Trái tim bị thủng


Lạnh.

Rõ ràng Sài Gòn đang mùa nóng.

Đến nỗi đi đâu cũng nghe lời lời than bức bối.

Thỉnh thoảng những cơn mưa ào xuống rũ rượi, rồi biến nhanh trong không khí. Tưới vào cuộc sống thường nhật chút mát mẻ. Với triệu triệu người khác…

Nhưng em Lnh!

Vì mt khong ti không có nng tri và trng tri.

Tan vào bóng mình những nức nở lặng câm.

Em không khóc, ráo hoảnh như ngày hạn hán.

Khô cong vệt nứt nẻ sậm màu đất chết – Nơi đã từng đỏ tươi.

Ngày y, mt thi em biết yêu thương…

Tháng tư nắng, mùa loa kèn nở rộ trong ký ức, thời điểm em đứng vào khoảng trống trong trái tim một người. Để thế chân cô gái cũ đã bỏ đi. Đi vì người ấy thua kém một người khác. Buồn, hụt hẫng, thất vọng, cô đơn, người ta tìm đến em để trám vào chỗkhuyết đau thương nơi tâm hồn. Em không không chút buồn lòng. Hồ hởi. Vì muốn mình phần nào bù đắp nỗi xót xa mất mát của người ta. Em nghĩ giản đơn, có lẽ vì thếngười sẽ yêu em nhiều hơn. Và em chỉ biết mình sai lầm… Khi đã chia tay. Cả trái tim của em không đánh đổi được khoảng trống nhỏ nhoi của một người con gái bạc tình để lại.

Mùa loa kèn trở lại vài lần và tàn tạ theo cơn nắng gắt gỏng. Em băng qua một khoảng trống dài. Chới với. Tìm một điểm tựa. Nơi sắc hoa rạng đông cam rực dù ngày thiếu nắng. Tưởng sắc hoa ấy gắn suốt cuộc đời, cùng bờ vai em dựa dẫm… Điểm tựa tạm bợcủa em tưởng rằng vững chãi, nhưng lại hẫng sâu hơn đáy vực. Vì em đến cuối cũng chỉlà kẻ che lấp trống trải tạm bợ trong lòng người ta. Đến cuối, là khi người rời bỏ em quay về với miếng ghép hoàn hảo tự phong của mình. Dường như em không hề biết cách nhìn nhận bản chất một chuyện tình là gì. Cứ nghĩ mình yêu người hết lòng, người cũng sẽ đối lại với mình như vậy. Trong chạng vạng của bình minh hay hoàng hôn em không rõ được, hoa rạng đông nhoè nhoẹt như vết máu loang từ ký ức. Khi em lấp đi khoảng trống trong tim một ai đó, kết thúc trái tim em sẽ gánh chịu khoảng trống hoán chuyểnđó trong cuộc đời mình.

Em từng buồn, từng đau với những màu hoa kỷ niệm. Và rồi em yêu một người khác, một người đã đến bên em trong những tháng ngày cõi lòng lạnh lẽo. Em muốn mình mù quáng, đừng biết rằng người ấy yêu mình vì lý do gì. Chỉ biết yêu là đủ. Em ngưỡng mộ người ấy như mặt trời. Em là một đóa hướng dương vàng rực trên cánh đồng xanh tình cảm. Song cũng đến một ngày đóa hướng dương không thể còn hướng về mặt trời, hoặc đã không còn nhìn thấy mặt trời trong tâm thức của mình nữa. Mặt trời bỏ đi.Đóa hoa gục chết lẫn vào nền đất nâu xám. Đơn giản một ngày hoa phải tàn phai, nhưđóa hướng dương trong lòng em héo rũ vì đã cạn kiệt nguồn yêu thương. Sâu dưới lòngđất tối, đóa hoa biết rằng mặt trời chẳng bao giờ tan biến. Có hàng trăm ngàn triệu tỉnhững đóa hoa khác vẫn đang đợi mặt trời để mắt sau sự phô trương thứ ánh sáng lan tỏa hơn cả hào quang. Hướng dương âm thầm khóc, bằng linh hồn đã từng tươi rói sắc vàng.

Rồi em yêu một người nữa, chẳng có bất cứ sắc hoa nào liên hệ. Bởi em nói với người ấy em ghét hoa vô cùng. Đời hoa phù phiếm. Sớm nở, tối tàn. Em không chịu nổi sự phai héo chóng vánh như vậy. Giống như trong tình cảm em thật khó thay lòng. Vậy mà, em cũng đã yêu, qua bao nhiêu cuộc tình…

Bắt đầu độ tháng sáu trời mưa, nhìn qua ô cửa kính chỉ thấy giông vần vũ những chiếc lá sậm ố màu. Mưa… Làm em se lạnh. Tìm một làn hơi, em và người ấy xuyên qua bao cơn mưa. Lúc nhặt lúc thưa, lúc thanh thản, lúc nặng nề. Không có màu hoa nào khoe sắc rồi héo tàn để cuộc tình chóng tan vào quên lãng như đã từng trong quá khứ của em. Nhưng em biết rõ mình lại đang tiếp tục đứng vào khoảng hụt hẫng trong tim người ấy. Người ấy không yêu em. Người ấy yêu người con gái đến trước em. Dù cô ấyđã không hề bước vào. Song một chỗ trống đã được dọn sẵn. Và nó vắng chủ cho đến khi em tiếp quản.

Cứ như là một định mệnh, khi em luôn quàng vào cổ mình cái thói quen trở thành kẻlấp chỗ trống cho những người tình. Em cứ cố yêu thương, bằng những gì hiện hữu và sâu thẳm nhất. Để mong trái tim họ đầy chặt chất keo dính tình cảm nối em với họ. Quá khứ, em đã gặp những phản kháng, đã từng bị ngăn chặn, và đã bị đẩy lui, khi đem yêu thương lèn vào những trái tim có khoảng trống, nhưng không dành cho mình. Cho đến chuyện tình xuyên qua những cơn mưa của em và người ấy, em đã hạnh phúc khi mìnhđược tiếp nhận. Truyền thuyết kể rằng, bắt đầu tình yêu bằng một cơn mưa, đến cuối cùng sẽ vẫn có đôi. Mưa gắn kết hai người suốt đời. Em không tin, mãi đến lúc yêu ngườiấy, em lại luôn cầu nguyện truyền thuyết đó là thực. Vì chuyện tình đã bắt đầu bằng một cơn mưa trong mùa mưa nhiệt đới. Em lạnh người khi nghĩ đến một ngày tình lại bỏmình ra đi, như bao cuộc tình trước…

Người ấy cũng yêu em. Có vẻ như rất nhiều. Vì người ấy khóc bằng với mưa mỗi khi làm em đau lòng. Có khi trời không mưa, người ấy vẫn khóc vì thương nỗi cực nhọc của em, bởi ngày ngày cố sức lấp đầy tình cảm trong trái tim người ấy.

Em không thể, dù em có niềm tin và đặc quánh yêu thương. Trải một thời gian dài, khoảng trống vẫn hoác ra những nỗi đau lòng, trong em và người. Vì đó là một trái tim có lỗ thủng. Em không cách nào đổ đầy. Tất cả những cố công của em trôi tuột đi, tan chảy vào vùng thánh địa cấm dấu chân mình. Nơi yêu thương của em phí phạm, em không thể bước vào, chỉ vì mình chẳng phải là kẻ lần đầu biết đến chữ tình. Một trái tim mà người ấy không được sở hữu hoàn toàn thì làm sao có thể vá lại được lỗ thủng? Dù nó nằm trong mong muốn và ước vọng của cả hai người yêu nhau. Tình cảm cứ dầy và nặng như những cơn mưa, thấm tan vào lòng đất và rồi lại hong cạn hơi ẩm khi có ánh nắng trời.

Hai nỗi đau lòng cứ lệch pha dao động. Người ấy đau lòng vì em đã cố hết yêu thương. Em đau lòng vì một trái tim mình không thể lấp đầy. Nếu như trái tim người ấy không mở cửa đón nhận em bao giờ. Nếu như trái tim người ấy quá rộng lớn, để em đuối sức và thấy mình nhỏ nhoi. Nếu như…

- Nếu có mt điu ước, em s ước gì?

- Ước người y là mi tình đầu ca em!

Điều ước ấy hiện diện, thường trực nơi em. Dù bất cứ đâu, trên rừng dưới bể, đều dằn vặt từng nhịp thở của em. Không dối lòng mình. Em yêu người ấy bằng nỗi tiếc nuối từquá khứ, bằng bao đắng đót của hiện tại, bằng cả trời mất mát ở tương lai. Em chỉ có một tình yêu bất lực, không thể nào lấp được vết thủng của trái tim người.

Một buổi chiều nắng hồn nhiên, em tha thẩn dưới gốc cây cổ thụ bên bờ suối cạn nơi rừng vắng. Bọng không khí lạnh theo mây ập đến, làm những chiếc vỏ hạt cong mình tách nhau lìa khỏi thân cây già cỗi. Em tìm được 3 chiếc vỏ nâu sậm và cong queo. Một chiếc thủng lỗ báo hiệu ngày xanh đã bị sâu gặm nhấm. Em mang về thành phố, nhìn ngắm chúng cong rồi thẳng theo từng nhịp thời tiết. Tỉ mẫn khắc lên chiếc vỏ lành lặn thứ nhất: EM YÊU NGƯỜI, rồi chiếc vỏ lành lặn thứ hai: NHƯNG NGƯỜI KHÔNG YÊU EM, và cạnh vết sâu đục của chiếc vỏ thứ ba: VÌ TRÁI TIM CÓ L THNG. Em cột chúng vào những sợi dây, tạo hình như chuông gió. Muốn nó được treo đâu đó, hiện hữu và khua khoắng lên hiện thực của nỗi yêu. Em nghĩ rằng sẽ mang tặng người ấy. Vì chẳng bao giờ người ấy biết em đã dằn vặt nhiều như thế nào.

Chiếc chuông gió bằng vỏ hạt, loay xoay sắc nâu sẫm – nhạt. Nó chẳng thể tinh tang mà chỉ vọng lên những âm gỗ chạm khô khốc. Mỗi cơn gió ngang qua, tiếng rắc nhẹchuyển mình như đau vỡ âm thầm trong sâu thẳm. Em muốn những trách móc của mình hiện hữu quanh người ấy. Để không cách gì quên được.

Nhưng rồi cuối cùng em đã không tặng nữa. Em ném thứ trách móc hiện hữu đó vào một góc tối im lìm. Vì chợt nhận ra mình đã uổng công biết bao nhiêu. Một lúc nào đó, em sẽ hết yêu người ấy. Một lúc nào đó, người ấy cũng hết yêu em. Tất cả những gì lưu lại của quá khứ sẽ trở nên thừa thãi. Uổng công như việc em đã cố gắng lấp đầy yêu thương vào một trái tim bị thủng. Vết thủng sẽ làm khô cạn tất cả theo thời gian, em sẽrời bỏ như chiếc vỏ hạt già đanh rơi về với đất. Một ngày cũng sẽ tan lẫn vào hư vô.

Không có sắc hoa, em thấy cuộc tình của mình như chiếc vỏ hạt. Qua thời gian sẽ lìa cành chôn mình vào quên lãng. Bởi ngay từ lúc trên cao, nó cũng đã mang một màu nâu buồn thảm đồng điệu với đất dày. Điều vô lý của em là muốn người ấy phải nhớ mãi sựdày vò, trong khi biết rằng từng ngày trôi qua sẽ phủ lên sự lặng câm lạnh lẽo…

Giống như em… dần cảm thấy lạnh… Lạnh vô cùng cuối độ tháng tư… Vì đã đến lúc gấp cất những nỗi yêu. Về một góc xa thẳm tâm hồn…

Em lnh…

Vì mt khong ti không có nng tri và trng tri…


0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Post a Comment

Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.