Naruto

Naruto là một cậu bé có mơ ước trở thành hokage của làng Konoha,được Hokage phong ấn trong người một trong 9 quái vật của thể giới

One Piece

Monkey D. Luffy, 1 cậu bé rất thích hải tặc có ước mơ tìm được kho báu One Piece và trở thành Vua hải tặc - Pirate King. Lúc nhỏ, Luffy tình cờ ăn phải trái quỉ (Devil Fruit) Gomu Gomu, nó cho cơ thể cậu khả năng co dãn đàn hồi như cao su nhưng đổi lại cậu sẽ không bao giờ biết bơi. Sau đó Luffy lại được Shank cứu thoát tuy nhiên ông ta bị mất 1 cánh tay. Sau đấy Shank chia tay Luffy và để lại cho cậu cái mũ rơm (Straw Hat) và nói rằng: "Sau này bao giờ thành cướp biển hãy gặp ta và trả lại nó". Chính lời nói này đã thúc đầy Luffy trở thành 1 cướp biển thật sự.

Nozoki Ana

Kido Tatsuhiko chuyển tới sống ở Tokyo để học đại học. Trong căn phòng mới của cậu, có một lỗ hổng nhỏ. Lúc đầu, cậu không thể thấy được gì qua cái lỗ đó. Nhưng rồi một đêm, nhòm qua lỗ hổng, cậu bỗng thấy một cô gái đang... Một cuộc sống mới của cậu bắt đầu mở ra từ đây khi qua lỗ hổng đó, cậu có thể nhìn thấy được những hành động tự nhiên nhất của một cô gái...

Kimi no Iru Machi

Eba Yuzuki, một cô gái từ Tokyo về một miền quê để học PTTH. Cô ấy sẽ sống với chàng trai tên là Kirishima Haruto, là con trai người học nghề của ba cô. Kirishima Haruto không muốn cô ấy ở nhà mình và muốn đuổi cô đi. Tại đó còn một cô gái khác tên là Kanzaki Nanami,người mà Haruto đang yêu... Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?!

Hetakoi

Sinh nhật thứ 20 của mình, Shizuka, một ông cụ non chính hiệu, chọn cách tới suối nước nóng để thư giãn. Xủi rủi làm sao (gọi là may mắn thì đúng hơn) anh gặp một cô gái trần như nhộng, nằm bất trong một bụi rậm ...sau đó vô tình anh lại tham gia vào câu lạc bộ du lịch, nơi cô gái đang làm việc và thế là nhiều chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra

Đi ngược hướng tình yêu


Sẽ chẳng ai như em, chờ đợi người đã phản bội mình. Em cũng biết thế chứ nhưng...


Người ta thường nói, không thể sống mà không yêu. Em cũng đã yêu anh, tin vào anh để rồi coi anh là động lực là nguồn sống. Thế nhưng anh cũng lại rời xa em, cũng để em phải vô tình đánh mất đi nguồn sống của mình. Em cũng chán nản cuộc sống, cũng có những lúc tưởng chết đi được và tự nhủ rằng sẽ không yêu một ai khác nữa. Cho đến tận bây giờ khi đã xa anh được 3 năm, em vẫn không yêu một ai khác, em vẫn là em, vẫn sống dù không có tình yêu nữa. Nhưng cuộc sống của em ý nghĩa hay là vô vị chính em cũng không hiểu nổi, chỉ thấy rằng nó tẻ nhạt vô cùng.

Trên đời này chả ai muốn sống cô đơn. Ai rồi cũng phải yêu, ai rồi cũng phải lấy chồng, lấy vợ dù là người mình không yêu. Nhưng cái họ cần là một gia đình, là nguồn động viên là vì họ sợ nỗi cô đơn khi về già. Sau này có thể như thế nào em cũng không biết nhưng hiện tại bây giờ em không hề nghĩ thế. Em sẽ không lấy người mà em không yêu.

Anh biết từ khi anh rời xa em em đã nghĩ gì không? Em đã tự nhủ với lòng mình rằng, nếu không phải là anh, em nhất định không lấy ai khác. Bởi lúc đó em tin rằng, anh sẽ dõi theo em suốt cuộc đời. Bởi lúc đó em biết rằng, anh sẽ dành trọn cuộc đời để chăm sóc cho em và cũng bởi lúc em quá ngây thơ tin vào thứ tình yêu đầu trong sáng, tin vào anh.

Em luôn thi vị hoá tình yêu. Em cho rằng đó là thứ tình cảm cao quý thiêng liêng nhất trên cuộc đời này. Em tin rằng, người ta có thể chết vì nhau nếu như không được ở bên cạnh người mình yêu. Lúc nào em cũng nghĩ, nếu đã yêu là không bao giờ người ta thay đổi nữa. Em không sai khi tin vào điều đó nhưng em đã sai khi tin vào anh phải không anh?

Em lúc nào cũng thắc mắc rằng tại sao anh lại chọn người con gái đó. Em cứ trăn trở và đặt ra hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi tại sao, tại sao không phải là em. Bởi tình yêu trong anh đã hết, bởi anh không còn yêu một người như em nữa đúng không anh? Nhưng ít ra thì anh cũng nên nhìn vào đôi mắt của em, nhìn vào những giọt nước mắt của em để cảm nhận được nỗi đau của một người con gái chứ.

Sao anh lại chọn cô ấy? Cô gái ấy là bạn thân của em mà anh? Cô gái ấy là người yêu cũ của bạn anh mà anh? Bây giờ đây trên con đường có 3 người ấy, chỉ có em là người đau khổ và cô đơn anh biết không? Người con gái kia dù đã chia tay người bạn trai trước nhưng cô ấy lại được anh đón nhận, lại được anh chăm sóc, còn em, em mãi chỉ là một cô gái độc hành trên chặng đường dài có biết bao đôi uyên ương đang nắm tay nhau dạo phố. Anh đâu có hiểu được điều đó bởi anh chưa từng khóc, bởi anh không thể nhìn thấy nước mắt, chưa hề nếm trải cảm giác bị bỏ rơi nên anh không thể nào cảm nhận được niềm đau đó.

Có thay đổi được gì nữa đâu anh vì ngày mai anh đã thuộc về người con gái khác, ngày mai anh đã trở thành người có vợ. Có lẽ anh yêu cô ấy nhiều hơn em đúng không anh? Nếu thật sự là vậy thì em mừng cho anh, mừng cho hạnh phúc của gia đình anh.

Lẽ ra phải quên anh, lẽ ra phải coi anh như người xa lạ ngay khi anh đi bên cạnh người con gái đó. Thế nhưng… em lại khóc, khóc thật nhiều khi nhìn thấy anh và người đó tay trong tay. Và giờ đây, khi gần 3 năm đã trôi qua, khi nghe tin anh sắp cưới vợ, em lại nằm úp mặt vào gối để cảm nhận nỗi đau mất anh mãi mãi, cảm nhận giây phút anh rạng rỡ trong bộ đồ chú rể và bạn thân em là cô dâu của đời anh.

Em vẫn sống mà không yêu thương trong suốt mấy năm qua. Bao nhiêu cơ hội đến với em mà em đều dễ dàng để tuột mất vì em nghĩ một ngày nào đó, nếu em không hạnh phúc thì sao, và em nghĩ có thể ngày nào đó anh sẽ suy nghĩ lại và quay về bên em. Thật ngốc nghếch! Nhiều lúc bỗng dưng em cũng rung động trước một chàng trai nào đó nhưng lại giật mình tự nhắc: “không được”, thế và kìm nén cảm xúc của mình, rồi không bao giờ gặp lại họ nữa. Rồi những lần như thế, em lại mang họ ra để so sánh với anh. Em đã tưởng tượng ra trăm ngàn thứ họ sẽ làm vì em nhưng kết luận cuối cùng em sẽ không thể yêu ai hơn anh.

Sẽ chẳng ai như em, chờ đợi người đã phản bội mình. Em cũng biết thế chứ nhưng làm sao điều khiển được trái tim mình, làm sao điều khiển được lòng thôi không nghĩ về anh. Em sẽ đến với anh trong ngày anh cưới để biết rằng anh đang hạnh phúc, để nhìn nụ cười rạng rỡ của anh và để em biết rằng mình đang sống với thực tại, không phải trong mơ. Chỉ có thế thôi em mới quên được anh và bắt đầu một cuộc sống mới.

Em đã tự nhủ với lòng mình, nếu ngày nào đó anh chưa lập gia đình thì em cũng sẽ không yêu ai cả. Nhưng có lẽ bây giờ đã đến lúc em phải bắt đầu lại từ đầu, em phải tự tìm con đường riêng của mình không có chút bóng hình của anh.

Hãy sống hạnh phúc anh nhé, anh và cô ấy hãy là một gia đình hạnh phúc vì đó là sự lựa chọn mà anh đã phải đánh đổi cả tình yêu và tình bạn của hai người.

Em cũng sẽ hạnh phúc, sẽ đi con đường của riêng em. Hai ta có duyên nhưng không có phận, có lẽ là vậy. Đành ngậm ngùi nhìn nhau đi ngược hướng tình yêu.

Tạm biệt anh, tình yêu của em!

Hà Nhi