
Mới sáng ra, vừa bước vào lớp thì đã nghe giọng của nhỏ Trâm oang oang  chạy đến đập chát lên vai:
 - Ê, con quỷ, mày biết điểm tổng kết chưa hả? Nói nghe ké chút đi mờ...
 - Sao tao biết được, hỏi hay nhỉ? Tự nhiên đánh tao đau muốn chết à!
 - Tại hôm qua tao nghe loáng thoáng cô bảo mày đi cộng điểm mà nhỏ?
 Linh liếc Trâm một cái sắc lẻm, quay sang nhăn nhăn
 - Đúng là lóc chóc mà, chẳng đầu cua tai nheo gì mà cũng nói. Chiều nay  lận, mày đi chung với tao
 Trâm nhảy lên, quay vài vòng trông cứ như con đười ươi, nhe răng ra  cười, khẽ nói:
 - Rứa thì tao sẽ copy toàn bộ điểm, mai lên thông báo với bàn dân thiên  hạ
 - Tao biết chắc mày sẽ không nói mà không có điều kiện
 Cô nhỏ cười hì hì vì bị nói trúng tim đen, nhưng cũng chỉ vì một chuyện  bé xíu đó mà nó vui hết cả buổi sáng. Con nhỏ rất nóng lòng muốn biết  kết quả học tập của mình mà, nhưng có nói gì thì nói, nhìn thấy bản mặt  lạnh như tiền của nhỏ Linh là mất hứng hà. Đối với nó cái gì cũng là  chuyện bình thường, nó không bao giờ cho người ta biết trong đầu nó nghĩ  gì. Con quỷ nhỏ đó khó tính thấy mồ luôn à, thế mà học giỏi lắm nghen.  Tuy tính tình hai đứa khác nhau xa tít tắp nhưng rốt cuộc 2 đứa nó chỉ  thân với nhau thôi. 4 năm trời quen nhau mà chưa từng giận nhau, cũng  chưa bao giờ cãi nhau câu nào. Người ta thường bảo nếu cái gì cũng trơn  tru thì chẳng bền, nhưng nó thấy thiếu gì cái người ta nói sai chứ...  Hết giờ học, Linh kéo Trâm lại nói
 - Chiều nay tao qua mày nghen, làm xong 2 đứa mình đi ăn hén
 Mới nghe câu này thôi là Trâm gật đầu cái rụp, gì chứ ăn uống luôn là đề  tài hấp dẫn mà lị. Buổi chiều thật đẹp, nắng nhè nhẹ, trời trong xanh  ngắt, hai cô nàng tính toán lên nhà cô giáo, thế mà cũng đi "rượng" hết  gần cả tiếng đồng hồ. Vừa đến nơi thì đã thấy cô ngồi chờ, cười thật  hiền:
 - Hai đứa đi đâu mà đến trễ vậy nè? Vào làm nhanh đi thôi lại không kịp,  nhiều lắm đó
 Hai nàng lạch tạch bước vào nhà, Trâm hỏi:
 - Cô ơi, nếu mà làm hông xong thì tụi con ăn ké cơm nhà nha cô, xong rùi  tụi con làm tới tồi luôn cũng được
 Nghe nó nói mà cô và Linh không nén được cười, cô bảo:
 - Thế Trâm muốn ăn cơm cô hôm nay thôi hay là ăn dài dài? Sao cô cũng  chiều hết
 Biết ý cô muốn chọc, Linh thì ngại mấy chuyện này nên không phải mình  cũng đỏ mặt dùm bạn, còn Trâm thì tỉnh rụi
 - Chỉ sợ cô không cho, hai ảnh hông ai chịu thôi à, chứ con thì sao cũng  được hết á. Nói rồi cô nàng lại bảo, giỡm thôi, nói nghe mà không biết  ngượng, người ta nghe được người ta cười vào mặt cho, cô hén
 Không vô tâm như Trâm, Linh là con người lạnh lùng nhưng rất sâu sắc.  Hôm nay nghe cả hai nói chuyện, Linh mới chợt nhận ra rằng cô của mình  rất đẹp. Tuy cũng gần tuổi 50, nhưng với vóc dáng cao ráo mảnh khảnh,  khuôn mặt sắc nét hiền hậu nhưng mang một vẻ gì đó khắc khổ, cô rất đẹp.  Từ trước đến nay, luôn là học sinh giỏi, Linh được các giáo viên yêu  mến, nhưng không hiểu sao trong tâm khảm của mình, cô bé lại thấy thương  cô nhất, một tình cảm rất gần gũi mà Linh không thể giải thích được. Cô  cũng từng có một người chồng đẹp trai, nhưng lại hay xích mích và đánh  đập nên đành li dị. Sau này cô tái giá và có 3 người con. Con cô thì  toàn là đực rựa thôi, chẳng có đến một bóng của vịt trời, thế mới buồn  chứ. Mà Linh thì chúa ghét lũ con trai, nên cũng chẳng quan tâm đến  chuyện con của cô nhan sắc mĩ miều đến thế nào. Tuy bàng quang là thế  nhưng Linh cũng biết rằng con cô ai cũng giống cô, "đẹp giai" lém. Mà  sao cô ghét cái đám "xinh trai" thế, cũng tại bạn cô thằng nào cũng nhà  đàng hoàng, học giỏi, đẹp, chứ có phải ăn chơi gì đâu, thế mà bọn chúng  chẳng biết tôn trọng tình cảm gì cả, thay bồ như thay áo, đến chóng cả  mặt. Chúng nó bảo cặp cho vui chứ có yêu iếc gì đâu, nghe xong mà hoảng  luôn. Thế là từ đó cô nàng ghét con trai, nhất là những tên như thế vì  cứ nghĩ đứa nào cũng đểu. bạn bè bảo Linh có virus kháng con trai,nghe  buồn cười nhưng lại là sự thật. Đang nghĩ mông lung thì những suy nghĩ  bị đứt ngang bởi một gã con trai bước vào, nhìn chằm chằm vào Linh. Khó  chịu vì bị soi mói, Linh bước ra ngoài thì lại trợn con mắt lên khi thấy  một gã khác đang ngồi trên chiếc xe đạp nhỏ bé yêu dấu của mình. Cô xót  xa nhìn cái chân chống xe, dường như nó không chịu nổi sức nặng của  hắn, ôi tội nghiệp thay. Và tưởng chừng máu nóng dồn lên mặt, khói bốc  trên đỉnh đầu khi thấy hắn nhìn cô nhe hàm răng khoe răng, cô tằng hắng:
 - Nè, ai cho ông ngồi lên cái xe của tui vậy hả?
 Anh chàng vẫn ung dung ngồi yên vị, nói một cách trịch thượng
 - thì thấy không có ai, vào nhà thì mất công làm phiền, ngoài đây lại  chẳng có ghế nên... ngồi đỡ thui chứ có sao đâu
 "có sao đâu"... nghe có ghét không chứ, thật là láo quá mà!
dạo này tui bận ôn thi nên không có thời gian, để mấy u chờ lâu, thông  cảm nghen
 con nhỏ nhăn nhăn, hất cái mặt lên cao giọng: 
 - Nhưng mà đó là xe của tui, tui hông thích ai đụng vô hết á, ông cũng  không ngoại lệ, nhất là với cái thân hình đồ sộ của ông thì còn gì là xe  tui. Xe tui chỉ chịu được trọng lượng dưới 50 thôi, hiểu chưa?
 Vũ nhướng mắt rồi bật cười:
 - Cô nhỏ khó chịu quá, nhưng hôm nay tui nhịn, không có lần sau để ăn  hiếp tui đâu. Dù sao thì nhỏ cũng nhỏ tuổi hơn anh mà, phải không nhóc?
 Không tỏ vẻ gì khác lạ, Linh nhếch môi, cái kiểu cười đáng ghét của nó  thường làm người khác hoảng sợ vì không biết nó nghĩ gì liền phát huy  tác dụng vào lúc cần kíp nhất:
 - Hay nhỉ, ai cho phép u gọi tui là nhóc, mà ai cho u cái quyền xưng anh  vậy hử? Đi mà nói với người khác, tui ghét nghe vậy lắm, nhất là với  một lão mới găp. Còn giờ thì làm ơn đi chỗ khác giùm, tội nghiệp xe tui !
 Ôi, thật khủng khiếp, con nhỏ dữ dễ sợ. Nhưng để rồi xem ai hơn ai, Vũ  này xưa này chẳng biết thua ai bao giờ cả. Nhưng hình như con nhỏ này là  học trò cưng của mámi thì phải... hừm, rồi nhỏ cũng phải mềm với anh  thui à. Nghĩ thế, Vũ đứng dậy một cách chậm rãi rồi bước vào nhà, không  quên nói nhỏ với Linh:
 - Bé dữ quá, nhưng quýt dày còn có móng tay nhọn đó nghen. Coi nhừng có  ngày bóc vỏ đó bé!
 Linh bàng hoàng nhưng với vẻ bình tĩnh xưa nay, Linh coi như không thấy  và đi vào sau Vũ. Vừa bước qua khỏi cửa là Trâm đả kéo tay cô nhỏ vào,  ấn xuống ghế rồi chìa tay ra. Trên tay là một dĩa bánh kem nhìn thật hấp  dẫn, cô nhỏ tự hỏi ở đâu ra vậy cà. Nhưng chưa kịp mở miệng thì Trâm đã  láu táu cướp lời, reo lên một cách dễ thương:
 - Cô làm đó, ngon cực kỳ mày ơi. Ăn đi, tao bảo đảm mày sẽ không còn  ghét bánh kem nữa
 Con nhỏ nói xạo dễ sợ, cô đâu có ghét bánh kem, chỉ có điều là con gái  nhưng lại không thích ăn đồ ngọt, kể cả bánh kem, chỉ thích nghía mà  thôi. Nhưng để vui lòng bạn, Linh cũng ngồi ăn một cách từ tốn. Mới ăn  có mấy miếng thì giọng Vũ đã vang lên:
 - Chà, lúc nãy thấy dữ lắm mà sao giờ lại hiền lành thế này hở trời, có  phải em không vậy hả? Giả bộ thục nữ hay là làm eo, sợ mất vòng 2 thế?
 Linh tính dạy cho anh chàng một trận thì một giọng trầm ấm khác xen vào:
 - Thôi đi, nói cái gì vậy, để cho người ta còn ăn chứ! Nói nghe mà dễ bị  đánh không, chẳng đứa nào mà chịu nổi đâu Vũ
 Cô và Trâm từ sau bếp bước ra, cười nói:
 - Hai đứa cũng ăn đi, mẹ với Trâm ăn rồi
 Tất cả cùng ngồi chung một bàn, Trâm thì tía lia nói chuyện với cô, Vũ  thì cứ nhìn cô một cách đáng ghét như chọc tức, còn Huy thì coi như  không có gì, ăn rất thản nhiên. Lúc này Linh mới có dịp quan sát kỹ hai  tên mà lũ bạn cô thường khen nức nở xem sao. Vũ thì cao vừa phải, đôi  mắt sáng, gương mặt tròn trĩnh, nhìn kĩ lại thì xinh hơn cả con gái.  Thân hình vừa phải, nhìn không có chỗ nào đáng chê, nhưng riêng giọng  nói thì khạc Giọng hắn rất thấp, nghe khó phân biệt được vui, buồn hay  chọc ghẹo nếu không đi kèm với khuôn mặt. Hừm, nếu mà nghe điện thoại  thì hơi bị khổ đây. Huy là một người cao ráo, khoẻ mạnh, nhìn thư sinh  nhưng lại vững chắc. Mái tóc dày bồng bềnh, đôi mắt to đen, tròn và sáng  nhìn rất giống mắt của cô, một đôi mắt đẹp. Mũi thẳng và cao, đôi môi  đầy đặn và giọng nói nhẹ nhàng trầm ấm. Anh có vẻ như không biết giận là  gì vì tính rất ôn hoà, nhưng lại rất có uy tín trong gia đình. Linh  biết vì bé Ân, út nhà lúc nào cũng anh Huy, cô cũng vậy, và đến Vũ, một  gã láo lếu thé mà cũng trở nên hiền lành trước anh. Vừa kịp nhận xét cả  2, Linh vội vàng quay sang chỗ khác vì không muốn bị ai phát hiện, và  lúc này, trong thâm tâm Linh có một sự chuyển biến. Từ trước tới nay,  Linh rất ít quan tâm đến con trai, mắc cho chúng thế nào. Nhưng hôm nay  thì khác, tại sao cô lại để ý đến thế nhỉ, là vì con của cô giáo mà nó  thương yêu nhất hay vì tác động mạnh của lũ bạn? Linh cũng không hiểu  nữa. Linh chợt mỉm cười, cười cho sự vô duyên của mình, và điều đó không  qua nổi mắt của cô:
 - Lâu lâu mới thấy Linh cười, có chuyện gì vui sao?
 Linh đỏ mặt như bị ai nhìn rõ tâm can của mình, lắv đầu cười trừ
 - Không đâu cô, thích thì cười, đó là nụ cười sinh học hiếm thấy đó mà
 Cả nhà cùng cười, Linh chợt cảm thấy ấm cúng, một niềm vui len nhẹ trong  tâm hồn khi cảm thấy mình cũng có thể vui vẻ, có cảm giác của một gia  đình thực sự. Và một chút gì đó khác thường khi bắt gặp nụ cười dễ  thương với hàm răng đều đặn của Huy nhìn cô...
Bắt đầu và kết thúc một chuyện tình
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)






 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Post a Comment
Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.