[Truyện ngắn - Gào]
LTS: Hạnh phúc ngắn lắm.... Còn nỗi đau và tiếc nuối thì kéo dài.... Mong manh có ôm chặt nổi mong manh???
Tôi là con gái. Nhưng….
Tôi ghét đàn bà, và ghét những ả con gái…
Sinh ra đã cái bản tính yêu mềm!
Bản chất sướt mướt và trài tim ẩm ướt!
Hừm…
Thật là vô dụng!
Rắt một lũ vô dụng!
Chúng nó chỉ biết khóc, khóc và khóc mà thôi….
Tôi tuyệt nhiên ghét bọn con gái!
Như vậy đấy…
Và tôi ghét cái cách chúng nó hẹn hò nhau ở shopping, xúng xính son phấn và túm tụm chuyện trò vô bổ….
Từ bé, tôi đã chỉ chơi vớI con trai thôi…. Chỉ con trai thôi…. Đơn giản vì vớI tôi, bọn con trai đơn giản và bạo lực!
Tôi yêu bạo lực!
Tôi thích đánh nhau!
Tôi ưa đổ máu!
………………….
Bà mẹ nhìn đứa con gái của mình mà long ứa nước mắt, đôi hang mi cong vút ướt đẫm nước và long trắng trở nên đỏ hoe lúc nào ko hay…. Bà xót xa biết mấy…. 15 tuổi rồi, sao con gái bà vẫn vậy… Liệu đây có phảI là một vòng tuần hoàn và sự lặp lạI của trò đời ngang trái…. Cái giá bắt buộc bà phảI trả vì sinh ra và nuôi lớn con mình mà để nó là đứa trẻ ko cha? Liệu có phảI vì thế mà…. Cái phần thiếu thốn trong con ngườI nó… đã bộc phát ra thành…. Nam tính???? Một ngườI phụ nữ già… tóc bạc trắng và dáng đi khó khăn mệt nhọc bởI lưng đã còng…. bước đến bên ngườI đàn bà đang khóc: “Đừng khóc nữa con!”………..
Hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng…
Không gian ấy, vớI 3 ngườI phụ nữ này…
Đằng sau những nếp nhăn dày của tuổI tác, đằng sau vẻ nhớn nhác ngông cuồng, đằng sau những dòng nước mắt tang thương…Là cả một nỗI đau vấn vương ám ảnh….
………………….
- Mẹ ơi, ba con đâu?
- Ba đang ở xa con ạ!
- Bà ơi, ba con ở xa phảI ko?
- UH
- Thế sao ba đi mãi chẳng về….
Đắng lắm!
Cứ mỗI lần đứa con gái bé bỏng 4 tuổI của tôi hỏI tôi và bà ngoạI nó câu đó, chúng tôi chỉ biết ngước nhìn nhau và trả lời một câu như nhau như thế… Tôi cảm giác tội lỗi vô cùng khi phải lừa dối một đứa trẻ…. Nhưng tôi ko còn câu trả lời nào khác cho đứa con của tôi….
Có những sự thật phải đựơc gói ghém muôn đời….
Nhưng cuộc đời nghiệt ngã và ngang trái lắm, mọi nỗI đau ko thể chỉ gói ghém bằng vỏ bọc yên bình, con gái tôi cũng lớn lên, nó ko chấp nhận những câu trả lờI của tôi và bà ngoạI nó nữa…. Nó ghét sự xúc xiểng của ngwoif đờI dành cho một đứa trẻ ko cha, nó căm thù ánh nhìn của những kẻ hỏI về cha nó…. Bản năng thúc giục bản năng… Nó muốn tìm thấy câu trả lờI cho mình….
Cái sự va đập tàn nhẫn của tạo hoá, đã khiến cho cả 3 chúng tôi vấp ngã mà chẳng thể nào tìm ra cách đứng lên…
Tôi ko thể nói cho con tôi biết về cha nó… Như một sự nhục nhã muôn đờI phảI được gói ghém và chôn vùi….Tất cả chỉ là im lặng trả lờI cho những câu hỏI của đứa trẻ 15 tuổI tộI nghiệp….
Và thế là….
Con gái tôi…
Đa “rờI xa chúng tôi… rờI xa bà và mẹ nó…. rờI xa ko phảI trong khoảng cách ở đời… mà rờI xa vòng tay và rờI xa ý nghĩ…
Nó thay đổi…
Ngông cuồng và ngão nghễ…. Chống đốI và coi khinh….Tàn nhẫn và thô bạo… Giết chết hễts cái phần nữ tính ngọt ngào mà mẹ và tôi đã trao cho nó….
Nó xé hết những chiếc váy xinh xắn… Thay vào đó là những chiếc quần bò rách nát…. Nó cắn xé mái tóc dài mượt mà, băngf những nhát kéo xót xa….
Nó… con gái tôi… đã ra đi như vậy đấy…
Tôi ôm mẹ mình và khóc…. Nhưng lạI thấy… nước mắt mẹ ướt áo tôi… 2 đôi vai gầy của 2 ngườI phụ nữ… dựa vào nhau… đau… hay là trái tim chảy máu???
……………….
Bà à, con xin lỗi…. Con xin lỗI bà…. Con rất yêu bà, và con rất yêu mẹ… Nhưng giờ đây, con quỳ lạy thì đã quá muộn rồi… Nước mắt con dường như tắc nghẹn vì những sai llầm và tộI lỗi…. Con xin lỗi… bà ơi…. Bà có nghe thấy con nói gì ko bà….. BÀ ơi, con xin bà… bà tỉnh dậy đi mà…. Bà ơi…
…………
Những sự chịu đựng luôn đạt đến đỉnh điêmr và có những giớI hạn tận cùng….Lúc đó… mọI thứ… sẽ … nổ tung!
Vào sinh nhật 18 tuổi của con gái tôi, mẹ tôi và tôi cố gắng những nỗ ực cuốI cùng kéo nó về vớI gia đình, tránh xa bọn con trai và cái ý nghĩ khinh miệt đàn bà con gái của nó, tránh xa những lần đánh nhau mà sau đó là những hậu quả kéo dài…
Mẹ tôi dậy từ rất sớm, chuẩn bị sinh nhật cho cháu mình, một bứax cơm gia đình ấm cúng chỉ cò 3 người… Chúng tôi chờ đợI 1 tiếng cườI nơi con bé…
Nó ngủ dậy, ánh mắt nó đầy lửa, rồI nó bật cười… lấy tay gạt hết những gì mà mẹ tôi chuar bị xuống đất:
- Bà và mẹ muốn gì đây? Sinh nhật ư? Sinh nhật 18 của cái gì vậy? Một cái mốc đánh dấu rằng mày đã 18 năm ko cha à?
Mẹ tôi bỗng nhiên gục ngã… có lẽ tuổI già đã đánh gục bà bằng tiếng nói của đứa cháu mà bà yêu thương nhất….
Mẹ tôi ngất đi…
Và.. bất tỉnh…
Con gái tôi bỗng nhiên sững lại… nó chết đứng… ko di chuyển… nhìn tôi cố gắng gào khóc và lay bà dậy….
Bệnh viện vớI những tiếng kêu cứư…. Dòng lệ nhoà đi khi tôi hoảng loạn… giờ đây.. tôi chỉ còn một mình… tôi hoang mang vớI nỗI sợ hãi mất đi mẹ mình… ngườI phụ nữ đã bên tôi cả cuộc đờI và đau thay tôi một nỗI đau lầm lỡ….
Con gái tôi chạy theo xe đẩy đưa bà nó vào phòng cấp cứu… lần đầu tiên trong đời… tôi thấy nước mắt nó rơi… lần đầu tiên trong đời… tôi thấy con tôi gào khóc….
Còn nước mắt tôi… âm thầm chảy vào trong…
……………………….
Vậy là con đã giết chết bà con như thế đấy…. Bà đã ra đi vì đột quỵ hay vì những lờI nói cay độc của con… Giờ đây con chỉ biết ở bên mộ bà mà khóc… Con nhớ bà… Bà ơi… con xin lỗi…. Con rất yêu bà và con chưa bao giờ có cơ hộI được nói điều đó ra… thì bà đã rờI xa con mãi mãi….
18 tuổI và bước ngoặt cuộc đờI, tôi nhận ra thong điệp mà bà gửI cho tôi, tôi phảI làm ngườI và nâng đỡ mẹ tôi, bởI mẹ tôi yếu đuối…. Bà ra đi ko để lạI cho tôi một câu trả lờI về cha… mà chỉ để lạI cho tôi một ngườI mẹ và nhắc nhở tôi rằng đừng bao giờ nên để mất….
Từ sau khi bà mất… mẹ tôi trở nên lặng lẽ và im lặng… Bà u uất đến đáng thương… Bà thường nép mình trong 4 bức tường mỗI khi đi làm về và chẳng nói gì vớI tôi cả…
U ám phủ rêu trong căn nhà chỉ có 2 mẹ con…
Tôi trở nên bất lực vớI chính mình….
Nhưng…
Có một ngườI luôn bên tôi.. thúc đẩy tôi cố gắng và nhắc nhở tôi vượt qua…
Anh như là một thiên thần… mạnh mẽ và dang đôi cánh trắng bao bọc tôi khi tôi trở về vớI bản chất thật của chính mình… một đứa con gái yếu mềm ko nanh vuốt….
Những chiều tan học về anh đều đợI tôi ở cổng trường…. Trường đạI học vớI những môn học nhàm chán, tiếng ngáp dài xen lẫn bài giảng vô vị… là những nỗI đợI chờ mong mỏI đến lúc về…. để được gặp anh… Mong manh sau những buổI chiều của 2 chúng tôi là mẹ và 4 bức tường dầy…
Cuộc sống sẽ thế nào nếu ko có anh? PhảI chăng chỉ còn bong đêm u tốI và địa ngịc – cánh cửa mở…
Anh dậy cho tôi cách làm một ngườI con gái… rằng một đứa con gái phảI biết nấu ăn và thu vén gia đình… phảI dịu dàng và mang tình thương yêu chia đều cho mọI thứ…
Tôi thích thú khi nhìn anh dậy tôi nấu ăn…. Tôi vụng về và ko hề khéo léo được như anh…
Tôi tự hỏI sao mà anh giỏI thế…
Con trai hiếm hoi có một ngườI đảm đang như vậy…
MỗI khi đứng trước câu hỏI đó cuar tôi, anh thường lung túng, có vẻ hơi ngượng, mặt đỏ bừng nhìn rát dễ thương…
Nhưng tạo hoá luôn tạo ra cho chúng ta những con đường ko bằng phẳng… và cái mà ta tưởng là như thế này… hoá ra lạI là như thế kia…
Năm tôi 19 tuổI, 1 năm sau khi bà tôi mất, tôi nói anh, tôi muốn anh đi gặp bà… Nhưng anh từ chối… RồI vì sự năngf nặc năn nỉ của tôi…. Anh cũng nhận lời….Đường ra mộ bằng phẳng như nõi long tôi lắng dịu…. Cái sự thắc mắc về cha trở nên trắng xoá bởI tôi đã tim thấy ngườI đàn ông của đờI mình… Quá khứ à? Hãy quên nó đi… Sau này, tôi sẽ lấy anh và chắc chắn sẽ sinh ra những đứa con “Có cha”… những đứa con của tôi và anh sau này… chắc hẳn sẽ ko như mẹ của nó…. BởI chúng sẽ có một ngườI mẹ đảm đang như anh đã dậy tôi đảm đang, một ngườI cha quan tâm và dịu dàng như khi anh quan tâm tôi vậy…
Bà à, bà thấy ko… Con … đang hạnh phúc!
Sau ngày ra mộ bà… anh trở nên im lặng và trầm hơn… những câu chuyện cảu chúng tôi nhạt dần và anh dường như ko hề nói… Một buổI chiều, anh hẹn tôi, có vẻ ngập ngừng anh nói: “Anh vớI em chỉ là bạn thôi, anh mong em đừng hiểu lầm!”
Tôi thực sự ko hiểu cách quan tâm của những ngườI bạn, tạI sao anh chỉ chơi vớI mình tôi là con gái, chăm lo và dậy dỗ tôi từng tý một… tạI sao kiên trì thay đổI tôi và gần gũi vớI tôi để rồI nói tôi chỉ là bạn…TộI lặng lẽ… Có lẽ nhờ anh mà tôi lặng lẽ đón nhận điều kinh khủng này… Nếu là trước đây, hẳn đôi đã điên loạn và cắn xé trong hậm hực…. Tôi quay lưng về phía anh… bước đi và 2 dòng nước mắt chảy… nước mắt lăn lăn làm tôi ướt áo…: “Anh có bạn gái rồI à?”…. Tôi ko còn nhớ khuôn mặt anh lúc đó thế nào… cũng ko hề có ấn tượng gì về dgiọng nói run rẩy của anh lúc đấy… bởI vì câu trả lờI của anh làm tôi đau đớn và ngỡ ngàng đến mức…. chỉ biết bỏ chạy: “Không! BởI vì.. anh k thích con gái! Anh thích con trai!”…. đó là lý do tạI sao anh nấu ăn giỏI như thế? Đó là tạI sao anh luôn kể vớI tôi rằng anh thích những ngườI phụ nữ đảm đang và dịu dàng…. Ko phảI là anh muốn có họ bên mình…. chỉ đơn hiản là… anh muốn mình là họ…. Tôi ko trách anh…. Tôi chỉ biết rằng mình bị tổn thương ghê gớm… Ko ai lừa dốI tôi…. chỉ là… tôi tự xây ảo tưởng cho mình…. Tình yêu đầu đờI và chỗ dựa duy nhất giờ đây đã biến mất trong tôi….
………………………….
Tôi lặng lẽ từ sau khi mẹ mất…. sợ tiếng nói và mọi thứ âm thanh… có thể gợi cho tôi nhớ về mẹ… Giờ đây tôi cũng cô đơn hơn trước… chỉ làm bạn vớI bốn bức tường và phố phường nơi công sở ….. Không khí gia đình nặng nề ấy kéo dài đã một năm nay… Tôi chỉ biết theo dõi con gái mình âm thầm thôi…. Tôi nhận thấy sự thay đổI cuar nó từng ngày…. Và long cũng vui trở lại… Nụ cườI của con gái tôi đẹp biết bao…. Trong như mây vậy…. Nó kéo tôi đến vớI những bữa cơm gia đình do tự tay nó nấu…. đan khăn và tặng tôi vào mùa đông…. để tôi dần dần thấy mình có sức sống…. Bỗng nhiên 1 tuan nay, nó thu mình trong phòng…. Khóc nhiều và chẳng chịu ăn uống gì…. Nó nói tôi mặc nó… mặc dù tôi biết nó hẳn đang rất đau khổ….
Một tuần trôi qua vẫn ko thấy con gái tôi bước ra ngoài, vui vẻ và sôi nổi với thế giới mà tôi vẫn mường tượng là tràn ngập niềm vui của nó…. Tôi lặng lẽ bên cạnh con mình… và nói vớI nó rằng, tôi sẽ lắng nghe trong im lặng… hãy kể để thấy nhẹ nhàng hơn…
Lần đầu tiên trong đời con gái tôi dựa vào vai tôi khóc… Nó làm tôi nhớ về mẹ tôi… Khi tôi dựa vào vai mẹ khóc cũng như con tôi khóc lúc này….
Câu chuyện con tôi kể ra trong xót xa và sống muĩ cay, long tôi vỡ nát khóc oà…. MọI thứ như tan ra trước chân dung tàn tạ của 2 ngườI đàn bà…. Số phận lạI 1 lần nữa mang nỗI đau phủ dầy lên chúng tôi…. Cay đắng….
Con à, mẹ chỉ biết…. ôm con mà… khóc cùng con!
…………………..
Anh ơi, con chúng ta đã lớn và đã biết yêu rồI, ở nơi xa xôi… anh có nhìn thấy con giờ đây lớn lên và ngày thay đổi….Mặc cho tuổI tác và nỗI đau ngày một dày trong em, dường như là em vẫn yêu anh, anh ạ…. Như là mặc định cho một quá trình…. thờI gian ko làm những thứ tình cảm sẵn có xê dịch!
Nhìn con trong nỗI đau hôm nay, em nhớ mẹ em! Em nhớ rằng em cũng lớn lên không cha…. Em nhớ rằng cha đã ra đi vì ông chẳng yêu mẹ,. dù bà yêu ông và hy sinh nhiều lắm…. ông ra đi khi em còn bé tý…. chỉ để lạI một câu nói đau long rằng ông ko yêu mẹ… Cha đi theo một ngườI đàn bà khác và làm tan nát cả một gia đình…
Còn anh, khi yêu anh, em ko nghĩ mình sẽ tàn nhẫn biến con em thành một đứa trẻ ko cha… Ngày anh ra đi, mưa nhiều lắm… làm tiếng khóc của em cũng nghẹn đắng vào long mưa… còn nước mưa đổ bộ vào tim em ướt sũng…
Giá như…
Đừng yêu thương và nhớ nhung!
………………………
Lắng nghe câu chuyện trong tiéng khóc của con gái mình, và thấy vị mặn của nước mắt chính tôi thấm vào đôi môi khô nẻ…. Tôi chợt nhớ tớI chồng tôi… một ký ức chôn dấu mà có lẽ cũng vì chính ký ức buồn đau ấy mà mẹ tôi đã ra đi sớm như vậy…. Tôi và anh yêu nhau từ những năm tôi học cấp 3….cướI nhau như là điều bình thường của một tình yêu đi vào quy luật…. nhưng nếu mọI việc chỉ đơn giản vậy… thì sẽ chẳng có mất mát và cũng chẳng hề tồn tạI những nỗI đau này…
Vào đúng ngày tôi sinh con…. Anh bỏ đi chỉ để lạI một lá thư dài….
Như những người phụ nữ sung sướng khi nhìn thấy đứa con đi ra từ mẹ… tôi mong chờ chồng tôi đến….
Nhưng chỉ là mẹ tôi… với nụ cười của bà: “Chồng con có việc đi công tác xa!”
Tôi thấy mắt mẹ tôi đỏ h0e…Bà trốn tránh ánh nhìn thăm dò của tôi.... Nhưng rồI chồng tôi ko thể “đi công tác xa mãi!”…. Một tuần sau khi sinh, tôi hỏi mẹ… và bắt mẹ phảI nói thật cho tôi…. Và cái tôi nhận được từ mẹ… là một bức thư dài….
Nếu chỉ đơn giản như bố tôi bỏ mẹ tôi ra đi vì ngườI đàn bà khác…. Hẳn tôi cũng như mẹ tôi, chẳng dấu con gái tôi làm gì….
Nhưng đau đớn thay… nỗI đau muôn đời tang cung bậc và nâng nhịp xót xa …. Trong bức thư chồng tôi để lại… là những dòng chữ ai oán nhất đờI mà tôi đọc được…. Chồng tôi đã lừa dối… Anh đã lừa dốI tôi suốt thờI trung học… và lừa dốI tôi ngay cả khi anh đã là bố rồi… MọI thứ trôi đi…
Anh đã yêu một người… ko phảI là tôi…
Và bây giờ…. ngườI ấy lập gia đình… thì anh bỏ đi…. Vì anh đau khổ….và vì anh ko thể sống trong lừa dốI mãi được nữa….
Nhưng…
Tại sao….
Anh ko nói cho tôi sớm hơn…
Tại sao…
Lại tạo ra vết thương và bỏ chạy….
TạI sao …. Ko nói vớI tôi rằng… anh yêu anh họ tôi cơ chứ….
Vì cái gì… ko cho tôi biết… sự thật về anh….
Thế đấy…. và giờ đây thì nỗi đau gặp lại nỗi đau…. Nỗi đau của 2 mẹ con tôi giống nhau…
Nhưng làm sao tôi nói với con tôi rằng… mẹ hiểu con à, vì mẹ đã từng trảI qua và vì bố con cũng là ngườI như thế….
Cái bí mật mà vì nó mẹ tôi và tôi đã phải rời xa thành phố mà chúng tôi đang sống, để rũ bỏ và quên đi mọi ký ức về anh…. để che dấu cả một nỗI đau… ko thể nào nói cho con tôi biết được… mẹ tôi đã chết vì đau đớn…. còn hơn để con gái tôi biết sự thật về cuộc bỏ trốn của cha mình…. Làm sao bà có thể ngờ rằng…. Cháu bà lạI một lần nữa…. vấp vào nỗI đau của mẹ nó từng qua….
Thực sự tôi chưa bao giờ tin… tin rằng chồng tôi như những gì anh nói trong thư… Ko tin nhưng ko thể nào ko hận….. Đến tận bây giờ tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì từ anh…Có ngườI nói rằng anh đã tự tử…. một thong tin mập mờ và chẳng mấy rõ ràng… 20 năm đã trôi qua và chỉ là ký ức chồng chéo lên nỗI đau…. Tôi đã sai ư? Con tôi đã sai ư? Chồng tôi đã sai ư? Hay là ai?
Xã hội này đã ko cho sự thật công khai, để che dấu bắt buộc phải làm người ta đau đớn… chỉ vì một sự thật trong bóng tối, mà nỗI đau này dẫm đạp lên niềm vui kia… để chẳng ai có thể còn vui được nữa…
Hạnh phúc đắt giá thế sao? Đời dậy tôi rằng.... hạnh phúc ngắn lắm.... Mẹ tôi... ngắn bên cha tôi, tôi ngắn bên chồng tôi.... Con tôi... ngắn ngủi hạnh phúc bên người đó...
Ai sẽ là người lau giọt nứớc mắt cuộc đời chúng tôi….
…………………………….
Mẹ đã khóc cùng tôi như vậy đấy…
Sự thật về cha đến khi nào tôi mớI được biết đây?
NỗI đau của tôi bao giờ mớI trôi vào quên lãng!
Uhmmm….
Tôi là con gái!
Tôi đã đổ máu trong tim và tôi đã rất đau trong óc!
Tôi chẳng ghét ai!
Tôi chỉ hận…
Tạo hoá trớ trêu…
Tạo nên những cuộc đờI ngang trái!
Ai sẽ là ngườI xoá dấu vết nỗI đau cuộc đời tôi….
Mộ bà tôi những ngày tháng 4 về…. Gió lay… mẹ và tôi ngồI đây…. Nhìn theo chiều gió xoáy…. Nhớ bà…. Và chúng tôi…. 3 người… cùng nhau kể chuyện… về…. nỗi đau xa vời…Hạnh phúc ngắn ngủi...
Gào - 3h11' - 15/4/07
Có ai biết về sự tàn nhẫn ko? Tàn nhẫn âm ỉ ấy.... Trong câu chuyện này... Ko ai là ko đau... Có nên đổ lỗi cho số phận đưa đẩy ko????
chỉ vì xã hội ko chập nhận những người không bình thường như tôi mà thôi.
Trả lờiXóa