Tại sao tôi lại iu một thằng nhox chứ! hixhix


Tác giả : teddy_pooh

Tên fic :Tại sao tôi lại iu một thằng nhox chứ!!!!!!!!hixhix
Nguồn : HHT
câu chuyện bắt đầu

Gió thổi mạnh, một chiếc xe lao tới, nhanh, nó nhanh quá nó đang tới gần tôi. Tôi ko thể cử động được toàn thân run rẩy, khó thở wa', có lẽ đây là lần cuối tôi được thở. Rầm, một cú đẩy thật mạnh vào người, đau wa', chân tôi gãy rồi, toàn người tôi là máu... Máu, không........ Duy, cậu ta nằm đó, ngay dưới chiếc xe. Giờ, ngay bây giờ, tôi mới nhận ra, Duy đã đẩy tôi ra thế vào chỗ mà thần chết đã lựa chọn cho tôi.

-Duy, cậu tỉnh lại đi, tớ xin cậu, làm ơn mà!!!!!!!!!!!- tôi nói trong nước mắt

-Duy, Duy ơi làm ơn!

Cổ họng tôi giờ đã thắt chặt ko nói được lời nào, nước mắt cứ tuôn ra. Tôi ôm chặt lấy Duy cố tìm lấy hơi ấm trong người cậu ấy.

-Đưa cậu ta đến bệnh viên- giọng một người vang lên- nhanh lên để ko kịp.

-Không...-tôi la lên thất thanh và ngất đi...

.................

-Đừng đưa Duy đi làm ơn hãy đưa tôi đi cùng, Duy..

-Thiên, dậy đi con, dậy đi ko sao đã có mẹ ở đây rồi- mẹ ôm lấy tôi vỗ về- sáng rồi hôm nay con phải đến trung tâm đó.

Tôi im lặng nhìn mẹ, bừng tỉnh trong cơn hoảng sợ: "con, con bik rồi, con dậy liền"

-Con ko sao chứ, lại giấc mơ đó ư!!!!!! đã 5 năm rùi mà con vẫn chưa quên sao? -giọng mẹ có vẻ giận dữ- Thui, con đi tắm đi, mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng rồi- trong mẹ có vẻ rất buồn nhưng tôi bik làm sao giờ

Tôi tắm rửa, thay đại một bộ đồ nào đó, rồi nhanh chống chảy đầu cột lại cái mái tóc rối tung của mình, tôi cũng ko để ý xem nó ra sao nữa, cứ kệ nó. Dù sao thì 5 năm wa, tôi cũng ko wan tâm đến bản thân mình, mặc kệ nó ra sao thì ra và cứ vậy tôi trở thành một con bé xấu xí, chỉ bik vùi đầu vào sách vở. Nhưng ko sao đó có lẽ là hình phạt lớn nhất đối với tôi, vì những việc tôi đã làm cho...

Ăn xong tôi dọn dẹp rồi xách chiếc balo của mình ra khỏi nhà. Tôi, trên chiếc xe đạp của mình, thơ thẩn về những việc vừa wa.

-Hooo...!!!!!!!- tôi thở dài- trời hôm nay đẹp thật- tự mỉm cười trong lòng

Tôi là Trần Bảo Thiên, đang là sinh viên năm thứ 2 của trường đại học y thành phố, ngoài việc học tôi còn làm gia sư cho trung tâm dạy kèm. Cuộc đời tôi chỉ có thế, học và dạy, cứ thế trong 5 năm

................

-Con chào thầy- đây là thầy Trung, một thầy trong trung tâm- thầy có học sinh mới cho con rồi hả thầy!!

-ừ! mà lần này hơi khó nha Thiên, thầy ko bik con làm nổi ko nữa, nhưng theo tính cách của con chắc là được- thầy nói một cách nghiêm nghị

-Sao thế thầy? sao con thấy nghiêm trọng vậy? học sinh nào chả dạy được thầy, khó gì mà khó!

-Con còn wa' trẻ, nhưng mà lần này con sẽ dạy một học sinh lớp 12, con làm được ko nói để thầy bik đường tính đã

-hj! nếu người ta chịu cho con dạy thì con sẽ dạy dù sao con cũng mới sinh viên năm 2 dạy lớp 12 thì hơi wa'!

-cho chứ - thầy vội trả lời- phụ huynh của em đó cho bất kì ai dạy miễn sao là nó học tốt là được rồi.

-Vậy thì thầy cứ để con dạy cho, con tin mình làm được- tôi nói với vẻ rất tự tin

-Tốt đây là địa chỉ, con bắt đầu luôn hôm nay đó, chúc may mắn- tôi mỉm cười cám ớn rồi lấy xe tiếp tục công việc của mình

...............

Nhà nhox này lớn thiệt, ko phải lớn nữa mà nói thật ra nó là một căn biệt thự. Tôi đâm ra lo, lần này chắc gặp một học sinh tự cao rùi, khó dạy đây. Reng...Reng.. tôi bấm chuông cửa. Một người đàn ông bước ra, ông ta mặc đồ trông giống một quản gia mà chắc là vậy rồi.

-XIn chào, tôi đến từ trung tâm gia sư Toàn Thắng- tối mở lời giới thiệu

-Vâng, cô vào đi, cậu chủ và bà chủ đang chờ- người đàn ông này nói một cách rất nghiêm trang làm tôi cảm thấy rất lạ. "ôi trời" cậu chủ ư! xưng hổ kiểu này. Nghĩ thui tôi cũng đủ sợ...hixhix

Từ cổng vào nhà là một khuôn viên rất rộng trồng nhìu hoa, trông rất đẹp, không thật sự là wa' đẹp. Căn nhà hiện ra trong mắt tôi thật nguy nga, lộng lẫy. Đây ko phải là nhà nữa mà là một cung điện trong thời hiện đại thì có

-Thưa bà chủ cô giáo đã đến- giọng nói làm tôi thôi ngỡ ngàng vì căn nhà

-Chào cô- giọng nói phát ra từ một người phụ nữ rất trẻ, không những trẻ mà còn rất đẹp đúng là một bà hoàng thật sự- Tôi tưởng giáo sư sẽ gởi đến ai! thật ko ngờ...

- Dạ con chào cô, con đến từ trung tâm, tuy còn trẻ nhưng con sẽ cố hết sức

- Cô nghĩ mình làm nổi ko? Người phụ nữ lên tiếng

- Dạ, con tin vào thực lực của mình,thưa cô. Tôi trả lời thẳng

-Thui được, ngày mai cô sẽ vào dạy, tôi tin cô. Vì đây là hè chắc cô ko bận gì chứ!

-Dạ ko, con ranh cho tới hết hè

-Được, tôi muốn cô dạy thằng bé, con tôi suốt tuần, từ sáng tới chìu. Mỗi tháng tôi sẽ trả cô 4 triệu

-4 triệu- một con số wa' lớn đối với tôi

-Vâng, con sẽ cố gắng thưa cô, được rồi, giờ cô lên lầu làm wen với nó đi

-Dạ

Theo bước ông quản gia tôi lên lầu, nhưng ko bớt mê mẩn bở toà nhà.Và...

-Thưa cậu chủ cô giáo của cậu tới rồi!!!!!!!!

Hắn quay lại, hắn là một cậu nhox đẹp trai với gương mặt hoàn toàn lạnh lùng, như là trước giờ chưa bao giờ cười vậy.Da trắng đương nhiên là ko bằng tôi nhưng đúng là bạch mã hoàng tử.Mặc dù đẹp nhưng đối với tôi thì chả nghĩa lí gì. Hắn nhìn tôi, tôi ghét cái ánh mắt ấy, cứ như là thật kinh khủng khi thấy tôi vậy.

-Chào em, chị là Trần Bảo Thiên sẽ là gia sư của em, mong hai chị em mình hợp tác ăn i' nha!- tôi nở một nụ cười giả tạo- còn em tên gì nào?

Hắn im lặng ko thèm trả lời, chỉ típ tục ngó vào cuốn truyện đang đọc trên tay mình.Thật wa' đáng!!!!!!!!!! chắc tôi tức chết mất

-Cậu chủ tên là Thiên Vũ tức là gió trời, mong cô hỉu cho

Ừ chỉ có gió mới ngang ngược thế thui.Tôi tự nhủ

-Ông có thể đi được rồi đó!- hắn lên tiếng

-Vâng tôi bik, àh bà chủ có dặn "cẩn thận coi chừng mẹ"

-Cám ơn vì đã chuyển lời

Nói xong ông quản giả bỏ xuông nhà để tôi ở lại một mình

-Này nhox, chúng ta sẽ học ở đau hả?

Hắn quay lại tiến sát vào người tôi, dồn tôi vào góc tường, một tay để lên vai tôi còn tay kia chống vào tường. Lúc này tôi mới bik hắn cao thật lại to nữa. Tôi như người tí hon bị gã khổng lồ tấn công vậy hix

- Cấm chị kiu tôi là nhox!!!!!!!! hắn nở một nụ cười trông cực kì đáng ghét.

Rồi hắn kéo gương mặt mình sát lại tôi hơn và...
heneiken
31 Jul 09 09:32
Mặt tôi đỏ ửng khi nhìn hắn, rồi hắn nở một nụ cười cực kì đểu.
-Chị yêu thằng nhox này rồi phải ko, nhưng chị nên bik típ con gái xấu xí như chi tôi ko ưa đâu!! hehe. hắn nói với giọng khinh khi và cực kì lạnh lùng
-uhm, có lẽ- tôi trả lời- nhưng đừng xem thường đứa con gái xấu xí như tôi.
Vừa nói xong tôi lấy đầu gối thục thật mạnh vào bụng hắn,l àm hắn té lăn nhào trông rất tức cười. Hắn ôm bụng, nở một cười trông thì có đẹp thiệt nhưng thái độ thì vô cùng đáng ghét
- Này, đôi lúc trông nhox cũng đáng yêu nhưng tôi sẽ ko bảo giờ yêu một thằng nhox như cậu, tôi chỉ sợ là tiếp xúc nhìu lần với tôi cậu sẽ iu tôi thui! hjhj- tôi cười, một nụ vười thật sự trong 5 năm vừa wa, chắc là do lúc này trông cậu ta thật tội nghiệp nhưng nhìn bộ dạng thì ko thể nhịn cười nổi.
-Tuỳ cô vậy!. Hắn đứng lên lại ghế và típ tục đọc truyện, chẳng wan tâm gì đến tôi cả
Thui mặc hắn, tôi đành ra về vậy. Mai chắc là một ngày mệt mỏi rồi đây
-Chị về đây, mai 8h học nha! chúng ta sẽ ôn lại toán, lí của em vào buổi sáng, còn chìu là anh văn và hoá. Em chuẩn bị dùm chị sách nha! Tạm biệt. Nói xong tôi bước xuống lầu, Ông quản gia có vẻ đợi tôi ở dưới nhà, khi thấy tôi ông ta nở một nụ cười rồi nói: "mai gặp lại, mong cô cố gắng hết sức đngừ bỏ cuộc"
-Con sẽ cố gắng, nhưng bỏ cuộc là sao?
-Đã có hơn 10 gia sư đến day cậu ấy rùi và tất cả đều đi hết cả mong cô không phải là người thứ 11
-Con cũng mong vậy. Thui chào chú con về, hẹn gặp lại chú.
-Chào cô- ông quản gia lại nói một cách nghiêm trang, điều này làm tôi ko thik
-Ko cần gọi con là cô đâu, gọi là Thiên được rồi, nghe thân thiệt hơn
-Vâng tôi sẽ cố gắng thưa cố- ông quản gia trả lời
-Dạ, tạm biệt chú
.................
-Duyên ơi, bà có trong nhà ko mở cửa cho tui vào với- tui cất giọng gọi. Duyên là nhỏ bạn thân của tôi từ cấp một lận, còn nhìu thời gian nên tôi ghé vào nhà nhỏ chơi. Nghe giọng tôi, nhỏ bước ra với bộ dạng như mới ngủ dậy vậy
-Trời ơi, hôm nay trời mưa hay sao mà bà đến nhà tui, ko đi học hay dạy gì sao?
-àh! tui được nghỉ với lại ko đến nhà bạn được sao?
-uh` được
-Không định cho tui vào nhà àh?
-Vào đi tại ngạc nhiên wa' tui quên
Thế là tôi vớiDuyên ngồi nói với nhau đủ thứ, đúng là lâu rùi tôi ko nói chuyện với nhỏ, chắc nhỏ buồn tôi lắm
-Nè, bà quên Trí Duy chưa vậy? Duyên nói giong đầy nghi ngời
Sao nghe những lời này tim tôi lại nhói đến thế, đau đến thế. Người tôi tự dưng bất động. Nước mắt cứ thế lại tuôn ra.
-Tui xin lỗi, tui ko cố y'- Duyên nói- tôi xin lỗi thiệt mà
-Ko sao bà ko có lỗi, tui wen rùi, đau nhưng cũng sẽ wa thui
-5 năm rùi mà vẫn vậy ma bà bảo wa sao? bà cứ thế này tui chịu sao nổi hả?- Duyên nhấn giọng nước mắt cũng tuôn ra- tui là bạn mà chả làm gì cho bà được, mỗi lần nhìn bà là tôi lại đau, tôi thật sự...
-Tui đã bảo ko sao? thui đừng nhắc chuyện này nữa, chỉ làm bùn hai đứa thêm thui
-Nhưng mà bà định sống như vậy đến bao giờ, định từ hành hạ mình riết sao?
-Tui đã bảo thui, tui nói rùi chỉ như vậy tui mới ko khỏi trách mình nữa, nếu bà ko muốn tui đau làm ơn đừng nhắc tới nó nữa
-Nhà bà có gì cho tui ăn ko đó, àh mai mốt trưa là tui về nhà bà ăn cơm, tiền cơm tui trả đầy đủ cho
-Nhãm còn tính tiền cơm với tui nữa hả?
-Hjhj tui nói vậy thui chứ bik bà thương tui sao nở lấy tiền tui đc!!!!!!!!
-Bà đúng là Thiên mà
-Trời khó lường lém!hjhj
-Thui vào đây tui lấy cơm cho ăn
.................
Về đến nhà, tắm rửa ăn cơm xong là tôi chuẩn bị bài mai dạy cho thằng nhox, ko bik học lực ra sao nữa, nhưng đành cố gắng vậy. Xong việc tôi đi ngủ thật sớm để mai có tin thần hơn chứ
.................
Ở NHÀ NHOX
-Sao, thấy cô gái đó được ko? Người phụ nữ hỏi
-con chả bik nói sao cả
-Mẹ nghĩ nó sẽ dạy con được với lại nó cũng xấu xí nên mẹ ko sợ
- Mẹ đúng là....-nhox nói với vẻ nghĩ ngợi
-Mẹ sao hả? tất cả chỉ muốn tốt cho con thui
-Cám ơn- nở một nụ cười kinh khủng(mẹ thật sai lầm con đã thik cô bé đó rùi)
-Cô ta có nhìu điểm đặc biệt "kinh khủng". Nhox lại nói
-Vậy là tốt- người phụ nữ trả lời- àh đồ ăn mẹ nấu ngon ko, mẹ bỏ cả buổi chìu đó
-Áh nếu mẹ ko muốn con trai mẹ chết sơm thì mẹ đừng bao giờ làm việc này nữa
-Con...............wa' đáng- người phụ nữ trở nên tức giận- tại sao tui lại sinh ra thằng con như thế chứ?
-Tại ông trời- trả lời một cách nhẹ nhàng rùi nhox bỏ lên phòng để người phụ nữ ngồi đó với ông quản gia
Vào phòng nhox ngồi suy nghĩ..............bỗng, bật ra cười một cách ngớ ngẩn
-Cô gái này đúng là có nhìu điểm để ta suy nghĩ.........
- Ông vào rồi àh!- nhox hỏi với vẻ đầy suy nghĩ

- Cậu chủ đang làm gì đó?- ông quản gia trả lời

- Tôi chỉ đang xem mấy cuộn băng chống trộm của nhà ta, giờ tôi mới thấy nó quan trọng thiêt. Mà chắc là ông cũng xem nó rồi đúng ko?( cuôn băng quay lai tất cả hành động của mọi người khi ở trong nhà, đương nhiên là nhox đang xem lại hành động của Thiên thui!)

- ùh cậu tin mắt thiệt đặc biệt là con gái, có lẽ chẳng ai qua mắt được cậu rồi!- vừa nói ông quản gia vừa mở một nụ cười trông rất hiền từ

Chẳng nói gì nhox nhìn ông quản gia, vẫn vẻ mặt lạnh lùng, rồi lại nhìn vào màn hình tivi trước măt. Ông quản gia cũng im theo, có lẽ đang nghĩ ngợi và hắn chợt nói

-Tôi ko biết nói gì nữa, tôi cũng ko hiểu tại sao? cô ấy......- nhox nói với vẻ ngập ngừng, đầy khó hiểu và rồi mỉm cười nụ cười đẹp nhất của nhox từ trước tời giờ. Nó là nụ cười thật sự ko giả tạo ẩn chứa đầy niềm vui

- Cậu đã thấy gì nào kể tôi nghe đi...., tôi đang rất tò mò đó- ông quản gia nói với vẻ đầy thích thú rồi ngồi ngay vào chiếc ghế salon gần đó và chờ đợi

-Ông ko biết đâu!!!!!!!

- Nếu cậu ko chịu nói vậy để tôi nói cho câu nghe nha - ông quản gia vừa nói vừa tỏ ra thích thú- loại bỏ mái tóc rối và bộ đồ kinh khủng của cô bé đó thì có thể nói................... đó là một cô gái rất đẹp, với nước da trắng và những đường cong quyến rũ trên gương mặt ấy có thể hóp hồn rất nhìu chàng trai và công tử nhà ta là một trong số đó. Cậu chủ đúng là.........., cô gái đã ngụy trang thế mà cũng ko qua đươc mắt cậu- vừa nói ông quản gia lại cười, tiếng cười cực kì lớn

- Tôi ko nói chuyện với ông nữa- nhox đỏ chín mặt chẳng nói thêm gì, thui thủi leo lên giường

Ko nín được cười ông quản gia vẫn nói: " Cậu chủ ngủ ngon, mơ đẹp". Nói xong ông ta bỏ xuống nhà để nhox một mình lẩm bẩm cái gì đó....Trong đầu nhox giờ chỉ có duy nhất hai chữ "tại sao?"

..........................

Rầm chiếc xe lao tới.............

-Duy, cậu tỉnh lại đi,tớ xin cậu, làm ơn mà!!!!!!!!!!!- tôi nói trong nước mắt

-Duy, Duy ơi làm ơn!

Cổ họng tôi giờ đã thắt chặt ko nói được lời nào, nước mắt cứ tuôn ra. Tôi ôm chặt lấy Duy cố tìm lấy hơi ấm trong người cậu ấy.

-Đưa cậu ta đến bệnh viên- giọng một người vang lên- nhanh lên để ko kịp.

-Không...-tôi la lên thất thanh và hắn xuất hiện, hắn đang mỉm cười

-Tại sao?????????????? và tôi ngất đi

Chuông đồng hồ reo lên. Tôi giật bắn cả người, cơ thể tôi giờ đã ướt đẫm mồ hôi, giấc mơ ấy thật đáng sợ. Lê người ra khỏi giường, vừa bước, vừa suy nghĩ. Có cái gì đó rất lạ, tôi ko nhớ nữa nhưng nó ko giống ,"thui" tôi tự nhủ quên nó đi.

Tắm rửa thay đồ, ăn vội bữa sáng rồi xách balo "đi làm". Ra khỏi nhà, tôi cố gắng hít thật sâu để có thêm sinh khí. Và tiếp tục hì hục hì hục đạp xe đến nhà "nhox đó" (từ nhà hắn đến nhà tôi là một quãng đường khá xa

Reng........reng....., tôi bấm chuông cửa, đợi một lúc thì ông quản gia ra và lại một vẻ rất trân trọng, ông mở cửa và chào tôi một cách nghiêm trang: "chào cô"

-Dạ, con chào chú- nở một nụ cười nhưng tôi vẫn ko vui khi ông ko nhớ lời tôi nọi

-Cậu chủ trên lầu chắc đang đợi cô đó- ông quản gia tiếp tục nói

-Dạ, vậy con lên liền vì đường xa nên con đến trễ một chụt

-Ko sao đâu............- nói và ông nở một nụ cười rất thân thiện- cô tự lên lầu nha tôi có chút việc, ko đưa cô lên đó đươc.

-Dạ, con biết rồi, cám ơn ộng

Vừa nói xong, ông bỏ đi luôn, tôi đành tự lên đó vây. Nhà hắn to thật, nếu hôm qua tôi ko để ý chắc cũng ko biết đường đâu mà lên lầu. Tới nơi, hắn là thứ tôi nhìn thấy đầu tiên. Hắn mặc áo thun trắng với chiếc quần lửng đen trông rất dễ thương, tôi tự nhủ "thật sự nhox này rất dễ thương. Hôm qua thì rất lạnh lùng còn hôm nay thì rất....... cũng ko biết sao nữa, lỡ thấy vậy chứ ko phải vậy rồi sao hix!"

-Chào nhox, ngày mới vui vẻ nha! giờ chúng ta sẽ hoc ở đâu nào?

Hắn đứng lên ko nói tiếng nào, lủi lủi đi lên lầu. "hix tôi nói mà thấy vậy chứ ko phải vậy"

-Chị theo tôi- hắn quay lại nói - nhanh lên chị đã trễ 5 phút giờ còn định lò mò àh

- ừ chị biết rồi- vừa nói vừa theo hắn. Tự dưng tôi thấy mình giống học sinh hơn là một cô giáo

Căn phòng chúng tôi sẽ học rất to, và chứa đầy sách. Trời ơi,cứ thấy sách là tôi ko ngăn được mình, tôi ngắm nghía hết cuốn này tới cuốn kia quên mất là hắn đang đợi. Có rất nhìu sách, nhìu quá như một thư viện vậy, tôi đi một vòng kiếm sang có cuốn sách nào hay ko rồi chợt nhận ra là mình đã lạc trong "mê cung" sách này. Chết tôi rồi..........................!!!!!!!!!!!!

- Vũ, em có ở đó ko vậy, chị nghĩ là mình lạc rồi, Vũ!!!!

Đang bước chợt có bàn tay nắm lấy tay tôi, một bàn tay rất lớn và ấm áp. Tôi giật mình quay lại

-Sao chị đi lung tung vậy, mình học phòng bên kia mà, qua bên đây làm gì!!!!!!!!!!!!- hắn nói như quát

-Tại chị thấy em vào đây, rồi chị vào theo nhưng...........

-Nhưng thấy sách là chị ko thèm nhìn tôi nữa, đi vòng vòng tham quan chứ gì!

-Ừ có lẽ vậy- tôi trả lời rồi. Nhận ra là tay hắn vẫn nắm chặt tay tôi, tôi vội rút ra nhưng cái bàn tay to lớn ấy cứ nắm chặt rồi kéo tay tôi đi theo tay nó

-Em, làm gì vậy, thả tay chị ra chị tự đi được rồi!- Tôi nói nhanh rồi cố rút tay ra

-Nếu tự đi được thì tôi đâu mắc công vào đây kiếm

-Tại..................- tôi ngừng lại- chị biết rồi, chị sẽ đi theo em nhưng em bỏ tay chị ra đã, chị ko thích con trai nắm tay chị đặc biệt là một thằng nhox như em....

Vừa nghe, hắn liền rút tay rạ quay lại quát tôi: "tôi đã bảo chị đừng kiu tôi là thằng nhox mà" rồi bỏ đi luôn. Có lẽ là hắn giận rồi nhưng biết sao giờ tôi ko nói sai, thui đành tự đuổi theo hắn vậy. Chân hắn dài, tôi phải chạy theo mới hòng theo kip.

......................

-Nào giờ chúng ta bắt đầu học, đã mất quá nhiều thời gian rồi, mẹ em sẽ ko thích điều này đâu. Rồi nói cho chị xem em ko biết làm bài nào trong năm lớp 11 hả- tôi cố gắng hỏi một cách thân thiệt

-Ko có bài nào ko làm được- hắn trả lời, cộc lốc một giọng nói cực kì khó chịu

-Vậy là tốt- tôi mỉm cười vui vì hắn ko đến nổi tệ- giờ em làm một số bài cho chị xem nào? bài 8 trang 145 này nè

Hắn im lặng đọc qua cái đề rồi mỉm cười trả lời: "quá dễ nên ko thích làm". Trời,vừa nghe hắn nói tôi muốn té ngửa.

-Thì nó dễ vậy thì em làm đi, học mà ko thích là sao? chẳng lẽ đi thi em đọc đề rồi bảo nó dễ nên ko làm àh?-Tôi hỏi lại trong tức giận

- Chị đoán chính xác lắm, ko bao giờ tôi làm những bài dễ kể cả khi thi- hắn trả lời, gương mặt ko thể hiện một chút cảm xúc nào, rồi hắn quay qua lấy đại một cuốn truyên nào đó trên bàn và bắt đầu đọc

- Em.......

Rồi tôi im lặng, cầm cuốn sách giáo khoa của hắn lên lật đọc tìm những bài thật khó đánh dấu vào để hắn làm. Một lát sao tôi giựt cuốn truyện trên tay hắn tôi đặt vào đó là cuốn sách giáo khoa và nói: "giờ thì làm đi những bài này ko dễ đâu"

-Hi! nhưng giờ thì tôi hết hứng làm rồi, đợi chừng nào có hứng lại tôi sẽ làm cho chị xem- Hắn trả lời và theo sau câu đó là nụ cười khinh khỉnh, khó ưa

-Này giờ em muốn chị làm gì thì em mới học hả?-tôi quát lên trong khi hắn tiếp tục đọc truyện

-Chị hãy làm cho tôi một việc rồi tôi sẽ học- hắn hỏi giọng hí hửng

-Việc gì?

- Nói ra lỡ chị ko đồng ý sao? lúc đó thì chán lắm

-Ừ nếu em chịu học chị sẽ làm cho em một việc, nhưng em phải học chăm chỉ cho đến khi chị hết dạy em, OK- tôi trả lời ko một chút suy nghĩ vì đó là một việc chắc cũng rửa chén giặc đồ gì thui, dễ mà)- Nhưng ai biết em có nuốt lời ko chứ

-Ko bao giờ, chỉ sợ chị thui!!!!!!

-Vậy làm giấy cam kết đi, em sẽ học thật tốt trong tuần này với chị, để chị xem sao rồi mới thực hiện lời hứa với em.

-OK, ai thất hứa sẽ là con rùa- hắn trả lời một cách chắn chắn

-Được, ai thất hứa sẽ là con rùa. Giờ thì em làm mấy bài tập này đi, cả bài này, bài này nữa... Nhớ là ko được làm sai, khó hỉu chỗ nào thì hỏi chứ làm sai là lời hứa mất tác dụng ha!!!!!hjhj- tôi mỉm cười

Hắn ko trả lời chỉ chăm chú vô mấy bài tập, chẳng thèm quan tâm tới lời tôi nói nữa. Mà ko biết hắn muốn tôi làm gì nữa, cậu nhox này khó hiểu thiệt đó. Cứ thế hắn cứ làm bài tập, tôi chỉ có nhiệm vụ cho bài thui, đến 11h hắn mới đưa bài cho tôi kiểm tra. Giờ thì đã có việc cho tôi làm, từ sáng tới giờ chỉ ngồi không chán ơi là chán......

Để coi nhox này học tới đâu. Trời, đúng hết ko sai bài nào cả, vở sạch sẽ ko bôi xóa tí nào.Tôi.........

-Chị bất ngờ thiệt, em giỏi vậy mà cần học gia sư ư? khó hỉu thiệt- tôi hỏi với vẻ đâm chiêu

-Bởi vì đó là điều mẹ tôi muốn- hắn trả lời rồi tiếp tục đọc truyện

-Ừ, thui em nghỉ đi chắc mệt rồi, chị về đây chiều chị sẽ vào 2h nha!

Tôi thu dọn sách vở rồi đứng dậy, lại một lần nữa hắn nắm tay tôi khéo tôi lại phía hắn

-Khoan. Hắn nói cứ nắm chặt tay mặc dù tôi có kéo ra

-Tôi có điều muốn hỏi chi?
Tôi nhìn hắn ngây người ra, chẳng biết nói gì thêm thui đành để hắn hỏi vây.

-Có chuyện gì em cứ hỏi nhưng trước hết hãy.....

Chưa kịp nói hết hắn đã nhảy vào họng tôi mà ngồi

-Chị đứng lại đây xem nào

Chẳng cần quan tâm tôi nghĩ gì cứ thế hắn kéo tôi lại gần hắn rồi tay hắn chạm vào mái tóc rối tung của tôi, hắn tháo dây buộc tóc của tôi ra, rồi xoa xoa vào mái tóc

-Chị ko bao giờ chảy đầu ư? cứ để tóc bù xù vậy àh! đợi tôi một lát

Vừa nói xong hắn chạy liền một mạch, ra ngoài để tôi đứng đó. Trời hắn đang nghĩ gì trong đầu thế, chưa kịp tìm ra câu trả lời thì nhox đó đã quay lại. Hắn nhìn tôi rồi mỉm cười

-Chị ngồi xuống xem nào- vừa nói vừa kéo tôi lại chiếc ghế gần đó

Hắn đang làm gì vậy? tôi tự hỏi

Tay hắn luồn qua tóc tôi, vuốt những sợ tóc rối, thật nhẹ nhàng đưa cây lược vào khe tóc, và hắn chải tóc cho tôi. Thậ nhe nhàng hắn cố gắng ko để đứt cộng tóc nào hết

-Cám ơn em, cậu nhox!- tôi nói

-Sao lại cám ơn- hắn trả lời

-Ko có gì- tôi nói rồi mỉm cười, nụ cười thật sự trong lòng tôi

Chúng tôi im lặng một lúc lâu cho đến lúc hắn bỏ cây lược xuống. Tôi quay lại nhìn hắn tôi ko biết tại sao nhưng tôi thật sự muốn tặng hắn một nụ cười, vì đó là thứ duy nhất tôi có thể làm thay cho một lời cám ơn.

-Chị.....-tôi cười, đúng là hắn rất đáng yêu

-Tôi.....- giọng lắp bắp hắn trả lời- tôi ko thích thấy cô giáo dạy mình mà lúc nào tóc tay cũng bù xù, trông khinh lắm- hắn tiếp tục nói nhưng ko nhìn thẳng vào mắt tôi trong lạ lém- Tôi.......thôi chị đi về đi, lẹ lên cho khuất mắt tôi dùm

Vừa nói hắn vừa đẩy tôi ra khỏi cửa phòng rồi đóng cửa thật mạnh. "tôi làm gì sai nhỉ, chỉ muốn cám ơn hắn thui mà! đúng là trẻ con"

Bước xuống cầu thang, tôi lại lủi lủi đi về.hixhix

........................

-Cậu ko nên lạnh nhạt thế chứ- ông quản gia hỏi- cậu đúng là....

-Công nhận chải tóc lại thì cô ấy đã khác hẳn... thật khó đoán

-Tôi ko biết làm gì giờ, cứ nhìn cô ấy là tôi chẳng biết làm gì cho đúng cả - nhox nói với vẻ đầy tức giận- bực thiệt đó......

-Đúng là.... bà chủ mà biết con trai mình thế này chắc vui lắm

-Tôi cấm ông.....- nhox giật bắn cả người quay lại quát

-Tôi giỡn chút thôi làm gì dữ vậy- ông quản gia trả lời một cách hí hửng

-Tôi ko biết dù sao thì...... vẫn còn nhìu thứ tôi chưa hiểu lắm.

-Thời gian sẽ cho cậu câu trả lời, hãy chờ đi

-Có lẽ và tôi sẽ cố gắng- nhox nói với vẻ chắc nịch

Ngã người ra sau, nhox nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn nghĩ ngợi, chẳng nói gì, cũng chẳng làm gì.Không gian thật im lặng."Tại sao?" nhox vẫn nghĩ lòng đầy hoài nghi

..................

-Bà chịu ra rồi hả , định để tôi chết khô ngoài đây àh?

-Tôi biết rồi, bà vào đi- Duyên mở cửa cho tôi, mắt vẫn nhắm nghiền

-Hồi tối đi về khuya lắm hả- tôi hỏi (Duyên học trường du lịch nên rất hay đi đêm)

Tôi bước vào nhà. Bỗng, RẦM................................tôi quay lại nhìn, rồi ko nhịn được cười. Duyên té lăn nhào dù vậy thì mắt vẫn chăm chăm nhìn vào tôi vẻ khó hiểu.Tôi đỡ Duyên vào nhà, một lúc sau nhỏ mới hoàn tỉnh được

-Bà có sao ko đó?- tôi hỏi

-Bà bị trời đánh hả?- Duyên hỏi ngược lại tôi rồi nhỏ ôm tôi vào lòng, nhỏ đang khóc.Tôi..................

-Bà..............-nước mắt Duyên chảy-hix.... - có lẽ là Duyên hết nói nổi nữa

-Bà sao vậy, tự dưng khóc là sao hả?-Tôi hỏi ko giấu được vẻ ngạc nhiên-Thui! bình tỉnh đi rồi nói tôi nghe xem chuyện gì nào

-Thiên ơi!!!!!!!!!!!!! bà đã quay về với tôi rồi, tôi nhờ bà lắm nhớ bà ko chịu nổi luôn- vừa nói vừa khóc

-Thì tôi vẫn ở đây với bà mà, tôi có đi đâu đâu- tôi vặn hỏi Duyên lòng vẫn ko đổi ngạt nhiên

-Bà ko nhận ra sao? - vừa nói Duyên vừa kéo tôi đến chỗ cái gương lúc này tôi cứng cả người

5 năm trước

Tôi là cô bé xinh đẹp, vui tươi, có lẽ lúc nào tôi cũng cười. Hiện tôi là lớp trưởng lớp 9a3, lớp có thể gọi là cá biệt của trường. (9a3 là lớp chọn , lớp học rất giỏi, nhưng cá biệt là do có tôi làm lớp trưởng )

-Thiên àh!!!!!!!!!! bà đi lên văn phòng xem ko lớp ta có học sinh mới đó- Duyên hỏi, rồi nắm kéo tôi đi

-Thiệt hả? Đâu đâu, bà dẫn tôi đi đi, lẹ lên -tôi háo hức miệng mỉm cười ko ngớt

Tôi và Duyên chạy thật nhanh vào phòng giáo vụ.Trời! đông thế cơ đấy

-Mọi người tránh ra nào, cho tôi vào với

Vừa nói, tôi vừa có chen vào đám đông và.....RẦM."Hixhix ôi!!!!!!!! đau quá!!!!" Tôi la lên sao vụ té

-Bà có sao ko vậy? -Duyên liền chạy lại hỏi

-ÔI! quê quá -tôi trả lời, mặt đỏ lên

Trong lúc đó bổng một cánh tay đỡ tôi dậy và hỏi với giọng thật nhẹ nhàng

-Bạn có sao không vậy?- đó là giọng nói của một người con trai với gương mặt rất hiền trong bộ đồ học sinh rất chững chạt

-ko sao- tôi trả lời mặt ửng hồng- Cám ơn bạn, bạn tên gì thế- vừa đứng dậy tôi vừa hỏi

Người con trai nhìn tôi cười, một nụ cười thật hiền, rồi anh trả lời:"hjhj!! tôi là Trí Duy, là học sinh mới chuyển trường về". Duy gãy đầu rồi tiếp tục nói :"Bạn tên gì? có thể chỉ cho tôi đường vào lớp ko "

-Tôi là Thiên.... và đương nhiên tôi có thể giúp bạn - tôi trả lời mặt vẫn đỏ ửng vì Duy cứ nhìn vào tôi

Tôi quay qua kiếm Duyên nhưng ko thấy đâu, chắc là nhỏ định tao cơ hội đây và cứ thế tôi và DUY đi bên nhau về lớp 9a3
-Đây là lớp 9a3, bạn vào lớp đi- tôi nói giọng ngập ngừng

-Bạn về lớp hả? -Duy liền hỏi tôi

Mỉm cười, tôi trả lời: "ừ! tạm biệt, hẹn gặp lại". Vừa nói xong tôi chạy luôn một mạch, để Duy đi vào lớp "một mình"

Tôi chạy qua 9a4 kiếm Duyên, chắc là nhỏ đã qua đó để nói gì với Hà cho coi (Hà cũng là một đứa bạn thân của tôi và Duyên nhưng tính cách của Hà hoàn toàn khác chúng tôi. Hà hiền, ngoan, dịu dàng phải nói là khỏi chê được với tính cách đó Hà như chị cả vậy đó !!!!!!). Hix! thế nào cũng bị hai nhỏ đó tra tấn cho coi

-Vừa nhắc Tào Tháo là Tào Tháo tới liền kìa - Duyên nói giọng như chọc quên tôi.

-Mấy bà nói ai TÀo Tháo thế hả?- tôi hỏi ngược lại làm ra vẻ tức giận co chúng sợ chơi ai ngờ chẳng đứa nào sợ cả

-Tối nay, Thiên sẽ ko yên với tụi này đâu, cẩn thận đấy -Hà cười, trông rất hiền nhưng lời nói đầy răng đe

-Ơ! có gì đâu mà mấy bà quan trong vậy, bạn đó là Duy là bạn mới nên tôi giúp thế thui....

-Ừ thì tụi này có nói gì đâu nà !!!!! - Duyên liền nhảy vào họng tôi nói rồi cười lớn

-Thui chuông reng rồi tôi về lớp đây, kiểu này chắc.............-tôi trả lời vẻ ngần ngại

-Chắc gì hả??????????????? -Hà và Duyên đồng thanh hỏi rồi cả ba đứa nhìn nhau mà cười

Tôi và Duyên chạy nhanh về lớp. Trời ơi!!!!!!! !hình như là cô vào lớp rồi, lần này tôi chết chắc

-Thiên và Duyên vào rồi đó hả? -Cô hỏi với âm hưởng bay bổng làm tôi rùng mình

Thui !!!!!!!!!! đành chịu vậy. Vây là lần thứ 10 tôi vào trễ rồi

-Em xin lỗi cô !!!!!!!!!!!, tại......................-tôi trả lời mặt cúi xuống ko dám nhìn mọi người, đúng là quê thiệt

-Em khỏi nói tôi hiểu mà, vì hôm nay có học sinh mới tôi ko muốn trách em trước mặt mọi người vì thế là mất mặt lớp lắm. Thui !!!!!!!về chỗ đi nếu còn lần nữa thì....................

-Tụi em xin hứa sẽ ko có lần nữa -Duyên và tôi đồng thanh làm cả lớp cười òa lên

Cô quay lại nhìn vẻ mặt đầy giận dữ, Duyên kéo tôi về chỗ ngồi và nói nhỏ: "lẹ lên kẻo..............."

-Thiên qua chỗ bạn mới ngồi đi, có gì giúp đỡ bạn học nha !!!!!!! - cô nói với tôi một cách nhẹ nhàng và đáng sợ

-Dạ , con biết rồi - Vừa nói vừa chạy nhanh về chỗ Duy ngồi kế bên

-Hjhj !!!!! thì ra là bạn học lớp này, rất vui vì gặp lại - Duy nói mỉm cười thật tươi

-Vâng vui vì gặp lại - tôi trả lời mặt đỏ lên vì quê "hix!!!!! bị thấy cảnh này nhục thiệt "

Chúng tôi im lặng rồi chú tâm vào bài học chẳng ai để ý đến ai cho đến hết giờ

-Thiên! -Duyên gọi tôi khi ra về

-Sao thế? -tôi hỏi lại

-Àh! hôm nay tôi phải chở Hà về rồi, bà về với người khác nha, tại nhà Hà xa để Hà đi bộ tôi lắm

-Ừ! sao cũng được tôi tự về được rồi, bye nha!! áh chở Hà phải cẩn thận đó, chạy kiểu bà tôi ko yên tâm

-Tui biết rồi, cô tiểu thư của chúng ta mà bị gì thì chắc tôi có chết- Hà nói rồi bỏ chạy một mạch luôn

"Hôm nay đi bộ về vậy" tôi tự nhủ với mình.Trời đúng ác !!!!!! nắng thiệt. Hixxhix

-Đi bộ hả, cô bạn đến trễ -một cậu con trai đi xe đạp hỏi tôi

-Á !! Duy hả? ừ hôm nay tôi đi bộ- tôi nói một cách khắc khổ

-Cần tài xế ko, tôi tình nguyện chở Thiên ko tính tiền -Duy nói, nghiêm trang

-À !!!!!!!cũng được nếu ko thấy phiền - vừa nói tôi nhay luôn lên xe Duy khỏi nói- nè !!!có hói hận cũng muộn rồi hjhj!- tôi nói cười lớn

Và hôm nay là ngày đầu tiên tôi gặp Duy và hôm nay Duy chở tôi về

-Chiều nay......, bạn này rảnh ko?- Duy hỏi lúc đã tới nhà tôi

-Ừ rảnh! chuyện gì vậy hả?

-Tôi có việc nhờ Thiên giúp...................-Duy nói

-VIệc gì?????????????????????????- tôi hỏi nhanh

-Tôi nghỉ một thời gian nên mới chuyển vào trường này nên.............. tôi chưa học kịp bài trong lớp và tôi nói thiệt là nguyên buổi sáng giờ tôi chẳc hỉu cô giáo nói gì cả...................tôi muốn thiên...................
Vâng duy muốn tôi dạy Duy những gì Duy chưa học và đương nhiên với cương vị là một lớp trưởng tôi đã nhân lời
.............................

- Sao rồi, bà và thằng Duy tới đâu rồi -Duyên hỏi

-Thì cũng chỉ là bạn thui!!!! bà cũng biết mà - tôi trả lời một cách tư nhiên ko suy nghĩ một chút nào

-Ai biết tại tui thấy Duy hay đi kiếm bà nên tôi hỏi - Duyên trả lời nhanh - mà Duy cũng dễ thương, hiền biết quan tâm người khác là một người tốt đó -Duyên vừa nói vừa mỉm cười

-Tui ko nghĩ vậy đâu - Hà nói nhanh - dù tốt gì thì ở tuổi này chúng ta cũng ko nên quen biết làm gì, học là chính -Hà nói với vẻ am hiểu

-Hà à!!!!! tui thấy hai người đó đẹp đôi nên mới nói vậy thui!!!!!!!! chẳng lẽ tui lại kêu bạn thân mình quen với một đúa ko ra gì, bà chưa gặp Duy nên chưa biết còn tui thì ngày nào cũng gặp nên hiểu rõ

-Hà liền trả lời nhanh -Nhưng mà...................-Hà nói nhưng chưa kịp nói xong thì Duyên nhảy vào

-Mà nghe thiên hạ đồn đại là bà cũng đang quen anh nào mà! sao lại nói vậy với Thiên -Duyên vừa nói vừa cười với vẻ tò mò

-Tui thì làm gì có -Hà cãi lại -chỉ là bạn thui!!!!!!!! mà chuyên của Thiên là tại tui lo mới...................

Tôi ngồi nghe hai người nói về mình nãy giờ cũng bực lắm rồi, rõ ràng thì tôi và Duy chỉ là bạn thui, Duy có tốt thiệt nhưng......................

-Hai bà ngừng tại đây được rồi!!!!!!!!! làm ơn, Chuyện giữa Duy và tôi thì chẳng có gì cả mong đừng hiểu lầm, mà hai người cũng biết rồi có gì thì tui cũng kể có gì giấu hai người đâu mà!!!!! đừng nói chuyên này nữa ha - ngắt lời hai người, tôi trả lời nhanh rồi cố í đánh lạc hướng

- Mà ấy ấy của Hà là ai nhỉ? -tôi vặn hỏi vì tò mò quá- sao ko ai kể cho tui nghe hết trời!!!!!!!!!hix

-Bà đúng là...................-Hà nói mặt đỏ ửng - Thui tui về lớp ở đây với hai người chắc......die

-Nè tui giỡn thui làm gì giận nhanh thế -tôi hỏi liền nhưng chưa kịp thì Hà đã đi mất tiêu rồi

-Mà Duyên chuyện gì thế -tôi hí hửng hỏi Duyên-nói lẹ tôi nghe coi

-À! ko có gì, chừng nào tìm ra thủ phạm tôi sẽ nói bà biềt, giờ đang trong giai đoạn điều tra-Duyên cười

Reng................reng............... Vào học rồi, về chỗ thôi.Tôi chạy nhanh vào chỗ của mình, Duy từ ngoài bước vào theo sao là mấy cô bạn gái (Duy được nhiều người hâm mộ lắm)

-Chiều nay, tôi vào nhà Thiên học nha -Duy nói và mỉm cười nhẹ nhàng

-Ừ !!!!!!!- tôi trả lời

Tôi và Duy nói chuyện với nhau rất ít hầu như chỉ nhìn nhau cười. Chẳng hiểu sao tôi lại thích nhìn Duy, trong Duy chất chứa cái gì đó rất buồn và lạ mặc dù Duy ko nói ko thể hiện nhưng ko thể giấu được cảm xúc đó qua ánh mắt được. Và dạo này sở thích duy nhất mà tôi có được là nhìn Duy, nhìn để tìm sự bí ẩn.
...........................
Ngày lại trôi qua!!!!! tôi và Duy đã thân nhau hơn đương nhiên Duy cũng bắt đầu gia nhập nhóm của tôi. Nhưng chỉ có tôi và Duyên còn Hà có vẻ ko thích Duy, Hà ko bao giờ nói chuyện với tôi khi có Duy bên cạnh và đây cũng là điều làm tôi khó xử.

- Ngày mai bà ra ruộng với tụi này ko Hà -tôi hỏi Hà cố gắng nói thật nhẹ nhàng để mong Hà nhận lời.

-À ! tui bận rồi bà đi với Duyên đi -Hà trả lời mà ko một chút suy nghĩ

-Nhưng mà có bà thì sẽ vui hơn, dạo này bà sao đấy!!!!!!! ko còn muốn chơi với tôi nữa hả???????????-tôi nói với giọng bùn bã

-Ko tôi vẫn muốn làm bạn với bà. Nhưng tui.........................-Hà nói và -Tui về lớp đây bà biết vậy đựơc rồi

"Trời!!!!!!!!!! sao vậy tôi làm gì sai nào" tự nghĩ trong đầu thì Duy vào lớp, tay cầm theo lon nước và để trên bàn tôi

-Có vẻ đang giận hả? uống nước đi -Duy nói vẻ an ủi

Tôi nhìn Duy chẳng biết nói gì nhưng tại sao khi thấy Duy tôi lại bớt tức giận quên đi muôn phiền cơ chứ???????????? đầu tôi trống rỗng và rồi

-Mai Duy rảnh ko?-tôi hỏi vẻ ấp úng

- Để coi............rảnh mà sao thế??????????

-Tôi đang buồn ra ruộng chơi với tôi nha!

-Ở đây có ruông sao??????????? tôi ko biết nhưng chắc vui lắm -Duy nói trông hớn hở lắm- à mà mấy giờ

-3h chiều đến nhà tôi nha !!!!!!!!!!!

-Ừ -Duy nói và mỉm cười tôi mỉm cười lại rồi nhìn Duy
.........................

-Lên xe tôi chở đi, đi chi hai xe cho rắc rối -Duy nói khi đang đứng trước nhà tôi

-Ừ sao cũng được - tôi nói nhìn Duy và leo lên xe của DUY

Trời hôm nay mát thiệt, trong xanh lạ thường. Cánh đồng đẹp thiệt đó,tôi ngồi xuông ngay bãi cỏ, cánh đồng lúa ôi!!!!!!!!!! tôi giang tay ra đón gió để bay hết những buồn phiền

-Ko ngờ ở đây có cánh đồng, mặc dù đi xa nhưng ko uổng -Duy nói rồi ngồi xuống cạnh tôi -Sao hết buồn chưa mà sao Thiên buồn vậy nói tôi nghe đi..............

-Ko có gì, tại thấy kho chịu trong người muốn kiếm ai đó ra đây xả stress nhưng ai cũng bận buồn qua nên rủ Duy. Bộ ko thích hả -tôi hỏi

-Đâu có, thích chứ. Mà Thiên hay ra đây lắm sao?

-Ừ hồi nhỏ rất hay ra đây chơi trò cô dâu vui lắm -mỉm cười rồi tiếp tục nói

-Hồi nhỏ rất thích làm cô dâu còn mơ có chàng hoàng tử chạy ra cánh đồng đằng kia hái bông lao cho tôi, Duy ko biết đâu tôi thích bông lao lắm nhưng ko bao giờ ra hái đươc bởi ở đó rất dơ, đạp xuông là lún đất. Có lần tôi bị đỉa cắn khi cố tình xuống đó hái hoa, lúc đó khóc qua trời luôn nhưng may là không sao, thế là từ đó ko ra hái bông nữa. Nhưng vẫn ra đây ngắm những cây bông lao trắng bay trong gió rồi lại mơ mộng thành cô dâu, đôi lúc cũng vui.

-Ừ rất vui -Duy trả lời rồi đứng bật dậy

Nhìn Duy tôi mới nhớ nãy giờ tôi nói hơi nhiều, ko biết Duy có la tôi nhiều chuyên ko nữa. Tôi nhìn Duy rồi Duy mỉm cười xong quay lưng bỏ đi

- Này đi đâu vậy?-tôi nói lớn -đợi tôi với

-Ngồi yên đó đi, đừng đi đâu cả - Duy nói vọng lại rồi biến mất tiêu luốn

Tôi ngồi đó một mình chẳng biết làm gì, tôi cố hít thật sâu. Hôm nay là một ngày rất đep.

Rất lâu sao đó Duy quay lại, người dính đầy đất trên tay cầm một bó bông Lao rất lớn. Ôi tôi.............. trời ơi...................Tôi đứng dậy, nhìn, ngạc nhiên

-Thưa công chúa, xin cho người thấp hèn này được tặng nàng bó bông từ tấm lòng chân thật của ta- Duy quỳ xuống chân tôi và nói

-Duy................. tôi.....................-ấp úng thật sự tôi ko biết phải làm sao

-Ta biết ta ko là hoàng tử mà nàng mong đợi nhưng ta mong ta có thể làm gì đó cho nàng hạnh phúc, ta thật sự muốn thấy nụ cười của nàng

-Tôi................. cám ơn.................cám ơn.............Duy- tôi nói như muốn khóc tay cầm bó bông- ko cầm phải làm vậy để tôi vui đâu

-Tôi làm vậy vì tôi muốn là hoàng tử trong lòng Thiên, Thiên hiểu ko- Duy nói giọng run run

-Thiên hãy làm bạn gái của tôi nhé!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tôi.................mặt đỏ ửng, tôi đang rất vui, tôi ko biết nói gì cả, tôi thật sư................,uhm có lẽ vây................... tôi đã.....................

-Ừ !! tôi nhìn Duy trả lời và nở một nụ cười - này đừng hối hận, giờ thay đổi còn kịp đó- tôi nói nhưng mong Duy...........

-Ko bao giờ, có Thiên là hạnh phúc nhất trên đời tôi đó, Thiên nên nhớ điều đó !!!!!!!!!!

Duy nói và nhìn tôi , tôi im lăng. Chúng tôi đã ngồi rất lâu cho đến khi trời chạp tối, im lặng rồi tôi đừng dậy nói

-Ta về thui nào, trời tối rồi

-Ừ !!!!!!!! về- Duy trả lời rồi cùng tôi đẩy xe ra đường lớn

-Tôi nắm tay Thiên được chứ -Duy hỏi ngập ngừng

-Ơ !!!!!!!!!...............được

Nói xong hai bàn tay chúng tôi đan lòng vào nhau, ấm áp quá tôi tự nhủ: "tại sao tay con trai lúc cũng ấm áp hơn tay con gái?..................... vì bàn tay ấy luôn cầm hơi ấm để làm hạnh phúc trái tim một người "
......................

Chúng tôi bắt đầu quen nhau. tình yêu đó thật đẹp nó tuyệt vời hơn những gì tôi có. Chúng tôi khác mọi người bởi cả hai chưa từng trao nhau một nụ hôn hay lời nói ngot ngào, tình yêu của chúng tôi chỉ là nụ cười và ánh mắt thế thôi !!!!!!!!!!!!!!!!!!

......................

-tại sao chứ???????? tại sao lại làm thế chứ? có biết đó là bạn của tôi ko hả??????? tai sao lại vậy chứ-tôi nói nước mắt tuôn ra

-Thiên phải hiểu cho tôi chứ ,Thiên đối với tôi quan trong thế nào , tình cảm của tôi Thiên là người hiểu nhất mà,

-Tôi muốn tin nhưng tôi ko dám tin -tôi khóc -tôi đau vì Duy đủ rồi - Vừa nói tôi vừa quay đi nhưng bàn bay Duy vẫn nắm lấy cánh tay tôi

-Làm ơn hãy tin tôi đi Thiên, tôi ko thể mất Thiên được, tôi...

Tôi vùng vẫy ra khỏi Duy chạy thật nhanh ra đường và..........................

Ko..............................
....................
..................

-Thiên, bà có sao ko?- Duyên lây mạnh người toi nước mắt vẫn chảy ra

-Tôi, đây là tôi hả?- tôi nói nhìn mình trước gương, tôi giật mình

-Duyên, tôi thật sư muốn rất muốn quay trở về 5 năm trước, tôi nhớ chính mình, nhớ nụ cười mà tôi đã trao cho mọi người-tôi nói với Duyên nước mắt lại rơi , tôi lại khóc

-Thì bà hảy quay về đi, tôi sẽ đợi bà, tôi đã muốn nghe cuâ này từ bà lâu lắm rồi -Duyên nói nước mắt lại rơi và Duyên ôm thật chặt tôi

-Tôi sẽ làm được ko, tôi thật sự sợ, tôi sợ - tôi bật khóc khóc thật lớn để lấn áp nỗi đau trong lòng tôi, nó cứ nhói nhói lên thành từng nhịp.

-Có tôi ở cạnh bà bà sợ gì nữa, tôi sẽ bảo vệ bà tôi............... tôi thề sẽ ko cho bất kì ai làm cho bà đau thêm một lần nữa, tôi thề -Duyên nói một chách chắc chắn

-Cám ơn , thật sư...................-tôi khóc nhìn Duyên tôi sẽ cố gắng thay đổi mình vì Duyên

Hai chúng tôi ôm nhau mà khóc.Tôi ở nhà Duyên ăn cơm nghỉ lưng một lát thì tới giờ day.Đành ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh để thằng nhox đó chửi nữa thì khổ

Vào đến nhà, vẫn vậy hắn vẫn ngồi đó , tya cầm cuốn sách đọc, gương mặt thì lạnh như băng

-Chào em !!!!!- tôi nói

-Lần này đến sớm hơn được chút - hắn nói mắt vẫn ko rời khỏi cuốn sách

-Chị đến đúng giờ mà - tôi nói cố tạo sự chú ý để hắn bỏ cuốn sách xuống và tôi đã thành công

Hắn ngước lên nhìn tôi, tôi mỉm cười rồi bỗng hắn quay mặt đi thật nhanh ko nói tiếng nào

-Sao thế chị đã chảy đầu theo đúng ý em rồi mà vẫn chưa được sao?-tôi hỏi vẻ tò mò

-Ko vậy được rồi -hắn nhìn tôi rồi quay liền đi chỗ khác tránh ánh mắt của tôi

-Ừ chúng ta bắt đầu học nào - Vừa nói tôi vừa lật cuốn sách giáo khoa ra

- Chị đó-hắn hỏi lần này là nhìn thẳng vào mắt tôi

-Sao cơ?.tôi trả lời với vẻ đầy thích thú

-Có chuyện gì sao?-hắn nói vẫn cứ nhìn vào tôi

-Chuyện gì nào?-tôi hỏi nhưng hắn ko trả lời

-Ko có gì - hắn lại chúi mắt vào cuốn sách ko nói gì nữa

Thế là im lặng hắn im và tôi cũng im, suốt buổi chúng tôi chỉ nói với nhau vài lời nhưng chỉ khi hắn ko hỉu thui , mà nhox này thuộc dạng thông minh tôi chỉ nói sơ là hiểu ko cần giải thích nhiều.Cứ thế chúng tôi im lặng cho đến hết buổi

- Thui hôm nay ta nghĩ tại đây- tôi đứng dậy gon sách vở rồi đi ra ngoài cửa

-Tạm biệt em!!!!!!!- tôi nói nhìn hắn rồi bỏ đi

-Khoan đã - hắn nói

-Sao thế?

-Đừng có khóc nữa dù chuyện có buồn thế nào, khóc nhìu ko tốt đâu

Nói xong hắn quay đi, mắt lại nhìn vào cuốn truyện chẳng nói gì , im lặng.............Tôi đứng cứ cả người chẳng biết biết nói gì nữa, đầu tôi quay cuồn

-Chị về đi trễ rồi đó -hắn nói làm tôi nhớ là mình phải về nhà

Nghe xong tôi bỏ đi thật nhanh, đẩy xe ra khỏi nhà mà tôi ko khỏi ngạc nhiên.Hắn,hắn đang nghỉ gì vậy, tôi ko hiểu cả con người hắn , tính tình và cả thái độ đều hoàn toàn khác nhau.Tại sao lại khó hỉu vậy rõ ràng là hắn lạnh lùng ,hắn ko ưa gì tôi mà tại sao?................tại sao? hắn lại quan tâm tới tôi thế ,tại sao hắn biết tôi đã khóc.Tôi đi đầu nghĩ lung tung, mệt ,mệt thật rồi

-A aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa...............!!!!!!!!!!!R m xe tôi đổ nhào

Tôi la lên ,trời ơi sao vậy trời tôi đụng phải con chó chay ngang qua ,hix đau quá ko biết chú chó đó có sao ko.Ôi! cái chân của tôi nó chảy máu rồi , đau quá !!!!!!!!!!nhưng thui dù sao thì con chó vẫn ko sao thế là may rồi.Tôi bế chú chó, lê cái chân đầy máu vào lề rồi để nó ở đó

- Này, sao này ko được chạy ra đường nghe chưa, nguy hiểm lắm - tôi nói với chú chò rồi ra dưng chiếc xe mình lên nhưng chân tôi ko đi nỗi nữa và tôi lại té

Bỗng một bàn tay đỡ tôi đứng dạy, tôi nhìn lại thì

-Em...... làm gì ở đây vậy - tôi nhìn hắn nhưng hắn chả nói gì cứ thế bể tôi lên một cách nhẹ nhàng

-Em......bỏ chị ra chị tự đi được-tôi nói cố vùng vẫy ra khỏi tay hắn nhưng ko được

Hắn bế tôi lên xe ,bỏ tôi ở đó rồi chạy lại chổ tôi té , đẩy chiếc xe đạp của tôi rồi bỏ vào cốp xe một cách nhanh lẹ.Xong hắn mở cửa ngồi ngay vào chỗ người lái

-Em cất xe chị chi vậy? để ngoài chị còn về nữa -tôi nói giọng rất bực mình

-Với cái chân đó chị có thể đạp về nhà sao?-hắn hỏi ngược lại giọng như quát,im lặng rồi hắn lại nói với giọng nhẹ nhàng- chị ngồi yên đó em sẽ chở chị về

-Cái gi??????????? em chưa có bằng lái chưa đủ tuổi làm sao em có thể thui để chị..............-tôi nói vẻ
ngạc nhiên nhưng càng ngạc nhiên hơn bởi sự điềm tỉnh của hắn

-Chị sợ..............vậy thì để em gọi ông quản gia đến -vừa nói hắn rùt chiếc điên thoại di đông ra khỏi túi và gọi ngay cho ông quả gia

-Ông đến đây liền đi tôi cần ông giúp -hắn nói làm tôi ngạc nhiên ko phải vì hắn gọi ông quản gia mà vì hắn xưng "em" với tôi từ trước giờ hắn có nói vậy đâu

-Chú đừng đến con tự về được rồi -tôi nói lớn cố để cho ông quản gia nghe thấy nhưng lực bất tòng tâm

-Chị có thể tự về,chị lớn rồi biết tự lo cho bản thân mình em đừng làm phiền ông ấy -tôi nhìn hắn và nói cố nói thật nhẹ nhàng vì tôi biết thế nào cũng bị chửi lại

-CHị biết lo cho bản thân mình mà giờ em phải ở đây sao?chị biết lo mà người gầy trơ xương, gương mặt thì như ngươi mất hồn ,quần áo tóc tai , chị có biết là nhìn chị giống một con ma ko hồn lắm ko hả -hắn đang rất tức giận hắn làm tôi sợ

-Kệ chị , chị sống sao thì kệ em đâu cần quan tâm- tôi nói giọng rít lên

-Ừ ! đúng em đâu cần quan tâm nhưng tấm trí em lúc nào cũng chỉ nghĩ tới chị em muốn nhưng cũng ko ngăn mình lại được -hắn nói lớn lúc này trong hắn thật đáng sợ

-Tại sao chứ!! em ghét chị lắm mà tại sao em lại phải quan tâm tới đứa con gái xấu xí nhìn giống ma nhứ chị , tại sao?-tôi nói nước mắt chảy ra hắn.......... tại sao tôi lại khóc , tôi ko biết,tôi sợ tôi sợ ,chân tôi giờ đau buốt đầu tôi hoản loạn,tôi ghét hắn

-Chị đừng khóc, em đã bảo chỉ đừng khóc mà -Hắn lái rồi đặt thật nhẹ bàn tay hắn trên gương mặt của tôi, nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt đang chảy

-Em ko biết đã có chuyện gì xảy ra , nhưng em xin chị đừng nghĩ tới nó nữa, hãy quan tâm tới mình đi-hắn nói giọng run run

-Chị............. chị thật sự..................chị -tôi nói nghen ngào giờ tôi chẳng biết nói gì hơn , lòng tôi thắt chặt ko hỉu tại sao, tôi đang tự trách mình, trách chính bản thân mình vì đã vui khi biết hắn quan tâm tôi
-Chị................-hắn chưa kịp nói thì.................

Tay hắn luồn vào mái tóc tôi nhẹ nhàng, hắn nhìn tôi ánh mắt thiết tha nhưng trong đó vẫn có cái gì đó khiến tôi khó hỉu rồi môi hắn chạm môi tôi.Cứng đờ người tôi ko biết làm gì ,tay tôi ko cử đông được tôi ko thể đẩ hắn ra

-Em................ quá đáng lắm -tôi nói tức giân

-Em.............sao em dám - tôi còn chưa hôn Trí Duy lần nào cơ mà sao lần này tôi lại hôn một thằng nhox chứ

Tôi nhìn hắn , rồi im lặng

Chúng tôi ngồi cạnh nhau trong sự im lặng cho đến khi ông quản gia đến và chở "chúng tôi " về nhà tôi.Hắn ko nói gì và tôi cũng vậy ,bàn tay hắn cứ nắm chặt bàn tay tôi cho đến khi về đến nhà

-Mai em sẽ đến rước chị -hắn nói thấy tôi định trả lời là hắn nhảy vào họng tôi liền

-em ko đổi ý đâu chị vào nhà đi-nói rồi xe chạy tôi nhìn theo chiếc xe cho đến khi nó đi khuất

Tôi đứng đó suy nghĩ, đầu tôi giờ quá nhiều thứ chắc tọi phát điên lên mất

"Đối với tôi 5 năm là khoảng thời gian quá dài để tôi quên một người mà tôi dành trọn tình yêu của mình.Nhưng hai ngày là quá ngắn để tôi có thể hôn một thằng nhox "
Tôi vô nhà, đầu óc rối bời, chẳng nghĩ gì được và cũng chẳng làm gì được

-Con sao thế?- mẹ tôi hỏi gương mặt đầy lo lắng

-Con bị té xe nhưng ko sao đâu mẹ - tôi trả lời rồi bỏ vào phòng chẳng buồn nói với mẹ thêm lời nào

"Trời ơi!!!!!! vậy là sao?".Vừa nghĩ vừa lôi hộp y tế ra, coi vết thương sao rồi

-Thiệt kinh khủng - tôi nói lớn" hix! giờ mới thấy đau" đúng là bất cẩn thiệt

Tắm rửa, thay đồ, tôi ăn đại chén cơm rồi leo lên giường nằm đó...... suy nghĩ...........

-Con làm sao thế? có chuyện gì vậy? kể mẹ nghe đi - bước vào phòng mẹ hỏi tôi một cách nhẹ nhàng

-Ko có chuyện gì đâu mẹ, tại con mệt quá thôi!!!!!!- tôi trả lời

-Nhưng............-mẹ nói vẻ ngập ngừng biết là tôi ko trả lời nên mẹ ko hỏi nữa

-Mẹ ra ngoài đi, con phải đọc cho xong cuốn sách y này, mai con phải trả thư viện rồi-vừa nói tôi vừa đẩy mẹ ra khỏi cửa thật nhanh rồi đóng chặt cửa lại

Ném cuốn sách qua một bên vì tôi biết tôi ko còn tâm trí nào đâu nữa mà đọc.Tôi lại kệ sách lấy cuốn album hình được để ở kệ cao nhất ra coi. Cố leo lên rồi.........."ôi chân của tôi, cái chân thật quá đáng giờ mi cũng ko muốn ta xem hình ư" tôi nghĩ thầm rồi cũng cố leo lên lấy cho bằng được

Tôi ngả người ra giường, tôi mở ngay tấm hình của tôi, Trí Duy và Duyên............chúng tôi chụp chung và chúng tôi đều rất vui vẻ

Tại sao chứ? tôi làm vậy có đúng ko Duy, tôi biết tôi phải quên Duy nhưng tôi cũng ko nên nghĩ quá nhiều về một người khác đúng không????? đặc biệt là một thằng nhox nữa chứ,tôi với nhox ấy chỉ có quan hệ thầy trò thui, quan hệ thầy trò chỉ vậy thôi. Tôi xin lỗi, Duy tha thứ cho tôi vì tôi đã..............

Tôi lại nhìn vào tấm hình, Duy cười và Duyên cũng cười.Họ những người tôi yêu thương đang mỉm cười với tôi nhưng chính tôi đã làm mất nụ cười trên gương mặt họ, tôi đã có quá nhiều sai lầm rồi.Nếu một lần nữa tôi lại lựa chọn sai lầm thì tôi có thể tha thứ cho mình được ko?????????

Từ nhỏ đến giờ tôi nhận quá nhiều sự quan tâm của mọi người, đối với họ tôi là người quan trọng và lần đầu tiên tôi gặp hắn, người duy nhất lạnh lùng và ko bao giờ có nụ cười đúng nghĩa. Hắn, gương mặt hắn làm tôi phải suy nghĩ.Có lẽ tôi muốn hắn quan tâm tôi, tôi muốn nhìn thấy nụ cười trên gương mặt hắn bởi tôi ko muốn thấy hắn buồn, tôi ko biết nhưng tôi đã tự hứa sẽ ko bao giờ làm hắn tổn thương ko bao giờ làm hắn đau, và đây là điều tôi phải làm...............Vừa nghĩ tôi vừa chìm trong giấc ngủ, hôm nay mệt mỏi quá rồi...........

................

Tôi đang ăn sáng thì mẹ hỏi

-Xe con đâu rồi Thiên

-Á, con quên mất - tôi vụt miệng chiếc xe vẫn nằm trong cốp xe của hắn, tôi vội bịa chuyện- con đem ra tiệm sửa rồi, lát con ra đó lấy

-Ừ !!!-mẹ nói rồi nghĩ ngợi- chân con thế sao đi được hả?- mẹ nói nhìn cái chân của tôi rồi lắt đầu

-Con sẽ đi xe buýt, mẹ đừng lo- tôi nói đại

-Được ko đó- mẹ hỏi vẻ vẫn nghi ngờ

-Được mà, mẹ đi làm đi trễ giờ rồi, con có đủ thông minh để xoay sở- tôi nói rồi nhìn mẹ cười

-Ừ!!!!!!! mẹ đi làm nhớ cẩn thận nha- mẹ nói rồi ra ngoài đẩy xe chay đi luôn

Ko biết mình nói sao với hắn nữa đây, vừa ăn tôi lại vừa suy nghĩ.Chưa nghĩ ra được gì thì hắn đến, tôi lấy balo lết cái chân mình ra khỏi nhà, từng bước từng bước ra cổng

Hắn, bước ra khỏi chiếc xe hơi sang trọng, nhìn tôi rồi nở một nụ cười.Ôi đẹp quá!!!! tôi tự nhủ. Hắn mặc chiếc áo sơmi trắng tay dài với chiếc quần jean đen trong rất bảnh, đúng là ngoài Trí Duy ra hắn có thể coi là người đẹp nhất

-Chị lên xe đi- hắn nói khi đã đứng gần xác tôi, công nhận hắn cao thiệt

-CHiếc xe của chị - tôi nói cố gắng ko nhìn hắn

-Àh !!!! để em đẩy vào nhà cho chị, chị vào xe và đợi em một lát-hắn nói vẫn mỉm cười hôm nay đúng là hắn dễ thương thật

-Ko - tôi nói- để chị đẩy vào, em về nhà mình đi, để chị tự đi được rồi

-Sao chứ, em đến đây để chở chị đi mà, hôm qua em nói rồi em........-Hắn chưa nói xong tôi đã nhảy vào

-Đừng nhắc đến chuyện hôm qua, hãy xem như nó....... nó là những suy nghĩ dại dột của em ở tuổi mới lớn.....-tôi nhìn hắn rồi nói tiếp - còn chị sẽ xem nó như giấc mơ...... chúng ta thỏa thuận vậy nha

Hắn, nụ cười trên gương mặt ấy đã biến mất thay vào đó là sắc thái bất thần. Ôi thật sự tôi ko muốn nhưng thà để nụ cười đó biến mất giây lát rồi nó sẽ quay lại còn hơn là để tôi biến nó thành nước mắt

-Chị nói gì vậy?-hắn hỏi, gương mặt cứng lại vô hồn

-Thì chị...........-tôi chưa kịp nói hắn đã quát lên

-Cái gì chứ? dại dột ở tuổi mới lớn ư?-hắn đặt hai bàn tay to lớn lên vai tôi rồi nói- chị nghe nè!!!!!! chị muốn coi em là đứa con nít cũng được nhưng tình cảm của em đối với chị là thật, những gì của ngày hôm qua đều là thật và đều được em trân trọng, chị có hiểu ko?????? chị đang nghĩ cái gì vậy?

-Em muốn nghĩ gì thì nghĩ nhưng chuyện hôm qua đối với chị chỉ là...........-tôi nói lòng thắt lại

-Là gì? là gì hả? - hắn quát, hắn đang rất giận

-Em về nhà đi chị sẽ đi xe buýt đến nhà em - tôi nói quay đi thật nhanh vì ko muốn hắn thấy những giọt nước mắt đang chảy của mình , quay lưng lại tôi lại nói- em có thể đem xe chị đến nhà em dùm được ko, lát trưa chị sẽ đẩy nó qua nhà nhỏ bạn chị..........cám ơn em

Nói xong, tôi lê cái chân đau của mình đi, cố đi thật nhanh để ko bị trễ giờ.Ôi chân tôi đau quá , thôi đành chịu vậy, tôi bước từng bước tới trạm xe buýt, mồ hôi đổ qua chừng nhưng ko sao rốt cuộc cũng tới.Đứng một hồi xe cũng tới , tôi vội leo lên, xe đông quá, tôi chưa kịp bước lên xe thì, chân tôi lảo đảo rồi...............hix

Một lần nữa hắn đỡ lấy người tôi , rồi dìu tôi lên xe.Tôi nhìn hắn, ko tỏ ra ngạc nhiên nhưng tôi lại cảm thấy có lỗi, hắn chẳng nói gì cả mặt lại lạnh như băng

-Cho tôi thu tiền xe-cô tiếp viên xe buýt nói

-Tôi đi chung với cô ấy -hắn nói rồi mỉm cười với cô tiếp viên làm cô ấy đỏ hết cả mặt

-Vâng........-cô ta nói rồi quay qua tôi- vâng 10 ngàn hai người

Tôi lấy tiền đưa cô tiếp viên rồi ngớ mặt ra nhìn hắn

-Ông quản gia lúc nào cũng là người thanh toán tiền nhưng...........-hắn nói nhưng lời giải thích

-Chị hiểu mà - vừa nói tôi vừa mỉm cười nhìn hắn lúc này thật dễ thương chắc chưa đi xe buýt bao giờ

Chuyến xe này đông kinh khủng và đương nhiên chúng tôi chẳng có chỗ ngồi, tôi cứ đứng suốt chân thì đau và cứ mỗi lần chiếc xe đó thắng lại tôi như muốn té ngửa, "may là có hắn đứng bên cạnh".Nhưng cũng ko vui gì bởi cô tiếp viên và mấy học sinh nữ cứ kiếm cách đứng gần hắn, rồi giả vờ làm gì đó để bắt chuyện với hắn.............cũng đúng thôi ai bảo hắn đẹp trai quá chi

-Chúng ta xuống thôi - tôi quay lại nhìn hắn nói

-Ơ xuống nhanh thế sao? - một cô bé nói khi nghe tôi.......

-Ừ!-hắn nhìn tôi chẳng nói gì thêm, cứ thế dìu tôi xuống xe

-Giờ chị chịu đi xe chưa, em bực mình rồi đó - hắn nhìn tôi như vẻ vang xin- em ko muốn đi thêm chuyến xe buýt nào nữa đâu

-Đâu ai bảo em đi - tôi nói vẻ hí hửng -mà đi xe buýt được nói chuyện với nhiều cô gái đẹp ko thích sao?

-Chả có ai đẹp bằng chị hết - nói xong hắn quay đi

-Ơ.........-tôi đỏ mặt chẳng biết nói gì cả

-Ông đến hơi trễ đấy - hắn nói khi chiếc xe đã dừng ngay chỗ chúng tôi, xong hắn quay qua nhìn tôi- chị đừng có cừng đầu

Hix chưa kịp nói gì hắn đã bế tôi lên, mở cửa xe rồi để tôi ngồi trong đó.Hắn.........

-Giờ thì chị hãy im lặng cho đến khi nào em cho phép chị nói - nói xong hắn đóng mạnh cánh cửa rồi bỏ lên hàng ghế trên ngồi với ông quản gia để tôi ngồi một mình, im lặng

.................

-Chúng ta bắt đầu học nào -tôi nói chẳng mong hắn trả lời

-Chị đã trễ tổng cộng 36 phút - hắn nói, mắt vẫn nhìn vào cuốn sách trên bàn

-Chị biết rồi, sau này chị sẽ dạy bù cho - tôi nói rồi lại bắt đầu học

Nguyên một buổi chẳng ai nói gì với ai, tôi nói về bài học ,hắn im lặng nghe rồi im lặng làm bài, và tôi cũng im lặng chờ hắn làm xong....

-Chúng ta nghỉ ở đây thôi! chiều học tiếp -tôi nói đứng dậy rồi

-Ông quản gia sẽ chở chị đến nhà bạn chị....,em sẽ ko đi theo nên chị đừng từ chối - hắn nói một giọng nói cự kì cự kì lạnh lùng- từ nay cho đến khi chân chị lành ông ta sẽ chở chị đi, chị khỏi cần nói thêm điều gì nữa- nói xong hắn bỏ đi ra khỏi phòng để tôi ở đó thu don sách vở, một mình..........

............................

-Chào cô, chiều tôi sẽ đến rước cô -ông quản gia nói

-Vâng, con cám ơn-nói xong chiếc xe chạy tôi nhìn theo chiếc xe rồi lại nghĩ đến hắn

Tôi vô nhà, chúng tôi bày cơm ra ăn

-Bà có chuyện gì sao -Duyên hỏi

-Ừ !!!!!!!!!! có chuyện - tôi nói giọng ể oải

-kể tôi nghe với, dạo này ko có chuyện hay nghe-Duyên vừa nói vừa mỉm cười thích thú, Duyên cười dễ thương thật

-Nói sao giờ.............

Tôi ngồi kể hết mọi chuyện cho Duyên và nhỏ này trông rất thích thú

-Bà điên àh !!!!!!!!!-Duyên la lên khi nghe đến chuyện xảy ra hồi sáng với tôi

-Điên gì - tôi hỏi ngơ ngác

-Bà biết bà nói vậy là đang làm tổn thương thằng nhox ko hả?

-Tui..................-tôi đang khó hiểu đây

-Bà nói lần đầu tiên gặp nhox hoàn toàn ko mỉm cười và đến sáng hôm nay lần đầu tiên nhox cười nhiều đến thế, vậy là đủ hiểu - Duyên nói rồi mỉm cười

-Hiểu gì?- tôi lãi ngơ ngác hỏi

-Nếu bà muốn thấy nụ cười ấy thì hãy bên cạnh nhox đó -Duyên nói rồi cười lớn

Tôi im lặng cố hiểu những lời Duyên nói nhưng tôi..........

-Còn..........Duy..........-tôi lại hỏi vẻ ngập ngừng

-Duy sẽ ko bao giờ quay về với bà nữa đâu, bà nên quên Duy đi, nhox đó là người tốt nếu những lời bà kễ về nhox đó là đúng thì theo tui bà nên...................

-Tôi ko biết...................-đúng là tôi ko biết vậy thui

.....................

Ông quản gia đến chở tôi đi và chúng tôi lại bắt đầu buổi học trong im lặng, hắn ko nói và tôi cũng ko nói."Thui vậy cũng tốt" tôi tự nhủ với chính mình

Đã ba ngày rồi mà hắn vẫn vậy , vẫn im lặng đến mức tuyệt đối, hầu như trong buổi học chỉ một mình tôi nói còn hắn thì im ru chẳng nói tiếng nào. "trời vậy sao tôi chịu nổi, ko nói thì cũng phải cười chứ, ko cười mặt lạnh như băng"

....................

-Mẹ đi làm, chút mẹ may mắn -tôi nói và ôm hôn mẹ

-Con cũng vậy, đi làm may mắn -mẹ nói nhưng tôi biết nó chẳng may mắn tí nào

Chân tôi đã hết đau đi đứng cũng bình thường rồi nhưng ông quản gia vẫn cứ đưa đón tôi vì ông ta cho rằng khi nào chân tôi trở lại như khi chưa bị té thì ông mới thui đưa rước, tôi cũng bó tay

Nhưng sao hôm nay ông ấy đến trễ vậy tôi tư nhủ, ko phải trễ mà là quá trễ rồi.Chắc tôi phải tự đi thôi!!!

Tôi đẩy xe ra khỏi nhà chưa kịp leo lên xe thì ông quản gia tới.Đúng là linh thiệt........

-Xin lỗi tôi đến trễ -ông quản gia nói vẻ mặt đầy lo âu

- Dạ ,ko sao đâu mà có chuyện gì vậy -tôi nhìn ông hỏi

-KO có gì đâu, cô vào cất xe đi trễ rồi đó- ông nói như hối tôi

Tôi chẳng biết gì lật đật làm theo

Đến nhà hắn , ông quản gia liền mở cửa rồi nói:"Tôi có việc bận cô tự lên nha -tôi xong ông quản gia leo lên xe chạy mất hút"

Ko biết có chuyện gì đây , nhìn ông mà tôi thấy lo lo sao đó

Tôi lên lầu , căn nhà có vẻ đã thân thuộc với tôi, ko phải thân thuộc mà quá thân thuộc.Tôi bước vào phòng học, nhìn xung quanh."Hắn đâu rồi? bình thường hắn vẫn ngồi đó mà" tôi nhìn rồi suy nghĩ.Có cái gì đó ,tôi đang rất sợ.Chắc....chắc là hắn đang ở phòng đọc sách thôi ,hắn thích đọc sách mà.

Tôi tự nghĩ rồi lại lần qua phòng sách, căn phòng này quá lớn với tôi.Tôi cố đi mem theo các kệ nhưng ko dám đi vào trong vì sợ lạc lúc ấy.....Đi dọc hết các kệ chẳng thấy gì cả......hix

Giờ tôi đang đứng trước cái cửa sổ to lớn của phòng nhưng rất lạ là nó bị đóng chặt cứ như là rất lâu rồi chư mở ra.Tôi lấy tay mở chốt cửa cố đẩy thật mạnh và cánh cửa mở tung ra.Ôi đẹp thiệt !!!!!!! cảnh vật hiện ra trước mắt tôi một khuôn viên toàn là hoa, ánh sáng..... thật sự rất thơ mộng. Tôi quay qua, hắn, hắn đang nằm đằng kia, ngay kệ sách cuối cùng.Nhìn thấy hắn tôi vui lắm ko hiểu tại sao lại vui đến vậy

Tôi chạy đến chỗ hắn nằm ,hắn đang ngủ.Lúc ngủ vẻ lạnh lùng hình như đã biến mất rồi, tôi ngồi xuống nhìn chăm chăm vào hắn , tay tôi bỗng chạm vào làn da trắng toát của hắn, nóng người hắn nóng quá
"Trời, hắn bệnh rồi".Tôi đứng dậy, hắn, tay hắn nắm lấy tay tôi kéo tôi ngồi xuống ngay cạnh hắn

-Em bệnh rồi để chị đi kêu ông quản gia - tôi nói với vẻ hoảng hốt

-Ko cần đâu, chỉ cần chị ở cạnh em được rồi -Hắn nói rồi kéo tôi lại gần hắn hơn, một tay hắn choàng qua người tôi, ôm thật chặt lấy tôi- em xin lỗi ,chị cho em mượn chị một chút- nói rồi hắn kéo tôi dựa vào người hắn.Tôi ko nói gì cứ thế nằm cạnh hắn, người dựa vào hắn."Thật thoải mái và an toàn" tôi tự nghĩ và mỉm cười
Hắn nằm đó cứ thế ôm chặt lấy tôi cứ như là tôi đang vùng ra vậy, hix người hắn nóng, nóng kinh khủng, tôi.... cứ thế chẳng biết làm gì cho hắn lúc này....

-Em bệnh hồi nào vậy- tôi hỏi ko lúc đầu tựa vào ngực hắn, cố nói thật nhẹ nhàng để hắn ko giật mình

-Cảm ơn vì chị đã quan tâm- hắn nói chỉ thế rồi im lặng, tôi sợ sự im lặng này, thật sự rất sợ.

Và chúng tôi cứ nằm bên nhau thế cho tới khi tôi ngủ thiếp luôn vào lòng hắn......

-Cậu chủ, cậu chủ ơi- tiếng ông quản gia làm tôi tỉnh giấc

-Có chuyện gì vậy?- hắn hỏi sau khi nghe ông quản gia gọi,dù vậy hắn vẫn ko chịu buôn tôi ra cứ để tôi
tì gương mặt vào người hắn."Trời !!!! tôi....tôi.."

-Có chuyện rồi cậu chủ ơi!!!!!!!- ông nói vẻ ngập ngừng rồi...-bà chủ về rồi

" Bà chủ về ư?" vừa nghe tôi thoát cả tim, "chết rồi" tôi cố kéo tay hắn ra khỏi người tôi nhưng....

-Chị nằm im xem nào- hắn nói làm đỏ cả mặt ,"sao hắn dám nói vậy trước mặt.... sao này sao tôi nói chuyện được với ông quản gia"

-Còn ai nữa ko?-hắn vẫn điềm tĩnh trả lời như chưa xảy ra việc gì ấy- nhìn mặt ông là tôi biết chúng ta có thêm khách

-Vâng, cậu đoán đúng,bà chủ "đã mời" cậu Phong đến đây- ông quản gia nói và tôi biết chắc là chưa nói hết câu.

-Cái.... gì- hắn giật bắn người.Thật nhanh hắn buôn tôi ra đỡ tôi đứng dậy cùng hắn, giờ hắn vẫn rất nóng sắc mặt còn kém hơn hồi nãy nữa

-Em có sao ko? có chuyện gì vậy- tôi nhìn hắn hỏi, thật sự tôi đang rất lo cho hắn trông lúc này hắn như người sắp chết vậy

-Em ko sao- hắn nói giọng rất gấp, rồi hắn tháo dây cột tóc trên đầu tôi xuống ,vò vò cái đầu của tôi.

-Sao thế? sáng chị đã chảy nó rất gon gàng mà- tôi ngơ ngác nhìn hắn nói

-KO, giờ chị có thể làm sao cho mình xấu đi ko? à, mai mốt có đi dạy em chị hãy làm cho mình xấu đi...-hắn nói giọng vẫn run run

-Sao? chuyện gì vậy?- tôi hỏi, thật sự nhìn hắn lúc này làm tôi sợ theo hắn

-Ông chở cô ấy về đi, hôm nay nghỉ học, nhớ là đừng cho ai thấy hết ông hiểu chưa-hắn lại nhìn ông quản gia với ánh mắt đầy hi vọng

-Sao vậy em? nói chị nghe đi- tôi nhìn hắn lại tiếp tục hỏi

-Ko sao đâu, em sẽ nói chị sau- hắn lại nhìn tôi ánh mắt thật nhẹ nhàng- chúng ta có thể sẽ ko gặp nhau vài ngày.....-hắn ngập ngừng rồi im lặng

-Chúng ta đi lẹ thôi- ông quản gia nắm tay tôi kéo đi, trong khi tay hắn vẫn cứ nắm chặt tay tôi

Sao thế? có chuyện gì vậy? tại sao ko gặp nhau là sao?.Đầu tôi lúc này hàng trăm câu hỏi cứ ồ ạt tới thật sự khó hiểu. Tôi ko biết, ko hiểu sao tôi cứ cố níu tay hắn và hắn cũng vậy cứ thế chúng tôi cứ mặc ông quản gia kéo đi.

-Khoan đã- hắn nói với ông quản gia rồi kéo tôi lại gần hắn thật gần, hai bàn tay hắn chạm vào gương mặt của tôi, nó nóng nó hết người tôi- Em.... em sẽ nhớ chị lắm- nói rồi hắn nhẹ nhàng hôn lên trán tôi, một nụ hôn thật nhẹ phớ qua rồi thật nhanh hắn quay đi để ông quản gia cứ thế keo tôi thật nhanh ra cửa.

...............

Tôi leo lên xe,đầu ko ngừng suy nghĩ.Thật sự tôi đang rất khó chịu

-Có chuyện gì thế chú?tôi hỏi, ko thể ngăn sự im lặng của tôi- cậu Phong là ai?

-Cậu Phong là cậu của cậu Vũ, mặc dù là cậu nhưng chỉ chênh lệch nhau vài tuổi, bốn tuổi là một con số quá nhỏ để họ tôn trong nhau...-ông quản gia trả lời một cách nhanh chống rồi im lặng như thể đang đợi tôi hỏi

-Tại sao tôi lại phải tránh mặt khi cậu Phong gì gì đó đến- tôi lại hỏi và mong nhận đc cậu trả lời như lúc nãy

Ông quản gia suy nghĩ rồi nói:" tôi nghĩ chắc ko nên giấu cô,tôi sẽ nói nhanh cô hiểu được tới đâu thì hiểu" nói xong ông lại im lặng một lát sau mới tiếp tục nói

-Nhưng cô đã biết cậu Vũ là người sẽ thừa kế gia tài đồ sộ của gia đình nhưng vì ba cậu chủ đã bỏ đi khi cậu ấy còn quá trẻ nên cậu Phong,em của mẹ cậu Vũ cũng là một trong những nhà kinh doanh trẻ tuổi và đầy tài năng là người có rất nhiều tham vọng,đã nhận công việc điều hành công ty.Và.....

Tôi hiểu hai này đang cố xích mích với nhau

-Cậu Phong điều hành công ty được một năm thì cậu Vũ đã đòi lại công ty của ba lại cho mình và chính thức tự điều hành nhưng vì chưa có kinh nghiệm nên mọi người đã ko tin tưởng vào người chủ của họ và chuyện lại rắc rối

Ộng quản gia lại im lặng, giờ tôi thấy thật tôi cho hắn "ba hắn bỏ hắn" chắc hắn đã rất đau chắc vì vậy mà hắn ko cười.

-Chuyện này thì có liên quan gì đến con hả chú?- tôi lại hỏi, dù biết nên im lặng nhưng tôi vẫn phải hỏi

-Vì cậu Phong đã từng nói với cậu chủ rằng "tất cả những gì thuộc về cậu Vũ rồi cũng sẽ về tay cậu Phong".Và thật sự là vậy, đầu tiên công ty nó đã thuộc về tay cậu Phong quá dễ dàng.Sau đó là người thân duy nhất của cậu Vũ là bà chủ, bà chủ lúc nào cũng tin vào cậu Phong và hay thường xuyên tới lui nhà cậu ấy có quan tâm đến cậu Vũ ấy nhưng tất cả những việc đó đều đã làm với câu Pong, đương nhiên cậu Vũ ko bao giờ thích điều đó và cứ tỏ ra lạnh nhạt với người mẹ của mình.Tiếp theo câu Phong cũng nhẫn tâm lấy mất đi nụ cười duy nhất còn sót lại trên mặt cậu chủ, câu chủ đã ít cười nay hầu như ko cười luôn -Vừa nói ông quản gia vừa khóc còn tôi thì thật sự rất đau, tim tôi thắt lại, hắn....hắn có nhiều nỗi khổ hơn tôi.... tôi đã sai thật rồi khi cứ làm tổn thương hắn

-Khi cô xuất hiện, cứ như là số trời an bày, cậu ấy tìm thấy có cái gì đồng cảm ở nơi cô,có cái gì đó khiến cậu ấy phải bảo vệ che chở cho cô và chắc cũng tại cô quá đẹp - ông quản gia cười ta trong khi nước mắt vẫn rơi

-Con đẹp ư!!!!!! Con mà đẹp ư?- nếu 5 năm trước hỏi tôi câu này tôi sẽ mỉm cười nhưng bây giờ thì tôi thật sự khó hỉu

-Cô ko biết chứ cả gia tộc nhà đó ai cũng có con mắt rất tinh trừ bà chủ ,từ khi ông chủ đi bà đã mất sự sâu sắc khi nhìn một ai đó, còn cậu Vũ lẫn cậu Phong hay ông chủ cả ông nội của cậu chủ nữa ko ai có thể qua mắt được họ.Cô nghĩ trong cái vỏ bọc kinh khủng bên ngoài thì người ta ko nhận ra con người thật bên trong của cô à!!!!!!!! đó là suy nghĩ sai lầm- ông quản gia nói lại mỉm cười giờ thì ông ko khóc nữa nhưng gương mặt vẫn ko vui như mọi ngày

-Con.... con hiểu rồi- tôi thật sự kinh ngạc những điều mà tôi được nghe thật sự ko tưởng tượng được
-Cậu chủ rất thương cô và cậu chủ rất sợ mất cô như mất những người khác bởi mất cô quá dễ- ông quản gia nói rồi nâng giọng lên như muốn nhấn mạnh - cậu chủ đã cười đã hạnh phúc khi ở bên cô và nếu cô làm cậu ấy buồn một lần nữa thì chính tôi se ko bao giờ để cô yên đâu- nói xong ông im lặng để tôi ngồi im suy nghĩ

Đau, quá nhiều chuyện khiến tôi quá mệt mỏi,"cho chị xin lỗi nha Vũ".Vâng chính tôi đã hiểu sự thật về con người của Vũ của cậu nhox mà tôi......
"Hôm nay tôi phải làm gì đây khi ko đi dạy cậu nhox ấy" tự nhủ tôi bước ra khỏi phòng, đầu óc vẫn suy nghĩ nhưng chả minh mẩn một chút nào

-Hôm nay con sẽ vào thư viện kiếm vài cuốn sách để đọc nha mẹ- tôi nói với mẹ rồi xách balo chuồn khỏi nhà

"Trời hôm nay đẹp thiệt, mình thì rảnh được đi chơi cả ngày, hạnh phúc" vừa nghĩ tôi lại nhớ đến hắn, giờ hắn đang làm gì nhỉ? ko biết hết bệnh chưa? rồi về cậu Phong gì đó ko biết sao nữa? Sao tôi thấy thương thằng nhox đó thế này?

Tôi cứ thế buồn bã đạp xe vào trung tâm thành phố để vào thư viện của trường.Con đường này thật dài nhưng tôi cũng ko buồn quan tâm, tôi có nhiều thời gian mà.

"Thế là cũng tới nơi" tôi tự nghĩ trong đầu,tôi.... đáng lẽ.... phải rất vui chứ tại sao lại nghe nặng lòng vậy?

Tôi vào thư viện hôm nay nó ko đông như mọi ngày nên cũng đỡ ồn.Tôi tự tìm ngay vào kệ sách mình yêu thích rồi lần mò vào những cuốn sách hay.Mất một thời gian cuối cùng tôi cũng tìm cho mình được một quyển rồi chạy ngay ra bàn đọc sách ngồi. Lật trang đầu tiên, tôi bắt đầu chú tâm vào cuốn sách "Cuốn sách rất hay tôi thích nó nhưng hắn đang làm gì vậy ta?............. trời!!!!!!!! mình đang đọc sách sao mình cứ nghĩ về hắn hoài từ sáng đến giờ, gương mặt ấy, đôi mắt ấy.........chắc tôi chết quá"

Tôi ra về tự biết rằng mình ko còn khả năng đọc sách nữa.Và tôi đến nhà Duyên nơi duy nhất tôi có thể đến lúc này

-Có ai ở nhà ko??????? - tôi gọi lớn vì hình như chẳng có ai, cửa thì khóa

-A Thiên hả con? bác xin lỗi tại khóa cửa nên bác ko nghe- mẹ Duyên nhìn tôi cười gương mặt rất ngạc nhiên chắc tai lau quá rồi ko gặp tôi

-Con chào bác, có Duyên ở nhà ko ạ?- tôi hỏi trong khi đẩy xe vào nhà

-À!!!!!!! nó đi thực tập rồi con, học cái trường gì mà đi suốt -mẹ Duyên nói giọng nghe rất buồn

-Dạ, hướng dẫn viên du lịch mà bác phải đi nhiều chứ bác, mà bình thường con vẫn thấy Duyên ở nhà mà- tôi hỏi khó hỉu bởi ngày nào tôi cũng qua nhà Duyên ăn cơm mà

-Nó chỉ về buổi trưa thôi rồi chiều lại đi tiếp,bác ko ở nhà nên cũng ko biết rõ- "trời vậy giờ tôi phải làm gì đây"

-Vậy thôi xin phép bác con về, con xin lỗi đã làm phiền- tôi đứng dậy chào mẹ Duyên

-Ừ bữa nào rảnh qua chơi, lâu lắm mới thấy con đó- mẹ Duyên nói rồi đứng dậy ra mở cửa cho tôi

Vậy chắc tôi phải về nhà quá.........hix

Về đến nhà tôi nằm liền trên giường, mệt mỏi quá rồi.Nhắm mắt, hắn xuất hiện, mở mắt ra thì ko còn thấy hắn nữa...........có lẽ do ngày nào cũng gặp nên giờ tôi cảm thấy thật khó chịu.......... "tôi nhớ hắn quá".

..............

Hai ngày buồn chán lại tôi qua, tôi chẳng biết làm gì ngoài vùi đầu vào những cuốn sách, học....và học chỉ thế thôi.Đương nhiên là tôi vẫn nhớ hắn chịu ko nổi, ko những nhớ mà cò rất lo

Cầm điện thoại lên tôi gọi cho hắn.....

-Alo!!!! chị Thiên nè - tôi nói khi hắn vừa bắt máy thật sự thì tôi đang rất muốn nghe tiếng của hắn

-Vâng, em cũng định gọi cho chị - hắn nói giọng nói ấm áp ko lạnh lùng một chút nào, điều này làm tôi rất vui

-Chừng nào học lại vậy em, nghỉ lâu quá rồi - tôi nói nhắc cho hắn nhớ việc hắn cầm làm

-Mai em sẽ đến rước chị, em co chuyện cần nói -ko thèm trả lời câu hỏi của tôi luôn

-Ừ!!!!!!!!!!-nói rồi tôi cúp máy

Lại tiếp tục học vậy..............................

..................

-Em đến trễ hơn chị nghĩ đó- tôi nói khi thấy hắn bước ra xe

-Tại em có nhiều việc quá, xin lỗi chị- hắn vẫn như ngày nào nhưng hôm nay trông vui vẻ hơn bình thường

-Hết bệnh chưa nhìn em vui quá- tôi nói vẫn nhìn hắn nhìn thật lâu chắc tại vì tôi đã nhớ hắn rất nhiều

-Chị đoán đúng hôm nay em rất vui, lên xe đi- vừa nói hắn vừa mở cửa cho tôi leo lên và hắn leo lên ngồi "kế bên"

Xe chạy.

-Đi đâu vậy em????????- tôi hỏi

-Rồi chị sẽ biết- hắn trả lời, nở nụ cười trong hí hửng lắm

Tôi chả nói thêm gì cứ thế im lặng cho đến khi tới nơi.Xe dừng lại ở một nhà hàng cự kì to, xung quanh có nhìu cây cảnh trông rất đẹp

-Em dẫn chị vào đây làm gì?- tôi nhìn hắn vẻ đầy khó hiểu

-Cứ bình tĩnh- nói rồi hắn nắm lấy tay tôi kéo đi theo hắn

Chúng tôi lên lầu, đi qua nhiều căn phòng rồi hắn dừng lại tại một phòng cửa đóng chặt

-Chị nhắm mắt lại đi- hắn nói rồi mỉm cười

-Chi vậy?-tôi hỏi

-Thì nhắm mắt lại đi rồi sẽ biết- hắn nói nhanh

-Ko chị ko thích mấy trò đó đâu, có gì mà phải nhắm mắt- tôi nói bướng bỉnh ko nghe theo lời hắn

-Chị đừng cứng đầu ,bảo sao làm vậy đi- hắn cãi lại thật nhanh rồi- em xin lỗi chị làm việc này cho em đi chị hướng làm cho em một việc mà nhớ ko

-Ừ thì chị nhớ- tôi nói

-Vậy thì hôm nay chị hãy nghe lời em, chỉ hôm nay thôi, làm ơn nha- hắn nói trông lúc này hắn rất dễ thương

-Ừ, nhưng chị....- chưa kịp nói thì hắn nhảy vào ngay

-Nhắm mắt lại đi- thui bó tay coi như tôi thua cuộc- chừng nào em bảo mở thì hãy mở

-Ừ- tôi trả lời mắt nhắm lại

Hắn mở cửa phòng hình như là vậy, hắn dẫn tôi đi rồi bỗng dừng lại

-Chị đứng yên ở đây nha!!!!!-hắn nói ko biết đang bày trò gì nữa

-Ừ - tôi trả lời

Hắn đi đâu đó một hồi lâu tôi đứng đó thật sự rất tò mò nhưng tôi lại ko dám mở mắt ra

-Rồi chỉ mở mắt ra đi- hắn nói sau khi đã đi đâu đó

Tôi mở ra, chớp chớp để nhìn rõ mọi vật thì:"hoàng tử....hắn "

Hắn mặc một chiếc áo màu trắng thắt nơ trên cổ áo khoác bên ngoài là chiếc áo vét màu đem, đứng đó hắn nhìn tôi ko khác gì một hoàng tử

Xung quanh tôi là toàn là hoa, tôi đang đứng chính giứ những bó hoa được xếp ngay ngắn thành hình trái tim,có một rãnh nhỏ trong trái tim đó chắc là con đường tôi đã đi vào

-Chị, chị có thể làm bạn gái của em ko?- hắn như một vị hoàng tử nhìn tôi rồi mỉm cười

Im lặng tôi chẳng biết nói gì thêm, nước mắt cứ tuôn ra

-Sao lại khóc, chị ko thích à!!!!!-hắn nói rồi lấy khăn lau nước mắt cho tôi

-Ko tại chị hạnh phúc quá thôi- tôi, thật sự tôi là người hạnh phúc nhất trên thế gian, tôi.....

-Vậy chị có đồng ý ko?- hắn hỏi vẻ nghi ngờ

-Chị có thể ở bên em ư?chị lớn tuổi hơn xấu hơn chị -tôi chưa nói hết thì hắn đã ôm chầm lấy tôi

-Chị mà ko thể thì ai có thể chứ? chị đồng ý nha- hắn hỏi vẫn ko chịu buông tôi ra

"Hắn đã có quá nhiều đau khổ, mình ko nên....Duy tôi xin lỗi nhưng tôi đã yêu một thằng nhox mất rồi "

-Ừ, khi nào chán chị hãy nói- tôi nói mặt nép vào ngực hắn ko dám ngước lên

-Cám ơn chị em hạnh phúc lắm,Phong nói đúng em phải mua quà thật hậu hĩnh cho anh ấy mới được- hắn nói rồi buông tôi ra miệng cười ko ngớt

-Cái gì? em và cậu Phong gì ấy ko phải có xích mích à!!!!!!!- tôi hỏi thật sự khó hiểu

-Xích mích gì? em và anh ấy rất thân nhau, hai cậu cháu sống với nhau từ nhỏ mà? sao thế

Tôi....chắc tôi nổi điên mất, cái gì nữa đây

-Ông quản gia đâu em chị cần gặp ông ấy- tôi nhìn hắn nói

-Sao thế,kiếm ông ta chi?- hắn hỏi vẻ mặt rất ngơ ngác

-Kêu ông ấy đi - tôi nói lớn

-Vâng, em biết rồi - hắn nói rồi lấy điện thoại ra gọi cho ông quản gia xong rồi hắn quay lại nhìn tôi

-Có chuyện gì vậy?-hắn hỏi

-em kiếm cho chị miếng nước đi- tôi nói thật sự đang rất khó chịu

-Ừ chị theo em- Hắn nhìn tôi rồi nhận ra điều gì đó ngoan ngoãn dẫn tôi đi kiếm nước

Chúng tôi đi vào chỗ bán nước trong nhà hàng, nơi này rất sang trọng, khách hàng ở đây ai cũng đẹp quần áo họ bận nhìn rất quí phái, chỉ có tôi là.....

-Chúng ta ngồi đây đợi ông quản gia một lát- hắn nói rồi kéo ghế ra cho tôi ngồi một cách lịch sự, im lặng hắn nhìn tôi- chị uống nước gì nói để em kêu cho

-Ừ uống gì cũng được em thích gì thì kêu đó cho chị- tôi nói, nhìn hắn rồi nhìn xung quanh rồi tôi chỉ biết lắc đầu

Chúng tôi uống nước một hồi lâu thì ông quản gia vào, gương mặt cũng rất tươi tỉnh

-Vũ, em qua đây ngồi cạnh chị đi- tôi nói khi ông quản gia kéo ghế ra ngồi cạnh hắn

-Chú, đợi con một lát- tôi quay qua nói với ông quản gia khi hắn đã ngồi ngay vào chỗ tôi nói

-Có chuyện gì thế -hắn hỏi

-Giờ thì chị hỏi em chỉ có việc trả lời,phải thành thật ko được nói dối nghe chưa- tôi nói như ra lệnh

-hơi lạ nhưng chị cứ hỏi gì biết em sẽ trả lời- nói rồi hắn nhìn tôi như đang đợi được phỏng vấn

-Em và cậu PHong rất thân nhau?????????- tôi hỏi hắn

-Vâng-hắn trả lời

-Ba em đâu sao chị chẳng bao giờ gặp thế- tôi lại hỏi

-Ba em đang làm việc ở Mỹ lâu lâu mới về, mà sao thế chị- hắn trả lời tôi một cách thành thật

-Tại sao em lúc nào cũng lạnh lùng vậy?- tôi hỏi tôi biết câu này hơi khó

-Ừ!! thì tại em ko thích cười vậy thui, với lại em thấy chẳng có gì vui nên ko cười- hắn mỉm cười rồi nhìn tôi một cách ngây thơ

-Tại sao em lại ko gặp chị trong mấy ngày qua- tôi vẫn cứ hỏi

-Tại vì em muốn tao cho chị sự bất ngờ và vì em ko muốn cho chị gặp anh Phong thế thôi

-tại sao lại ko cho chị gặp anh Phong?

-Vì anh ấy là dạng sát gái số một dù có thân thì em vẫn ngại với lại em phải tạo bất ngờ trong ngày sinh nhật của ảnh nữa

-Sinh nhật gì?

-PHong đến đây để mời em đi sinh nhật và cốt là muốn gặp bạn gái em trước mọi người

-Vậy sao chị thấy em hoảng hốt khi nghe câu Phong gì đó đến

-Vì em sợ anh ta thấy chị, biết sự thật về chị giống em khi nhìn chị lần đầu tiên rồi anh ấy nói mẹ thì em khỏi học với chị còn gì

Tôi im lặng nhìn hắn rồi nhìn ông quản gia, suy nghĩ............

-Chị còn hỏi gì nữa ko?-hắn nói

-Tại sao em muốn chị làm bạn gái của em- tôi hỏi vì tôi đang ko chắc chắn cái gì đó

-Em ko biết nhưng lần đầu tiên gặp chị, cái lần đó chị hiện ra trong mắt em là một bông hoa hồng rất đẹp nhưng đang bị thiếu cái gì đó.Em đã bị bông hoa đó làm mê mẩn khi đến gần và em nhận ra ngây sự ưu buồn trong ánh mắt tuyệt vời của chị, em đã nghĩ và em đã quyết tâm làm cho bông hoa này trở nên tươi tốt và xanh tươi. Đương nhiên thì sau đó bông hoa đó sẽ thuôc về em- vừa nói hắn lại mỉm cười

Tôi đỏ hết cả mặt chẳng biết quay đi đâu nữa

-tôi kể với cô cũng đúng chút chút ha !!-ông quản gia nói

-Chú chẳng nói câu gì đúng cả, chú làm con mất ngủ mấy đêm- tôi nói vẻ đầy trách móc

-Tôi ko nói vậy thì cô có nhận lời cậu chủ hôm nay ko, hay vẫn cứ.....-ông quản gia nói lại miệng mỉm cười

-Ông đã nói gì với cô ấy thế?-hắn quay qua hỏi ông quản gia gương mặt ngơ ngác

-Về nhà tôi sẽ kể cho cậu- ông quản gia nói rồi đứng dậy - chuyện coi như giải quyết xong tôi xin đi- vừa nói xong là ông quản gia đã biến mất để tôi với hắn một mình

-Giờ em sẽ làm gì với chị đây?- hắn nhìn tôi ma mảnh "thui chết tôi rồi!!"
Chúng ta sẽ đi đâu vậy?- tôi hỏi trong khi hắn kéo tôi đi

-Lên xe rồi em sẽ nói chị- vừa nói hắn vừa cười, lúc này hắn chẳng khác nào một chú bé mới được mẹ cho kẹo

-Chị lên xe đi- hắn nhìn tôi nói, mắt hắn nhìn thẳng vào tôi ko chớp

-À! chị muốn chúng ta về nhà em và bắt đầu học trễ giờ rồi- tôi nói đầu nghĩ vu vơ

-Chẳng lẽ- nói rồi hắn ngưng quay mặt đi, tôi cá là hắn đang tức giận

-Chẳng lẽ gì.....chị thật tình là ..... chị sẽ làm bạn gái của em nhưng đâu cũng có giới hạn và vì...

-Một ngày cũng ko được ư?- hắn nói gương mặt lại lạnh băng

-Ừ thì.....cũng được- tôi nói tự dưng có một cảm giác cực buồn chạy từ đầu xưống chân tôi, tôi bị gì thế vậy

-Lên xe đi- hắn nói rồi mở cửa xe cho tôi

-Chị xin lỗi..... chị ko cố ý- tôi nói vì biết mình vừa làm một chuyện ngu ngốc

Không nói gì thêm hắn đẩy tôi lên xe rồi đóng cửa lại.Qua bên kia xe hắn mở cửa ra và ngồi kế tôi thật vui vì điều đó... tôi tự mỉm cười

-Chúng ta sẽ làm gì? - tôi hỏi hắn một cách nhẹ nhàng

-Em muốn hỏi - hắn nói vớ gương mặt lạnh lùng- chị có thích em ko vậy? tại sao chị nhận lời làm bạn gái em hay là vì thương hại.....-hắn quay qua tay đặt lên vai tôi giữa chặt

-Chị..... chị thích em đó là sự thật, ko gặp em chị thấy nhớ chị muốn được em quan tâm, chị muốn ở cạnh em nhưng.....- tôi nói nhìn vào mắt hắn tôi nói

-Chỉ cần vậy thôi!!!!! em chỉ cần vậy thôi- nói rồi hắn ôm tôi nhẹ để tôi tựa vào vai hắn

-Nếu em hỏi chị có trả lời thật lòng chị cho em biết ko?- hắn lại hỏi trong khi vẫn đễ tôi tựa vào vai hắn

-Ừ, chị sẽ nói hết- tôi nói thật lòng và vì trong tim tôi chắc ko muốn phải nói dối hắn một chút nào

Tôi im lặng và hắn cũng im lặng, hắn ko hỏi và tôi cũng chẳng nói gì, ko gian thật yên tĩnh nhưng vẫn rất dễ chịu

-Ông quản gia chắc sắp ra rồi- hắn nói sau một hồi lâu im lặng

-Ừ- tôi trả lời rồi ngồi thẳng cố ko bị hắn kéo vào người

-Chị muốn đi đâu?- hắn hỏi

-Chị ư? chị muốn đến cánh đồng cỏ lau - tôi nói mỉm cười rồi lại nghe nhói mặt tôi lại biến sắc

-Cánh đồng cỏ lau?- nhìn tôi chợt hắn ko hỏi nữa.Im lặng

Hắn như đang biết tôi nghĩ gì lúc nào cũng vậy, đúng là con người khó đoán

-Chị đã từng yêu - hắn nói gương mặt đăm chiêu

-Em đang hỏi chị - tôi quay qua nhìn hắn đợi câu trả lời nhưng ko có gì- ừ đã yêu, yêu rất nhiều một người..... chị... chị nghĩ em biết điều đó.

-Ừ!- hắn nói- cánh đồng là một nơi đặc biệt với chị.

-Chị sẽ kể cho em nghe khi nào ra cánh đồng- tôi nói mỉm cười thật nhẹ lòng nếu tôi ko giấu hắn bất cứ điều gì

-Chị ko cần kể nếu chị ko thích- hắn nói thật nhẹ nhàng như an ủi tôi

Tôi nhìn hắn, cảm động, đặt tay lên tay hắn nắm chặt :" chị sẽ kể hết vì chị là bạn gái em mà "

-Ừ chị là bạn gái em, em sẽ ở bên chị dù chị ko cần- hắn vừa nói xong thì ông quản gia đến

-Xin lỗi toi đến trễ - vừa nói ông vừa bước lên xe- chúng ta sẽ đi đâu?

-Đi đến cánh đồng cỏ lau ông biết chỗ nào vậy chứ- hắn nói nhưng mắt vẫn nhìn vào tôi

-Hãy đến chỗ gần nhà chị đi cho dễ, chị sẽ chỉ đường - tôi nói khi cảm thấy quá tĩnh lặng

-Ko, chúng ta sẽ đi kiếm chỗ khác, kiếm hoài cũng ra thui - hắn nói

-Nhưng.....-àh vẫn như thường lệ nhảy vào - em ko thích đến nơi đã có dấu chân của người đi trước

-Chỗ nào mà chả có dấu chân người - tôi nói lại rồi nhìn hắn cười kiêu kích

-Uhm, có lẽ nhưng em đi đâu thì chị phải theo ko nói nhiều- vừa nói hắn vừa quay đi chỗ khác chắc
chắn đang cười thầm trong bụng

Chúng tôi cứ vậy im lặng, tay nắm tay cho đến khi xe ngừng.Thời gian này thật tuyệt, tôi thích sự im lặng của hắn, thật dễ chịu, bên hắn tôi cảm thấy rất bình yên ko nghĩ ngợi ko lo sợ , chỉ có niềm hạnh phúc bao quanh lấy tôi thế thôi......

.................

-Chúng ta đang đi đâu vậy?- tôi hỏi khi nhìn thấy một cảnh vật thật tuyệt vời hiện ra trước mắt. Một cái hồ thật to bao quanh là cây cây nhiều lắm. Hai bên đường là những hàng cây to mát, nói chung là tuyệt vời

-Ra cánh đồng bông lau như chị nói - hắn trả lời rồi cũng chồm người về phía tôi nhìn ra cửa- cảnh ở đây đẹp thiệt chị thật hay....

-Sao lại hay??????????- tôi hỏi nhưng chưa có người trả lời thì xe ngừng lại

-Hai người cứ đi theo con đường này rồi cũng tới cánh đồng thui- ông quản gia nói rồi mở cửa cho tôi và hắn

-Cám ơn ông- hắn nói rồi ghé vào tay ông quản gia nói nhỏ gì đó rồi quay lại kéo tôi ra khỏi xe

-Chúng ta đi nào- hắn nói rồi nắm lấy tay tôi mỉm cười bước đi

Chúng tôi đi vào một con đường nhỏ, xung quanh toàn cây hình như con đường này dẫn ra cái hồ to lớn kia

-Em ra đây lần nào chưa? - tôi hỏi vì thấy hắn quá ránh đường

-Có một lần nhưng ko phải tìm cánh đồng bông lau- hắn nói rồi bước đi

-Ừ

Chúng tôi đi, gió thổi làm lá cây cứ rơi nhè nhẹ trước mặt chúng tôi, mát quá!!!!!!!!.Hạnh phúc

-Giờ em muốn nghe chuyện gì nào - tôi hỏi khi hắn đang cố lấy một chiếc lá vướng trên tóc tôi
Im lặng, hắn nhìn tôi

-Chị chưa quên người đó đúng ko?- hắn hỏi xong rồi lại bước đi

-Ừ!!!!!!! chị ko biết chừng nào chị sẽ quên, nhưng chị biết trái tim chị lúc nào cũng hướng về anh ấy- tôi nói rồi lại quay qua tay cố giữa ko cho hắn bước tiếp- chị xin lỗi, chị thật tham lam chị chưa quên nhưng chị vẫn muốn có em

-Ko sao, ko cần phải xin lỗi vì em biết chị sẽ thuộc về em, em sẽ ở eb6n chị ko bao giờ thả chị ra đâu- hăn....

-Chị....- tôi, tôi cảm thấy tôi lỗi quá

- kể em nghe mọi việc đi- hắn nói rồi nắm lấy tay tiếp tục bước đi

-Người đó tên Duy, Duy giống chị...... lưôn vui vẻ, quan tâm nhìu đến người khác.Bên cạnh Duy chị rất vui và theo tự nhiên tụi chị đã đến với nhau thật hạnh phúc.Hồi đó tụi chị là đôi đẹp nhất trong trường ai cũng vui vì tụi chị ở cạnh nhau trừ một người.....

Kể tới đây tôi im lặng, nước mắt lại cứ thế chảy ra, chẳng nói gì thêm cúng tôi cứ bước.

-Hà là người bạn rất thân của chị, chị rất quí Hà thật sự chị coi Hà như một người chị một người để chị luôn tôn trọng và noi theo. Nhưng khi chị và Duy quen nhau Hà đã ko vui, Hà cố tình tránh xa chị và mọi người.Lúc đó chị đã ko hỉu và Duy cũng ko hiểu, Duy đã đến bên Hà như một người bạn, cố làm Hà vui vì biết Hà là bạn chị Và đâu ai ngờ là Hà đã yêu Duy lại càng yêu hơn....

Nói đến đây tôi lại khóc lớn hơn, lòng tôi lại đau những hình ảnh ấy cứ hiện về ngày một rõ. Hắn ôm tôi thật chặt vì biết tôi đang rất sợ, hắn vưốt mái tóc tôi rồi nhẹ nhàng nói

-Ko sao mọi chuyện qua rồi, chị phải chấp nhận nó, chị phải quên và em sẽ làm chị quên - hắn nói rồi lấy khắn lau nước mắt cho tôi

-Chị đã nhìn thấy Duy hôn hà trong phòng nhạc, chị đã.....- tôi nói rồi nhìn hắn -em hãy làm chị quên, quên những sai lầm chị đã gây ra, đau....chị đau quá

-Chuyện gì đã xảy ra vậy?- hắn hỏi nhìn tôi với ánh mắt lo âu cực kì lo âu

-Duy đã bị xe đụng vì chị, Duy đã cứu chị mà ko nghĩ về Duy.Chỉ vì chị chỉ vì chị ko tin, vì chị mất sự tin tưởng, vì......chị ko bao giờ tha cho mình. Ngay sao đó , Hà biến mất Hà bỏ đi chị ko biết Hà đi đâu.............Một lúc chị làm hai gia đình tan nát, làm những người xung quanh chị đau......chị sai

Tôi nói, ngục xuống ko bước nỗi nữa, giờ tôi đã nói, tôi đã đau và cũng ko biết còn đau ko....

...............

Hắn cõng tôi, một đoạn đường dài, ấm áp

-Cánh đồng bông lau của chị kìa- hắn nói , mỉm cười nụ cười tuyệt vời nhất

Bông lau trắng, nhẹ nhàng nó ko phụ thưộc ai, nó tự do, nó sống mọi nơi, tinh khiết và thoải mái. Cười mỉm cười, tôi cười trong nỗi đau.Cười và đau, lòng thắt lại Duy toi xin lỗi nhiều lắm thật sự.....

-Chị cám ơn- tôi ôm chầm lấy hắn, cười nhưng nước mắt vẫn chảy- em hãy ở bên chị đừng bỏ chị nha !!

Cánh đồng, tôi nhìn, gió, bông lau, tôi ko cô đơn vì hắn đang ở cạnh tôi đang xoa dịu trái tim của tôi........Gió, một lần nữa bông lau lại có gió
-Này học đi chứ sao cứ nằm lên chân chị hoài vậy?- tôi nói trong khi hắn đang ngủ trên người tôi (ko biết phải ngủ ko hay giả bộ )- nè, bảo dậy rồi mà- tôi nói lớn trong khi hắn cứ trơ ra

-Chị yên coi, em hôm qua em đã học rất chăm chỉ, hôm nay chị phải cho em hưởng thụ một chút chứ- hắn nói nắm vẫn nhắm

-Nhưng em đã nằm như thế này từ sáng đến giờ rồi!!!!!!!!-thật sót cái tôi-Thì vậy nhưng chị mỏi chân quá- tôi rên rỉ cho hắn nghe

-Vậy ư? sao chị ko nói- rất ngoan nghe xong hắn ngồi dậy liền, đúng là cậu nhox

Dạo này tình cảm của chúng tôi đã tiến triển rất nhiều nhưng nhìn hắn tôi biết hắn đang cố làm mọi cách để tôi vui.

Vươn vai rồi quay qua phía tôi:" cám ơn chị nha, em đã ngủ rất ngon". Nói xong hắn lại chạm tay lên mặt rồi nựng má tôi...

-Sao em ko ngoan một chút nào vậy hả?- tôi nói mặc dù vậy thì mặt vẫn ử đỏ

Ko nói gì hắn đứng dậy, đỡ tôi đứng dậy theo và.....

-Nếu chị nói em ko ngoan thì em ko ngoan cho chị xem- vừa nói hắn vừa kéo tôi lại gần, một tay luồn vào mái tóc tôi, một tay nhẹ nhàng đặt vào hông tôi.....

-Nè, chị sẽ đánh đấy- tôi nói khi hắn chưa kịp làm gì

-Ừ thì đánh, em đoán trước rồi nhưng..... đối với em là chuyện bình thường- hắn nói rồi cười hí hứng....

Im lặng. Hắn hôn tôi, một nụ hôn thật nhẹ nhàng đầy ấm áp.Tay hắn cứ thế kéo tôi lại thật gần hắn cho đến khi ko còn khoảng cách, hắn ôm tôi thật chặt.

-Em yêu chị, mỗi ngày em lại yêu chị hơn, cám ơn- hắn nói rồi thả tôi ra, mắt hắn nhìn thẳng vào tôi

-Nè, còn như vậy một lần nữa chị sẽ cho em biết tay- đương nhiên lời nói phải đi đôi với hành động, tôi thục một cái thật mạnh vào bụng hắn- cái này là nhẹ đó nhox....

Hắn ôm bụng, mặt nhăn nhó như là rất đau:" đau quá, chết em rồi". Tôi mỉm cười vì tôi biết hắn đang đóng kịch

-Thôi nào cậu bé, chị ko dễ bị lừa đâu- vừa nói tôi vừa xoa tóc hắn "đúng là rất dễ thương"- học thui!!!! chơi đủ rồi- vừa nói tôi lại vừa kéo hắn vào bàn.....

................

-Chừng nào bà mới cho tui gặp thằng nhox đó hả Thiên- Duyên đang cố năn nỉ tôi từ nãy đến giờ

-Thì.... sẽ đến lúc bà sẽ biết thôi -tôi nói mỉm cười mong là Duyên thôi nói nữa bởi tôi nhức đầu quá rồi

-Biết đợi tới chừng nào đây....- hix, Duyên lại giả bộ rơi nước mắt," cứ vậy sao tôi chịu nổi.... thôi chắc phải cho nhỏ gặp mới đc"

-Ừ! mai tui sẽ kêu nhox đến nhà bà chơi, mà ko biết được ko nữa - tôi nói

-Được mà, được mà-Duyên mỉm cười - tui thật sự muốn gặp người làm thay đổi bà, chắc là tuyệt vời lắm.

-Ừ , rất tuyệt vời- tui nhìn Duyên, rồi nhìn ra cửa....

.............
Trời mưa, mưa lớn kinh khủng tôi phải dầm mưa vào nhà hắn.... thiệt là khổ

-Em bảo chị là để ông quản gia chở, sao chị cứng đầu thế- Hắn nói khi thấy tôi vào nhà- chị lạnh lắm ko đấy????????????-hắn hỏi vẻ mặt đầy lo lắng

-Chị ko sao, lâu lâu tắm mưa một lần cũng vui mà- tôi mỉm cười nhìn hắn, nói vậy nhưnh thật sự thì lạnh rung cả người

-Chị theo em- nói rồi hắn kéo tôi đi, hix người gì đâu mà...

Chúng tôi vào phòng hắn, nếu tôi đoán ko lầm,.....Đây là một căn phòng to, quá rộng là đằng khác, bố cục thật sự là ko hợp chỉ có một cái giường, một cái bàn trên có mấy vi tính, có dãy ghế salong nữa nhưng dù sao thì cũng quá nhỏ so với căn phòng này...
-Ngủ môt mình ở đây em ko thấy sợ à!!!!!!!- tôi hỏi trông khi ngơ ngác nhìn mọi thứ

-Em quen rồi- nói rồi hắn trùm lên đầu tôi một cái khăn- chị lau khô tóc đi ko bệnh
đấy,mặc đỡ cái này đi để em xưống lầu coi mẹ có để bộ đồ nào ở nhà ko?- nói xong hắn biến mất tiêu để tôi ở lại một mình trong căn phòng to lớn này

-Nhox này đưa đồ gì mà to thế- tôi nói rồi thay đại bộ đồ

Trời!!!!!! rõ ràng đây là đồ của hắn . Giờ nhìn thấy tôi như người tí hon trong bộ đồ khổng lồ này. “Sao có thể đưa cho mình cái áo sơmi với cái quần dùi này” ……

-Chị thay đồ xong chưa!!!!!- tiếng hắn hỏi

-Ừ xong rồi, chị đang lau khô tóc, em vào đi-tôi nói vọng ra cửa mong là hắn nghe vì cái giường cách quá xa cánh cửa

Cửa mở, hắn bước vào …

-Mẹ em đem đồ đi hết rồi, thiệt kinh khủng cả một gia tài đồ sộ thế mà ko bỏ lại cái nào- hắn nói xong rồi ngước lên nhìn tôi (hix! Tôi lại đỏ mặt)

-Ừ …mà mẹ em đi đâu vậy? sao lần nào chị vào cũng ko thấy- tôi nói cố tránh ánh mắt của hắn vì hắn đang nhìn tôi ghê lắm

-Chị …..chị ko cần quan tâm đâu- nói rồi hắn quay đi chỗ khác ko nhìn tôi nữa- có lẽ hôm nay chúng ta ko học được rồi, trời tạnh mưa em sẽ kêu quản gia đưa chị về …-nói xong là hắn đi một mạch ra cửa chẳng them quay lại

-Em sao vậy?- tôi chạy lại nắm tay hắn ko cho hắn đi

-Ko có gì hết – vẫn giữ đúng tư thế ko quay lại nhìn tôi

-Chị …chị biết rồi, em đi đi mai mốt chị sẽ dạy bù cho- tôi buôn tay hắn ra, tiến lại cửa sổ, ko hiểu tại sao lại thấy nhói nhói …

-Nè, chị nghĩ gì trong đầu thế- hắn nói sau một hồi im lặng

-Em chưa đi sao?-tôi quay lại, hắn ngồi đó, ngay cánh cửa

-Em đi hết nổi rồi- hắn nói

-Sao vậy?- tôi hỏi rồi tiến lại gần hắn

-Chị đừng lại đây,em ….-hắn, mặt đỏ ửng, mắt vẫn ko nhìn vào tôi

-Em …em ko muốn gặp mặt chị nữa ư?- tôi hỏi, lòng lại đau

-Ai nói chị vậy- hắn trả lời

-Vì … em ko muốn nhìn chị, ko muốn …- tôi lại nói, giọng rung rung

-Chị đáng yêu quá, …em xin lỗi nhưng bình thường em đã quá yêu chị giờ nhìn chị mặc một chiếc áo mỏng với cái quần ấy hỏi sao em ….em chịu nổi- hắn ôm mặt, chắc là đang đỏ cả lên

Tôi, tôi vui quá .Tôi chạy về phía hắn ngồi, ôm hắn vào lòng ,thật ấm áp

-Em, …chị vui quá- tôi nói vẫn cứ ôm hắn, tôi muốn giữ thật chặt con người này …

-Em đau tim chết mất- hắn nói trong khi tôi ôm hắn

-Chị thương em quá –tôi mỉm cười rồi buôn hắn ra- cho đến bây giờ thì chị ko thể buôn
em ra được rồi- nói xong tôi lại tựa vào người hắn,hắn ấm thật ….

Ngày lại cứ thế trôi, tôi càng thương hắn hơn, Duy vẫn vậy nhưng tim tôi đã gần như bị hắn lấp đầy chẳng còn chỗ nữa.Có lẽ nó đã quá cô đơn nên khi bù đấp nó lại vô cùng hạnh phúc

……………
-Chị có chuyện muốn nói- tôi nói trong khi hắn đưa cuốn vở của hắn cho tôi

-Em cũng có chuyện muốn nói-hắn mỉm cười nhìn tôi, đưa người lại gần tôi

-Vậy ai nói trước đây- tôi hỏi

-Em nhường chị ….-hắn mỉm cười, giờ thì hắn ngồi cạnh tôi, tay thì phá tóc tôi trông vui lắm

-Bạn chị muốn gặp em, người ấy tên Duyên cũng là người bạn thân của chị ….giống Hà, nói chung là rất thân và Duyên muốn nhìn mặt em- tôi nói rồi đẩy tay hắn ra ko cho phá tóc tôi nữa

-Đơn giản, em cũng rất muốn gặp bạn chị- hắn nói rồi lại phá tóc tôi tiếp

-Ừ vậy chị sẽ sắp xếp cho hai người gặp nhau. Vậy em muốn nói gì với chị?- tôi hỏi

-Thì cũng vậy, cậu Phong tổ chức sinh nhật và muốn mời bạn gái của em ….gặp mặt thui-hắn ngưng nói rồi nhìn tôi- chị sẽ đi với em nha-mỉm cười chắc chắn mong tôi đồng ý

-Chị ư? Gặp chị- tôi nói đầy lo lắng- giới thiệu chị có mất mặt em ko?- tự hỏi vì tôi thấy

-Chị ư … chị rất đẹp đi cạnh chị em rất tự hào,cá chắc là ko có ai có được viên ngọc quí như em đâu .

-Em cứ …-tôi đang rất …

-Bạn gái em là đẹp nhất , vậy coi như là chị đã đồng ý- hắn mỉm cười rất đắc thắng, tôi thì bó tay rồi
Tôi ngồi ăn sáng, vẫn như bình thường thì chiếc xe thân thuộc ấy lại xuất hiện. Tôi chạy ra cổng, hơi ngạc nhiên vì hôm nay ko có học đâu. Tôi ra cổng mở cửa....., hắn bước ra từ trên xe, vẫn cái gương mặt lạnh lùng nhưng chắc tại nhìn quen rồi nên thấy ko sao?

-Em đến đây làm gì vậy? chị nói hôm nay nghĩ mà...- tôi nhìn hắn khó hỉu

-Tại sao chị ko đi dạy- hắn tiến lại phía tôi và hỏi

-Ừ thì chị, hôm nay là thứ bảy đã lâu rồi chị ko đc nghĩ nên hôm nay.....-tôi lại ấp ún thật ra là tôi đã có hẹn với Duyên đi mua đồ, lâu lắm rồi tôi ko đi mua sắm

-Chị định đi chơi một mình hả?- hắn lại hỏi, nhìn là biết hắn đang âm mưu chuyện gì ấy

-À! chị ko đi chơi, àh mà ko... nói đi chơi cũng đúng nhưng chị ko đi một mình, chị đi với Duyên- nói rồi tôi lại nhìn hắn cười

-Chị cho em đi với, dù sao thì em cũng sẽ gặp mặt chị Duyên gì ấy- hắn lại mỉm cười, một nụ cười chết người.......

-Con gái tụi chị đi chơi em theo làm gì- tôi nói vì nghĩ đến cảnh hắn nhìn tôi lựa rồi thử đồ, nghĩ tới thui là ớn rồi....

-Chị ko cho em cũng đi- hắn lại nhìn tôi vẻ mặt cực kì đắc thắng....

-Em đúng là...- tôi lắc đầu thật sự là ko biết làm sao với cậu nhox này nữa

-Một người dễ thương, đẹp trai đúng ko?-Ừ thì hắn đễ thương thiệt nhưng mà, tôi...

-Ừ, thì cho em đi vậy nhưng chị nói trước em sẽ đau tim ấy vào nhà đợi chị một lát nha....- tôi nói rồi ko thấy trả lời tôi liền lôi hắn vào nhà.

-Em ngồi ở đây, chị ăn sáng xong đã- vừa nói tôi vừa đẩy hắn ngồi vào chiếc ghế sofa- nhà chị hơi nhỏ ko lớn như nhà em đâu... ráng chịu nha- tôi mỉm cười rồi lại bàn tiếp tục ăn sáng.

Hắn ư? hắn ngồi đó nhìn dáo dác mọi thư, ko biết là nghĩ gì nữa... đc một lúc thì hắn đứng dậy tiến về phía bàn ăn nơi tôi đang ngồi

-Cho em vào phòng chị đi, đc ko?- hắn hỏi làm tôi ngớ người ra

-Chi vậy?- tôi liền nói

-Em muốn thấy nơi chị ngủ, thế thui- hắn vừa nói vừa kéo tôi đứng dậy- Ở đâu thế dẫn em vào mau lên...

-Ừ- tôi dẫn hắn lên phòng tôi, lần đầu tiên tôi cảm thấy ko thích cái phòng của mình tí nào, sao nó nhỏ như vậy nhỉ- Phòng chị nè, em vừa í chưa- trong khi tôi nói thì hắn đã leo lên giường của tôi và nằm xuống đó

-Chị xưống ăn sáng tiếp đi, em muốn ở đây một chút- hắn nói

-Ừ -tôi trả lời rồi vội vàng xưống nhà bếp, ăn cho xong phần mình.
Tôi phải gọi điện thoại cho Duyên báo cho nhỏ biết tin trước chứ
"-alo, Duyên hả, tui Thiên nè
-Ừ, sao thế?
-Lát nữa có nhox theo cùng đc ko vậy
-Hả, bà nói thiệt sao? được chứ....vậy là tui sẽ đc gặp mặt
-Ừ, vậy bà lát nữa gặp nha
-Thiên bà kiếm bộ đồ nào đẹp, ăn mặc cho tử tế vào
-Sao thế?
-Đi chơi thì phải vậy, đừng để ai đó buồn
-Biết rồi, cám ơn nha!!
-Hai người đến lẹ lẹ đó, tạm biệt
-Ừ, lát gặp lại "

Vậy là xong, ko biết hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra nữa...Vừa nghĩ tôi vừa dọn dẹp chén dĩa rồi lên phòng xem coi hắn làm gì ở đó.Và hắn đang ngồi ngay bàn học của tôi, tay cầm quyển sách mà tôi thích nhất.

-Em đọc sách ư?- tôi hỏi và lại giường ngồi

-Ừ, em đang xem chị thích đọc loại sách nào nhất- hắn trả lời rồi bỏ cuốn sách xưống bàn

-Thế, em nghĩ chị thích loại sách gì?-tôi hỏi và tiến lại đứng gần hắn

-Đủ thứ, nhưng cổ tích là chị quan tâm nhất- hắn trả lời và hắn nói rất chính xác

-Mục đích của việc lên phòng chị là...?- tôi hỏi quay hắn về phía người tôi

-Thì em nói rồi, muốn nhìn thấy nơi chị ngủ, muốn tìm hỉu một chút về chị, muốn nằm lên nơi chị nằm vậy đó...

Tôi nhìn hắn, hắn lúc nào cũng vậy, quan tâm tới tôi quá nhiều....

-Thứ bảy tuần sau là sinh nhật cậu Phong chị chuẩn bị đi nha..- hắn nói khi thấy tôi quá im lặng

-Ừ, thì chị ko biết mua quà gì hết, và chị cũng ko biết mặc gì để đi sinh nhật nữa.- tơi trả lời, thành thật là tôi ko muốn đi tí nào

-Chị khỏi cần lo những thứ ấy, em đã chuẩn bị hết rồi, chỉ cần hôm đó chị ngoan ngoãn theo em là được rồi

-Ừ-tôi nói trong đầu thì rất băn khoăn- chị cần thay đồ, em xuống nhà dưới chơi nha- tôi nói khi chợt nhớ là phải đi để Duyên chờ

CHẳng nói gì, hắn mỉm cười rồi bỏ ra ngoài.Tôi một mình trong phòng mở tủ đồ ra và bắt đầu suy nghĩ
"sao ko có cái gì để mặc cho đẹp vậy trời!!!!!!!hix biết sao giờ".Tôi cứ ngồi nhìn tủ đồ mãi chẵng biết phải mặc gì cho hợp với hắn, hắn quá tuyệt vời trong khi.....Sau một hồi đắng đo tôi kiếm đc cho mình một cái quần jean với cái áo thun trắng, nhìn rất đơn giản nhưng vẫn đẹp hơn bình thường

-Chúng ta đi thui, chắc em đợi chị lâu lắm- tôi ra phòng khách và nói khi thấy hắn ngồi đó...

Hắn nhìn tôi, chăm chú, nghĩ ngợi

-Chị đã cố kiếm một bộ đồ đẹp để đi với em nhưng hình như chị ko có bộ nào cả -"Ko phải hình như mà chắc chắn ko có bộ nào cả" tôi tự nghĩ rồi cố tìm hiểu coi hắn đang nghĩ gì trong đầu

Hắn đứng dậy, tiến về phía tôi rồi hắn đưa tay chạm vào mái tóc của tôi.Hắn tháo đồ cọt trên tóc tôi xưống rồi nói

-Chị thì mặc gì mà chả đẹp, thả tóc ra trong chị quyến rũ hơn đấy- hắn nói rồi vuốt nhẹ cho tóc tôi đỡ rối

-Chị.....-tôi chưa kịp nói thì hắn lại....-chúng ta đi thôi

Hắn kéo tay tôi ra xe, đóng cửa lại thật mạnh rồi qua cánh cửa kia vào xe và ngồi kế tôi

-Ông quản giai? hồi nãy con có thấy chú đâu?- tôi hỏi vì hồi nãy lúc hắn vào đâu có...

-Em sợ chị lo lắng về tài lái xe của em nên em đã gọi- hắn trả lời- đi thôi, đến nhà bạn cô ấy đó

-Chúng ta sẽ đi đâu?- hắn nhìn tôi hỏi

-Đi mua đồ cho chị,....chị cần sắm vài thứ- tôi trả lời, nghe xong thì hắn im lặng

..............

-Duyên ơi, mở cửa cho tui- tôi đứng ngoài cổng gọi lớn

-Nó mới đi ra ngoài rồi, nó nói con đợi lát -me Duyên từ trong nhà mở cổng cho tôi

-Em vào chứ?- tôi nhìn hắn và nói

-Thui, em đợi ngoài này đc rồi, chị vào đi- hắn trả lời, tôi biết hắn ko thích nói chuyện với người "lạ", và tôi cũng đã từng là người "lạ"

-Ừ, vậy cũng đc- nói rồi, tôi vào nhà

"Sao lâu nhỉ, 10 phút rồi" tôi nghĩ ko biết hắn ngoài đó làm gì.Sao nhỏ lâu thế ko biết.

Tôi đang ngồi thì RẦM..... có tiếng người bị té "a.aaaaa.............aaaaaaaaa" tiếng Duyên nè, có chuyện gì vây???? Tôi chạy ra ngoài cổng

Duyên đang nằm trên tay hắn ,......

-Duyên ơi, bà có sao ko vậy?-tôi chạy lại hỏi, đỡ nhỏ đứng dậy

-Ui đau quá,bà chờ tui lâu ko?- Duyên hỏi rồi quay qua nhìn hắn

-Cám ơn anh nhiều lắm, ko có anh chắc tôi die sớm rồi- Duyên vừa nói vừa mỉm cười khí nhìn hắn

-KO có gì- hắn trả lời

-Anh là ai vậy? sao đứng trước nhà tui- Duyên nói...này mà mới vừa té xong đó hả....

-Hi!!!!! anh anh cái gì, nhox của tui đó bà- tôi nhìn Duyên cười

-Cái gì???????? thiệt hả???????-Duyên nhìn tôi, gương mặt dịu xưống ko còn vui nữa.....
-Sao thế ko đc sao?- tôi hỏi khí thấy sắc mặt Duyên thay đổi

- Bà giỏi thiệt, nhox đó dễ thương cực- Duyên nói nụ cười lại nở

-Vậy chúng ta đi chưa?- tôi hỏi Duyên vì nghĩ là trễ quá rồi

-Ừ để tui vào lấy xe... chắc là trễ rồi - Duyên nói rồi định chạy vào nhà

-Đi xe của em nè- hắn quay qua nhìn tôi và nói, nãy giờ hắn im ru

-Đúng rồi, Duyên đi xe của Vũ đi cho dễ- tôi nói rồi chạy lại kéo Duyên ra xe của hắn

-Vậy cũng đươc...-Trả lời rồi chúng tôi leo lên xe.Hắn ngồi kế ông quản gia phía trên, còn tôi và Duyên ngồi ở sao.....Có lẽ hắn khó hoà nhập khi có Duyên ở đây trong sưốt đoạn đường hắn hoàn toàn im lặng...

-Chúng ta vào tiệm đó đi- Duyên nói khi thấy một của hàng bán đồ

Xe dừng lại....

-Bà nói với Vũ là chúng ta sẽ đi bộ mua đồ đi, đi xe thấy kì kì sao ấy-Duyên kéo tôi rồi nói nhỏ vào tai

-Ừ !- tôi trả lời và tôi cũng đang đinh đề nghị vậy

Kéo hắn lại gần tôi nói

-Tụi chị sẽ đi bộ em theo chứ- tôi hỏi mỉm cười mong là hắn ko ở lại

-Đi chứ- hắn trả lời một cách hí hửng làm tôi vở kế hoạch

-Sao cũng đc, mà nè em ko nên lạnh lùng thế đối xử với bạn chị tốt vào- tôi nói cảnh cáo hắn lần một
Im lặng luôn hắn lại chỗ ông quản gia nói gì đó rồi xe chạy....

...........
-Mệt chưa vậy Vũ- Duyên hỏi khi chúng tôi ghé vào một tiêm ăn trưa

-Được đi với hai người đẹp là vinh dự sao em mệt đc- "Trời hắn bị gì thế" tôi nhìn hắn

-Cậu bị sao thế?....thật lòng ko đấy- Duyên hỏi...

-Thường thì em ko nói, nhưng đc lệnh nên em phải nói thật lòng.....-Hắn nhìn tôi, mỉm cười( nụ cười đầy hàm ý)

-Bó tay, nhưng dù sao cũng cám ơn Vũ nhiều lắm- Duyên nói....

-Vì cái gì?- hắn hỏi, tôi cũng thắc mắc nhìn theo...

-Vì Vũ đã đem Thiên về với Duyên.....cám ơn- Duyên nói,tôi cảm động quá

-Duyên ơi, tui..- tôi lại muốn khóc rồi

-Chị ko cần cảm ơn vì đó là việc em cần làm- hắn trả lời rồi quay qua nhìn tôi

-Giờ thì chị nên biết có rất nhiều người quan tâm tới chị, đừng hành hạ mình nữa- hắn nói, lên mặt dạy đời nữa rồi

-Đúng rồi đó, bà nên thay đổi mọi thứ lại đi...-Duyên nói rồi mỉm cười

-Hai người định hùa nhau ăn hiếp tôi hả?- tôi cười hạnh phúc vì tôi ko cô độc

..................

-Em để chị xách phụ cho- tôi khi đang đứng đợi ông quản gia

-Ko sao, em cầm đc- hắn trả lời

-Chị đã bào đừng mua vậy mà cứ ôm cho nhiều vào- tôi nói giọng trách móc, từ sáng tới giờ đi thấy gì hắn cũng mua, cứ tôi mà mặc vào người là hắn lấy hết đến nổi tôi ko dám thử cả đôi giày nữa...

-Em muốn chị mặc những thứ đẹp nhất và mặc những gì em mua cho chị- hắn trả lời

-Nhưng chị ko thích... em đâu cần...-tôi nói lại ấp úng

-Vì chị là bạn gái em, thui ko nói nhiều ông quản gia tới rồi- hắn nói rồi chạy lai bỏ đồ lên xe- về thui đứng đó làm gì- hắn nói làm tôi hoản hồn

-Ừ, về...- tôi trả lời rồi leo lên xe

.................

-Hôm nay em rất vui vì hiểu thêm về chị một chút- hắn nói khi đứng trước nhà tôi

-Ừ, chị cũng vậy, cám ơn em nhiều- tôi nói và tiến lại hắn gần hơn

-Chị có một người bạn tốt, đừng làm chị đó buồn nha, và cũng đừng làm em buồn- hắn nói tay lại vỗ đầu tôi làm như tôi là con nít vậy- Đừng bao giờ nghĩ bậy bạ nha,.....ngốc ạ- hắn nói

-Chị thông minh lắm mà- chưa nói hết thì hắn đã ôm tôi vào lòng, tay hắn vưốt nhẹ mái tóc tôi
-Em yêu chị - hắn nói rồi buôn tôi ra- tạm biệt, mai gặp lại- hắn lại nói

-Ơ mai chủ nhật mà...-tôi ngơ ngác hỏi

-chủ nhật cũng phải dạy- Hắn trả lời rồi leo lên xe

-Ừ!- trả lời rồi ôm môt đống đồ vào nhà...

Càng nghĩ càng khó hiểu, tại sao tôi lại yêu một thằng nhox cơ chứ

Mỉm cười......

"Tit
-Ngủ chưa vậy?
-Chưa, sao thế?
-Em nhớ chị, ngủ ko đc
-Em bắt đầu nhớ chị từ khi nào vây? "

Một hồi lâu sao ko thấy hắn nhắn tin nên tôi đi ngủ
Reng....Reng....(điện thoại )
-Em nhớ chị từ lâu rồi, đêm nào cũng ước gì mơ thấy chị.....Ngủ ngon nha!!!!!-Hắn nói
-Em cũng vậy.....Ngủ ngoan
-Cái gì? em lớn rồi
-Ừ thì lớn xác nhưng tâm hồn trẻ con
-Để coi ai trẻ con hơn ai nha
-Em hát chị nghe đi, chị ko ngủ đưọc
-Em hát chị phải trả tiền
-Ừ, mai chị sẽ trả cho....

Hắn hát rất hay nhưng ko hỉu sao mắt tôi cứ híp lại và tôi.....chìm vào giấc ngủ

Tit....Ngủ ngon nha người iu của tôi....
-Mẹ ơi con đi làm đây- tôi nói khi mẹ đang dọn dẹp...

-hôm nay là chủ nhật mà- mẹ hỏi lớn

-Dạ con phải tăng cường dạy hết tháng này con bắt đầu học rồi- tôi nói rồi đẩy xe ra cổng đi thẳng tới nhà hắn luôn....

...................

-Con chào chú, Vũ ở trên nhà hả- tôi hỏi khi ông quản gia ra mở cửa cho tôi

-Ừ, cậu ấy còn ngủ đấy cô vào kêu cậu ấy dậy đi- ông quản gia trả lời rồi đóng cổng lại

-Là sao?- tôi chưa kịp hỏi thì ông quản gia đã đi mất hút....hix

..................

Tôi lên lầu, lại chỗ phòng hắn.....tôi....tôi gõ cửa

-Em có trong đó ko chị vào nha....-tôi nói nhưng ko nghe thấy ai trả lời

"Trời giờ làm sao đây" Tôi mở cửa vào đại

-Chị vào đó..-vẫn im ru

Cửa mở ra, hắn nằm trên giường mền đắp kín."Hắn bị gì thế?".Tôi tiến lại gần giường.....hắn ngủ trông giồng con nít quá

-Nè, dậy đi chị vào rồi nè- tôi nói lay người hắn, hắn cứ thế nhắm mắt ko chịu mở

-Dậy đi, lẹ lên -tôi leo lên giường, đẩy mạnh người hắn hơn trong khi hắn cứ chui vào trong chăn, ngoan cố....

-Chị yên nào, em ngủ một chút thôi- hắn nói rồi trùm cái mền hết người....quay người về hướng khác

-Thui, dậy đi,sáng lắm rồi cậu nhox ạ- tôi nói rồi kéo cái mền ra khỏi người hắn

Tôi chưa kịp kéo mền ra thì hắn bật dậy, kéo tôi ngã xưống giường, người hắn dè lên tôi.....hix

-Sao chị chả ngoan gì cả, đã bảo để em ngủ một chút mà....-Nói xong hắn gục người xưống và nằm cạnh tôi- Tối qua em thức khuya lắm cho em ngủ một chút nha...

-Hắn nằm cạnh tôi, nóng.... người tôi nóng bừng.Chả biết nói gì, chả biết làm gì nữa......-Ừ em ngủ đi.....một tiếng nữa thôi đó-Vừa nói tôi vừa ngồi dậy....nhưng hắn kéo tôi lại....tay hắn để lên bụng hắn kéo tôi lại sát hắn,.........

-Em thả chị ra xem nào- tôi nói cố đẩy tay hắn ra...như tôi ko thể làm lại hắn đc thui kệ

Lại thêm một giây phút yên bình tôi ở cạnh hắn nữa

...............
-Dậy đi một tiếng rồi đó...-tôi lại lây người hắn- sao hôm qua ko ngủ vây?

-Ko có sao hết- vừa nói hắn vừa ngồi dậy....dụi mắt rồi nhìn tôi- chị ko cần biết đâu....

-Ko thích nói thì thôi ko quan tâm- tôi trả lời rồi ngồi dậy....-tại sao mình vào đây chi nhỉ? biết nãy ở ngoài kia chờ cho rồi.....-tôi nói rồi bước ra khỏi giưòng

-Vào đây để ở cạnh em chứ chi- nói rồi hắn kéo tôi vào lòng hắn, ôm chặt...

-Bỏ chị ra nào....sao em cứ.....-tôi nói mặt đỏ ửng

-Em đi tắm đây, chị ở đây chơi đi- chẳng kịp nói gì hắn đã vào nhà tắm có sẵn trong phòng

-Thôi kệ, dù sao thì mình cũng ko ở cạnh hắn đc nhiều nữa rồi, tuần sau mình phải học rồi....

Hắn lại bỏ tôi một mình, giờ một lần nữa tôi lại cảm thấy trống trãi khi ở trong phòng hắn....quá rộng...Tôi lại bắt đầu nghĩ vu vơ....

-Sao em tắm lâu vậy? ra lẹ lên- tôi hỏi khi bắt đầu khó chịu....

-Em ra rồi- chưa kịp nghe tiếng nói thì người đã trước mặt,

-Em....-hắn hả?ở trần.... đương nhiên là vậy nhưng cũng phải tôn trọng phụ nữ chút chứ.....-Mặc đồ vào đi...- tôi nói rồi đứng dậy đi ra ngoài....vào phòng học thôi kiểu này chắc chết mất.....

...............

-Này nói chị nghe sao hôm qua ko ngủ vậy?- tôi hỏi khi hắn đã làm xong bài tập

-Ko quan tâm mà- hắn mỉm cười đang chọc tức tôi đây

-Ừ nhưng chị tò mò lắm, nói chị nghe đi- tôi nhìn hắn....ánh mắt tha thiết

-Rồi chị sẽ biết....-hắn nói rồi quay đi chỗ khác

-Nhưng chị muốn biết bây giờ cơ, lỡ tuần sau chị ko gặp em thì sao?- tôi nói chạy lại phía hắn ngồi lại với vẽ mặt đầy thiết tha

-Sao ko gặp em.... chị nói gì vậy?- hắn tỏ ra ngờ vực..

-Ừ thì tuần sau tụi chị bắt đầu học rồi, đâu có nghỉ hè như bọn em. Sẵn nói mẹ giùm là chị chỉ dạy một tuần ba buổi vào tháng này thôi....một buổi chắc cũng hai tiếng àh,....nói mẹ đưa chị Sáu trăm được rồi ...-tôi nói một hơi

-Em ko thích, sao kì vậy....ko gặp chị sao em chịu nổi- hắn gương mặt đanh lại

-Nhưng chị mắc học...-tôi trả lời trong khi hắn có vẻ nhưng đang suy nghĩ cái gì đó...

-Chị đã hứa sẽ đi ăn sinh nhật với em đó, ko thất hứa nghe chưa...- hắn nói rồi lại suy nghĩ

-Ừ, chị sẽ đi và giờ nói chị nghe chuyện hồi nãy đi- tôi lại hỏi

-Ko thích -hắn trả lời lúc này trông rất khó ưa...

-Thui chị về đây, chiều chị sẽ qua...-tôi nói rồi lại bàn thu dọn sách vở

-Ko thích....-hắn đứng dậy và giật cuốn sách tôi đang cầm- chị ở đây ăn cơm với em , ko đi đâu cả

-Nhưng còn Duyên, chị ấy đang chờ chị- tôi nói... ngơ ngác nhìn hắn

-Để em gọi cho chị ấy- vừa nói hắn vừa lấy điện thoại và gọi cho...

"-Em chào chị, hôm nay chị cho Thiên ở nhà em nha...
-........
-Em biết rồi, em cám ơn
-.......
-Chị khỏi lo, tạm biệt "

-Duyên đã nói gì vậy? -tôi hỏi

-Chị ấy nói em nên dẫn chị ấy đi ăn cảm ơn thế thui...- hắn trả lời hí hửng

-Trời, bạn bè vậy đó...- tôi nói vẻ đầy thất vọng

-Hôm nay chị sẽ ở cạnh em, chuyện của tuần sau thì để tuần sau hãy tính

...............

-Ăn cơm đi- hắn nói rồi bỏ đồ ăn vào chén tôi

-Sao nhiều thứ thế có hai người à!- tôi hỏi khi trông thấy một đóng thức ăn được bày lên bàn

-Lâu lâu nhà có khách nên thịnh soạn một chút- hắn nói rồi tiếp tục ăn

-Nhưng đâu cần làm nhiều thế mất công- tôi trả lời

-À! được là đồ ăn thế là mừng lắm rồi- hắn nói

-Sao mừng?- tôi hỏi

-Vì ít khi có ai ở nhà mà bày soạn chi, chỉ có em nên ko làm gì nhiều...với lại đôi khi em cũng ko ăn ở nhà ra tiêm ăn luôn...-hắn trả lời rồi tiếp tục ăn

-Lúc nào cũng vậy ư?

-Đôi khi ăn với mẹ nhưng còn mẹ thì phải ăn đồ do mẹ nấu....kinh khủng-hắn nói rồi nhìn tôi- sao chị ko ăn?-hắn hỏi

-Ừ thì chị ăn- tôi bưng chén lên nhìn hắn, chắc hắn đã cô đơn lắm...

-Chị ăn nhiều vào nhìn chị ốm lắm- hắn nói

-Ừ....

Bữa ăn hả? rất vui đồ ăn khỏi phải chê nhưng vui nhất là trông hắn ăn rất ngon điều đó làm tôi vui nhất

...............

-Em thích đọc sách lắm ư?- tôi hỏi khi đang nằm lên chân hắn....,chúng tôi đang ở phòng đọc...Hắn đọc sách và tôi nằm ở đó....

-Ừ, ông em rất thích sách và em thích đọc những quyển sách mà ông em thích- hắn trả lời rồi cúi nhìn xưống tôi- giờ thì em cũng thích đọc những cuốn sách chị thích- hắn nói vuốt mái tóc tôi rồi tiếp tục với các trang sách....

-Chắc chị ko đọc nỗi những cuốn sách mà em thích quá- tôi nói, mỉm cười vì đây là người đầu tiên tôi gặp đọc nhiều sách hơn tôi

-Rồi sẽ có ngày chị đọc hết, bởi chị là Thiên mà- hắn nói tôi mới nhớ trời mà cái gì làm ko đc

-Ko biết tuần sau, phải nhưng thế nào nữa...-hắn nói rồi im lặng- tới đâu hay tới đó……………………….
……………………………
-Con đi ngủ nha mẹ- nói rồi tôi leo lên giường....

..................

Duy, cậu tỉnh lại đi, tớ xin cậu, làm ơn mà!!!!!!!!!!!- tôi nói trong nước mắt

-Duy, Duy ơi làm ơn!

Cổ họng tôi giờ đã thắt chặt ko nói được lời nào, nước mắt cứ tuôn ra. Tôi ôm chặt lấy Duy cố tìm lấy hơi ấm trong người cậu ấy.

-Đưa cậu ta đến bệnh viên- giọng một người vang lên- nhanh lên để ko kịp.

-Không...-tôi la lên thất thanh và ngất đi...

...........

Tôi nằm đó.....lạnh.....Duy đâu?...tôi ko thể nhấc người dậy, một cảm giác nặng nề kéo dài khắp người rồi bỗng.....Một bàn tay, hơi ấm quen thưộc....,lây mạnh tôi

Tôi mở mắt, cố ngồi dậy....Ko thể ko nhìn thấy gì cả.Một bóng mờ, tôi ko biết

-Duy ư?-tôi hỏi....giọng run run

Người ấy ôm tôi, ôm thật chặt...

-Duy phải ko hả?- tôi hỏi nước mắt tuôn ra

-Ừ....tôi về với Thiên rồi- Người ấy nói rồi buôn tôi ra...

-Thật ko?- tôi hỏi rồi lại tụa vào người Duy, tôi sợ Duy lại bỏ đi..

-Tôi về rồi...đừng khóc-Duy lấy tay lau những giọt nước mắt của tôi.....

-Đừng bỏ Thiên nữa- tôi nói rồi.......một cánh tay....kéo tôi ra khỏi Duy......thật mạnh

-Chị tránh xa hắn ra- Hắn nhìn tôi rồi kéo mạnh tôi...

-Em?-tôi nhìn hắn...

-Chị lại đây với em....-hắn kéo tôi mạnh hơn.....

Tôi....tôi buôn Duy ra tiến về hắn.....

-ko, Thiên ở đây với tôi- tôi quay lại nhìn Duy-Cậu ko thể bỏ tôi....

Hắn kéo tôi về phía hắn và Duy cũng vậy....... Á aaaaaaaaaaaaaaaaaaa................aaaaaa

-KO.... tôi....phải làm sao đây

...............................
-Thiên ơi, dạy đi, Thiên- mẹ nói
Tôi mở mắt, người run lên...mồ hôi khắp giường

-Con hãy kiếm bạn trai đi- mẹ nói khi tôi ngồi dậy

-Sao mẹ nói vậy?-hỏi ngơ ngác

-Vì....vì con lớn rồi-mẹ nói rồi bước ra khỏi phòng

-Nhưng.....con...- tôi nói thật sự là chưa kịp hoảng hồn giấc mơ

-Mẹ cho con một tuần đó.....hãy kiếm và dẫn một thằng nào đó về đây-nói rồi mẹ ra ngoài để tôi nằm đó....khó thở quá....

............................

-Mẹ lấy đồ cho con đi- tôi nói khi đang tắm

-Con mới mua đồ ư?- mẹ lại hỏi

-Dạ...thấy sao mẹ-tôi bước ra khỏi phòng tắm, gướng mặt bơ phờ....thực sự là chưa hoảng hồn về giấc mơ ấy

-Mẹ lựa cho con bộ nào đẹp vào- tôi nói rồi chạy vào phòng ôm chầm lấy mẹ-Trên đời này con thương mẹ nhất

-Sao tự dưng con lại nói vậy- mẹ hỏi rồi quay lại nhìn tôi

-Vì con yêu mẹ thế thôi- ôm thật chặt mẹ

....................

Tôi bước vào trường.....có lẽ ko khác chút nào nhỉ nhưng tôi thì khác quá nhiều

-Cậu là ai vậy? sao vào lớp này- Hào hỏi (một người cùng khoá với tôi)

-Ơ,.... ko nhận ra ư, Thiên nè- tôi nói vẻ đầy e ngại,.....bộ khác lắm sao?

Sáng nay mẹ đã mất cả bưổi sáng để lựa đồ chảy tóc cho tôi.....vậy là mẹ đã ko uổng công

-Là Thiên hả? tôi ko tin- Hào nói

-Ko tin thì thui!!!!!!!- tôi trả lời, rồi bắt đầu học...

....................

"Về thui!" dọn dẹp sách vở, tôi lại lê bước ra nhà xe để đi về. Trường đại học mà lúc nào cũng có những tóm học sinh tập trung đông đúc Nhưng sao nay.....có chuyện gì thế?Tôi bước lại xe thử...(nhiều chuyện)

-Ơ!- hắn đứng đó, tay cầm bó hoa..... đang định làm chuyện gì đây

Hôm nay, nhìn hắn lớn hẳn.... một chiếc áo sơ mi cới quần tây trong rất điển trai....Giờ thì tôi đã hiểu tại sao lại đông đúc vậy

Hắn nhìn thấy tôi khi tôi đang tiến lại gần

-Có chuyện gì vậy?- tôi nhìn hắn hỏi trong lúc đó thì có rất nhiều ánh mắt đang hướng về tôi....

Ko trả lời, hắn mỉm cười rồi kéo tôi lên xe.....

-Xe của chị còn trong nhà xe- tôi nói

-Chị đưa thẻ đi, em lấy cho-Hắn trả lời rồi mỉm cười, nụ cười làm bao cô gái xao xuyến

-Ừ....-tôi nói rồi lấy thẻ xe đưa hắn

-Ngoan...-nói xong là biến mất tiêu

Tôi leo lên xe, tránh ánh mắt của mọi người....Hắn đi đám đông cũng giải tán

-Chú ơi, hôm nay là ngày gì vậy?- tôi hỏi ông quản gia, tay cầm bó hoa hắn tặng

-Là ngày cô đến trướng- ông quản gia trả lời hí hửng.....

Tôi hết biết nói gì luôn....
Hắn tiến lại chiếc xe rồi mở cửa bước vào

-Xe chị đã được bỏ vào cóp xe rồi đừng lo- hắn nói rồi đóng cửa lại

-Ừ- tôi trả lời rồi nhìn hắn

Tôi....hình ảnh đêm qua về hắn lại quay về trong trí óc của tôi......người tôi run lên

-Chị sao vậy?-hắn hỏi

-à ko sao?- tôi nói rồi quay đi chỗ khác tránh ánh mắt của hắn

-Ko nói cũng ko sao....,hôm nay chị đẹp lắm- mỉm cười và nhìn tôi

-Ơ -ngơ ngác vì hắn- Ừ cám ơn em....- tôi trả lời

Chiếc xe lại bắt đầu chạy, giờ thì tôi cũng chả quan tâm nó sẽ chạy đi đâu nữa

-Có chuyện gì sao?- hắn hỏi tôi

-Ừ.....-tôi trả lời, thật sự là tôi ko thể giấu hắn bất kì chuyện gì đc đó cũng chính là điều tôi khó hỉu

-Kể em nghe đi- hắn nói, giọng như ra lệnh

-Hôm qua chị đã nằm mơ,.....giấc mơ của năm năm trước- tôi nói muốn hắn nói cái gì đó hay bộc lộ chút cảm xúc nhưng vẫn cứ dững dưng

-Rồi....-hắn quay qua nhìn tôi

-Lần này chị đã thấy Duy quay lại......Duy ở cạnh chị-tôi nói và lần này hắn thật sự quan tâm vào câu chuyện của tôi

-Chị có thấy em trong giấc mơ ko?- hắn lại hỏi

-Có, em đã kéo chị ra khỏi Duy....nhưng- tôi nói người run lên, cảm giác về hắn và Duy làm tôi khó chịu

-Chị ko muốn ở bên em chị muốn ở cạnh Duy đúng ko?- hắn nói, tức giận.....mặt hắn đã đỏ lên hết

-Ko....chị lúc nào cũng muốn ở bên em- tôi nhìn hắn với nhiều thứ suy nghĩ- Đừng quan tâm đó cũng chỉ là giấc mơ thôi....-tôi nói cố làm nguôi cơn giận trong hắn

-Nếu ngày nào đó Duy quay về chị sẽ chọn ai?- hắn hỏi

-Duy sẽ ko bao giờ quay về- tôi nói, người nóng bừng lên

-Sao chị biết là anh ta ko quay về khi anh ta vẫn còn sống.....-Hắn quát lớn

-Sao? sao em biết là Duy vẫn còn sống?- tôi hỏi, đầu óc rối tung lên

-Vì chị chưa bao giờ nhắc đến đám ma của anh ta...-hắn quay người đi chỗ khác ko nhìn tôi nữa

-Ừ thì Duy còn sống nhưng sẽ ko bao giờ về đây đc đâu- tôi trả lời từng câu từng chữ này cứ làm tôi nhói đau....đáng lẽ tôi ko phải đau vì Duy nữa chứ

-Vậy chị vẫn còn mong anh ta trở về- hắn nói như hoàn toàn suy sụp

-Ko....ko bao giờ, sao em lại nghĩ vậy...- tôi khóc, lại khóc sao tôi yếu đối vậy....

-Em xin lỗi có lẽ em hơi nóng- hắn quay lại, kéo tôi vào người hắn hắn ôm chặt lấy tôi- em xin lỗi

-Ko phải lỗi của em mà là chị....chị quá tham lam khi tình cảm của chị chưa phai mờ hình bóng của Duy thì chị lại dựa vào em, chị......chị đã sai- tôi khóc cố ôm thật chặt hắn ko buôn

-Rồi chị cũng sẽ quên người con trai ấy thôi- hắn nói rồi vưốt nhẹ mái tóc của tôi

................
Xe dừng lại, lúc này trong tôi mới có suy nghĩ là mình đang đi đâu....Cố lục lại cái bộ nhớ của mình thì mới biết xe hắn đang dừng trước nhà Duyên

-Chị đợi em một chút- hắn nói rồi bước ra khỏi xe...."cái gì thế?"

Duyên từ trong nhà bước ra, nhìn cũng đủ biết là hắn và nhỏ đã bày ra chuyện gì đó......Thấy hắn Duyên cười rồi quay về phía chiếc xe nhìn tôi

-Lên xe rồi tui sẽ hỏi chuyện hai người- tôi nói vọng ra từ trong xe

Duyên mỉm cười rồi chạy thật nhanh vào ngồi kế tôi....

-Chúng ta đi chơi thôi- Duyên nhìn tôi- woa!! hôm nay nhìn bà đẹp lắm....

-Cám ơn, nhưng sao lại đi chơi- tôi hỏi

-Vì Vũ thiếu tui một chầu nên hôm nay trả- Duyên hí hửng nói khi hắn đã vào trong xe

-Vâng, em thiếu Duyên một chầu nên hôm nay phải trả....- hắn trả lời

-Đi chơi mà ko nói tiếng nào luôn, hai người hay lắm- tôi nói

-Ơ... cho bà đi ké là may rồi còn đòi hỏi hả- Duyên nhìn tôi nói nhưng trêu ghẹo

-Vậy thui, hai ngưởi đi chơi vui tui về nha- tôi trả lời lại

-Chị định bỏ em một mình với chị ấy thiệt hả?- hắn nói

-Ơ...uhm- tôi nhìn hắn trả lời

-Trời, em thà nhảy xuống sông tự tử trước còn hơn- Hắn nói rồi nhìn Duyên kiêu kích

-Ơ....rồi sẽ biết tay với chị đây- Duyên trả lời trong khi tôi chỉ biết nhìn hai người mà cười

.................

Chúng tôi đi công viên ăn uống đủ thứ, chơi đủ trò nói chung là rất vui....Hắn cười rất nhiều và cũng làm mọi cách để tôi cười hết sức

-Duyên đi chơi với tụi này ko- hắn hỏi DUyên khi chúng tôi đang ăn

-Là đi đâu?- Duyên hỏi

-Ra biển- hắn trả lời trông khi tôi nhìn hắn ngơ ngác

-Ừ đi chứ- Duyên trả lời trông rất vui

-Ra biển làm gì?- tôi quay qua hỏi hắn

-Thì đi ăn sinh nhật chị ko nhớ sao?- Hắn trả lời rồi quay qua nhìn Duyên- Duyên xin mẹ chị Thiên giúp luôn vì Vũ sợ mẹ Thiên ko cho đi chơi xa

-Àh tui hiểu rồi, đâu khi ko người ta mời mình đi chơi- Duyên nói rồi làm bộ ngây thơ- Mà thui đi chơi miễn phí là đi liền, mà đi mấy ngày?

-Cái gì, sáng chiều thui chứ mấy ngày- tôi nói

-Hai ngày, hai đêm- hắn trả lời

-Cái gì, chị còn phải lên trường.....-tôi nhìn hắn

-Ok, quyết định vậy đi- Duyên nói

-Nè chị còn học đó- tôi nói

-Bà nghỉ một bữa đi ko sao đâu- Duyên trả lời

-Nhưng mà....-Tôi phải học chứ bài vở của trường y đâu ít để đi chơi

-Ko nói nhiều- Duyên nói rồi tiếp tục phần ăn dở dang của mình

Hai người hù nhau ăn hiếp mình....Nhưng nhìn hắn và Duyên thân nhau thế tôi cũng vui lây

.......................

-Chị vào nhà đây- tôi nói khi xe dừng trước nhà với chiếc xe đạp đc dể trước cổng

-Ừ - hắn cười và nói

Đi một quãng tôi mới sực nhớ...quay lại chạy vế phía chiếc xe

-Có chuyện gì vậy?- hắn hỏi

-mẹ muốn gặp em- tôi nói

-Sao lại gặp em?- hắn tỏ ra nghi ngờ

-KO hẳn là gặp em mà là bạn trai chị, giờ hỉu chưa- nói xong tôi bỏ chạy vào nhà còn hắn ư chắc là cũng đang mỉm cười

..................

-Con vừa nói chuyện với ai thế?- mẹ hỏi trong khi tôi đang cất xe

-Rồi mẹ sẽ biết thôi!!!!!- tôi rồi tôi bỏ lên phòng

Hôm nay rất vui..........

..................

Á....aaaaaaaaaaaaaaa....- tôi bật dậy trên giường, mồ hôi đầy ngày....Một tuần rồi mà tôi vẫn cứ mơ về giấc mơ khủng khiếp ấy......trời vẫn còn tối, mới một giờ à.

Lê bước khỏi phòng cố tìm lấy một ly nước để ưồng.....Ngồi ở nhà bếp nhưng tôi ko thể ngăn những dòng suy nghĩ "Tại sao cứ mơ về nó?" tôi thật sự mệt mỏi

-Sao con dậy sớm vậy?- mẹ hỏi làm tôi giật bắn người

-KO có gì đâu mẹ...-tôi trả lời

-Hay là con nôn đi chơi- mẹ nói tôi mới nhớ là sáng nay tôi sẽ ra biển cùng hắn và Duyên

-Đâu có đâu?-tôi nói

-Đi chơi sẽ rất vui, con sẽ thấy cưộc đời này rất đẹp- mẹ nói rồi ôm tôi

-Con biết rồi, thui mẹ đi ngủ đi...

-Ừ....- mẹ vào phòng để tôi ngồi đó

KO biết lần đi này sẽ ra sao chắc là vui mặc dù vậy tôi vẫn thấy có gì đó ko ổn
Xe dừng trước nhà....Tôi chào mẹ rồi đi

-Mẹ ơi con đi nha!!!! con sẽ về sớm- tôi nói rồi hôn chào mẹ

-Đi chơi nhớ cẩn thận đó- mẹ nói rồi tạm biệt tôi

Ra cổng....tôi thấy Duyên trong xe chắc là đã qua nhà Duyên trước. Hắn mở cửa bước ra

-Lên xe đi! để em xách đồ cho- Vừa nói hắn vứa lấy giỏ đồ của tôi và bỏ trong cốp xe....Lúc ấy tôi cũng lên xe ngồi cạnh Duyên

-Bà sao vậy?-Duyên trông như mất hồn ấy

-Ko có gì- Duyên nói rồi quay chỗ khác

Đợi hắn vào xe tôi quay qua hỏi hắn

-Có chuyện gì vậy?-tôi hỏi

-Em ko biết, hỏi chỉ chỉ ko nói...- hắn trả lời gương mặt cũng đầy lo lắng

Tôi cũng chả biết nói gì thế là im lưôn ko hỏi nữa...Nhưng đi đc một quãng thì Duyên bắt đầu lên tiếng

-Thiên....tôi có cảm giác ko may mắn hay tụi mình về đi- Duyên nói gương mặt thất thần

-Bà sao vậy? sao mà ko may mắn- Duyên là người rất thích đi chơi lần nào đi đâu cũng rất vui nhưng sao nay lại....

-Chị đã leo lên xe là đc đổi ý đâu- hắn nói- nhưng sao lại ko may mắn?

-Hôm qua tui đã nằm mơ, một giấc mơ khủng khiếp Thiên àh- Duyên nói

-Ừ chắc bà ko thường nằm mơ nên mới thấy vậy chứ tôi là quen rồi..... hôm qua tôi cũng nằm mơ- tôi nói thật sự trong lòng tôi cũng lo lắng

-Chắc vậy...- Duyên trả lời

-Thui hai người vui lên chút đi nhìn là hết thấy chán đời quá- Hắn nói rồi mỉm cười- Hai người đã lớn tưổi hơn em rồi muốn già thêm ư?

-Nè, ai nói em chị già thế- tôi cãi lại

-Này cậu bé cậu phải có vinh dự lắm mới đc đi chung với hai tụi này nghe chưa-Duyên nói lại

Nhờ hắn mà cả ba có một trẫn cười nức nẻ.....nói chung là quên hết chuyện ko vui

......................

Hắn dẫn chúng tôi đến khách sạn để đồ rồi mới ra biển

-Đây là khách sạn của nhà em nên chị khỏi lo tốn tiền- hắn nói rồi dẫn chúng tôi lên phòng

Hắn lựa ba phòng gần nhau....phòng nào cũng to và đẹp cả

-Woaaaaaaa!!!!! đẹp thiệt- tôi nói khi bước vào phòng

-Là nơi chị ngủ mà phải đẹp chứ- hắn nói

-Ơ Duyên đâu?- tôi hỏi

-Chị ấy chạy qua phòng mình rồi....ko chờ đc- hắn trả lời rồi tiến lại gần tôi

-Để em cho chị xem cái này- hắn nói rồi kéo tôi về phía cửa sổ

Hắn mở tấm rèm cửa ra.....Cảnh vật thật đẹp hiện ra trước mắt tôi......Đó là dãy biển xanh ngắt với bãi cát trắng trãi dài.

-Đẹp ko?- hắn hỏi- nó sẽ giúp chị thư giãn nhiều đó

- Ừ, cám ơn em- tôi trả lời rồi mỉm cười

Ko gian thật yên bình rồi hắn em lấy tôi từ sau lưng thật nhẹ nhàng tay hắn luồn qua eo

-Ước gì lúc nào cũng ở cạnh chị như thế này- hắn nói

-Ừ ước gì vậy...- tôi nói
Tôi và hắn cứ thế im lặng trong cái khoảng không gian tuyệt vời này....Ngay cả chính tôi cũng chẳng hiểu giờ mình đang muốn và làm gì cả điều duy nhất là tôi muốn bây giờ là hắn cạnh tôi mãi mãi như thế này đừng bao giờ rời xa

-Chị yêu em- vừa nói tôi vừa quay lại phía hắn, tay choàng qua cổ hắn

Nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ gương mặt hắn trông khó hỉu.Tôi nhướn chân cố cao bằng hắn rồi đặt nhẹ một nụ hôn trên làn môi ấm áp và kì lạ của hắn, có lẽ nụ hôn này đã làm hắn rất ngạc nhiên

-Lần đầu tiên chị tự giác hôn em- hắn nói rồi vòng tay qua eo kéo tôi lại gần hắn hơn cho đến khi giữa chúng tôi ko còn khoảng cách

-Chỉ cần chị bên em thế là đủ rồi- hắn nói

Môi hắn lại chạm vào môi tôi, làn môi ấy cứ kéo tôi mãi vào hắn như ko thể nào buôn ra.Tay hắn luồn qua mái tóc tôi rồi nhẹ nhàng ôm gọn người tôi

-Cứ mãi bên nhau như vậy nha!- hắn nói rồi mỉm cười ranh ma- em hạnh phúc lắm

-Chị cũng vậy....

Tôi nhìn hắn cười, nụ cười của hắn khiến tôi hạnh phúc

Có tiếng gõ cữa hình như Duyên.Tôi chạy ra mở cửa trông khi hắn vẫn còn đứng ngoài hiên

-Hai người định ru rú trong khách sạn này cho đến hết kì nghĩ àh- Duyên nói rồi chạy luôn vào phòng

-Đương nhiên là ko rồi- tôi trả lời mỉm cười rồi leo lên giường ngồi cạnh Duyên

-Vậy thì giờ ra biển đi..... tui thèm ra biển lắm rồi- Duyên cầm tay tôi nài nỉ

-Ừ đi đi tui cũng thèm ra biển lắm rồi- tôi nói

Vừa nghe xong Duyên liền đứng dây chạy về phía hắn rồi kéo hắn ra cửa

-Về phòng đi để chị em tui làm việc- nói xong Duyên đóng cửa thật mạnh rồi quay lại chỗ tôi đang ngồi

-Làm việc gì?- tôi hỏi vẻ mặt khó hỉu

-Tân trang lại một chút thui!!!!!!!- Duyên nói vẻ đầy ma mảnh nhìn là tôi hiểu luôn

Sau một hồi lâu tìm kiếm và bới tung đống đồ của tôi nhỏ chọn đc vài thứ. Tìm xong rồi bắt tôi thay hết cái này rồi cái khác.....cưối cùng cũng vừa ý

-Xong rồi, bà lại đây xem coi-vừa nói Duyên vừa kéo tôi lại tấm gương

Đúng là nhìn đẹp hơn bình thường một chút.....Duyên đúng tài

-Bà đẹp lắm- Duyên nói

-Cám ơn mà bà cũng đẹp vậy- Tôi nói rồi nhìn Duyên cười

-Ừ nhưng bà là thiên thần còn tui...-Duyên chưa kịp nói thì tôi đã ôm Duyên vào lòng, ôm thật chặt

-Bà lúc nào cũng là thiên thần trong lòng tôi- tôi nói

-Ừ lúc nào cũng chỉ bà- Nói rồi Duyên buôn tôi ra rồi chạy ra mở cửa và biến mất.....chắc là đi kiếm hắn

Nhìn lại gương thấy bộ đồ Duyên lựa thật đẹp.... cái áo dây dạng bí màu trắng với cái quần sooc trong rất dễ thương

-Lẹ đi vào coi kiệt tác của Duyên nè- Duyên nói khi cánh cửa phòng mở ra

Duyên vào và hắn theo sau....ơ!!!hắn mặc một bộ đồ rất dễ thương, chiếc quần lửng vời cái áo thun trông rất teen

-Thấy sao nhox- Duyên nói khi hắn nhìn chăm chăm vào tôi

-Chị định mặc thế ra biển àh!!!-hắn nói rồi quay đi ko nhìn tôi nữa

-Ừ thì sao?- tôi trả lời rồi tiến lại gần hắn- sao thế? ko đẹp àh?- tôi nhìn hắn khó hiểu

-Ko - hắn trả lời

-Ơ chứ sao?-Duyên nói

-Hai ngươi định làm cho bọn con trai chúng tôi điêu đứng àh- hắn nói làm tôi và Duyên cười

-Chưa bằng Thúy Kiều đâu.... thui đi lẹ lên mất thời gian quá- Vừa nói Duyên vừa lôi tôi và hắn đi

-nè định mặc vậy thiệt đó hả- hắn hỏi trông khi bị lôi đi

Tôi nhìn Duyên rồi cả hai cùng cười:" Ừ nhox ạh!"

CHúng tôi đi bộ ra biển.......rất gần nên ko sao

Hôm nay trời rất đẹp và rất vui vì bên cạnh tôi bây giờ đang có nhưng người mà tôi yêu quí

-Bà sẽ chết với tui - Vừa nói Duyên vừa tạt nước vào người tôi

-Ừ để coi ai chết với ai- Tôi và DUyên chạy nhanh ra biển....tạt nước um xùm nhưng rất vui.Còn hắn thì ngồi im trên bờ và nhìn dù làm sao cũng ko chịu xưống

-Bà lên kêu Vũ xưống chơi- Duyên nói

-Ừ để tôi lên coi- tôi trả lời rồi chạy nhanh về phía hắn

-Sao ko xuống hả nhox- tôi nói rồi ngồi xuống cạnh hắn

-Thích xem hai người chơi àh- hắn trả lời

-Tại sao?- tôi lấy làm khó hiểu

-Vì lúc đó cả chị và Duyên nhìn rất đẹp.....chị ko biết đâu nhưng đối với em nụ cười của hai người là quí nhất đối với em dù sao thì của chị vẫn quan trọng nhất- Hắn nói rồi nhìn qua tôi rồi hắn lấy tay nựng má tôi

-Này...- tôi nói

-Đi xuống dưới chơi tiếp đi- Hắn nói rồi mỉm cưòi


-Ờ....-tôi đứng lên nhưng chợt nhớ liền ngồi xuống hỏi hắn- Chiều nay chúng ta sẽ đi sinh nhật đúng ko?

- Ko phải chiều mà là tối nhưng dù sao thì chiều chúng ta cũng phải đi- Hắn nói

-tại sao?đi vậy bỏ Duyên cho ai- Tôi lại hỏi

-Chiều nay chúng ta đi gặp cậu em trước vì cậu em ko thích đợi tới tối còn chị Duyên thì em nói chị ấy rồi chiều và tối nay chị ấy sẽ đi mua đồ....ko sao đâu chị đừng lo- hắn nhìn tôi cười

-Ờ.... vậy thôi chị xưống chơi với Duyên nha!!!!!!!sẵn bù đắp cho tối nay luôn- Nói xong tôi chạy nhanh xuống biển tiếp tục tận hưởng với dòng nước mát lạnh

.....................

-Bà đi nhớ về sớm ấy- Duyên nói khi chúng tôi đang đợi xe

-Ừ bà có đi mua đồ mua cho tôi với nha!!!- tôi nói

-Biết rồi.... nhớ mà-Nói xong Duyên vào lại khách sạn còn tôi và hắn thì lên xe đi đâu đó....

Khi xe đi đc một quãng tôi mới quay qua hỏi hắn

-Chúng ta sẽ đi đâu?

-Rồi chị sẽ biết- trả lời thế là hắn im luôn ko nói gì nữa hết....tôi cũng ko thèm hỏi vì biết là hắn rất cứng đầu

Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà.....ko phải nó giống một cái salon hơn....Hắn xuống xe rồi mở cửa cho tôi bước ra

-Vào đây để làm gì?- tôi hỏi

-Để biến chị thành thiên thần- Hắn nói rồi nắm tay tôi kéo vào tiệm
Trong đây là một căn nhà rông đc bố trí rất đẹp mắt.....với nhiều nhân viên nữ trông rất xinh.

Hắn lại quầy nói nhỏ gì đó với cô tiếp tân rồi dẫn tôi lên lầu.....Chưa kịp nhìn xung quanh thì có một cô gái xuất hiện.Cô ta rất đẹp với mái tóc đep dài uốn cong....làn da hơi ngăm nhưng đc điểm bởi bộ đầm màu đỏ trông rất đẹp

Cô gái nhìn hắn mỉm cười rồi bước lại ôm hắn

-Lâu quá rồi ko gặp.....sao nay công tử hạ giá xưống gặp chị vậy?-Cô gái ấy hỏi rồi buông hắn ra

-Em có việc cần chị giúp nên mới đến đây- hắn nói rồi mỉm cưòi

-Ra là vậy? chuyện gì?-cô gái hỏi

Hắn quay qua tôi rồi nắm tay kéo tôi lại phía cô gái

-Bạn gái em...lát phải đi gặp cậu Phong... chị làm sao cho cậu ấy loé mắt giùm em- Hắn nói rồi mìm cười

-Ok....chuyện đó đơn giản- nói xong cô gái một vòng xung quanh tôi

-Ko khó vì bạn gái đẹp sẵn rồi- hắn nói mỉm cười ma mảnh

-Ừ....em đúng là tinh- nói rồi cô gái cười- Rồi….. thả ra cho chị mượn người đẹp chút

Nói xong là cô gái đã kéo tôi thật nhanh vào căn phòng ngay trước mặt

Căn phòng này chứa toàn quần áo..., tôi tự hỏi ai lại có thể mặt hết số quần áo này cơ chứ

-Trước giờ cậu ta chưa phải lòng ai- cô gái ấy nói- cô là người đầu tiên... hãy cố giữ lấy

Vừa nói xong cô ta đã biến mất trong đống đồ để tôi lại một mình

-Mặc thử bộ này đi- cô gái vừa nói khi đi ra khỏi mớ đồ trên tay cầm một cái đầm trắng trông rất đẹp- Lại đằng kia mà thay- tôi vào phòng và mặc thử bộ đồ như vô gái bảo....."lạ thật sao nó có thể vừa đến vậy "

Tôi bước ra khi đã thay xong....cái áo này quá sang trọng so với tôi

-Đẹp lắm....đúng là thiên thần- cô gái bảo khi nhìn thấy tôi

-Cám ơn chị....-tôi nói

-Con mắt của Vũ đúng là rất tinh chỉ cần trang điểm một chút là tôi thua xa- cô ấy nói rồi lắc đầu- Đi theo tôi

Tôi làm theo lời cô ấy......cứ như thế một hồi lâu sao khi đc trang điểm và chảy đầu cho tôi .....cô ấy dừng lại rồi thở dài

-Sao thế?- tôi hỏi

-Xong rồi có thể xuống đc rồi đó- cô ấy nói rồi buôn đồ nghề xuống bỏ đi

Tôi tự lần theo đường cũ xuống thấy hắn đang ngồi chờ

-Vũ àh!- tôi gọi hắn khi ra khỏi phòng, tôi chạy lại phía hắn ngồi rồi mỉm cưòi

-Chị đẹp lắm- hắn nói rồi đưa tay vuốt tóc tôi

-cám ơn em- tôi trả lời

-Này em định cho chị thấy rằng chị thua xa mọi người sao? đẹp thế rồi còn bảo chị trang điểm dùm- Cô gái hồi nãy từ đâu bước ra

-Đâu có tại em đâu tin tưởng ai ngoài chị- Hắn cười -chị mà còn vậy chắc lần này cậu Phong phải khóc vì em

-Ừ hắn ta thua em rồi- cô gái trả lời

-Thui em đi đây....tạm biệt chị- hắn nói rồi ôm lấy cô gái

-Ừ...tạm biệt

Sau hồi lâu tạm biệt hắn dẫn tôi ra xe.....

-Mời thiên thần vào xe- hắn nói

-Làm gì mà....- tôi mỉm cười

...........

Chiếc xe lại chạy lần này là vào một căn nhà rất to....to hơn nhà hắn nhiều

Xe dừng lại trước nhà rồi có người chạy ra mở cửa xe

-Chúng ta vào thôi-hắn nói rồi dắt tay tôi vào trong nhà

-Chà! đến rồi đó hả....chờ con lâu muốn chết- Giọng nói xuất phát từ một người rất sang trọng, một người đàn ông trẻ và rất đẹp......ko thua kém hắn một chút nào

-Vâng thưa cậu- hắn nói rồi bước tới người đó người mà tôi biết chắc là cậu Phong

Trong hắn và cậu Phong rất vui như hai anh em vậy.....

-và đây là...?- Cậu Phong nhìn tôi và hỏi

-Bạn gái của con- hắn trả lời rồi nắm lấy tay tôi- thấy sao cậu?

Cậu phong ấy chẳng nói gì....chỉ nhìn tôi đầy suy tư

-Đẹp lắm-Cậu Phong trả lời- Tìm đâu ra.....thiên thần này vậy?

-Mẹ tìm đó- hắn cười

-Ơ sao ko tìm cho mình ta?-Làm bộ ngây ngô dáng điệu của cậu Phong ấy làm tôi buồn cưòi

-Vì đó là mẹ của con...hjhj- hắn cười

....................

Chúng tôi ra ngoài nhà và bắt đầu uống trà....Hắn trông rất vui.....hai người đó cứ nói chuyện với nhau suốt trong vui khinh.....Nhìn hai người mà tôi thấy vui lây

-Hai người thân nhau lắm đúng ko?- tôi hỏi

-Ừ ko khác nào Thiên với Duyên - hắn trả lời làm tôi ngạc nhiên Thiên ư? bình thường đâu phải vậy...

-Thiên cứ tự nhiên ăn bánh đi- cậu Phong nói rồi mỉm cười

-Vâng- tôi trả lời rồi cầm miếng bánh lên....bỗng

Một cảm giác bất chợt tới chạy khắp người tôi làm tôi rùng mình... Chiếc bánh rơi xưống

-A aaaaaa..- tôi la lên làm hắn quay lại nhìn

-KO sao đâu....lấy cái khác đi-cậu phong nói

Tôi thở gấp...tay tôi bắt đầu rung.....có chuyện gì đó

-Chuyện gì vậy?- hắn hỏi rồi lại ngồi cạnh tôi

-KO biết -tôi vừa nói vừa thở nhanh

-Này sao thế?- hắn quay người tôi về phía hắn

Reng....Reng tiếng điện thoại vang lên làm tôi giật bắn người

Hắn lấy điện thoại trong giỏ giúp tôi vì biết tôi ko còn khả năng làm chủ nữa

-Duyên gọi- tôi nhìn hắn nói rồi nghe máy

"- Thiên ơi, bà lên đây đi
-Chuyện gì vậy?
-Ngay chợ.....trước nhà thờ....hix (Duyên đang khóc hình như vậy?)
-Chuyện gì vậy....?
-Hà.....ko kịp rồi tui đuổi theo đây
-Hà...Hà sao? (tôi ko nghe gì hết im lặng )
-A aaaaaaaaaaaaa (tiếng Duyên la thất thanh )
-CHuyện gì vậy... nè... tít tít "
Tôi bỏ điện thoại xưống người rung lên

-Chúng ta đi thôi ra chợ....- tôi nhìn hắn nói bất chợt thấy sợ, sợ

Tôi bỏ chạy ra xe và hắn chạy theo.......
-Chú ơi chạy nhanh lên đc ko chú- tôi nói cả cứ hồi hộp khó chịu

-Bình tĩnh đi - hắn nói nắm chặt lấy bàn tay đang run rẫy của tôi

-Ừ....- tôi nói chỉ ừ đại thế chứ biết là ko thể chịu nỗi

-Ờ đây gần chợ....sẽ nhanh thôi....em hứa đấy- tôi nhìn hắn tôi biết hắn đang cố an ủi tôi

Xe chạy ra chợ vào đúng ngay chỗ Duyên nói....

Tôi xuống xe....nhìn xung quanh tìm kiếm.Giờ thật sự tôi cũng ko biết làm gì nữa...tay chân ko thể cự quẩy nỗi

-Để em đi hỏi mọi người cho, chị đứng ờ đây đi- hắn nói vuốt nhẹ mái tóc tôi rồi bỏ chạy

"sẽ ko có chuyện gì đâu... " tôi tự nhủ biết vậy nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bất an

Tôi nhìn theo hắn, hắn lại chỗ một dám đông nào đó đằng kia.....tôi cũng ko rõ nữa chỉ biết khoảng một lúc thì hắn chạy lại phía tôi thật nhanh.

-Có chuyện gì vậy?- tôi hỏi khi hắn đã đến gần....cái gương mặt trắng bệch đầy lo lắng ấy làm tôi sợ một cảm giác kinh khủng

-Chị Duyên bị tai nạn, em ko chắc hình như là vậy người ta đã đưa chị ấy bệnh viện rồi....phải nhanh đi thôi- tôi như muốn ngã quỵ Duyên ơi......tôi chạy nhanh vào xe chẳng cần nói gì thì hắn cũng vào và chiếc xe chạy

-Sẽ ko sao đâu- hắn nói trong khi nước mắt tôi cứ lần lượt chảy ra ko ngừng

-Sẽ ko sao....chị biết mà Duyên tốt số lắm- tôi cố nói....

Hắn ôm lấy tôi...tưa tôi vào người hắn nhẹ nhàng và vỗ về

Xe ngừng lại ngay bệnh viện gần đó.Tôi....tôi lao thật nhanh vào bệnh viện

-Chị ơi.....cô gái mới chuyển vào bệnh viện nằm ở phòng nào- tôi hỏi cô y tá trong khi nước mắt vẫn cứ rơi

-Nếu cách đây vài phút thì ở phòng số 9- cô y tá nói và vừa nghe xong tôi bỏ chạy

Số 9..... tôi phải vào phòng số 9......đầu óc tôi giờ chỉ có thế thui

-A -tôi vấp té....và nhưng thường lệ bàn tay hắn nâng tôi dậy

-Chị ko sao chứ? đi từ từ thôi - hắn nói

-Ừ - tôi trả lời rồi cố bước về căn phòng cuối cùng của dãy

"Phòng 9" tới rồi tôi bước vào

-Duyên....- tôi nói khi vừa thấy Duyên nằm trên giường. Chẳng biết Duyên nói gì tôi chỉ chạy nhanh về người bạn nhỏ của tôi

-Bà ko sao chứ?- tôi hỏi rồi vưốt tóc của Duyên

-Ừ....phước tôi lớn lắm ko sao đâu- Duyên nói rồi mỉm cười nhưng gương mặt bỗng đanh lại

Tôi nhìn Duyên, khó hỉu rồi quay về phía Duyên đang nhìn

-Hà....-tôi gọi tên
Tôi buông tay khỏi người Duyên....Nước mắt lại rơi.....thật hạnh phúc tôi đã gặp người bạn mà tôi trông mõi nhìu nắm nay

-Hà....bà về rồi....tui nhớ bà lắm- Vừa nói tôi vừa chạy đến ôm Hà

Mọi thứ xung quanh giờ đã vỡ oà trong hạnh phúc, tôi đã chạm vào người Hà và Hà vẫn ở bên tôi

-Buông ra.....đừng đụng vào người tôi- Hà nói rồi đẩy tôi ra

-Có chuyện gì vậy?- tôi hỏi một cảm giác khó chịu lại chạy từ chân đến đầu

-Vì ko thích Thiên đụng vào người thế thôi- Hà nói rồi lại phía Duyên

-Bà bị gì vậy?- Duyên hỏi trong khi tôi đứng đơ người ko nói gì

-Chẳng bị gì cả....chỉ có bà đang bị gãy chân thui- Hà cười tiếng cười vang lên làm tôi nhói đau

Tôi nắm tay Hà kéo Hà quay người về phía mình

-5 năm nay bà sống ở đâu....sao ko nói cho tôi biết gì cả?- tôi hỏi

-Bà biết để làm gì?- Hà nói cái giọng nói như ko muốn trả lời tôi vậy- Tôi sống sao và chết sao thì mặc tôi

-Bà là bạn tôi mà....bà nói vậy nghe đc àh- tôi nói nước mắt cứ rơi ra....tôi làm gì sai với Hà ư

-Tôi ko muốn nói chuyện với bà...- Hà nói rồi quay đi hướng khác

Tôi....tôi đang rất giận.....tôi ko sai gì cả nhưng sao Hà đối xữ với tôi như vậy

Tôi kéo Hà quay về phía mình....cố nắm chặt để giữ tay Hà

-Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.....tôi có nhìu chuyện cần nói lắm- tôi nói rồi kéo Hà đi về mình

-Bỏ ra...-Hà giật mạnh tay mình tôi

-Tôi xin bà đấy một lát thôi- tôi nói rồi nắm lấy tay HÀ

Hà giật mạnh tay ra....kéo lại và đánh tôi một cái thật mạnh vào mặt. Tôi nhìn HÀ chẳng biết nói gí thêm

-Hà bà làm gì vậy?- Duyên la lên rồi khóc

-Tôi đã bảo đừng đụng vào tôi mà.....tôi đã cố nhịn nhưng chính bà ép tôi-Hà nói

-Bà ko nên làm vậy....hãy xin lỗi Thiên đi- Duyên vừa nói vừa khóc trong khi tôi thì ngã quỵ tôi hết sức rồi

-Chị quá đáng lắm- Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi- tôi định ko nói nhưng.....

-Đừng - tôi ngăn hắn lại....tôi hỉu vì tôi đã đem lại cho HÀ quá nhiều nỗi đau

-Đi thôi chị...đừng ở đây nữa- Hắn nói rồi đỡ tôi đứng dậy

-Hãy nói cho tôi biết tại sao đi?- tôi nhìn Hà hỏi....

-Bà biết gì.....biết cái gì chứ, tôi cứ tưởng bà sẽ phải đau khổ lắm chứ....trong năm năm qua tôi cứ tưởng là bà đã chết vì đau đớn chứ....Ai ngờ tôi đã sai....bà là Thiên mà có bao giờ khổ chứ- Hà lại nói với cái giọng đầy khinh bỉ

-Ai nói Hà là Thiên sống sung sướng chứ?- Duyên nói

-Chẳng phải ư? nhìn cô ấy đi đẹp lắm đẹp hơn lúc xưa nhìn- Từng lời ấy giờ đây cứ như xé nát tim tôi

-Ừ - tôi trả lời....nước mắt đã ngừng rơi- bà nói đúng....tôi xin lỗi- tôi nói rồi quay người đi

-Bà ko có lỗi Thiên....cả 5 năm trước và bây giờ- Duyên nói

-Chăm sóc Duyên nha Hà- nói rồi tôi bước đi tay tôi nắm chặt lấy aty hắn vì tôi đang cố tìm một chút dũng khí để bước ra khỏi căn phòng này

-Em sẽ luôn ở bên chị- Hắn nói rồi dắt tay tôi đi

-Ừ -trả lời dù sao cũng cám ơn vì ông trời vẫn cho hắn ở bên tôi

...................

"PHÒNG SỐ 9- BỆNH VIỆN "

-Bà bị điên rồi Hà- Duyên nói- bà ko hiểu bà đang làm gì đâu

-Tui biết tui đang làm gì chứ.....thật đáng nguyền rủa- Hà trả lời rồi quay lại Duyên

-KO phải là Hà nữa khác quá rồi- Duyên trả lời....Duyên khóc cố khóc thật nhỏ để ko ai nghe.....lòng nghẹn lại

-Thời gian làm thay đổi một con người mà.....và tui cũng vậy- Hà nói rồi lãi vỗ về Duyên- Nhưng tôi vẫn là bạn của bà mà.....bà ko muốn sao

Duyên ko trả lời chỉ khóc

-quên chuyện đó đi....bà muốn tui kể chuyện cho nghe ko?- Hà nói

-Chuyện gì- Duyên nói rồi quay lại nhìn HÀ

-Tôi sắp lấy chồng rồi- Hà nói để lộ nụ cưòi

-Lấy chồng?- Duyên la lớn

…………………………
“thêm ….một nỗi đau”
-Chị đang khóc đó hả?-hắn hỏi khi chúng tôi đang ngồi ngoài biển ….

-Ko hẳn – tôi nói rồi nhìn về khoảng trời rông xa kia ….lại có cảm giác run người đến khó thở

-Nếu buồn thì hãy khóc ….cô bé mít ướt- Hắn nói rồi quàng tay qua vai tôi để tôi dựa vào người hắn

-Ai là cô bé mít ướt đâu- tôi quay qua định cãi hắn nhưng rồi thấy hắn nói cũng đúng nên
cũng ko nói gì hết- Ước gì chị mạnh mẽ lên một chút

-Ko cần đâu ….nếu buồn thì hãy khóc ko nên gắng gượng làm gì

-Ừ- tôi mỉm cười rồi dựa người xát vào hắn

Biển đẹp thật …..ở cạnh hắn tôi biết chắc mọi chuyện rồi sẽ qua thôi

-Nếu em có thể cho chị sức mạnh thì tốt quá

-Ừ …nếu chị ngoan em sẽ cho

-Thật chứ, lên trời hái sao mà em cũng làm đc mà

-Chị ko tin

-Em có thể làm bất cứ gì vì em yêu chị

-Ừ …chị cũng vậy

“Tôi sẽ đem lại những gì bình yên nhất cho em ….đó là điều duy nhất tôi muốn làm trong cuộc đời mình ….em hỉu ko” –im lặng nhox nghĩ

……………

“BỆNH VIỆN”

-Bà nói cái gì? Điên thật rồi- Duyên nói hoảng hốt nhìn Hà

-Ko? Chẵng lẽ bà ko thấy lạ khi tôi xuất hiện ở đây ư? Vì tôi muốn lấy chống-Hà trả lời và mỉm cười

-Lấy ai?-Duyên hỏi vẫn nhìn Hà với cái ánh mắt khó hỉu

- ….-im lặng một khoảng không khó chịu

-Tôi hỏi bà lấy ai?- Duyên giận dữ

-Duy - Hà mỉm cười

Và ko ai nói gì cả, Duyên im lặng ….một cảm giác khó chịu

-Tui ghét bà- Duyên nói gương mặt lạnh băng ko một chút cảm xúc- bà ác lắm

-Tại sao chứ? Tôi cũng có quyền yêu chứ ….đáng lẽ bà phải mỉm cười chút mừng vì tôi hạnh phúc chứ,bà là bạn của tôi mà- Hà lây người Duyên và nói vẫn đầy những mâu thuẫn giữa hai người

-Đúng tôi là bạn Hà nhưng tôi cũng là bạn của Thiên- Duyên trả lời rồi quay phắt đi có lẽ đang cố che giấu cái gì đó

-Ừ …thì ….nhưng Thiên- Hà nói người run lên- Thiên cũng là bạn tui

-Bà biết vậy sao? Biết vậy sao bà lại …5 năm trước cũng vậy và bây giờ cũng vậy-Duyên quát lên cố ngăn nước mắt chảy ra, tức giận nhưng cũng vậy

-Bà thì biết gì chứ ….Thiên đã cướp đi hạnh phúc duy nhất mà tui có, bà ko hỉu gì đâu- Hà nói rồi ngồi xuống, tay vuốt mái tóc Duyên thật nhẹ rồi nhìn ra cửa

“Từ nhỏ tui và Duy đã có đính ước …dù vậy nhưng vì ko có điều kiện chúng tôi đã ko ở cạnh nhau cho tới khi gia đình Duy chuyển công tác về đây sống………………

-Con sắp gặp nhà bên ấy nên mẹ đã mua vài bộ đồ cho con đó- Mẹ Hà nói tay vẫn thu gom những bộ đồ mới mua

-Con có nhìu rồi còn mua thêm chi- Hà nói rồi tiếp tục chơi với mấy con búp bê

-Con phải có mà giữa …nhà ta đang gặp khó khăn đó ko đc như ngày trước đâu

-Con biết rồi- Hà trả lời rồi mỉm cười

Từ nhỏ tui đã biết Duy qua những tấm hình …tôi yêu Duy từ ấy và lúc nào trong tâm trí tôi chỉ có một người là Duy

-Mình sẽ lấy Duy điều đó là chắc chắn- Hà nghĩ

Ừ thì đối với việc Duy trở về chính là niềm vui lớn của tôi, hạnh phúc nhưng có ai ngờ đâu hai bên gia đình chưa gặp nhau thì Duy đã gặp Thiên

-Tui xin lỗi Hà nhưng chúng ta sẽ tìm cách để hủy hôn ước- Duy nói


-Tại sao ?- Hà hỏi vẫn giọng run run

-Sao nữa, Hà biết mà tui thích Thiên và Hà cũng ko thích chuyện hôn ước này đúng ko?- Duy nói thật đơn giản nhưng Duy đâu biết đang chạm vào nỗi đau của một người đã yêu Duy từ lúc sinh ra

- Nhưng nếu ….-Hà định nói thì Duy nhảy vào

-Ba mẹ ko chịu thì cũng ko làm gì đc tụi mình đúng ko?- Duy nói- àh lát nói mọi người giùm nha tui có hẹn với Thiên ra cánh đồng rồi

Vừa nói Duy bỏ chạy luôn để Hà đứng đó …..

Tại sao chứ? Tại sao tôi phải vì Thiên mà từ bỏ cái tình yêu bao lâu nay của mình hả? nhưng Thiên là bạn cướp bồ bạn sao? Ko … ko đó là chồng tôi ko

Tui nhưng phát điên vì chuyện ấy …tui ko thể nhìn thấy hai người họ hạnh phúc, Duy ko hiểu tôi ko ai có thể hiểu tui cả

-Tui ko thể Duy àh- Hà nói với Duy ko khi nước mắt cứ chãy ra

-Hà đừng khóc …tôi ko thich nhìn thấy ai khóc- Duy nói rồi tiến lại lau nước mắt cho Hà

-Ko …đừng phá hôn ước- Hà nói

-Vì sao?- Duy nhìn Hà hỏi

-Vì …vì tui yêu Duy- Hà nói nước mắt cứ tuôn ko ngớt

-Ko …Hà nói giỡn àh

Im lặng Hà ko nói gì cả ….một khoảng không lẳng lặng

-Tui biết là Hà giỡn mà, thui nào- Duy nói rồi vỗ nhẹ vào vai Hà………………….

Tui đã từ bỏ, lúc đó chỉ có nỗi đau bao trùm lấy mình trước giờ tui có bao giờ đau lòng vậy đâu . Cứ tưởng mình có tất cả nhưng rốt cuộc là trắng tay ….có ai hiểu cho tui lúc đó chứ”

-Hà đó là sự thật ư ?- Duyên hỏi

-Ừ chỉ vậy thui đó- Hà trả lời với nụ cười nhẹ nhàng

-Bà nói bà từ bỏ vậy tại sao lại có xảy ra việc giữa Duy và Thiên rồi tai nạn nữa

-Đó ko phải lỗi của tui …. Tui đã bỏ cuộc rồi nhưng là Thiên- Hà nói

-Lỗi ….là sao?

“ Ba mẹ ko đồng ý việc bỏ hôn ước và cho đó là những suy nghĩ của tuổi mới lớn. Tui hiểu là gia đình đang khó khắn nếu ko đc ba Duy giúp đỡ thì ko biết chuyện gì xảy ra ….cái cách mà ba tui hiểu cái hôn ước đó chính là việc đền ơn.

-Chuyện gia đình tui hiểu cho Hà mà- Duy nói cố an ủi cô bạn của mình

-Duy thì hiểu cái gì chứ ….duy chỉ biết mỗi Thiên thui- Hà tức giận

-Ai bảo tui cũng lo cho Hà chứ, tui sẽ nói cho ba Hà hiểu đừng lo- Duy lại nói vẫn quan tâm

-Tui ko cần …Duy tránh xa tui ra là đc rồi- Hà trả lời rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng nhưng bị Duy khéo lại

-Vậy tui phải làm gì thì Hà mới hết ghét và giận Thiên làm gì để tình bạn đó quay trở về với hai người- Duy nói lần này bộc lộ rõ sự tức giận

-Rốt cuộc cũng là Thiên …. Tui mệt lắm rồi, tui ghét Duy- Hà nói, người ngã quỵ

-Hà ….- Duy đỡ Hà rồi ôm chặt Hà vào lòng

-Nếu tui có lỗi thì hãy tha lỗi cho tui, thấy Hà như vậy tui ko chịu nỗi

Đó là giây phút hạnh phúc của tui, tui ko thể rời khỏi Duy ở cạnh Duy giờ tui lại không thể cưỡng lại tình yêu của chính mình nữa và …..

Tui hôn Duy ….một cách hạnh phúc và tui biết đây là lần cuối cùng tui có Duy

-Tạm biệt …- Hà nói trong nước mắt

-Hai người làm gì vậy?- Thiên nói giọng ứa nghẹn

-Thiên hãy nghe tui giải thích- Duy nói rồi buôn Hà ra

-Bà nói bà sẽ từ bỏ mà Hà ….tui xin lỗi- Thiên nói giọng run run rồi quay người đi

-Thiên- Duy nắm lấy tay Thiên kéo lại

Nhưng Thiên đã bỏ chạy
Tôi đã từ bỏ rồi tui đã trả Duy cho Thiên nhưng tại Thiên ko biết giữa tho^i”

-Đó là chuyện của tui …giờ bà hiểu rồi chứ- Hà nói

-Ừ …nhưng hãy làm bạn lại với Thiên đi- Duyên trả lời

-Ừ …tui sẽ cố- Hà nói

-Cám ơn bà nhiều lắm- Duyên ôm chặt Hà- Rồi cả ba chúng ta lại hạnh phúc như ngày xưa

-Ước gì là vậy- Hà trả lời

……………..

-Nếu chị cứ mơ mơ thế em ko dám đưa chị đi đâu-Hắn nói khi đang chỉnh lại cái nơ trên áo tôi

-Ừ chị biết mà- Tôi nói rồi cố mỉm cười cho hắn thấy

-Chị đẹp lắm- Hắn nói

-Ừ cám ơn em ….- tôi nói

Hắn ôm tôi …vuốt mái tóc tôi thật nhẹ nhàng

-Sẽ ko sao vì chị có em mà- Hắn nói rồi kéo tôi ra xe
----------------------------

Xe chạy chiếc xe đưa chúng tôi tới bữa tiệc nhưng trong tôi vẫn ko có chút hứng thú gì với những thứ sắp tới

-Nếu chị ko thích chúng ta có thể về- Hắn nói

-Ko sao lại ko thích, chị thích lắm- Tôi trả lời rồi nở nụ cười cho hắn yên tâm

Xe dừng lại trước một nhà hàng ….Ừ thì từ khi quen hắn tôi đã quá quen với nhiều thứ kì lạ những thứ mà tưởng chừng như là kì ảo

Hắn dẫn tôi lên lầu để vào một căn phòng lớn đây người …ai cũng đẹp và sang trọng hết

-Tới rồi sao?- Cậu Phong xuất hiện rồi mỉm cười với hắn- Hồi chiều sao vậy?

-Ko có gì- Hắn trả lời với giọng rất vui

-Cho em xin lỗi về việc……………….- Tôi nói

-Ko sao …. Có gì đâu-Cậu phong nói kéo hắn đi

-Đợi em một lát- Hắn quay lại nhìn tôi rồi chạy theo cậu hắn

Hắn đi tôi cũng chả biết làm gì cả, tôi ko quen ai hết trong căn phòng lớn này và cũng chẳng them quan tâm tới điều đó. Nhìn xung quanh tôi chỉ biết lắc đầu và tự cười “mình thật hạnh phúc, đáng lẽ phải vui vì điều đó chứ”

-Cô uống chút nước ko?-Một anh phục vụ nhìn tôi hỏi ….trên tay anh ta cầm một cái mâm với rất nhiều ly “nước” đẹp mắt …trong chúng có đủ thứ màu hết

-Cám ơn anh … cho tôi một ly- Tôi nói rồi mỉm cười nhìn anh phục vụ-Cái nào giờ ?- Tôi nói trong khi đang nghĩ ngợi

-Dùng cái này đi, tôi nghĩ nó hợp với cô đấy- Anh phục vụ trả lời rồi mỉm cười

-Vậy tôi cám ơn- nói rồi tôi cầm ly lên rồi uống thử …đúng là rất ngon

- Àh cô đẹp lắm- Anh phục vụ nói rồi quay đi

Tôi cười rồi nhìn theo anh phục vụ thì thấy hắn tiếp lại phía anh ta.

-Này … bạn gái tôi ai cho phép anh khen đẹp chứ- Hắn nói với gương mặt lạnh băng đáng sợ

-Tôi xin lỗi- Anh phục vụ trả lời rồi quay đi

Ko nói gì cả hắn bước về chỗ tôi đang đứng rồi nhìn tôi với ánh mắt kì lạ

-Ai cho chị cười với người khác- Hắn nói, nhìn hắn lúc này rất tức cười

-Em có cấm chị sao?- tôi nói rồi nhìn hắn cười ….-Em ghen hả ?

-Ừ thì sao?- Vừa nói vừa xoa đầu tôi-Giờ thì em cấm chị cười với người con trai khác khi chưa đc em cho phép, nhớ chưa

-Tuân lệnh-Hôm nay có nhiều chuyện ko vui nhưng ở cạnh hắn thì mọi thứ đều tan biến

-Một lát mẹ em sẽ vào đây … chị đừng nói chính chị là cô giáo của em nha- Hắn nói rồi quàng tay qua vai tôi

-Tại sao?- tôi hỏi nhưng rồi cũng hiểu- Ừ

Nói xong hắn dẫn tôi lên bàn đầu ngồi kế cậu Phong của hắn …… và bữa tiệc bắt đầu

…………..

-Chị mệt ko?- Hắn hỏi khi chúng tôi ra xe về … tôi cảm thấy ko ổn nên nói hắn về sớm mặc dù cậu Phong ko đồng ý

-Chị ko sao? Em vào bữa tiệc đi chị tự về cũng đc-Tôi nói rồi bước nhanh về phía trước

-Ông quản gia ở ngoài đó … chị đi đâu thì nhờ ông ấy chở nha!-Hắn nói có vẻ rất quan tâm

Tôi bỏ đi thật nhanh rồi ra xe ngồi ko biết hắn đã vào trong chưa

-Chúng ta sẽ đi đâu?- ông quản gia hỏi

-Chở con đến bệnh viện – tôi nói rồi im lặng cho đến khi xe chạy

-Cô đã găp bà chủ đúng ko?- ông quản gia hỏi

-Vâng …nhưng chả nói gì với con cả chỉ im lặng thui- Tôi trả lời… cố nhớ về bữa tiệc lúc nãy,cứ tưởng sẽ bị gì nhưng ko ngờ mẹ của hắn lại im lặng ko nói gì cả

-Vậy là tốt im lặng tức là đồng ý- ông quản gia trả lời rồi mỉm cười

-Con cũng mong là vậy- vừa nói vừa nhìn ra cửa xe, trời đang mưa mưa lớn quá

……………

Xe ngừng lại và tôi bước vào bệnh viện … cố bước thật nhanh để đc gặp Duyên và Hà

Đứng trước cửa phòng tôi tự hỏi: “có nên vào ko? Hà có ghét tôi nữa ko?”
…………..
-Năm năm qua như thế nào? Sao bà gặp đc Duy- Duyên nói

-Tui đi kiếm Duy, lấy danh nghĩa là vợ mà ở cạnh Duy- Hà nói “vợ là sao?”

-Duy chịu ư?- Duyên lại hỏi

-Ko, lúc ấy Duy đang điều trị có thể nói là trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh. Hằng ngày Duy luôn đối mặt với những cơn đau khinh hoàng và chỉ có tui mới hiểu đc điều đó- Hà nói lòng tôi lại nhói đau

-Vậy rồi sao?- Duyên lại hỏi

-Bà nghĩ tại sao tôi ghét Thiên. Tôi ghét bởi vì Thiên mà Duy ko những đau về thể xác mà tinh thần cũng nhói đau, đêm nào Duy cũng nhắc tơi tên Thiên và dù chỉ mới tỉnh dậy thì người đầu tiên Duy cũng hỏi tới là Thiên, cái gì cũng Thiên Thiên mà Thiên thì có biết gì đến Duy đâu. Tui cứ tưởng Thiên cũng đau khổ như Duy ai ngờ lại đang hạnh phúc đó là lí do tui đánh Thiên

Hà nói từng câu nói đó thật …. Duy thật sự xin lỗi tôi ko biết.

Tôi bước đi với cái đôi chân nặng trĩu, tình cảm của Duy tôi đã, tôi quá ác Hà đánh tôi là phải.Phải làm sao đây!

Ra xe vẫn cái cảm giác thất thần

-Chúng ta sẽ về khách sạn đúng ko?-ông quản gia nói

- Ko, chở con ra biển đi … nếu có thể hãy mua cho con vài lon bia, con đang ko ổn- tôi nói rồi mỉm cười, cười cái cuộc đời trớ trêu ấy

“Tôi …. Đang muốn chết cái y’ nghĩ lớn nhất giờ chỉ có chết thui”
Trời hôm nay đẹp thiệt, đầy sao tiếc là ko có trăng.

Tôi ngồi đó giữa một khoảng không trống rỗng chỉ có biển và gió, có lẽ một mình như thế này tôi thấy nhẹ nhàng đi hẳn, ko vướn bận

-Chị định uống đến khi nào? - Hắn nói và ngồi xuống bên tôi

-Đến rồi, em đến rồi chị cứ tưởng- tôi nói rồi tựa người vào vai hắn

-Có chuyện gì sao? - Vẫn cái giọng ấm áp

-Chẳng có gì cả, chỉ là muốn thả lỏng người, thư giản và suy nghĩ thế thui- vừa nói tôi lại cười

-Vậy thì suy nghĩ đi nhưng đừng uống nữa- hắn nói rồi giật lon bia trên tay của tôi thật mạnh

-Ko cho chị đc àh chỉ hôm nay thui- tôi nói rồi cố giành lại từ tay hắn

-Ko … chỉ ngồi một chút thôi, hít thở và về, trời đang lạnh đó- Hắn nói rồi kéo tôi tựa vào người hắn rồi hắn lại ôm tôi thật chặt

-Chị là người đầu tiên em thương, người đầu tiên em muốn bảo vệ, người đầu tiên em hôn cái gì cũng là đầu tiên cả- hắn nói rồi xoa tóc tôi

-Ừ, chị biết – chỉ biết nói thế với hắn thôi

-Nhưng em chỉ là người thứ hai của chị, bất cứ gì em làm cũng chỉ là thứ hai tình cảm của chị giành cho em mà em cũng sợ chỉ là thứ hai, em sợ lắm- hắn nói ôm chặt tôi hơn

Lời hắn nói thật nhẹ nhàng nhưng sao tôi lại cảm thấy khó chịu, ước gì tôi đã ko làm hắn đau làm hắn lo lắng đến vậy

- Sẽ ko bao giờ có điều đó, giờ thì tim chị chỉ có mình em thôi- tôi nói rồi mỉm cười đúng là tim tôi giờ chỉ có mình hắn ko ai có thể xen vào nữa

-Em tin chị, về thôi trời lạnh rồi- hắn đứng dậy thật nhanh rồi kéo tôi dậy, hắn đang nghĩ gì vậy- lên xe thui…

-Ko chị muốn em cõng chị về, ko muốn đi xe- tôi nói tôi biết tôi lại hành hạ hắn nữa rồi

-Ko thích- hắn nói rồi bỏ đi

-Nhưng chị muốn, chị thích thế mà- tôi nói như năn nỉ

-Uống bia cho đã rồi bảo em cõng hả?- hắn nói rồi bỏ lên xe

Tôi muốn, có lẽ là say quá rồi giờ đầu tôi chỉ có suy nghĩ là muốn hắn cõng, muốn cùng hắn đi chỉ có thế

-Chị mệt- tôi ngồi luôn xuống đất, đầu óc quay cuồng chả biết gì nữa

……….

-Chị đang bay, nhìn kìa đẹp ko?

-Em cũng muốn bay lắm nhưng ko ai cõng em cả

-Em hát chị nghe đi

-Con nít lắm, ko thích

-Hát đi mà

-Vậy chị hứa với em đi

-Hứa gì

-Hứa là chị sẽ quên mọi thứ của 5 năm trước về Hà và về người đó nữa

-Chị … chị hứa, chị sẽ quên, hát đi mà

-Chị nhớ là chị hứa rồi đó

-Ừ, chị nhớ mà

Hắn cõng tôi cứ bước về phía trước, bước về những vì sao sáng kia. Tôi biết người đầu tiên nghe hắn hát là tôi vì thế thật hạnh phúc

-Nhox nè chị sẽ bay lên đó hái sao cho em

…………

“NHOX”

- Ngủ ngon nha- tôi đặt cô ấy lên giường

Cô ấy là thiên thần trong tôi, từ bây giờ tôi sẽ ko cho ai đụng vào thiên thần của riêng tôi

-Chị hứa gì thì hãy nhớ đó- cố đặt thật nhẹ nụ hôn lên trán cô ấy- Mai em sẽ đến

Để cô ấy nằm đó, tôi quay đi

-Ở đây với chị đi, đừng bỏ chị- cô ấy nói, tay nắm chặt lấy tay tôi- Chị sợ một mình lắm

“ Tôi phải làm gì với em đây, sao em cứ khóc trước mặt tôi thế em có biết mõi lần em khóc là tôi đau lắm ko.Duy, tôi thua anh chỗ nào chứ, hãy sống cuộc đời của anh đi nếu anh mà xuất hiện trước mặt cô ấy anh sẽ chết với tôi đấy”…………….
“BỆNH VIỆN”
-Còn bà, năm năm nay có gặp chàng nào chưa?- Hà hỏi

-Đương nhiên là chưa rồi bởi vậy tôi mới sống sung sướng vậy chứ- Duyên mỉm cười trả lời

-Chẳng lẽ ko ai vào mắt bà đc àh- Hà lại hỏi

-Ừ thì có một người rồi chứ bộ- Duyên lại trả lời

-Thật àh! Ai?- Hà hỏi tiếp

-Nhưng tui ko thể bên cạnh người đó đc nên cũng chả quan tâm- Duyên lại trả lời rất vui vẻ

-Tại sao? Khi có thì phải chộp lấy chứ- Hà nói trông rất quan tâm

-Vì tui ko tin là trên đời này ko có người thứ hai như vậy, và tôi nhất định sẽ tìm người đó- Duyên mỉm cười nụ cười rất đáng yêu

-Ừ tôi sẽ giúp bà tìm

……………………………….
Từng tia nắng chía vào mắt tôi, sáng rồi sao?

- Dậy rồi sao?- giọng của hắn phát ra làm tôi giật mình

-Ơ, em dậy rồi hả?- tôi nhìn hắn ngơ ngác hỏi

-Ừ dậy từ rất lâu rồi, dậy để xem chị ngủ như thế nào- Hắn lại cười trông rất dễ thương

-Chị ngủ thì có gì mà coi-tôi trả lời với cái giọng ngơ ngác

-Kệ … ko có gì cũng thích coi nữa- nói rồi hắn im lặng giây lát- chuyện hôm qua chị còn nhớ chứ… có cần em nói lại ko?

-Chuyện hôm qua …- tôi nhìn hắn rồi lại suy nghĩ coi có chuyện gì mà mình quên ko- bộ hôm qua chị có làm gì ko bình thường àh

-Ko, ngốc ạh- hắn cười rồi lắc đầu- ko sao

-Ờ

“Chị nhớ mà, lời hứa của em lúc nào mà chị chả nhớ chứ… chị sẽ quên hết và lúc nào cũng cười, chị hứa đó”

-Này … hôm nay chừng nào mình về thế- tôi hỏi hắn trong khi hắn cẫn ôm ghì lấy tôi trên giường

-Ừ thì chiều, mình sẽ về sớm còn mua một vài thứ cho mẹ chị nữa- hắn trả lời trông thư thả lắm

-Ờ

Cóc….cóc… có tiếng gõ cửa

-Ai vậy?- tôi hỏi

-Để em ra xem, chị ở đây đi- Hắn nói rồi ngồi dậy

Một hồi lâu sau, hắn quay lại nói…

-Chị ở yên đây, em có việc về liền nha- vừa nói xong là mất hút chẳng biết việc gì

…………

“SÂN THƯỢNG”

-Hà đến đây làm gì?- Nhox hỏi cái giọng cứng nhác, khô khan

-Cậu cũng biết tên tôi àh, may quá- Hà mỉm cười trả lời

-Đương nhiên là phải biết bạn thân của người yêu mình chứ- Nhox quay lại trả lời rồi nhìn Hà nở nụ cười khinh khỉnh

-Ừ- Hà trả lời

-Vậy tôi hỏi Hà đến đây làm gì mà- Nhox hỏi nhanh

-Tôi muốn gặp Thiên có chuyện cần nói đc ko?- Hà trả lời và mỉm cười

-Nếu tôi nói ko đc thì sao?- Nhox nói và tiến lại gần Hà hơn

-Tại sao? Tôi nói chuyện với bạn tôi thì liên can gì đến cậu- Hà trả lời lần này ko cười nữa mà gương mặt đanh lại

-Có chứ, tôi cũng phải xem người mà nói chuyện với Thiên là bạn hay thù chứ- nhox mỉm cười

-Cái gì?- Giọng Hà bắt đầu tức giận

-Tôi cảnh cáo Hà, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Thiên nữa, Hà nên nghe theo vì tôi ko muốn đều ko tốt đẹp xảy ra- Nhox nói rồi mỉm cười quay đi

-Cậu, điều ko tốt đẹp ư? Cậu định làm gì nào! Cậu nghĩ mình là ai?-Hà mỉm cười nhưng gương mặt vẫn đỏ lên vì tức giận

-Với cái công ty nhỏ bé nhà cô thì … dễ như trở bàn tay- Nhox lại mỉm cười cái nụ cười khiêu khích- Tôi biết mình là ai mà…tôi là người thừa kế chính thức của tổng công ty mà nhà cô chỉ là chi nhánh của nó

-Cậu …

-Nếu còn làm Thiên phải rơi một giọt nước mắt nào thì chính gia đình cô phải lãnh hết hậu quả, nhớ đó- Nói rồi nhox bỏ đi

-Chỉ nên nhớ phù thủy thì lúc nào cũng chỉ là phù thủy ko bao giờ hơn công chúa đc đâu-Giọng của nhox vang lên và bắt đầu xa dần

Hà ngồi xuống có lẽ đứng ko vững nữa, nước mắt cứ rơi ko ngớt

“Tại sao chứ, tui đến xin lỗi bà mà, tui làm gì chứ, tui đã làm sai chuyện gì.Ừ thì phù thủy và bởi ko bao giờ phù thủy có thể chơi thân với công chúa, tui muốn làm bạn nhưng ko thể rồi.”
-Em mới đi gặp ai thế?- tôi hỏi khi thấy nhox vào phòng

-Ko có ai hết, em vào nói chị thay đồ đi chúng ta trả phòng rồi về- Hắn trả lời rồi bước ra

-Có chuyện gì thế? Sao nhìn chị- tôi hỏi vì cảm thấy bất an

- Ko có gì, em về phòng mình dọn đồ- hắn nói

-Ừ mà còn Duyên thì sao?- tôi hỏi vì sực nhớ là Duyên đang nằm trong bệnh viện

-Chúng ta sẽ qua đó rước chị ấy …- Hắn trả lời rồi mỉm cười bỏ đi

-Ừ
Xe chạy… vẫn như ngày nào hắn ngồi cạnh tôi nhưng hôm nay thì hắn nói nhìu hơn trước, chắc là vì muốn tôi vui hay vì hắn đang dần thay đổi

-Chị muốn mua gì đem vào cho chị Duyên ko?- hắn hỏi

-Ờ chị hỏi rùi, Duyên bảo mua đủ thứ đến mức chị ko bik phải mua gì cho nhỏ nữa- tôi nói mìm cười nhớ lại những lời của Duyên

-Vậy hả? vậy để em đi chợ mua hết cho chị ấy-Hắn lại nói lần này thì nở nụ cười đầy hàm ý

-Thui …khỏi đi em muốn Duyên chưa hết bệnh này đã mắc bệnh khác sao?- Vừa nói tôi lại vừa cười …

-Bệnh gì nữa?-hắn hỏi với vẻ ngây ngô ko bik

-Đau bao tử- tôi trả lời hắn rồi quay qua nói ông quản gia ngừng ngay vào một tiệm trái cây

Mua đc vài thứ quả Duyên thích ăn chúng tôi lại đi tiếp tiến thẳng vào bệnh viện

……………

-Chị bảo em đừng mua mà em ko nghe giờ thì quá trời- tôi nói khi đang cầm một đống trái cây mà hắn mua

-Ơ em muốn tốt cho bạn chị mà sao cứ cằn nhằn hoài-hắn trả lời rồi giật ngay cả đống đồ trên tôi

-Để chị cầm phụ cho- tôi nói vì thấy hắn …

-Thui khỏi…em ko dám nhờ-hắn nói rồi đi luôn vào bệnh viện để tôi chạy theo sau

Vào tới phòng …Duyên vẫn nằm đó, miệng đang nhai một đống đồ ăn

-Bà ăn sáng đó hả?- tôi nhìn Duyên hỏi

-Ko, tui ăn tráng miệng, Hà bảo đó- Duyên nói rồi lại ăn

-Ăn tráng miệng mà nhìu vậy sao?-tôi mỉm cười

-Ừ mà nói thiệt ở bệnh viện kiểu này chắc tui tăng mấy kí-Duyên ngẩn ngơ nói rồi lại ăn

-Thui ráng y, tui mua thêm cho bà kìa- tôi bảo rồi quay sang nhìn hắn với một đống trái cây xung quanh

-Hả???...-Duyên nói lớn

-Tui bảo mà người ta ko nghe nên bà ráng ăn hết để uổng công người cầm-tôi vừa nói vừa nhìn hắn cười

Hắn quay qua bàn, bỏ hết đồ xuống rồi quay qua tôi…nhìn chằm chằm

-Về rùi chết với em- hắn nói nhỏ nhưng giọng lại rất đáng sợ mặc dù vậy tôi vẫn cứ cười

-Thui đi, tui vào bệnh viện đau yếu thế này ko lo cứ…chị chị em em thấy ghê-Duyên nói rồi đẩy hắn ra khỏi tôi

-Ai bảo ko lo, ko lo sao Vũ chở Thiên vào đây chi, đi lòng vòng chơi cho sướng ko?- hắn nói làm tôi té cười

-Ơ …dạo này giỏi nhỉ?-Duyên nhìn Hắn bảo

-Nhờ Duyên ko đó- Vừa nói hắn lại vừa cười (đúng là khác mọi ngày mà)

Chúng tôi ngồi nói rất vui vẻ, Duyên vui, hắn vui và tôi cũng vui.Cứ như thế này thì tốt quá

-Ăn xong chưa… tôi mua thứ khác về cho bà nè- Tiếng của Hà từ ngoài cửa
Hà tiến vào nhìn thấy tôi…

-Sao đi lâu thế, bỏ tôi từ sáng tới giờ- Duyên nói rồi mỉm cười rất tươi- vào lẹ lên ăn trái cây chung nè… Thiên mới đem vào đó

Hà chẳng nói gì tiến lại gần Duyên

-Ừ bà cũng ăn chung đi…mà bà mua thêm gì thế lấy ra ăn luôn đi- tôi nói nhìn Hà mỉm cười

-Ko có gì đâu, mấy thứ… mà thui hai người ở đây chơi đi tui bận công chuyện đi gấp rồi- Hà nói nhanh rồi đứng dậy

Duyên nắm lấy tay Hà thật nhanh rồi cũng kéo tay tôi lại gần nhỏ

-Đi đâu …lâu lâu bộ ba chúng ta mới có dịp tái hợp mà- Duyên vừa nói vừa nắm tay tôi đặt lên trên tay Hà

Hà run tay, rồi giật ra khỏi tay tôi…thật nhanh. Tôi cũng chả biết nói gì hơn chỉ im lặng vây thôi

-Thui, tui ko dám…-Hà nói rồi quay mặt đi một cách lạnh nhạt

Tôi thờ người ra, chẳng biết làm gì nhưng cũng chả cố làm gì cho mình thêm buồn nữa rồi tay hắn nắm chặt lấy tay tôi…làm tôi nhẹ hẳn người đi

-Hà đừng đi, ở đây chăm sóc Duyên dùm Vũ- Hắn nói ko hỉu sao tôi cảm nhận đc giọng hắn làm HÀ giật mình

-Duyên ở đây nha,Vũ đưa Thiên đi chơi đó, đáng lẽ là Duyên cũng đi nhưng ai biểu ko cẩn thận chi … thui ráng nha- Hắn nói rồi mỉm cười… làm tôi cười theo, cả Duyên cũng vậy

-Hai người nhớ đó, đem tui ra đây rồi bỏ tui-Duyên trả lời

-Đâu bỏ đâu có chị Hà mà- hắn nói

-Ừ có HÀ chăm sóc còn muốn gì nữa- tôi nói

-Ko chịu …. Tôi muốn cả hai người cơ, muốn cả Hà và Thiên cho Vũ đi chơi một mình đi- Duyên nói rồi làm bộ khóc lóc trông rất tức cười

-Ko chịu thì thui…-Hắn nói rồi kéo tôi đi thật nhanh ra cửa

-Nhờ Hà…-Hắn nói lớn trong khi Hà vẫn đứng im ko nói tiếng nào

Chúng tôi đi ra xe, tôi ko nói gì và hắn cũng im lặng

-Sao ko để chị ở đó với Duyên?- tôi hỏi hắn khi đã lên xe

-Vì em ko tin là chị và chị Hà có thể chịu đựng nỗi- Hắn trả lời

-Là sao?...-hỏi nhưng tôi cũng đã hiểu phần nào lời nói của hắn… vì thế tôi đã ko hỏi thêm gì cả cho suốt quãng đường

……………
“BỆNH VIỆN”

-Hà sao thế… bảo là ko giận Thiên nữa mà- Duyên hỏi Hà

-Tui rất muốn nhưng vẫn ko thể-Hà trả lời gương mặt thể hiện rõ nỗi buồn

-Còn nhiều thời gian mà, hôm nay đc như vậy là tốt rồi- Duyên nói rồi để tay lên gương mặt Hà

-Tui muốn gặp Duy bà dẫn tui đi gặp Duy đi-Duyên nhìn Hà nói

-Muốn gặp Duy thì phải lên Thành Phố, bà về ư? Ko ở đây àh- Hà nói

-Tui sẽ gọi cho Thiên, chúng ta đi liền đi- Duyên lại nói vẻ rất hào hứng

-Nhưng mà… bà còn nằm bệnh viện mà-Hà nói với vẻ lo lắng

-Ko sao? Chỉ bị gãy chân thui mà…ko nằm bệnh viện cũng ko sao?-Duyên nói rồi nắm lấy tay Hà lắc nhẹ vẹ van xin

-Tui sẽ hỏi bác sĩ, mà bà gặp Duy để làm gì?-Hà lại hỏi

-Vì muốn coi Duy đã thay đổi như thế nào?- Duyên trả lời… mắt nhìn ra cửa

-Thay đổi?...

-Ừ, sau 5 năm Thiên đã thay đổi, bà cũng vậy và tui cũng vậy… tất cả chúng ta đã hoàn toàn khác ko nhưng ngày còn bé nữa, ko dễ dàng ở cạnh nhau nữa. Tui muốn gặp Duy muốn xem Duy có thây đổi nhưng tất cả mọi người ko?- Duyên nói rồi mỉm cười

-Thay đổi, tôi ko bik nữa có thể. Nhưng mà bà bảo bà thay đổi là sao? Tui thấy bà vậy vậy- Hà hỏi

-Ai bảo vậy … sao bà biết đc tui chứ- Duyên nói mỉm cười rồi quay đầu đi về hướng khác ….. cái ánh mắt đầy bí ẩn

……………..

-Em thui chụp hình đc ko?- tôi hỏi khi đang ngồi trên cáp treo… bắt qua biển

-Em muốn có nhìu hình của chị, thật nhìu ….-Hắn nói rồi hi hửng chụp

-Vậy hôm nay chỉ đi chụp hình vậy ư?- tôi hỏi hắn rồi quay sang nhìn phong cảnh dưới chân mình

-Ai bảo…-Hắn trả lời rồi chạy lại ngồi cạnh tôi

-Ờ thì… muốn làm gì thì, đi đâu cũng đc-tôi nói khi hắn cứ nhìn tôi chăm chăm

-cái này là chị tự nói đó nha- Hắn nói rồi cười rất ranh mảnh

-Mà chị hỏi nè… sao ko bao giờ em gọi Duyên hay Hà là chị?- tôi hỏi hắn

-Vì em chỉ muốn là nhox con của chị ko muốn gọi ai là chị cả?- Hắn trả lời

-Nhưng sao chị thấy em gọi cô gì đó mà trang điểm cho chị lúc đi tiệc đó là chị-tôi lại thắc mắc

-Vì đó là bạn gái của cậu Phong ko gọi là chị cho ổng đánh chết àh- Hắn nói làm cười, đúng là nhox con

“ Reng….reng” (điện thoại)

-Alo…sao thế( tôi hỏi Duyên)
-Tui về trước nha
-Với ai? Sao lại về?
-Với Hà có chuyện( giọng Duyên có vẻ vui lắm)
-Chuyện gì thế?
- Tui sẽ kể với bà sau nha
-Nhưng mà chân của bà chưa khỏi mà
-Đừng lo… thui bà với Vũ đi chơi vui nha
-Nhưng mà … tui
Tít… tít( chưa kịp nói gì cả?)

-Sao thế?- hắn hỏi trong khi tôi đang suy nghĩ

-Àh Duyên nói về với Hà kêu chị với em đừng kiếm chỉ- trả lời tôi lại tiếp tục suy nghĩ “có chuyện gì vậy?”

- Duyên thông minh… bik tạo cơ hội cho em và chị thế là tốt quá rồi- Hắn cười nói
“Chắc vậy đó chứ có chuyện gì” nghe hắn nói tôi ngừng hẳn suy nghĩ rồi quay qua nhìn hắn

-Cơ hội hả nếu chị ko chịu thì sao?- tôi hỏi hắn mỉm cười rồi bỏ chạy

-Thì chị sẽ chết với em- hắn nói rồi chạy theo tôi… cứ thế chung tôi đuổi nhau cho đến khi cáp tới nơi.

…………….

Hôm nay rất vui, tôi nhìn thấy nhìu cảnh đẹp… nhìu thứ mà tôi chưa bao giờ thấy…. đương nhiên là hôm nay hắn cũng rất dễ thương. Cảnh đẹp người đẹp đúng hoàn hảo

Chúng tôi đang ngồi trên một bãi cỏ rông đầy hoa…

-Nè mẹ em có nói gì về chị ko…?- tôi hỏi

-Nói gì, chị đẹp quá mà- hắn trả lời nhanh ko chút nghĩ ngợi

-Chị ko giỡn đâu- tôi lại nói

-Nhà em giàu quá rồi nên cũng chả quan tâm tới tiền bạc… sao cũng đc miễn em thik- hắn lại trả lời

-Vậy thì đc- tôi nhìn hắn rồi lại nhìn bông hoa ngay cạnh tôi

-Chị sợ àh?- hắn hói trong khi tay quàng qua người tôi và ôm tôi thật chặt

-Sợ gì?- tôi lại hỏi

-Sợ mẹ em ko thik chị hay cái gì đó- Hắn lại nói

-Ko chị sợ em ko học giỏi vì chị thui- tôi trả lời mắt vẫn ko rời khỏi bông hoa đó…( hắn còn là học sinh mà)

-Ai bảo, em phải học giỏi kiếm nhiều tiền lấy vợ chứ- hắn cười ranh mảnh- Chị đừng lo, ko bao giờ chị thoát khỏi tay em đâu

Tôi quay lại nhìn hắn rồi bỏ chạy

-Ai bảo? chị ra đc rùi nè…- vừa nói tôi lại vừa chạy

Gió thổi nhẹ… những cánh hoa êm dịu phản phất mùi hương thơm ngát, một mùi hương tràn đầy tình yêu

………………..

Xe ngừng trước cửa nhà, tôi xuống xe và xách hàng đống thứ hắn mua cho mẹ tôi…

-Chị vào nhà đi, trễ rồi đó- hắn nói rồi mỉm cười- bác sẽ lo đó

-Ừ… giờ em sẽ về nhà hả ?- tôi hỏi

-Ko em đi kiếm chỗ ăn cơm rồi mới về- hắn trả lời

-Sao ko về nhà …-tôi lại nhìn hắn hỏi

-Buồn… mẹ chưa về đâu- hắn nói rồi quay về hướng chiếc xe

-Vào nhà chị ăn cơm đi- tôi nắm lấy tay hắn kéo lại- Cả chú nữa cũng vào nhà con ăn cơm đi- tôi nói vọng vào trong để ông quản gia nghe thấy

-Cậu cứ vào ăn đi, tôi ăn ở ngoài cũng đc rồi…- nói xong là xe chạy liền chẳng cần thêm nhiều lời

-Sao ko bảo chú ấy vào ăn luôn- tôi nói trong khi hắn đứng đó im lặng- Sao thế? – tôi lại hỏi

-Em chưa chuẩn bị, quần áo cũng vậy… chưa biết phải nói gì với mẹ chị cả sao giờ- hắn gãi đầu nói trông rất ngây thơ

Tôi kéo tay hắn vào nhà mà chả nói thêm gì cả?

-Mẹ ơi con về rồi…- tôi nói lớn khi đang đứng trước cửa nhà

-Về rồi hả?-Mẹ từ trong bếp chạy ra…

Mẹ nhìn thấy hắn…nụ cười của mẹ biến mất tiêu luôn…im lặng

-Ai vậy?- mẹ hỏi

-Để con giới thiệu đây là bạn trai con…tên Vũ mấy thứ này là do Vũ mua cho mẹ đó- tôi trả lời nhìn mẹ cười- con hoàn thành nhiệm vụ mẹ giao nha

-Con chào bác- Hắn nói

- Con ko biết là sẽ… nên con chưa chuẩn bị gì cả mong bác thông cảm- hắn nói một cách ấp ún

-Mẹ cho Vũ ăn cơm với nha- tôi cười với mẹ

-Thui đc vào phụ mẹ dọn cơm- mẹ nhìn tôi nói

-Dạ …- nói rồi theo mẹ vào bếp

-Có cần con làm gì ko thưa bác?- Hắn nhìn mẹ hỏi

-Thui lại bàn ngồi đi, có biết cái gì đâu mà giúp- mẹ tôi trả lời rồi quay vào bếp để hắn đứng đó…

Hắn ngồi vào bàn ăn, tôi dọn chén còn mẹ nấu ăn một cảnh tượng trông rất hạnh phúc. Tôi nhìn hắn mỉm cười rồi chạy lại nói nhỏ vào tai hắn

-Mẹ chị thế thui chứ hiền lắm- tôi nói

-Em biết mà- hắn trả lời rồi mỉm cười với tôi

-Haziiiiiiii…..-mẹ thở dài tự hiểu tôi ngừng nói chuyện với hắn chạy lại tiếp tục dọn chén

Hôm nay có nhiều món ngon, với tôi là thế còn hắn thì tôi ko bik bởi đồ ăn có lẽ quá ít so với nhà hắn làm…

-Ăn đi- mẹ tôi nói rồi gấp vào chén hắn phần lưng cá

-Con cám ơn- hắn trả lời mẹ một cách ngoan ngoãn ghê lắm

-Sao ko cho con mẹ- tôi nói vì đây là món mà tôi thik nhất

-Con ăn hoài lần sau mẹ làm cho-Mẹ trả lời rồi tiếp tục ăn trong khi con mắt tôi vẫn nhìn vào chén cơm của hắn

Thấy tôi nhìn hắn lè lưỡi… (cố tình chọc tức) rồi ăn cơm một cách ngon lành

Lần đầu tiên nhà tôi bữa cơm có một người con trai tham dự, ko biết hắn nghĩ gì nhưng đối với tôi nó rất có ý nghĩa........
………….

-Về đi trời tối rồi- tôi nói khi chiếc xe của hắn đã dừng trước cổng nhà tôi

-Thưa bác con về…- hắn đứng dậy thưa rồi đi ra cổng

-Hôm nay ăn cơm ngon ko?- tôi hỏi

-Ngon chứ, mẹ chị làm mà- hắn trả lời- hôm nay em cũng phát hiện ra một chuyện rất thú vị- hắn vừa cười vứa cười vừa nói

-Chuyện gì thế?- tôi hỏi

-Có người đẹp và hoàn hảo hơn chị… mẹ chị đúng là tuyệt vời- hắn nói rồi lên xe- Ngủ ngon

Xe chạy, tôi mỉm cười thật hạnh phúc

Tôi chạy vào nhà và ôm chặt lấy mẹ trong khi mẹ đang rửa chén

-Mẹ thấy sao?- tôi hỏi

-Con muốn hỏi về cái gì? Vũ hả?- mẹ nói và vẫn tiếp tục rửa

-Uhm- tôi cười

-Ko có ý kiến…- mẹ lại nói

-Tại sao?- tôi hỏi thật sự khó hiểu

-Vì đó là người con chọn- Mẹ trả lời

Tôi cười…

-Àh có cái này… mẹ định là ko cho con xem nhưng giờ thấy thằng Vũ gì đó thì mẹ yên tâm rồi- mẹ nói

-Cái gì thế mẹ?- tôi lại ngơ ngác hỏi

Lau tay… mẹ chạy vào phòng lấy cái gì đó.

-Nè…- mẹ đưa một cai phong bì màu đỏ, là thiệp đám cưới

-Thiệp đám cưới sao lại ko cho con xem đc?- tôi hỏi rồi cần tấm thiệp trong tay

Tôi nhìn sơ qua tấm thiệp thấy tên Hà hiện lên ở chỗ cô dâu

-Hà làm đám cưới- tôi nói lớn mỉm cười- con này ko chịu nói cho con bik

Rồi tôi hớn hở đọc qua chỗ chú rễ ko bik là ai nhưng chắc chắn phải là người rất đặc biệt

“Nguyễn Trí Duy”…cái tên hiện lên trong mắt tôi một cách bất ngờ

-Mẹ của Hà gửi cái này cho mẹ hôm qua…mẹ rất bất ngờ- Mẹ nói

Tôi im lặng ko trả lời…giờ thì hàng trăm suy nghĩ trong đầu tôi

-Con hãy đếm đám cưới cùng Vũ đi- mẹ nói

Tôi nhìn mẹ mỉm cười…

-Dạ, tốt thật quá tốt rồi- tôi trả lời

Nói thế thui…tôi liền chạy lên phòng trên tay vẫn cầm tấm phong bì màu đỏ bất ngờ kia

“Thật tốt…hai người phải thật hạnh phúc nha.Duy tôi cứ nghĩ mình đã mắc quá nhiều sai lầm nhưng như vầy là tốt rồi, cám ơn ông trời” Tôi cười…từng giọt nước mắt rơi vào khóe miệng thật đắng nhưng đó là những giọt nước mắt hạnh phúc

“tít…tít…
-Chị ngủ chứ vậy?
-Chưa chị ko ngủ đc
-Sao thế? Có cần người yêu hát cho ngủ ko?
-Nhảm…chị đang vui nên ko ngủ
-Sao vui? Kể em nghe đi
-Hà sắp lấy chồng đó…bạn chị giờ lớn rồi
-Chị cũng chuẩn bị lấy chồng luôn đi
-Cái gì? Lấy ai?
- Lấy người đang nt với chị nè
-Ko thích đi ngủ đây
-Em nói đúng mà….mà chị ấy lấy ai thế?
-Duy”

----------------

Sau tin nhắn đo hắn ko gửi cho tôi thêm nữa, hoàn toàn im lặng. Tôi cũng chìm vào giấc ngủ…

…………..
“Duy và Duyên”

Duyên lê cái chân đau vào nhà Duy với sự giúp đỡ đặc biệt của Hà

-Bà ko sao chứ?- Hà nói nhìn Duyên vẻ lo lắng

-Ko sao? Duy đâu?- Duyên hỏi Hà rồi nhìn xung quanh nhà

-Chắc là đến công ty rồi, lát về liền àh…bà ở đây nha tôi lấy nước cho- Hà nói rồi chạy nhanh vào nhà bếp

Duyên ngồi đó nhìn mọi thứ, căn nhà này rất quen hình như là Duyên đã gặp đâu rồi…lạ lắm

-Nè…nhà đẹp ko? Duy tự tay thiết kế đó đây là nhà của tui này sau đám cưới luôn- Hà nói miệng mỉm cười đưa nước cho tôi

-Đẹp nhìn rất ấm áp,mà sao Duy lại tự tay thiết kế chứ?- Duyên hỏi- sao lại có nhìu phòng thế? Hai người mà nhìu phòng vậy ư?

-Ko bik tại anh ấy muốn tui cũng ko bik nữa- Hà trả lời rồi nhìn đồng hồ

-Sao thế?- Duyên hỏi

-Tôi phải đi mua đồ ăn tối bà ở đây một mình đc ko?- Hà nói vẻ lo lắng

-Ừ ko sao mà, đi đi- tôi trả lời

-Duy thik về nhà là có cơm do vợ nấu- Hà nói rồi bỏ đi

Duyên ngồi đó mỉm cười “cô ả ra dáng vợ rồi” Duyên nghĩ tới Hà rồi…

-Sao quen quen- Duyên nói- hùi nãy bà vừa nói gì thế hả?- Duyên hỏi trong khi Hà mặc áo khoác vào?

-Nói gì…àh nói là Duy thích về nhà có cơm một bữa cơm gia đình,-Hà chưa kịp nói xong thì Duyên nhảy vào-….do vợ nấu, ăn một bữa cơm gia đình

-Ừ thì sao?- Hà hỏi nhưng lại nhớ vụ đi chợ nên bỏ chạy luôn- thui tui đi đó

-Hà… bà ko nhớ câu nói đó của Thiên sao?- Duyên nói nhỏ rồi lắc đầu

………….

“NĂM LỚP 6”

-Thiên sau này lớn bà muốn có cuộc sống sao hả?- Duyên hỏi

-Tui muốn sống trong một căn nhà ấm áp…khi chồng về nhà là có cơm do vợ nấu, ăn một bữa cơm gia đình – Thiên nói rồi mỉm cười

-Bà ghê thật…-Hà bảo

-Vì tui ko bao giờ đc ăn một bữa cơm gia đình thật sự nên ước mơ vậy thui- Thiên trả lời

-Đừng lo…lớn lên tui sẽ nhắc chồng bà về ăn cơm với bà- Duyên nói (Duyên luôn nhớ mãi ko quên)

………….

“Duy đang nghĩ gì thế…nhưng tui thề là ko để bất kì người bạn nào của tui phải đau khổ vì Duy nữa đâu”

Duyên ngồi một hồi lâu rồi cũng đứng dậy

-Nhỏ này làm gì lâu thế…định mua hết chợ àh-Duyên lắc đầu rồi lại nghe tiếng chuông cửa

Duyên lật đật lê cái chân tồi tàn ra cửa

-Đợi lát tôi ra liền- Duyên nói vọng ra cửa

-Anh quên đem chìa khóa nên,…- Duy nói khi cánh cửa đã mở

Hai người nhìn nhau trong im lặng, Duyên bỗng té ngữa về sao

-Là …Duyên ư?- Duy hỏi khi tay đỡ lấy Duyên

-Chào Duy- Duyên nói rồi đứng dậy

-Sao lại ở đây, chân của Duyên bị gì thế?- Duy ngồi xuống nhìn chân Duyên vẫn cái thái độ quan tâm như năm nào

-Ko sao đâu…bị gãy thui-Duyên nói rồi tiến lại ghế

-Chuyện là sao vậy?- Duy hỏi

-Sao gì dài dòng lắm nói chung là tui gặp Hà và Hà dẫn tui về đây để gặp Duy- Duyên nói rồi nhìn Duy- có thay đổi một chút cao hơn và trông chững chạc hơn…

-Cám ơn…- Duy trả lời rồi đứng dậy

-Nhưng mà phải có chuyện gì Hà mới dẫn Duyên vào đây chứ?- Duy lại hỏi

-Ko có gì… bạn bè lâu năm ko gặp đc àh- Duyên nói

-Đc chứ…- Vừa nói Duy lại vừa cười- Duyên ăn gì ko? Nhà nhiều bánh lắm.

Duy đi xuống nhà bếp… một hồi lâu sau trên tay cầm theo một dĩa bánh trông rất ngon

-Tui có chuyện muốn hỏi Duy- Duyên nói khi Duy ngồi xuống

-Chuyện gì?-Duy nhìn Duyên thắc mắc

-Duy có yêu Hà ko đó?-Duyên nói giọng cứng lại ko như mọi ngày

-Tại sao lại hỏi vậy?- Duy nhìn Duyên

-Trả lời đi và thành thật vào…- Duyên tiếp tục nói

-Tui… ko yêu cô ấy…và chỉ xem cô ấy như một người em thui- Duy trả lời một cách thành thật và ko chút ngần ngại

-Vậy tại sao lại lấy Hà hả?- Duyên quát lên…

-Vì Hà muốn, Hà đã làm nhìu thứ cho tui và tui phải bù đắp cho cô ấy chứ- Duy lại nói

-Bù đắp ư? Duy nghĩ làm vậy là đúng ư?- Duyên giờ la lên

-Chứ tui phải làm sao đây hả? Tui thấy Hà cũng hạnh phúc mà-Duy nói lớn

-Ừ hạnh phúc, hạnh phúc vì đang ở nhà trong căn nhà ko thuộc về mình, hạnh phúc vì có đc một người chồng mà trái tim luôn hướng về người khác…-Duyên nói những giọt nước mắt lại rơi

-Duyên …

-Căn nhà này chính là căn nhà mà Thiên mơ có đc, cái căn nhà mà Thiên tự tay thiết kế cho Thiên, mẹ và chồng của Thiên… ngay cả căn phòng kia cũng giành cho người ba của Thiên nữa… Màu tường này là màu của Thiên thích nhất, cả kệ sách kia cũng toàn những cuốn sách mà Thiên hay đọc nhất……..Cái căn nhà này ko dành cho Hà và trái tim Duy cũng vậy- Duyên khóc, nghĩ tới nụ cười khi Hà háo hức về bữa cơm về nhìu thứ Duyên lại thấy tức

-Ko đừng nhắc cái tên đó trước mặt tui…ko….- Duy nói rồi ngã quỵ xuống đất

-Tui cấm Duy xuất hiện trước mặt Thiên, cấm Duy làm Hà tổn thương, nếu còn đụng đến bạn tui thì đừng trách…- Duyên nói rồi bỏ đi…cố bước thật nhanh ra khỏi cái căn nhà mà đối với Duyên thật kinh khủng

“ Tôi bik Duy hoàn toàn ko có lỗi, tôi bik nhưng Duy phải chịu khổ thui, phải hy sinh một người để tất cả hạnh phúc…ông trời ông thật ko có mắt”

…………………
Hai ngày rồi tôi lao đầu vào học, bài vở chồng chất đến nỗi ko có thời gian hỏi tham sức khỏe của Duyên nữa…Mà con này cũng lạ gọi điện thoại ko chịu trả lời làm mình lo hết sức

Hắn thì dạo nào mẹ thuê gia sư khác cũng phải ở nhà học, cứ bảo tôi vô nhà chơi nhưng thật sự cũng chả có thời gian vào (ko biết gia sư dạy hắn là ai luôn mới chết)

…..Buồn…..

-Mẹ đi đâu về thế?- tôi hỏi khi đang ngồi ngậm nguyên cuốn sách mới mượn thư viện về

-Mẹ mua vài món đồ cho con- Mẹ trả lời rồi ngồi xuống lôi từ trong cái bịt đồ ra một cái đầm màu hồng nhìn dễ thương cực

-Woa… nhưng sao tự dưng lại mua áo đầm cho con- tôi hỏi rồi bỏ quyển sách xuống chạy lại chỗ mẹ

-Mua để con mặc đi đám cưới chứ…phải đẹp một chút- Mẹ mỉm cười rồi quay xuống nhìn cái đầm

-Đám cưới…- vừa nói tôi vừa nhớ ra là tôi chưa chuẩn bị gì cả, từ bửa nt đó cũng ko thấy hắn trả lời gì luôn, nếu ko có hắn tôi ko bik mình đủ can đảm đến đó ko nữa

-Vào mặc thử cho mẹ coi xem nào- Mẹ đưa cái đầm cho tôi rồi đẩy tôi vào phòng

Vừa vào phong là tôi liền chạy đi kiếm cái điện thoại ngay…bấm vào số của hắn

“-Alo…nhox hả? chị có chuyện này muốn nói.
-Hi! Hôm nay chị gọi cho em có chuyện gì vậy!
-Hôm bửa chị có nói với em về đám cưới Hà đúng ko?
-Uhm ….(im lặng)
-Sao vậy?
-Lát chị rảnh ko em muốn gặp chị chúng ta nói chuyện này sao i
-Ừ…cũng được mấy bài tập để mai rồi làm
-Vậy nha, lát em vào nhà chị đó chuẩn bị y” (nói xong hắn cúp máy)

Tôi ngồi, suy nghĩ “Duy có muốn gặp tui ko đó”

-Thiên sao lâu thế, xuống mẹ coi nào- Mẹ tôi nói to

-Vâng con xuống liền- Vừa nói tôi vừa lật đật tròng đại bộ đồ vào

Tôi ra ngoài cho mẹ xem tác phẩm của mình, nó là bộ đồ rât đẹp…Một cái dầm dài tới đầu gối …có ren và nhìu cái nơ rất dể thương

-Đẹp đó…-mẹ tôi nói

-Con gái mẹ mặc gì ko đẹp ^^- tôi mỉm cười trả lời

-Àh…con kêu thằng Vũ qua luôn để mẹ kiếm đồ cho nó luôn- Mẹ tôi nói

-Thui ko cần đâu nhà Vũ nhiều đồ lắm rồi- Tôi nói suy nghĩ về cái tủ đồ nhà hắn

-Nhiều nhưng mà…cứ kêu nó vào đây- Mẹ nói rồi bỏ vào bếp

Đầu óc tôi lại tiếp tục suy nghĩ một cách mơ màng… Nhìu thứ gợi lại trong tôi kể cả giấc mơ về hắn và Duy, một cảm giác lo sợ làm người tôi buốt giá

….Duy…….và……Hà………( đầu óc hoàn toàn trống rỗng)

-Con chào bác- tiếng của hắn bước vào nhà

-Vào đi, bác vừa mới nhắc con đó- mẹ tôi ra mở cửa cho hắn hùi nào vậy

-Vũ vào rồi con …sao ngồi đó như người mất hồn vậy?- mẹ quay qua hỏi tôi làm tôi giật mình

-Sao đến nhanh vậy?- tôi nhìn hắn hỏi

-Làm sao thế?- Hắn nhìn tôi rồi chạy lại

-Sao người đầy mồ hôi thế- Hắn nói tôi mới nhận ra là mình đang run lên, tay chân ướt đẫm

-Chị …-tôi ngã vào người hắn

…………..

-Cô ấy ko sao đâu- Nhox nói với mẹ Thiên

-Uhm chắc tại nó học nhìu quá đó- Mẹ Thiên trả lời rồi vỗ vai nhox

-Con ở đây nha, bác đi một lát

-Dạ …-nhox nói rồi quay sang Thiên

“Thiên thần của em…đừng quá cố gắng thế”

…………

Tỉnh dậy tôi thấy mình đang nằm trên tay hắn. Có chuyện gì nhỉ! trông hắn ngủ ngon chưa kìa. Tôi chạm tay vào môi hắn thật nhẹ nhàng.... “em dễ thương quá”

-Chị tỉnh rồi hả?- hắn chợt tỉnh

-Uhm mà sao lại tỉnh bộ chị ngất hả?- tôi hỏi

-Ngốc ạh, ko biết giữ gìn sức khỏe gì cả-hắn nói rồi gõ đầu tôi

-Ui…sao đánh chị- tôi nói lớn

-Ai bảo…ngốc- hắn mỉm cười

-Chị mà ngốc, em ngốc thì có- tôi trả lời rồi ngõ đầu hắn

“A….aaaa đau…em ko đc đánh chị như thế……nè chị đánh em đau chết đc……aaaaa cho chừa nè….” (hạnh phúc ghê ^-^)

……….
“MẸ THIÊN”

- Con cười rồi…cám ơn Vũ nha bác cám ơn con nhiều lắm vì đã đem lại nụ cười cho con gái bác

Mẹ Thiên đứng nhìn rồi mỉm cười…

……….

Trong căn phòng nhỏ, tôi ngồi cạnh hắn, tựa vào vai hắn…ấm áp

-Em có muốn đi đám cưới với chị ko?- tôi hỏi hắn

-Nếu em đi thì sao? Mà ko đi thì sao?- hắn trả lời

-Em đi thì chị sẽ đi…còn ko thì chị ở nhà- tôi trả lời…

-Ko…em sẽ ko đi nhưng chị phải đi-Hắn nói nghe rõ ràng đang nghiêm chỉnh lắm

-Tại sao?- tôi hỏi

-Em muốn biết đc tình cảm của chị dành cho em, em sợ tình cảm của em cũng chỉ đang bù đắp vết thương trong trái tim chị, em tin chị nhưng em vẫn sợ…hãy đi gặp Duy đi- Hắn trả lời

-Ngốc ạh, em ngốc lắm….em ngốc mà bảo chị…- tôi nói rồi quay qua ôm hắn thật chặt- chị thương em chết đc

Hắn im lặng…tôi biết là hắn đang đỏ mặt…ngượng lắm đó
…………
“NHÀ HÀ”

-Mẹ gửi thiệp cho Thiên àh- Hà hỏi khi thấy tên Thiên trong danh sách

-Ừ tại mẹ thấy nó bạn thân con mà…mẹ nhớ nó quá àh lâu rồi ko gặp nó- mẹ Hà trả lời miệng vẫn mĩm cười

-Sao mẹ làm vậy…sao mẹ ko hỏi con- Hà quát lớn

-Sao vậy? mẹ thấy con mời Duyên mẹ…

-Có chuyện gì vậy?- Duyên bước ra hỏi

-Bác mời Thiên mà nó làm dữ vậy đó…-Mẹ Hà nói

-Thui, chuyện qua rồi… dù sao Thiên cũng phải biết chứ- Duyên nói với Hà rồi kéo Hà vào trong

-Tui sợ… sợ anh ấy gặp Thiên…tui sợ - Hà nói tựa vào vai Duyên và khóc

Duy đứng đó nhìn Duyên và Hà…im lặng, một ánh mắt từ Duyên làm Duy giật mình rồi quay đi

………

“Đám Cưới trong nước mắt…”

-Em ko đi thiệt hả?- tôi hỏi khi đang ngồi trên xe hắn

-Ko chỉ chở chị vào thui…-hắn trả lời

-Mẹ chị bảo em đi nữa mà- tôi nói cố nài nỉ hắn

-Ko…bác ấy sẽ ko bik đâu chị đừng lo- hắn trả lời

-Nhưng…-tôi chưa kịp nói thì

-Có chuyện gì thì hãy gọi cho em…Và hôm nay chị rất đẹp thế thui vào đó đi- hắn trả lời rồi đẩy tôi ra xe

Tôi bước vào trong, tim cứ đập thình thịch… “Thiên đám cưới bạn mình mà”

………….


-Cậu để cô ấy đi vậy ư?- ông quản gia hỏi nhox

-Vâng….- hắn nói

-Cậu ko sợ àh!!- ông quản gia lại hỏi

-Tôi tin cô ấy…-hắn nói- nhưng sao lại có linh cảm ko tốt vậy nè….

Aaaaaaaaaaaa- hắn la lớn- chạy đi

“Tôi tin em Thiên…tôi tin em”

…………niềm tin của nhox có dc đáp trả ko???
hay......... niềm tin đặt sai???
Bước tôi dám cưới…tôi thấy Duyên đứng đó…cạnh Hà.Cố nép qua một bên vì tôi nghe một tiếng nói…tiếng nói ấm áp ấy

-Em vào đi…- Duy nói Hà

-Ừ em biết rồi- Hà mỉm cười hôm nay Hà rất đẹp rất tươi

Duyên mỉm cười với Duy rồi đứng chào khách

Duy ư…hình như cao thêm chút rồi, trong dày dặn hơn hẳn.Nhưng nụ cười thì ko đẹp như trước nữa

Tôi đứng đó một hồi lâu cho tới khi Duy đi tôi mới dám bước lại phía Duyên

-Tui tưởng bà ko đi chứ- Duyên nói giọng khác ngày thường

-Nhox bảo tui đi- Tôi trả lời thành thật

-Bà rất sai lầm rồi đó, nhưng lỡ rồi vào đi- Duyên trả lời giọng rõ lạ ko thân mật như trước nữa

-Bà sao vậy?- tôi hỏi

-Ko sao cả? mà bà định cướp chú rễ hay sao mà ăn mặc đẹp thế- Duyên nói làm tôi giật mình, những lời nói này ko phải là lời của người bạn thân của tôi

-Tôi…-Tôi đơ người chẳng biết nói gì thêm và Duyên đẩy mạnh tôi vào trong

“Sắp tới giờ làm lễ xin mọi người ngồi vào vị trí”

Tôi ư? Chẳng gì cả, tôi chẳng làm gì nên cũng chả phải sợ…

-Xin lỗi tôi có thể- tôi nói và ngồi vào một chỗ xa khán lễ nhất… “Chị hứa với em sẽ dự lễ nên chị sẽ làm” tôi thầm nghĩ rồi yên phận của mình vào chỗ ấy

Bỗng đèn tắt…khung cảnh tối om. “và bây giờ là sự xuất hiện của cô dâu chú rễ”….

Tôi quay lại nhìn, cánh cửa mở ra, một dàn diễn viên múa bước vào…tiếng nhạc vang lên một cách êm ái

Hà…đi cạnh Duy…bước vào khán phòng. Hà mặc một chiếc áo cưới rất đẹp trong rất hiền rất phù hợp với gương mặt của Hà, trông Hà và Duy hai người rất đẹp đôi

Sau một hồi lâu làm lễ,mọi người bắt đầu dùng món…các món ăn rất ngon.Tôi ngồi ăn và cũng chả quan tâm xem mọi thứ diễn ra như thế nào chỉ biết ăn lẹ rồi về…>-< -Cô dâu đến kìa…-Một cô bé ngồi chung bàn với tôi nói làm tôi giật mình Ngước lên đúng là Hà đang tới thiệt…tôi cúi mặt xuống tưng dưng lại thấy run “Thiên, mày sao thế bình tĩnh nào” Nghĩ xong tôi ngước lên nhìn Hà…rồi mỉm cười thật tươi…Nhưng ánh mắt tôi bắt gặp ko phải là Hà mà là Duy Một giây…hai giây…ba giây tôi nhìn Duy vẫn nhìn ko chớp mắt, cái ánh mắt đó ko phải của ngày trước. Ánh mắt Duy hằn lên một nỗi buồn kì lạ, tim tôi bắt đầu đập nhanh…thình thịch… -Sao thế?- Hà nhìn Duy rồi quay lại phía tôi ……………………………. ……………….…………………………. -Duy ra đây làm gì, đám cưới- tôi la lên, bối rối… -Vì trời mưa…Thiên ko bao giờ mang dù khi trời mưa, tui lo cho Thiên nên…- Duy nói cái giọng nói của ngày nào -Chỉ vì trời mưa, Duy bỏ đám cưới ra đây ư?- Vừa nói xong tôi bỏ chạy…tôi sợ, đang rất sợ Tôi cố chạy thật nhanh, rồi… -Cẩn thận- Giọng của Duy la lớn. Tôi thấy một chiếc xe chạy tới, lao về hướng tôi thật nhanh -Aaaaaa…..- tôi la lên nhưng rồi có một cánh tay kéo tôi vào- ko…ko thể? Duy ôm lấy trọn tôi….tôi sợ…người lại run lên -Duy…-Tôi nói lớn -Sao ko bao giờ cẩn thận vậy hả?- Duy quát tôi mặc dù vậy nhưng tôi rất mừng -Hix…Duy mới điên đó, sao cứu tôi làm gì- Tôi nước mắt rơi ra ko ngừng- Duy biết tôi sợ lắm ko? -Miễn là Thiên ko sao là đc rồi- Duy nói rồi mỉm cười -Trời ơi…-tôi ngồi đó và khóc vậy thui…khóc trong những giọt mưa…đắng và lạnh lắm ……….. Hôm nay sau năm năm tôi gặp lại Duy…Chúng tôi cứ ngồi thế, im lặng trong cơn mưa chờ đợi những hồi ức trở về -Tôi ko hiểu tại sao? Đáng lẽ tôi phải rất hận rất ghét Thiên, đáng lẽ khi gặp Thiên tôi phải la Thiên phải mắng …phải trách móc vậy mà khi gặp Thiên rồi mọi suy nghĩ ấy đều tan biến, rõ ràng là tôi vẫn còn rất yêu Thiên….tôi…-Duy nói những lời nói làm nhói đau tim tôi -Ko…tôi ko xứng với Duy với những tình cảm của Duy hãy quên tôi đi- Tôi trả lời bớt chợt nhận ra là mình vẫn còn đang khóc -Tôi hỏi Thiên cái này đc ko? Thiên trả lời thành thật nha- Duy nói -Ừ…Duy hỏi đi- Tôi nhìn Duy trả lời -Bậy giờ Thiên còn yêu tôi ko?- Duy hỏi vẫn cái giọng rất nghiêm túc -Ko… tôi ko yêu Duy nữa- tôi trả lời dứt khoát Tiếc nhỉ!!!! mưa vẫn cứ rơi hoài ko ngớt….lạnh rồi -Vậy 5 năm trước Thiên có yêu tôi ko?- Duy lại hỏi sao chua chat thế Tôi nhìn Duy nhìn người con trai mà tôi đã từng yêu, từng quí -Duy ốm quá, trông rất xanh xao- tôi trả lời rồi đặt tay lên má Duy…lạnh ko còn ấm như trước nữa- Duy đây sao? Khác quá… Tôi thấy ánh mắt Duy long lanh, Duy đang khóc và tôi cũng khóc -5 năm trước tôi đã từng yêu một người con trai…người ấy hiền biết quan tâm…và người ấy là Duy Duy quay qua nhìn tôi, cái ánh mắt lạnh lung sắc bén -Vậy tại sao Thiên bỏ tôi một mình chứ, tại sao Thiên ko ở cạnh tôi…tại sao Thiên lại để tôi phải sống mà ko có Thiên…năm năm qua tôi đã đau cỡ nào Thiên biết ko…- Duy la lớn, lay mạnh người tôi rồi bớt chợt buôn xui…đêm nào tôi cũng hi vọng ngày mai khi tôi mở mắt tôi sẽ thấy Thiên đầu tiên… Tôi khóc…sao chứ đâu phải tai tôi -Chứ Duy nghĩ tôi ko đau àh…khi tỉnh dậy ở bệnh viên tôi mới biết gia đình Duy đã chuyển đi rồi…tôi cố gắng tìm Duy nhưng ko ai cho tôi biết cho đến khi mẹ Duy đếm gặp và bảo…Duy ko muốn gặp tôi nữa. Tim tôi đã tan nát từ đó…-Tôi nói khóc òa lên trong cơn mưa, bao uất ức trong tôi giờ đã đc trút bỏ tôi cảm thấy người nhẹ hẳn đi -Những lời Thiên nói là thật ư?- Duy hỏi…gương mặt giờ biến sắc chắc là vì lạnh -Tôi có bao giờ nói dối Duy ư?- tôi trả lời Duy -Ko phải là Thiên ko muốn gặp tôi…ko phải như những gì Hà và mẹ tôi nói….những lời của Thiên hoàn toàn khác- Duy trả lời…-Ko thể nào -Duy nói vậy là sao chứ? Cái gì khác?- tôi hỏi…- Cứ tưởng ko bao giờ gặp lại ai ngờ cũng là duyên ông trời Bất chợt….im lặng….Duy ko nói gì có lẽ lại suy nghĩ.....
-5 năm thời gian nhanh thật…cứ như ngày hôm qua những kí ức cứ hiện về…vô tư nhẹ nhàng- tôi nói rồi đưa tay hứng những hạt mưa…

Duy nhìn tôi có lẽ vậy…chợt tôi mỉm cười

-Tôi tin Thiên- Duy nói rồi mỉm cười lại cùng tôi

“Hôm nay cơn mưa này đã đẫm quá nhìu nước mắt của quá nhiều người”

………….

“NHÀ NHOX”

-Mẹ kêu con về nhà làm gì?- nhox hỏi vẫn cứ đứng ngồi ko yên

-Lâu lâu mẹ về con trai phải ở nhà với mẹ chứ?- mẹ nhox trả lời điềm tỉnh

-Nhưng con ko rảnh?- nhox đứng phắt dậy…

-Mẹ bảo con ở nhà mà ko nghe hả?- mẹ nhox nói lần này giọng đã lên cao một chút

-Con ko thích…con đang rất bận…-Nhox trả lời…tức giận

-Con cãi mẹ ư? Lên phòng và đừng ra khỏi nhà cho đến sáng mai- Vừa nói vừa đi vào phòng để nhox lại một mình trong căn nhà rông lớn

“Thiên gọi phải làm sao đây….”

Nhox cứ thế lên phòng tâm trạng vẫn ko ổn chút nào

-Cậu gọi cho cô ấy chưa?- ông quản gia hỏi

-Tôi gọi rồi nhưng co ấy ko bắt máy…sao giờ- nhox trả lời gương mặt đầy lo lắng

-Tôi tin là cô chủ sẽ gọi lại, cậu yên tâm- ông quản gia trả lời

-Trời ơi…tôi giao cô ấy cho ác mà ông bảo tôi yên tâm…aaaaaaaaaaa-nhox la lên trong vô vọng
……………

Tôi ngồi với Duy trong cơn mưa, nghe Duy nói nhiều thư và tôi cũng kể cho Duy nhiều thứ…thời gian 5 năm quá dài và cũng quá ngắn

-Vậy mà từ trước giờ tôi đã nghĩ ko tốt về Thiên tôi xin lỗi-Duy nói

Còn tôi ư…tôi bị đưa vào một cái lưới người ta giăng sẵn để rồi có gì lại đổ hết lên đầu cai người ko bik gì như tôi… gặp Duy tôi lại thấy 5 năm qua mình thật nực cười .

-Tôi sẽ ko tha thứ cho Hà đâu- Duy nói, bàn tay nắm chặt….

-Đây là lần đầu tiên tôi thấy Duy như thế, Duy lúc nào cũng tha thứ cho mọi việc mà- Tôi nói rồi đặt tay mình lên tay Duy cố nói rộng bàn tay đang nắm chặt vì tức giận ấy

-Nếu chỉ là tôi thì tôi ko tức nhưng cái này ko những làm khổ tôi mà con làm khổ cá Thiên…Hà là cái gì mà dám thay đổi cuộc đời tôi, lấy mất tất cả những gì tôi có để rồi giờ đây thứ quí giá nhất của tôi đã rơi vào tay người khác- Duy nói rồi quay về tôi…

-Tôi xin lỗi- tôi nói chẳng dám nhìn thẳng vào mắt Duy nữa

-Ko…Thiên ko có lỗi tôi phải cám ơn cái người đã đưa Thiên ra khỏi cái cuộc đời đau khổ ấy chứ…nếu Thiên ko hạnh phúc chắc tôi sẽ ân hận suốt đời- Duy lại nói lại nhìn lên trời…

-Tôi yêu Thiên… suốt cuộc đời này, nếu ko thể giành lại Thiên thì tôi cũng sẽ mãi mãi yêu Thiên- Những lời của Duy cứ làm tôi nhói đau nếu ko có Hà …nếu ko có chuyện gì xảy ra thì giờ đây tôi vẫn còn đang hạnh phúc bên Duy

Lạnh…rung mình….kinh tởm, tôi rung lên rồi ngã người…mệt mỏi quá rồi…cay đắng quá rồi

Tỉnh dây tôi thấy mình đang ở trên lưng Duy…

-Đưa tôi về nhà- tôi nói một cách khó khăn….-lạnh…

-Ừ…

Từng hạt mưa rơi rơi,….vẫn như ngày nào

…………
“ NHÀ THIÊN”

-Con chào bác…- Duy nói khi gặp mẹ Thiên…

-Con….-mẹ Thiên ngạc nhiên ko nói đc lời nào

-Cô ấy nóng lắm, chắc sốt rồi, con đem cô ấy vào phòng nha- Duy nói rồi cõng Thiên vào phòng luôn

-Để bác thay đồ cho nó- mẹ Thiên nói

-Dạ…- chả nói gì Duy bước ra ngoài

“Căn nhà này đã ko có gì thay đổi hết” Duy thầm nghĩ

-Khăn nè, con cũng lau cho khô đi kẻo bệnh- mẹ Thiên nói rồi quay ngay vào phòng ko nói gì thêm

Duy lau người rồi ngồi xuống chiếc ghế salon đã cũ…

Một hồi lâu sau mẹ Thiên bước ra

-Chuyện này là sao?- bác ấy hỏi

Duy quì xuống…ngay dưới chân mẹ Thiên

-Con xin lỗi, xin lỗi vì ko bảo vệ cô ấy, xin lỗi vì…-Duy nói

-Ko…con đã cứu mạng con gái bác mà…từ lâu bác biết con là người tốt nhưng Thiên ko ở cạnh con đc đâu- mẹ Thiên nói rồi đỡ Duy đứng dậy

-Để ta đi kiếm đồ cho con thay…thay xong rồi chúng ta nói chuyện…trông mặt con xanh xao lắm rồi-Mẹ Thiên nói rồi lại đi

“Tôi đã từng thề sẽ bảo vệ hạ người phụ nữ này…,và tôi đã ko làm đc điều đó trong 5 năm qua nhưng bây giờ sẽ bắt đầu lại sẽ ko để cho họ phải cô đơn lạc lõng nữa”

“căn nhà và gia đình này sẽ là của tôi”

Những suy nghĩ cứ dồn dập trong đầu Duy ko ngớt…cái cảm giác khó chịu nhưng cũng rất dễ chịu

-Thay đi, đồ của chú cũ rồi nhưng vẫn còn mặc đc- mẹ Thiên nói rồi đẩy Duy vào phòng bác ấy

………

-Mẹ…- tôi bước ra khỏi phòng với cái đầu nhức nhói

-Tại sao con ko đi với Vũ hả?- mẹ hỏi giọng lạnh ngắt

-Con…con gọi cho Vũ ko đc và con đã gặp Duy- tôi trả lời rồi ngồi xuống cạnh mẹ

-Mẹ nghĩ con đã làm sai việc gì đó- mẹ nói rồi lấy điện thoại đưa tôi- gọi cho nó đi chắc đang lo lắng lắm

Tôi nhìn mẹ rồi bấm những con số quen thuộc….

“-alo
-chị hả? sao em ko gọi cho chị đc, có chuyện gì ko? Chị đang ở đâu vậy?
-Chị đang ở nhà…điện thoại chị làm rớt hư rồi ( tôi nói ko ra hơi nhưng cũng phải nói vì biết hắn lo lắng)
-Giọng chị sao ấy, ai đứa chị về (hắn hỏi cái giọng ko giữ đc bình tĩnh)
-Duy (tôi biết rang hắn sẽ rất khó chịu nhưng tôi muốn nói thật nọi thứ cho hắn biết)
-Ừ
-em ko nói gì sao? (tôi rõ thắc mắc)
-Ko vì hắn đã đưa chị về nhà an toàn
-Duy đang ở nhà chị (tôi lại nói thêm cho hắn biết)
-Cái gì?”

Bỗng Duy kéo tôi quay lại rồi

-Tôi có thể ko?- Duy nói rồi lấy cái điện thoại trong tay tôi

-Duy…- tôi nhìn Duy rồi quay sang kiếm mẹ nhưng hình như mẹ về phòng rồi

“-xin chào …tôi là Duy
-….
-Tôi muốn gặp anh, hãy nói chuyện một chút
-….
-Tôi ko thua anh đâu
-….
-Dù sao thì cũng cám ơn vì đã chăm sóc Thiên giúp tôi, tôi mắc nợ anh
-….
-Đc rồi, mai gặp
-….
-Tạm biệt”

-Hai người nói chuyện gì vậy?- tôi hỏi

-Thiên ko cần biết, đi ngủ đi, tôi muốn nói chuyện với mẹ Thiên- Duy trả lời rồi bế hẳn tôi vào giường mà ko nói tiếng nào

Tôi mệt thiệt, dù cố nhưng cũng chìm sâu vào giấc ngủ ngay lập tức

………
“DUY”

-Con đã bỏ đám cưới hả Duy- bác ấy hỏi tôi một cách từ tốn

-Dạ, con đã bỏ đám cưới- tôi trả lời thẳng

-Con điên àh,…con phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm chứ- Bác ấy quác lên

-Con sẽ chịu trách nhiệm nhưng đó là ngày trước bây giờ con ko thể mất thêm bất cứ thứ gì nữa- tôi trả lời

-Ko…bác ko để con ở cạnh Thiên đâu- bác ấy trả lời

-Con biết nhưng con sẽ làm cho bác chấp nhận con – tôi trả lời với tất cả lòng quyết tâm

-Bác ko hiểu , bác rất bất ngờ khi thấy thiệp đám cưới của con và Hà- Mẹ Thiên hỏi

-Dạ, vì hai bên gia đình cần hợp tác…đám cưới để làm chỉ làm ổn khoản tiền mà hai gia đình đang cần trong việc kinh doanh, với lại Hà cũng muốn và lúc đó con cũng chả có suy nghĩ gì nhiều-Tôi trả lời thành thật…ko giấu bất cứ thứ gì

- Nhưng dù sao thì con cũng đã có vợ nên…- Mẹ thiên nói những lời nói mà tôi thật sự ko muốn nghe

-Giấy kết hôn chưa kí, đêm tân chưa có…con hoàn toàn chưa có vợ- Tôi trả lời, tôi ko thể để mất Thiên nữa

-Con …nhưng mà Thiên đã có bạn trai rồi –Bác ấy lại nói lại cố tình làm giảm quyết tâm của tôi

-Con sẽ giành lại Thiên từ tay cậu ấy…-vâng tôi sẽ làm vậy

-Tụi trẻ bây giờ…mấy đứa muốn làm gì thì làm bác mệt lắm rồi, hôm nay hãy ở đây trời mưa con lớm lắm, để bác làm lấy cái mềm cho con ngủ đi sáng mai rồi tính- bác ấy nói bác trai chắc hạnh phúc lắm vì có đc người như vậy

Tôi nói rồi nhìn ra cửa, vẫn nhưng mấy năm trước tôi ở đây để bảo vệ họ

………

“-alo, Vũ hả (giọng của Duyên, lo lắng u buồn”
-Ừ sao thế!!!!
-Bik Thiên đang ở đâu ko? (lo lắng)
-Ở nhà cô ấy (điềm tĩnh trả lời)
-Thiệt ko? (Duyên lại hỏi, đa nghi)
-Thiệt, lát nữa Vũ vào nhà Thiên nè (nhox vẫn điềm nhiên trả lời)
-Vậy lát ghé nhà rước Duyên đi với
-…. ( nhox bik là Duy đang ở Thiên…nên)
-nè có nghe ko?
-Ko thik
-Tại sao?
-…..
-Nè
-Duyên muốn đi thì tự đi, Vũ ko rảnh
-Tít..tít”

Nhox thớ dài rồi quay về phía ông quản gia…
-chúng ta đi thui lẹ lên kẻo mẹ tôi dậy giờ

………

-Anh đi ra khỏi nhà Thiên dùm- Giọng của hắn tôi nghe lờ mờ vậy

Cố nhấc cái người nặng trĩu lên tôi bước ra khỏi phòng

-Sao thế?- tôi ngã xuống hắn và Duy liền chạy lại một phản xạ tự nhiên

Nhưng hắn nhanh tay hơn và đẩy Duy ra khỏi hình như vậy…

-Chị vào trong nghĩ đi, người nóng thế này- hắn nói trong khi Duy chỉ đứng lên và nhìn trong im lặng

-Tôi về nha Thiên…- Duy nói- Giao cô ấy cho cậu

-Ừ…tối qua cám ơn Duy nhiều- tôi trả lời Duy

-….-im lặng hắn ko nói gì cả

Có bóng Duyên từ ngoài nhà vào, dáng vẻ rất gấp. Cả ba chúng tôi đều biết sắp có chuyện xảy ra

Hắn lắc đầu…

-Em đưa chị vào phòng, đừng ở đây- hắn nói

-Ko, nhà chị mà với lại chị cũng có chuyện muốn nói với Duyên- tôi trả lời

Duyên bước vào nhà, nhìn tôi rồi quay sang nhìn Duy gương mặt lộ rõ tức giận

-Bà đến kiếm tui hả? có chuyện gì thế- tôi nói rồi đứng dậy mà ko cần hắn giúp

-Bà…- Duyên vừa nói vừa tiến lại tôi

Bốp….cái cái tát thật mạnh và rất đau

-Duyên làm gì vậy?- Duy la lên rồi kéo Duyên lại phía mình- Duyên vừa phải thôi đó

-Chúng ta đi thui- hắn nói rồi kéo tôi về phía hắn

-Bỏ ra chị cần phải nói chuyện- tôi la lên, tôi đang rất tức giận,…mọi việc…ko nói gì cả tôi tiến lại gần Duyên hơn

-Bà có quyền gì mà đánh tui, có quyền gì vào nhà tui rồi làm những hành động kia- tôi nói lớn,

- Cướp chồng của bạn mình rồi nhỡn nhơ với thằng khác thế mà còn dám lên mặt nói chuyện với tôi sao? Cái tát đó là tôi đánh dùm Hà- Duyên nói mỉm mai khinh bỉ

-Ai cướp chồng bạn…là tôi tự đi theo Thiên và Thiên chẳng có lỗi gì cả- Duy nói- về nhà mà nói với Hà câu đó đó, đừng ở đây vênh váo nữa- Duy giận dữ quát

- Đây ko phải là người bạn mà Thiên giới thiệu cho tôi, mình đi thôi kệ đi- hắn kéo mạnh tôi đi

- Đừng có giả vờ nữa…- Duyên cười lớn rồi nước mắt rơi

Tôi tiến lại Duyên, bây giờ hả tôi ko cần bạn ko cần gì cả…trong tôi giờ đang rất tức giận tức vì mình ngu muội tin và yêu thương những người bạn mà ko bao giờ nghĩ cho mình. Tôi tức…tôi ghét…

- Mấy người tưởng tôi là gì hả? Là gì mà muốn đánh thì đánh muốn chửi thì chửi, cái gì sai thì đổ lên đầu tôi,…tôi coi trọng, quan tâm các người vậy mà nỡ đối xử tàn ác với tôi như thế- tôi nói rồi nhìn Duyên khóc…lạ nhỉ nhìn cô ấy nhưng cũng chả cảm thông một chút nào

-Duyên khóc ư? Vẫn còn nước mắt để khóc…còn tôi thì đã cạn mất rồi- tôi nói gương mặt đanh lại ko một chút cảm xúc

“Reng…reng” (điện thoại Duyên reo lên)

Duyên run rẩy bắt máy…

-Alo
-….
-Mấy người điên rồi…
-….
-Ko…ko thể, ko thể

Tôi im lặng, ko gian trở nên tỉnh lặng chỉ có tiếng thất thần của Duyên

Cốp …cái điện thoại trên tay rơi xuống

-Các người…tại các người,Hà tự tử rồi…- Duyên té xuống, ngất đi trong tiếng khóc

Tôi bất động ko nói đc tiếng nào nữa… Hắn chạy đến và ôm chặt tôi…tôi ko biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa
“NHOX”

Cái khoảng ko gian trầm lặng đến lạ thường, ko ai nói gì có lẽ là bất động

Trước mặt nhox là Thiên, một cái xác ko hồn, Duyên nằm đó bất động. Chỉ còn nhox và Duy trong cái ko gian trầm lặng

-Anh làm gì đi chứ!- nhox nắm áo Duy, tức giận, dù biết là giờ đây Duy ko còn khả năng để suy nghĩ nữa, toàn thân Duy tê cứng

-….- im lặng

-Anh đã chọn lựa thì hãy chịu trách nhiệm chứ…tôi ko dư hơi đâu mà cứ đi gánh vác việc anh làm- Nhox nói, càng tức giận thêm, nhìn Thiên rồi nhìn THiên rồi lại thêm tức

“Tôi ghét Duy ghét những thứ mà hắn làm hắn nghĩ,…”nhox nghĩ rồi lại quay về phía Thiên “tôi ko hỉu tại sao em lại có thể yêu một thằng như hắn”

-Hãy đưa Duyên đến bệnh viện…xem coi có chuyện gì với Hà nữa, Thiên tôi sẽ lo-nhox nói rồi bế Thiên dậy.

-….

-Anh đứng đó chết luôn đi cho rảnh đất- Nhox quát lớn về phía Duy một lần nữa

-Uhm…-Duy trả lời, cái cách mà nhox ko thik ko bảo giờ thik

-Chị sẽ đi cũng- Thiên nói

-Ko…chị sẽ ở cạnh em- nhox trả lời rồi bế Thiên vào phòng ko nói thêm một lời nào cả

-Sẽ ko sao đâu…sẽ ko có chuyện gì xảy ra đâu…chị hãy tin em- Nhox lại nói nhỏ vào tai Thiên một cách nhẹ nhàng

“Em nói là em sẽ bảo vệ chị, chị đừng lo”

“Nước mặt ko rơi ra mà động lại trong chính trái tim…”

………..

“BỆNH VIỆN”

Có lẽ Duy bị dị ứng đến bệnh viện…thật sự khó chịu khi phải ở đây

-Hà sao rồi- Duy hỏi mẹ một cách điềm nhiên

-Mày có còn là con người ko hả? hại con người ta ra thế này mà ko một chút quan tâm ư?- mẹ Duy giận dữ quát

-Thui đi chị ko phải tai Duy đâu chỉ tại cái con Thiên đó, uổng công tôi đã từng xem nó như con mình- mẹ Hà lại nói rồi lại khóc

-Đừng nói về Thiên như thế…- Duy trả lời rồi nhìn vào căn phòng cách ly mà Hà đang nằm trong đó, có một chút hối hận nhưng sự thật đã quá nghiệt ngã

-Mày còn nói nữa hả- mẹ Duy la lên rồi tán vào đầu Duy một cái thật đau- tao dạy mày thế nào mà mày dám bỏ vợ theo đứa con gái khác, mà dù cón yêu ai quen ai thì cũng đừng quen bạn của vợ chứ….trời ơi!!!!sao tôi khổ thế này

-Đúng là con có lỗi, có lỗi vì đã ko tin trái tim của mình- Duy lại nói- Hà phải mau tỉnh dậy, phải mau khỏi bệnh để trả cái nợ mà Hà mang lại cho tôi

“ Lại thêm một khoảng không gian vắng lặng …nước mắt và sự im lặng”

……….
“NHOX”

-Chị ko sao chứ- tôi hỏi Thiên

-…- im lặng

-Ko muốn nói chuyện với em àh!!!!- tôi lại nói

-…

-Muốn khóc thì khóc đi- tôi nói rồi vuốt nhẹ mái tóc của cô ấy

-…

-Thui thì im lặng cũng đc

-…

-Em yêu chị

“Mỗi lời nói lại một giọt nước rơi ra, tôi đang khóc, lần đầu tiên tôi khóc vì một ai đó, em đau mà tôi ko thể làm gì đc, phải làm sao đây”

“Một gương một lạnh ko một chút sắc thái ko một chút sinh khí…em đang nghĩ gì”
Hắn vào nhà tôi từ rất sớm và kéo tôi ra khỏi nhà mặc dù tôi ko muốn điều đó….

Trời hôm nay có vẻ đẹp nhưng trong tôi lại cứ man mác nỗi buồn,…một tuần rồi mà ko tin tức gì cũa Hà cả. Trong lòng tôi lại nao nao lo lắng,tôi ko muốn nghĩ về điều ko hay nhưng lại khó chịu một cách lạ lùng…có lẽ vì tôi đã mang một tội quá lớn trong mình

-Chị đang đi chơi với em- hắn nói tay nắm chặt tay…

Chính lời nói của hắn làm tôi nhận ra là dạo này tôi hắn nói nhiều hơn trước, ko phải nhìu nữa mà quá nhìu, vì tôi mà hắn thay đổi chăng?...chắc là vậy?

-Uh, chị biết mà- tôi nhìn hắn trả lời

-Tuần sau em đi học rồi, ko có nhiều thời gian bên chị nữa đâu- hắn lại nói,giọng nhắc nhở, tôi quen hắn đã ba tháng rồi ứ

-Đi học? tháng 9 rồi hả! Nhanh dữ vậy-tôi lại nói

-Uhm, ba tháng thế là xong, một mùa hè đáng nhớ nhất trong đời- hắn mỉm cười nhưng nụ cười lại chợt tắt- em đã từng yêu mùa hè này và cũng đã ghét mùa hè này biết bao…

-Mùa hè của em bị chị phá hỏng ...- tôi nói nghĩ về những chuyện đã qua, có lẽ buồn nhiều hơn vui nhưng nó đã thật sự rất hạnh phúc

-Bởi vậy, …giờ đền lại cho em đi chị còn 2 ngày nữa thôi đó- Hắn nói- chị chưa làm đc những gì mà chị đã hứa với em

Hắn lại đang nhắc tôi, từng lời nghe ngọt ngào nhưng lại có cái gì đó

-Uhm, hôm nay chị sẽ cố làm em vui- tôi nói rồi lại nghĩ, đúng là từ khi quen nhau tôi chỉ trao cho hắn quá nhìu những giọt nước mắt…chuyện tôi hứa với hắn đến giờ vẫn chưa làm đc

-Chỉ cần chị vui là đủ-hắn lại nói, lại vuốt nhẹ mái tóc tôi

-Uhm- tôi mỉm cười, nhìn người mà tôi đang yêu

………….

-Chúng ta đang ở đâu vậy?- tôi hỏi hắn khi chiếc xe đã dừng lại

-Nói sao giờ, hôm nay em và chị đi dã ngoại,…câu cá và leo núi làm một sở thích thú vị- hắn trả lời rồi chạy lại cốp xe lấy đồ đạc gì đó

-Chị ko biết câu cá, và chị ko nghĩ mình có đủ sức để leo núi nhưng thui em thik là đc rồi- tôi trả lời rồi chạy về phía hắn- cần chị phụ ko?

-Cần chứ…chả nhẽ em bê hết- hắn nói, vừa nói vừa đưa tôi một cái balo ko biết có gì trong đó nữa

-Xong rùi đi thui- nắm nhẹ tay tôi và kéo đi

Hôm nay một chuyến dã ngoại bắt đầu, ko biết tôi nên vui hay nên bùn nữa…nhưng chắc là phải vì hắn cười thật nhiều

-Cảnh đẹp đúng ko?- hắn nói

-Uh, thì nó đẹp mà trước giờ em chưa dẫn chị đi đâu mà xấu hết- tôi trả lời rồi lôi trong cái balo ra một bịt bánh

-Sao chị biết trong đó có bánh- hắn ngơ ngác hỏi

-Vì chị là trời mà- tôi vừa nói vừa cười- ko cho em ăn đâu vì cái tội giấu

-Ơ!!!! Em đâu có chỉ tại em định là lát sẽ ăn chung, như thế mới công bằng- hắn trả lời lại làm bộ ngây thơ- nè chạy đâu đó, bánh của em mà- hắn nói lớn

Tôi bước đi và hắn cũng bước dưới những hàng cây xanh mát, nhẹ nhàng bồng bềnh. Tôi cười và hắn cười, tay hắn nắm chặt tay tôi, đôi lúc lại vuốt nhẹ lên mái tóc của tôi, đôi lúc vo vo chúng…

……………

Chúng tôi đang ngồi trên một bãi cỏ, hành trình leo núi ko biết tới đâu chỉ biết là chúng tôi đang ngồi ăn…theo trí nhớ của tôi thì đây là lần thứ ba ngồi xuống, nghỉ ngơi và ăn

-Cái bánh đó của chị- tôi nói rồi giật trong tay hắn cái bánh mà theo tôi nó rất xinh

-Chị có ăn đâu mà giành,…-hắn lại trả lời

-Chị thấy nó đẹp cho em ăn uổng lắm- tôi nói rồi nhìn chăm chăm vào cái bánh, dễ thương thiệt mà

-Đẹp cỡ nào thì cũng ko bằng người yêu của em- hắn nói rồi nằm ngay xuống chân tôi

-Gì nữa nhox, em chưa leo hết núi đấy- tôi nói nhắc cho hắn nhớ việc hắn phải làm

-Em nghĩ lại rồi, như vậy sướng hơn…-hắn trả lời

-Uhm….5 phút thôi đó

Trời xanh, gió lại thổi nhè nhẹ…ước gì thời gian ngừng lại

-Thiên…,em yêu chị

Hắn hôn tôi, ôm tôi vào người hắn, có cái cảm giác như muốn giữ ko muốn buôn ra, có lẽ là rất lâu…lâu lắm chỉ biết tôi giờ trong tôi vẫn còn cảm nhận từng hơi thở ấy

“Bạn tôi…một người bạn rất thân đang nằm bệnh viện đang cố gắng chống chọi với thần chết vì tôi…còn tôi giờ đang hạnh phúc, đang mỉm cười đang tận hưởng cái cuộc sống của mình. Tôi đang sai hay đúng”

--------------------
Chuông điện thoại vang lên làm tôi thức giấc …

“-alo

-Thiên hả? tôi nè!(tôi nòi lờ mờ)

-Duyên ư? Sao vậy

-Tôi muốn nói với bà cái này

-Sao? Nói đi

-Bà hãy ra nước ngoài một thời gian đc ko? (Duyên nói …giọng nói làm tôi)

-Tại sao? Ý bà là sao?

-Tôi nghe nói bà nằm trong danh sách được chọn đi du học nước ngoài của trường đúng ko?

-Ừ chỉ làm danh sách còn phải qua một đợt thi nữa nhưng chắc tôi ko thi đâu,…tôi còn chưa đủ kiên thức để qua bên đó

-Bà đi thi đi với khả năng của bà tôi nghĩ bà sẽ đậu, hãy đi và học đi (cách nói của Duyên cùa tôi lần này làm tôi tức giận

-Sao? Tại sao tôi phải làm vậy? đi du học ư? Tôi ko đi đâu…mẹ tôi thì sao, giờ bà muốn đủ tôi ra khỏi cái thế giới của mình ư? (tôi trả lời một cách nóng nảy, ko hỉu sao tôi lại thấy hụt hẫn đến vậy,…một người bạn mà tôi thân thiết giờ ko muốn gặp mặt tôi nữa ư?)

-Ko, tôi ko có ý cả…tôi chỉ muốn tốt cho bà và cả mọi người, bà nghĩ sao khi Hà tỉnh dậy và gặp Duy, bà nghĩ Duy sẽ từ bỏ bà để theo Hà khi bà vẫn đang ở bên cạnh ư? Rồi bà muốn thấy cảnh bạn mình một lần nữa lại rơi vào tuyệt vọng ư?...tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tôi biết chỉ có cách này mới có thể giúp mọi việc

- Tôi …tôi ko làm gì sai nên cũng ko phải trốn chạy

-Tôi ko bảo bà trốn chạy, bà chỉ qua đó học để có thêm điều kiện phát huy tài năng,…

-Tôi sẽ nhưng chưa phải là lúc,…cuộc đời của tôi tôi sẽ tự quyết định, bà đừng lo cho tôi

Tôi cúp máy, người nóng bừng lên…những lời nói của Duyên làm tôi khó chịu có cái gì đó cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi

“Ko,…mình sẽ ko đi đâu, ko bỏ mẹ và hắn ở đây…ko”

Mọi thứ trong tôi ngày càng vô vọng , mỗi bước đi của tôi giờ lại thêm một nặng nề. Từ khi Hà tự tử cuộc sống lại mất thăng bằng trong tôi,…lúc vui lúc buồn đế khó tả, mệt mỏi.

Tôi lê chân xuống bếp để tìm vai thứ ăn trước khi đi học

- Con dậy rồi àh!!! Nè ăn đi mẹ mới nấu đó- mẹ nói,…giờ nhìn mẹ tôi lại thấy thương mẹ làm sao đó

-mẹ ơi! Nếu con phải xa mẹ một thời gian thì sao?- tôi nói cũng ko ngờ những từ đó lại vụt ra từ miệng mình

Mẹ đứng đó và im lặng
-con nói vậy là sao hả?- mẹ tôi bất ngờ trả lời, gương mặt mẹ đanh lại ko một chút biểu hiện gì cả?

-Ko…con chỉ nói vậy thôi, ko có gì đâu mẹ- tôi vừa nói vừa chạy lại ôm thật chặt mẹ- con thương mẹ thế này sao nỡ bỏ mẹ đi đâu…

-Ừ, con nhớ là mình đã nói vậy nha!! Đừng nuốt lời đó- mẹ mỉm cười rồi ôm lấy tôi

-Đương nhiên…

Đúng là cái ý nghĩ bỏ đi hiện giờ của tôi là hoàn toàn ko đúng…tôi ko thích và cũng ko muốn chút nào, hãy quên nó đi

………..

Hôm nay hắn phải đi học, tôi cũng vậy…hết hè rồi và cũng chắc sẽ hết những cơn mưa nhanh thôi

Tôi bước thật nhanh vào lớp học kẻo trễ giờ

-Này,…- tiếng của Duyên thì phải, tôi quay lại nhìn

Đúng là Duyên cô ấy đang tiến tôi gần tôi

-Bà đến đây làm gì?- tôi hỏi, cố làm lơ những gì mà Duyên nói tối hôm qua

-Tôi muốn nói chuyện mà- Duyên trả lời

-Tôi mắc học rồi, xin lỗi nha- tôi nói rồi quay đi ngay lập tức

-Hôm nay ko đc thì ngày mai,…nhất định tôi phải nói chuyện với bà- Duyên cố nói lớn nhưng có lẽ ko đủ để tôi quay lại nhìn

Tôi bước thật nhanh, cố xua mọi hình ảnh của Duyên và những thứ hỗn loạn trong đầu đi….”quên nó đi, mình phải học thôi”

Tiết học hôm nay ko thú vị chút nào,…tôi hoàn toàn ko nghe đc giáo sư nói gì và cũng chả hiểu đc thứ gì. Thật là đây là lần đầu tiên tôi mất tập trung như thế khi vào lớp,học mà cứ mong ra về thật sớm.

- Chúng ta nghỉ tại đây- giọng nói của giáo sư vang lên

Ngơ ngơ,…tôi lại lủi thủi đi ra về. Trời trong nhi? Nhưng sao lại man mác buồn thế này.

Tôi bước đi một mình trong cái khoảng không gian trống rỗng…Sao lại cô đơn và lạnh lẽo đến thế, tôi ko có bạn đến bây giờ tôi mới nhận ra điều đó, tôi bị tách biệt ra cái thế giới này rồi. Ngồi xuống tôi lại nghĩ về Hà và Hắn…tôi nhớ hắn.

“ Nhox ơi, chị muốn gặp em muốn ở cạnh em bây giờ,…chị thật sự ko biết pahi3 làm thế nào nữa rồi”

Tôi ngồi đó,…nghĩ ngợi và

-Thiên ngồi đây ư? Làm tôi tìm mãi- giọng nói của ai đó vang lên làm tôi giật mình

Tôi ngước nhìn và nhận ra là Duy đang ngồi cạnh mình…Tôi bật dây

-Duy đến đây làm gì? Sao ko ở cạnh Hà ấy- tôi nói rồi bỏ đi

Duy nắm tay tôi lại,…cái bàn tay quan thuộc của mấy năm trước, tôi vùng mạnh rồi quay đi

-Tôi muốn nói chuyện, ko có ý gì đâu- Duy nói

-Tôi ko muốn, ko muốn gánh thêm tội vào người nữa giờ đây tôi chỉ muốn sống yên thân thôi- tôi trả lời thật nhanh rồi bỏ đi

-Tại sao Thiên phải như thế này, Thiên vậy cững vàng hơn chứ,…sao cứ yếu đối vậy, lỗi này ko phải của Thiên sao phải cứ gánh nó vào người hả?- Duy quát, cái giọng nói làm đứng cả tim tôi- Thiên ngày trước đâu phải vậy, kiên cường lắm mà đâu dễ để ai ăn hiếp đâu

Tôi quay lại nhìn Duy vừa tức vừa đau…thật khó chịu

-Ai làm tôi ra thế này hả? nếu lúc đó Duy dể chiếc xe ấy giết chết tôi thì đâu thế này, Duy cứu tôi để tôi lúc nào cũng mang tội trong người,…Duy cướp đi niềm vui của tôi, rồi rồi…-tôi tức giận, thật sự có nhìu thứ muốn nói ra muốn chửi cho hả giận nhưng tai sao cứ ứ nghẹn trong cổ họng

-Đáng nhẽ tôi ko nên quen Duy và yêu Duy, ko nên giành Duy với người bạn thân của mình…- tôi nói rồi lại tự tức cho mình- ông trời đúng là…

-Tôi xin lỗi, tôi thật sự có lỗi rất nhiều- Duy nói người cứng đơ ko nhúc nhích

-Nếu thấy có lỗi thì về mà lo cho Hà kìa- tôi nói như nhắc nhở Duy

- Hà ư? Ông trời đã ko tha lỗi cho cô ấy rồi- Vừa nói Duy vừa cười nhưng từ đâu trong khóe mắt nước mắt lại rơi

-Thật đáng đời, cô ta ko thể tỉnh dậy đc rồi- Duy nói…tôi nghe, cái gì nhỉ? mờ mờ tôi ko thấy gì, ko nghe gì thêm cả, khó chịu thiệt

-Duy điên hoặc là tôi điên,…có lẽ là tôi điên rồi

Tôi bước đi, đầu óc tôi ko nghĩ đc gì thêm nữa
“Bệnh viện”


Tôi vào bệnh viện nơi Hà đang ở đó,…cố tìm ra phòng của Hà vì từ khi Hà xảy ra tai nạn đến giờ tôi ko đến thăm.

414 con số phòng hiện ra trước mắt tôi “có nên vào hay ko?” tôi nghĩ ngợi rồi bước vào. Đây là một phòng đặc biệt của bệnh viện, Hà nằm trên một chiếc giường to vì vậy có cái gì đó lạnh lẽo lắm.Nhìn Hà xanh xao, gương mặt ko hồn nhưng vẫn hiện lên trên cái gương mặt ấy một cái nhìn lạnh lùng, một cái nhìn làm người ta xót xa. Trong phòng có đầy hoa nhưng lại thật ngột ngạt

-Bà định nằm như vậy ư?- tôi nói ko bik Hà có nghe ko nhưng tôi vẫn nói- Bà nằm như thế sướng nhỉ? chỉ có ngủ thôi ko làm gì cả àh, phải tỉnh dậy đi chứ
Cố lay cái cánh tay bất động ấy thật manh nhưng thật vô vọng …Cố nói thật lớn nhưng lại ko ai nghe.

Thiệt mệt mỏi.

-Tôi nhớ cái ngày chúng ta ở bênh nhau Thiên àh- một giọng nói vang lên trong trí óc của tôi- tôi ko biết với bà là thế nào nhưng đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của chúng ta, ko ganh ghét, ko đố kị, chỉ có tình bạn là sống mãi

-Tôi nhớ chứ,…nhớ rất rõ là.Chúng ta là một bộ ba hoàn hảo nhất mà. Ai nhìn chúng ta đều phải ngưỡng mộ, lúc ấy trong cả ba chỉ có nụ cười mà thôi- tôi nói ko bik là ai sẽ nghe nhưng vẫn nói,…nắm chặt lấy tay Hà mà người tôi run lên

- Tôi muốn như ngày xưa, dù sẽ phải mất tất cả dù có ra sao thì tôi vẫn chỉ mong chúng ta lại như ngày xưa- giọng nói ấy lại vang lên

-Uhm…nếu có thể tôi sẽ làm mọi thứ- tôi trả lời rồi gục xuống người Hà…- Hà ơi bà tỉnh dậy đi, tôi ko muốn bà nằm như vậy mà, tôi ko muốn

Tôi khóc, tôi muốn tháo gỡ cái gánh nặng này, tôi muốn thời gian trở lại để tôi có thể làm lại từ đầu, và sẽ ko bao giờ tôi để mình phải lạc hướng một lần nữa

-Đó là những gì Hà đã nói với tôi trước khi tự tử- tiếng của ai đó, rất quen

Tôi quay lại…Duyên

-Tôi đã nói nhưng bà, tôi đã nói là tôi sẽ bên Hà và Hà đã hứa sẽ ko bỏ tôi nhưng…-Duyên nhìn tôi, gương mặt đã ướt đẫm nước mắt y như tôi

-Hà đã viết hai lá thư, một cho tôi và một cho bà- Duyên nói rồi lấy trong túi ra một phong thư- Trả bà nè

Tôi nhận lấy, cố mở lá thư thật nhanh

Gửi Thiên

Thiên àh! Bà con nhớ ngày xưa chúng ta đã nói những gì với nhau ko? Vẫn nhớ chúng ta đã từng hạnh phúc như thế nào ko?. Tôi biết bà còn nhớ và tôi biết chắc chắn trong ba người chúng ta ai cũng muốn quay về ngày xưa. Nhưng tôi biết tôi ko làm đc điều đó
Tôi có lỗi, và tôi xin lỗi. Tôi đã quá mù oán vì tình yêu mà quên mất đi bên tôi vẫn có những người bạn, dù biết vậy nhưng tôi vẫn ko thể bỏ Duy…Nhìn thấy Duy là tình yêu trong tôi lại thét gào, tôi sợ mình sẽ ko làm chủ đc, sẽ làm bà làm Duyên và cả Duy đau khổ.Có lẽ tôi nên đi con đường thuộc về mình, con đường chỉ có một mình để tôi ko còn bận tâm về bất kì ai.

Thiên àh! Hãy giúp tôi thực hiện cái ước mơ mà tôi chưa là đc nha Thiên
Bà biết đó là mà…“ một gia đình nhỏ có ba mẹ và những đứa con,…sống với nhau thật hạnh phúc”

Hãy sống vui vẻ, trờ thành một bác sĩ thật giỏi, một người vợ thật tốt. Hãy thay tôi làm những việc mà tôi chưa làm đc, tôi chưa có trong cuộc đời .

Xin lỗi và…cám ơn.

Tôi…tôi ôm thật chặt Hà, tôi ko muốn Hà nằm như thế, tôi ko muốn

-Bà ác thật, bà nằm như thế mà bảo tôi hạnh phúc đc àh!!! Bà bỏ tôi một mình rồi đi thong thả thế sao? Hà…- tôi nói, tim tôi đau nhói vì mọi thứ,…tôi ko muốn sự việc diễn ra như thế này

-Thiên…bà bình tĩnh đi, Hà đâu chết đâu, Hà chỉ nằm đó thôi, Hà chỉ nằm đó và chờ bà cứu hà sống dậy- Duyên kéo tôi để tôi dựa vào người cô ấy

-Bà nói thế là sao?- tôi hỏi,…

-Bà là bác sĩ mà, bà có thể cứu Hà mà…đúng ko? Hà ko đi dễ dàng thế đâu, Hà phải ở lại với chúng ta. Và việc nằm đó chỉ để thử thách bà thôi- Duyên nói, từng lời từng chử đc tôi nghe rất rõ

-Ừ tôi là bác sĩ mà, tôi có thể mà….

“tôi là bác sĩ, Hà sẽ ở bên tôi…tôi có khả năng đó. Mọi việc sẽ dễ thôi”

“Tôi là một bác sĩ”tôi…tôi vui thật….vui vì mình là bác sĩ

-Hà chờ tôi nha, tôi sẽ làm đc

-Tôi tin bà…Thiên- Duyên nói giọng nói thật nhẹ nhàng

…………..

Tôi đi dạo cùng Duyên trên các con phố…thật thoải mái

-Hà đã viết gì cho bà?- Tôi hỏi Duyên

-Vài thứ lặt vặt và kêu tôi hãy giúp bà…thế thui- Duyên nói rồi mỉm cười- Hà thiệt ngốc ko biết gì mà cứ làm theo ý mình- Duyên lại nói

-Ừ

-Bà ko muốn hỏi tại sao tôi kêu bà ra nước ngoài du học ư?

Tôi đứng lại, bang hoàng vì câu nói của Duyên

-Ko…Nhưng tại sao?- tôi nói

-Tôi chỉ muốn làm Duy thay đổi,…phải thật đau khổ thì Duy mới bình tĩnh suy nghĩ và trở lại thành người như xưa…một con người vui vẻ và luôn quan tâm đến người khác- Duyên nói rồi bước đi

-Bà…,tôi ko hỉu

-bà ko thấy Duy đã thay đổi ư?

-Ừ, nhưng chỉ là…bà đừng làm gì Duy,…tôi thấy Duy đủ khổ rồi

-Đừng quan tâm,mà bà đi ra nước ngoài sẽ học đc nhìu thứ hơn là ở đây đúng ko?- Duyên hỏi tôi

-…- tôi nhìn Duyên, Duyên nói đúng nhưng…tôi ko …lại phải suy nghĩ

Hôm nay tôi đã biết thật nhìu thứ, hỉu thêm thật nhìu chuyện. Nhưng sao lại có cảm giác vui buồn lẫn lộn thế này
Tôi nằm trên giường thở dài một cách mệt mỏi….

“Tít…tít” (chuông điện thoại reo lên…là hắn)

-Nhox…(tôi la lớn, rất vui khi thấy hắn gọi)

-Chị đang âm mưu chuyện gì thế? (Giọng nói đầy nghi ngờ, khó chịu)

-Chuyện gì? (Tôi hỏi hắn khó hiểu)

-Chị đừng tự quyết định bất cứ thứ gì nha( giọng tha thiết)

-Ơ…Uhm

-Chị hứa với em đi

-Sao em lại hỏi chị thế? Có chuyện gì sao?

-Ko…ko có gì cả, chị đừng quan tâm

-Nhưng em phải nói cho chị biết chứ

-Cuối tuần…em sẽ kể chị nghe

-Thật chứ, em nói đó

-Ừ

-Thui tối rồi em ngủ i…mai còn đi học

-Ừ , chỉ ngủ ngon nha…

-Em cũng vậy

-Em nhớ chị nhiều lắm đó

-Chị cũng nhớ em nhiều lắm

-Ừ

Hắn vừa nói xong là cúp máy, hắn đang nghĩ gì trong đầu nhi? Hay là hắn biết chuyện của mình và Duyên

Hắn và mẹ là hai người quan trọng nhất với tôi hiện giờ ,...theo tôi thì cả hai người đều ko muốn tôi rời xa họ, tôi cũng ko muốn nhưng... Thật là đau đầu hết sức


…………..

Gọi điện thoại xong cho Thiên nhox liền gọi ngay cho Duyên

“DUYÊN”

-Vũ hả có chuyện gì ko?

-Tôi chỉ có vài chuyện muốn nói…mong Duyên lắm nghe cho

-Ừ…Vũ cứ nói

-Ngừng mọi việc lại đi

-Sao? (giọng Duyên cứng lại…nghẹn ngào)

-Tôi chỉ nói vậy thôi, Duyên hiểu thì hiểu ko hiểu thì thôi

-Ừ…tôi biết

-Vậy thì tốt

-Nhưng chuyện của tôi và Thiên thì mong Vũ đừng xen vào (rõ ràng là Vũ ko hiểu mình ko hiểu một chút nào)

-Tại sao? Duyên muốn làm gì thì làm nhưng liên quan tới Thiên thì tôi phải quan tâm

-….

-Tôi nghĩ Duyên là bạn thân của Thiên…tôi mong Duyên cũng nghĩ vậy…

-Vũ (tôi muốn ghét Vũ, muốn căm thù nhưng sao lại ko thể thế này)

-Thui tối rồi, Duyên ngủ ngon

(nói xong nhox cúp máy)

“Ngủ ngon ư?...có thể sao?”

Duyên gục xuống nước mắt lại rơi ra…có cái gì đó cứ nghẹn ngào trong tim, ko thể nói ra chỉ cứ chôn cất trong lòng.

“Hà ơi!!!chỉ có bà hiểu tôi vậy mà …bà ác lắm, bà để tôi gánh hết mọi việc của bà vậy sao?”

Duyên tiến lại gần bàn, lấy cái bức thư đã bị vò nán trong hộc bàn ra…Duyên nhìn nó, chỉ nhìn thui rồi cất nó vào lại

“Nếu có thể, tao sẽ ko bao giờ chạm vào mày và đọc mày đâu” Duyên nói,…mỉm cười rồi lại khóc

...............
Đúng là Thiên nên ở lại nhưng....

6 nhận xét:

  1. Thien Vu la mua troi(Phong moi la gio)Van chuong co le cua teen.

    Trả lờiXóa
  2. thế túm lại cuối cùng là sao???

    Trả lờiXóa
  3. sao hết lãng xẹt vậy

    Trả lờiXóa
  4. tai sao het nhu vay cho.

    Trả lờiXóa
  5. troi a, that la that vong muon chit luon . tui da co gang xem het tu chu tu chu mot .. den noi 2 con mac no kho cu nhu la 2 trai nhan da bi say kho vay.. ma khi doc toi khuc cuoi no da lam cho tui that su sock den muon te xuong dat luon. nhu du sao di nua tui van muon noi gan la tui da rat thich (nhox vu )hihi

    Trả lờiXóa

Post a Comment

Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.