đoán trước được.Lê vẫn giữ nụ cười thường trực trên môi, nói về một câu chuyện gì đó, Phương ậm ừ, mắt vẫn thờ ơ nhìn xung quanh, chợt nó nhìn thấy Thủy, đang ngồi với một ai đó. Là Thủy, dù chỉ từ phía sau, nhưng chiêc áo len viền nâu ở tay thì không sai được, vì của nó tặng…
-Mai anh rảnh không?
Phương nhìn về phía người con trai ngồi cạnh Thủy, chăm chú. Những nụ cười. Tay và tay. Giây lát trấn tĩnh, Phương thở nhẹ, ánh mặt dịu lại, nó rút thuốc ra hút, lần đầu tiên mỉm cười với Lê:
-Mai phải không? Được anh cũng rỗi.
Phương rút di động ra, rút sim vứt sang một bên. Giờ nó không chờ đợi gì nữa. Muốn bắt đầu một vấn đề khác, trước hết, hãy kết vấn đề cũ tương tự.

Như là yêu

Qua vài ngày liên tục gặp Giang Lê, Phương biết Lê vẫn thích nó, không hề nhạt đi chút nào, dù đã lâu lắm rồi hai người không gặp nhau, và không có vẻ gì là còn quan tâm đến cuộc sống của nhau. Thật sự, Phương là mẫu người dễ khiến con gái xiêu lòng. Đẹp trai theo cách đơn giản vẻ đàn ông. Những sự hoàn hảo không cầu kỳ trong tính cách và cuộc sống riêng.Cởi mở theo bản năng và khép kín khó đoán theo logic suy nghĩ. Lạnh lẽo và nhiệt tình đúng cách và đúng chỗ. Phương sống tự lập sau khi mẹ nó mất không đột ngột, bởi một căn bệnh được báo trước là không có lựa chọn nhiều. Quyết định rời Việt Nam đi học cao học khi đã có thể kiếm được công việc ổn định khiến không ít người góp ý theo những chiều ngược lại, mối quan hệ không được tốt với người gia đình, nhất là mẹ kế, khiến nó tuy chống chếnh và hay mất cân bằng, nhưng quyết đoán và dứt khoát trong các quyết định đúng ra cần thời gian. Phương đi Sing bằng tiền của người bố đã gần như tách khỏi nó sau khi cấp cho nó một căn hộ riêng, tự nhủ rằng mình đang vay không lãi và sẽ có ngày hoàn trả hết…
Nó không từ chối Lê, cũng không nói đồng ý. Nó chỉ gật đầu, như một sự chấp nhận cho sự có mặt của Lê, lúc này, ở cạnh nó như bạn gái. Phương không phải mẫu người dễ dãi với bản thân, nhưng trong khoảnh khắc của những chờ đợi không như ý muốn, nó thích làm những thứ mới mẻ và không mục đích, chỉ như việc lau bụi cho một thứ đồ lâu không dùng, đến khi nó đã sạch sẽ trở lại thì thôi, rất đơn giản. Lê không phàn nàn gì về cách mà Phương đối xử với Lê, cô thuộc tuýt người xinh đẹp và có đầu óc, việc duy nhất mà Lê tự cho rằng hơi ngờ nghệch một chút, nhưng thật ra thì cũng rất quần chúng, là thích yêu hơn là được yêu, điều này thì ngược lại với Thủy. Thủy thích đối phương yêu nhiều hơn và bộc lộ rõ điều đó. Ngày đầu tiên hai đứa đi với nhau, Lê mặc định cho Phương một điều:
-Dù sao anh cũng chỉ ở Việt Nam 2 tuần, coi như anh và em yêu nhau trong hai tuần này! Bất kỳ anh suy nghĩ thế nào, hãy cho em làm những điều em muốn, em thích như thế. Rồi sau hai tuần thì hết! – Lê nói và nhoẻn miệng cười.
Phương lắc đầu cười:
-Tây thế!
… Phương nhớ, hồi xưa, khi lần đầu nhìn thấy Lê ở Ly’s – một cửa hàng quần áo nhỏ ở đoạn đường Lý Quốc Sư – nó cảm thấy Lê như một cốc táo ép, Phương nhìn Lê một lúc. Cao, mí mắt nhỏ và dài, đôi tay gầy guộc với những móng tay không sơn, như chứa đựng một sự chờ đợi gì đó, tóc dài, thẳng và mượt tựa hồ được chụp lại từ những cô gái của một ngày Hà Nội xưa. Nó thích cái mũi của Lê, cao và hơi hếch lên như một con vành khuyên biết rằng mình hót hay. Nó nói với Lê, vẫn mang máng:
-Này, nếu em béo lên một chút và bỏ thói quen nheo mắt đi, thì em sẽ trở thành một mẫu ảnh đẹp đó, em có hứng thú muốn thử chụp không?
Hừm, bây giờ thì Lê đã béo, chính xác là đỡ gầy hơn chút ít, trông đã có vẻ giống một ly xoài dầm, Phương bật cười vì thói quen so sánh người khác thành những thứ thức uống hoa quả. Duy có một điều Lê vẫn thế, là thói quen nheo mắt khi nói và suy nghĩ, như thế, thoảng hoặc làm Phương nhớ J.Robert trong “Luật sư không bằng cấp”.
Trong suốt những ngày sau đó, Lê và Phương gặp nhau mỗi ngày và mỗi lần gặp, Lê mang đến cho cậu những món quà kỳ lạ khác nhau, khi là một lọ xương rồng lùn tịt với những chiếc lá to bản như được ép ra từ khung cửa cổ kính nào đó, khi thì là một chiếc đồng hồ bàn cũ kỹ hình thoi với phần đế mạ một thứ kim loại được bẻ cong thành hình trái tim méo mó, như khi làm nó người thợ bị say sóng. Chiếc áo len lông chuột mang hình một bức tranh phố trên ngực, vừa như in. Vài cuốn sách mĩ thuật bên trong chằng chịt những chú thích bằng mực đỏ và sticker của Lê, nhắc Phương về niềm đam mê với nghệ thuật màu sắc từng bị chối từ phũ phàng bằng ước mơ nhiều thực tế hơn. Từ một cuộc gặp gỡ không định trước, Lê đi vào những ngày Hà Nội ngắn ngủi của Phương một cách sắp đặt, trên những quán với cách dầm xoài bằng cả hai tay, trên những phố thong dong bằng ngón tay út nắm hờ, trong rạp chiếu phim bằng những hộp pop-corn to đùng hai đứa cùng chí chóe bốc… Phương thấy một sự chao đảo dịu dàng…

Khoảnh khắc tất cả

Thứ 3. Bình minh nhợt nhạt trên vòm cửa thấp thoáng qua tấm rèm màu kem có những ô lục giác màu ghi nhạt xen kẽ, hành lang lót gạch xanh dương loang loang nước mưa khi Phương bước ra lan can, sau khi choàng tỉnh giấc dài bởi một luồng sáng chiếu tình cờ vào mắt. Âm thanh có vẻ xa xôi trong bản nhạc wedding bất hủ By heart, by soul của Aaron Neville vang lên từ chiếc loa PC. Phố ướt. Mưa làm đường trở nên lấm lem. Phương rút thuốc ra, vươn vai. Chợt, Phương giật mình, khoanh tay:
-Này cô bé, đứng đấy từ khi nào vậy?
Xoay xoay chiếc ô Espirit màu vàng rực rỡ có lằn tím như một con ong nhỏ, Lê mỉm cười:
-Em cũng mới đến. Em chờ anh ở đây?
Phương bật cười, búng tay:
-Nếu không phải mưa thì anh sẽ cho em tiếp tục đứng đó. Hãy rũ sạch nước từ cái ô kỳ quặc đó. Tầng hai phòng đầu tiên bên trái.
Vài phút sau, Lê đứng trong căn phòng bừa bộn của Phương khi cậu đang pha café. Phương đưa một cốc cho Lê – đang xoa xoa hai tay cho đỡ lạnh:
-Tại sao em tìm ra nhà anh khi anh chỉ nói về nó một lần, không nhiều người làm được điều đó.
Lê đón chiếc cốc men màu xám lục uốn éo huyền hoặc như được làm ra cho những người hành khất Digan, cánh mũi phập phồng:
-Không , em không thật sự tìm được chính xác, em đã băn khoăn không biết rẽ ở đâu trong chiếc cầu thang có thể dẫn đến 6 căn phòng khác nhau này!
Phương mỉm cười, châm điếu thuốc khi nãy, Lê nheo mắt:
-Anh hãy hút thuốc khi cảm thấy thật sự cần, đừng hút vì thói quen - rồi cô nhấm một ngụm café – Này, anh thật sự ở đây hả? Một mình! Em nghe nói chỉ có những kẻ làm nghệ thuật mới thích có cuộc sống bừa bộn đơn lẻ như thế này, phòng này tựa như dành cho một con chuột túi chứ không phải anh!
Phương ngồi xuống chiếc ghế tròn bằng gỗ:
-Công việc marketing của anh bây giờ cũng không khác làm nghệ thuật, mà sướng là anh lại không phải là nghệ sĩ, thế nên anh ăn đủ ngủ đủ và biết lo cho chính mình.
-Anh thích sống vậy ư?
Phương nhún vai:
-Không phải thích hay không, anh sống như thế lâu rồi cô bé.
Lê lơ đãng nhìn lên mảng trần nhà có một mảng mạng nhện được vẽ graffti khéo léo:
-Vì sao?
-Cái gì vì sao?
Câu hỏi ngược rơi vào khoảng trống, Lê không trả lời, hai tay vẫn giữ cốc café, nhìn vào đáy mắt Phương. Một cơn gió lạnh chui qua khe cửa làm tấm rèm tung lên bất ngờ. chợt cặp mắt màu ghi kỳ lạ của Lê khiến cậu bối rối, Phương chưa từng gặp ánh mắt khiến nó như thế, ý nghĩ trong đầu đan xen một cách tội nghiệp bởi luồng ánh sáng cảm thông từ trái tim.
-Em thực sự muốn nghe?
Lê gật đầu, dịu dàng. Phương bước ra ngoài lan can tràn gió. Cụm bạch lan trồng tinh tế trong hai chậu màu xám ngắt, có vẻ không liên quan gì đến khung cảnh dở dang chung quanh, đang hơi nhu nhú những chùm mới, mái gỗ màu nâu của căn hộ tầng một sót lại những giọt sương của đêm, đang đọng lại to dần và chảy xuống phía dưới một cách chậm rãi. Phương thở nhẹ, bao lâu rồi nó không nói về những mối quan hệ trong gia đình, về người mẹ không thay thế, về ông bố kỳ quặc nghĩ nhiều cho bản thân, và về những rạn nứt thở ơ trong cuộc sống va chạm sớm của một đứa bé từng hay thất vọng… Đĩa nhạc wedding vẫn du dương nhè nhẹ trên nền violon trong trẻo của Steven Chapman, làm tan ra những ký ức mơ hồ. Tháng ba mang mác xa xăm và ngắn ngủi trong làn hơi lạnh bốc lên từ mặt đường đang khô dần khi những chiếc xe vụt qua. Duy nhất từ khi mẹ mất, Phương mới nói chuyện với một cô gái như thế này, Thủy dường như chưa từng. Lan can bé nhỏ đậm mùi ngọt ngào kỳ ảo của hai cốc café cạnh nhau như quyện cả vào những cánh bạch lan. Khoảnh khắc, Phương ngỡ mình đang ở giữa một giấc mơ.
… Có những tình yêu đến bất ngờ bằng mắt đẫm mênh mang…
Bây giờ anh đã ở Mỹ. Hai tuần ngắn hết vội vàng. Căn phòng bụi bặm kia sẽ lại lần nữa đón chiếc ô nhỏ màu vàng. Anh đã rời Việt Nam, làm nốt những điều anh còn chưa thực hiện được ở nơi đây. Nhưng anh sẽ trở về bắt đầu lại, mơ nốt một giấc mơ còn đang mở, và yêu em lại từ đầu, Lê ạ.
Phương nhấn send cho cái mail ngắn ngủi. Một trong nhiều chiếc đĩa mà Lê burn cho Phương, cất lên bản “Tuesday morning” – giọng Michelle Branch êm và gợn như New York ngày mưa… “I remember, stormy weather, the way the sky looks when it’s cold, and you were with me, content with walking…”

Tháng 3. Hà Nội hiền.
Minh Nhật

Chuyện của bong bóng


Truyện ngắn: Chuyện của bong bóng
Tác giả: Khiết Lam
Nguồn: Báo Sinh Viên 2!
Người gõ: Trâu nhà.

Cái phút giây Luân thấy Khuê tay trong tay với một người con trai khác làm Luân nhớ đến lần Luân 7 tuổi, ba mua cho Luân một quả bóng bay màu xanh da trời. Quả bóng tuột tay bay khỏi Luân một lúc lâu rồi, mà Luân còn ngẩn người ra nhìn, quên mất cả việc lẽ ra nên tiếc nuối. Quả bóng của Luân như một giọt nước xanh bé nhỏ rơi thõm và hoà tan hoàn toàn vào đại dương xanh mênh mang là bầu trời trên kia.

Lúc này cũng vậy, Luân ngạc nhiên thấy mình bình tĩnh đến lạ lùng. Anh sững người ra, ngơ ngác thì đúng hơn, như vừa bị đánh thức bởi một giấc mơ nào thật lắm. Ánh mắt Khuê trìu mến lướt trên gương mặt người con trai với Luân mới gần gũi, quen thuộc làm sao. Cả cái cách cô đưa tay âu yếm sửa lại cổ áo cho người đó, Luân chỉ cần nhắm mắt cũng nói được dáng bàn tay Khuê nghiêng ra sao, môi Khuê hơi mím lại chăm chú ra sao. Định thần một lúc, Luân chậm dãi bước đến chỗ 2 người đang đứng, ánh mắt Luân nhìn Khuê thẳng và sáng, anh chỉ nói một câu duy nhất:

- Thật à Khuê?

Khuê thoáng giật mình trước sự có mặt không mong đợi của Luân. Nhìn sang người bên cạnh, cô hơi bối dối. Không biết nói gì trong hoàn cảnh này, cô hơi gật đầu, nửa thừa nhận, nửa ngại ngùng. Đó là lần cuối cùng Luân cười với Khuê. Một nụ cười rất buồn, nhưng cũng rất đẹp, đẹp nhất từ Luân mà Khuê từng bắt gặp. Khuê có cảm giác như tất cả tình yêu trong 3 năm trời Luân trút ra hết trong nụ cười này. Tự nhiên cô muốn khóc, rồi kìm lại, thấy thật vô duyên khi người tạo ra sự đổ vỡ là mình lại đi rơi nước mắt, còn nạn nhân là Luân thì lại cười. Nhìn nét mặt Luân khi cười điềm đạm và tĩnh lặng như mặt nước, Khuê biết, cô mất Luân thật rồi. Mất vĩnh viễn. Không cách chi lấy lại được.
Luân quay lưng di một lúc rồi mà Khuê còn đứng im nhìn theo, tiếc quay quắt cái dáng đi cho một tay vào túi quần rất từ tốn của anh.

Luân đứng tựa lưng vào cột đèn đường, mắt mơ màng nhìn lên trời. Luân cứ nhìn như thế, không rời mắt khỏi những ngôi sao nhấp nháy sáng trên kia như bị thôi miên. Một cơn gió lạnh thổi qua làm anh rùng mình. Hít một hơi thật dài, Luân kéo cao cổ áo, khẽ lẩm bẩm:
- Mình đang nhìn thấy ánh sáng từ những ngôi sao đã chết.
Mỉm cười yếu ớt với chính mình, anh đi bộ về nhà.
Bạn bè vừa thương, vừa bực tức, vừa không thể hiểu nổi phản ứng của Luân. Tường nói với giọng run rẩy vì giận:
- Mày đưa tao số điện thoại của Khuê, để tao hẹn nó ra gặp mặt, nói cho ra lẽ. Sao lại có cái trò tiểu nhân như thế? Mà mày nữa, hèn vừa thôi chứ, là tao thì thằng kia đã nhận vài cú đấm ra trò rồi.
Luân đặt tay lên vai bạn, nhẹ nhàng:
- Thôi mày ạ. Tao không trách hay giận gì Khuê cả. Lúc ấy Khuê đã xác nhận với tao, thế là đủ rồi.
Tường nhìn bạn, không đồng tình và pha lẫn xót xa. Luân nhìn thẳng vào mặt Tường, ánh nhìn xanh trong như bầu trời mùa hạ không gợn một chút mây, khẽ lắc đầu. Tường thở hắt ra:
- Ừ thôi thì tuỳ mày.
Luân thương bạn đến mức muốn ôm nó một cái, nhưng nghĩ việc 2 thằng con trai ôm nhau thì lại thấy buồn cười, thành ra anh chỉ nói đơn giản “Tao biết mày sẽ nói vậy mà”.

Thụy thì lại có kiểu an ủi nữ tính và đằm thắm hơn. Cô tặng Luân một cái khăn choàng cổ do chính tay mình đan, kèm theo một tấm thiếp với những lời nửa như an ủi, nửa như áy náy với sự việc xảy ra. Dù gì, Thụy cũng là bạn thân của Khuê. Luân đón nhận tất cả sự động viên, an ủi, những lời rủ đi chơi bời, ăn uống từ bạn bè bằng một thái độ chân thành, thân thiết, nhưng phản ứng của anh đối với việc Khuê quen người khác mờ nhạt đến mức mọi người bỗng cảm thấy hành động của mình trở lên thừa thãi. Những người bạn tốt, họ tự nghĩ trong đầu: “Thằng Luân trước giờ vẫn đi mây về gió như người mộng du ấy, chắc việc lần này đầu óc nó cũng chẳng rơi xuống đất là mấy”. Rồi họ thở phào, kết luận: “Vậy còn may. Nó không phải buồn hay suy nghĩ nhiều”.

Chỉ riêng Khiết là biết Luân buồn. Nhưng Khiết lại không biết Luân là ai.
Nhà cô ở đầu phố, nhà Luân ở cuối. Tối nào, Luân cũng gửi xe ở khu giữ xe ngoài đường chính rồi đi bộ về nhà. Con phố nhỏ càng khuya càng sực nức mùi hoa nhài. Nhà Khiết gần ngay cột đèn, tối tối, Khiết ngồi trên ban công, nhìn bóng người con trai đứng đổ dài dưới ánh vàng vọt của ngọn đèn đường, khói thuốc lá tỏa thành từng vệt dài trắng nhạt trên nền không gian đen sẫm, thấy anh bé nhỏ và cô độc lạ lùng.

Luân thường đứng im lặng ở đó chừng nửa tiếng đồng hồ, ngước mắt lên nhìn trời, rồi dụi tắt thuốc, đi tiếp về nhà. Khiết tự hỏi chàng trai đứng đó làm gì mà đều đặn và kiên nhẫn như thế, dù tiết trời bây giờ là đầu đông. “Hay anh ta…định quan sát địa hình vùng này để ăn trộm?” Khiết phì cười trước giả thiết của mình, nhưng vẫn không thôi thắc mắc. Sâu trong lòng, cô thấy có một sự thương hại khó giải thích mỗi lần cô nghĩ đến người con trai lạ kia. “Có lẽ anh ta nhìn lẻ loi quá”. Chàng trai đứng xoay lưng lại, và chỉ xuất hiện vào buổi chớm khuya, nên Khiết chưa một lần nhìn rõ mặt anh. Sự việc lặp đi lặp lại gần 1 tháng, nỗi tò mò ngày càng dâng cao, Khiết chợt nảy ra một ý nghĩ tinh nghịch.

Tối hôm ấy, cũng như mọi ngày, đang thong dong đi bộ về, Luân huýt sáo khe khẽ vì hương hoa nhài nồng nàn và khí trời tinh khiết làm anh khoan khoái. Anh yêu những buổi tối đi bộ một mình dưới con phố nhỏ yên tĩnh này, vả chăng, vào giờ này, mọi người đều quây quần trong nhà để tránh cái rét mướt đầu đông, càng làm khoảng không gian trở lên riêng tư một cách dễ chịu. Chợt anh dừng lại, ở phía cột đèn quen thuộc, có một vật thể lạ đang cử động, cụ thể là nó đang… bay phấp phới trong gió. Bước lại gần hơn, Luân phát hiện hóa ra “vật thể lạ” là một quả bóng bay màu xanh da trời được buộc vào cột đèn. “Hôm nay có phải ngày lễ gì đâu mà treo bong bóng, mà ai lại treo ở lưng chừng như thế”, Luân nghĩ thầm. Dù gì, cái màu xanh nao lòng của quả bóng làm anh nhớ đến sự cố với Khuê và lòng se sẽ chùng xuống. Tò mò, anh bước ngay đến để quan sát cho kĩ hơn. Luân suýt ồ lên một tiếng khi thấy buộc kèm với quả bóng là một mảnh giấy nhỏ màu xanh gấp vuông vắn. Luân rút mảng giấy ra, hứng nó dưới ánh đèn để đọc cho rõ. Nét chữ mềm mại chỉ viết một câu duy nhất: “Này anh, trên trời có gì hay lắm à?”

Luân khẽ bật cười. Anh nhìn khắp chung quanh, thấy nhà ai cũng đóng cửa, chỉ có ánh đèn hắt ra từ cửa sổ và tiếng tivi vọng ra nho nhỏ từ mấy căn hộ phía xa. Không nhìn ra là ai đã gửi mảnh giấy cho mình, Luân đoán chừng chắc người đó phải là một cô gái (vì nét chữ rất mềm mại) và trẻ (vì gọi mình là anh) ở nhà quanh đây (thế nên mới thấy Luân đứng nhìn trời, và có đủ thời gian buộc bong bóng vào cột đèn vào khoảng trời tối để mọi người khó phát hiện). Thú vị trước sự bất ngờ xinh xắn này, Luân rút bút trong túi đeo bên người ra, hí hoáy viết trả lời vào mặt sau của tờ giấy cũng chỉ một câu vỏn vẹn: “Anh nhìn ánh sáng từ những ngôi sao đã chết, cô bé ạ”. Cẩn thận buộc chặt tờ giấy vào quả bong bóng, Luân nhìn lên trời. Những ngôi sao hôm nay cũng có vẻ lấp lánh và tươi vui hơn mọi ngày. Dù gì, anh cũng đang có một quả bóng bay làm bạn ngắm sao, Luân thấy lòng nhẹ nhõm.

Tối hôm qua, Luân nhận được thư trả lời của Khiết cũng ở một quả bóng bay màu xanh khác thay cho quả cũ chắc đã hết hơi. Lần này, Khiết có tiến bộ hơn khi viết được… 2 câu: “Sao lại là những ngôi sao đã chết hả anh? Nhìn anh có vẻ buồn”.
Luân chạnh lòng. Câu đầu tiên gợi anh nhớ đến một kỉ niệm ngọt ngào với Khuê trong những tháng ngày cũ, trong khi câu thứ hai đã lâu lắm rồi chưa có ai nói với anh như thế, các bạn mặc nhiên nghĩ rằng Luân đã quên Khuê như quên một quả bóng bị vụt tay bay vào bầu trời xa tít. “Ánh sáng của một ngôi sao thuộc dải ngân hà rộng lớn trên kia phải mất hàng ngàn năm để đi từ nơi ấy đến địa cầu, và khi đến nơi rồi, thì ở xa xôi trên kia, sau khoảng thời gian dài như thế, ngôi sao ấy có lẽ đã không còn tồn tại nữa. Anh gọi đó là những ngôi sao đã chết. Và anh buồn vì điều đó, cô bé ạ”.

Khiết thở dài. Một nỗi buồn rất nhẹ lan tỏa trên gương mặt trong như nước của cô. Đây là một chàng trai rất nhiều tâm sự. Hẳn nhiên rồi, có lẽ anh ấy đang tiếc nhớ một điều tươi đẹp nào đó trong quá khứ. Chàng trai này còn làm cho thiên văn học trở lên thơ mộng và huyền ảo bằng kiểu suy tư rất ngộ nghĩnh của anh ta. “Em không đồng ý đâu. Có những ngôi sao có tuổi thọ rất cao, có những ngôi sao lại có khoảng cách rất gần. Không phải tất cả những ngôi sao anh nhìn thấy đều đã chết. Em chỉ ngắm sao vì em yêu ánh sáng chúng mang lại thôi. Ah, mùa đông ngày càng lạnh, sao anh ăn mặc phong phanh vậy?”

Luân thấy mắt mình hơi nhòe khi đọc những dòng chữ này. 2 năm trước, khi đi cùng Khuê trên con phố nhỏ dẫn về nhà, chỉ có mặt trăng vằng vặc trên cao, yên ả đến mức nghe được tiếng thở nhẹ của Khuê thoảng qua, Luân kéo Khuê sát vào người, chỉ tay lên bầu trời sáng như dát bạc, thì thầm: “Anh yêu những ngôi sao vì ánh sáng của chúng, như anh yêu em vậy”. Gương mặt Khuê gần, thật gần, và cũng lung linh như một vì sao. Một vì sao đẹp nhất. “Ừ, em nói đúng. Đã lâu lắm rồi anh quên mất là anh yêu những ngôi sao vì ánh sáng của chúng. Anh cứ mãi suy nghĩ về việc chúng còn hay đã chết. Này em, em có nghĩ những ngôi sao khi chết rồi cũng có linh hồn không?”

Họ trò chuyện với nhau mỗi tối, và chủ đề không chỉ còn xoay quanh những ngôi sao và bầu trời nữa, mà đã có hình dáng của những quyển sách họ đọc, những điều họ thấy khi sống rất trọn, và cả những dòng cảm nhận vu vơ về một điều gì đó chưa thành hình nữa. Luân đã chú ý mặc áo ấm hơn, anh vẫn ngắm sao mỗi ngày, nhưng không hút thuốc nữa, vì Khiết bảo: “Khói thuốc của anh sẽ làm quả bóng bay của em ho sặc sụa”. anh cũng chưa từng nghĩ đến việc sẽ đi về sớm hơn, lấp vào 1 chỗ đâu đó để tìm ra cô bé thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trong giấc mơ anh hằng đêm với gương mặt mờ ảo như khói. Bí mật làm cuộc sống thú vị hơn, và anh tôn trọng ý muốn của cô gái. Khiết thấy mình cười nhiều hơn, yêu thương cuộc sống nhiều hơn và phát hiện ra những điều mới mẻ trong những thứ tưởng như rất gần gũi, quen thuộc mà cô hay lơ đãng bỏ qua khi đi rất vội qua đời. “Em này, một ngày anh chợt nhận ra, khi ta bình thản nhìn vào quá khứ, không có nghĩa là ta hoàn toàn chấp nhận nó. Và buổi sáng anh thức dậy, thấy tên một người cũ gợi lên một niềm trìu mến đã cũ nhưng cũng xa xôi không kém, anh biết mình đã bước qua nỗi buồn rồi”.
“Chỉ có những người yêu thương nhiều mới buồn nhiều thôi anh ạ. Cho đi càng nhiều thì khoảng trống khi mất đi càng lớn. Nhưng em biết, anh chưa bao giờ thật sự mất một điều gì, vì anh có một kí ức tốt và biết chọn lọc, đúng không? Hãy chỉ ghi nhớ những điều tốt đẹp thôi anh nhé. Để rồi khi anh nhìn lên bầu trời, anh sẽ cảm ơn những ngôi sao, còn tồn tại hay đã chết, vì đã lung linh sáng…”

Đêm thanh vắng và thanh như tiếng thở dài rất khẽ của gió, Khiết ngạc nhiên không thấy Luân viết gì trong giấy như thường lệ. Rõ ràng hôm nay anh vẫn đứng đó mà. “Hay là anh ấy có chuyện buồn? Hay anh ấy đã chán nói chuyện với một cô gái xa lạ chưa từng gặp mặt bằng những dòng chữ vu vơ?” Vai Khiết run khe khẽ vì lạnh, từ nhà bước mấy bước ra đường, cô chỉ khoác một cái áo khoác mỏng ngoài bộ pijama mặc ở nhà. Như mọi khi cô chỉ cần lấy giấy và bóng ra là đã vào nhà lại. Nhìn quanh quất, ánh mắt Khiết bắt gặp một hộp quà xinh xắn màu xanh da trời nằm nép dưới chân cột đèn. Lòng ngân lên một thanh âm rất dịu, cô run run mở lớp giấy gói. Đáy chiếc hộp lấp lánh sáng những ngôi sao dạ quang xanh biếc, ở giữa là một quả bóng bay xanh da trời bé xíu nằm gọn trong chai thủy tinh. Giọng một người con trai nửa như cười, nửa như tiếng gió thoảng rất nhẹ phía sau lưng:
“Em đang lạnh kìa, cô bé”.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau.