 - Đố mày tại sao người ta chỉ nói ông trùm mafia mà không phải là bà  trùm?
- Đố mày tại sao người ta chỉ nói ông trùm mafia mà không phải là bà  trùm?
Câu chào buổi sáng của thằng Tùng bao giờ cũng độc đáo và...  láo nháo như vậy. Nhưng Linh mặc kệ, nó còn đang say sưa trong cái gọi  là “thế giới ẩm thực” với hai tay là hai cái bánh, lòng không ngớt ước  ao giá như mình có... hai cái miệng thì sẽ năng suất hơn nhiều. Vả lại,  nó còn những một ngày để giải câu đố của thằng Tùng cơ mà, vội gì. Lúng  búng trong miệng đầy một mồm bánh, nó quay sang ê a với thằng Tùng:
    Truyện ngắn của bé mắt ngọc 
  
  
- Đố mày tại sao người ta chỉ nói ông trùm mafia mà không  phải là bà trùm? 
Câu chào buổi sáng của thằng Tùng bao giờ cũng độc  đáo và... láo nháo như vậy. Nhưng Linh mặc kệ, nó còn đang say sưa trong  cái gọi là “thế giới ẩm thực” với hai tay là hai cái bánh, lòng không  ngớt ước ao giá như mình có... hai cái miệng thì sẽ năng suất hơn nhiều.  Vả lại, nó còn những một ngày để giải câu đố của thằng Tùng cơ mà, vội  gì. Lúng búng trong miệng đầy một mồm bánh, nó quay sang ê a với thằng  Tùng: 
- ...âu...ố...ì....à...ê...ê...ậy? (câu đố gì mà ghê ghê vậy?)  
Đưa tay véo lấy một miếng bánh, à nói chính xác hơn là nửa cái bánh  trước con mắt điên tiết của Linh, Tùng đắc thắng: 
- Thế mới hay  chứ, hôm qua tao đã làm cháy nguyên cả một nồi cá kho chỉ để nghĩ ra câu  này đấy! 
  
*** 
  
Tùng – là một thằng con trai thông  minh nhưng hay nói linh tinh và cực kì vui tính. Linh phải công nhận  rằng từ khi ngồi cạnh Tùng, cuộc sống của nó “thi vị” hơn nhiều. Linh  giải thích rằng “thi” có nghĩa là thơ, những bài thơ ất ơ made- in-  Tùng, kiểu như: Bạn Linh xinh xinh/ Dữ như chằn tinh/ Cả lớp phát  kinh/... và “vị” có nghĩa là “ăn đủ vị”- Ngày nào hai đứa chả “hùn vốn”  đầu tư cho cái bụng vài bữa no nê, vậy là đủ cả “thi” và “vị”. Tùng rất  hay “sáng tác”, chuyên trị nghề sáng tác... câu đố ạ. Ngày nào nó cũng  vác đến một bộ mặt đầy bí mật và mở ra một bộ mặt đầy “bật mí” thêm chút  li kì khi giải đố cho Linh và lần nào Linh cũng phục lăn phục lóc câu  trả lời của Tùng. Ví dụ như câu hỏi sáng nay, sau một ngày nghĩ đến nhũn  cả não mà nhất quyết... tắc tị thì Linh mới quay sang hếch mặt chờ  thằng Tùng giải đố và câu trả lời cực kì đơn giản: 
- Vì phụ nữ, ngay  lập tức, sẽ vi phạm luật im lặng của mafia ngay, hehe (!!!) 
Và  “Choách!”, nó bị cô bạn thân đang tự ái cùng mình thay cho cả nửa thế  giới đập cả tập vở vào cái lưng dài ngoằng. 
  
*** 
  
-  Buồn! 
- Buồn bắt con chuồn chuồn ngắt đầu cho đỡ buồn! 
- Chán! 
-  Chán bắt con gián ngắt đầu cho đỡ chán! 
- Mày có thôi chọc tức tao  đi không? – Linh gào lên. 
- Thì mày chỉ lải nhải mỗi buồn với chán  thì tao biết đường nào mà an ủi – Tùng cười – Thế mày làm sao vậy? 
-  Tao cũng chẳng biết  - Linh thở dài thườn thượt – tự dưng thấy buồn  buồn thôi. 
- Không sao thật hả? – Tùng ngó vào mặt Linh 
- ừ, tự  nhiên thôi! 
Nheo mắt nhìn khuôn mặt bí xị của Linh, Tùng nhẩn nha: 
“Rắc  rối tuổi dậy thì 
Đang ngồi cười hì hì 
Bỗng lại khóc tỉ ti 
Đang  là người rất ky 
Nay lại tiêu phung phí 
Những thay đổi bé tí 
Đang  xáo trộn từng li 
Trong những người dậy thì 
Ai cũng vậy, sợ chi?  
Mày cứ cười lên đi” 
Bài thơ... ca hò vè đúng như một câu thần  chú nếu ví thằng Tùng là Alibaba, như thể Tùng vừa hô “mồm ơi mở ra” thì  mồm con Linh mở ra thật. Nó khoe với thằng Tùng một nụ cười “toe toét  như hoa hoét” và nghênh mặt: 
“Mày nói thật chí lí 
Mình đi ăn,  ukie?” 
Cả hai đứa phá ra cười và lôi nhau xuống căng tin trước vẻ  mặt đầy quả quyết của bọn còn lại trong lớp rằng nên tống bọn này vào...  Trâu Quỳ càng sớm càng tốt. 
  
*** 
  
Thế rồi bỗng dưng  Tùng nghỉ học. Ngày thứ nhất: Linh yên chí rằng thằng này ngủ nướng, rồi  tặc lưỡi nghỉ nốt cả buổi. Ngày thứ hai: Linh đoán già đoán non thằng  này về quê thăm bà. Đến ngày thứ ba thì trong lòng Linh đang có ngọn lửa  cháy lách tách. Tệ một nỗi ngọn lửa ấy rất... được gió, dần dần nó trở  thành một... vụ hoả hoạn trong lòng Linh khiến Linh phải lao đến ngay  chiếc điện thoại khi vừa bước chân vào nhà. Những hồi chuông chờ đợi đến  sốt ruột vang lên, không ai nhấc máy. Bất chấp cái sự tiếc tiền thường  ngày, Linh bấm ngay số di động của Tùng, ơn trời, đầu dây đằng kia vang  lên tiếng “Pronto!” quen thuộc. 
- Sao mày nghỉ học? – Linh gắt, cố  che giấu vẻ mừng rỡ vì rút cục đã túm được thằng bạn vàng. 
- à, ờ...  tao có việc bận – Tùng trả lời ngớ ngẩn như bị ép cung 
- Bận gì? 
-  Quan trọng! 
- Thế bây giờ mày đang ở đâu, tao gọi về nhà mày mà  không ai nhấc máy? 
- Tao ở... ở... 
Linh nghe rõ tiếng nuốt nước  bọt khan của Tùng và rồi nó bỗng hắng giọng, chuyển tông: 
- Tao...  đố mày nhé? 
- Đố cái gì? 
- Đố mày “mẹ” còn gọi là gì nữa? 
-  Là... – Linh ngơ ngác – là... má 
- Còn nữa! 
- Là “bầm”. 
-  Nữa đi! – Tùng bắt đầu hứng khởi. Trở về với thói quen là “người giải  câu đố” bao giờ nó cũng có cảm giác phấn khích và hồi hộp y như đang  tặng một món quà cho ai đó và chờ đợi phản ứng của đối phương. Bây giờ  cũng vậy, nó bắt đầu hăng tiết vịt với con Linh: 
- Còn nữa đấy! –  Tùng hào hứng 
- Để tao nghĩ xem nào! – Linh cũng bị cuốn vào câu đố  của Tùng – Còn nữa mà, à... là “u” 
- Đấy – thằng Tùng cười reo lên  “khoái chí” – tao bị... mổ u. 
Linh há hốc mồm sững lại. Tùng cũng  đột nhiên im lặng, cảm giác sợ hãi lại ùa về chiếm lấy chỗ của tiếng  cười vừa lặng lẽ bỏ đi. Tùng sợ lắm chứ, nó muốn khóc oà lên với Linh.  Nhưng không hiểu sao, Tùng lại kìm được... 
  
*** 
  
Người  ta đẩy Tùng đi giữa hành lang dài hun hút của bệnh viện. Tùng nằm và  nhìn lên khuôn mặt nhoè nhoẹt nước của Linh, nó thì thào: 
- Linh à,  đừng lo, tao có một người bạn rất thân và tao đã tự hứa là tao không thể  bỏ người đó mà đi được. Tao... đố mày người đó là ai? 
Linh lắc đầu,  nó không trả lời vì nó không nghe được gì trong tiếng khóc nấc lên của  chính mình, nó không nghĩ được gì khi đầu óc đang trống rỗng kiệt quệ và  không hiểu được tại sao lúc này Tùng vẫn còn đố nó. Chiếc băng ca đẩy  Tùng trượt nhẹ vào cánh cửa có hai chữ “PHÒNG MỔ” xanh lè. Trước khi bị  che khuất bởi chiếc cửa trắng đục đáng sợ, Linh vẫn kịp nhìn thấy khuôn  mặt nhợt nhạt của Tùng đang nhìn mình, nở một nụ cười nhẹ sau câu nói  yếu ớt vọng lại: 
- Người đó là mày đấy, Linh ạ! 
Đúng lúc đó, một  tia nắng hiếm hoi lọt qua được bức tường của bệnh viện bắt nhảy nhót  lung linh trên cánh cửa vừa khép lại. Và Linh tin biết bao rằng chẳng  bao lâu nữa, Tùng sẽ lại bước qua cánh cửa đó và trở về với nó. 
Chắc  chắn là vậy!         
Theo HHT Select
Thằng bạn vàng
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)






 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Post a Comment
Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.