* Tên fic : Làm đĩ thì đã sao ?
* Tên tác giả : gat_xinh_yeu
* Thể loại : truyện tình yêu
* Tình trạng fic: đã hoàn thành
* Nguồn: Rido's Collection
Phải,tôi là một con đĩ,không hơn không kém. Mặc kệ người khác đã nhìn vào tôi thế nào,tôi cũng không cần quan tâm.Vì ít nhất tôi không ăn trộm tiền của ai cả. Cứ cho là tôi bán cái tiết trinh,cái phẩm hạnh của mình để đổi lấy những đồng tiền không biết đã dơ bẩn bao nhiêu lần,nhưng đó cũng là mồ hôi ,công sức và nước mắt của tôi. Làm đĩ cũng là một công việc,chỉ có điều theo những kẻ làm công khác thì đó là một công việc nhơ nhớp không kể sao cho xiết.
Công việc của tôi là lấy đêm làm ngày. Vào khoảng 11,12 giờ đêm đến 2,3 giờ sáng là lúc thế giới của tôi bắt đầu,soi nổi va` bận rộn. Tôi phải cố gắng khiến mình trở nên dễ thương và quyến rũ với những bộ cánh thiếu vải,những ánh mắt lúng liếng và cặp môi mọng ướt. Làm cái công việc là mua vui cho người khác thì chẳng có ai còn biết liêm sỉ là gì. Và khi những kẻ đốn mạt đó để tôi nằm trơ lại trên giường ,tôi đã ứa nước mắt với tay nhặt những tờ tiền bọn chúng quăng về phía mình sau một cuộc hoan lạc.
Người ta nói nước mắt của con đĩ chỉ là một trò lừa bịp để người ta rủ lòng thương. Cứ để cho họ nghĩ như thế đi. Đúng đạo đức giả lắm,khốn nạn lắm ! Làm đĩ mà còn rơi nước mắt à ? Có biết đó là những giọt châu của loài người không ? Mà giọt châu thì phải trong sáng và thánh thiện biết nhường nào. Còn tôi,tấm thân này đã bị người ta làm cho vấy bẩn rồi. Đến khi mất giá chỉ còn là hạng đĩ vỉa hè mà thôi. Khóc nỗi gì nữa,khóc mà làm gì nữa ...!
*
* *
Sau những đêm vui mệt lả,tôi trở về phòng mình,nằm vật xuống giường,rũ rượi như một cái xác. Đôi mắt nặng trĩu mà không sao ngủ được. Tôi nghĩ về quãng thời gian trước kia,khi mà tôi vẫn còn trong sạch,khi mà tôi vẫn còn le lói một chút hi vọng về một ngày mai tươi sáng hơn...
Tôi sinh ra trong một gia đình thuộc hạng bần cùng nhất của xã hội. Người bố khốn nạn chỉ biết rượu chè say xỉn sáng tối rồi đánh đập vợ con. Mỗi lần ông ta về nhà là hai mẹ con tôi lại ôm chặt lấy nhau kinh hãi. Nhà nghèo,suốt ngày mẹ tôi phải lao lực ngoài chợ còn tôi thì phải bỏ học đi nhặt phế liệu ngoài bãi rác. Có hôm mẹ tôi chẳng bán được gì còn tôi thì bị bon cùng đi cào rác đánh cho thâm mặt. Đã thế ông bố không phải người ấy còn về đòi tiền cho ông ta trả nợ đánh bạc và uống rượu. Bảo không có thì ông ta túm lấy tóc hai mẹ con tôi rồi cầm ống điếu quật túi bụi vào bụng,vào lưng,vào đầu ,vào mặt...cho đến khi ông ta mệt rũ còn mẹ con tôi nát nhừ,máu me loang lổ ông ta mới chịu buông tay ra ; rú rít như một con vật bị dại rồi lao ra khỏi nhà. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi mẹ tôi bị bệnh lao mà chết. Mẹ tôi chết thảm lắm. Lúc mà người ta khiêng mẹ tôi từ ngoài đường về trả cho tôi thì mẹ đã tắt lịm hơi thở từ lúc nào và cơ thể đã giá buốt đi rồi. Tôi ôm xác mẹ tôi về,liệm thây vì không có tiền an táng.
Nhưng năm tiếp theo,tôi sống cô quạnh và không biết đến ngày mai .Cuộc sống như ngọn đèn leo lét trước gió bão. Nhưng sự lột xác toàn diện của tuổi dậy thì khiến tôi mơn mởn như một bông hoa đồng nội mà dậy hương quyến rũ. Sau đó tôi gặp má mì,má nói nếu tôi trở thành người của má sẽ có nhiều tiền tiêu, được ăn ngon mặc đẹp mãi mãi được rời xa cuộc sống cơ khổ nơi đây. Tôi đã nghe theo. Vì lúc đó,ngoài nhan sắc và mạng sống,tôi chẳng còn gì. Làm được ít lâu,tôi nghe tin người bố khốn nạn của tôi đã chết vì sốc thuốc.
*
* *
Sau năm năm lặn lội trong "nghề",nhan sắc của tôi bị huỷ hoại ghê gớm.Tôi già khọm đi như người cung nữ héo hon cả tuổi thanh xuân trong cung cấm. Nhưng loại mĩ phẩm đắt tiền không sao che nổi những nếp nhăn hiện rõ trên khoé mắt.
Má mì không còn thương tôi như trước kia nữa. Tôi chỉ còn là thứ hàng phế phẩm qua tay không biết bao nhiêu người.Qúa khứ quay trở lại,nhức nhối trong đầu tôi.Hiện tại thì vây phủ tôi quay cuồng trong bóng tối. Thần Chết như kề lưỡi hái vào cổ tôi lạnh buốt. Nhưng tôi đã đớn đau đến nỗi không còn cảm giác muốn chết nữa. Ừ,tôi cứ như vậy,còn hơi thở nào tôi sẽ sống cho bằng hết hơi thở đó. Đúng,làm đĩ thì đã sao,cuối cùng thì ai cũng trở về cát bụi,như nhau cả!
Làm đĩ thì đã sao !
* Tên tác giả : gat_xinh_yeu
* Thể loại : truyện tình yêu
* Tình trạng fic: đã hoàn thành
* Nguồn: Rido's Collection
Phải,tôi là một con đĩ,không hơn không kém. Mặc kệ người khác đã nhìn vào tôi thế nào,tôi cũng không cần quan tâm.Vì ít nhất tôi không ăn trộm tiền của ai cả. Cứ cho là tôi bán cái tiết trinh,cái phẩm hạnh của mình để đổi lấy những đồng tiền không biết đã dơ bẩn bao nhiêu lần,nhưng đó cũng là mồ hôi ,công sức và nước mắt của tôi. Làm đĩ cũng là một công việc,chỉ có điều theo những kẻ làm công khác thì đó là một công việc nhơ nhớp không kể sao cho xiết.
Công việc của tôi là lấy đêm làm ngày. Vào khoảng 11,12 giờ đêm đến 2,3 giờ sáng là lúc thế giới của tôi bắt đầu,soi nổi va` bận rộn. Tôi phải cố gắng khiến mình trở nên dễ thương và quyến rũ với những bộ cánh thiếu vải,những ánh mắt lúng liếng và cặp môi mọng ướt. Làm cái công việc là mua vui cho người khác thì chẳng có ai còn biết liêm sỉ là gì. Và khi những kẻ đốn mạt đó để tôi nằm trơ lại trên giường ,tôi đã ứa nước mắt với tay nhặt những tờ tiền bọn chúng quăng về phía mình sau một cuộc hoan lạc.
Người ta nói nước mắt của con đĩ chỉ là một trò lừa bịp để người ta rủ lòng thương. Cứ để cho họ nghĩ như thế đi. Đúng đạo đức giả lắm,khốn nạn lắm ! Làm đĩ mà còn rơi nước mắt à ? Có biết đó là những giọt châu của loài người không ? Mà giọt châu thì phải trong sáng và thánh thiện biết nhường nào. Còn tôi,tấm thân này đã bị người ta làm cho vấy bẩn rồi. Đến khi mất giá chỉ còn là hạng đĩ vỉa hè mà thôi. Khóc nỗi gì nữa,khóc mà làm gì nữa ...!
*
* *
Sau những đêm vui mệt lả,tôi trở về phòng mình,nằm vật xuống giường,rũ rượi như một cái xác. Đôi mắt nặng trĩu mà không sao ngủ được. Tôi nghĩ về quãng thời gian trước kia,khi mà tôi vẫn còn trong sạch,khi mà tôi vẫn còn le lói một chút hi vọng về một ngày mai tươi sáng hơn...
Tôi sinh ra trong một gia đình thuộc hạng bần cùng nhất của xã hội. Người bố khốn nạn chỉ biết rượu chè say xỉn sáng tối rồi đánh đập vợ con. Mỗi lần ông ta về nhà là hai mẹ con tôi lại ôm chặt lấy nhau kinh hãi. Nhà nghèo,suốt ngày mẹ tôi phải lao lực ngoài chợ còn tôi thì phải bỏ học đi nhặt phế liệu ngoài bãi rác. Có hôm mẹ tôi chẳng bán được gì còn tôi thì bị bon cùng đi cào rác đánh cho thâm mặt. Đã thế ông bố không phải người ấy còn về đòi tiền cho ông ta trả nợ đánh bạc và uống rượu. Bảo không có thì ông ta túm lấy tóc hai mẹ con tôi rồi cầm ống điếu quật túi bụi vào bụng,vào lưng,vào đầu ,vào mặt...cho đến khi ông ta mệt rũ còn mẹ con tôi nát nhừ,máu me loang lổ ông ta mới chịu buông tay ra ; rú rít như một con vật bị dại rồi lao ra khỏi nhà. Mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy cho đến khi mẹ tôi bị bệnh lao mà chết. Mẹ tôi chết thảm lắm. Lúc mà người ta khiêng mẹ tôi từ ngoài đường về trả cho tôi thì mẹ đã tắt lịm hơi thở từ lúc nào và cơ thể đã giá buốt đi rồi. Tôi ôm xác mẹ tôi về,liệm thây vì không có tiền an táng.
Nhưng năm tiếp theo,tôi sống cô quạnh và không biết đến ngày mai .Cuộc sống như ngọn đèn leo lét trước gió bão. Nhưng sự lột xác toàn diện của tuổi dậy thì khiến tôi mơn mởn như một bông hoa đồng nội mà dậy hương quyến rũ. Sau đó tôi gặp má mì,má nói nếu tôi trở thành người của má sẽ có nhiều tiền tiêu, được ăn ngon mặc đẹp mãi mãi được rời xa cuộc sống cơ khổ nơi đây. Tôi đã nghe theo. Vì lúc đó,ngoài nhan sắc và mạng sống,tôi chẳng còn gì. Làm được ít lâu,tôi nghe tin người bố khốn nạn của tôi đã chết vì sốc thuốc.
*
* *
Sau năm năm lặn lội trong "nghề",nhan sắc của tôi bị huỷ hoại ghê gớm.Tôi già khọm đi như người cung nữ héo hon cả tuổi thanh xuân trong cung cấm. Nhưng loại mĩ phẩm đắt tiền không sao che nổi những nếp nhăn hiện rõ trên khoé mắt.
Má mì không còn thương tôi như trước kia nữa. Tôi chỉ còn là thứ hàng phế phẩm qua tay không biết bao nhiêu người.Qúa khứ quay trở lại,nhức nhối trong đầu tôi.Hiện tại thì vây phủ tôi quay cuồng trong bóng tối. Thần Chết như kề lưỡi hái vào cổ tôi lạnh buốt. Nhưng tôi đã đớn đau đến nỗi không còn cảm giác muốn chết nữa. Ừ,tôi cứ như vậy,còn hơi thở nào tôi sẽ sống cho bằng hết hơi thở đó. Đúng,làm đĩ thì đã sao,cuối cùng thì ai cũng trở về cát bụi,như nhau cả!
Làm đĩ thì đã sao !
Đĩ cũng là một con người, ko ai có thể trách đc số phận đưa đẩy cuộc sống vốn là khốn nạn thế rồi. Hãy dối diện và tự minh làm những gì mình muốn. Ko ai tôn trọng bạn, nhưng bạn có thể cho mình cái tôn trọng đó. Hãy cứ sống theo cách mình muốn và mình chọn
Trả lờiXóaTôi cũng rất thông cảm với bạn vì đĩ cũng là con người mà.. thông cảm vì sự ăn năng của bạn nhưng không đồng tình với sự chấp nhận và giải thích của bạn vì gia đình, hoàn cảnh..
Trả lờiXóaTôi muốn phân tích thẳng ra để cho bạn thấy bạn đã suy nghĩ sai về nhận thức ngay từ ban đầu mới dẫn đến lạc lối sau này để tránh tình trạng những bạn sau này cũng như bạn cũng xa ngã vì hoàn cảnh và chẵng hề có một chút cố gắng nào vì tương lai của mình...
Bạn rất cực khổ vì có hoàn cảnh như thế tuy nhiên ban cực khổ bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể nào bằng được những người sống trong thời chiến, tại sao họ vẫn sống được? vẫn thành công? vẫn có một gia đình hạnh phúc? vì họ biết suy nghĩ và có cố gắng bạn à..
Như bạn kể có thể do quá thất vong và cùng đường bạn mới theo má mì để bán sự trong trắng trinh tiếc của mình nhưng đó đâu phải là công việc duy nhất cho ban lụa chọn đâu, còn việc bán cafe, làm phục vụ v..v.. sao bạn lại không chọn bởi vì nó là công việc nhẹ nhàng nhất đúng không bạn như vậy bạn không cố gắng rồi.
Nếu có trường họp bạn bị lừa lên TP bán dâm đi thì theo như ngày dài ăn chơi cũa tôi cho tôi khẳng định một điều con gái cứng rắng không đồng ý thì con trai có PRO cũng chẳng rũ đi chơi dc, chẳng đưa vô khách sạn được nữa, rồi có vô khách sạn dc đi cũng không làm gì được, con trai mà cố quá thì thành quá cố luôn à. như vậy thì ban đã không suy nghĩ rùi. cứ đua đòi theo cảm giác đam mê sung sướng..
bạn đến tuổi trăng tròn thì rất xinh.. nhưng bạn quên một chuyện là cũng có những cô bạn gái không xinh bằng bạn và cuộc sống cũng khổ cực hơn bạn nữa, họ vẫn phải sống vậy. Việt Nam 85.000.000 dân lận chuyện gì mà không có, họ đâu thể chết được đúng không, ban không chịu suy nghĩ rồi..
Lúc khi bạn quyết định đi làm mà không sa ngã như đi làm cave thì ban rất xinh cũng khối anh muốn chết mê bạn rồi thì làm vợ họ cũng sống sung sướng vậy. may anh chàng ở dưới quê hay cả trên TP cũng dc vậy. con trai TP con ve quê lấy vợ mà
Bạn cho dù đã lỡi lầm vào con đường sai trái mà tại sao đến khi bạn tàn phai nhan sắc rồi bạn mới hối cãi và than thân trách phận? sao lúc còn xinh đẹp bạn không "quây đầu là bờ" lúc đó bạn không từ giả cave làm thành một cô gái thơ ngây làm việc đàng hoàng thì cũng khối anh trai tráng công việc đàng hoàng đến xinh hỏi cưới lắm à. chỉ việc chon lụa va suy nghĩ tí xiu nữa là mình đã có hạnh phúc rồi.. dân số đàn ông, Con trai đông hơn con gái mà. xinh đẹp còn hiếm dữ nữa.. ban không suy nghĩ rồi.. muốn đổi đời qua nhanh mà không cố gắng, ko chịu cực khổ rồi..
Đến bây giờ chẳn còn ai thèm bạn nữa thì bạn mới trách thân trách phận mình..
nhưng theo mình bạn à. vẫn chưa có gì là muộn cả nếu như bạn quyết định quây đầu là bờ cả.. biet dau cũng có anh nào vẫn đanh chờ bạn quay về. cũng có nhiều anh chàng doc than vui tính hoac dang cô đơn do vợ đã mất, còn rất nhiều cho bạn lựa chọn lại đó.. cố gắng lên bạn à.. phải cố gắng và biết suy nghĩ một tí mình mới hạnh phúc được...
tôi nghi bạn đã trải qua qua nhiều nên không cần tôi chỉ thêm về kinh nghiệm nữa đâu..
Nhưng tôi lai muốn nhắc nhở những cô bé, những bé gái cũng có hoàn cảnh như bạn đi chăn nữa thì hoàn cảnh chẳn anh hưởng gì đến tương lai hạnh phúc của mình cả đâu nè. suy nghĩ tí thui.
Nói hơi nặng một tí: "em xinh đẹp là trời cho. nhưng em sa ngã rồi thì em trở thành trò chơi thôi em...". cho dù em đã thành trò chơi rồi thì vẫn là Trò Chơi cao cấp vẫn chưa muộn lắm nếu dừng lại.. đừng để ham vui thời gian đưa ta xuống còn thành Trò Chơi hạ cấp thì dân hạ cấp nhất cua xa hội cũng chơi được thì mãi mãi mình đã là hạ cấp rồi .hmmmm...
^_^.. Hi vong không bị ai chữi.. hehe..
Thân...
minh thong cam voi ban ko ai muon bi nguoi khach cuoi che ca minh chia buon cung ban hay co len roi mot ngay nao do ban xe duoc giai thoat thoi ban oi co len ban nhe'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''
Trả lờiXóaHay.
Trả lờiXóaminh ko biet noi the nao! nhung tu` "di" la cau cua mieng cua cac quy' ba` ko biet giu chong! bi nguoi khac giut mat roi chui nguoi la` "Di" ! dan dan roi thanh thoi wen ca, cai quan trong... tai sao ban lai can cai lu (mat day! hay di kiem gai lang choi,hut chit, nhung nguoi qua dem huong lac roi vuc tien vao mat ban!) xem trong ban co chu?
Trả lờiXóaNhung nguoi co tri thuc! ho da hieu qua ro ve nhung cong viec nay, vi du nhu cac ban coment day nay!
Con nhung nguoi ko xem trong ban! ban an tam, nhung nguoi do chang ai co gia tri ca, nguoi ta ne ho vi ho co dong tien cua ho ma thoi,cai dong tien do con tom hon cai dong tien ma ban kiem dc nua day! vd: bang cach lua gat, hiep dap cong nhan, tham nhung... biet bao nguoi oan han vi chung...!. kiem tien bang cong suc cua minh hay kiem tien tren noi dau cua nguoi khac, cai nao tom hon cai nao?
vay ban can ji nhung thu do xem trong ban? ban ngay ban mat do binh thuong, ra ngoai, nhung nguoi song sach se ai biet ban? luc do ban ay nhin lai, ai danh gia hon ai... ^^
làm đĩ...tự coi mình cũng là một nghề sao ? vậy hoá ra giáo viên, công nhân, bác sĩ cũng là nghề như con đĩ hay sao ?
Trả lờiXóaMột bài viết rất nhảm nhí ! và những con người đa cảm thì thường hay bị đánh lừa...
sao lai khong phai 1 nghe? buon huong ban phan, chang an cap cua ai ca. Thuy Kieu hoi xua cung chi lam di thoi, o day ma ca ngoi. Nhung thang ngu dau oc be moi chang nhin sau vao bat cu van de gi,ra ve ta day dao duc gia.
Trả lờiXóaming hieu va thong cam voi ban đoc song minh cung thay toi cho ban so phan da dy dua lai gap canh thang cha nhau nhet ca ngay nua lam di y thi sao k an cap khong lam gi hai cho nguooi khac chi de kiem tien nghe nao cuoi cung cung lam ra tien nhung ma nhin ban sa vao canh nhu the tui cung thay tui dum ban thui cu hay song vui "cuoc doi do co bao lau ma hung ho " thui thi ban hay song nhung ngay con lai vui ve len ia cung phai chet rui cung tro ve voi dat me ma thui nguoi giau sang cung nhu nguoi ngheo kho khi chet thi cung tro ve voi hai ban tay trang ma thui odc song minh cung thay se long va muon chia bun cung ban do co len nhe
Trả lờiXóalàm đỷ thỳ cũng là con người 0k! mình tôn trọng những người tự pék làm ra những đồng tiền tự bản thân kiếm được và mìk cũng ghét nhất những thứ người dạy đời người khác mà có bao giờ rơi vào hoàn cảnh trên có tự pék kím ra đồng tiền mà dạy đời nóy tóm lại những người như zậy là thứ xạo...
Trả lờiXóabạn esysao nói rất đúng tôi hoàn toàn đồng ý với suy nghĩ của bạn esysao ,đừng đổ thừa hoàn cảnh hãy tự cứu lấy bản thân minh,ko cần biết người ta nghĩ sao,ko ai có quyền chê trách bạn cả,chỉ mong là bạn tìm hướng đi đúng cho cuộc đời của mình
Trả lờiXóahoàn cảnh đưa đẩy hay do bản thân ko bít tự cố gắng vươn lên, ghét nhất loại người ko chịu chấp nhận sự thật mà cứ hay đổ này đổ nọ. Đỉ mà là 1 cái ngề thì cái nc việt này còn ra gì nữa. Ko hỉu sao đọc bài này bức xúc lắm, nhãm nhí ko chịu đc.
Trả lờiXóa