Naruto

Naruto là một cậu bé có mơ ước trở thành hokage của làng Konoha,được Hokage phong ấn trong người một trong 9 quái vật của thể giới

One Piece

Monkey D. Luffy, 1 cậu bé rất thích hải tặc có ước mơ tìm được kho báu One Piece và trở thành Vua hải tặc - Pirate King. Lúc nhỏ, Luffy tình cờ ăn phải trái quỉ (Devil Fruit) Gomu Gomu, nó cho cơ thể cậu khả năng co dãn đàn hồi như cao su nhưng đổi lại cậu sẽ không bao giờ biết bơi. Sau đó Luffy lại được Shank cứu thoát tuy nhiên ông ta bị mất 1 cánh tay. Sau đấy Shank chia tay Luffy và để lại cho cậu cái mũ rơm (Straw Hat) và nói rằng: "Sau này bao giờ thành cướp biển hãy gặp ta và trả lại nó". Chính lời nói này đã thúc đầy Luffy trở thành 1 cướp biển thật sự.

Nozoki Ana

Kido Tatsuhiko chuyển tới sống ở Tokyo để học đại học. Trong căn phòng mới của cậu, có một lỗ hổng nhỏ. Lúc đầu, cậu không thể thấy được gì qua cái lỗ đó. Nhưng rồi một đêm, nhòm qua lỗ hổng, cậu bỗng thấy một cô gái đang... Một cuộc sống mới của cậu bắt đầu mở ra từ đây khi qua lỗ hổng đó, cậu có thể nhìn thấy được những hành động tự nhiên nhất của một cô gái...

Kimi no Iru Machi

Eba Yuzuki, một cô gái từ Tokyo về một miền quê để học PTTH. Cô ấy sẽ sống với chàng trai tên là Kirishima Haruto, là con trai người học nghề của ba cô. Kirishima Haruto không muốn cô ấy ở nhà mình và muốn đuổi cô đi. Tại đó còn một cô gái khác tên là Kanzaki Nanami,người mà Haruto đang yêu... Vậy chuyện gì sẽ xảy ra?!

Hetakoi

Sinh nhật thứ 20 của mình, Shizuka, một ông cụ non chính hiệu, chọn cách tới suối nước nóng để thư giãn. Xủi rủi làm sao (gọi là may mắn thì đúng hơn) anh gặp một cô gái trần như nhộng, nằm bất trong một bụi rậm ...sau đó vô tình anh lại tham gia vào câu lạc bộ du lịch, nơi cô gái đang làm việc và thế là nhiều chuyện dở khóc dở cười đã xảy ra

Hồi kết của một chuyện tình

http://www.xaluan.com/images/news/Image/2010/06/21/1277115202-sai1.jpg
Nó thấy đau đớn. Rất đau. Nhưng nhẹ nhõm.

Chị ngồi đối diện. Gương mặt xanh xao được “ngụy trang” kỹ càng nhưng không giấu được nỗi đớn đau tột cùng trong khóe mắt. Giọt nước mắt câm lặng của người phụ nữ khiến nó nhức nhối khôn cùng. Chị không trách móc, không chửi rủa, không la hét, chỉ khẽ khàng hỏi “đã lâu chưa em?”

Nó tự nhủ, chẳng thà chị cứ…

*******

Nó cười rạng rỡ khi anh đang lao ùa về phía mình. Một nụ hôn nồng nàn, cuồng nhiệt như chẳng hề có chuyện gì xảy ra. Bằng cái vuốt ve “điêu luyện”, nó dúi nhanh vào túi áo anh một mẩu giấy nhỏ rồi leo lên xe phóng vù đi. Qua gương, nó nhìn thấy anh ngơ ngác…

Bây giờ đến lượt nó khóc câm lặng.

*******

Đã hơn một lần nó tự dày vò bản thân vì mối tình “oái oăm” này nhưng chẳng bao giờ đủ can đảm để từ bỏ. Bước qua tuổi hai mươi bằng bản lĩnh của một “tomboy” chính hiệu, đã từng tôn thờ chủ nghĩa tự do theo kiểu của riêng mình. khước từ cả đám trai “lu bu” xung quanh, nó lao vào anh như một chú thiêu thân theo đúng nghĩa của cụm từ “tuân theo tiếng gọi của trái tim”.

*******

Một tuần mất ngủ làm mắt nó trở nên đỏ quạch, mặt mũi hốc hác.

Sáng nay tỉnh dậy, mệt mỏi, buồn bã, nhưng lý trí tỉnh táo vô cùng. Bây giờ nó thấm thía rằng, tình yêu không bao giờ sai nhưng nó không có quyền đòi hỏi được “sở hữu” hay “chia sẻ” anh. Có một người vợ vẫn chờ anh trở về mỗi ngày, có một cô con gái vẫn đợi ba trở về mỗi ngày. Họ mới là một gia đình. Còn nó là “kẻ ngoại đạo”, không có quyền xâm phạm.

Mọi chuyện cần phải được giải quyết, như anh đã từng nói: “bóng ở trong chân em”. Nó cầm bút và viết. Bức thư này sẽ được chuyển đến anh ngay chiều nay. Sau đó là một chuyến “phượt” dài một vệt các tỉnh Tây Bắc. Nó thuộc trường phái “xê dịch” mà. Nghĩ đến đó, thấy lòng thanh thản.

*******

Người đàn ông thẫn thờ bên ly đen đặc quánh. Anh hiểu mọi tâm tư đang giằng xé trong tâm hồn cô gái nhỏ bé. Nhưng không thể nói ra. Càng yêu cô, anh sẽ càng làm cô tổn thương.

Đã rất lâu rồi, trái tim anh mới lại ngân nga như thế. Kết hôn, sinh con, kiếm tiền. Nhịp sống ấy đang trở nên đơn điệu thì cô xuất hiện. Một chút bồng bột, một chút hiếu thắng, một chút liều lĩnh, nhưng trong sáng và mạnh mẽ. Những tính cách của cô len lỏi vào trái tim anh, hút anh về phía ấy từ khi nào chính anh cũng không nhớ rõ. Cuộc sống của anh lại rộn ràng như thể chàng trai đôi mươi. Anh yêu vợ, yêu con và anh yêu cô. Biết như thế là tham lam. Biết như thế là ích kỷ. Nhưng cũng không thể dối lòng mình.

Bức thư như bóp nghẹt trái tim người đàn ông. Cuối cùng, cô cũng đã quyết định.

“Là em đã sai.

Để thỏa mãn thói ích kỷ cúa mình, em lao đến bên anh bỏ qua mọi giá trị đạo đức và luân lý. Trong em chỉ còn lại niềm khao khát được có anh, trái tim em gào thét tên anh chẳng khi nào ngơi nghỉ.

Tuổi đôi mươi. Người ta vẫn nói đến như là sự bướng bỉnh đầy tự tin. Em đã có anh, bằng đam mê cuồng nhiệt của tuổi trẻ và sự toan tính non nớt, vụng về.

Em yêu anh. Dốc hết cả trái tim mình để yêu. Và không bao giờ hối hận. Tình yêu đầu tiên của em, khao khát được đáp trả bởi một người không thể thuộc về em.

Là em đã sai.

Có anh, ở bên anh dù chỉ một phút thôi cũng đủ làm cuộc sống của em tràn đầy năng lượng. Đối với em, anh như một cơn gió mát giữa bầu trời mùa hạ. Dù ngắn ngủi, nhưng dư âm để lại sẽ chẳng hề nguôi.

Em đã được có anh, đã thuộc về anh. Những kỷ niệm ngọt ngào ấy, em xin giữ lại trong trái tim mình. Em đã biết phải để anh rời xa. Bởi dẫu yêu thương rất nhiều, nhưng anh mãi mãi vẫn là giấc mơ chẳng bao giờ có thật.

Em đã tự cầm dao rạch vào trái tim mình. Đau nhức. Chỉ một lần. Rồi thôi.”

*******

Nó thấy đau đớn. Rất đau. Nhưng nhẹ nhõm.

Bình yên.

Hoàng Thị Tuyết

Ừh.. thì em buông tay anh...

Viet Giai Tri


"Anh à...., em buông tay anh ra nhé,"
"Anh thì không sao nhưng em thì... buông tay anh ra em sẽ mất đà và ngã đấy... Em sẽ đau đấy"
"Không sao đâu, em ngã rồi em sẽ lại đứng lên được thôi, tin em đi mà, em buông tay anh ra đây..."
....
"Sao cả 2 lại cùng ngã thế này hả anh? Anh không sao chứ, anh đứng lên đi"
"Em đau không? nắm lấy tay anh và đứng dậy nào, nhanh lên..."
"Không đâu, em sẽ tự đứng dậy được, em buông tay anh ra rồi đấy, anh đi đi"
"Nhưng mà em vẫn chưa đứng dậy"
"Em giả vờ ngã để xem anh có thương không thôi. Lát nữa anh đi rồi thì em sẽ đứng dậy, tin em đi mà"
"Vậy thì anh đi thật đây, em phải đứng lên nha"
...
"Sao em còn chưa đứng lên?"
"Vậy sao anh lại quay lại?"
"Quay lại để chờ em đứng lên rồi đi"
"Anh đi đi... không là sẽ không bao h anh đi được nữa đâu"
"Anh không đi nữa nhé"
"Không được, còn nhiều thứ đang chờ anh, anh cứ đi đi"
"Còn em"
"Em không sao, tin em 1 lần nữa đi mà"
...
Em sẽ không bao giờ đứng dậy được đâu, nhưng em buộc phải buông anh ra thôi, để cho anh tự do trên còn đường của mình, không còn phải lo lắng cho em nữa, anh à, không ai thay thế được anh đâu, chúc anh đạt được những j anh muốn, đừng quên em anh nhé!

[A]nh à ... biết không .. em đang đứng trên bờ vực ... sâu quá ... thăm thẳm !
[E]m không biết khi em trượt chân ngã xuống ... anh có kéo chặt tay em lại không ?
[H]ay anh à .. buông tay em ra nhé .. để em rơi xuống ...
[Đ]ể em ở dưới đó mãi mãi .. và không gặp lại anh nữa !
[E]m chôn kín tình cảm này lại nhé ... em mang the0 tình yêu em dành cho anh .. xuống bờ vực ấy anh nhé
....
[E]m nhắm mắt lại và em không nhìn thấy gì đâu ...
[E]m sẽ khôg thấy anh ở đâu cả .. và cũng không thể chạy đi kiếm anh như lúc xưa ...
[M]ình đánh mất nhau phải không anh?
[M]ơ hồ quá tình cảm đôi ta ...
[A]nh có thực sự cần em không ??
[E]m chẳng thể chắc chắn điều gì ... em chỉ biết em yêu anh! Yêu thật sự và không dối trá!
[E]m đau quá ... nhưng biết nói thế nào đây cho anh hiểu ....
[E]m buông tay .. em chấp nhận mất anh ... để anh hạnh phúc !
[E]m xin lỗi nhé .. chỉ vì em quá yếu đuối ... em quá sợ mất anh ..
[N]hưng thôi .. lần này em chấp nhận mà .. để anh có thể tìm kiếm một hạnh phúc riêng cho anh và xứng đáng với anh
...
[C]òn em .. em xin lỗi .. nhưng hãy cứ để tình cảm của em được chôn chặt mãi ... và được yêu anh trong lòng em ... như thế ... có lẽ em sẽ không cảm thấy hối hận !
[E]m yếu đuối quá ... và cứ mỗi lần đối diện với anh .. em chỉ muốn anh ôm chặt lấy em ..
[Đ]ễ em biết anh vẫn còn cần đến em .. và vẫn yêu em ....
[N]hưng khôg thể phải không anh ....
[E]m xin lỗi ... nhưng em yêu anh ....
[M]ình ....

[N]gừng yêu nhau anh nhé !
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để một ngày nào đó em được thấy anh cười ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh không lảng tránh em như thế nữa ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh không phải buồn phiền mãi nữa ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh không còn trách nhiệm với em nữa ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé .. để anh không mất tự do như thế nữa ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé ... để anh có thể kiếm ai đó quan tâm anh hơn em ...
[M]ình ngừng yêu nhau anh nhé .. để anh đừng phải nghĩ ngợi gì về em nữa...

[E]m đã cố nén lại .. không khóc nữa ... em làm được mà .. nhưng em đau lắm .. đau ở đây .. ở trong lòng em này ....
[E]m đã cố chờ đợi anh ... như mọi ngày .. như mọi ngày anh vẫn ở bên em ...
[E]m đã cố tự nhủ anh bệnh rồi .. anh mệt lắm và nên thông cảm cho anh .. nhưng em đau lắm ...
[E]m đã tự nhủ không dựa dẫm vào anh mãi .. nhưng em vẫn mún tìm anh ...
[E]m đã cố không nghĩ về anh nữa ... nghĩ cho em nhiều hơn một chút .. nhưng em không ngăn được nước mắt ...
[E]m đã cố nghĩ không được yếu đuối như thế nữa ... nhưng em vẫn muốn có anh như lúc trước mãi ...
[E]m muốn vượt qua thời gian này quá ... thời gian không có anh ở bên cạnh em ... buổi sáng ... ra chơi ... buổi chiều và lúc ra về ...
[E]m đang cố gắng tập sống không có anh như thế ... mà sao em lại đau quá ... em muốn khóc thét lên ... nhưng em không thể ... em khóc quá nhiều rồi ... mắt em sưng lên mất và em sẽ xấu xí đi mất ... phải thế không anh ?
[E]m sẽ ổn mà .. rồi dần dần em sẽ không khóc nhiều như thế nữa ... và em cũng không níu kéo anh nữa ...
[E]m buông tay anh anh nhé ... để anh cảm thấy hạnh phúc và thoải mái hơn ...
[E]m biết điều đó quá khó khăn với em... và em cũng không chắc chắn em có thể vượt qua không .. nhưng em làm thế anh nhé .. nếu thế thì anh sẽ không bùn nữa phải không anh ?
[E]m tự nhủ em không sao mà .. em có thễ ngồi một mình .. em có thể đi một mình .. em có thể ra về một mình .. và em có thể sống một mình .... em ổn mà ...

[Ừ] thì ... em buông tay anh nhé .......!

Em là người buông tay anh ra...nhưng em lai hận anh...Anh đã nắm chặt tay em.....rồi lại còn nắm tay người khác...để tuột tay em...em đứng lặng...rồi anh quay lại cứ như vô tình để tuột mất tay em...Anh lại giữ chặt tay em ...Kéo em chạy theo anh...nhưng rồi lại để lõng tay em....để bây giờ...em đứng lại nhìn anh đi mất...sao anh ác thế...nếu đã biết hok thể nắm tay em thật chật thì sao lại còn quay lại ...vì sao lại cố giữ lấy em...vì sao vậy ... vi sao vậy a ?????