Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại hay không? Liệu có phải xếp hàng rất lâu không? Em không sợ phải chờ đợi...
Long:
Bọn họ nói với em rằng anh đã rời bỏ em rồi. Em chỉ cười thôi, bởi vì em biết rằng anh không bao giờ như vậy. Em vẫn còn nhớ, năm em 14 tuổi, em bị một đứa con trai lớp trên bắt nạt, anh đã xông ra đánh nó để bảo vệ cho em, sau đó với bộ mặt sưng tấy anh nói với em rằng: " Em Phương, về sau cả đời này anh sẽ bảo vệ em!" Lúc đó chẳng phải chúng ta đã thầm hẹn ước như vậy sao? Nhưng hôm nay là sinh nhật lần thứ 24 của em, anh làm sao có thể bỏ em một mình mà âm thầm đi như vậy? Anh có biết rằng nếu không có anh, em không thể nào sống được. Không có bàn tay anh dẫn đường, em sẽ bị lạc lối không còn biết phương hướng nào để đi. Không có chiếc áo khoác của anh che chắn, em nhất định sẽ rất giá lạnh. Không có tiếng chuông điện thoại anh gọi vào mỗi buổi sáng, em sẽ lại đi làm muộn cho mà xem...Chúng mình đang chuẩn bị cho ngày kết hôn, anh cũng biết mà, em là một con bé vụng về như thế, chỉ có một mình, em làm sao có thể lo liệu được mọi chuyện? Em biết rằng anh chỉ đang tạm xa em một thời gian mà thôi, anh chỉ đến một nơi mà em không hề biết thôi phải không? Nhưng anh nhớ nhé, nhất định, nhất định phải trở về với em đấy. Anh còn phải thực hiện lời thề " cả đời này" bên em nữa mà. Em vẫn đang ở đây đợi ngày anh trở về.
Tiểu Phương
Ngày 19 tháng 5
Long:
Hôm nay em lại đi trên con đường mà chúng mình vẫn thường cùng nhau dạo chơi, anh có còn nhớ điểm hẹn của chúng mình không? Ở nơi đó vẫn còn bài hát mà anh thích đó. Em đang nghĩ rằng, chỉ cần em đi hết con đường này sẽ lại được gặp anh. Bởi vì anh đã từng hứa với em rằng sẽ đưa em đi xem bộ phim đó mà, hôm nay đã là ngày cuối cùng còn chiếu bộ phim đó. Mười năm qua, anh chưa từng một lần lỡ hẹn với em, chúng ta đã tuèng thề rằng đời này kiếp này sẽ luôn ở bên nhau mà? Anh có thể quên rồi sao? Về đến nhà, chuông điện thoại của em réo vang. Em nghĩ nhất định đó là anh rồi, là anh đã hỏi em đã về đến nhà chưa, em đang làm gì thế, đã ăn tối chưa, và anh sẽ lại nhắc nhở em phải biết nghe lời và phải ngoan ngoãn. Nhưng giọng nói của người trong điện thoại lại là Băng Băng, cô ấy hỏi em đang làm gì. Em nói em đang chờ điện thoại của Long. Trong điện thoại em nghe thấy tiếng Băng Băng òa lên khóc rất to. Anh nói xem cô ấy có phải là rất buồn cười không? Tại sao lại phải khóc cơ chứ? Khi chỉ có một mình em trong đêm đen vắng lặng, em cũng muón khóc lắm đấy. Nhưng em biết nếu anh nhìn thấy em khóc anh sẽ rất đau lòng. Vì thế em đang gắng hết sức để không bật khóc, để khi đợi anh trở về em sẽ nói với anh rằng, con người em rất kiên cường phải không anh. Nhưng khi nào anh mới quay trở về đây...
Tiểu Phương
Ngày 26 tháng 5
Long:
Em lại vừa gọi điện đến nhà anh đấy, nhưng những lời em nghe thấy vẫn chỉ là những câu nói quen thuộc trong chiếc máy nhắn tin: " Hiện giờ tôi đang bận không thể trả lời điện thoại, xin hãy để lại lời nhắn, tôi sẽ nhanh chóng gọi điện lại cho bạn." Đây đã là lần thứ mấy trăm như thế rồi? Anh đang đánh răng hay đang tắm, hay là tiếng ti vi to quá nên anh không nghe thấy tiếng điện thoại kêu? Từng lời anh nói trong điện thoại dường như vẫn luôn đọng lại bên tai em, cứ như anh chưa bao giờ rời xa em vậy. Nhưng chẳng phải rất lâu rồi anh không được nghe giọng nói của em sao? Anh không nhớ em à? Em biết rằng trước mặt anh em chỉ là đứa trẻ bướng bỉnh mà thôi, người mà luôn khiến anh phải tức giận. Anh biết không, bởi vì em rất thích nhìn thấy vẻ mặt cau có của anh khi em không nghe lời, em thích lại được nghe anh nói : " Cô nhóc này em hư quá!" , thích ánh mắt trách móc đầy yêu thương của anh. Em ôm chiếc gối bất chợt òa khóc. Dù những lúc chúng mình to tiếng với nhau thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy em khóc, anh nhất định sẽ ôm chặt em vào lòng, hôn đi những giọt nước mắt của em, xin lỗi an ủi em. Nhưng...tại sao, tại sao lần này anh lại vô tình đến vậy?
Yêu anh
Ngày 1 tháng 6
Long:
Ngày chúng mình kết hôn đã qua rồi. Tuy rằng anh vẫn chưa trở về nhưng em vẫn tự mình tổ chức lễ cưới và trở thành vợ anh. Từ năm 14 tuổi em đã luôn mong ước đến ngày có thể được làm vợ anh. Anh có còn nhớ những lời trước khi anh cầu hôn với em không? Anh thật là khéo nói, anh nói là: " Em Phương, hôm nay anh sẽ thực hiện một nguyện vọng của em." Em tinh nghịch hỏi lại: " Nguyện vọng gì cũng có thể được chứ?" Anh cười nói: " Ừ, bất cứ nguyện vọng gì cũng được." Thế là em liền nói ngay: " Vậy thì anh hãy lấy em đi." Kết quả là anh liền giả vờ làm một trò ảo thuật rồi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn cưới, dịu dàng đeo nó vào ngón tay em. Anh biết không, được làm vợ anh là nguyện vọng lớn nhất đời em. Em luôn luôn hi vọng mãi mãi có thể ở bên anh. Nhưng mấy hôm nay khi em nấu cơm xong rồi, muốn cùng anh ăn, cùng anh chuyện trò nhưng trong căn phòng ấy vẫn chỉ có mình em cô độc. Em lại thắp đèn thật sáng để đợi anh trở về. Dù có muộn đến mấy, em nhất định sẽ vẫn luôn để đèn thật sáng, để anh biết rằng có một người vẫn đang đợi anh trở về...Lúc nãy, em vừa nấu cho anh một món canh mà anh thích nhất. Trong lúc em thái rau không cẩn thận đã bị cứa vào tay, máu nhỏ từng giọt đỏ thẫm ướt đẫm tay em, nhưng lại chẳng thấy có bàn tay anh vụng về giúp em băng bó. Nước mắt em đang trào ra anh có biết không. Hay em đã mất anh rồi sao? Ý nghĩ đó làm trái tim em đau đớn vô cùng.
Vợ anh
Ngày 7 tháng 6
Long:
Hôm nay trời đổ mưa rất to, em đã đứng dưới mưa từ rất lâu rồi. Khi thấy toàn thân nóng bừng lên, em mới chịu lững thững quay về. Em biết em đã bị bệnh rồi. Đúng là bị bệnh rồi. Như vậy thật tốt, chỉ cần em biết em bị bệnh, thì dù anh đang ở đâu, đang làm bất cứ cái gì cũng sẽ lập tức trở về nhà chăm sóc em, giúp em uống thuốc, dỗ dành em ăn, bắt em phải nằm trên giường không được cử động lung tung... Em nằm trên giường, cảm thấy toàn thân mình nóng bừng như lửa đốt, đầu em đau buốt như muốn vỡ tung. Tại sao vẫn chưa thấy anh đến? Em dường như không còn đủ sức để mở mắt nhìn nữa, em cảm thấy mọi vật như đang quay cuồng trước mắt. Nhưng em vẫn luôn tự nhủ trong lòng rằng không được ngủ, nhất định không thể ngủ. Bởi vì em sợ khi em ngủ rồi, anh trở về thì em sẽ không thể nhìn thấy anh nữa...Sau đó Băng Băng đến, cô ấy phát hiện em bị sốt, liền bắt em phải uống thuốc. Em nói với cô ấy rằng: " Em không thể uống thuốc, bởi vì nếu em khỏi bệnh thì Long sẽ chẳng có lí do trở về thăm em nữa." Băng BĂNG ôm chặt em khóc: " Tiểu Phương, anh Long đã chết rồi, em đừng tự hành hạ mình nữa có được không? Nếu như anh ấy thấy bộ dạng của em như thế này, anh ấy nhất định sẽ không an lòng mà nhắm mắt đâu...Em nghe chị nói đi, anh ấy đã chết rồi, chết rồi. Em có hiểu không? Vào đúng ngày sinh nhật của em anh ấy đã bị một tai nạn giao thông và đã không thể trở về bên em được nữa..." Là thật sao? Anh không thể quay trở về bên em được nữa à? Thế còn lời hẹn uớc đời này kiếp này của chúng mình thì phải làm sao đây? Anh làm sao có thể bỏ em mà đi như thế...
Tiểu Phương
Ngày 20 tháng 6
LONG:
Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại không anh? Có phải là cần xếp hàng rất lâu không? Em đã mua cho anh một tấm thẻ điện thoại rồi này. Khi đến giáng sinh có thể gọi cho em có được không? Đã rất lâu rồi em không được nghe nói " Anh yêu em.."
Ngày 14-2 định mệnh
Đó là câu chuyện về đôi tình nhân trẻ chia tay đúng ngày 14-2.
Hôm đó là thứ 6, ngày 14-2-1867, đôi tình nhân đứng trên chiếc cầu ở Sefton Park, thành phố Liverpool, nước Anh. Họ là William Robert D'Onston và Alice Harwood. Hôm đó là ngày lễ tình yêu nhưng không khí toát lên một vẻ u buồn ảm đạm. Đó là buổi tối cuối cùng của đôi tình nhân trẻ. Chỉ ít phút nữa thôi, họ sẽ đường ai nấy đi. William sinh trưởng trong một gia đình thượng lưu. Cha mẹ anh vừa ép anh phải cưới một cô gái quyền quý khác, sao cho môn đăng hậu đối. Anh không thể tiếp tục với Alice được nữa.
William khóc và nói với Alice anh không thể yêu cô, mối tình của họ phải chấm dứt tại đây. Alice không nói gì. Cô đứng lẳng lặng và nhìn xuống mặt nước. Rồi cô quay ra và hôn William, đôi mắt cô cũng ướt đẫm nước mắt. Cô nói với người mình yêu: “Hãy làm cho em một điều cuối cùng này. Chỉ một điều này thôi.”
"Hãy hứa rằng anh sẽ quay lại đây để gặp em sau đúng một năm nữa, đúng ngày này, đúng giờ này." - Alice nói.
William không hiểu lắm về lời đề nghị của Alice. Nhưng lúc đó trái tim anh đang ngập trong nỗi buồn vô tận. Anh đáp lại: “Được. Nếu còn sống, nhất định anh sẽ đến.”
"Không! Hãy nói rằng dù sống hay chết anh cũng sẽ đến!" - Alice hét lên.
"Đừng quá đau buồn" - William nói. Anh cố gượng cười, đưa tay nắm lấy bàn tay người mình yêu. “Đúng một năm nữa, vào đúng giờ này, dù sống hay chết, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây” – anh nói.
Cây cầu định mệnh nơi cặp tình nhân gặp nhau.
Đúng 12 tháng sau, William và Alice cùng đến chỗ hẹn như lời hứa năm xưa. William nói với Alice rằng anh đã có gia đình và bây giờ anh không thể nghĩ đến cô được nữa. Alice thì không như vậy. Cô vẫn yêu anh tha thiết. Lại một lần nữa, Alice cầu khẩn. Cô xin anh hãy gặp cô một lần nữa, chỉ một lần nữa thôi, vào đúng ngày này, ngày 14-2, sau một năm nữa. William nói rằng anh không thể làm thế được, anh đã có gia đình và thề rằng sẽ suốt đời chung thủy với người vợ của mình. Alice khóc. Cô vừa khóc vừa cầu xin William. Cô nhắc lại những kỷ niệm ngày xưa, những lời hứa mà anh đã nói với cô. William động lòng. Lại một lần nữa, anh đồng ý. Nhưng đây sẽ là lần cuối cùng. Lại như lần trước, hai người sẽ hẹn gặp nhau trên chiếc cầu này vào ngày 14-2.
Tháng 2 năm 1869, William gặp phải một tai nạn. Anh chịu một chấn thương nặng ở chân. William không thể đi lại nếu không có sự giúp đỡ của chiếc nạng. Ngày hẹn đã tới, William không biết làm thế nào mình có thể đến điểm hẹn với chiếc chân thế này. Nhưng vẫn giữ lời, vẫn cố đến bằng được điểm hẹn. Người quản gia của gia đình anh, Bob, đồng ý đi theo giúp đỡ. Người quản gia này biết hết chuyện tình đau khổ của đôi tình nhân. Bob là người đẩy xe cho William. Bob giúp William đứng dậy. Anh đứng đó, trên chiếc cầu định mệnh, chờ Alice. Nhưng lần này anh không có chút kiên nhẫn nào hết.
William hét lên với Bob: "Tại sao tôi lại phải đứng đây để chờ đợi một người con gái mà tôi không còn quan tâm đến nữa cơ chứ?”.
Người quản gia không nói gì. Nhưng cùng lúc, từ đằng xa, bóng dáng Alice xuất hiện. "Đúng giờ đấy chứ." William nghe tiếng Alice thì thầm.
Alice tiến đến phía người cô yêu. Nhưng cô cứ bước những bước liên tiếp không dừng lại. Sợ rằng Alice va vào mình, William đưa tay ra, định ôm đỡ cô vào lòng.
Nhưng cánh tay anh đi xuyên qua người cô. Alice quay sang thì thầm trong sự ngạc nhiên tột độ của William: “Dù sống hay chết...”.
William nhìn Alice bước đến cuối cây cầu rồi biến mất.
"Bob!" - William òa khóc - "Người nào vừa đi qua đấy?”.
Bob nói không có ai cả, nhưng Bob nghe được tiếng những bước chân.
Ngày hôm sau, William cố tìm đến gia đình Alice để làm rõ mọi chuyện. Anh đến con phố Huskisson để gặp gia đình cô. Khi nghe chuyện, bố mẹ Alice đều khóc, họ nói rằng cô con gái của họ đã chết đêm qua rồi. Alice chết ngay trước lúc nửa đêm, chỉ vài tiếng trước giờ hẹn với William.
William không thể tin vào những gì mình nghe thấy. Cô y tá ở bên cạnh Alice trước lúc cô qua đời kể lại rằng trong những giây phút cuối đời mình, Alice cứ lặp đi lặp lại câu nói: "Dù sống hay chết, tôi cũng phải đến cây cầu để gặp William...".
Người ta nói rằng hàng năm cứ đúng ngày lễ tình yêu 14/2 trên cây cầu kia, người ta lại thấy bóng dáng của Alice. Cô đến vì cuộc hẹn với người cô yêu.
Và đó mãi mãi là câu chuyện về mối tình đau khổ của hai người yêu nhau nhưng không bao giờ đến được với nhau.
Trạm điện thoại trên thiên đường
2 nhận xét:
Post a Comment
Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
mot cau chuyen tinh that buon
Trả lờiXóaua`
Trả lờiXóa