Trót dại


Phải khó khăn lắm, tôi mới gặp được những người đàn ông trong cuộc, dù được bà vợ cung cấp cho cả số điện thoại di động. Có người cũng nhận ra lỗi lầm của mình, nhưng với họ, giải pháp quay về coi như bế tắc, có người về được rồi, lại muốn ra đi.
?Vâng, đúng là vợ tôi có quyền trừng trị - Trong một căn phòng thuê ở phường 14 - quận 5, anh H.T.Q bắt đầu câu chuyện - Ban đầu, tôi cũng cố chối và giấu chuyện tôi có con riêng. Nhưng thấy vợ tôi khổ quá, bỏ công rình rập tôi, hao mòn sức khỏe vì ghen tuông, bỏ bê con cái, nên tôi đành tự thú. Chuyện cách đây đã 7 năm rồi. Lúc ấy tôi quen với một cô tiếp viên nhà hàng, tình cảm lả lơi một chút cho vui. Tôi tự nhủ: Chuyện gì đã giấu vợ được 2 năm, thì có thể giấu lâu hơn. Đến khi cô gái có thai, sanh nở, đứa con được 3 tuổi, thì trong tôi sự lãng mạn, hào hứng bắt đầu nhường cho sự lo lắng, mệt mỏi?. ?Vậy thì anh về nhà, xin lỗi vợ, quyết tâm sửa sai?. ?Thì cũng tính vậy, nhưng tôi đâu có dứt bỏ cô nhân tình và đứa con nhỏ một cách thẳng thừng vậy. Vợ tôi khóc lóc, mắng chửi tôi và ra điều kiện: ?Hoặc là con nhỏ đó, hoặc là tôi. Anh chọn cho nhanh. Tôi cho anh một tháng để quyết định. Rồi vợ tôi sang nhà tình địch: ?Cô thật là đáng ghét, đáng khinh bỉ. Giả sử tôi đi giựt chồng cô, cô tính sao. Cô hãy buông anh ấy ra. Cô cố ý có con để chồng tôi phải nuôi cả cô, chứ đàn bà không muốn có con cũng đâu có khó?. Vợ tôi không nén được cơn nóng giận, và xử lý như việc cắt đứt mối quan hệ làm ăn của chồng với một đối tác. Cái ngạo mạn của kẻ trong sạch làm kẻ tội lỗi nổi loạn. Tôi bảo từ từ để tôi giải quyết, cô gái kia giờ đang thất nghiệp, con lại còn quá nhỏ. Vợ tôi gạt ngang: ?Đó chỉ là cái cớ để qua mặt tôi, để lừa tôi phải chấp nhận con vợ bé của anh. Tôi nói trước không dễ đâu. Anh ra khỏi cái nhà này tôi vẫn sống được. Có cha như anh, con cái hư hỏng thêm chứ được tích sự gì!?
?Đấy, vợ tôi đã nói thế, tôi ở lại trong nhà làm gì. Vợ tôi đau đớn lắm, đơn ly hôn cô ấy viết rồi xé đã mấy lần. Nhưng tôi chưa thực hiện được điều kiện của cô ấy thì chiến tranh vẫn còn...?
Chẳng dại gì mà tự thú, ông L.C.T - một chủ thầu xây dựng ở phường 7, quận Gò Vấp - chỉ thật sự đầu hàng khi bà vợ bắt quả tang ông cùng cô vợ ngoài luồng đưa đứa con riêng đi chích ngừa. Bà vợ nhảy đổng lên tại một trung tâm y tế, giọng lạc hẳn đi: ?Ông còn chối nữa đi. Tôi chết cho ông vừa lòng. Tôi không có dọa gì hết. Ông không từ bỏ sạch mọi thứ rác rưởi, nợ nần mà ông gây ra thì các con tôi cũng coi như ông đã chết...?. Ông không bỏ nhà đi nhưng cứ nửa đêm bà lại dựng dậy chất vấn: ?Cái con ranh đó, nó lừa ông ra sao. à, ông còn bênh cho nó à. Vậy là ông còn yêu nó. Về với tôi là miễn cưỡng chứ gì. Tôi biết, ông chỉ dẫn cái xác về, còn hồn vía ông vẫn để ở nhà nó. Tôi ra điều kiện cho ông, một tuần nữa, ông không trở về nguyên vẹn thì...? bà vợ bật khóc. Ông chồng lại cuống lên: ?Bà để từ từ, tôi tính?. ?Ông tính chuyện được cả hai hả?.
Cứ thế, mà hết một năm, gia đình ông như có chất nổ trong nhà. Cứ theo phương án bỏ tất cả của bà vợ, thì ông chồng lại tìm cách hoãn binh: ?Sao bỏ liền được. Cô gái kia thương tôi thiệt tình. Tôi làm cho người ta dang dở có con, rồi bỏ chạy về nhà. Vậy mà cổ không chửi tôi mà còn chấp nhận. Còn vợ tôi thì hả hê trước một ông chồng dại dột...?
Tưởng chừng dễ chịu khi nghe bà vợ giải quyết sự việc: ?Anh cứ mang con về đây cho tôi nuôi. Cô ấy còn trẻ mới 26 tuổi, lấy chồng rồi đẻ con nữa... Tôi cao thượng vậy, anh còn muốn sao nữa. Đấy điều kiện của tôi chỉ là như vậy thôi. Có gì khó mà anh làm không được?. Thế nhưng ông chồng lại chống chế: ?Cô ấy cũng cần đứa con đó. Cô ấy cũng là mẹ, sao nỡ bỏ con?. ?ừ! Như thế thì anh rơi vào bẫy của nó rồi. Để rồi xem, rồi chẳng bao giờ nó nhả anh ra. Anh mà lơ mơ nó kiện anh ra tòa, cho anh khỏi thăng tiến, còn bị mất chức?. ?Em cứ nghĩ xấu về cô ấy?. ?Anh còn bênh chằm chặp cho nó à! Vậy là anh đi luôn đi, chứ làm sao tôi tha thứ cho anh được. Tôi có lỗi gì chứ, chả lẽ tôi cứ là tuổi đôi mươi mới đẹp lòng anh sao??.
Bà vợ mở cho tôi đoạn băng cát-sét bà thu được, theo bà: ?Có gì còn làm bằng chứng để buộc ông tội ngoại tình, vi phạm hôn nhân một vợ một chồng?. Bà không giấu nổi sự bực tức: ?Ba tháng rồi, ông chẳng giải quyết được gì cả, không bỏ cô ấy, còn nói thương con thì mang con về. Ông ấy còn bảo tôi chấp nhận cô kia. Tôi thì tôi kiên quyết ?lành làm gáo, vỡ làm môi?. ổng muốn gây sự, chứ không phải tôi, tôi quậy ra tòa hết cả đám. Mà tôi có ra điều kiện gì ghê gớm lắm đâu, bỏ hẳn cô ấy về, tôi tha thứ hết. Sao ổng còn chần chừ. Đàn ông rõ là tham lam, cố tình không chịu nhả ra, muốn quơ vào, muốn thêm?
Tôi tìm gặp ông chồng, anh V.Đ.K - quản đốc phân xưởng của một nhà máy sản xuất hàng nhựa tiêu dùng: ?Thì tôi ở nhà tôi chứ đâu. Không gặp cô kia nữa. Êm êm được một tháng thì con bé con đổ bệnh. Tôi phải sang thăm, giúp đỡ cô ấy. Cô ấy khóc lóc, kể lể, tôi không đành dứt bỏ. Vợ tôi cứ gầm ghè, thúc giục phải bỏ ngay, bỏ hẳn. Tôi là con người, chứ có phải cái máy đâu. Thế là nhà cửa, chưa ly hôn mà đã tan hoang rồi?.
Không lòng vòng, dây dưa như người chồng trên, anh H.P.Đ, sau một tháng được vợ đưa ra yêu sách đã bỏ về ở hẳn nhà cô bồ, sắp sanh con. Thật ra, yêu sách của vợ anh không có gì khác với những bà vợ cùng cảnh ngộ: ?Anh phải bỏ hẳn nó. Tôi đồng ý cho nó vài chục triệu để sanh nở, nuôi con. Coi như anh mắc nợ tôi?. Tình hình êm êm, khi hai vợ chồng đưa nhau đi Đà Nẵng, thăm một văn phòng đại diện của công ty do bà xã anh làm giám đốc. Mọi người ai cũng khen vợ chồng đẹp đôi, giỏi giang như nhau, hạnh phúc là chắc chắn. Vậy mà đến tối về khách sạn, chị vợ chảnh chọe nói với chồng: ?Anh đi với tôi, nở mày nở mặt ra, chồng bà giám đốc người ta trọng vọng. Chứ thử anh đi với con bồ ranh kia, giới thiệu là chồng con mát-xa, nghe có nhục không. Tôi bảo anh bỏ hẳn nó, là vì danh dự của anh, vì cuộc sống của anh, chứ đừng tưởng là tôi ghen. Bỏ hẳn càng nhanh, càng tốt, còn tức nỗi gì?.
Bà vợ càng hiếu thắng, anh chồng càng tự ái, càng quyết liệt với vợ: ?Cô có bỏ tôi thì bỏ, chứ tôi chẳng bỏ ai. Tôi không cần cô thương hại.?

Vỗ quýt và móng tay ...


Gặp nhiều hoàn cảnh trong bài, tôi có chung một câu hỏi: ? Những bà vợ đâu đến nỗi, có người cũng đẹp đẽ, thon thả, ăn mặc mô-đen, vậy mà chồng lại ?thờ ơ? đi cặp với người khác, có con riêng. Sao đàn ông lại dại dột lao vào những rắc rối, từ bỏ những gì mà xưa kia mình mơ ước. Để lý giải cho chuyện đi kiếm thêm vợ con, các ông không đổ nhiều vào lỗi của các bà vợ lắm lời, chẳng hiểu chồng, vụng về... mà đổ nhiều vào hoàn cảnh: làm ăn, gặp nhau hoài phát sinh tình cảm, đi nhậu gặp cô gái tiếp thị bia dễ thương quá, đi công tác xa gặp người con gái chăm sóc, chia sẻ... Nói chung, môi trường xã hội cũng góp phần làm họ phát sinh tội lỗi. Nhưng đến lúc quay về nhà, họ muốn tốt lên, muốn sửa sai, thì các bà vợ đưa ra điều kiện: phải từ bỏ tất cả lỗi lầm càng sớm, càng tốt mà không hề tạo cho họ một hoàn cảnh, để họ ?cải tạo? tốt.

Dường như đàn ông không có thiên chức giải quyết những việc rối rắm về tình cảm. Họ càng làm cho sự việc rối thêm. Nhưng các bà vợ cứ nhất định: ?Ông phải tính sao cho đẹp mặt?, cứ như ông gây ra hậu quả, thì bây giờ chính ông giải quyết cái hậu quả đó. Tại sao, khi người đàn ông trót dại, làm gia đình có nguy cơ tan vỡ, thì bà vợ lại đứng ngoài cuộc, ở thế của người thắng, để chỉ đạo ông ta phải làm thế này, thế kia. Thật ra đó là thế của người bị động ngồi chờ chồng về ?báo cáo? một kết quả không bao giờ làm các bà vừa lòng. Tại sao, trong công cuộc chống đỡ lại gia đình trước giông bão, không là công việc chung của cả hai vợ chồng.
Có những người đàn ông quay về với gia đình cả hồn lẫn xác sau cuộc phiêu lưu tình cảm. Ông T.K.Q, cán bộ hưu trí, phường 7, quận Tân Bình tâm sự: ?Chuyện cũ tôi không muốn nhắc lại nhưng để các anh chồng trẻ, các cô vợ trẻ có rút ra được kinh nghiệm gì không. Điều gì kéo tôi trở lại, khi đã lỡ có một đứa con riêng với 1 cô gái trẻ. Không phải do dư luận, do họ hàng, hay các mối quan hệ xã hội rộng lớn, cũng chẳng phải do sức ì của người đàn ông, không muốn thay đổi cuộc sống đằng nào rồi cũng trách nhiệm, nghĩa vụ... mà từ sâu thẳm, tôi chợt nhận ra vợ tôi là người cao quý. Cô ấy đau đớn, nhưng vẫn thương cho nỗi đau của tôi. Tôi sai lầm cô ấy càng thương hơn, như thể là cô ấy sai lầm. Vẻ đẹp đàn bà nằm ở trái tim rộng mở chứ không phải ở nét mặt, dáng người. Có người vợ cao qúy thế làm sao tôi bỏ được.
Bác gái, bà H.T.N, cười bảo: ?Cũng mất đến 3 năm tôi mới gỡ được cảnh một kiểng hai hoa. Cứ để cho ông ấy tự xoay sở chắc chẳng bao giờ xong. Cô gái kia, dựa dẫm vào ông xã tôi để sống. Nên tôi tập trung giúp đỡ cho cô ấy. Ghét bỏ cô ấy thì có được gì. Chuyện đã lỡ hết rồi. Ai cũng bảo tôi: ?Bà này chắc là chấp nhận cho chồng có vợ bé? Nhưng qua thời gian, thấy rõ tấm lòng của tôi, cô ấy nể tôi, không chảnh chọe. Cô ấy còn trẻ, có công ăn việc làm, đi công tác, có điều kiện giao tiếp. Tôi khuyên như khuyên em gái: ?Có người nào thương em thật lòng. Em đừng bỏ qua cơ hội?. Thật ra, đàn bà, ai cũng muốn có tổ ấm riêng cho mình. Đúng như tôi dự đoán, cổ cũng tìm được một người đàn ông hào hiệp, cưới hỏi. Tôi còn nuôi con cho cổ thêm một thời gian, để cổ ổn định cuộc sống mới rồi rước con về. Tôi nghĩ, những người đàn bà lâm vào cảnh như tôi, lòng độ lượng chưa đủ mà còn phải bình tĩnh, kiên nhẫn và sáng suốt.

!!!... ST ...!!!

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Post a Comment

Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.