Từ khung cửa sổ nhỏ, cô nhìn thấy bóng người ngoài cổng. Lần này thì cô đã biết cách anh ta vào nhà cô như thế nào…
1. Lẻ Loi
Một hôm ta đi với nhau, mưa rất nhiều và rất lâu, trên mái đầu, là một chiếc ô ngăn đôi nỗi sầu…Giờ đây mưa lách tách rơi, nơi mái nhà như vỡ đôi, nỗi buồn, giờ đây ta đã quen rồi…
Bản nhạc buồn não nề chậm rãi vang lên từ chiếc đài cũ rích bụi phủ mờ mịt, bên cạnh khung cửa sổ đang ướt đẫm nước mưa…Ngoài trời, mờ nhạt một màu ủ rũ và hoang vu do cơn mưa giông buổi chiều mang đến. Mưa mau, mạnh, dữ dội. Như là đang trút những tức tối, oán hờn xuống nhân gian…
Cô đang ngồi bất động bên khung cửa sổ, mặc kệ những hạt mưa to và nặng men theo mái che ngoài trời hắt vào nhà, phủ đầy lên tóc. Mặt cô có nước, nhưng cô biết đó không phải là nước mưa, vì nước mưa ngọt ngào lắm, không mặn đắng và chua chát như thứ nước đang dần dần len lỏi qua khóe môi để ngấm sâu vào miệng cô…Cô khóc lâu lắm rồi…
Ngoài trời, những tiếng sấm chớp đì đùng giật liên hồi...Nhưng cô vẫn bất động …
Bản nhạc vẫn da diết vang lên từ góc nhà, nhưng đã bị át bởi tiếng gió rít dữ dội mất rồi.
Cô thấy đói. Cô đã ngồi như thế này khá lâu. Trời lạnh, nhưng cô chẳng còn cảm nhận được sự tê cóng từ những ngón tay hay đôi bàn chân trần, bởi nỗi đau từ trong lồng ngực đang dày vò còn thảm thiết hơn bất cứ nỗi đau nào khác…
Cô đi tìm cái gì đó để ăn.. Cô vuốt sạch những giọt nước từ trên khuôn mặt, rồi đứng lên, hơi chao đảo. Thì cô đã ngồi quá lâu rồi còn gì. Đôi bàn chân tê cóng bây giờ mới được giãn ra, mỏi nhừ…
...................
Bếp vắng tanh và lạnh ngắt. Mấy gói mì tôm ẩm mốc nằm chỏng chơ trong thùng. Tủ lạnh chẳng còn gì có thể ăn được, ngoài quả chuối đen kịt còn sót lại, hai cục đá cứng như sắt và một vài gói café sữa. Cô ngao ngán quay trở lại giường và duỗi dài người trên đống chăn nệm. Bụng cô lại réo, như là cơ thể cô đang đun nước sôi ấy…Khó chịu, cô úp mặt xuống gối. Ngủ thôi, phải ngủ để quên cơn đói, và quan trọng là để dỗ dành trái tim đang đau của cô…
Mưa vẫn rơi…
Trời đất vẫn xám xịt như bị một bàn tay khổng lồ che lấp…
Cô dần dần thiếp đi. Và cô cảm nhận rất rõ giấc mơ ấy đang quay lại….
Mẹ ơi …!!! Không ! Mẹ ơi …!!! Ba ơi!!!
Cô giật mình hốt hoảng rồi bật dậy lùi sâu vào góc giường. Lại thế rồi, là giấc mơ khốn khiếp và tàn nhẫn đó. Chiếc xe tải ấy vẫn cứ nghiến lấy ba mẹ cô hàng trăm lần như thế, mỗi khi cô chợp mắt và bám víu lấy giấc ngủ. Không! Qua rồi! Người chết thì làm gì còn đau đớn nữa. Chết là hết, chết là không thể cảm nhận được nỗi đau da thịt nữa rồi…
Cô cứ lẩm bẩm mãi như thế trong nỗi sợ hãi tận cùng. Nhưng từ sâu thẳm trong lòng, cô lại đang bắt mình phải nếm trải cảm giác đau đớn của ba mẹ .
Người ta bảo cô bị điên, từ sau cái chết khủng khiếp của ba mẹ cô. Cô cứ thẫn thờ như bị ma bắt mất vía. Thỉnh thoảng cười, thỉnh thoảng khóc. Thỉnh thoảng, cô lại lảm nhảm những câu nói vô nghĩa như đang nói chuyện với ai…
Tên lái xe đền bù cho gia đình cô một khoản tiền khá lớn, nhưng số tiền đó đã vào tay người chú ruột, với cái cớ là cô không đủ tỉnh táo để nhận số tiền. Cô đang sống yên ổn hạnh phúc, thì bây giờ đã thành điên dại…
Cô thèm anh quá, thèm đến quay quắt. Cô muốn chạy đến với anh để được anh che chở, vỗ về. Nhưng anh đã biến mất khỏi cuộc đời cô rồi còn đâu. Cũng phải, anh cũng là người mà. Anh cũng tính toán mưu mô cho cuộc đời mình, cũng như những gã đàn ông sở khanh, sẵn sàng ruồng bỏ khi thấy người yêu trở nên điên dại…
Cô không điên. Cô hiểu rõ điều đó nhất. Chỉ là vì cô quá shock với những điều đã chứng kiến…Lúc chiếc xe tải lao đến, cô là người nhìn thấy rõ nhất cảnh ba mẹ cô bị cuốn vào gầm xe như thế nào. Cô nhìn thấy da thịt của ba mẹ cô bị nát nhừ. Tay lái cô chao đảo và cô ngất đi…
Khi cô tỉnh lại trong bệnh viện, thì ba mẹ cô đã không còn nữa. Cô gào khóc như điên. Cô nói, cô cười, cô chửi bới, cô cào cấu da thịt mình, hành hạ bản thân mình…Cô chỉ cố gắng làm nỗi đau trong trái tim giảm bớt.
Người chú mang cô về nhà ông, nhưng cuối cùng phải trả cô về chính ngôi nhà cô đã sống. Cô cứ sống một mình qua ngày như thế, lẻ loi, cô độc và không phương hướng…Người hay ra vào duy nhất trong ngôi nhà là chú cô, thỉnh thoảng, ông mang cho cô vài thứ thức ăn nhanh và đồ dùng linh tinh …
Ngoài ra, chẳng còn ai quan tâm đến cô…Cũng phải thôi, đến anh còn ra đi nữa cơ mà…
2. Chuông gió
Cô đang tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài… Vài tia nước nhỏ bé bắn lên da thịt, khiến cô thấy hơi khó chịu. Trời vẫn mưa rả rích…Cô khẽ lấy tay dụi mắt, và thấy đau khủng khiếp. Tại vì khóc nhiều quá đây mà, cô nghĩ thầm trong lòng…Cơn đau trong lồng ngực đã dịu đi một chút. Cô lại nhắm nghiền mắt, cố dỗ bản thân ngủ thêm một chút để quên đi những chuyện đã xảy ra…
Choang!!!
Cô ngồi bật dậy sau tiếng đổ vỡ đặc chưng của những mảnh thủy tinh.
Môt người đang nhìn cô, bối rối. Không phải người chú ruột!!!
Cô mở to đôi mắt nhìn người đối diện…
- Chào..Tôi....Cô đừng sợ, tôi ..tôi chỉ muốn mang cho cô …một chút sữa thôi…
Sữa ư? Đúng, mùi sữa bò thoang thoảng khắp không gian, lâu lắm rồi khứu giác của cô mới được vỗ về như thế…
Cô vẫn mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh ta…Người con trai mặc áo len nâu đứng vặn vẹo ngại ngùng trước mắt.
"Anh ta làm cách nào để vào đây? Mình đã không khóa cổng sao? Có lẽ anh ta trèo cổng để vào. Mà anh ta là ai? Đến đây làm gì? "
- Em … có muốn uống một chút không?
Chàng trai rụt rè đưa cho cô chiếc cốc thủy tinh trong suốt, đựng đầy sữa màu trắng. Cô muốn uống. Thật sự là cô thèm nốc cạn kiệt thứ nước trắng đục thơm ngọt kia. Lâu lắm rồi không ai mang cho cô một ly sữa nóng . Nhưng…
Chàng trai ôm mặt hét lớn, rồi vội lấy tay áo quệt đi thứ nước nóng vừa bị cô hắt trọn vào mặt. Dáng vẻ đau đớn và hốt hoảng của anh ta khiến trong lòng cô dâng lên một chút hối hận. Nhưng không, cô không thể nhận bất kì sự thương hại của ai…Anh ta đang coi cô như trẻ mồ côi đây mà..Khốn kiếp!!!
- Cô đúng là điên thật!!!
Chàng trai lầm bầm trong miệng, rồi lảo đảo bước ra ngoài trời đầy mưa…Cô ném chiếc cốc thủy tinh trống rỗng vào tường, lặng lẽ nhìn những mảnh vỡ văng tứ tung khắp nơi…
Cô ngồi co ro trên giường và thấy đầu đau buốt, cô vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài. Bốn bức tường sao mà lạnh lẽo đến thế. Nơi này, cô đã từng có những kỉ niệm về ba mẹ. Cô đã từng gắn bó những khi vui buồn hai mươi năm qua…Bây giờ, đó chỉ còn là những mảng kí ức cũ kĩ bám đầy rêu phong, không thể nào trở về được…
Anh ở đâu? Sao không đến với em? Em đã bình tĩnh được chút ít sau quãng thời gian dài. Giờ em cần anh biết bao…Ba năm yêu nhau, chẳng lẽ quãng thời gian ngọt ngào đó không đủ để níu giữ chân anh?
Cô nhặt chiếc điện thoại màu huyết dụ nằm lẻ loi trên bàn. Trong một lúc nào đó, cô đã đánh rơi nó, và chẳng buồn nhặt lên…Vậy mà giờ nó lại nằm trên bàn? Đáng ngạc nhiên ! Cô mở máy, định bấm số của anh…
1 tin nhắn mới!
"Em có đói không? Nếu đói thì trong tủ lạnh có bánh và trái cây đấy."
Tin nhắn của anh ư? Không phải ! Một số máy lạ hoắc, không chút thân quen…
Cô bất giác đi tới chỗ tủ lạnh. Chiếc tủ đã được chất đầy bánh, hoa quả, thêm một vài gói xúc xích và đồ nguội…
Lòng cô thắt lại...
Lâu quá rồi, lâu quá, cô không được cảm nhận thấy sự quan tâm ân cần như vậy…Chú cô chỉ đến, để những thứ cô cần trước cửa, rồi về ngay. Có lẽ, ông sợ ánh mắt như muốn cấu xé bất cứ thứ gì của cô… Lẽ ra hôm qua là ngày chú cô phải mang đồ ăn đến cho cô, nhưng một vài lý do nào đó, ông không đến..
Là anh ta!!!
Cô chợt nhớ đến chàng trai đã bị cô hắt sữa nóng vào mặt…Anh ta vẫn còn dám đến đây ư?
Bụng cô bất chợt nhói lên, cơn đói dồn dập đến…Cô gạt tất cả mọi suy nghĩ đang diễn ra trong đầu, cắn miếng bánh mềm ngọt lấy từ trong tủ lạnh…
…
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua làm chiếc chuông gió treo trên khung cửa sổ gỗ reo những tràng tờ-ring vui tai và lạ lẫm…Tiếng động đó làm cô giật mình ngẩng lên…Gió đang ve vuốt chiếc chuông thủy tinh trong suốt, treo lơ lửng trong không trung …
Cô lại gần khung cửa sổ, chạm khẽ bàn tay của mình vào chiếc chuông…
Khắp gian nhà lại vang lên những tiếng reo vui tai…
Mưa vẫn rơi như tiếng thì thầm dài vô tận…
Bản nhạc trong góc nhà lại da diết vang lên…
3. Dịu dàng
Anh ta lại đến!
Từ khung cửa sổ nhỏ, cô nhìn thấy bóng người ngoài cổng. Lần này thì cô đã biết cách anh ta vào nhà cô như thế nào…Nhìn thấy anh ta trèo qua cổng như một học sinh vượt rào, bất giác cô mỉm cười…
Vai áo của anh ta đã ướt đẫm nước mưa…Sao mưa dai dẳng thế không biết…
Cô vẫn ngồi co ro trên giường, mặc cho anh ta thản nhiên đi lại trong căn nhà lạnh tanh đầy mùi nước mưa…
- Hôm nay cô có vẻ dễ chịu hơn rồi đấy!
Cô vẫn không nói , chỉ ngước đôi mắt lên nhìn anh ta một cách dửng dưng…
- Ăn một chút đi !
Anh ta đưa cho cô một miếng bánh ngọt …
- Bánh nhẹ thôi, nếu muốn cứ ném, không làm tôi bỏng như sữa nóng đâu…
Cô không giấu nổi nụ cười trước lời nói của anh ta, vội cúi xuống tránh ánh mắt như đang xoáy sâu vào mình…Một nỗi xấu hổ tràn ngập trong cô…Đưa miếng bánh lên môi, cô cắn nhẹ…
Anh ta bắt đầu dọn dẹp khắp mọi ngóc ngách của ngôi nhà…Những mảnh thủy tinh vỡ đã được nhặt bỏ vào thùng rác…
Trên bục của cửa sổ xuất hiện thêm một chậu hoa xương rồng bé nhỏ…
Cô lặng lẽ ăn, và ngắm nhìn chàng trai…Thi thoảng anh ta quay lại nhìn cô ăn, lúc đó, hoặc là cô sẽ cúi gằm mặt, hoặc là cô sẽ giả vờ ngơ ngác như người điên…
Anh ta đến đây vì cái gì? Vì muốn nhảy vào cuộc sống của một người điên ư? Hay vì anh ta quá tốt, muốn thương hại một con bé mồ côi dở hơi như cô?
- Tóc cô rối lắm, quay lại đây tôi chải đầu cho!
Chàng trai bỗng cất tiếng nói, nửa như ra lệnh, nửa như vỗ về…Chẳng hiểu sao, cô bỗng ngoan ngoãn, thinh lặng để anh ta vuốt ve mái tóc dài, có lẽ vì sự dịu dàng cố hữu trên gương mặt đó..
- Em tên là gì?
- …
- Tại sao em không nói? Tôi biết em hiểu những điều tôi nói…
- …
- Tôi còn biết em đang giả vờ điên loạn để trốn tránh mọi người!
Cô kinh ngạc quay lại nhìn chàng trai, đôi mắt thảng thốt …Hai bàn tay cứng rắn của anh giữ chặt lấy vai cô, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên những tia nhìn đầy dịu dàng…
- Anh không thương hại em đâu, thật sự là anh chỉ muốn được che chở em mỗi ngày…
Tim cô đau nhói, bỗng thèm muốn được ở trong vòng tay người con trai này…
Cây xương rồng bỏ quên trên cửa sổ đã ướt đẫm nước mưa…
4. Trở lại
- Đừng nắm tay em chặt quá!
Cô gái mỉm cười nói với chàng trai, giọng điệu như hờn dỗi…
Hôm nay là ngày thứ 67 anh có mặt trong cuộc đời cô, sẵn sàng đối mặt với nỗi đau cùng cô…Cô đã trở lại trường học, trở lại là con người trước kia của cô…Anh đã kéo cô thoát khỏi những tháng ngày chất chứa muộn phiền…
- Anh vui quá đấy thôi! - Chàng trai kéo cô vào lòng, siết chặt …
Gió đang quấn lấy chiếc chuông gió treo trên khung cửa sổ…Trời sáng tươi một màu xanh yên bình…
- Anh này, tại sao anh biết em chỉ giả vờ điên?
- Anh đã nhìn thấy em lau nước mắt khi đứng ở ban công tầng đối diện nhà em…Lúc đó, thấy em bé nhỏ và cô độc đến thắt lòng, anh đã thật sự muốn ôm em, như là anh đang ôm em thế này này, ngốc ạ…
Một hôm ta đi với nhau, mưa rất nhiều và rất lâu, trên mái đầu, là một chiếc ô ngăn đôi nỗi sầu…Giờ đây mưa lách tách rơi, nơi mái nhà như vỡ đôi, nỗi buồn, giờ đây ta đã quen rồi…
Bản nhạc buồn não nề chậm rãi vang lên từ chiếc đài cũ rích bụi phủ mờ mịt, bên cạnh khung cửa sổ đang ướt đẫm nước mưa…Ngoài trời, mờ nhạt một màu ủ rũ và hoang vu do cơn mưa giông buổi chiều mang đến. Mưa mau, mạnh, dữ dội. Như là đang trút những tức tối, oán hờn xuống nhân gian…
Cô đang ngồi bất động bên khung cửa sổ, mặc kệ những hạt mưa to và nặng men theo mái che ngoài trời hắt vào nhà, phủ đầy lên tóc. Mặt cô có nước, nhưng cô biết đó không phải là nước mưa, vì nước mưa ngọt ngào lắm, không mặn đắng và chua chát như thứ nước đang dần dần len lỏi qua khóe môi để ngấm sâu vào miệng cô…Cô khóc lâu lắm rồi…
Ngoài trời, những tiếng sấm chớp đì đùng giật liên hồi...Nhưng cô vẫn bất động …
Bản nhạc vẫn da diết vang lên từ góc nhà, nhưng đã bị át bởi tiếng gió rít dữ dội mất rồi.
Cô thấy đói. Cô đã ngồi như thế này khá lâu. Trời lạnh, nhưng cô chẳng còn cảm nhận được sự tê cóng từ những ngón tay hay đôi bàn chân trần, bởi nỗi đau từ trong lồng ngực đang dày vò còn thảm thiết hơn bất cứ nỗi đau nào khác…
Cô đi tìm cái gì đó để ăn.. Cô vuốt sạch những giọt nước từ trên khuôn mặt, rồi đứng lên, hơi chao đảo. Thì cô đã ngồi quá lâu rồi còn gì. Đôi bàn chân tê cóng bây giờ mới được giãn ra, mỏi nhừ…
...................
Bếp vắng tanh và lạnh ngắt. Mấy gói mì tôm ẩm mốc nằm chỏng chơ trong thùng. Tủ lạnh chẳng còn gì có thể ăn được, ngoài quả chuối đen kịt còn sót lại, hai cục đá cứng như sắt và một vài gói café sữa. Cô ngao ngán quay trở lại giường và duỗi dài người trên đống chăn nệm. Bụng cô lại réo, như là cơ thể cô đang đun nước sôi ấy…Khó chịu, cô úp mặt xuống gối. Ngủ thôi, phải ngủ để quên cơn đói, và quan trọng là để dỗ dành trái tim đang đau của cô…
Mưa vẫn rơi…
Trời đất vẫn xám xịt như bị một bàn tay khổng lồ che lấp…
Cô dần dần thiếp đi. Và cô cảm nhận rất rõ giấc mơ ấy đang quay lại….
Mẹ ơi …!!! Không ! Mẹ ơi …!!! Ba ơi!!!
Cô giật mình hốt hoảng rồi bật dậy lùi sâu vào góc giường. Lại thế rồi, là giấc mơ khốn khiếp và tàn nhẫn đó. Chiếc xe tải ấy vẫn cứ nghiến lấy ba mẹ cô hàng trăm lần như thế, mỗi khi cô chợp mắt và bám víu lấy giấc ngủ. Không! Qua rồi! Người chết thì làm gì còn đau đớn nữa. Chết là hết, chết là không thể cảm nhận được nỗi đau da thịt nữa rồi…
Cô cứ lẩm bẩm mãi như thế trong nỗi sợ hãi tận cùng. Nhưng từ sâu thẳm trong lòng, cô lại đang bắt mình phải nếm trải cảm giác đau đớn của ba mẹ .
Người ta bảo cô bị điên, từ sau cái chết khủng khiếp của ba mẹ cô. Cô cứ thẫn thờ như bị ma bắt mất vía. Thỉnh thoảng cười, thỉnh thoảng khóc. Thỉnh thoảng, cô lại lảm nhảm những câu nói vô nghĩa như đang nói chuyện với ai…
Tên lái xe đền bù cho gia đình cô một khoản tiền khá lớn, nhưng số tiền đó đã vào tay người chú ruột, với cái cớ là cô không đủ tỉnh táo để nhận số tiền. Cô đang sống yên ổn hạnh phúc, thì bây giờ đã thành điên dại…
Cô thèm anh quá, thèm đến quay quắt. Cô muốn chạy đến với anh để được anh che chở, vỗ về. Nhưng anh đã biến mất khỏi cuộc đời cô rồi còn đâu. Cũng phải, anh cũng là người mà. Anh cũng tính toán mưu mô cho cuộc đời mình, cũng như những gã đàn ông sở khanh, sẵn sàng ruồng bỏ khi thấy người yêu trở nên điên dại…
Cô không điên. Cô hiểu rõ điều đó nhất. Chỉ là vì cô quá shock với những điều đã chứng kiến…Lúc chiếc xe tải lao đến, cô là người nhìn thấy rõ nhất cảnh ba mẹ cô bị cuốn vào gầm xe như thế nào. Cô nhìn thấy da thịt của ba mẹ cô bị nát nhừ. Tay lái cô chao đảo và cô ngất đi…
Khi cô tỉnh lại trong bệnh viện, thì ba mẹ cô đã không còn nữa. Cô gào khóc như điên. Cô nói, cô cười, cô chửi bới, cô cào cấu da thịt mình, hành hạ bản thân mình…Cô chỉ cố gắng làm nỗi đau trong trái tim giảm bớt.
Người chú mang cô về nhà ông, nhưng cuối cùng phải trả cô về chính ngôi nhà cô đã sống. Cô cứ sống một mình qua ngày như thế, lẻ loi, cô độc và không phương hướng…Người hay ra vào duy nhất trong ngôi nhà là chú cô, thỉnh thoảng, ông mang cho cô vài thứ thức ăn nhanh và đồ dùng linh tinh …
Ngoài ra, chẳng còn ai quan tâm đến cô…Cũng phải thôi, đến anh còn ra đi nữa cơ mà…
2. Chuông gió
Cô đang tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài… Vài tia nước nhỏ bé bắn lên da thịt, khiến cô thấy hơi khó chịu. Trời vẫn mưa rả rích…Cô khẽ lấy tay dụi mắt, và thấy đau khủng khiếp. Tại vì khóc nhiều quá đây mà, cô nghĩ thầm trong lòng…Cơn đau trong lồng ngực đã dịu đi một chút. Cô lại nhắm nghiền mắt, cố dỗ bản thân ngủ thêm một chút để quên đi những chuyện đã xảy ra…
Choang!!!
Cô ngồi bật dậy sau tiếng đổ vỡ đặc chưng của những mảnh thủy tinh.
Môt người đang nhìn cô, bối rối. Không phải người chú ruột!!!
Cô mở to đôi mắt nhìn người đối diện…
- Chào..Tôi....Cô đừng sợ, tôi ..tôi chỉ muốn mang cho cô …một chút sữa thôi…
Sữa ư? Đúng, mùi sữa bò thoang thoảng khắp không gian, lâu lắm rồi khứu giác của cô mới được vỗ về như thế…
Cô vẫn mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh ta…Người con trai mặc áo len nâu đứng vặn vẹo ngại ngùng trước mắt.
"Anh ta làm cách nào để vào đây? Mình đã không khóa cổng sao? Có lẽ anh ta trèo cổng để vào. Mà anh ta là ai? Đến đây làm gì? "
- Em … có muốn uống một chút không?
Chàng trai rụt rè đưa cho cô chiếc cốc thủy tinh trong suốt, đựng đầy sữa màu trắng. Cô muốn uống. Thật sự là cô thèm nốc cạn kiệt thứ nước trắng đục thơm ngọt kia. Lâu lắm rồi không ai mang cho cô một ly sữa nóng . Nhưng…
Chàng trai ôm mặt hét lớn, rồi vội lấy tay áo quệt đi thứ nước nóng vừa bị cô hắt trọn vào mặt. Dáng vẻ đau đớn và hốt hoảng của anh ta khiến trong lòng cô dâng lên một chút hối hận. Nhưng không, cô không thể nhận bất kì sự thương hại của ai…Anh ta đang coi cô như trẻ mồ côi đây mà..Khốn kiếp!!!
- Cô đúng là điên thật!!!
Chàng trai lầm bầm trong miệng, rồi lảo đảo bước ra ngoài trời đầy mưa…Cô ném chiếc cốc thủy tinh trống rỗng vào tường, lặng lẽ nhìn những mảnh vỡ văng tứ tung khắp nơi…
***
Cô ngồi co ro trên giường và thấy đầu đau buốt, cô vừa tỉnh giấc sau một giấc ngủ dài. Bốn bức tường sao mà lạnh lẽo đến thế. Nơi này, cô đã từng có những kỉ niệm về ba mẹ. Cô đã từng gắn bó những khi vui buồn hai mươi năm qua…Bây giờ, đó chỉ còn là những mảng kí ức cũ kĩ bám đầy rêu phong, không thể nào trở về được…
Anh ở đâu? Sao không đến với em? Em đã bình tĩnh được chút ít sau quãng thời gian dài. Giờ em cần anh biết bao…Ba năm yêu nhau, chẳng lẽ quãng thời gian ngọt ngào đó không đủ để níu giữ chân anh?
Cô nhặt chiếc điện thoại màu huyết dụ nằm lẻ loi trên bàn. Trong một lúc nào đó, cô đã đánh rơi nó, và chẳng buồn nhặt lên…Vậy mà giờ nó lại nằm trên bàn? Đáng ngạc nhiên ! Cô mở máy, định bấm số của anh…
1 tin nhắn mới!
"Em có đói không? Nếu đói thì trong tủ lạnh có bánh và trái cây đấy."
Tin nhắn của anh ư? Không phải ! Một số máy lạ hoắc, không chút thân quen…
Cô bất giác đi tới chỗ tủ lạnh. Chiếc tủ đã được chất đầy bánh, hoa quả, thêm một vài gói xúc xích và đồ nguội…
Lòng cô thắt lại...
Lâu quá rồi, lâu quá, cô không được cảm nhận thấy sự quan tâm ân cần như vậy…Chú cô chỉ đến, để những thứ cô cần trước cửa, rồi về ngay. Có lẽ, ông sợ ánh mắt như muốn cấu xé bất cứ thứ gì của cô… Lẽ ra hôm qua là ngày chú cô phải mang đồ ăn đến cho cô, nhưng một vài lý do nào đó, ông không đến..
Là anh ta!!!
Cô chợt nhớ đến chàng trai đã bị cô hắt sữa nóng vào mặt…Anh ta vẫn còn dám đến đây ư?
Bụng cô bất chợt nhói lên, cơn đói dồn dập đến…Cô gạt tất cả mọi suy nghĩ đang diễn ra trong đầu, cắn miếng bánh mềm ngọt lấy từ trong tủ lạnh…
…
Một cơn gió lạnh buốt thổi qua làm chiếc chuông gió treo trên khung cửa sổ gỗ reo những tràng tờ-ring vui tai và lạ lẫm…Tiếng động đó làm cô giật mình ngẩng lên…Gió đang ve vuốt chiếc chuông thủy tinh trong suốt, treo lơ lửng trong không trung …
Cô lại gần khung cửa sổ, chạm khẽ bàn tay của mình vào chiếc chuông…
Khắp gian nhà lại vang lên những tiếng reo vui tai…
Mưa vẫn rơi như tiếng thì thầm dài vô tận…
Bản nhạc trong góc nhà lại da diết vang lên…
3. Dịu dàng
Anh ta lại đến!
Từ khung cửa sổ nhỏ, cô nhìn thấy bóng người ngoài cổng. Lần này thì cô đã biết cách anh ta vào nhà cô như thế nào…Nhìn thấy anh ta trèo qua cổng như một học sinh vượt rào, bất giác cô mỉm cười…
Vai áo của anh ta đã ướt đẫm nước mưa…Sao mưa dai dẳng thế không biết…
Cô vẫn ngồi co ro trên giường, mặc cho anh ta thản nhiên đi lại trong căn nhà lạnh tanh đầy mùi nước mưa…
- Hôm nay cô có vẻ dễ chịu hơn rồi đấy!
Cô vẫn không nói , chỉ ngước đôi mắt lên nhìn anh ta một cách dửng dưng…
- Ăn một chút đi !
Anh ta đưa cho cô một miếng bánh ngọt …
- Bánh nhẹ thôi, nếu muốn cứ ném, không làm tôi bỏng như sữa nóng đâu…
Cô không giấu nổi nụ cười trước lời nói của anh ta, vội cúi xuống tránh ánh mắt như đang xoáy sâu vào mình…Một nỗi xấu hổ tràn ngập trong cô…Đưa miếng bánh lên môi, cô cắn nhẹ…
Anh ta bắt đầu dọn dẹp khắp mọi ngóc ngách của ngôi nhà…Những mảnh thủy tinh vỡ đã được nhặt bỏ vào thùng rác…
Trên bục của cửa sổ xuất hiện thêm một chậu hoa xương rồng bé nhỏ…
Cô lặng lẽ ăn, và ngắm nhìn chàng trai…Thi thoảng anh ta quay lại nhìn cô ăn, lúc đó, hoặc là cô sẽ cúi gằm mặt, hoặc là cô sẽ giả vờ ngơ ngác như người điên…
Anh ta đến đây vì cái gì? Vì muốn nhảy vào cuộc sống của một người điên ư? Hay vì anh ta quá tốt, muốn thương hại một con bé mồ côi dở hơi như cô?
- Tóc cô rối lắm, quay lại đây tôi chải đầu cho!
Chàng trai bỗng cất tiếng nói, nửa như ra lệnh, nửa như vỗ về…Chẳng hiểu sao, cô bỗng ngoan ngoãn, thinh lặng để anh ta vuốt ve mái tóc dài, có lẽ vì sự dịu dàng cố hữu trên gương mặt đó..
- Em tên là gì?
- …
- Tại sao em không nói? Tôi biết em hiểu những điều tôi nói…
- …
- Tôi còn biết em đang giả vờ điên loạn để trốn tránh mọi người!
Cô kinh ngạc quay lại nhìn chàng trai, đôi mắt thảng thốt …Hai bàn tay cứng rắn của anh giữ chặt lấy vai cô, nhưng đôi mắt vẫn ánh lên những tia nhìn đầy dịu dàng…
- Anh không thương hại em đâu, thật sự là anh chỉ muốn được che chở em mỗi ngày…
Tim cô đau nhói, bỗng thèm muốn được ở trong vòng tay người con trai này…
Cây xương rồng bỏ quên trên cửa sổ đã ướt đẫm nước mưa…
4. Trở lại
- Đừng nắm tay em chặt quá!
Cô gái mỉm cười nói với chàng trai, giọng điệu như hờn dỗi…
Hôm nay là ngày thứ 67 anh có mặt trong cuộc đời cô, sẵn sàng đối mặt với nỗi đau cùng cô…Cô đã trở lại trường học, trở lại là con người trước kia của cô…Anh đã kéo cô thoát khỏi những tháng ngày chất chứa muộn phiền…
- Anh vui quá đấy thôi! - Chàng trai kéo cô vào lòng, siết chặt …
Gió đang quấn lấy chiếc chuông gió treo trên khung cửa sổ…Trời sáng tươi một màu xanh yên bình…
- Anh này, tại sao anh biết em chỉ giả vờ điên?
- Anh đã nhìn thấy em lau nước mắt khi đứng ở ban công tầng đối diện nhà em…Lúc đó, thấy em bé nhỏ và cô độc đến thắt lòng, anh đã thật sự muốn ôm em, như là anh đang ôm em thế này này, ngốc ạ…
Hết
San
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Post a Comment
Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.