Này, tao bảo! – Thu Anh đột ngột gọi giật ba đứa bạn lúc này đang chúi đầu vào “tùng xẻo” cái pizza – Sau này chồng tao sẽ tên là gì nhỉ?
- Mày lại còn muốn đặt tên cho chồng nữa cơ à? – Linh trề môi, lưỡi còn dính ketchup (sốt cà chua) đỏ lòm - Nó là chồng chứ có phải con mày đâu?
- Tao chỉ băn khoăn thôi mà - Thu Anh chống dĩa lên bàn, mắt ngước xa xăm – Nếu…
“Nếu” là một phép tu từ nghệ thuật mà đề cập đến vấn đề viễn tưởng này đúng vào lúc tất cả đang “lâm bàn” quả là một việc kỳ quái. Nhép và Pipu đặt dao xuống, quay sang nhìn bạn đầy ngạc nhiên:
- Nếu gì cơ? Này, không phải là mày đã lên kế hoạch “đánh bắt xa bờ” với một vài cậu bé nào đó chứ?
- Nâu! – Thu Anh khịt mũi, ý nó nói là “No” – Tao đang nghĩ, nếu con Linh sẽ lấy chồng là Tinh, Lan lấy chồng là Man, con Hà cưới một anh tên là Mã, thế thì chả lẽ tao sẽ cưới một người tên là… ấyyy à?
Cười sặc sụa. Linh, khi đó đang cầm chai ketchup rưới lên miếng bánh như chan nước canh, suýt nữa thì quen tay ngửa cổ lên tu ừng ực. Hà cắm phập cả cái dĩa ba ngạnh xuống bàn không khác gì Trư Bát Giới xỉa đinh ba còn Lan vội vã gọi với xuống tầng dưới: “Chị ơi cho em mượn hộp cứu thương!” Mãi một lúc sau mới hết cơn, Linh vỗ vai Thu Anh đầy trìu mến:
- Cứ yên tâm, nếu không có bạn ấy của mày thì kiếm ai đấy họ Thôi, tên Anh, đệm là Tuỳ cũng được mà!
Quán ban chiều không đông khách, trời dịu dịu, không được tươi sáng nhưng mát và hiền. Quân chỉnh lại bộ đồng phục sơ mi vàng – quần Âu – dép xỏ ngón cho phẳng phiu, vừa làm vừa tủm tỉm. Cái sự chả liên quan giữa quần áo với giày dép này là vì nhiệm vụ bồi bàn của cậu được ấn định ở vườn sau và gác 2, một tầng thấp áp mái nhà có những bàn ăn vuông trải đệm ngồi. Vườn sau thì không nói, chẳng ai để ý đến chân mình cả, còn tầng trên lát gỗ vốn được thiết kế riêng cho trẻ em, mỗi lần lên xuống Quân đều phải bỏ dép, khom lưng. Thế nên chị quản lý mới đặc cách để cậu đi tông luôn cho tiện.
- Đẹp không?
Một anh cùng tổ bồi bàn chìa chân ra cho Quân ngắm: một đôi giày mới da nâu, khá đẹp. Quân cười: “Không chất bằng dép cói của em!” rồi mượn anh đi thử, mới ướm được một chiếc thì bỗng nghe loáng thoáng trên gác có tiếng gọi vọng xuống: “Chị ơi cho em mượn hộp cứu thương!” Cuống quýt chưa kịp hiểu gì, cậu hốt hoảng chạy lên, một chân giày một chân tông khập khà khập khễnh. Hộc tốc lên tới nơi, còn bị đập trán vào trần nhà một cú đau điếng, Quân thở hắt ra khi mấy cô bé khách xua tay rối rít: “Dạ dạ, xin lỗi, em đùa thôi ạ!”
- Ơ, sao em phải bỏ dép còn anh thì không?
Vừa thở phào quay lưng đi thì Váy Trắng buột miệng, Quân lại phải quay vào. Chưa kịp phân trần thì đã thấy Tóc Bờm gật gù như Khổng Minh bàn chuyện Tào Tháo phá quân Ngô:
- Mình đi dép khác, anh ý đi… dép lai khác! Mà anh ơi, cho em xin thêm ketchup.
Mang một đĩa ketchup lên. Nốt Ruồi Tham Ăn nhìn Quân ngơ ngác. Và Lông Mi Cong ý nhị: “Anh ơi, cho em cả chai luôn được không?”
Suốt cả ngày hôm ấy Quân chạy lên chạy xuống không yên với bốn cô nàng mặt thì xinh mà tính thì kinh, đã láu cá lại còn hay chành choẹ. “Anh ơi, chỉ có ba cái thìa thế này thì em ăn bằng niềm tin à?” “Anh ơi, cẩn thận cộc đầu, cao cũng có cái đuối của cao chứ!” Vừa mệt vừa buồn cười, Quân chỉ biết nhe răng khoe răng khểnh mong các bé thương tình đừng hỏi han cắc cớ, nhỡ bé nào ngứa miệng lại vặn vẹo: “Anh ơi, vì sao anh lại cười?” thì mệt! Con gái bây giờ lạ nhỉ, vừa duyên vừa… điêu, vừa tham ăn vừa tham nói. Mà mấy bé chả bảo rồi là gì, tham ăn cũng có cái lý của tham ăn!
- Anh này hiền như người vừa được lĩnh tiền! – Tẹt búng tay cái tách.
- Tao thì lại thấy anh ý đần như người vừa mắc nợ nần. – Nhép cong môi, nó vốn hiềm khích với bất cứ ai răng khểnh, tức là dám cả gan nhiều răng hơn bản phủ.
Thêm mấy phút chí choé bình phẩm về một “người không mang họ” vừa xuất hiện trong đời, bốn đứa con gái lại trở về với chu trình tu luyện môn phái “Giáng Răng thập bát chưởng” đang còn dở dang ban nãy. Con trai bây giờ lạ nhỉ, mình gọi anh, xưng em thì cứ nằng nặc đáp lại là vâng ạ, chị đợi em một tẹo thôi ạ. Có biết như thế là xúc phạm nặng nề đến tuổi thanh xuân của chúng ta hay không? Đã thế, các chị hành cho mà biết!
Chiều ngả màu đêm, trong lành và thư thái. Người ra vào quán xá bắt đầu tấp nập, giấy order, hoá đơn, thẻ giảm giá, phiếu VIP và cả tiền tip chìa ra trước mặt cứ gọi là loạn tùng phèo. Không chỉ Quân mà tất cả mọi người làm ở quán đều phải tay năm tay mười mới kịp phục vụ khách, may mà mấy nàng Xinh “nung ninh” trên gác đã ngoan ngoãn “tập trung chuyên môn” không nổi hứng trêu chọc Quân nữa. Một tốp bốn, năm nam thanh niên bước vào, vừa ngồi xuống bàn dưới tầng 1 thì nghe thấy tiếng con gái bên trên lại nháy nhau chuyển chỗ. Quân cười, nhưng chả hiểu sao trong bụng cứ thấy lo lo.
Mang menu lên cho khách chọn món, Quân nhận được một cái lắc đầu vì mấy cậu ấy đã với sang bên Váy Trắng cười cười:
- Bạn gì ơi, cho tớ mượn menu với! Ôi, bọn ấy giở nhiều đến rách ra thế này à?
- Lỗi tại nhà xuất bản! – Nốt Ruồi Tham Ăn nhún vai, mặt vẫn lạnh tanh.
“Trình cao!” Quân nghe tiếng bọn con trai thầm thì. Anh chàng Dây Xích quay sang Tóc Bờm, chìa tay ra như thể chỉ đợi ôm chầm lấy cô bé:
- Cái bờm của cậu đẹp nhỉ, tớ mượn được không?
- Được thôi – Giọng Tóc Bờm ngọt như mía lùi, hết sức bình tĩnh đưa bờm ra trước khi bị chạm vào người – Nhưng tớ sợ lúc sang tay ấy thì phải gọi nó là vòng Kim Cô mới đúng!
Quân cố nén cười, không lý giải được vì sao mình thấy hỉ hả. Cương quyết và một chút lém lỉnh, thế mới là con gái chứ!
Phần tiếp theo của vở “Anh hùng khó qua ải Mỹ nhân” này thì Quân không được chứng kiến, vì khách đã chọn món xong và cậu phải mang xuống cho nhà bếp. Nhưng Quân vui lắm! Làm ở quán đã lâu, thỉnh thoảng cậu lại chuốc lấy bực mình vào người khi chứng kiến những cảnh chòng ghẹo không đứng đắn, cả khách Tây, khách Ta mà người chịu phiền toái, phần nhiều là phái nữ, chẳng biết làm gì hơn là đứng dậy, gọi thanh toán và quay lưng đi thẳng! Quân có muốn giúp cũng không được vì nạn nhân có phàn nàn gì đâu, và “hung thủ” cũng bỏ bộ mặt phạm tội đi nhanh như hắt một cốc nước. Bây giờ thấy cách xử sự của mấy cô bé này, tự dưng cậu như được trấn an. Hoan hô con gái!
- Nữ quyền không phải là móng tay nhọn, vì xu hướng chung phải là đầu móng trắng và vuông cơ mà! – Lông Mi Cong nhìn ngón tay mình, xuýt xoa trước bộ hoa đỏ mới đính.
- Và cũng không phải là số lượng con trai. – Tóc Bờm vừa dứt tiếng, Nốt Ruồi Tham Ăn đã tiếp lời - Nữ quyền là một từ ghép gồm hai từ đơn, nữ và quyền. Nữ đương nhiên là chúng ta, còn quyền là …
- Là cái cách bọn em vừa thể hiện ấy, anh phục rồi đấy! – Quân cúi xuống dọn bàn, nói thật nhỏ – Là độc lập và thông minh, nhỉ?
Ngạc nhiên vì sự lên tiếng của anh chàng “Tiền nợ”, bốn cô bé đang tí tách như tép rang bỗng đồng loạt ngồi im. Quân cũng xấu hổ nên vội quay đi, mặt đỏ bừng. Các nàng mà “Anh ơi, sao anh lại gọi em là em” nữa thì khổ!
- Anh ơi! – Váy Trắng đột nhiên gọi giật. Khi Quân quay lại, bé ngước lên nhìn bằng ánh mắt không thể thiết tha hơn, và hỏi một điều cũng không thể phức tạp hơn - Có phải anh tên là… ấyyy?
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Post a Comment
Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.