 Một buổi chiều rảnh rỗi, cô và Ngọc lang thang trên mạng. Lướt qua  Vietsingle, cả hai dừng lại, “click” vào.
Một buổi chiều rảnh rỗi, cô và Ngọc lang thang trên mạng. Lướt qua  Vietsingle, cả hai dừng lại, “click” vào.
Mục tìm bạn bốn phương  hiện ra với danh sách dài lê thê của những kẻ chưa được thần Cupid “đoái  hoài” đến.
Cộng thêm hai cái “nickname” Emonly và Aianh, hai  người gõ phần lý lịch bản thân vào.
Cô tự nhận xét về mình: bướng  bỉnh, ngườiđàn ông lý tưởng phải có tính cách mạnh mẽ, nhưng biết…chiều  phụ nữ.
Ngọc liếc nhìn cô, nhún vai: “Mày sẽ ế trên mạng. Thời  nay làm gì còn đàn ông như vậy. Nghe cứ như…Quân vương và thiếp”.
Cô  ế thật.
Gần 3 tháng, trong khi nickname Aianh của Ngọc luôn có  người viếng thăm thì Emonly của cô chẳng ai quan tâm. “Đổi nickname và  mẫu đàn ông tìm kiếm đi”, Ngọc bảo. Cô lắc đầu.
Nếu dễ dàng bỏ  cuộc thì cô đâu phải là cô gái bướng bỉnh. Nếu không có ai làm quen cô  sẽ chủ động. Cô sẽ đóng vai “cọc tìm trâu”.
Mở Vietsingle, cô  click vào nickname Yeubien. Lá thư đầu tiên làm quen được hồi âm ngay  sau đó.
Anh tên thật là Phan, làm kế toán cho một công ty nước  ngoài.
“Biển không có bạn, chỉ có những con so`ng bạc đầu ngày  đêm vỗ vào gây nên nhiều vết thương sâu thẳm. Tại sao anh lại yêu  biển?”, cô hỏi trong một lần chat.
“Vì vậy nên biển rất cô đơn.  Anh cũng là một kẻ cô đơn. Mỗi lần đứng trước biển, anh như tìm thấy  chính mình”, anh trả lời. “Emonly nghĩa là gì? Em chỉ có một mình hay  chỉ được yêu duy nhất mình em”, đến lượt anh thắc mắc về nickname của  cô.
“Anh muốn hiểu sao cũng được”, cô lấp lửng.
Ngọc sốt  ruột: “Hạ xuống đất đi, đừng bay trên mây nữa. Hỏi nhà cửa, gia thế xem  hắn giàu hay nghèo”.
“Nhỏ này đúng là…thực dụng. Giàu nghèo có  liên quan gì đến tình bạn (biết đâu sau này là tình yêu) chứ”, cô tự  nhủ.
Cô đặt tên cho tình bạn trên mạng là “tình online” để phân  biệt với những người bạn…dưới đất. Anh và cô “cập nhật” mail mỗi ngày.  Mạng cơ quan, không dùng…cũng phí.
Theo thời gian, nội dung thông  tin càng lúc càng mở rông. Từ những chuyện lớn lao như gia đình có mấy  người, làm viễc ở đâu…đến giờ giấc đi lại, gặp gỡ những ai, cô và anh  đều “tải” hết lên mạng. Nhưng cô vẫn giữ bí mật về tên thật và nơi ở cho  riêng mình.
Rồi cũng đến ngày anh và cô hẹn gặp nhau.
Thời  buổi tình cảm online, lần hẹn hò đầu tiên không còn là những lời dặn dò  ngớ ngẩn, đại loại cô mặc áo màu gì, anh cầm hoa hồng ngồi ở đâu…như “  các cụ” ngày xưa. Mỗi người đều có điện thoại di động, ai đến trước, tự  tìm chỗ ngồi và “alô” cho người kia.
Địa điểm là quán cà-phê lãng  mạn, sang trọng, vừa đủ cho những người “không-phải-tình-nhân”, nhưng  cần chốn riêng tư.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, không phải là  con người cô đơn thường tìm đến biển những khi buồn như cô từng hình  dung.
Anh ngoài đời tự tin và mạnh mẽ, biểu hiện của mẫu người  rất thành đạt trong cuộc sống.
Cô cúi xuống khuấy nhẹ ly nước để  che giấu cảm giác thật vọng. Cuộc sống không thiếu những người đàn ông  thành đạt, nhưng chỉ một người có cái nickname Yeubien. Cô đã quên không  nói với anh rằng biển tuy cô đơn, nhưng chứa nhiều bí ẩn trong lòng đại  dương sâu thẳm.
Cô đã chọn anh, giữa hàng ngàn nickname mỹ miều  khác, chỉ vì anh yêu biển.
Cô tin rằng người yêu biển không bao  giờ la` người xấu vì bản chất của biển cả luôn bao dung.
“Em thất  vọng về anh lắm phải không?”, anh hỏi.
“Sao anh nghĩ vậy?”.
“Nhìn  nét mặt của em, anh đoán. Em không biết nói dối đâu, cô bé bướng bỉnh”,  anh pha trò.
Trong cô, cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Mẫu đàn ông tìm  kiếm đang hiện diện trước mặt, một người có tính cách mạnh mẽ nhưng  cũng thật tinh tế. Tuy nhiên, sao cô lại có cảm giác xa vời. Anh quá tự  tin, bản lĩnh. Còn cô chỉ là cô gái một cô gái bình thường, một hạt cát  trong sa mạc.
Thà anh cứ là người đàn ông có cái nickname Yeubien  mà cô từng quen.
Đứa bé cầm lẵng hoa hồng đến bàn hai người. Cô  lắc đầu khi thấy anh rút ví ra: “Em không thích hoa hồng”.
“Tại  sao?”.
“Thích và không thích đều thuộc về cảm tính, không lý giải  được”.
Anh nhìn cô thú vị: “Yêu và thích có giống nhau không?”.
“Khác.  Người ta có thể thích nhiều thứ, nhưng chỉ yêu được một người”.
Khi  đứng dậy ra về, anh chợt hỏi: “Em thích hoa gì?”.
Cô nhìn anh  lấp lửng: “Sở thích cũng giống như password, cần giữ bí mật”.
Anh  tự tin: “Anh sẽ tìm ra password của em”.
Không chịu nổi ông sếp  độc đoán, lúc nào cũng buộc nhân viên làm theo ý mình, cô nộp đơn xin  nghỉ. Gia nhập đạo quân thất nghiệp, cô lại bắt đầu những ngày tìm việc  như thuở mới ra trường.
Trong những lá thư gửi cho anh, không có  dòng nào đề cập đến tình trạng của cô. Cô không muốn người khác thương  hại mình, dù đó là người tin cậy nhất.
Cô tự tin đẩy cửa bước vào  phòng phỏng vấn. Trước khi đến đây cô đã chuẩn bị sẵn những câu trả lời  liên quan đến vị trí tuyển dụng.
Cô có chuyên môn, thừa kinh  nghiệm, lưu loát ngoại ngữ. Nếu người ta không chọn cô, đó là do…mức  lương đề nghị quá cao.
Tóm lại, cô đã đặt ra tất cả những tình  huống giả định cho một cuộc phỏng vấn. Chỉ có một điều cô không ngờ,  người ngồi sau bàn phỏng vấn là anh.
Cũng như cô, anh bật dậy:  “Sao em lại phải xin việc? Sao không viết cho anh?”.
Nhưng cô  không còn đứng đó nghe anh nói nữa. Cô quay lưng, đi như chạy ra cổng.  Cảm giác giận dữ và thất vọng xâm chiếm lấy cô. Anh đã dối cô. Anh không  phải một nhân viên kế toán bình thường mà là sếp.
Với những cô  phụ tá xing đẹp bao quanh, anh đâu có thời gian để cô đơn, lại còn  chuyện yêu biển nữa chứ.
Dối trá.
Chỉ có những đứa con gái  ngu ngốc như cô mới đi tin lời anh.
Cô lấy di động ra, xóa tên  Phan đáng ghét. Vẫn còn giận, cô mở máy nhấp nickname yeubien và  “delete”. Cô không muốn nhắc đến con người “hai mặt” này nữa.
Một  tuần sau, công ty gửi thông báo mời cô đi làm, dù chưa qua phỏng vấn.  Cô biết lỳ do, anh đã can thiệp vào chuyện này.
Cô cầm tờ giấy  lên, xé như người ta xé…thư tình. Anh có quyền lực, nhưng sẽ không điều  khiển được cô.
Thêm một tuần nữa, sau khi đã gọi những cuộc điện  thoại vô ích, anh đến tìm cô.
Trên mạng, cô là một nickname bí ẩn  nhưng trong hồ sơ, tất cả những gì thuộc về cá nhân đều phải rõ ràng.
Cô  chỉ thắc mắc là trong đơn xin việc có dán ảnh, sao anh còn ngạc nhiên  khi nhìn thấy cô?
Anh ngập ngừng: “Chắc em giận vì anh đã không  thành thật?”. Im lặng.
“Anh rất thích biểnnên chọn nickname  Yeubien. Những tưởng anh sẽ cô đơn trên mạng mãi mãi với cái tên lạc  lõng này, nhưng rồi em đã tìm đến anh”. Cô vẫn không nói gì.
“Anh  ngại nói về bản thân mình. Đã một lần thất bại trong tình yêu, anh như  chim bị trúng tên. Anh sợ những cô gái thực dụng đến với anh”, anh tiếp  tục độc thoại.
Thấy cô làm thinh, anh chuyển đề tài: “Anh không  trực tiếp tiếp nhận hồ sơ. Trợ lý chuyển cho anh những thông tin cần  thiết về người được phỏng vấn. Em có năng lực, đừng vì giận anh mà bỏ lỡ  cơ hội làm việc”.
Anh thở dài đứng dậy. Nói chuyện với cô chẳng  khác nào đang nói chuyện với cái đầu gối.
Anh nhìn cô thật lâu  trước khi ra về: “Em hãy đến cơ quan nhận việc. Anh hứa sẽ không làm  phiền em”.
Cô ngồi lại, suy nghĩ từng lời anh nói. Công việc và  tình cảm là hai thứ tách rời. Cô không thể vì giận một người mà bỏ qua  cơ hội. Hơn nữa, không đi làm tức là muốn tránh mặt anh. Cô không có lỗi  tại sao phải chạy trốn?
Sếp giữ đúng lời hứa, không quấy rầy cô  trong giờ làm việc. Nhưng vào buổi trưa, máy cô thường hiện lên những  dòng tin nhắn yêu thương: “Em ăn cơm chưa? Trưa em nhớ nghỉ một chút để  giữ sức khoẻ…”
Bắt đầu ngày làm việc, anh gửi cho cô những hình  ảnh vui nhộn. Mỗi tối, anh đều nhắn: “Chúc em ngủ ngon”. Cô vẫn giữ thái  độ xa cách.
Một hôm, khi mang hồ sơ trình ký, thay vì cầm giấy  tờ, anh lại nắm tay cô. “Em tốt nghiệp đại học Thủy sản, sao không thấy  ghhi trong lý lịch?”, anh hỏi.
Cô ngây thơ: “Em đâu có học trường  đó”.
Anh tủm tỉm cười: “Thấy em cứ im lặng, anh tưởng em từ…khoa  nuôi hến ra”. Cô đỏ mặt rụt tay lại, ôm luôn chồng hồ sơ chưa ký bước  đi, biết rằng sau lưng mình, có một ánh mắt đang nhìn theo.
Sinh  nhật lần thứ 25, cô chỉ mời Ngọc. Hai đứa vào quán cà-phê quen thuộc,  ngồi nghiền ngẫm…sự cô đơn.
Điện thoại Ngọc reo. Nó vừa bước ra  cửa vừa nói với cô: “Tao ra ngoài nghe điện thoại, ở đây ồn quá”.
Cô  lơ đãng gật đầu, thả hồn theo một bản nhạc ưa thích. Giọng đàn ông sau  lưng: “Happy birthday…”. Không cần quay lại, cô cũng biết là ai.
Quán  ồn, nhưng tiếng anh vẫn lắng đọng, dịu dàng: “Thêm một tuổi, chúc em  thêm thành công, hạnh phúc và luôn là cô gái bướng bỉnh dễ thương của  anh”. Kèm theo lời chúc là 25 đóa cẩm chướng rực rỡ nguyên sơ, chỉ buộc  hờ hững một sợi lạt, đúng sở thích của cô.
Cô thốt lên: “Ngọc nói  cho anh biết?”. Anh nhìn cô thật nồng nàn: “Anh hỏi Ngọc password dẫn  vào trái tim em. Ngọc trả lời chỉ cẩn gõ hai chữ cẩm chướng”.
Cô  để yên tay mình trong tay anh, nghe tiếng thì thầm: “Anh sẽ xóa nickname  Yeubien, vì bây giờ anh không còn là người cô độc…”.   
Password của trái tim
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)






 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
 
0 nhận xét:
Đăng nhận xét
Post a Comment
Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.