 * Theo đuổi một người không yêu mình chẳng khác nào khi thèm hơi lạnh  thì chạy ra tắm nắng!
* Theo đuổi một người không yêu mình chẳng khác nào khi thèm hơi lạnh  thì chạy ra tắm nắng!
* Theo đuổi một người không thể yêu mình, thì có lẽ là còn… cay đắng  nhiều hơn!
 ……………..
 I/ Có lẽ nào… anh “không - hiểu” không anh? 
 -         Em yêu anh! 
 -         Anh rất tiếc 
 -         Anh đừng nói là anh “tiếc”. Em sẽ chờ…. 
   Em yêu anh từ bao giờ? Thực sự em cũng ko biết nữa! Em chỉ biết rằng  từ khi em mới bắt đầu hiểu, con trai - con gái thì sẽ phải yêu nhau, yêu  nhau để sinh con đẻ cái, để nhớ nhung quằn quại và suốt ngày  lải nhải  tên nhau…. thì hình bóng anh đã in sâu trong đầu em. Em bé nhỏ và tội  nghiệp lắm khi yêu anh mà ko được anh yêu… chỉ biết thở dài mỗi đánh vẫn  ra từ “yêu”… rồi được anh đáp lại bằng ánh mắt sụp xuống và câu nói  gượng gạo: “Anh rất tiếc!”…. Và em sẽ lại nói với anh cái điệp khúc 4  mùa rằng : “Em sẽ chờ!” 
  5 năm nay, từ khi em còn là một cô bé 15, đến bây giờ đã 20 rồi đấy… cứ  mỗi lần thành phố chuyển mùa…Em lại đến và nói với anh câu đó…Bắt đầu  từ mùa thu 5 năm về trước, cứ mỗi mùa mới đến,em lại nói: “Em yêu  anh”.Em nghĩ hồi 15, em nói yêu anh khi còn quá nhỏ…. Nên anh từ chối  chăng? Còn bây giờ, khi  đã 20, thì sao nhỉ? Lý do của anh là gì, anh  nhỉ? Có lẽ nào… em biết không anh? 
  Anh chín chắn và trưởng thành, đẹp trai và phong độ… anh hội tụ đầy đủ  tố chất của một người đàn ông cứng cáp và một đứa con trai đáng yêu… ít  ra là… trong mắt em, anh như vậy. Anh chưa có người yêu, nhưng cũng có  rất nhiều người theo đuổi…. Em ko một chút nghi ngờ gì về việc anh đã  thích một ai trong đám con gái… xô bồ ấy…. Và em cũng ko nghĩ rằng có  một ai trong số họ… đủ hơn em, để cướp anh khỏi tay em quá nhanh! Vậy  thì tại sao nhỉ? Có lẽ nào, em biết không anh…. 
 Em nhìn lại mình, và nhìn ra ngoài trời, lá đã bắt đầu rơi và lạimột mùa  thu nữa tới, mùa thu này là tròn 5 năm, 5 năm nhân với 4 mùa bằng bao  nhiêu anh nhỉ?…. 20 tuổi và 20 lần  em nói câu yêu anh trong nước mắt.  Em đã cố gắng rất nhiều, anh có biết ko? Từ một cô nhóc để trở thành cô  gái…. Thậm chí em nghĩ em tài giỏi hơn bất cứ ai, tuy ko giàu có nhưng  cũng đã có nhà riêng rồi…. Căn hộ chung cư nằm trên tầng 17 cheo leo, để  mỗi đêm mở cửa sổ ra… nhìn trời lại thấy nỗi nhớ anh ùa về mênh mông  quá….. Em cũng tin rằng mình hiểu anh, hay ít ra là một trong số rất rất  ít người biết về quá khứ dấu kín của anh, đủ để chia sẻ…. và sẻ chia….  Có lẽ nào… anh không- hiểu không anh? 
 …………………. 
  II/ Thằng bé 13: 
  Thằng nhỏ chạy miệt mài theo bóng mẹ khuất xa….Nó chỉ biết bóng mẹ  thuôn dài dáng người đàn bà đi về nơi đâu xa lắm…. Còn nó tắm trong cảm  giác cô quạnh của một thằng bé 13…. Nó ko hiểu sự mất mát này là gì?  Càng ko hiểu vì sao nó phải trải qua điều ấy… Nó chỉ biết chạy… chạy  thật nhanh ngay khi bừng tỉnh dậy… khi ko thấy mẹ bên mình…. Đêm vẳng về  nghe tiếng hú của ve trong những ngày hè nóng nẩy… Nó rẫy lên trước  khung cảnh tan vỡ của ngôi nhà đất… và tiếng nấc của cha….Ổng nấc bởi vì  ổng say… chứ chẳng phải vì tiếc thay cho mẹ nó….. 
  Hôm bữa, mẹ nói với nó rằng mẹ sẽ đi…. Mẹ ko thể ở đây thêm một ngày  nào nữa…. Rằng mẹ ko thể đem theo nó… Bởi mẹ muốn nó lớn lên bên hơi thở  của người đàn ông… Đặng sau này, nó còn phải làm… đàn ông nữa chớ…. 
  Trong cái xóm nghèo quay quắt ko thấy ngày này, bản thân mỗi đứa trẻ  sinh ra ở đây, phải học cách lớn nhanh từng ngày để hiểu sâu và đầy mọi  chuyện… Nó cũng ko khác! 13 tuổi - nó hiểu vì sao mẹ nó phải đi….Nhưng  nó ko hiểu sao mẹ phải bỏ lại nó cho một người cha bất lực? Một người  chồng bất tài, ko bảo vệ nổi gia đình nhỏ bé của mình? Nếu đã ko thể bảo  vệ, sao ông ấy còn lấy mẹ nó về đây? Sinh ra nó… để rồi…. 
  “Một con đàn bà có chất đĩ ở trong người thì tốt nhất ko nên chứa ở  trong nhà!” , “Em đi xem bói rồi anh hai, thầy phán rằng, dòng họ ta sẽ  mãi ko khá lên được nếu cứ mãi dung túng cho 1 người đàn bà hư hỏng!”… 
  Ở xóm này xưa có một con nhỏ mồ côi, sống với bà dì trong cái chòi len  lỏi gần con mương rắn. Hai dì cháu sống dặt dẹo qua ngày, đặng thay  chẳng ai phàn nàn chi ráo. Năm nhỏ tròn 17, bà dì chết, bỏ lại con nhỏ  chỏng chơ…. Sau, con nhỏ lên phố lớn, người trong xóm lên phố làm nhiều…  nhưng nghe đồn nhỏ làm cho nhà hàng, quán bar chi đó… Mấy người ở xóm  định bụng nhau rằng, con gái mà cứ vô quán bar làm thì ra ắt hẳn sẽ  thành đàn bà….Tivi nói hoài, nói miết đó thôi, cave đó… Lạ chi? Được  chừng 2,3 năm gì đó… chẳng rõ… Con nhỏ về xóm, về cùng cậu cả nhà bà  Năm… rồi 2 đứa lấy nhau… đặng ở luôn đây, buôn bán qua ngày và ko lên  phố nữa…. Đợt đó, nhà bà Năm phản đối dữ lắm… Ở xóm này, nhà nào cũng  nghèo… nhưng bà Năm coi cái nghèo cũng có năm bảy mức… như cỡ nhà bà… là  nghèo danh giá… nghèo trong sạch… Còn con nhỏ kia… nghèo hèn, nghèo đĩ  điếm.. sao xứng với con bà….Nhưng cấm sao được chớ…. Miết rồi cũng quen…  Có điều cả nhà bà Năm chẳng ai nguôi ngoai ấm ức…. 
  “Con nhỏ” ngày đó chính là mẹ thằng bé bây giờ. Chuyện mẹ nó lên phố,  làm cave có thiệt ko? Chẳng ai rõ…. Nhà hàng và quán xá trên phố cũng có  dăm bảy loại… Nhưng dân tình ác miệng, và lòng người xà tâm…. Ko ngày  nào là ko đeo bám mẹ nó với những lời cay độc. Cha nó nghe mãi cũng nản  lòng rồi thây kệ…..Đợt này, chẳng hiểu nghe ai xúi bẩy, về nhà, nội nó  làm căng dữ lắm… nhất mực đuổi mẹ nó đi…. Cha nó lâu rồi im lặng, nay,  tịt mít chẳng thấy rên rỉ tiếng gì… 
  Và thế là…. Nó đã mất mẹ trong một tuổi thơ buồn tẻ nơi xóm nghèo vắng  vẻ… như thế đó….. 
  Mẹ nói rồi có ngày mẹ sẽ quay về với nó… Nhưng ngày đó là bao giờ? Cả  mẹ và nó đều ko ai rõ cả… Sau cái đêm cha nó say lả tả bên mé hiên nhà…  nó chạy đi tìm mẹ cả đêm mà ko thấy bóng…. Nó trở nên im lặng và lầm  lũi….. 
  Ờ thì… cuộc đời cũng có lắm cái hay ho chứ bộ, ko hiểu có phải vì mẹ nó  đi rồi, nên như cô ba nói, nhà nó khá lên hay ko? Chỉ biết rằng khá lên  vun vút như một sự diệu kì. Cha nó dường như muốn tẩy xóa quá khứ, kéo  lết nó khỏi xóm quê bùn lầy Nam bộ… ra thành phố rực rỡ nơi miền Bắc lạ  lùng…. Cuộc sống mới của nó bắt đầu trên từng thớ đất thành thị… đẫm  những giọng nói ko quen… văng vẳng tiếng nhà cao say tiếng đêm…. Khi đó,  nó là một chàng trai 19. 
 ……………………………..        
III/ Cuộc vận động xác thịt!
   Đôi lần, nó nhớ mẹ, nó thắc mắc ko hiểu mẹ có đi tìm nó hay ko? Bây  giờ cũng lớn lắm rồi…. từ 13 đến 19….cũng đã 6 năm rồi đó….. Nhưng vẫn  chẳng một chút tin tức gì từ mẹ. Nó chợt nhớ lại  những gì mẹ dặn dò, mẹ  muốn nó làm đàn ông… nên bắt nó ở chung với bố…. Cái ý nghĩ ấy làm nó  cười xuề xòa, nó dẫy dụa và kêu gào lên trong tiềm thức: “Tại sao muốn  bỏ rơi tôi lại nói rằng muốn tôi làm đàn ông nên vứt tôi ở lại?” …. Cứ  mỗi năm trôi qua, nó ôm biết bao nhiêu là oán hận …. Nó vẫn ù lì và câm  điếc trong ngôi nhà có cha…. Nó hoàn thành nghĩa vụ của một thằng con,  đi học, đi làm và kiếm ra tiền…. Về nhà càng ít càng tốt để tránh phải  nhìn cha… bởi, nhìn cha, nó bắt gặp hình ảnh của một người đàn bà là… mẹ  nó! 
  Thế rồi, bản năng của một thằng con trai 19 tuổi thúc dục nó đi tìm  kiếm một mối tình…. Nhưng trong cái vòng luẩn quẩn của sự thiếu thốn  tình cảm, sự hận thù quá đáng với người cha, nó … thương phụ nữ vô cùng.  Nó sợ nếu một ngày, yêu ai, sẽ làm người ta phải khổ… Nó sợ, nó sẽ yếu  đuối để bỏ dở giữa đường… tình yêu lúc ấy, ắt hẳn sẽ rất đáng thương… 
  Nhưng cuối cùng cái tình thương phụ nữ đã cướp mất đi phần đàn ông nhỏ  mọn trong nó… Nó bắt đầu có quan hệ với những thằng con trai khác một  cách ….quá đà…tuy chỉ là lén lút. Nghiễm nhiên… nó trở thành “đàn bà”  của một số thằng “đàn ông”. Những mối tình đồng giới kéo nó đi vào vòng  xoáy… Nó ko có cái ham muốn xác thịt với như những “người bạn” của nó…  Nó ko có cảm giác “thực sự cần” như một số người con trai vốn sinh ra đã  vậy….Chỉ là lê lết đi thôi, những cuộc chơi ngắn ngủi…. 
 “ Một thằng đàn ông ko ra gì chỉ nên dành cho bọn đàn ông, ko thể làm  chồng để đàn bà phải khổ!” 
                  Một năm trôi qua,ko sao cả… Hai năm lại đến, chẳng thêm  gì…. chỉ từ khi nó 21 tuổi, nó quen một nhỏ rất tình cờ, một con nhỏ mà  sau này chính là người đã thuộc nằm lòng tuổi thơ của nó… để rồi bây  giờ, mỗi khi nghĩ tới con nhỏ… nó lại nghẹ ngào đắng môi: “Đứa trẻ mất  mẹ năm 13 đó là anh, câu chuyện tuổi thơ anh, chỉ có mình em nắm rõ và  hiểu tận tường…Ko phải bởi vì em đã lớn lên bên anh_tuổi thơ bất hạnh….  Mà bởi vì em là…. nỗi bất hạnh phút trưởng thành của anh…..Anh xin lỗi!” 
                         z46222062.jpg 
  Khi đó, con bé mới 15, còn ngây ngô lắm. Hai anh em thân thiết đến phát  điên, nó kể cho con nhóc những chuyện đau lòng xưa nay ko ai biết, tất  nhiên chỉ trừ chuyện…. nó và những chàng trai. Con nhỏ hiểu và chia sẻ  với nó một cách quá liều… đôi khi, ngồi nói chuyện mà con bé cứ khóc  rống lên, rồi kêu: “Em thương anh lắm! Em sẽ ko bao giờ để anh phải buồn  như hồi bé nữa đâu!”…. Con nhỏ ngây thơ đến tội! Cái sự ngây thơ ấy làm  cho con nhỏ xinh xắn đáng yêu hơn rất nhiều…Nó yêu con nhỏ lắm… yêu  thật ấy…. Và con nhỏ còn yêu nó nhiều hơn thế, yêu một cách dại  khờ……Nhưng nó ko thể đón nhận tình cảm của bất cứ ngừơi con gái nào, kể  cả khi nó biết yêu và tâm trí thường xuyên dậy dụa…. Một phần trong nó  thúc giục rằng, đừng để lỡ cơ hội này, hãy bắt lấy ngay khi còn đang yêu  cuồng dại, hãy giải thoát cho bản thân để trở về với chính phần đàn ông  đang thôi thúc nó. Phần còn lại thì quái thai đến khờ dại: “Không! Mày  ko phải là con trai, đã ko còn là một thằng con trai nữa…. vì sao lại  muốn cho cô ấy thiệt thòi?”…. 
  Và cứ mỗi lần đấu tranh như thế… nó chỉ biết nói với con nhỏ rằng :  “Anh rất tiếc!”, để lại nghe một câu nói sụt sùi… “em sẽ chờ!”… Con nhỏ  nói thế và làm như thế thật… 5 năm trôi qua, ko một mùa nào, con nhỏ ko  nhắc lại cho nó nhớ rằng, con nhỏ yêu nó đến nhường nào…Điều đó làm bản  thân nó cũng tự nhắc mình, nó yêu con nhỏ cũng nhiều ko kém… Kiềm chế…  để lặp lại nỗi đau cho cả 2…. suốt 20 lần ko dứt… và năm nay… con nhỏ  cũng đã 20 rồi… Con số tuổi kia vô tình hay cố ý vấp lấy số lần mà cả 2  đứa cùng đau… Nó ko hiểu… ko hiểu nữa…. 
 ……………. 
 IV/ Cứ mãi vẫn là: “Em sẽ chờ!” 
   Chắc anh ấy phải đấu tranh ghê gớm lắm mới quyết định nói cho tôi sự  thật ấy, về những mối quan hệ của anh ấy với những gã đàn ông đã từ rất  lâu nay…. Tôi ko muốn nói với anh ấy rằng, tôi biết điều đó từ rất lâu  rồi… Sau 1 năm chúng tôi quen nhau, sự tò mò đã thúc đẩy tôi bám sâu vào  đời anh hơn nữa…. Tôi biết những cuộc đi chơi đêm anh dạt về đâu và với  ai…. Lúc đầu, tôi cố né tránh, thức trắng suốt nhiều đêm dài và tự chửi  mình là một đứa con gái hoang tưởng, huyễn hoặc bản thân rằng… những gì  tôi khám phá về anh chỉ là giả mà thôi. Nhiều đêm, tôi lấy dao rạch vào  tay mình cho máu chảy ra, vào gào lên với bản thân rằng: “Hãy tỉnh lại  đi! Đừng yêu anh nữa!”….Nhưng tôi vẫn cứ vật vã như thế. Tôi yêu một  người như thế… thật sao? Đau không? Đau muốn lịm thở? Khóc không? Khóc  đến tàn hơi! Nhưng đau ko kéo được anh về bên tôi,khóc chẳng khiến tôi  thôi yêu anh được. Rồi tôi nhận ra rằng nếu chỉ đau và khóc thì chẳng  thể nào làm cho sự thật kia biến thành giả dối. Tôi quyết định yêu anh  thầm lặng như lúc chưa biết gì… Tôi cố gắng nói với bản thân rằng: “Tại  sao anh ấy ko yêu mình nhỉ? Có thể vì mình chưa thực sự tốt chăng?”. Một  ngày 24h, ngoài thời gian nghĩ về anh, tôi để dành cho công việc. Tôi  muốn anh thấy tôi trưởng thành như thế nào, đủ vững chãi ra làm sao, để  cho anh có thể tựa vào tôi… mà khóc! Tôi biết anh thiếu thốn cái gì, anh  thiếu những thứ tình cảm kiên trì và một tình yêu chung thủy. Anh ko  tin và chưa dám tin vì anh sợ bị phản bội và lại một lần nữa đau. Thâm  tâm tôi luôn nói với anh một cách kín đáo rằng: “Em yêu anh nhiều hơn  tất cả… và em sẽ bù đắp tất cả những mất mát của anh!”… Tôi biết anh yêu  mẹ và anh sợ tôi sẽ như mẹ, rời xa anh khi nói rằng rất rất yêu anh…   Vì thế,tôi hứa với anh rằng tôi sẽ chờ và tôi đã chờ…cho đến tận bây  giờ… và còn đến bao giờ nữa… tôi hoàn toàn ko biết…. Tôi chỉ biết rằng….  mãi mãi tôi sẽ yêu anh cho dù anh không thể yêu tôi. Tôi luôn sống với  niềm tin rằng anh sẽ chấp nhận tôi “sớm thôi”… 
  Hôm nay, khi anh ấy nói với tôi “điều đó”… tôi nhìn thấy khóe mắt anh  đầy nước… Tôi khóc! Anh nghĩ tôi khóc vì thất vọng… và rằng tôi sẽ bỏ  chạy thật nhanh hay tát vào mặt anh hoặc chửi anh là thằng bệnh hoạn…  Nhưng ko, tôi khóc trong im lặng, tôi khóc vì tôi thương anh khi nhìn  anh mắt ướt… 
  Tôi không thể giúp anh vượt qua chính anh, nhưng tôi sẽ đứng đây chờ  anh trở về…. trở về khi đã là anh… để yêu tôi nhiều như tôi yêu anh vậy… 
  Mắt tôi nhòe nước, môi tôi đắng ngắt và tim tôi quặn đau….tôi nắm lấy  tay anh… thật chặt: “Em sẽ chờ!” 
 (Fin?) 
4 mùa và 20 lần...!
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)






 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Post a Comment
Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.