Ước mơ câm...


ƯỚC mơ câm
(Gào - Tạp truyện)
LTS: Hãy cứ coi như đây là một câu chuyện ko dễ đọc và ko có thật, để một ngày tất bật trên đường đời, ta nhận ra sự chân thật đã từng có bên ta...

Trong cơn mê man, tôi thấy mình bước đi trong vũng máu, những vệt máu loang lổ nhúng sâu và phun trào từ những cơn đau bất tận. Tôi lặng lẽ rênn rỉ... Trên đường đi và xung quanh tôi có quá đông người nhưng ko một ai chú ý. Tôi oà khóc, khóc bằng hết sức lực, miêng rơm rớm những vết máu rỉ khẽ.... Tôi đang hét lên... Nhưng họ vẫn không hề chú ý đếnn tôi. Không một ai!

....................................................

Tôi bị câm sau một tai nạn năm mười hai tuổi, đó là lý do khiến tôi sống khépkín trong suốt tuổi thơ của mình. Những giấc mơ về máu và những tiếng hét ko người chú tâm, cứ dần dần và ngày ngày hiện về trong tâm trí khiến tôi ko thể làm gì được hơn ngoài việc dãy đạp chính bản thân kém cỏi đến nỗi ko nói lên lời của mình....

Vào một mùa hè năm tôi học lớp 7, có mấy đứa bạn đã đùa cợt và nói với tôi rằng:

- Ấy thật may mắn, bị câm nên chẳng bao giờ phải lkiểm tra miệng cả.

Tối hôm đó, tôi về nhà, cầm bút nguệch ngoạc lên giấy từ "bị câm" và "kiểm tra miệng" đến cả trăm lần. Sau đó, tôi như phát điên lên, tự cầm bút đâm vào tay mình. Những sự xui khiến tủi hổ luôn làm người ta có những hành động man dại và loạn điên như thế.

Đêm hôm ấy, xe cấp cứu vang rền, tôi nằm trong bệnh viện và cứ như thế... ôm ấp vết máu loang nơi bàn tay nhỏ bé, cùng những vết xước nơi tim, nơi giọng nói tôi vô tình tắt tiếng.

Tôi nằm viện suốt một tháng trời, sau khi ra viện, tôi được tin giáo viên chủ nhiệm lớp tôi vừa bị đuổi việc. Tôi cảm thấy ngỡ ngàng, gia đình tôi đã kiện cô giáo, vì nghĩ rằng biết tôi bị câm mà cô vẫn gọi tôi lên kiểm tra miệng để "sỉ nhục và hành hạ đứa trẻ tật nguyền". Tôi đã cố sức thanh mình và giải thích với cha mẹ và mọi người bằng... giấy. Nhưng tất cả đều ko ai nghe tôi, họ nghĩ tôi là 1 đứa trẻ con, ngu ngốc, sợ cô giáo đánh phạt hay trả thù nên mới hành động như vậy. Tất cả quay sang giải thích với tôi rằng: "Con hãy yên tâm cô ta sẽ ko làm gì con được nữa!".

Sự nghiệp của cô giáo tôi tan vỡ, khi cô hoàn toàn ko là người có lỗi với những hành động điên khùng của tôi.Bằng cách “ra vẻ” yêu thương và quan tâm tôi, “bọn họ” lại một lần nữa làm tôi bấn loạn trong nước mắt, để rồi đổ lỗi cho người khác về những thứ mà chính “họ” trực tiếp đã mang tới cho tôi quá nhiều.

Nước mắt của một người câm không thể nói!

Một người câm ko thể thể hiện cảm xúc của mình bằng ngôn ngữ, tất cả cử chỉ đều yếu ớt và ko phải ai cũng có thể hiểu. Tôi lơ đếnh với cuộc sống của mình. Sợ hãi với những tổn thương mà tôi vô tình gây ra cho người khác. Sâu trong trái tim tôi nghĩ mình như một mảnh vải sờn rách, rác rưởi.

Năm 14 tuổi, tôi nghỉ học. Tôi ko thể theo kịp chương trình của hệ chính quy. Tôi thu lu một xó trong nhà, quanh quẩn trên những tầng gác chênh vênh lạnh lẽo.

Lần đầu tiên tôi bị kinh nguyệt, tôi đã lạ lẫm và luống cuống đến mức không biết giải thích với mọi người như thế nào. Tôi cứ ư ử mà những người giúp việc ko ai hiểu. Tôi ko đủ kiễn nhẫn để viết ra rằng tôi đang bị chảy máu ở dưới đũng quần.... vì tôi còn đang quá sợ.

Không đi học, có ai dạy tôi rằng con gái sẽ bị kinh? Sẽ chảy máu ở dưới đít quần khi đến tuổi cần phải thế?

Tôi chỉ biết khóc rưng rức và ngồi lọt thỏm trong bồn tắm, cho cái chất nhầy màu đỏ sẫm cứ tuôn ra và cố gắng giữ rịt thân mình bằng chiếc khăn tắm để cầm máu.

Chẳng ai có thể hiểu nỗi khổ của một kẻ câm sung túc. Gia đình tôi là một thứ hỗn tạp nhiều màu u ám. Tôi có một người anh trai lạ lùng, còn bố mẹ thì là một đống bùng nhùng khó hiểu. Bố mẹ chẳng bao giờ ở bên tôi, họ ở những nơi không cần con cái.Ở những nơi có chỗ vui chơi chỉ là một đứa dành cho mẹ và ở những xó xỉnh có thật nhiều đàn bà của cha.

Năm 15 tuổi, tôi đã có một mối tình đầu. Tôi yêu một con chó. Tất cả sự quan tâm và tình yêu thương của tôi đều dồn cho nó - một con chó cái, giống châu Mĩ. Buổi sáng, tôi hôn nó nhẹ nhàng, cho nó ăn và tâm sự với nó bằng mắt. Buổi chiều, tôi trò chuyện với nó khi nó tắm, những thứ xung quanh tôi hầu như chỉ có mình con chó cái giống châu Mĩ đó. Nó là người yêu của tôi. Tôi đặt tên con chó là "Anh yêu". "Anh yêu" và tôi rất yêu nhau, một tình yêu trong sáng của sự giao lưu tâm hồn vào 3 buổi trong ngày.

Sự phát triển tâm lý của tôi kì quoặc đến nỗi nhiều khi tôi giật mình.... tôi ko hiểu tôi đang làm gì và mình là ai nữa. Rồi đếnmột ngày, “anh yêu” cũng bỏ tôi mà đi. Những người giúp việc nói là nó đi tìm một con chó đực nào đó, và lang thang ở khu công viên của chung cư nên đã bị bọn bắt trộm vồ vập mất.

Này thì một mình cho nước mắt cô đơn
Này thì một mình cho bóng vờn thân xác
Một mình hát, một mình ca, một mình ra sức cố
Cho một mình hơi thở, cho một mình sống hờ...

Việc mất tích của "Anh yêu" làm cho tôi đau đớn nhiều ngày. Tôi quyết định bước chân ra khỏi toà nhà nhạt nhẽo, để đi tìm "anh yêu". Ngày nào, tôi cũng ra khu công viên của chung cư để xem nó có chạy qua và nhảy lên ôm tôi ko...Nhưng chẳng bao giờ thấy...

Một tháng, hai tháng rồi 3 tháng trôi qua... "anh yêu" đi mãi mà chẳng hề quay lại....Chỉ có đám chó hoang dãi, ngày ngày đi qua tè vào mỗi gốc cây một bãi.

Tất cả mọi việc đến nhanh như con gió, và tan nhanh như cơn gió,mọi thứ tôi có hoá ra đều là chẳng có gì.... CHỉ là một đứa trẻ câm vẩn vơ với suy nghĩ và mộng mơ, chỉ làm một tâm hồn ở trọ trong thân xác của một kẻ đang sống thừa...

Khuôn viên công viên rộng mở, đón tiếp những kẻ vô gia cư, và những thằng trẻ con luôn thích chơi trò "làm người thủ lĩnh". Một thằng lớn đã chỉ vào tôi khi tôi đang ngồi khóc bên bãi cỏ để nghĩ về cuộc đời như cơn gió của tôi.

Một lúc sau, khi tôi còn đang lạ lẫm và sợ hãi, nó vạch quần, đái vào chân tôi một bãi rồi quay ra cười sằng sặc với đám bạn của nó.

...................................

Bóng đêm sống bằng hơi thở tình cờ
Người nằm trong mơ, chờ bóng đêm che chở
Mọi cánh cửa mở... đều bị gió sập vào
Tiếng gió lao xao, làm biêt bao kẻ sợ....

2 năm sau, cũng ở công viên ấy, cũng ở ghế đá ấy, cũng thằng con trai ấy, cũng đứa “đái vào chân tôi” ngày ấy....

Một nhát chém... bay vọt vào ko trung để tung máu rơi lọt thỏm vào trái tim người con trai duy nhất của đời tôi – không phải là chó!

Nhát chém mang theo nền máu lênh láng của tiếng khóc lặng câm, nhát chém thay cho tiếng gào của một người câm. Con người ta ko nên sống vạ vật, ko nên sống ko có người ko quan tâm, ko nên sống yếu mềm, ko nên sống cô độc.

Cuộc sống là tranh cướp chứ ko đơn thuần chỉ là đầu tranh nữa.

Anh cô độc, anh vạ vật, anh tất bật với cuộc sống của anh – ko sạch sẽ. Anh đã lớn lên du côn và đầy đánh đổi. Nếu muốn có cái này, anh phải giết chết cái kia, nếu muốn được ăn thì phải bị đánh hoạc đánh một ai đó.

.................................................

Cuộc sống của những đứa trẻ du côn luôn lớn lên cùng xích mích và thù hận. 18 tuổi người ta thích mình ngoan cường, thích mình lịch lãm cho dù có nghèo khổ. Và chỉ vì bênh vực một con câm, anh đã bị đâm bằng một nhát chém.

Tôi đã đem cái chết đến cho nhiều hơn một người....

...................................................

Yêu thương đôi khi vô tình là tội lỗi
Anh đi rồi, em giả dối mình em
Em yêu anh, yêu anh dưới màn đêm
ĐỜi u tối, đường đêm sao thấy lối?
Thảm bạc trải dài vút lên màu máu đỏ
Trong tiếng la ó, chẳng thể có tình yêu
Mưa đổ dài bên hàng cây liêu xiêu
Hoa vụt tắt trên khoảng trời rơi rụng
Gió thoáng mình, vút bay trong khong trung
Một nỗi đau nghiêng mình, im, lúng túng!

Dưới bầu trời nắng, trong những giọt đắng, em nhìn anh, khóc để nước mắt thay cho lời nói từ tận đáy tim, em yêu thương anh tha thiết....

Dưới bầu trời đầy mây trắng, em vuốt ve thân xác anh xa lạ em.... cho mây nhìn thấy mắt em cay.... và đỏ... cay và đỏ rơi xuống thân anh những giọt màu buồn bã....

Giá như một hơi thở của gió có thể lay anh dậy bên em... trong tiếng khóc này, anh sống lại...

Giá như em cất thể cất lời dù phảng phất như sương, để kêu lên dù thật khẽ khàng tôi.... để ai biết tới nỗi đau mà trước khi nhắm mắt, anh đã từng rên rỉ....

..................................................

Tình yêu là những nỗi đau trải thảm, khi người ta bắt buộc phải hy sinh để bảo vệ nhau, và để rồi khi bảo vệ nhau thì người ta sẽ mất nhau...trong đau đớn vô cùng...

.....................................................

Cuộc đời là những sự tức cười nức nở, cho những tiếng thở sâu ko thể nào miên man được nữa. Với những nỗi thất vọng bất tận về cuộc sống thực tại. Tôi kiếm tìm cho mình một ước muốn bình yên, một gia đình yên ổn...

TRong một hơi lặng của mùa hè, tôi trút hơi thở cuối cùng về phía một mặt trời rất xa.Nơi những ám ảnh về người anh đồng tính và những chàng trai qua đêm cùng anh trong ngôi nhà rộng ko làm tôi sợ hãi. Nơi những tiếng rên của cuộc mây mưa ngoại tình của mẹ ko làm tôi đớn đau. Nơi những ván bài của bố ko kết thúc bằng tiếng súng – máu và dao.....

Cái ánh mặt trời mà tôi hướng tới,ko phải ánh mặt trời màu đỏ của buổi chiều u ám cuối cùng. Đó là mặt trời của những tia nắng sáng, trải ánh vàng trên bộ lông đen bạc của “anh yêu”.

Đó là một nơi ko có con người, ko có những sự tổn thương, nơi tiếng nói thốt ra từ trái tim... rất lặng...

Đó là nơi... ko có những giọt đắng.... chỉ có vị ngọt ngào êm ái của sương sớm mai...

Và bình minh, nơi chân trời có nắng ấy, loé lên những khát vọng màu đồng....

...............................................

Mười mấy tuổi tôi ra đi và... không trở lại nữa!!!!

....................................

Lại là một cú đập... đau thật đau....


0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Post a Comment

Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.