Thật kinh khủng! Tôi không thể chịu đựng thêm được nữa! Những áp lực này, những nhiệm vụ này, những trục trặc này và cả những khủng hoảng này nữa! Ai mà lại có thể sống chung được với chúng cơ chứ?
Thật kinh khủng! Tôi không thể  chịu đựng thêm được nữa! Những áp lực này, những nhiệm vụ này, những  trục trặc này và cả những khủng hoảng này nữa! Ai mà lại có thể sống  chung được với chúng cơ chứ?
      
Bạn vừa nghe thấy một đoạn tâm  sự điển hình của tôi, một đứa nhóc tấp tểnh mười tám tuổi rồi đấy. Một  sáng tỉnh dậy khi nhận ra những vấn đề gì mình đang phải đối đầu, tôi  bỗng thấy sao mà mệt mỏi quá độ. Thử liệt kê xem nhé, tuổi mười tám ập  đến nơi đồng nghĩa với hàng loạt các kỳ thi sinh tử: Thi nghề, thi thử  tốt nghiệp, thi tốt nghiệp thật và ôi thôi, thi đại học. Đống bài tập  dồn ép càng ngày càng làm không khí thêm căng thẳng, chúng hè nhau dồn  lên đầu lên cổ, vừa cười ha hả độc ác vừa nhấn chìm tôi bằng khối lượng  khổng lồ, hết đề cương rồi lại đáp án và vô thiên lủng các trách nhiệm  cần giải quyết khác. ánh mắt nhìn của bố mẹ hay thầy cô đều nghiêm khắc  hơn, chứa đựng cả kỳ vọng, tin tưởng và hoài nghi. Khoảng cách giữa bạn  bè thì chẳng biết nên nói thế nào nữa, khi sực nhớ ra là sắp chia tay,  sắp mỗi người một ngả thì chúng tôi cứ cuống quýt hết cả, cứ muốn chỉ  dành toàn bộ thời gian cho nhau mà thôi. Những từ tương đối nhạy cảm như  chơi bời, hội hè, tụ họp… trở thành mối quan tâm hàng đầu, chúng “hot”  tới mức chỉ cần nghe thấy là tai đứa nào đứa nấy vểnh cong lên như tai  thỏ vậy. Mặt khác, chúng tôi lại muốn tách xa nhau ra, muốn thả mình  chìm nghỉm trong học hành mà tạm quên đi mọi vui thú khác. Đấy, ngổn  ngang những mâu thuẫn là thế, vậy mà những đứa gần mười tám tuổi chúng  tôi cứ phải đối mặt hàng ngày!
      
Bên cạnh những thử thách mà đứa  nhóc nào ở năm cuối cấp cũng phải chấp nhận, tôi còn ngốc nghếch tự  chuốc thêm cho mình rất nhiều khó khăn. Ôi cái cậu bạn ở lớp học thêm  ấy… tôi chẳng muốn nhớ đến đâu nhưng mà… Nói thẳng ra nhé, chính cậu ta  đã làm cho cuộc sống của tôi thêm ngộp thở! Tại sao cậu ta lại xuất hiện  đúng lúc này cùng với cái giọng nói dễ thương không chịu được, cái cặp  mắt nâu ẩn sau đôi kính thủy tinh cứ long lanh sáng không chịu được, rồi  lại cả những bài toán được giải đáp thông minh cũng không chịu được nốt  thế chứ? Tôi có thuê cậu ta tới để đảo lộn tất cả tâm trí của mình đâu?  Đã có lúc tôi quên hẳn cậu ta rồi, nhưng chỉ được khoảng mấy chục phút  trước khi Lan, con bạn chí thân của tôi (cũng chú ý cậu ta lắm) rú lên  điệp khúc quen thuộc: “Bạn ý ăn phải… bả gì mà học giỏi thế không biết?”
       
Nhắc tới Lan, tôi lại thấy  lòng buồn thảm não. Hai đứa đang xích mích với nhau chỉ vì cái chuyện bé  tí teo: Hôm ấy, tôi đến lớp học thêm sớm để giữ chỗ cho nó, nhưng vì  giữ mãi mà nó không đến nên tôi (đành) phải nhường chỗ ấy cho… Tuấn, cậu  bạn kia. Tệ hại hơn nữa là đúng lúc chúng tôi đang nói chuyện vui vẻ  thì nó lại đến, vừa khó nhọc len vào lớp học đông như nêm vừa ném về  phía tôi những cái nhìn đầy hiềm khích. Khổ quá, tôi chẳng biết phải  giải thích thế nào khi nó trách móc:
      
- Mày là bạn tao mà thế à?
       
- Nhưng mà… mày đến muộn quá  cơ…
      
-  Thế có nghĩa là mày sẵn sàng bỏ rơi tao chứ gì? Cảm ơn mày nhé!
       
Nói rồi nó bỏ đi thẳng, chẳng  để cho tôi kịp phân trần tỉ tê gì hết. Trời ạ, sao cứ đến mười tám tuổi  là ai cũng mang trong mình cái cục tự ái to đùng, đã nóng tính lại còn  bướng bỉnh thế cơ chứ? Tôi rất hiểu điều đó (vì bản thân tôi cũng đang  trải qua đây này), nên chẳng thể trách bạn mình giận dỗi vô lý. Có trách  thì chỉ có thể trách những hormone làm nên tuổi dậy thì mà thôi!
       
***
      
Sáng nay là một sáng tương tự,  tôi lại thấy cuộc đời mình mới nhàm tẻ và đầy khổ ải làm sao. Trời lạnh  ngắt, cái chăn ấm áp níu kéo, đồng hồ réo inh ỏi và tiếng bố mẹ hoạt náo  dưới nhà, tất cả làm đầu tôi kêu ong ong. Đêm qua là một đêm không tròn  giấc, tôi phải thức rất khuya mà vẫn chưa làm xong đề cương thi học kỳ.  Ai sẽ giúp tôi đây, một cậu chàng đã vô tình phá ngang tình bạn hay  chính cái đứa đã dễ dàng để tình bạn rạn nứt đến thế? 
       
Khỏi phải nói tôi đã bắt đầu  ngày mới một cách uể oải chừng nào. Lao đến trường với chút hy vọng cuối  cùng là có thể hoàn thành nốt bài tập, tôi tặc lưỡi vì thấy cả lớp mình  cũng chẳng khấm khá hơn. Đứa nào đứa nấy tay chép lia lịa, môi bặm lại  nén những lời kêu than còn gương mặt thì hệt như đang hoá trang thành  gấu panda: Hai mắt thâm quầng ạ! Lan đã tới trước, khi tôi đặt cái cặp  lên bàn thì nó chẳng buồn ngẩng lên, cũng chẳng tỏ tí gì chào đón mà chỉ  nói cộc lốc:
      
- Chưa xong thì làm nhanh lên. Cuối giờ thu rồi  đấy!
      
Tôi lặng lẽ ngồi xuống cạnh nó rồi giở vở ra chép  nốt. Khi những ngón tay ngoan cường nhất cũng phải đầu hàng cũng là lúc  hai đứa cùng xong việc, cùng thở phào nhẹ nhõm. Tôi buông bút, hỏi nó:
       
- Mỏi không?
       
- Có phải máy đâu mà không  mỏi! – Nó nhấm nhẳng.
      
- Vẫn còn giận tao à?
       
- ừ.
      
Tôi chẳng biết nói gì hơn, đang  định lựa lời xin lỗi thì tiếng cái Hồng oang oang ở bàn trên đã chấm  dứt mẩu đối thoại cụt ngủn giữa hai đứa. Hồng nói đầy ấm ức:
       
- Bố mẹ tao bắt tao thi Ngoại  thương chúng mày ạ! 
      
- Ngoại thương là tốt nhất rồi  còn gì nữa? Nhưng mà điểm cao lắm đấy…
      
Thì chính thế! Bố mẹ cứ thấy  cái gì cao cao là ép mình bằng được, trăm lần chỉ vì cái sự hãnh diện  thôi. Sức tao thì chỉ tầm tầm, thi vào đấy thì có khác gì lót đường cho  các bạn bước được êm chân!
      
Như nước được khơi nguồn, cả lũ  nhao lên kể lể về những dự định đại học của mình. Đứa muốn thi Quan hệ  Quốc tế, đứa lại thích Y, có đứa kém may mắn như Hồng khi rơi vào tình  trạng “bố mẹ đặt đâu con ngồi đấy”. Còn tôi, tôi bỗng sững người ra lo  lắng. Tôi chưa lựa chọn gì cả, tôi chưa có ý định cụ thể nào cả, tôi mất  phương hướng quá! Hic!
      
Vừa lúc ấy Lan quay trở vào,  lại nhìn tôi và nói cộc lốc:
      
- Tuấn nhắn mày xuống canteen!
       
Hơi hẫng, tôi ngây ra một  chút, lăn tăn định hỏi cậu ta muốn gặp tôi làm gì, nhưng nhìn gương mặt  hình sự của bạn, tôi biết là không nên. Tặc lưỡi đứng dậy, tôi đi xuống  và thấy ngay Tuấn ở đó với hai cây kem to bự!
      
Tuấn chìa kem cho tôi, cười  toe:
      
- Cầm lấy để làm hoà với Lan này. Tớ xin lỗi vì để  hai bạn giận nhau nhé!
      
- Ơ…
      
Tôi ngỡ ngàng, còn Tuấn chỉ  cười hiền:
      
- Cậu với Lan lúc nào cũng như hình với bóng, bây  giờ chỉ thấy một thì… kỳ lắm. à mà các cậu… nếu môn Toán có gì không  hiểu thì cứ bảo tớ, tớ sẽ cố gắng giúp…
      
Tuấn đi rất nhanh trước khi tôi  kịp nói bất kỳ điều gì. Rồi tôi bật cười tủm tỉm, tự cốc đầu mình vì  những ý nghĩ lãng mạn chạy vụt qua. Có gì đâu nhỉ, chúng tôi đang là  những đứa trẻ sắp mười tám tuổi muốn cùng nhau bước qua cửa ải thực sự  đầu tiên trong đời thôi mà!
      
Và tôi bỗng thấy cuộc sống của  mình còn nhiều ý nghĩa lắm. Tôi có một đứa bạn thân phải làm lành này,  có hàng đống bài tập phải thanh toán này, có  bao  nhiêu áp lực phải đối mặt này, có một lựa chọn khó khăn phải quyết định  và có cả những niềm tin phải đền đáp nữa này. Những điều mà trước đây  tôi cứ nghĩ chúng là gánh nặng, thực ra lại là thử thách trui rèn nên  một “tôi – người lớn”. Ôi, sao tôi không nhận ra đó chính là lý do để  tôi sống yêu đời và có trách nhiệm với bản thân mình nhỉ?
       
Theo HHT Select







 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Post a Comment
Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.