Tội lỗi Chương 34 --- End


Chuong 31

Về HN tôi chỉ biết nằm dài trong phòng ngủ vùi ngày này qua ngày khác, tôi chẳng buồn nghĩ xem mình sẽ làm gì để sau này tự nuôi bản thân, tôi coi mình như cái xác chết di động, ngủ chán dậy ăn, ăn xong lại lên phòng ôm mấy quyền truyện kiếm hiệp thuê ở đầu ngõ về đọc, đọc mỏi mắt lại ngủ. Cũng có những lúc buồn chân tay và mẹ tôi nhờ xuống trông hàng để đi lấy hàng, tôi xuống nhà bán từng quả trứng, từng gói mì, bình ga, bột canh… cho mẹ. Có ngày mẹ tôi cũng mệt vì vừa phải nhận làm quyết tóan thuế cho một vài công ty gần nhà vừa phải lấy hàng bán hàng nên tôi trông giúp mẹ cả ngày. Những ngày như thế nhiều nhất tôi bán được 100k tiền hàng, tính ra lãi được khoảng 10-20k. Thật là một con số tôi không tưởng tượng ra vì nó chỉ bằng 5 điểm lô tôi ghi mà thường tôi ghi 20 điểm trở lên chứ có bao giờ ghi 5 điểm, số tiền lời chẳng bằng một lần bo cho bảo vệ vũ trường. Vậy mà mẹ tôi vẫn cầm lấy hộp tiền toàn những đồng 500 và 1000 vuốt cho thật phẳng để vào ví rồi lại tất tả xe đạp ra chợ lấy hàng trong cái lạnh căm căm. Tôi nhớ có lần tôi chẳng may làm vỡ một quả trứng định lấy xẻng xúc đi thì mẹ tôi hớt hải chạy ra bảo để đấy, rồi mẹ lấy chiếc muôi múc canh hớt lấy lòng đỏ cho vào bát cười hớn hở “Cái này trưa đập thêm quả nữa vào mà rán ai lại phí thế! May mà ra kịp” còn tôi cảm thấy tê tái và chua xót trong lòng.



Ở mãi nhà quanh đi quẩn lại với hàng hóa và truyện trò tôi cũng oải người và bố tôi thì cũng không muốn tôi cứ mãi thế nên một hôm sau khi ăn cơm bố mẹ tôi bảo tôi ngồi lại nói chuyện. Bố bảo đang có suất đi Nhật của người quen, sang đấy vừa học vừa làm được không cần phải bằng cấp nhưng phải có chứng chỉ tiếng nhật San Kiu. Tôi thấy vậy là cũng có cơ hội ra nước ngòai với lại người ta bảo cái đấy cũng như bằng A tiếng anh nên nghĩ chắc cũng chẳng khó gì mà đạt được nên gật đầu đồng ‎y’ ngay. Từ hôm ấy tôi hàng ngày có mặt tại Núi Trúc để ê a học tiếng Nhật.



Những ngày đầu tôi quyết tâm lắm, học hành chăm chỉ ghi bài đầy đủ lúc nào cũng cố gắng đến sớm ngồi đầu dán mắt vào bàng, tôi cứ liên tưởng đến những bộ phim chiếu trên ti vi hay trong các cuốn truyện kiếm hiệp mà tôi đọc nơi có những nhân vật chính khi quyết tâm làm cái gì đó chỉ qua vài cảnh trong phim hoặc vài trang truyện là thay da đổi thịt, là thành công vang dội. Nhưng ở đời chẳng có cái gì là như phim như truyện cả tiếng Nhật quả là khó, nó khó ngay đối với những người bình thường chứ chưa nói gì đến kẻ ăn chơi suốt mấy năm trời không đụng đến sách vở. Thế nên chỉ sau một tháng là tôi chán nản hẳn tôi xuống cuối lớp ngồi từ lúc nào không hay, về nhà chẳng buồn ôn lại bài, từ thì lúc nhớ lúc không. Kết quả là sau 4 tháng tôi nghỉ ở nhà không đi học nữa với cái lí do vứt lại cho bố mẹ tôi là “Con thấy đau đầu lắm! càn học càng đau! Chẳng học vào được”, bố tôi chỉ biết ngao ngán lắc đầu còn mẹ thì chép miệng tiếc những đồng tiền đã đưa tôi đóng học để giờ chả thu được cái kết qủa nào.



Vậy là tôi lại trở về với bốn bức tường quen thuộc, lại ngốn dần cái tủ truyện kiếm hiệp vô nghĩa của cửa hàng truyện đầu ngõ. Những cuốn truyện luôn làm tôi mơ tưởng đến ngày nào tôi sẽ gặp kỳ duyên và sẽ thành người tài giỏi, có cuộc sống sung sướng chứ chẳng phải bon chen phấn đấu từng li từng tí một như này. Và đúng như tôi mong đợi kỳ duyên của tôi đã đến.



Một buổi trưa trông hàng cho mẹ ngủ có ông khách vào uống nước(nhà tôi có 1 cái bàn nhỏ để cho khách uống nước ngọt hoặc bia), bộ dạng ông khách này có vẻ đang làm cái gì đó mờ ám, mặt mày lấm la lấm lét như sợ bị ai theo dõi, tay ôm khư khư cái cặp da màu đen. Tôi cũng chỉ quan sát thế chứ cũng chẳng đề phòng gì vì nhà tôi thì có gì đáng giá đâu, với lại so với tôi ông ta cũng chẳng to cao bằng nên để kệ ông ta ngồi đấy. Một lát sau tôi ngồi trong nhà nghe thấy ông ta đang điện thoại cho ai đấy bảo đã ở địa chỉ đấy rồi ra nhận hàng đi khiến tôi chột dạ “Khéo buôn trắng thì toi, phải chú ‎y’ quan sát hơn mới được!”. Chẳng bao lâu sau tôi thấy có thêm một người nữa đội mũ lưỡi trai sùm sụp bước vào bàn nước nhà tôi, ông khách kia gọi tôi bật thêm chai nước nữa đưa ra cho người khách mới vào. Cảm thấy có gì đó khả nghi và tò mò nên tôi ko vào nhà ngay mà ra vẻ sắp xếp lại ít hàng khô ở phía ngòai.



Tiếng người đàn ông vào sau thấp giọng hỏi “Có chưa? Đưa em xem qua đi”, người đàn ông đầu tiên trả lời “Đây rồi! Yên tâm là như thật” rồi rút ra một cái gì đó đưa cho người đội mũ lưỡi trai, tôi cố gắng khom người xuống nhìn qua khửu tay của mình, phải nheo mắt lại một lúc tôi mới thấy cái mà người đội mũ lưỡi trai kia đang soi đi soi lại là một chiếc bằng tốt nghiệp không biết là đại học hay cao đẳng. Sau đó người đội mũ lưỡi trai rút ra một chiếc bằng khác(chắc là bằng thật) để so sánh một lúc rồi gật gù ra vẻ hài lòng. Người đàn ông đầu tiên thấy thế liền giục “Thế nào! Okie rồi thì đưa nốt đây cho anh đi”, đến lúc này thì tôi cũng không cần ở ngòai nữa tôi đi vào kệ hai người giao dịch và thanh toán với nhau. Vào trong nhà tôi biết rằng cơ hội của tôi đến đây rồi, tôi sẽ mua một tấm bằng của người đàn ông này và từ đó mình sẽ có thể xin được việc và đi làm mà không phải trải qua bất kỳ một khóa học khốn khổ nào cả. Khi người đàn ông thứ 2 đi rồi chỉ còn lại người đầu tiên đang đếm lại tiền và gọi tôi ra thanh tóan thì tôi liền đi vội ra. Không vòng vo, tôi đặt thẳng vấn đề với ông ta về nhu cầu của mình và yêu cầu ông ta cho tôi biết giá của một tấm bằng ĐH.



Nhìn tôi một hồi như muốn dò xét rồi ông ta cũng đưa ra cái giá là 4 triệu, một cái giá mà tôi nghĩ là quá rẻ cho một tấm bằng ĐH. Ông ta yêu cầu tôi cung cấp ảnh, họ tên, tên trường, khóa học, và nếu có được bằng tốt nghiệp photo của ai đấy để làm mẫu thì càng tốt. Tôi tất nhiên là không có ngay được những thứ ông ta yêu cầu nên xin số đt để liên lạc lại khi tôi có đủ những thứ ông ta yêu cầu. Ông ta đồng y’ để lại số cho tôi và ra về không quên dặn tôi là phải hết sức giữ bí mật.



Nhưng khi ông ta về tôi lại nghĩ khác, có lẽ tôi chẳng cần tấm bằng đấy, tôi sẽ kinh doanh bằng khả năng làm bằng của ông ta, tôi biết cái đám ăn chơi như tôi ngày trước thì chả thiếu tiền mà lại không thiếu gì những đứa học nửa chừng bị đuổi hoặc là không học vẫn báo bố mẹ là đang học. Chỉ cần bắt sóng lại chúng nó tôi có thể bán cho chúng nó với những cái này. Tự nhẩm tính tôi nghĩ là bán với giá 10 triệu một tấm bằng vẫn rẻ chán, tôi sẽ lãi 6 triệu một tấm bằng. Gấp đôi lương tháng của một công chức lâu năm chả mấy chốc tôi sẽ giàu to.



Hí hửng với cái phương án kinh doanh vừa lập tôi lập tức bỏ cả buổi chièu bắt sóng lại vài thằng bạn ăn chơi chào hàng. Kế hoạch chào hàng của tôi thành công ngòai sức mong đợi, trong vòng 4 ngày tôi đã có 10 khách hàng gửi hồ sơ và tiền cọc trước cho tôi(đấy là tôi còn lựa chọn và từ chối khéo nhiều khách cảm thấy không tin tưởng được). Tôi chuyển lại toàn bộ cho người đàn ông kia tại chính nhà của ông ta, và tôi thấy rõ sự kinh ngạc trong mắt ông ấy về số lượng khách hàng tôi đem lại. Ông ta niềm nở nhận hồ sơ và tiền cọc không quên ghi rõ tên tôi và số đt vào cái phong bì chung của tất cả các khách hàng tôi đem đến để đỡ thất lạc.Ông ta hẹn tôi nửa tháng nữa sẽ giao bằng và trước khi giao sẽ điện thoại. Tôi về nhà nằm đọc truyện và bắt đầu nhẩm tính xem sẽ làm gì với số tiền có được. Tôi sẽ mua cái xe máy xịn hơn, sẽ lắp điều hòa cho cả nhà, mua cái tivi đẹp hơn, bảo mẹ tôi dẹp cái cửa hàng đi mà nghỉ ngơi… Và còn vô số dự định tốt đẹp khác nữa.



Tôi đã không phải chờ lâu, chỉ 10 ngày sau tôi đã có điện thoại nhưng không phải của ông ta mà của một người đàn ông với chất giọng lạnh tanh “Anh có phải là H không?” tôi ngập ngừng trả lời “D..ạ vâng! Đúng rồi” giọng đàn ông bên kia vẫn lạnh lùng “Chúng tôi bên cơ quan an ninh đang điều tra về đường dây làm bằng giả! Yêu cầu sáng ngày mai 9h anh có mặt tại …. Để lấy lời khai và làm rõ các bên liên can” tiếng vâng lập cập của tôi chưa kịp dứt thì đầu bên kia đã vọng lại tiếng cúp máy khô khan. Tôi run rẩy, mồ hôi vã như suối, tim tôi đập thình thịch, một cảm giác sợ hãi đến cùng cực dâng lên trong người. Chưa bao giờ tôi cảm thấy sợ như bây giờ, tôi ngồi lì trên phòng chẳng có lòng dạ nào mà ăn uống mặc cho mẹ gọi khản cổ dưới nhà. Tôi nghĩ ngay đến những chấn song sắt, đến những ngày lao động khổ sai, đến những đám anh chị trong tù, tôi ra ma rồi. Tôi sợ bấn hết cả người không còn biết nghĩ ngợi gì. Rồi sợ quá không biết làm gì nữa tôi xuống nhà cầu cứu bố với cái giọng của kẻ sắp chết, của kẻ sợ chết, sợ đi tù.



Nghe tôi trình bày trong cái giọng hoảng hốt không rõ đầu rõ cuối khiến bố tôi phải hỏi đi hỏi lại mấy lần mới vỡ lẽ ra. Bố tôi lắc đầu với khuôn mặt chán chường và thất vọng, còn mẹ tôi nghe ra chỉ biết nức nở mà trách móc tôi “Sao lại làm thế hả con! Kiếm tiền phi pháp như thế thì làm sao mà không bị bắt! Sao tôi khổ thế này! Giờ lấy đâu tiền mà chạy! Không biết có chạy được nữa không! Sao tôi bất hạnh thế” rồi mẹ khóc to hơn khiến bố tôi phải quát “Có nín đi không! Giờ khóc thì có ích gì nữa! Động tí là khóc”.



Sau đấy bố tôi phải muối mặt chạy vạy khắp nơi để mà lo lót cho tôi thoát khỏi tù tội, tôi không biết bố mẹ tôi đã mất bao tiền để cuối cùng tôi được cho là thành phần không liên can đến vụ án, chỉ triệu tập lấy lời khai và cho về. Nhưng nhìn sợi dây chuyền mẹ đeo trên cổ cũng không còn tôi hiểu là tôi đã tiêu đi những đồng tiền dành dụm cuối cùng của bố mẹ rồi. Thêm một lần nữa tôi lại là kẻ mang tội….

Chuong 32



Sau vụ việc động trời đấy tôi lại quay về với căn phòng để tiếp tục coi mình như xác chết, nhưng mà lần này thì có thêm cả bố và mẹ tôi cũng mặc định tôi là cái xác chết di động trong nhà này. Cả ngày mẹ tôi bán hàng, bố tôi đi làm, đến bữa ăn thì mạnh ai người nấy ăn rồi bố tôi lên phòng nằm, mẹ tôi ra vừa xem vừa bán hàng, hết giờ bán thì gắt giọng gọi tôi xuống dọn hàng. Thi thoảng mẹ tôi buông vài câu bóng gió “Con cái nhà người ta! Giờ tốt nghiệp đi làm nuôi bố mẹ! con nhà mình thì…” khiến tôi vừa tủi thân vừa uất ức. Tủi thân vì mẹ tôi vốn chiều chuộng tôi như thế mà giờ chẳng coi tôi ra gì, uất ức vì bị coi như thằng ăn bám trong cái nhà này.



Những lời bóng gió ngày một nhiều làm tôi cuối cùng cũng không chịu nổi được, tôi quát ầm lên “Được rồi! Để con đi kiếm tiền về cho mẹ xem! Không phải bóng gió nữa” và kệ mẹ tôi lặng thinh xem tiếp tivi tôi lấy xe với quyết tâm tìm việc. Nhưng việc gì dành cho cái thằng không bằng cấp, không kỹ năng, không nghề ngỗng như tôi. Tôi xin làm lễ tân cho nhà hàng vì tin vào cái vốn tiếng anh của mình nhưng khi phỏng vấn người ta bảo bằng cấp không có khả năng ngoại ngữ chỉ là tiếng anh “bồi” còn kém cả phục vụ bàn bên này, nếu đồng ‎y’ làm phục vụ bàn thì đóng 10mil tiền bảo lãnh để làm. Nghe đến làm phục vụ bàn tôi đã chán rồi chưa nói đến việc đào đâu ra tiền để đóng tiền thế chân thế nên tôi rút luôn.



Vẫn không bỏ cuộc tôi mua báo Mua và Bán rồi dán mắt vào từng mẩu tin tuyển người trên báo. Đọc thấy có một đơn vị tuyển người giao báo tôi phi vội đến ứng tuyển, người tuyển dụng bảo tôi lương tháng là 500k hàng ngày phải dậy từ 4h sáng dù mưa hay bão, rét hay nóng và đi giao gần 500 địa chỉ trong buổi sáng. Tôi chóang thật sự, ngày thường thì còn cố được, mưa rét làm sao cái thân quen ăn, quen chơi của tôi chịu nổi chưa kể lương có 500k/tháng vì theo người ta lập luận là chỉ làm có mỗi 2 tiếng buổi sáng là xong.

Chúi tiếp mũi vào tờ báo bên cốc trà đá tôi tiếp tục dò tìm cho mình những đơn vị tuyển dụng mắt tôi sáng lên khi thấy có một đơn vị tuyển người phát tờ rơi lương 50k-100k/ngày quả là mức lương hấp dẫn và công việc nhàn hạ. Sợ mất công việc béo bở này tôi phóng vội đến địa chỉ trên tờ báo. Đến đúng địa chỉ tờ báo tôi thấy đây là một trung tâm môi giới việc làm chứ chẳng phải công ty nào cả, bên trong cái căn phòng 10m2 kê 2 cái bàn đón tiếp người đến đăng k‎y’ việc, ngòai thì là 2 cái bảng đen to uỵch dán chi chit các thông tin tuyển dụng. Tôi buớc vào đăng kí nhận công việc phát tờ rơi với một người phụ nữ đang phụ trách bàn hướng dẫn ở đấy. Người phụ nữ mô tả cho tôi công việc là hàng ngày phát tờ rơi tại các điểm được chỉ định mỗi ngày một tiếng lương sẽ là 100k/ngày nếu đồng y’ thì mai đi làm luôn.



Nghe đến thế tôi chẳng có lí do nào từ chối mà không gật ngay, tôi gật đầu chưa xong người phụ nữ yêu cầu tôi đóng 150k để đảm bảo là không bỏ việc, nếu bỏ việc sẽ bị giữ lại, còn nếu xong việc thì sẽ trả lương kèm 150k tôi đã đóng để đảm bảo. Thây cũng chả việc gì mà đời nào tôi lại bỏ việc ngon thế này nên tôi dồn hết số tiền trong người ra đóng luôn cho người phụ nữ đấy, kí nhận rồi ra về. Ngày hôm sau tôi hớn hở quay lại nhận việc thì lại có một cô gái đón tôi chứ không phải người phụ nữ hôm qua. Tôi xưng tên và nói lí do mình đến đây, sau khi nghe rõ cô gái kia “ah” lên một tiếng rồi lấy trong ngăn kéo một tập tờ rơi đưa tôi. Cầm lên ngó qua tôi thấy đấy là tờ rơi quảng cáo về gia sư tại nhà, định lên tiếng hỏi địa điểm cần phát thì cô gái ấy nói chặn lời tôi “Tờ rơi này bạn phát ở đâu cũng được! Miễn là bạn thấy có hiệu quả! Dựa vào khách hàng ở khu bạn phát tờ rơi gọi về đăng ky’ học cho con chúng tôi sẽ trích lại một phần lợi nhuậ cho người phát, thông thường là 30k/1ng đăng ky’ học cho con” tôi há hốc mồm hỏi lại “Chị có nhầm với ai không ạ! Công việc của em là phát theo đc được cho rồi chấm công lấy tiền theo ngày chứ làm gì như chị nói đâu ạ”, cô gái kia vẫn đều giọng “Ở trung tâm này chỉ có duy nhất cv phát tờ rơi như thế! Làm gì có cv phát tờ rơi nào khác! Bạn không làm thì thôi để người khác làm”. Tôi có phải ngu đâu mà nhận cv này, làm sao tôi biết được khách hàng chỗ tôi phát tờ rơi gọi đến trung tâm, nếu người ta bảo ko có ai có nghĩa là tôi làm không công chứ còn gì nữa.



Không đắn đo thêm tôi từ chối ngay “Không! Em không làm việc này đâu! Chị cho e xin lại tiền cọc! hôm qua e đóng 150k cho cái chị kia rồi, có giấy biên nhận đây”. Nhưng cô gái ấy chẳng buồn nhìn đến tờ giấy biên nhận mà trả lời tôi ráo hoảnh “Bạn đã bỏ việc thì chúng tôi phải giữ lại tiền đấy để bủ thiệt hại bạn gây ra cho chúng tôi” đến đây thì tôi biết mình đã bị lừa, tôi bị lừa mà cứng họng không nói được câu nào, tôi nhịn ăn nhịn uống được 150k giờ để người ta lấy không của mình. Người tôi sôi lên, tôi nhìn vội vào mấy thanh gỗ chèn cửa phía ngoài, tôi muốn đập tan cái chỗ này ra, không chần chờ tôi phăm phăm đi ra nhặt mấy thanh gỗ. Nhưng vừa cầm vào tôi lại nghĩ đến rồi bố mẹ tôi sẽ phải gánh chịu, phải chạy chọt nếu tôi làm loạn chỗ này, giờ nhà tôi làm gì có vai vế gì nữa đâu mà cậy nhờ. Cơn giận dữ chợt tan biến như 150k dành dụm của tôi rơi vào túi người khác. Tôi nén nòng quay xe không quên ném lại cái nhìn sắc lạnh vào cô gái vẫn đang ngồi chờ những người khác như tôi đến và ra về.



Về nhà tôi chua xót nhận ra rẳng ở đời chẳng có ai cho không ai cái gì, chẳng có việc kiếm tiền nào dễ dàng cả, công việc càng dễ thì đó càng là cái bẫy mà người ta dành cho những kẻ chỉ thích làm ít hưởng nhiều mà thôi. Giờ những thằng không bằng cấp nghề nghiệp như tôi làm sao mà có việc tốt được. Không còn chúi mũi vào tờ báo đầy rẫy những cạm bẫy như thế tôi xác định phải học cái nghề gì đó để đi làm chứ không mò mẫm tìm việc kiểu này nữa. Cầm chiếc điện thoại mà ông chú trong Nam mua cho tôi những ngày tôi trong đấy ra cửa hàng bán, tôi mua một cái đt cũ rẻ tiền số tiền còn thừa tôi nộp vào đăng k‎y’ một khóa học sửa chữa máy tính tại một trung tâm dạy nghề.



Tôi sẽ học vào các buổi sáng còn buổi chiều tối ở nhà, thời gian rảnh rỗi tôi vẫn muốn kiếm việc gì đó để không phải nghe mẹ tôi chì chiết bóng gió. Suy đi tính lại tôi thấy chỉ có chạy xe ôm là mình có thể thoải mái về thời gian, thích thì làm không thích có thể nghỉ, tiền ra vào chắc đủ đổ xăng và các sinh họat bình thường khác của tôi. Vốn là cái xe thì tôi có rồi, giờ chỉ thêm cái khẩu trang bịt vào để không ai nhận ra mình là được. Phấn khởi với công việc mới này chiều tối tôi lập tức ra các bến xe để kiếm những khách hàng đầu tiên.



Nhưng (vâng lại thêm một lần nhưng) ngay cả cái y’ tưởng mới này của tôi cũng phá sản, tôi đi đến đâu cũng bị những người cũng hành nghề xe ôm xua đuổi, nhẹ thì chửi bới đe nẹt để biết đường mà đi, nếu lì lợm ở lại thì sẽ bị đánh hội đồng hoặc chọc thủng xăm, gây hấn vì dám cướp miếng ăn và địa bạn họat động của họ. Không một địa điểm nào mà không có những “thổ địa” kiểu như thế dù chỉ là một cái cột điện chờ khách ven đường cũng thế. Thêm lần nữa tôi lại có một bài học về kiếm tiền, đúng là cái dễ kiếm thì người ta nghĩ ra từ lâu rồi chẳng phải chờ đến cái đầu óc ăn chơi của tôi phát minh ra. Tôi vẫn không bỏ cuộc để tìm cho mình một chỗ có thể họat động xe ôm, vì tôi biết nếu bỏ nốt nữa thì chẳng còn làm được gì cả. Rốt cuộc tôi cũng tìm được cho mình một chỗ đứng gần ga Hà Nội khá vắng vẻ để bắt khách



Ngày đầu tiên khá êm ả, tôi không bị ai kèn kựa và bắt được hai khách tôi kiếm được 25k, lần đầu tiên tôi làm ra tiền bằng mồ hôi công sức chạy khắp HN cả tuần. Lần đầu tiên tôi kiếm được tiền không phải từ những điểm lô, tôi nhìn mấy tờ 5k nhăn nhúm trong tay như nhìn một kỳ quan không biết chán, tôi vuốt thật phẳng có khi vuốt còn phẳng hơn cả những đồng tiền mẹ tôi vẫn vuốt. Hóa ra cái đồng tiền bằng mồ hôi công sức mình bỏ ra có được nó qúy đến thế. Vậy mà tôi không biết đã đốt bao nhiêu mồ hôi của bố mẹ vào rượu, gái, lô đề, bay đêm… Những giọt nước mắt tự bao giờ đã lăn xuống má thấm vào cái khẩu trang tôi đeo khi tôi đang vuốt những đồng 5k ấy. Tôi sụt sùi nhiều hơn khi đưa từng đồng 5k ấy vào chiếc ví mỏng tang, những giọt nước mắt của sự ân hận vì đã làm khổ bố mẹ tôi quá nhiều...

chuong 33


Gần 1 tuần sau đấy tôi vẫn vừa học vừa chạy xe ôm tại cái điểm tôi đã kiếm được và cho là khá lí tưởng ấy. Cho đến hôm tròn 1 tuần, như thường lệ tôi lại ra cái địa điểm quen thuộc của mình để bắt đầu một buổi như những buổi khác thì tôi thấy đã có ai đấy đã dựng xe chiếm chỗ của mình rồi. Tôi sững sờ nhìn một lúc rồi quyết định phải đánh đuổi kẻ lại ấy ra khỏi chỗ của mình vì đây là chỗ vất vả lắm mình mới kiếm được. Dừng xe ngay bên cạnh chiếc xe đấy với một thái độ hậm hực tôi ngồi chờ chủ xe xuất hiện. Khoảng 5’ sau đã có một giọng lạnh tanh thốc vào gáy tôi “Thằng ranh này mày làm gì ở đây! Cướp chỗ tao ah”, tôi quay lại nhìn thấy một người đàn ông tầm 35-36 tuổi dáng người cao ngang tôi tuy nhien hơi gầy một chút, gương mặt xương xẩu, da ngăm đen đội môt chiếc mũ cối trông khá là bặm trợn. Nhưng tôi cũng chẳng sợ sệt gì đanh giọng đáp lại “Chỗ này em chạy gần 1 tuần nay rồi! Sao là chỗ anh được”, người đàn ông ấy nhìn tôi kỹ 1 lần từ đầu đến chân rồi lạnh lùng từng tiếng rành mạch “Chỗ này tao chạy cả năm nay rồi, mới nghỉ một tuần mà đã chui ra một thằng như mày là sao”, tôi ngớ người bởi câu trả lời của người đàn ông đấy và tôi tin người đàn ông đấy nói sự thật.

Buồn bã và thất vọng bởi mất đi một chỗ mà kiếm mãi không ra nhưng tôi vẫn nhũn nhặn quay sang người đàn ông ấy nhỏ nhẹ “Dạ em xin lỗi! Em tưởng chỗ này không có ai! Vì e cũng chạy khắp nơi mới được chỗ này để chạy! Em không biết là của anh!” rồi tôi quay xe với dự định đi tìm một chỗ khác đề sống, để tồn tại. Nhưng người đàn ông kia đã cất giọng gọi tôi lại “Từ từ! quay lại đây đã”, tưởng ng ta gọi tôi để bắt bồi thường những ngày chiếm chỗ tôi cũng hơi lo lắng quay lại. Người đàn ông nhìn kỹ tôi lần nữa rồi cất giọng thân mật “Thế tên gì! Bao nhiêu tuổi! Nhà ở đâu! Sao lại ra đây chạy”, rôi cũng không dấu diếm gì mà trả lời người đàn ông ấy những câu hỏi một cách chân thật chỉ có lí do đi chạy là tôi bảo tôi đi làm thêm kiếm thêm tiền để học. Ra chiều nghĩ ngợi vài phút cuối cùng người đàn ông đấy cất giọng “Thôi ở lại đây chạy với anh! Chú mày chạy có nửa buổi cũng không sao! Hai anh em san sẻ cũng được”. Tôi mừng quá không nói được câu gì ngòai câu “Cá..m ơ..n anh” ấp úng.

Từ hôm ấy tôi có chỗ yên ổn thực sự để chạy xe, người đàn ông đấy tên là Tuấn. Anh Tuấn rất tốt với tôi, khách nào đi xa cũng nhường tôi chạy, nếu trời nắng nôi hoặc mưa gió quá thì a lại tranh khách của tôi chạy hoặc những buổi tối trời muộn a cũng tranh chạy của tôi. Tôi biết là anh không muốn tôi gặp nguy hiểm hay vất vả và rất cảm kích anh. Tôi coi anh như anh trai mình lúc nào không hay, tôi kể về những tháng ngày ăn chơi đua đòi để rồi bị đuổi học, kể về việc ăn trộm tiền để bố tôi phải mất việc, kể việc tôi làm ăn phi pháp rồi cuối cùng bố mẹ tôi cũng lại là người cáng đáng. Nghe tôi kể mặt anh lộ rõ vẻ tiếc nuối và trách móc dành cho tôi nhưng a vẫn cất những lời nói an ủi tôi. Nói chuyện nhiều với anh tôi thấy anh nói chuyện rất là tinh tế, hiểu biết, chắc chắn anh phải là người được học hành đầy đủ. Tôi cố gắng gạn hỏi anh về quá khứ, cuối cùng anh cũng kể cho tôi biết trước anh là một cảnh sát, chỉ vì chút lòng tham nhận tiền của người ta để rồi bị đuổi khỏi ngành, vì bố mẹ anh là người có công với tổ quốc nên chỉ bị xử án treo. Giờ cả nhà anh chẳng ai còn buồn để ‎y’ đến vợ chồng anh, hai người đang thuê trọ. Vợ anh đang làm giáo viên mầm non, anh thì không có nghề ngỗng gì nên đành chạy xe ôm để dành dụm nuôi đứa con gái 4 tuổi. So với anh tôi còn sướng hơn nhiều, tôi còn có nhà, tôi còn có mẹ nấu cơm cho ăn, tôi chẳng phải nuôi ai cả chỉ lo kiếm tiền để đủ tiêu cho bản thân mình mà thôi. Tự dưng tôi thấy trân trọng những gì mình đang có đến thế.

Ba tháng học nghề của tôi nhanh chóng kết thúc, tôi đã có trong tay cái chứng chỉ nghề sửa chữa máy tính, ngày tôi tốt nghiệp hai anh em nghỉ chạy môt buổi để về nhà anh ăn mừng, tôi mua ít thịt chó rồi ghé qua nhà anh. Căn nhà trọ của anh chỉ vẻn vẹn 20m2 nằm sâu tít trong ngõ. Vợ anh đi làm cháu đi học theo mẹ luôn nên chỉ có 2 anh em ở nhà, sau vài ly rượu trắng anh hỏi thêm tôi về chuyện tình cảm, tôi kể về em của tôi với niềm tự hào và tiếc nuối(tôi không dám kể về L) tôi đã đánh mất e thế nào, em đã cố níu kéo tôi ra làm sao. Giờ đây tôi cũng chẳng biết em ở phương nào khi mà khóa em học đã tốt nghiệp trước ngày tôi từ Nam ra. Nghe xong anh cất giọng trầm ấm khuyên bảo tôi nên đi tìm em, đấy là người con gái tuyệt vời, là người không phải tìm đâu cũng được. Nhưng tôi chỉ ậm ờ với anh, tôi biết con người tôi giờ ra sao, tôi tự biết hoàn cảnh của mình thế nào, làm sao tôi dám gặp em chứ chưa nói gì đến việc nối lại tình cảm với em.

Tôi không còn ra chạy xe với anh nữa, tôi mang cái chứng chỉ nghề mình vừa có được để đi xin việc, lang thang khắp cái công ty máy tính để cố tìm một công việc kỹ thuật viên. Nhưng chẳng có công ty nào buồn nhận một kỹ thuật viên máy tính chẳng có tí kinh nghiệm nào mà chỉ có cái chứng chỉ học nghề ba tháng ở một cái trung tâm dậy nghề. Thêm một lần nữa tôi sáng mắt ra về cái gọi là chứng chỉ và bằng cấp, nó chỉ là điều kiện cần mà thôi, điều kiện đủ vẫn là phải có năng lực và kinh nghiệm thực sự. Những cái đấy thì tôi chưa thể có ngay được. Tôi không nản chí cắn răng tiếp tục đi xin việc cuối cùng tôi cũng xin được chân giao hàng cho một công ty máy tính với lương khởi điểm là 600k/tháng. Tự an ủi mình tôi sẽ vừa làm vừa cố gắng học hỏi kinh nghiệm chắc sẽ lên được.

Những ngày làm giao hàng quả là vất vả nhưng tôi biết đây là cơ hội để tôi khẳng định mình và bắt đầu trên con đường lập nghiệp nên tôi không nản chí. Tôi làm việc chăm chỉ như một con ong thợ chính hiệu, tôi chưa bao giờ để khách hàng phải chờ lâu, xong việc tôi luôn về công ty nhanh nhất để nhận tiếp những đơn hàng khác đi giao chứ không phải kiếm cớ về muộn như nhiều người khác. Có những hôm trời tối, mưa gió mặc dù đã hết giờ làm nhưng vì kinh doanh vẫn bán được thêm hàng nên tôi tự nguyện ở lại để chờ giao hàng cho khách. Cũng có lần tôi tham chở nhiều hàng, dây đứt hàng đổ đầy đường và tôi bị ngã xe nhưng vẫn nén đau nhặt nhạnh cho đủ không thiếu một gói hàng nào để đến nơi cho kịp giờ.

Giờ nghỉ trưa tôi tranh thủ học cách lắp máy cài đặt máy, lôi những cuốn sách hướng dẫn đi kèm các dòng Main ra cố dịch để hiểu vừa nâng khả năng tiếng anh vừa nâng hiều biết của mình. Không bao lâu tôi đã thành thạo như một kỹ thuật cứng của công ty nhờ nỗ lực học hỏi không biết mệt mỏi của mình. Tôi được chuyển sang bộ phận kỹ thuật lắp ráp cài đặt máy tính và các thiết bị ngoại vi làm việc không còn phải đi giao hàng nữa, tôi dược nâng lương lên 1.5 triệu/tháng. Chưa hài lòng tôi vẫn lỗ lực học hỏi thêm các kiến thức về máy tính, về hệ thống mạng thông qua các tài liều và những lần đi lắp đặt máy móc. Cuối cùng vào một buổi họp trước khi nghỉ tết dương lịch tôi đã được anh Giám đốc tuyên dương bởi tinh thần cống hiến không mệt mỏi trong gần 1 năm làm việc trong công ty. Anh trao cho tôi chức trưởng phòng kỹ thuật thế chân anh trưởng phòng kỹ thuật cũ vừa chuyển sang bộ phận kinh doanh dự án và tăng lương cho tôi lên 2.5triệu/tháng. Đứng lên trong những chàng vỗ tay khen ngợi và những cái gật đầu biểu lộ sự khâm phục của mọi người trong công ty, tôi cảm thấy mình dường như đã được sinh ra một lần nữa. Tôi đã có thể làm một người có ích cho cái xã hội này rồi và tôi chạy như bay đến với anh Tuấn, người tôi coi như anh trai của mình.

Anh mừng lắm! bắt chặt tay tôi như chính anh là người vừa được tuyên dương và khen thưởng, tôi bảo anh bây giờ anh em mình lên Tăng Bạ Hổ uống 1 trận ăn mừng nhưng anh không hào hứng như mọi hôm, anh nhìn vào đôi mắt tôi và hỏi “Em đã thấy tự tin hơn chưa?” tôi trả lời anh vẫn với tâm trạng phấn khích “Rồi anh ạ! Chưa bao giờ em thấy tự tin như này”, anh nhìn tôi thêm một lần nữa rồi chậm rãi “Đi tìm cô bé ấy đi! Hãy đi tìm cô bé ấy! Hãy xin lỗi cô bé ấy! Và nếu có thể thì đừng để vuột mất cô bé ấy lần nữa em ạ!” tôi sững sờ nhìn anh ấp úng “Nh..ưng e..m, e..m..” tôi chưa kịp nói hêt câu a đã ngắt lời “Đừng nhưng gì cả! Nếu e đã có niềm tin vào bản thân, hãy tìm cô bé ấy đi! Anh tin là em làm được” nói rồi anh bảo bây giờ a phải đi chở khách đã hẹn trước, khuyên tôi về suy nghĩ kĩ đi đừng để lỡ thêm một ngày nào.

Tôi về nhà nằm dài trên chiếc giường quen thuộc vắt tay lên trán suy nghĩ. Tôi đã lấy lại được tự tin cho bản thân mình, tôi cũng đã vượt qua được mặc cảm của kẻ vô dụng và bất tài. Tuy tôi vẫn chưa phải là một người thành đạt nhưng tôi có niềm tin là tôi sẽ thành công. Em đã xa cách tôi gần 4 năm rồi chắc giờ em đang công tác ở quê hương như cái nguyện vọng của em vẫn mơ ước ngày xưa, tôi nợ em nhiều quá rồi, dù sao tôi cũng phải nói một câu xin lỗi. Và tôi quyết định xin nghỉ 2 ngày để đi tìm em…..

Chuong 34

Tôi bắt xe khách tại bến xe Gia Lâm để về quê em, để tìm em, tìm lại người con gái tôi đã đánh mất. Thời gian gần 3 tiếng trên xe trôi nhanh hơn tôi tưởng bởi tôi đắm mình vào những kỷ niệm cũ, những hình ảnh của em ngày xưa. Chiếc xe đã đến bến phà Bãi Cháy, chỉ cần qua con phà này tôi sẽ đến nhà em. Chiếc phà từ từ rời khỏi bến ra biển, tôi chọn cho mình chỗ đứng cao trên boong phà để ngắm biển, để những cơn gió lồng lộng mang vị mặn của biển thốc vào người.



Chiếc phà dã vào bến đoàn người rên phà cũng hối hả lên bến, tôi cũng nhanh chân bước xuống phà để bắt đầu công cuộc tìm nhà em. Tôi chẳng có địa chỉ nhà em, chỉ biết nhà em có một cửa hàng ăn ở Hòn Gai và trong tay tôi bây giờ chỉ còn duy nhất số đt nhà em. Tôi muốn làm em bất ngờ với lại qua điện thoại tôi chẳng biết nói gì nên tôi quay 1080 để hỏi đc nhà thông qua số điện thoại. Cô tổng đài viên sau một hồi tra cứu đưa tôi một cái địa chỉ nhà bao gồm tổ và tên phuờng rồi hết chẳng có số nhà chẳng có tên đường. Cầm cái địa chỉ nhà chỉ vỏn vẹn vài chữ chung chung tôi lần mò hỏi đường. Rốt cuộc cũng có một anh xe ôm chở tôi đến địa chỉ trên còn lại thì anh ta bảo tôi tự mày mò vì một tổ có mấy chục hộ gia đình chứ không phải mỗi tổ là một nhà.



Hơi nản với lại trời cũng về chiều muộn nên tôi thuê một phòng trọ để tắm rửa rồi tối sẽ đi bộ hỏi dần. Cơm nước xong xuôi tôi tản bộ ngắm phố phường và dò hỏi nhà em, đất mỏ nên nhà ai cũng bụi đen phủ kín tường, con gái vùng than mà ai cũng trắng trẻo chẳng giống như tôi tưởng tượng tẹo nào. Ánh đèn xanh đỏ đã bật dần lên dọc con phố nhỏ, tôi vừa đi vừa lọ mọ hỏi địa chỉ nhà em, tôi nói tên em nhưng chẳng ai biết, người ta bảo phải biết tên bố mẹ thì may ra mới chỉ được, còn ở đây thì nhà làm hàng ăn nhiều lắm sao mà chỉ được. Thất vọng tôi cứ đi dọc khu phố nhìn quanh hy vọng sẽ thấy bóng dáng nhỏ nhắn của e ở đâu đấy nhưng chẳng có bóng hình nào như tôi mong đợi cả. Chán nản định gọi điện thẳng vào nhà e để xin địa chỉ tôi chợt nhớ ra mình có thể hỏi tên bố em thông qua tổng đài 1080. Mừng qúynh tôi vội vã bấm máy để xin tên chủ số thuê bao, cô gái trực tổng đài lần này không làm tôi thất vọng, tôi đã có được tên đầy đủ của bố em. Và tôi đã tìm được nhà em, một ngôi nhà khoảng 200m2 tòan bộ tầng 1 và tầng 2 để làm hàng ăn. Tầng 3 và tầng 4 phía trên chắc để ở.



Nhìn vào trong nhà em tôi thấy mọi người đang tất bật căng bạt, tiếng người hò hét giục nhau khiêng bàn ghế, kéo phông, lau dọn… Ngồi vào quán nước đối diện tôi hỏi thăm chủ quán về gia đình em. Bà chủ quán dáng người béo tròn da trắng khá là vui tính trả lời các câu hỏi của tôi. Đúng là em đã về quê làm việc và hiện vẫn ở với bố mẹ ngòai ra bà còn cho biết là phông bạt căng để chuẩn bị tiệc của gia đình nhà em ngày mai chứ không phải cho khách hàng. Trong đầu tôi chợt này ra y’ tưởng ngày mai sẽ trà trộn vào bữa tiệc để bất ngờ tiếp cận em dành cho em điều ngạc nhiên thú vị. Khá hài lòng với y’ tưởng đấy tôi đi dạo thêm vài vòng rồi trở về nhà trọ nghỉ ngơi để chuẩn bị cho kế hoạch ngày mai.



Sáng sớm tôi thức giấc tắm rửa thật sạch, chọn chiếc quần âu và áo sơ mi trắng đã chuẩn bị từ trước, đánh lại đôi giầy tây cho thật bóng rồi tôi xuống nhà ăn sáng. Khi bữa tiệc nhà em bắt đầu tôi dễ dàng dùng cái miệng dẻo quẹo của mình để bịa ra một lí do vào tham dự tiệc. Chọn một chỗ để ngồi tôi quan sát xung quanh. Mọi người vẫn đang tấp nập ra vào cười nói, trên cái bục sân khấu nhỏ dựng tạm anh nhạc công đang dạo vài bản nhạc để tạo không khí sôi động. Tôi ngồi vào bàn với một đám người trung niên hình như bên họ ngoại nhà em.



Bữa tiệc bắt đầu bằng những tiếng chạm ly leng keng và giọng người chúc tụng nhau liên tục. Tôi chẳng buồn ăn uống tôi chú ‎y’ quan sát tìm em, tìm hình dáng quen thuộc ấy. Và tôi đã nhìn thấy em từ xa, em đang tất tả chạy qua chạy lại các bàn, vẫn dáng người nhỏ nhắn ấy, vẫn đôi kính ôm lấy gương mặt đẹp dịu dàng nết na, vẫn ánh mắt cương nghị nhưng hôm nay nó có cả niềm vui trong đấy. Tôi cứ ngây ra nhìn em, hy vọng e sẽ quay mắt sang mà nhìn thấy tôi nhưng hình như em chẳng buồn để y’ đến ai cả khi e đang bận như thế. Tôi muốn đến gần em quá, muốn tặng cho e sự bất ngờ quá nhưng không nghĩ ra cách nào ấn tượng cả. Đột nhiên tôi nhìn lên sân khấu nơi có anh chàng nhạc công vẫn đang chơi những bản nhạc sôi động, nơi có 2 chiếc mic đang để không trên bộ âm ly.



Và tôi quyết định tạo ấn tượng cho em bằng cái gì đó thật bất ngờ, tôi phăm phăm bước lên sân khấu rỉ tai vào anh nhạc công vài câu rồi cầm lấy chiếc míc. Hít thật sâu vào lồng ngực tôi cầm chiếc mic bắt đầu nói những lời chào đầu tiên để mọi người chú y’. Tôi không để y’ đến có bao nhiêu người nhìn lên sân khấu nhưng tôi thấy ánh mắt e đã chuyển lên sân khấu nhìn tôi, ánh mắt em cứ trân trân nhìn tôi đầy ngỡ ngàng, em không di chuyển nữa, em đứng yên lại và chú tâm nhìn tôi, đôi môi nhỏ xinh của em dường như muốn mấp máy để bật ra câu gì đó nhưng lại thôi. Tôi tự giới thiệu trong cái giọng run run với mọi người rằng tôi là một người bạn của gia đình, là người bạn thân của em, hôm nay từ xa về dự bữa tiệc muốn có một bài hát góp vui để tạo sự sôi động cho bữa tiệc. Tiếng vỗ tay động viên vang lên nhưng tôi không nghe thấy gì, tôi không nhìn thấy ai ngoài em. Ánh mắt e không còn ngỡ ngàng nữa nó chuyển sang những cái nhìn trìu mến, khích lệ và có gì đó hạnh phúc trong đôi mắt ấy. Em nở nụ cười như đóa hoa hàm tiếu ngày nào gật đầu nhìn tôi như thêm một lần khích lệ



Tôi bắt đầu hát, những tháng ngày ăn chơi dọc các quán karaoke cũng giúp tôi thuộc được một vài bài hát, giúp tôi hát đúng được nhạc dù cái giọng tôi thì khàn đặc, nhưng tôi mặc kệ, tôi cứ nhìn em mà hát, đôi mắt tôi từ khi bắt đầu hát đến khi kết thúc chỉ nhìn vào bóng dáng em đang đứng im bất động nhìn tôi, đôi mắt e hình như cũng chưa rời khỏi đôi mắt tôi dù chỉ là 1s khiến tim tôi rộn ràng. Và khi bài hát kết thúc tôi đã nhìn sâu vào đôi mắt ấy và tôi nói với em…

Hoi Ket

Hồi kết:



Bài hát kết thúc cũng là lúc tôi đi xuống trong những tràng vỗ tay, tôi đi về phía em, em cũng nhấc từng bước chân về phía tôi. Em hỏi tôi trong đôi mắt rơm rớm lệ “Sao anh biết mà về?”, tôi cố cười thật tươi dù con tim đau nhói “Anh biết qua người bạn thôi! Anh về để chúc mừng em”, em gật đầu nhìn tôi cười hạnh phúc, đôi môi em định nói gì thì đã có tiếng giục “Vào trang điểm đi con để chuẩn bị nhà trai đến đón dâu”, em “vâng ạ” rồi vội vã quay sang tôi “Anh ở đây nhé! Em sẽ giới thiệu anh với anh ấy” rồi e quay người gọi “Hồng ơi! Đâu rồi!”, có tiếng dạ quen thuộc như ngày nào tôi vẫn nghe khi Hồng bên tôi phục tùng tôi. Rồi Hồng cũng đi ra đưa ánh mắt từ ngỡ ngàng chuyển sang cay độc nhìn tôi rồi hỏi em “Sao thế chị?”, em dặn vội Hồng “Em tiếp chuyện anh H nhé! Chị vào trang điểm đã”, tiếng Hồng “vâng” một cách khô khốc rồi lại gần tôi khi e vội vã chào tôi để đi.



Hồng đi trước buông lại giọng lạnh lẽo “Anh theo em”, tôi bước theo Hồng nhìn hồng xúng xính trong bộ váy áo, mái tóc được làm uốn xoăn nhìn rất qúy phái. Đến bàn nước Hồng kéo ghế mời tôi ngồi rồi từ tốn rót nước cho tôi. Cầm chén nước mà tôi không biết phải nói lời xin lỗi hay cám ơn tôi chỉ ấp úng trong họng “A.nh .. A..nh”, nhưng Hồng cũng không chờ tôi nói ra mà lạnh tanh ngắt lời “Anh cũng biết đường mò về đây cơ ah! Tôi tưởng anh sẽ mãi mãi biến mất rồi chứ! Cũng may anh đến muộn! Quá muộn để chị tôi có thể động lòng với anh”, tôi không dám đáp lời cúi gằm mặt xuống bàn để không phải nhìn vào đôi mắt của Hồng. Như chưa hả hê Hồng lại tiếp “May là chị ấy không lấy được anh! Không thì không biết chị ấy sẽ phải khốn khổ như nào! Tôi mong anh từ sau đừng gặp lại chị ấy! Để chị ấy yên ổn với gia đình sắp có của chị ấy”, giờ tôi mới mở miệng đáp lời “Anh biết! anh cũng không có y’ định gặp lại! A chỉ muốn chúc mừng và xin lỗi chị ấy” ngập ngừng một chút tôi tiếp “Và anh cũng muốn xin lỗi em nữa”. Nhưng những lời nói thật lòng này của tôi hình như chẳng có tác dụng gì, Hồng cười nhạt rồi đốp lại tôi “Xin lỗi ah! Liệu a phải đi tìm từng người xin lỗi không! Tôi không cần lời xin lỗi từ cái miệng anh đâu!” tôi định phân bua bỗng có tiếng trẻ con đâu đấy vọng ra “mẹ ơi! Mẹ ơi!”. Hồng đứng dậy mặc tôi ngồi ghế tiến tới đón một bé trai kháu khỉnh tầm hai tuổi đang chạy đến, tiếng Hồng từ sau lưng tôi vọng lại “Ah Tũn của mẹ đấy ah! Bố đâu mà để Tũn chạy này. Để mẹ lấy kẹo cho Tũn nào ra….” Tôi chỉ nghe đến đấy vì bước chân tôi đã ở ra ngòai đường rồi. Tôi cúi mặt xuống đường đếm từng bước về nhà trọ, mắt tôi dán xuống đường nơi có cái bóng đen của người tôi đang bước từng bước theo tôi, bóng đen của quá khứ, bóng đen của tội lỗi, nó vẫn mãi theo tôi như một phần không thể tách rời….





Tội lỗi đã kết thúc rồi các bạn. Sau hôm ấy tôi lại về với công việc, tôi vẫn không ngừng học hỏi, tôi đã chuyển sang những công ty lớn hơn. Về công việc tôi cũng đã có một vị trí nhất định với mức lương là 300$/tháng(một mức lương có thể nói là trung bình so với mặt bằng chung) nhưng tôi nghĩ đấy cũng là một thành quả của những nỗ lực không biết mệt mỏi của mình. Tôi vẫn đang cố gắng mở cho mình một công ty bằng cái vốn liếng ít ỏi của mình. Tôi hy vọng sẽ thành công để có thể viết thêm một câu chuyện khác về lập nghiệp.



Tôi cũng sắm sửa nhiều thứ trong nhà, tôi xây thêm phòng để đón Vân Anh lên học đại học, hiện VA đang là sinh viên năm thứ 2 một trường khá có tiếng tăm. Tôi chăm sóc, chiều chuộng, và dậy bảo VA hết mình, với tôi VA không phải là cái lò gạch cũ của Chí Phèo, và tôi cũng không phải là anh chàng giáo viên trong “Mắt Biếc” của Nguyễn Nhật Ánh để phải chạy trốn một bản sao của Nhím. Tôi coi VA là điều bé nhỏ duy nhất tôi có thể làm cho Nhím, là niềm tin và hy vọng của gia đình anh chị tôi và chưa bao giờ ngừng quan tâm chăm sóc VA cả.



Thời gian vừa rồi em có liên lạc với tôi nói về cuộc sống gia đình không tốt lắm, và em muốn li dị. Tôi đã bỏ 2 ngày để tìm gặp em, để cho em thấy rằng cuộc sống không phải lúc nào cũng hòan hảo, đôi khi ta phải chấp nhận một thực tế là nó không như sách vở không như phim. Cái quan trọng nhất là, chỉ có cái đánh mất rồi mới thấy qúy nên em hãy đừng đánh mất gia đình, đừng để con gái em sau này sống không có ty của bố mẹ, và như em nói em vẫn yêu chồng thì không có cớ gì em bỏ lại tất cả. Sau đấy gd em lại hạnh phúc như bao gia đình khác.



Về hạnh phúc cá nhân thì tôi nói qua bằng một bài thơ con ếch tôi làm tặng mẹ(nhưng chắc ko dám đưa) sáng qua:



Mẹ giục!

Vợ đi con!

Con đáp

Chưa vội gì!



30 rồi!

Sao chưa vội?

Tóc bạc rồi

Mới tính sao?



Lắc cái đầu!

Con ngán ngẩm

Vợ con gì!

Lấy ai đây



Thở rõ dài

Mẹ kêu than

Đời tôi khổ

Con nó hành



Bỏ lên gác

Để mẹ gào

“Có ai chịu

Lấy con tôi”



Hy vọng những thông tin này đã giúp các bạn hình dung về tôi.

====End====


29 nhận xét:

  1. hix ! up tip di ban ! hinh nhu cuoc doi toi cung la nhu the! nhg toi ko co du nghi luc de lam lai tu dau nhu ban

    Trả lờiXóa
  2. quá hay!!Tuyệt vời

    Trả lờiXóa
  3. ... Tôi sẽ vẫn mãi nghe bài "Forever and one" ..
    Sẽ mãi nhớ những câu chuyện của bạn...
    Sẽ mãi nhắc nhở bản thân tránh khỏi những cám dỗ cuộc đời..
    Thú thực tôi là người nhận thức được điều mình làm, nhưng không đủ nghị lực để ngăn những điều không tốt lại...
    Tôi ... tôi đã khóc khi đọc truyện của bạn, không phải là một lần... mà 4 lần ...
    Tôi khóc cho cái cảm giác mất người thân yêu ... Thật kinh khủng!
    Tôi khóc cho cảm giác chịu sự mất mát đó ...
    Tôi khóc cho thế hệ đua đòi, nông nổi,cho những suy nghĩ đen tối, cho những hành động kém ý thức ...
    Tôi khóc cho những người lớn bị con cái đày đọa ...
    Tôi khóc cho một tình yêu ... Tôi khóc ...

    Trả lờiXóa
  4. Liệu có khóc thật không hay chỉ là những rung động nhất thời...Cuộc tình của bạn có phần nào đó giống tôi,người con gái của tôi đẹp giống Lan nhưng rồi cuối cùng tôi cũng đã đánh mất cũng ở Hn..và thực sự tôi yêu cô ấy nhưng cái t.y ấy giờ cũng như nấm mộ hoài niệm chợt về chả biết là thật hay không nhưng nhân nào quả đấy...cuộc đời này luôn công bằng cho những ai biết quý trọng từng hơi thở...

    Trả lờiXóa
  5. Không có j` la wa trễ khi bạn quay đâu lại . Tôi sẽ mãi nhớ đến câu chuyện của bạn . ^^

    Trả lờiXóa
  6. sorry seem tobe the hardest word ...

    Trả lờiXóa
  7. Tôi chăng biết lên nói gì cả !! Cám ơn ư nhưng vì cái gì ? Vì bài học cuộc đời ư Nhưng tôi đã đứng lên được đâu mà cần cám ơn bạn . Đông viên an ửi bạn ư ? Nhưng tất cả những cái đó xứng đáng với bạn mà !!! Khuyên bạn vượt qua ư . Chẳng phải bạn đang làm rất tốt sao !!! Nhưng vân phải nói một câu chuyện về cuộc đời hay.Để cho tôi thấy rằng trên đời này cái gì cũng có cái giá của nó ,tốt hay xấu đêu từ nhưng việc mình làm bây giờ mà ra

    Trả lờiXóa
  8. nhung chuyen ngan nay rat hay no o he van chuong hon nghung chuyen khieu dam, nhe nhang va lang mang lam nguoi coi khg phai kho chiu voi ngon tu tho tuc xin cac tac gia tren co gang cho ra doi nhung tac pham hay hon nua. cuoi cung xin camon forum va xin chuyen loi den tac gia de dong vien tinh than

    Trả lờiXóa
  9. khi đọc truyện của bạn...tôi..1 người con trai cũng phải khóc...khóc cho số phận đau thương của bạn...người đã lỡ 1 bước chân mà không dám quay lại....bạn đã cho tôi tỉnh ngộ và hối hận...vì tôi đang yêu và cũng đang làm cho người tôi yêu đau khổ....cám ơn bạn đã tiếp sức cho tôi..tôi sẽ ko đánh mất người tôi yêu...xin cám ơn tác giả...

    Trả lờiXóa
  10. ừ.tôi, sao nhỉ.sau khi đọc, cũng như nhiều lần khác, tôi nhớ 1 đoạn của nguyễn nhật ánh lá có cảm giác giống như thua 1 canh bạc trắng tay mà sao hờ hững, ko buồn ko tiếc nuối, tôi chỉ thấy xót xa. tôi đang như thế, bằng chưng là tôi vừa đọc truyện này. cảm ơn bạn, cảm ơn vìcó 1 bài viết thật hay.cuối cung thì nó vấn giông truyện sữ, nhưng sao đọc xong tôi thấy mất hết cảm giác. sao nhỉ. tôi ko nói vế tinh yêu.tôi nói vế sự sa đoạ. bạn đă tuèng nhận ra, hối tiếc để tồi sau một lần thất bại hay vấp ngả bạn lại muốn trốn thoát bằng chuyện ấy, tức là lún sâu hơn, để đến khi bạn ko thể thất bại hơn nửa. ko có tiền hay bố mẹ biết chuyện, bạn dừng lại và vẫn nuối tiếc sự hưởng thụ vô nghĩa.để rồi mất hết.và bạn làm điều mình nên làm. bạn đã chịu hậu quả.nhưng bạn vẫn may mắn vì bạn có một tình yêu. đó là 1 kết cục tôi hơi khó tin nhưng là tự nhiên tôi cũng thấy đỡ buồn. nhìn bạn, tôi đang tự nghĩ về minh. toi đang như vậy đang xem truyện sẽ. học lưu ban, và năm ngoái tôi cung ko quan tâm chuyện thi cử vì tôi ít khi duươí 8, tôi đã từng suy nghĩ đă từng hối hận ko biết bao nhieeu lần. và tưởng chừng vực lại được. nhưng ko, giống bạn, một sự cám dỗ nhỏ làm tôi sa đoạ hơn. và tôi đang như thế. tôi cung từng nghĩ đến hậu quả nhuưng bạn cho tôi 1 hình dung cụ thể nhầt về cuộc sông, bạn giông tôi.màlà anh giống em!.em còn thấy cả một c\xã hội vì tiền, một xã hội truỵ lạc và có những người như anh, như bố mẹ sanh, sếpbố mẹ anh., nhưng nhười công an, bác sý, nhưng người xe om. vá có nhũng người như cả hồng, cả lan, cả bạn anh, cả cô người yêu đa cảm ấy, cả anh xe ôm nữa. em ước gì mình có 1 tính yêu như thế. hão huyền, ngay bây giờ đây. em sẽ lặp lại việc cư. sẽ cố găng để sông để chiến đấu. một cuộc chiến đúng ko anh.cảm ơn anh

    Trả lờiXóa
  11. Quá tuyệt vời. Tôi đã đọc trong vòng đêm hôm trức đến tối hôm sau. Đọc câu chụyên của bạn, tôi thấy có gì đó giống với tôi. Biết mình đang trượt dốc, mà chưa có cách nào dừng lại. Biết mình đang bị mất nhiều thứ mà không có cách gì để níu giữ. Qua cau chuyện của bạn tôi, cũng cảm thông và hiểu được phần nào những mất mát, những đau thương và khó khăn mà bạn đã trải qua. Qua đây mình cũng xin được chia sẻ với bạn. Mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với bạn. Và cũng xin cám ơn những bài học qúy báu mà bạn đã dành cho độc giả. Và khi tôi đọc câu chuyện này, thì tôi có cảm giác như đang xem một cuốn phim chứ không phải đang đọc một câu chuyện vậy. Xin được chúc mừng bạn về điều này.

    Trả lờiXóa
  12. Tái bút: Tôi là ngươi đã đăng một nhận xét vào lúc 21h18’ ngày 20/05/2010.
    Đây là câu chuyện thứ hai mà thu hút tôi đọc hết nó trong vòng một ngày liên tục không nghỉ sau câu chuyện “ Xin nỗi em chỉ là một con đĩ”. Thật sự câu chuyện rất hay như tôi so sánh như một cuốn phim vậy. Hi vọng nó có thể sớm được dựng thành phim.Và dù cho cau chuyện “ Tội lỗi” này ở thể loại nào đi chăng nữa, hi vọng có nhiều người biết đến nó.
    vuquangcu_math@yahoo.com

    Trả lờiXóa
  13. hay lắm , chuyện cảm động lắm, như một tấm gương để em có thể nhìn lại mình, em cũng đã đánh mất 1 thứ quan trọng trong đời này rồi, và mãi mãi em sẽ không để điều đó xảy ra nữa đâu....... Chuyện hay lắm.rất rất hay....

    Trả lờiXóa
  14. Muốn nói thật ra với bạn, đọc xong truyện này tôi nước mắt chảy không ngừng, nó giống như cuộc đời của tôi, giống y hệt mà tôi không thể so sánh đc sự trùng hợp, nhưng tôi vẫn chưa thoát ra được, tôi vẫn ở trong bóng tối. Hy vọng xong câu chuyện này tôi sẽ phấn chân lên và vượt qua đc giống như bạn đã vượt qua. Sẽ tìm lại đc một nửa của mình đã mất. Thanks bạn rất nhiều.

    Trả lờiXóa
  15. Càng đọc tôi càng thấy thấm thía về sự đời. Tình yêu nó như là sự kết hợp giữa duyên số và dục vọng. Khi gặp được đối tượng thích hợp nảy sinh tình cảm tình yêu sẽ xuất hiện. Mỗi người có 1 cách yêu riêng nó có thể là ác duyên hay duyên lành không ai đoán trước được tùy thuộc vào hoàn cảnh và bản lĩnh người trong cuộc. Có thể nói tôi hoàn toàn trái ngược với tác giả trong truyện tình cảm có lẽ vì thế mà đến giờ tôi vẫn đang loay hoay đi tìm một nửa của mình hay là tôi đã quá dại khờ để vuột mất đi tình yêu trong sáng ngày nào. Đọc truyện của bạn càng khiến tôi tự nhủ mình phải quyết tâm tìm cho được và trân trọng tình yêu đích thực của mình. Niềm tin cho tình yêu, niềm tin cho cuộc sống. Đời chỉ sống một lần...

    Trả lờiXóa
  16. mình thật sự thích bài viết này.mình đã đọc 1 cách chăm chú không bỏ xót 1 từ nào.mình đã hiểu thêm về cuộc sống này rất nhiều,mình cũng cảm thấy mình có 1 chút gì đó cam chịu giống như bạn Hồng trong câu chuyện.

    Trả lờiXóa
  17. thanks ban nhiu`, nguoi cung canh ngo

    Trả lờiXóa
  18. van chi la loi chuyen quen thuoc va co ve cam dong!no goi nen nghiet nga cua cuoc song!
    nhung ko the de lai ang van truong cho xa hoi vi no ko dien hinh.
    no chi nhu mot cau chuyen ma mot so ie ke benh hoan nghi duoc ,du co the no co that trong cuoc song!

    Trả lờiXóa
  19. truyen nay la chuyen co that hay hu cau vay
    truyen hay thi hay that nhung thay dau long cho cac co gai qua

    Trả lờiXóa
  20. minh thay day la mot cau truyen y nghia , hay lam tat ca neu co the va bjet dung len qua loi~ lam ^^

    Trả lờiXóa
  21. mjk mong tac ja se vjet them cau chuyen "lap nghiep " nhe :X

    Trả lờiXóa
  22. minh da khoc khi doc truyen cua ban day.that ra la khoc khi cai chet den voi LAN.

    Trả lờiXóa
  23. hãy viết "lập nghiệp" nhé,ah cho xin số dt với

    Trả lờiXóa
  24. cố lên! Mình cũng sẽ như H, cố gắng không mệt mỏi để bù đắp lại những tội lỗi mà mình đã gây ra. Sẽ quý trọng hơn những cái gì mình đã có, sẽ không để hạnh phúc của mình bị mất đi một lần nữa.
    Cảm ơn tác giả đã cho mình một bài học quý giá

    Trả lờiXóa
  25. Câu chuyện thật..rất thật..đúng vs suy ngĩ 's pọn con traj!aj kủng sẽ có ~ suy ngĩ 6 xa,tộj lỗj nhu vạy hết(bảo đảm luôn),nhưng bạn thuộc loạj ngừj ko chế ngự đc dục vọg hèn hạ's m`,pạn là ngừj trơ ýchí,chỉ đk cáj vỏ mòm........đọx xg vừa tháy rất bựk,nhưng thật sự pùnnn vô cùng!..Bạn H này,.."đừng sợ", vì khj đã kể ra đc hết như vậy rồj,thì chắc chắn pạn sẽ "dũng cảm" bc'lên fía trc'..zành fần đờj còn lạj!ko pảj để "chuộc lỗj" mà là để vượt wa đc ~ "cám dỗ" trg tươg laj kja kìa.Bỡj vì thật sự sẽ ko pao h bạn trả đc món nợ đau thươg đó,sẽ ko bao h mang về lạj đc tjếng cừj trg trẻ0,hp đó....KO BAO H

    Trả lờiXóa
  26. Rat hay.rat dang de doc.khi doc cau truyen nay em da khoc - dieu ma chua bao gio xay ra khi e xem phim hay doc bat ki 1 truyen nao.day la mot bai hoc cho em cung nhu tat ca moi nguoi.chac chan,nhung nguoi ma e yeu quy se biet den cau truyen nay.a cam on anh

    Trả lờiXóa
  27. truyen ban viet cam dong that.nhung caj ket co ve hoi buon cho ban nhj.doi khj kon nguoi ta deu mac nhung saj lam.nhung cuoi cung ho da biet sua sai de di tiep.vj the co chang nen co 1 ket cuc dep hon... aj dong y voi minh ko

    Trả lờiXóa
  28. truyen cua ban viet ra hay,fan anh dug voi gioi tre noi chug va tag lop sv noi rieg , mog la nhieu nguoi doc va biet den cau truyen cua ban, de tranh ko di theo vet xe do, va nhug ai dag trog hoan cah cua ban truoc day, co du nghi luc de vuot len va di tep con duog fia truoc.... .. .....

    Trả lờiXóa
  29. Hix truyện buồn quá ..... Nhân vật H thành ra như thế là do 1 phần của Hồng .... Tuy truyện có 1 cái kết buồn như t sẽ tưởng tượng ra 1 cái kết thật đẹp :) ....

    Trả lờiXóa

Post a Comment

Ghi lời nhận xét của bạn vào khung dưới đây. Trong mục "Nhận xét với tư cách", nếu bạn không có các tài khoản Google, Wordpress,... thì có thể chọn "Tên/Url": Ghi nickname bạn muốn hiển thị và ghi Link bạn muốn giới thiệu với mọi người(blog hoặc website..., bạn có thể bỏ trống phần này). Hoặc nếu bạn muốn ẩn danh thì chọn phần "Ẩn danh". Sau đó click vào "Đăng Nhận Xét"!
- Đề nghị các bạn không nói tục, nói bậy, dùng những lời lẽ quá khích khi nhận xét. Những trường hợp như vậy mình sẽ xoá ngay.