Nhật ký một mối tình


Truyện ngắn này tui không rõ nguồn gốc bởi vì tôi đã save khá lâu rồi. Nếu tác giả có vô tình vào đây thì cũng xin đừng tra cứu trách nhiệm nhé


Ngày … tháng … năm …

Trời ơi , hôm nay đúng là một ngày xui xẻo. Ði học trễ ( do xem Bae Yong Jun tối qua ), quên tập Toán ở nhà, quên mang đĩa Ưng Hoàng Phúc cho nhỏ Quyên béo, … hừ, chắc bị “sao sầu riêng” chiếu mạng rồi. Xem nào, hôm nay ngày 13, ừ thảo nào xui xẻo thế là phải. Nhưng ông trời lấy của người ta cái này tất phải cho người ta cái khác, có ông thầy bói đã bảo thế mà. Ðúng lúc mình đang chán đời nhất, đứng ở ban công thở dài thì chàng lại xuất hiện. Chàng giật tóc mình ( một hàng động cực kỳ dễ thương ) rồi nói: “ Bà khỏe không, sao nhìn ỉu xìu vậy?”. Ồ, thì ra chàng đang quan tâm tới mình đây, chàng còn hiểu là mình đang buồn nữa, thật là một người tâm lý, chậc chậc. Hừ, nhưng mà người giỏi giang và đáng yêu như chàng sao lại suốt ngày đi chung với cái thằng Tùng ấy nhỉ, đúng là một sự bất công của Thượng đế. Mình thì đang đau khổ như thế mà nó lại nhăn răng cười, còn bảo : “Chắc bà bị thất tình chứ gì? Tui biết mà, đanh đá như bà ế là phải. Tội nghiệp, muốn tự tử phải hông, mô phật …” . Grrrrừ …, may mà có chàng ở đó, chứ không mình đã cho cái thằng như đười ươi ấy một trận nên thân, grừ …

Ngày … tháng … năm …

Chả hiểu con Quyên béo này nữa, chắc nó ăn nhiều rồi nên hâm hay sao ý mà nó dám bảo chàng là một thằng bỏ đi, lười biếng bê tha công việc nhà, toàn chơi bời thôi. Mình mới cãi lại rằng chàng rất siêng năng học hành, lo cho sự nghiệp lớn, mà một người như chàng ai lại quan tâm đến những công việc nhà tầm thường nhỏ như con thỏ ăn cỏ ấy? Xong nó lại bảo mình mù quáng, một người dễ thương và hài hước như thằng “đười ươi” ấy mới chính là mẫu đàn ông hiện đại (ặc ặc). Thôi chết rồi, không khéo con Quyên này lại mắt nhắm mắt mở mê cái thằng ấy thì chết, mình không thể đứng yên nhìn nó sa chân vào con đường tội lỗi được. Cầu Chúa lòng thành phù hộ đứa bạn khốn khổ của con …

Ngày … tháng … năm …

Ôi Quyên béo ơi tao yêu mày nhất trên đời, à quên thua Bae Yong Jun và chàng một chút. Nhưng không sao, mày vẫn là một con người dễ thương lắm lắm, … Chả là hồi chiều xe mình bị hư, bảo Quyên béo chở về thì nó lười, đòi về sớm đi chơi với "chồng" nó, bỏ mình đứng bơ vơ ở cổng trường. May mắn sao, chàng đã xuất hiện, như một thiên thần cứu vớt cuộc đời đen tối của mình. Eo ơi, chàng cưỡi xe đạp nhìn đẹp trai cực, chàng còn hỏi thăm xem mình bị "kí rì", và cuối cùng là … ngỏ lời chờ mình về tận nhà... áááááá, từ ngày cha sinh mẹ đẻ đây là lần đầu tiên mình cảm nhận được thế nào là hạnh phúc thật sự. Khiếp, con đường hôm nay sao mà ngắn thế, mình chưa kịp nói điều gì với chàng đã đến nhà, chậc chậc, tiếc thật. Nhưng nói chung suốt đường về chàng có cho mình thở đâu, cứ liên hồi hỏi về sở thích và ý nghĩ của bọn con gái ( Chắc định mua quà tặng mình, hí hí ). Làm hôm nay tâm trạng mình thoải mái đến lạ, sẵn sàng rửa chén thay thằng em làm nó suýt ngất xỉu. Chà, mai phải mua xí muội cảm ơn Quyên béo mới được.

Ngày … tháng … năm …

Ðời đúng là một chuỗi ngày hạnh phúc. Tuần sau trường mình sẽ đi trại ở Madagui. Ðể có thể được đi chung xe với lớp chàng, mình đã phải xuống nước năn nỉ thằng Tùng đười ươi, ai bảo nó là bí thư Ðoàn làm gì! Một chầu kem đổi lấy tương lai tươi sáng của một mối tình đẹp nhất trong lịch sử loài người kể ra cũng đáng đồng tiền bát gạo chứ nhỉ! Chiều, nhỏ Quyên béo bói cho mình một quẻ. Nó phán “rồi mày sẽ yêu một người mày không yêu nhưng lại yêu mày, còn người mày yêu thì lại yêu người khác …”. Ôi giời, lúc ấy mình còn đang mải gặm bánh mì mơ đến chàng nên chả hiểu nó đang lải nhải cái quái gì nữa.

Ngày … tháng … năm …

Hu hu, híc híc, hừ hừ, … thì ra chàng đã có “ý trung nhân” rồi, vậy mà sao chàng còn cười với mình làm gì không biết, làm trái tim mới lớn của mình phải rung rinh thổn thức, … Mà chàng lại chọn ngay con bé Phương đanh đá lớp B1 nữa, nó thì làm sao bằng mình được cơ chứ, hic hic. Ôi, giữa cảnh thiên nhiên đẹp đẽ như thế này, có ai biết chăng cho một trái tim cô đơn mỏng manh đang tan chảy ra trong nỗi đau tê tái hay không? Chán đời quá, mình mới khóc, ừ trong phim Hàn Quốc là thế mờ. Khóc chán, mình ngồi nghêu ngao hát “ … buồn sao búp bê không một tình yêu”. Ðúng lúc ấy, tự dưng có cái bóng đen ngồi sụp xuống đưa mình một “đống”, chính xác là như thế, một đống khăn giấy, và bảo: “Bà khóc nữa đi, nhìn hiền gấp mấy chục lần lúc bà cười”. Quay sang thì ra là Tùng “đười ươi”. Sao hôm nay nó cười nhìn dễ thương thế nhỉ. “Ông đến đây làm gì, sao biết tui ở đây mà đến ? Ðến để thấy tui trong bộ dạng của một con hâm hả?”. “Bà hỏi lắm thế tui biết đường đâu mà trả lời, bình thường bà cũng hâm chứ đâu riêng lúc này, à không, tui nói giỡn chứ bà xinh thí mồ”. Rồi tự dưng nó ngồi im một lúc, bỗng dưng nó quay sang mình “Bà thích tui đi”. Mình còn mắt tròn mắt dẹt chưa hiểu mô tê gì thì nó đã nắm tay mình đứng dậy, hát ầm ĩ bài “Ðôi cánh tình yêu”. Nhưng phải công nhận tay nó ấm thật. Thế là trong đêm của rừng Madagui, có hai con vịt đứng gào toáng lên “ Và em mơ được đến nhìn ngắm vạn cánh đồng …”

ST

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Post a Comment

Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.