Trùi ! HLL ơi sis được rùi đừng gọi là Lười vì nhóc dạo này siêng hơn chút rùi
Chương 5
Nguyên Tân đứng bên giường Ái Vân đã lâu, cô vẫn không thèm để mắt đến. Đôi mắt vô hồn của cô còn bận lang thang hoài cửa sổ. Ở đó là khoảng trời xanh rộng, là những tàn cây um tùm và là những đôi chim líu lo bay lượn.
Cô chợt thấy hình như cô uổng phần lớn thời gian cho những chuyện không đâu. Và có lẽ không nên tiếp tục như vậy nữa. Một mái ấm gia đình hạnh phúc. Một đứa con kháu khỉnh dễ yêu. Với cô sao khó vậy nhỉ. Thôi thì đừng gắng sức làm những điều không thể. Và quá khứ, xin hãy ngủ yên. Ngủ yên nhé.
- Ái Vân! Nguyên Tân không còn chờ đợi nổi đã lên tiếng.
Ái Vân quay lại.
- Gì hả? À! Anh đó hả? Ngồi ghế đi, đứng làm chi khổ vậy.
Nguyên Tân kéo ghế. Anh đưa bó hoa cho Ái Vân.
- Mừng em đã bình phục.
Ái Vân thờ ơ đón lấy, cô để qua một bên.
- Anh trở nên lãng mạn từ lúc nào vậy?
Nguyên Tân gượng cười. Cử chỉ thờ ơ của Ái Vân khiến thành ý của anh bỗng trở nên vô duyên tệ. Anh cố nhẫn nhục.
- Hôm nay em xuất viện phải không? Để anh đưa em về nhé.
- Thôi khỏi - Ái Vân mỉm cười - Mẹ và dì Uyển Phấn tới đón em bây giờ đó. Anh cứ đi làm đi.
- Anh thu xếp công việc xong rồi. Em đừng làm khó anh nữa mà. Anh biết là anh có lỗi. Cho anh cơ hội nhé.
Nguyên Tân van nài. Ái Vân nghe lòng dửng dưng, nguội lạnh. Cô đã vắt kiệt sức mình cho một cuộc tình. Để rồi được gì? Tốt hơn hết là chấm dứt.
- Nguyên Tân! Ái Vân nói một cách thận trọng- Em nghĩ chúng ta không nên tự làm khổ mình như thế nữa. Khi mà cuộc sống chung không mang lại điều gì tốt đẹp thì chia tay là biện pháp tốt nhất.
Nguyên Tân cũng nghiêm nghị trả lời.
- Đừng nói những câu giáo điều sách vở. Khi thực chất chúng ta còn yêu nhau thì kết thúc đâu phải là một giải pháp.
Ái Vân cúi đầu. Giọng cô nhẹ như gió thoảng.
- Xin lỗi. Nhưng thực sự em không tìm thấy tình yêu của chính mình nữa. Vì vậy, sống chung, với em là một cực hình.
Nguyên Tân mím môi:
- Tình yêu đến và đi dễ dàng như vậy à? Chẳng qua là vết thương còn mới khiến em có cảm giác như thế. Chỉ cần thời gian. Mọi việc sẽ tốt đẹp. Anh tin chắc như vậy.
Ái Vân không muốn đôi co, căng thẳng nên cô mỉm cười, dung hoà:
- Thôi, để về nhà rồi tính. Anh cũng cho em thời gian suy nghĩ chứ?
Nguyên Tân thở dài. Xem ra để là một cặp vợ chồng hạnh phúc cũng không dễ chút nào.
Nguyên Tân nhẫn nhục cúi đầu trước cơn thịnh nộ của cha mẹ vợ.
Anh đã chiều ý Ái Vân cho cô về nhà cha mẹ mình. Nhưng cái cảnh chiều chiều qua thăm là gặp Ái Vân cùng Tùng Nam trò chuyện vui vẻ khiến anh thấy mình đã sai lầm và nguy cơ mất vợ là điều không thể tránh khỏi. Vì vậy, anh quyết định qua đón cô về. Chẳng ngờ bà Kiết Minh lại làm lớn chuyện.
- Anh nghĩ như thế nào mà đòi đón nó về? Ông Kiết Minh hất hàm, hỏi anh như thế.
Nguyên Tân chưa kịp trả lời, bà Kiết Minh đã lấy tay chỉ vào mặt anh.
- Thứ như mày còn dám vác mặt đến đây. Chẳng qua nghĩ mày buông tha cho nó, tao mới không thèm nói. Đừng hòng đón nó về nữa. Xéo đi.
Ông Kiết Minh đưa mắt nhìn vợ:
- Sao lại ăn nói ào ào như vậy? Để tôi nói chuyện với nó. Nguyên Tân! - Ông quay qua anh - Thật ra, tôi rất giận anh. Tôi đã tin tưởng gã con gái tôi cho anh, đứa con gái yêu dấu duy nhất. Vậy mà anh làm tôi thất vọng quá. Anh cư xử với nó chẳng ra gì. Ngay đến mẹ nó, anh cũng xem thường nốt. Thử hỏi, làm sao tôi có thể yên tâm giao nó cho anh lần nữa chứ. Thôi thì chuyện đã đến nước này rồi, tôi nghĩ anh và nó ly dị đi. Rồi anh sẽ có một người vợ khác. Được chứ?
Nguyên Tân lầm lì.
Xin lỗi ba mẹ. Con biết mình đã làm nhiều chuyện không phải. Nhưng con cũng đã nói với Ái Vân rồi. Con không xem hôn nhân như một trò đùa để không vừa ý thì lại đi tìm người khác. Với lại, con thật lòng yêu cô ấy. Con không thể nghĩ tới người đàn bà khác.
Bà Kiết Minh hừ nhẹ.
- Anh nói nghe cảm động quá. Nhưng những gì anh làm lại chẳng chứng tỏ đựơc điều đó.
Nguyên Tân cuối đầu:
- Thưa mẹ, lẽ ra con không định nói. Nhưng vì ba mẹ đã nhìn con bằng cặp mắt khác nên con xin được trình bày lý do chính của mọi vấn đề.
Ông Kiết Minh nhìn vợ như dọ hỏi. Bà khẽ nhún vai. Ông gật đầu.
- Thôi được. Anh nói đi. Tôi cũng muốn biết vì sao con gái tôi lại bị anh rẻ rúng như vậy.
Nguyên Tân buồn rầu:
- Là vì cô ấy vẫn còn tơ tưởng đến hình bóng cũ.
Bà Kiết Minh buột miệng:
- Tùng Nam à?
Nguyên Tân nhếch mép.
- Vây là mẹ cũng biết phải không? Nếu là con, ba sẽ như thế nào, thưa ba?
Anh nhìn thẳng vào mắt ông Kiết Minh khiến ông bối rối, né tránh. Nếu quả thật như vậy cũng khó trách được Nguyên Tân. Người đàn ông nào mà chẳng lại thấy bị xúc phạm khi gặp phải điều đó.
Có điều ông không muốn Nguyên Tân được nước lên mặt:
- Chuyện đó tôi sẽ hỏi lại Ái Vân. Nhưng anh đã đối xử quá nặng tay với nó đấy.
Nguyên Tân phân trần:
- Thưa, vì Ái Vân không nói cho con biết cô ấy có thai. Vả lại, con cũng quá giận mong ba mẹ thông cảm.
Bà Kiết Minh vẫn không nguôi giận.
- Vậy nếu anh đánh chết nó, tôi cũng phải thông cảm sao? Vả lại, nếu theo lời anh nói thì Ái Vân không còn tình cảm với anh nữa, anh còn níu kéo làm gì?
Ông Kiết Minh nạt ngang:
- Thôi, bà cũng đừng quá cố chấp. Để tôi nói chuyện với Ái Vân. Chuyện gì cũng giải quyết được, chỉ cần công tâm một chút. Còn anh nữa. Cứ yên tâm mà về. Tôi là cha, tôi không cản quấy như anh với Ái Vân đâu.
Nguyên Tân cuối đầu.
- Con cám ơn ba mẹ. Con xin phép.
Ra đến cổng, anh ngoái nhìn ngôi nhà một lần nữa. Nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Ái Vân đâu cả.
Chương 6
Ái Vân buồn rầu lang thang hệt mọi ngã đường. Cuối cùng, cô cũng không thoát được vòng tay của Nguyên Tân. Anh ta thật biết cách làm xiêu lòng cha mẹ, đến độ Ái Vân là con ruột mà nói thế nào cũng không được. Một con người như Nguyên Tân thật thâm hiểm và đáng sợ. Anh ta nói là anh ta làm.
Chẳng lẽ suốt đời cô không thể thoát khỏi cuộc hôn nhân vô nghĩa này sao? Nguyên Tân! Nếu anh xem tôi là một con rối trong tay anh thì lầm rồi, tôi cũng không chịu thua anh đâu.
Ái Vân bước vào một phòng tranh. Những bức hoa. của các trường phái làm cô thấy vui mắt. Cô mãi mê ngắm nhìn những bức tranh vẽ rối rắm khó hiểu. Thỉnh thoảng, cô mỉm cười cho những liên tưởng ngộ nghĩnh của mình. Chợt, ánh mắt cô dừng lại ở một bức hoạ. Người con gái trong tranh quả thật có một sắc đẹp rất quyến rũ và một nét gì đó rất táo bạo.
Trong trí Ái Vân chợt loé lên một ý nghĩ. Cô vẫy ông chủ phòng tranh.
- Thưa, cô thích bức hoa. này ạ?
Ông ta hỏi rất ân cần.
- Vâng, tôi lấy bức tranh này. Cô gái trong tranh... đẹp và quyến rũ quá. Không biết ông có biết cô ấy không nhỉ?
Ái Vân vừa hỏi vừa nhìn mông lung.
Ông ta mỉm cười:
- Rất may là tôi biết. Cô ta vẫn thường tới đây với tay hoa. sĩ. Cô muốn gặp cô ta sao?
Ái Vân cười nhẹ.
- Tự dưng tôi thấy thích cô tạ Ông giúp tôi chứ?
Ông ta đưa cho Ái Vân bức tranh:
- Rất sẵn sàng. Cô cho tôi số điện thoại, tôi sẽ liên lạc sau với cô.
Ái Vân lấy trong giỏ xách một mảnh giấy và một cây bút. Cô hí hoáy ghi rồi trao cho ông ta.
- Đây, thưa ông. Thành thật cảm ơn ông. Còn đây là tiền bức tranh. Gởi ông.
Ông ta cười tươi khi thấy số tiền nhiều hơn giá trị thực.
- Cám ơn cộ Hi vọng cô sẽ là khách quen của cửa hàng.
- Vâng. Chào ông.
Ái Vân đi được vài bước. Cô quay lại:
- À! Quên. Chuyện đó, tôi chỉ muốn mình cô ấy biết thôi.
Ông ta gật đầu:
- Cô yên tâm. Tôi sẽ làm theo lời cô.
Ái Vân mỉm cười chào ông ta lần nữa rồi đi ra.
Nguyên Tân! Để rồi anh xem anh có giữ được tôi không? Ái Vân khẽ nở nụ cười đắc thắng.
Ái Vân đứng sau một gốc cây to, kín đáo quan sát cô gái một hồi lâu.
Cô gái trông trẻ trung trong chiếc đầm ngắn màu tím nhạt. Mái tóc cột cao sau gáy đong đưa một cách nhí nhảnh theo từng bước chân của cô khiến cô có một nét đẹp khác hẳn trong bức tranh.
Ngây thơ hơn - Ái Vân thầm nghĩ.
Chờ cho cô gái ngồi xuống chiếc ghế đá, Ái Vân mới từ tốn đi ra.
Xin lỗi. Cô là Nhã Ân?
Nhã Ân ngước nhìn người phụ nữ vừa đến trước mặt cộ Ấn tượng đầu tiền đập vào mắt Nhã Ân là bộ vest đỏ làm cho cô ta thật nổi và thấy sang trọng.
Nhã Ân buột miệng khen.
- Chị đẹp và quí phái quá.
Ái Vân không giấu được nụ cười hãnh diện. Cô ngồi xuống bên Nhã Ân.
- Chắc ông chủ phòng tranh cô nói sơ với cô về tôi chứ?
Nhã Ân nhoẻn miệng cười:
- Có. Tôi thật sự bất ngờ vì không biết chị cần gì ở tôi.
Ái Vân trấn an.
- Không có gì đâu. Thứ nhất là thấy cô dễ thương nên tôi muốn làm quen. Thứ hai là cô có vẻ phù hợp với công việc tôi định làm nên tôi muốn mời cô.
Nhã Ân háo hức.
- Tôi à? Việc gì vậy chị?
Ái Vân có vẻ đắn đo.
- Không biết cô có dám làm không. Vì bên ngoài, trông cô khác hẳn với tính cách trong bức tranh.
Nhã Ân nôn nóng.
- Chị cứ nói đi. Nếu là một việc đàng hoàng, tôi nghĩ tôi có thể.
Ái Vân mỉm cười:
- Vậy thì thế này nhé. Tôi muốn cô làm quen với một người.
- Đàn ông? Nhã Ân hỏi ngay.
Ái Vân sửng sốt hỏi.
- Sao cô biết?
Nhã Ân cười tinh nghịch:
- Đoán là biết ngay thôi.
Ái Vân gật gù.
- Cô cũng thông minh đấy. Đúng vậy. Cô thấy sao?
Nhã Ân suy nghĩ:
- Chị có thể cho tôi biết lý do?
Ái Vân lắc đầu.
- Cô không cần biết điều đó làm gì. Chỉ cần làm quen với ông ta là được.
- Sau đó thì sao?
- Tôi sẽ nói sau, nếu cô thành công.
Nhã Ân cắn móng tay, bối rối. Việc này hơi kì, nhưng... cũng khá thú vị. Thôi thì thử một lần xem sao.
- OK. Tôi bằng lòng. Chị có thể cho tôi biết khi nào?
Ái Vân mừng rỡ. Cô mở bóp.
- Ngay chiều naỵ Đây là hình của ông tạ Còn đây là chìa khoá xe, một ít tiền gọi là để hỗ trợ cho công việc của cô.
Nhã Ân cầm bức ảnh. Chà! Ông này cũng đẹp trai và quyến rũ ghệ Không biết có gì nguy hiểm không?
Nhưng tánh tò mò hiếu thắng của Nhã Ân cất đi nỗi lo lắng mơ hồ. Cô vui vẻ cầm tiền và chìa khoá xe cho vào bóp. Riêng bức ảnh, cô vẫn cầm và ngắm nghía.
Ái Vân đứng dậy.
- Nếu vậy xin chào. Ngày mai gặp lại.
Nhã Ân cũng đứng lên.
- Vâng. Tạm biệt.
Chờ cho Ái Vân đi khuất, cô cho tấm hình vào bóp, lòng nôn nao một cách kì lạ.
Đã hết giờ làm việc, Nguyên Tân chuẩn bị ra về. Anh sắp xếp lại những chồng hồ sơ trên bàn. Thình lình chuông điện thoại reo vang. Nguyên Tân nhấc ông nghe.
- Alô! Nguyên Tân nghe đây.
- Ái Vân đây. Anh đến ngay nhà hàng "Hạnh Phúc" ngoài xa lộ. Em chờ.
Nguyên Tân ngạc nhiên:
- Có chuyện gì không?
Nhưng tiếng cúp máy khô khóc đã vang lên. Nguyên Tân hơi bực. Có chuyện gì mà hỏi không thèm nói vậy kìa?
Anh khoá cửa phòng, vội vã xuống lầu.
Từ hôm đón Ái Vân về tới nay, mối quan hệ của hai người cũng chẳng cải thiện được chút nào. Ái Vân lúc nào cũng buồn rầu xa cách, đôi lúc nhìn anh bằng ánh mắt sợ hãi nữa, khiến anh cảm thấy nhụt chí và chán nản. Anh linh cảm mình đã làm sai. Bởi vì cuộc sống giữa anh và Ái Vân đã có những khoảng cách không thể vượt qua được. Nhưng tự ái trong anh không cho phép anh chịu thua dễ dàng như vậy. Nhất là những khi đụng mặt Tùng Nam. Anh càng tự nhủ sẽ không cho hắn một mảy may cơ hội.
Nguyên Tân đã xuống đến bãi đậu xe. Thẩy chiếc cặp vào băng ghế bên cạnh, Nguyên Tân nổ máy. Chiếc xe hơi mui trần bóng loáng dưới sự điều khiển của anh lao về hướng xa lộ.
Cùng lúc đó, cũng có một chiếc xe hơi tương tự như vậy xé gió vọt theo xe anh. Chỉ trong chốc lát, chiếc xe sau đã chạy sát bên xe của Nguyên Tân, khiến anh không thể không nhìn và thích thú phát hiện chủ nhân của nó là một cô gái đẹp tuyệt trần.
Cô ta mặc một chiếc áo dạ hội hai dây màu đen lấp lánh bó sát làm nổi bật làn da trắng muốt và bộ ngực đầy quyến rũ. Nguyên Tân không giấu được ánh mắt ngưỡng mộ. Anh ném sang cô một cái nháy mắt tình tứ làm cô mỉm cười. Bất ngờ, cô cho xe chạy vọt nhanh trước đầu xe của anh.
Nguyên Tân thích thú đuổi theo. Nhưng cô gái quả là một tay lái cừ khôi và láu cá, luôn cho xe chạy ngoằn ngoèo, khiến anh không thể tài nào vượt qua được.
Nguyên Tân bật cười. Nhưng đã đến nhà hàng "Hạnh Phúc" anh đành cho xe dừng lại. Thật bất ngờ, cô gái cũng dừng xe, và uyển chuyển đi vào trước cặp mắt thích thú của những thanh niên trong nhà hàng.
Nguyên Tân đã tìm thấy Ái Vân. Ngay khi vừa ngồi xuống, anh lén đưa mắt tìm kiếm cô gái và mỉm cười khi trông thấy cô.
Ái Vân nhìn theo ánh mắt Nguyên Tân, và khi thấy sự việc xảy ra như vậy, cô kín đáo giấu nụ cười hài lòng. Làm ra vẻ bình thản, cô hỏi anh.
- Cô gái kia đẹp quá chứ hả?
- À! Không.
Nguyên Tân bối rối. Anh vừa kịp nhận được cái nháy mắt của cô tạ Tự dưng lòng anh háo hức một cách kì lạ.
- Thế nào, chị thấy tôi thành công chứ?
Chưa ngồi xuống ghế, Nhã Ân đã tiến lại hỏi. Ái Vân nhìn nét mặt sáng rỡ của cô gái, mỉm cười hài lòng.
- Được. Cô làm tốt lắm.
Nhã Ân chắp hai tay trước mặt, nhoẻn miệng cười.
- Ôi! Vui quá. Vậy tiếp theo, tôi phải làm gì?
Ái Vân ngập ngừng:
- Thế này, công việc tiếp theo của cô là phải bắt bồ với ông tạ Sau đó...
- Cái gì? Nhã Ân cắt ngang - Bắt bồ hả?
- Ừ. - Ái Vân xác nhận.
Nhã Ân gãi đầu:
- Như bồ thật vậy hả?
- Tất nhiên.
Nhã Ân lắc đầu nguầy nguậy.
- Thôi đi. Nếu vậy, tôi sợ lắm.
Ái Vân tò mò.
- Cô chưa có người yêu sao?
Nhã Ân nhăn nhó.
- Có rồi. Vậy mới sợ.
Ái Vân bật cười.
- Tưởng cô chưa có người yêu nên sợ đàn ông. Chứ có rồi thì...
Nhã Ân khổ sở:
- Trời ơi! Tôi sợ bạn tôi ghen đó. Vả lại, cũng còn sợ vợ hay người yêu của ông ta nữa.
Ái Vân phẩy tay:
- Về phía ông ta, cô không phải sợ. Tôi đảm bảo điều đó. Riêng bạn trai của cô... chỉ cần cô khéo léo là được. Làm chỉ một thời gian ngắn thôi mà.
Nhã Ân cắn môi. Sau cùng, cô đứng lên:
- Thôi, tôi không dám đâu. Xin lỗi chị vậy.
Ái Vân giữ tay Nhã Ân:
- Khoan đã. Sao cô không hỏi về số thù lao mà cô sẽ nhận?
Nhã Ân tò mò.
- Là bao nhiêu?
Ái Vân nói rành rọt.
- Mỗi tháng 5 triệu. Xong việc, thưởng 15 triệu nữa. Cô thấy sao?
Nhã Ân sửng sốt.
- Chị nói thật chứ?
- Sao không thật.
Nhã Ân ngồi phịch xuống ghế. Tai cô như ù đi. Số tiền cô vừa nghe làm cô choáng váng. Trời ơi! Người phụ nữ này có điên không vậy?
Cô trố mắt nhìn Ái Vân thật lâu, khiến Ái Vân phì cười.
- Làm gì nhìn tôi kĩ vậy? Tôi rất bình thường mà.
Nhã Ân đỏ mặt.
- Tại... tôi không hiểu nổi.
- Cô không cần hiểu. Chuyện cũng dễ thôi mà.
Nhã Ân vẫn thắc mắc.
- Tôi muốn biết ông ấy là gì của chị?
Ái Vân bình thản.
- Là chồng tôi.
Cái gì? - Nhã Ân đứng bật lên - Tại sao chị lại làm như vậy chứ?
- Tôi đã nói là cô đừng hỏi. Tôi cần cô làm thì cô cứ làm. Tiền tôi trả sòng phẳng và cũng không gây rắc rối gì cho cộ Được chưa?
Nhã Ân từ chối.
- Xin lỗi. Tôi thấy chuyện này nó thế nào ấy. Tôi không dám nhận.
Nói rồi, cô quầy quả bỏ đi. Ái Vân nói với theo.
- Tôi hi vọng cô sẽ suy nghĩ lại và liên lạc với tôi.
Ái Vân cũng về ngay sau đó. Cô có hơi buồn. Lễ nào cô lại thất bại.
Ân Tình Mong Manh (Phần V + Phần VI)
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Post a Comment
Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.